Chương 21: Sự thay đổi của thời gian
"Nếu anh không muốn gặp em tới vậy.... Được rồi! Em đi cho anh vừa lòng!" Giọng Khê Yến có chút nghẹn, mắt cụp xuống, đỏ hoe như sắp khóc
Nàng dứt khoác đứng dậy khiến xung quanh không khỏi để ý tới, Anh Duy lặng lẽ dõi theo, ánh mắt tiếc nuối, mặt không đổi sắc
Người khác nhìn vào đều nghĩ cậu là đồ vô tình, đối với cô gái nào cũng đều đối sử như vậy, lúc đầu thì nâng niu như viên ngọc, về sau lại lạnh nhạt ruồng bỏ
Một giọng nói khàn trầm cất lên khiến nàng đứng lại
"Đã tới rồi thì dô chơi cho vui! Cậu còn định đi đâu!" Vũ Phong lên tiếng
Khê Yến quay mặt nhìn hắn, mái tóc dài đen mượt cũng di chuyển khi cô quay đầu, đôi mắt híp lại như nàng công chúa đang uất ức, giọng ngọt ngào than vãn
"Tôi cũng không muốn đi... nhưng ai kia có vẻ không thích sự hiện diện của Yến Khê ở nơi này! Có lẽ tôi không xứng đáng được người khác trân trọng... Phải không?"
Câu cuối được nàng nhắn mạnh, đôi mắt hờ hững nhìn Anh Duy thăng trầm, người ngoài nghe không khỏi sót xa
"Ai lại làm cậu đau lòng hả? Thằng Duy phải không? Cậu rộng lượng bỏ qua cho nó đi!"
A Kiệt nhìn sơ qua cũng biết, hai người họ có chuyện hiểu lầm trong thời gian qua, nhưng không thể để người anh em mình mất đi một người yêu thương nó
Khê Yến im lặng không nói, Anh Duy thấy bản thân có chút quá đáng liền nhìn nàng dịu dàng, lạnh lùng nói một câu
"Em về chổ ngồi đi! Anh nói đuổi em khi nào?" Anh Duy ngại ngùng ho một cái, thật ra anh chỉ tức giận nói, cũng không muốn để cô đi
Khê Yến nghe xong rất hài lòng, mặt liền đổi sắc, khoé miệng nở cười đắc ý, người khác nhìn vào khó biết được
Rốt cuộc người phụ nữ này... có mối quan hệ gì với Anh Duy? Mới khiến anh thay đổi quyết định nhanh đến vậy
Đó là người con gái anh quen lâu nhất, và chịu công khai với mọi người, Vì một sự cố nào đó! bọn họ đã chia tay trong êm đẹp
Nhưng dù vậy....anh lại rất quan tâm, để ý từng thứ nhỏ nhặt! Chỉ cần cô muốn, anh đều có thể đáp ứng
Không phải là tình yêu, càng không hẳn là tình bạn, đơn giản... một cảm xúc mà hai người họ không giải thích được
Riêng Yến Khê là con gái, cô muốn có một danh phận đối với người này, chứ không phải dây dưa mờ ám, nếu là trước kia thì có thể... Nhưng bây giờ là khác, cô muốn đề nghị quay lại với Anh Duy
Chỉ sợ nếu cô mở lời, anh sẽ không còn hứng thú với nàng nữa! Cô biết.. Anh ghét nhất là con gái nói nhiều, không hiểu chuyện, kiêu ngạo và điệu đà quá mức
Yến Khê ngồi kế Anh Duy, tay nàng vô tình đặt lên tay cậu, mềm mại và nóng bỏng. Nàng nhìn anh quyến rũ, ánh mắt sắc sảo ý tình, cô xinh đẹp, diễm lệ như một thiên sứ
Thứ quyến rũ nhất chính là đôi chân dài trắng trẻo, và bộ ngực đẩy đà khiến người khác muốn phạm tội
Cô mong manh và thuần khiết, tới mức người khác chỉ muốn che chở, nếu cô suất hiện, mọi thứ tại nơi này đều sẽ lu mờ
"Dạo này không gặp! chắc anh yêu ai rồi nhỉ?" Giọng nàng thản nhiên như đó là chuyện bình thường, nét mặt dò hỏi
Anh Duy mỉm cười với nàng một cái, âm thanh trầm xa lạ "Em nói gì vậy? Anh làm gì có ai!"
