Chương 3: Là anh!
Buổi tiệc diễn ra vô cùng náo nhiệt, không khí lạnh giá của máy điều hoà, những người ở đây ai cũng ăn mặc xinh đẹp và gợi cảm, ánh đèn chớp tắt liên tục có chút mờ ảo, có người tụ tập vào bàn ngồi ăn uống, số còn lại thì đến gần phía tivi nhảy múa
Mỹ Thanh nhẹ nhàng mở cửa, khung cảnh bừa bộn đập vào mắt cô có phần khó chịu, nhưng nàng vẫn niềm nở bước vào gật đầu chào mọi người
Lúc này Bích La đang ngồi ở giữa cùng những người khác, chiếc ghế sofa dạng dài hình chữ u, cô nhìn xung quanh thấy chổ cũng không còn nhiều, vội chỉ tay kêu Mỹ Thanh ngồi hướng ngoài cửa, ở đó còn trống nhiều, họ chỉ biết cười tươi nhìn nhau
"Ý! Mỹ Thanh?" Một người phụ nữ từ xa chạy lại trước mặt cô một cách ngạc nhiên
Nàng cười gượng nhìn cô gái "Chào Lệ Ái!"
"Chào! Hôm nay cậu cũng đến à, vui ghê! Đó giờ tôi và cậu ít khi nói chuyện với nhau, hôm nay chơi hết mình nha!"
"Được!"
Lệ Ái cười nhìn cô, tay vổ vai khuyến khích, thoạt nhìn là một cô gái năng động và cá tính
Bích La liền đi lại chổ Mỹ Thanh đang ngồi, đưa cô một ly thủy tinh trắng đầy đá, sau đó lại rót rượu vào
"Sao bây giờ mới đến hả? Còn tưởng mày không đi nữa!" Bích La trề mỏ trách
"Thôi! Xin lỗi" Mỹ Thanh làm nũng
"Tao với mày cụng một ly!"
Cô đưa ly rượu đến trước mặt Mỹ Thanh, nàng cũng cười cười cầm ly nâng với cô một cách tự nguyện
Khi uống xong Bích La càng phấn khích hơn nữa, đùa giỡn với cô xong liền nhìn về phía trước lên tiếng
"Mọi người đến đủ hết rồi đúng không? Vậy thì cứ quẩy đi nhé! Húuuuu!"
Tiếng nhạc *đùng đùng* một lúc càng to hơn, có một bạn học đi đến gần chổ cô nói nhỏ
"Hình như còn thiếu một người! Nhưng chắc không đến đâu! Lúc đó tôi kết cách chơi cậu ta nên rũ thôi!"
Bích La liền thở dài một hơi nhìn hắn
"Shì! Không sao! Thiếu một người thôi mà, chúng ta cũng đâu ảnh hưởng gì!"
Nói xong cô lại quay sang nhìn bạn mình "Thôi ngồi đây đi nhé! Nảy mày tới trễ quá nên tao lỡ ngồi với mấy đứa kia rồi! Có buồn thì kiếm tao!"
Nàng cũng hiểu ý gật đầu, không lâu mọi người liền hoà nhập vào bữa tiệc! Mỹ Thanh đang chán nản cầm ly rượu thưởng thức, cứ ngồi uống và uống
Cô muốn về nhà, sao ở đây chán thế! bỗng cánh cửa mở ra một cách nhẹ nhàng, tiếng chân cũng không phát ra tiếng động, do nhạc lấn áp. Cứ thế tiến lại chổ cô một cách tĩnh lặng
"Cậu ơi?" Giọng hắn trầm ấm đến lạ, khiến cho người khác phải để tâm đến
Mỹ Thanh liền ngước nhìn lên trên, hình ảnh một chàng trai ập vào mắt, dáng người cao ráo, bờ vai rộng, làn da trắng trẻo hơn tuyết, tóc hai mái, đôi mắt phượng hoàng đen hoáy, chân mày đậm, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ có chút hồng tự nhiên
Anh mặc chiếc sơ mi đen kèm quần tây đen đóng thùng thôi mà... sao lại quyến rũ đến thế, phần tay áo được kéo đến khủy tay, nếp xắn rất gọn gàng, nhìn áo có chút rộng
Cô ngạc nhiên đến lạ, đôi mắt to tròn có hơi cay, hình như cô say rồi! Sao lại có thể gặp cậu ấy ở đây chứ...
