Chương 19: 19: Vận Rủi May Mắn
Nhạc đề xuất: Harriet Smith - Isobel Waller* * *Eve ngồi trên một chiếc ghế dài trong vườn.Đặt hộp cơm lên đùi, cô vừa duỗi chân vừa chiêm ngưỡng vẻ đẹp khu vườn của dinh thự.Cô bắt đầu ăn, tận hưởng làn gió nhẹ thoảng qua.Mái tóc vàng hoe của cô lất phất theo hướng gió.Những tia nắng bị mây che khiến cho các đường nét cô thêm dịu dàng.Trông cô đẹp hơn cả những bức tượng điêu khắc được dựng trong vườn.Cô nghe thấy tiếng đàn ong khẽ vo ve.Có một người đi trên hành lang của dinh thự, bắt gặp kẻ đang ngồi một mình trong vườn.Đó là một người đàn ông với mái tóc nâu, đôi mắt hắn ẩn chứa một sự thèm thuồng.Khi nhìn thấy một người hầu đi bên hành lang, hắn giơ tay:"Dừng lại.Người phụ nữ ngồi đó là ai vậy?" Hắn hỏi, người hầu giật mình.Người hầu cúi đầu, cách cảnh giác bước về phía cửa sổ, thấy người phụ nữ trong vườn, cô trả lời: "Đó là gia sư mới của cô Allie ạ.""Vậy sao?" Người đàn ông lẩm bẩm, khóe môi cong lên: "Cô ta tên là gì?"Người hầu lắc đầu: "Thứ lỗi cho tôi, ông Charles.Tôi không biết.Cô ấy..""Thật vô dụng.Đi đi." Hắn đuổi người hầu rồi quay lại nhìn người phụ nữ đang ngồi giữa những bông hoa, sắp bị nhổ và giày vò để thỏa mãn hắn.Charles Gallagher là em trai của bà Annalise.Tháng trước hắn đến thăm chị mình, và từ đó sống trong dinh thự Moriarty.Hắn rời hành lang, đi ra ngoài dinh thự, bước vào trong vườn.Eve tiếp tục dùng bữa trưa, một con ong từ đâu đến quấy rầy cô.Con ong cứ mãi lảng vảng trước mặt cô.Cô vẫy tay đang cầm cái nĩa để xua nó đi.Nhưng khi cô đưa nĩa vào miệng, con ong quay lại như thể muốn tranh thức ăn với cô.Đáng lẽ cô phải biết trong vườn có ong.Hôm qua cô vừa mới gội đầu bằng nước hoa hồng, có lẽ vì thế nên con ong cứ đeo bám cô.Cùng lúc đó, cô không hề hay biết, có một người đứng phía sau cô, cách cô chỉ vài bước.Charles nhìn chằm chằm vào lưng thiếu nữ.Hắn hé môi để lộ chiếc răng nanh, hắn không thể chờ nổi đến khi được uống máu cô.Sao người ta có thể từ chối một bữa ăn tươi trong khi nó đang nhan nhản trước mắt chứ? Hắn không quan tâm đó có phải là gia sư hay không, vì rồi sẽ luôn có người thay thế thôi.Hắn cẩn trọng tiến một bước về phía con người.Eve giơ cả hai tay lên để xua con ong.Cô tự hỏi không biết mình có nên đổi chỗ ngồi không.Khi con ong đến gần mũi, chuẩn bị đốt cô, mắt cô mở to.Cô ngả người ra sau để tránh con ong, tay quơ quào làm hộp cơm trượt khỏi tay, và cái nĩa cũng thế.Có lẽ nếu chiếc nĩa bay ngược ra phía sau thì sẽ tốt hơn là rơi xuống đất.Nhưng hộp cơm lại bay ngược ra sau, đập ngay vào mặt người đàn ông chuẩn bị lao vào cô.Một tiếng cạch khẽ vang lên, hộp cơm rơi xuống đất.Nhận thấy con ong cuối cùng đã rời khỏi cô, Eve thở phào nhẹ nhõm.Nhưng còn bữa trưa của cô! Cô thở hắt ra, quay lại để xem hộp cơm trưa của mình đã rơi ở đâu."Tôi..Ông ổn chứ?" Cô hỏi người đàn ông đang đứng với vẻ mặt cứng đờ.Nước sốt kem mà Eugene rưới lên rau giờ đang chảy trên mặt người đàn ông.Người này chui từ đâu ra vậy?Cô rút chiếc khăn tay trong túi áo, đưa nó cho người đàn ông: "Làm ơn cầm cái này.."Người đàn ông giơ tay ngăn cô nói, Eve nguyền rủa sự may mắn của mình.Charles nheo mắt nhìn gia sư mới.Cô biết hắn đang đứng sau lưng cô, nên quyết định ném thức ăn của mình vào hắn ư?"Xin thứ lỗi cho tôi.Con ong này cứ đến gần mặt tôi.Còn chiếc hộp vừa trượt khỏi tay tôi.Tôi không biết ông đang ở..phía sau." Eve luyên thuyên giải thích vì thấy bộ quần áo của người đàn ông, có vẻ như hắn có cùng địa vị với Moriarty.Charles lườm cô, hầm hừ: "Phía sau? Tôi đang đi ngang qua thì cô cố tình ném thứ đồ ăn ghê tởm này vào tôi thì có.Cô có biết bộ quần áo này đắt như thế nào không? Dù có làm ở đây cả năm cô cũng không mua nổi đâu."Dù chuyện chỉ là vô tình, lỗi không phải của cô thì vẫn là do đồ ăn của cô gây họa.Là một người khiêm tốn, cô cúi đầu xin lỗi: "Xin thứ lỗi cho tôi, thưa ông.Cho phép tôi chuộc lỗi bằng cách làm sạch áo khoác của ông lại như mới nhé."Charles nhìn chằm chằm vào con người với vẻ mặt e ngại.Sau đó, hắn cáu kỉnh: "Cô còn muốn tôi đứng đây hết ngày à? Làm nhanh đi."Eve lịch sự cười với hắn, bởi lẽ cô không biết ý định của hắn, tin rằng là do cô đã gây ra sự cố.Mặc dù những chiếc răng nanh lúc bấy giờ đã được thu lại, nhưng ý định của hắn vẫn không thay đổi, hắn âm mưu đưa con người đến một nơi cách biệt, nơi mà không ai có thể nghe thấy sự vẫy vùng của cô.Bên trong dinh thự, vài người hầu không khỏi liếc trộm hai kẻ đang đi trên hành lang.Mặc dù ban đầu, Charles muốn cắm răng nanh của mình vào cổ người phụ nữ; nhưng cứ mỗi giây trôi qua, cơn khát của hắn lại giảm đi mà cơn tức giận thì càng sôi sục."Tôi đang băn khoăn không biết mùi hôi này bốc ra từ đâu, định nhờ người hầu vứt nó đi ấy chứ." Vincent đi từ đầu bên kia của hành lang lên tiếng: "Cậu Charles, cậu hôi quá đấy.""Là do con nhóc xấc xược này đã ném thức ăn của mình vào tôi." Charles nghiến răng nói.Sau những cái nhìn đầy ẩn ý từ những người hầu, thêm lời nói của Vincent đã khiến hắn lún sâu vào cơn giận của mình.Hắn trừng mắt nhìn con người này.Đột nhiên cảm thấy bị sỉ nhục, Charles hậm hực với Eve và tiến một bước về phía cô: "Cô sẽ phải trả giá cho những gì cô đã làm.".