Linh cảm của một người phụ nữ, cô cảm nhận được anh có gì đó thay đổi.... Giọng điệu có chút trầm tĩnh lạnh nhạt, không như lúc trước dịu dàng,.. ấm áp
Người đàn ông mà cô biết! Anh ấy chưa làm điều gì khiến cô phải bận tâm và phật lòng như thế
Nàng thở dài nhìn anh cười, ôm cánh tay Duy dựa vào âu yếm, cô phải tìm cách để anh trở lại như xưa, vì cô mà dịu dàng và lạnh nhạt với những người con gái khác
"Em mới về, ngày mai là cuối tuần, anh dẫn em đi chơi nha!" cô nhỏ giọng năng nỉ
Anh im lặng một lúc rồi lên tiếng, vẻ mặt phóng khoáng như thường ngày, nhưng trong lòng lại suy nghĩ một lựa chọn... giữa hai ranh giới đồng ý hay từ chối
"Không chắc nữa! Nếu có thời gian thì anh gọi em sau..."
Anh nhìn Khê Yến thăng trầm, mặt không cười, đôi môi đỏ hồng nhấp nháy
"Dẫn em đi mà anh còn suy nghĩ nữa à, bạn bè như thế sao?"
Nàng chề mỏ làm nũng, nghe anh nói liền thả tay, tỏ vẻ bất mãn, anh vốn cưng chìu cô mà, vì điều gì mà đột nhiên lại phân tâm đến thế?
Nghe đến chữ bạn bè... Anh Duy lại nhếch miệng cười khinh một cái, vừa tức giận lại nực cười
Chỉ mỗi Khê Yến muốn làm bạn, nhưng anh không hề nghĩ vậy! Trong lòng anh vô cùng rối ren, lời định nói càng không kiểm soát được, điều mà anh luôn thắc mắc
"Vậy giữa anh và đến thành phố khác sinh sống... Em cũng đã không suy nghĩ đến anh mà!"
Nàng im lặng trầm măc, nụ cười không còn trên khoé môi nữa, lòng ngực đau thắt như vừa nói trúng tim đen, đôi mắt to tròn nhìn anh mà đứng hình một lúc
Nàng dứt khoác đứng dậy khiến xung quanh không khỏi để ý tới, Anh Duy lặng lẽ dõi theo, ánh mắt tiếc nuối, mặt không đổi sắc
Người khác nhìn vào đều nghĩ cậu là đồ vô tình, đối với cô gái nào cũng đều đối sử như vậy, lúc đầu thì nâng niu như viên ngọc, về sau lại lạnh nhạt ruồng bỏ
Một giọng nói khàn trầm cất lên khiến nàng đứng lại
"Đã tới rồi thì dô chơi cho vui! Cậu còn định đi đâu!" Vũ Phong lên tiếng
Khê Yến quay mặt nhìn hắn, mái tóc dài đen mượt cũng di chuyển khi cô quay đầu, đôi mắt híp lại như nàng công chúa đang uất ức, giọng ngọt ngào than vãn
"Tôi cũng không muốn đi... nhưng ai kia có vẻ không thích sự hiện diện của Yến Khê ở nơi này! Có lẽ tôi không xứng đáng được người khác trân trọng... Phải không?"
Câu cuối được nàng nhắn mạnh, đôi mắt hờ hững nhìn Anh Duy thăng trầm, người ngoài nghe không khỏi sót xa
"Ai lại làm cậu đau lòng hả? Thằng Duy phải không? Cậu rộng lượng bỏ qua cho nó đi!"