Cô không dám nhìn thẳng đôi mắt đó, đành lơ đi rồi uống tiếp, thì một giọng nói lại vang lên
"Cậu... Ơi?" Anh không kiên nhẫn nữa, mới đưa tay chạm vào vai cô gái
Mỹ Thanh liền hoàn hồn vội đáp "Hả?"
Anh liền cười tà mị nhìn cô gái dễ thương trước mặt "Ở đây có ai ngồi không vậy?"
"Không có!" Giọng nàng thanh thoát có chút nhẹ nhàng chậm rãi
Anh liền hiểu ý, vội ngồi sát bên cô nhìn xung quanh, bắt chéo chân thích thú, nàng liếc mắt thôi cũng thấy anh ngồi mà chân còn dài hơn người khác
"Lấy giúp tôi cái ly không ở kế cậu với!" Anh vỗ nhẹ vai nàng nhờ vả, miệng cười một cách mờ ám
Cô liền quay qua nhìn anh, cốt cách khuôn mặt hoàn mỹ, thật sự chính là Anh Duy sao, nàng ậm ực chòm lấy đưa cho anh, đôi môi căng mọng không dám nói thêm một tiếng
Anh lại lên tiếng hỏi Mỹ Thanh "Mọi người đến lâu chưa vậy?"
Nàng liền nhìn anh vội đáp "Lâu rồi,,,!"
"À" Anh trầm giọng, cũng không nói thêm từ gì
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng, cả hai không nhìn nhau, nhìn sang thấy anh đang rót rượu, tim cô đập mạnh như muốn văng ra ngoài, tay chân luống cuống một cách kỳ lạ
Lúc đó cô ngồi trên ghế hơi mỏi chân định thu chân phải về rồi nhón lên một chút, đột nhiên bị một chân trái của anh duỗi thẳng, đẩy chúng gót chân cô một cách nhẹ nhàng
Cô cảm nhận được nhưng giả vờ làm ngơ, nhưng chẳng rõ cậu không biết đụng chúng chân cô hay cố tình để yên đó, chỉ thấy anh còn nhịp thêm vài cái mới rút chân về
Sự đụng chạm của đế giày cô còn nhận thức rõ mồn một, chẳng lẽ anh không biết hay sao? đáng lẽ anh phải có cảm giác hơn cô chứ?
Mỹ Thanh nhẹ nhàng mở cửa, khung cảnh bừa bộn đập vào mắt cô có phần khó chịu, nhưng nàng vẫn niềm nở bước vào gật đầu chào mọi người
Lúc này Bích La đang ngồi ở giữa cùng những người khác, chiếc ghế sofa dạng dài hình chữ u, cô nhìn xung quanh thấy chổ cũng không còn nhiều, vội chỉ tay kêu Mỹ Thanh ngồi hướng ngoài cửa, ở đó còn trống nhiều, họ chỉ biết cười tươi nhìn nhau
"Ý! Mỹ Thanh?" Một người phụ nữ từ xa chạy lại trước mặt cô một cách ngạc nhiên
Nàng cười gượng nhìn cô gái "Chào Lệ Ái!"
"Chào! Hôm nay cậu cũng đến à, vui ghê! Đó giờ tôi và cậu ít khi nói chuyện với nhau, hôm nay chơi hết mình nha!"
"Được!"
Lệ Ái cười nhìn cô, tay vổ vai khuyến khích, thoạt nhìn là một cô gái năng động và cá tính
Bích La liền đi lại chổ Mỹ Thanh đang ngồi, đưa cô một ly thủy tinh trắng đầy đá, sau đó lại rót rượu vào
"Sao bây giờ mới đến hả? Còn tưởng mày không đi nữa!" Bích La trề mỏ trách
"Thôi! Xin lỗi" Mỹ Thanh làm nũng
"Tao với mày cụng một ly!"
Cô đưa ly rượu đến trước mặt Mỹ Thanh, nàng cũng cười cười cầm ly nâng với cô một cách tự nguyện
Khi uống xong Bích La càng phấn khích hơn nữa, đùa giỡn với cô xong liền nhìn về phía trước lên tiếng
"Mọi người đến đủ hết rồi đúng không? Vậy thì cứ quẩy đi nhé! Húuuuu!"
