Chương 38: Bảo vệ
Bọn người trong đám liền nhìn sang Tử Lâm ngạc nhiên, bọn họ có quan hệ gì? Người đàn ông đứng khuất ở phía sau cũng phải chau mày quan sát
Cô gái có dáng người mãnh khảnh, mặc trên mình bộ đồng phục trường, chiếc váy ngắn tới đùi làm hiện ra đôi chân trắng trẻo, thon thả, đặc biệt gương mặt xinh đẹp trông có vẻ lạnh lùng
Mỹ Thanh nhẹ giọng nhìn Tử Lâm "Giúp tôi!" cũng may ở đây cô có quen hắn, giao tình cũng không tệ
Đôi môi đỏ mấp máy ra tín hiệu nhờ vả, cô không quá nỗi bật chỉ là trong trăm người có thể biết được vài người
A Kiệt liếc nhìn Tử Lâm thắc mắc hỏi, tại sao ở đây có người khiến hắn dao động "Nhỏ đó là ai? Mày quen sao?"
Hắn gật đầu nhăn mặt đáp "Người quen, lúc thi ngồi kế tao!"
Mỹ Thanh liếc nhìn người phụ nữ kế bên giọng trầm tĩnh, đôi chân thon dài co rút về sau "Tôi nhớ cô là ai rồi!"
Nàng nhớ lại hôm trước, bảo sao lại quen mắt như vậy...
Một giọng nói trầm lạnh lùng lên tiếng, hắn cao lớn nổi trội hơn những người khác, liền chen lên đứng trước đám đông
"Nhi! Đủ rồi, cô đừng làm hại người khác!" gương mặt anh trầm tĩnh như thường ngày, tiến về phía trước ngăn cản
Mỹ Thanh nhìn thấy Anh Duy liền hiểu bọn họ đang giận cá chém thớt nên mới trút giận vào cô, nhưng đương nhiên hắn ở đây nên ả mới bắt cô qua chổ này!
Tất cả biến cố xảy ra đều là do hắn....
"Anh bước thêm bước nữa, em rạch mặt cô ta!" giọng ả ngoan cố, cầm con dao thật chặt
Anh Duy thở dài thấy vậy liền đứng khựng lại, không dám làm càng
Mỹ Thanh cười nhạt nói nhỏ với Nhi như nhắc nhở "Cô nghĩ hắn để ý đến tôi sao? Thật ngây thơ... Nếu vậy thì cô tìm sai người rồi!"
Một âm thanh trầm lạnh nhạt phát ra không ngoài dự đoán của Mỹ Thanh "Nếu cô thích thì tự nhiên! Dù sao người phụ nữ đó cũng không quan trọng với tôi!" Hắn nhếch miệng cười châm chọc, dáng vẻ kiêu ngạo tự mãn
Nhưng trong lòng hắn thì trái ngược với những gì đang thể hiện ra bên ngoài
Nhi nghe anh nói trong lòng cô ta càng run rẩy, tay cầm dao có chút không vững khiến Mỹ Thanh để ý tới biểu hiện sợ hãi của ả
Ả không tin liền ranh mãnh dò hỏi "Không quan trọng? Vậy tại sao hai người lại hẹn nhau ở sau trường?"
Những người khác nghe thấy liền trầm trồ, thật sự có chuyện như vậy?
"Làm gì thì không phải cô biết rồi sao?" Anh thản nhiên nói
Ả cười khinh bỉ "Mặc kệ các người diễn trò trước mặt tôi! Nhưng phải thả anh tôi ra trước!"
"Cô nghĩ anh ta nói thật sao? Hôm đó hắn hăm doạ đánh tôi đấy!" Mỹ Thanh nhìn cô gái nói nhỏ, dáng vẻ tội nghiệp
Ả lạnh lùng liếc nàng một cái "Cô im đi! Ngay từ đầu cô đã nói những gì? Mọi chuyện đều bắt đầu từ cô nên mới như vậy!"
Mỹ Thanh nghe xong liền muốn đánh chết cô ta, nếu không phải cái thứ lạnh lẽo sắt bén ở trước mặt thì còn lâu nàng mới nghe theo ý ả
Đợi lúc cô ta lơ là cảnh giác Mỹ Thanh vội dùng cù trỏ thục mạnh vài cái vào bụng Nhi, khiến ả ta đau lớn lùi ra sau, nàng nhanh chóng chạy về phía trước
Cô ta tức giận đỏ mặt vì để Mỹ Thanh bỏ trốn, ả nhào đến như con thú lao vào người nàng tấn công loạng xạ
"Này!" Mỹ Thanh trợn mắt hốt hoảng, cô ta điên rồi sao?
Nhi sắp chạm tới cơ thể nàng thì Anh Duy nhanh hơn một bước, cố chạy đến đẩy ngã cô ta ngã xụi ra đất, âm thanh kim loại len ken nhức ốc
Tay hắn mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Mỹ Thanh, cơ thể cao lớn đứng trước mặt che chắn khiến nàng bất an mà lùi về sau một bước
Người khác tỏ vẻ như vậy cô không sợ! Hắn làm như vậy cô càng sợ...