A Kiệt nhìn sơ qua cũng biết, hai người họ có chuyện hiểu lầm trong thời gian qua, nhưng không thể để người anh em mình mất đi một người yêu thương nó
Khê Yến im lặng không nói, Anh Duy thấy bản thân có chút quá đáng liền nhìn nàng dịu dàng, lạnh lùng nói một câu
"Em về chổ ngồi đi! Anh nói đuổi em khi nào?" Anh Duy ngại ngùng ho một cái, thật ra anh chỉ tức giận nói, cũng không muốn để cô đi
Khê Yến nghe xong rất hài lòng, mặt liền đổi sắc, khoé miệng nở cười đắc ý, người khác nhìn vào khó biết được
Rốt cuộc người phụ nữ này... có mối quan hệ gì với Anh Duy? Mới khiến anh thay đổi quyết định nhanh đến vậy
Đó là người con gái anh quen lâu nhất, và chịu công khai với mọi người, Vì một sự cố nào đó! bọn họ đã chia tay trong êm đẹp
Nhưng dù vậy....anh lại rất quan tâm, để ý từng thứ nhỏ nhặt! Chỉ cần cô muốn, anh đều có thể đáp ứng
Không phải là tình yêu, càng không hẳn là tình bạn, đơn giản... một cảm xúc mà hai người họ không giải thích được
Riêng Yến Khê là con gái, cô muốn có một danh phận đối với người này, chứ không phải dây dưa mờ ám, nếu là trước kia thì có thể... Nhưng bây giờ là khác, cô muốn đề nghị quay lại với Anh Duy
Chỉ sợ nếu cô mở lời, anh sẽ không còn hứng thú với nàng nữa! Cô biết.. Anh ghét nhất là con gái nói nhiều, không hiểu chuyện, kiêu ngạo và điệu đà quá mức
Yến Khê ngồi kế Anh Duy, tay nàng vô tình đặt lên tay cậu, mềm mại và nóng bỏng. Nàng nhìn anh quyến rũ, ánh mắt sắc sảo ý tình, cô xinh đẹp, diễm lệ như một thiên sứ
Thứ quyến rũ nhất chính là đôi chân dài trắng trẻo, và bộ ngực đẩy đà khiến người khác muốn phạm tội
Cô mong manh và thuần khiết, tới mức người khác chỉ muốn che chở, nếu cô suất hiện, mọi thứ tại nơi này đều sẽ lu mờ
"Dạo này không gặp! chắc anh yêu ai rồi nhỉ?" Giọng nàng thản nhiên như đó là chuyện bình thường, nét mặt dò hỏi
Anh Duy mỉm cười với nàng một cái, âm thanh trầm xa lạ "Em nói gì vậy? Anh làm gì có ai!"
Linh cảm của một người phụ nữ, cô cảm nhận được anh có gì đó thay đổi.... Giọng điệu có chút trầm tĩnh lạnh nhạt, không như lúc trước dịu dàng,.. ấm áp
Người đàn ông mà cô biết! Anh ấy chưa làm điều gì khiến cô phải bận tâm và phật lòng như thế
Nàng thở dài nhìn anh cười, ôm cánh tay Duy dựa vào âu yếm, cô phải tìm cách để anh trở lại như xưa, vì cô mà dịu dàng và lạnh nhạt với những người con gái khác
"Em mới về, ngày mai là cuối tuần, anh dẫn em đi chơi nha!" cô nhỏ giọng năng nỉ
Anh im lặng một lúc rồi lên tiếng, vẻ mặt phóng khoáng như thường ngày, nhưng trong lòng lại suy nghĩ một lựa chọn... giữa hai ranh giới đồng ý hay từ chối
"Không chắc nữa! Nếu có thời gian thì anh gọi em sau..."
Anh nhìn Khê Yến thăng trầm, mặt không cười, đôi môi đỏ hồng nhấp nháy
"Dẫn em đi mà anh còn suy nghĩ nữa à, bạn bè như thế sao?"
Nàng chề mỏ làm nũng, nghe anh nói liền thả tay, tỏ vẻ bất mãn, anh vốn cưng chìu cô mà, vì điều gì mà đột nhiên lại phân tâm đến thế?
Nghe đến chữ bạn bè... Anh Duy lại nhếch miệng cười khinh một cái, vừa tức giận lại nực cười
Chỉ mỗi Khê Yến muốn làm bạn, nhưng anh không hề nghĩ vậy! Trong lòng anh vô cùng rối ren, lời định nói càng không kiểm soát được, điều mà anh luôn thắc mắc
"Vậy giữa anh và đến thành phố khác sinh sống... Em cũng đã không suy nghĩ đến anh mà!"
Nàng im lặng trầm măc, nụ cười không còn trên khoé môi nữa, lòng ngực đau thắt như vừa nói trúng tim đen, đôi mắt to tròn nhìn anh mà đứng hình một lúc