Tiếng nhạc *đùng đùng* một lúc càng to hơn, có một bạn học đi đến gần chổ cô nói nhỏ
"Hình như còn thiếu một người! Nhưng chắc không đến đâu! Lúc đó tôi kết cách chơi cậu ta nên rũ thôi!"
Bích La liền thở dài một hơi nhìn hắn
"Shì! Không sao! Thiếu một người thôi mà, chúng ta cũng đâu ảnh hưởng gì!"
Nói xong cô lại quay sang nhìn bạn mình "Thôi ngồi đây đi nhé! Nảy mày tới trễ quá nên tao lỡ ngồi với mấy đứa kia rồi! Có buồn thì kiếm tao!"
Nàng cũng hiểu ý gật đầu, không lâu mọi người liền hoà nhập vào bữa tiệc! Mỹ Thanh đang chán nản cầm ly rượu thưởng thức, cứ ngồi uống và uống
Cô muốn về nhà, sao ở đây chán thế! bỗng cánh cửa mở ra một cách nhẹ nhàng, tiếng chân cũng không phát ra tiếng động, do nhạc lấn áp. Cứ thế tiến lại chổ cô một cách tĩnh lặng
"Cậu ơi?" Giọng hắn trầm ấm đến lạ, khiến cho người khác phải để tâm đến
Mỹ Thanh liền ngước nhìn lên trên, hình ảnh một chàng trai ập vào mắt, dáng người cao ráo, bờ vai rộng, làn da trắng trẻo hơn tuyết, tóc hai mái, đôi mắt phượng hoàng đen hoáy, chân mày đậm, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ có chút hồng tự nhiên
Anh mặc chiếc sơ mi đen kèm quần tây đen đóng thùng thôi mà... sao lại quyến rũ đến thế, phần tay áo được kéo đến khủy tay, nếp xắn rất gọn gàng, nhìn áo có chút rộng
Cô ngạc nhiên đến lạ, đôi mắt to tròn có hơi cay, hình như cô say rồi! Sao lại có thể gặp cậu ấy ở đây chứ...
Cô không dám nhìn thẳng đôi mắt đó, đành lơ đi rồi uống tiếp, thì một giọng nói lại vang lên
"Cậu... Ơi?" Anh không kiên nhẫn nữa, mới đưa tay chạm vào vai cô gái
Mỹ Thanh liền hoàn hồn vội đáp "Hả?"
Anh liền cười tà mị nhìn cô gái dễ thương trước mặt "Ở đây có ai ngồi không vậy?"
"Không có!" Giọng nàng thanh thoát có chút nhẹ nhàng chậm rãi
Anh liền hiểu ý, vội ngồi sát bên cô nhìn xung quanh, bắt chéo chân thích thú, nàng liếc mắt thôi cũng thấy anh ngồi mà chân còn dài hơn người khác
"Lấy giúp tôi cái ly không ở kế cậu với!" Anh vỗ nhẹ vai nàng nhờ vả, miệng cười một cách mờ ám
Cô liền quay qua nhìn anh, cốt cách khuôn mặt hoàn mỹ, thật sự chính là Anh Duy sao, nàng ậm ực chòm lấy đưa cho anh, đôi môi căng mọng không dám nói thêm một tiếng
Anh lại lên tiếng hỏi Mỹ Thanh "Mọi người đến lâu chưa vậy?"
Nàng liền nhìn anh vội đáp "Lâu rồi,,,!"
"À" Anh trầm giọng, cũng không nói thêm từ gì
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng, cả hai không nhìn nhau, nhìn sang thấy anh đang rót rượu, tim cô đập mạnh như muốn văng ra ngoài, tay chân luống cuống một cách kỳ lạ
Lúc đó cô ngồi trên ghế hơi mỏi chân định thu chân phải về rồi nhón lên một chút, đột nhiên bị một chân trái của anh duỗi thẳng, đẩy chúng gót chân cô một cách nhẹ nhàng
Cô cảm nhận được nhưng giả vờ làm ngơ, nhưng chẳng rõ cậu không biết đụng chúng chân cô hay cố tình để yên đó, chỉ thấy anh còn nhịp thêm vài cái mới rút chân về
Sự đụng chạm của đế giày cô còn nhận thức rõ mồn một, chẳng lẽ anh không biết hay sao? đáng lẽ anh phải có cảm giác hơn cô chứ?