Anh Duy lạnh mặt trừng mắt vào ả, gương mặt điển trai ngày càng mất kiên nhẫn, đám người bên anh thấy không ai bị thương cũng thở phào nhẹ nhỏm
Những tên côn đồ lúc nảy canh bọn họ không để ý liền lén chuồn bỏ chạy, có một người chạy đến kéo Nhi đi theo cùng, nhưng bọn người Anh Duy không ai chen vào ngăn cản như mặc kệ bọn họ! Ba đồ trò mèo này chỉ chơi được với con ních
******
Cô gái có dáng người mãnh khảnh, mặc trên mình bộ đồng phục trường, chiếc váy ngắn tới đùi làm hiện ra đôi chân trắng trẻo, thon thả, đặc biệt gương mặt xinh đẹp trông có vẻ lạnh lùng
Mỹ Thanh nhẹ giọng nhìn Tử Lâm "Giúp tôi!" cũng may ở đây cô có quen hắn, giao tình cũng không tệ
Đôi môi đỏ mấp máy ra tín hiệu nhờ vả, cô không quá nỗi bật chỉ là trong trăm người có thể biết được vài người
A Kiệt liếc nhìn Tử Lâm thắc mắc hỏi, tại sao ở đây có người khiến hắn dao động "Nhỏ đó là ai? Mày quen sao?"
Hắn gật đầu nhăn mặt đáp "Người quen, lúc thi ngồi kế tao!"
Mỹ Thanh liếc nhìn người phụ nữ kế bên giọng trầm tĩnh, đôi chân thon dài co rút về sau "Tôi nhớ cô là ai rồi!"
Nàng nhớ lại hôm trước, bảo sao lại quen mắt như vậy...
Một giọng nói trầm lạnh lùng lên tiếng, hắn cao lớn nổi trội hơn những người khác, liền chen lên đứng trước đám đông
"Nhi! Đủ rồi, cô đừng làm hại người khác!" gương mặt anh trầm tĩnh như thường ngày, tiến về phía trước ngăn cản
Mỹ Thanh nhìn thấy Anh Duy liền hiểu bọn họ đang giận cá chém thớt nên mới trút giận vào cô, nhưng đương nhiên hắn ở đây nên ả mới bắt cô qua chổ này!
Tất cả biến cố xảy ra đều là do hắn....
"Anh bước thêm bước nữa, em rạch mặt cô ta!" giọng ả ngoan cố, cầm con dao thật chặt
Anh Duy thở dài thấy vậy liền đứng khựng lại, không dám làm càng
Mỹ Thanh cười nhạt nói nhỏ với Nhi như nhắc nhở "Cô nghĩ hắn để ý đến tôi sao? Thật ngây thơ... Nếu vậy thì cô tìm sai người rồi!"
Một âm thanh trầm lạnh nhạt phát ra không ngoài dự đoán của Mỹ Thanh "Nếu cô thích thì tự nhiên! Dù sao người phụ nữ đó cũng không quan trọng với tôi!" Hắn nhếch miệng cười châm chọc, dáng vẻ kiêu ngạo tự mãn
Nhưng trong lòng hắn thì trái ngược với những gì đang thể hiện ra bên ngoài
Nhi nghe anh nói trong lòng cô ta càng run rẩy, tay cầm dao có chút không vững khiến Mỹ Thanh để ý tới biểu hiện sợ hãi của ả
Ả không tin liền ranh mãnh dò hỏi "Không quan trọng? Vậy tại sao hai người lại hẹn nhau ở sau trường?"
Những người khác nghe thấy liền trầm trồ, thật sự có chuyện như vậy?
"Làm gì thì không phải cô biết rồi sao?" Anh thản nhiên nói
Ả cười khinh bỉ "Mặc kệ các người diễn trò trước mặt tôi! Nhưng phải thả anh tôi ra trước!"
"Cô nghĩ anh ta nói thật sao? Hôm đó hắn hăm doạ đánh tôi đấy!" Mỹ Thanh nhìn cô gái nói nhỏ, dáng vẻ tội nghiệp
Ả lạnh lùng liếc nàng một cái "Cô im đi! Ngay từ đầu cô đã nói những gì? Mọi chuyện đều bắt đầu từ cô nên mới như vậy!"
Mỹ Thanh nghe xong liền muốn đánh chết cô ta, nếu không phải cái thứ lạnh lẽo sắt bén ở trước mặt thì còn lâu nàng mới nghe theo ý ả
Đợi lúc cô ta lơ là cảnh giác Mỹ Thanh vội dùng cù trỏ thục mạnh vài cái vào bụng Nhi, khiến ả ta đau lớn lùi ra sau, nàng nhanh chóng chạy về phía trước
Cô ta tức giận đỏ mặt vì để Mỹ Thanh bỏ trốn, ả nhào đến như con thú lao vào người nàng tấn công loạng xạ
"Này!" Mỹ Thanh trợn mắt hốt hoảng, cô ta điên rồi sao?
Nhi sắp chạm tới cơ thể nàng thì Anh Duy nhanh hơn một bước, cố chạy đến đẩy ngã cô ta ngã xụi ra đất, âm thanh kim loại len ken nhức ốc
Tay hắn mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Mỹ Thanh, cơ thể cao lớn đứng trước mặt che chắn khiến nàng bất an mà lùi về sau một bước
Người khác tỏ vẻ như vậy cô không sợ! Hắn làm như vậy cô càng sợ...
Anh Duy lạnh mặt trừng mắt vào ả, gương mặt điển trai ngày càng mất kiên nhẫn, đám người bên anh thấy không ai bị thương cũng thở phào nhẹ nhỏm
Những tên côn đồ lúc nảy canh bọn họ không để ý liền lén chuồn bỏ chạy, có một người chạy đến kéo Nhi đi theo cùng, nhưng bọn người Anh Duy không ai chen vào ngăn cản như mặc kệ bọn họ! Ba đồ trò mèo này chỉ chơi được với con ních
******