Chương 34: Từ giờ ta là Manh Tuyết Sa không phải là Manh Hậu
Thật ra Đại hoàng tử không phải con ruột của ta. Câu nói vừa thốt ra khiến ai cũng bàng hoàng Manh Hậu vẫn bình tĩnh nói tiếp
Manh Hậu: Năm đó ta cùng Xung Ham chinh chiến sa trường, ta đã cố gắng rất nhiều để cùng ngài ấy sát cánh chiến đấu lúc đã lập quốc ta vô cùng phấn khởi và hạnh phúc nghĩ rằng cuối cùng cũng được lấy người mình yêu. Nhưng ngài ấy lại đẩy hết mọi việc cho ta ta đã lo công vụ bộn bề ngài ấy thì đi đến phương Bắc tiếp tục chinh chiến 2 tháng sau thì về, lúc nghe tin ta đã vô cùng hạnh phúc người ta ngày đêm mong ngóng cuối cùng đã về nhưng trên tay ngài ấy bế 1 vị cô nương cả 2 người đều dính máu bê bếch ta còn nhìn ra trong khóe mắt của người con trai ấy còn dính những giọt nước mắt. Từ ngày đó cô gái kia trở thành nhân tình của bé bỏng mà ngài hết sức yêu thương mọi ngọt ngào đều dành cho cô ấy, ngài ấy lúc trước hay thì thầm vào tai của ta rằng ta sẽ là người con gái cao quý nhất, là người mà ngài ấy yêu thương nhất. Nhưng mà những lời thề hẹn thiên trường địa cửu đó cũng chỉ là hư vô, cô nương đó rất xinh đẹp lại dịu dàng ngày cô ấy hạ sinh ngài đã bỏ hết tất cả chỉ muốn bên cạnh cô ấy không rời. Sau khi hạ sinh được con trai cô ấy mất. Trước khi rời xa thế giới cô nương đó đã căn dặn ngài ấy rằng " Đừng lấy ai ngoài Manh Tuyết Sa " sau đó cô ấy lại hướng mắt nhìn ta mà mỉm cười. Có lẽ do thấy có lỗi với ta nên cô ấy đã ra ước nguyện cuối cùng. Sau khi cô ấy chết Xung Ham đã lấy ta sau đó vờ như Đại hoàng tử là ta sinh cho nó 1 vị trí yêu thương nó từ nhỏ không để nó thiệt thòi bất cứ chuyện gì.
Nhạn Diên: người đã luôn bên cạnh họ chứng kiến cảnh người mình yêu nhất lại bội ước yêu thương 1 người con gái khác sao? đến cuối cùng Xung Vương vẫn yêu thương cô ấy đến nỗi dọn đường sẵn cho đứa con bảo bối của họ!
Manh Hậu lại nói tiếp lần này bà đã khóc vừa khóc vừa nói: Sau khi ta biết ta đã căm hận vô cùng tại sao ta làm bao nhiêu chuyện cho ngài ấy, lại yêu người khác cho nên ta không muốn thua ta đã biến những đứa con còn lại trở nên cô độc và đau khổ như ta.... Ta đã khiến cho Xung La trở nên mạnh mẽ ta đã khiến nó muốn cướp ngôi tranh vị từ nhỏ ta muốn những thứ thuộc về nó sẽ được lấy lại! những đứa trẻ được nuôi dạy trong lồng kính sẽ không bao giờ thắng bọn trẻ bị cuộc sống cắn xé. Ta nghĩ mình đã chiến thắng rồi, vì đứa con mà ta tạo ra nó có đầy đủ tất cả tố chất mà 1 vị vua cần có...nhưng vì mong muốn ích kỉ của mình ta đã khiến cho cuộc đời của nó trở thành địa ngục.
Nước mắt bà vẫn cứ tuôn trào không ngừng đau khổ, mệt mỏi, hối hận, căm phẫn, và mãn nguyện bà nói tiếp: ta đã biến cuộc đời của con trở thành 1 địa ngục ta không xứng đáng làm mẹ chỉ vì sự ích kỉ và ghen ghét muốn chiến thắng đối với cô ấy mà khiến cho con của ta đau đớn vạn phần. Nhạn Diên! từ ngày ta nhìn thấy nụ cười của Manh Linh đã đã suy nghĩ rất nhiều và cả câu hỏi mà con đã nói ta cũng đã suy nghĩ rốt cuộc những chuyện ta lãng phí cho 1 người không yêu mình những điều mà ta đã làm tất cả đều khiến cho ta hối hận. Con trai ta...xin lỗi sức khỏe ta đã rất yếu rồi không thể đánh trận nữa cũng không thể tham gia chinh chiến nhưng con thì vẫn được... binh sĩ, lương thảo, áo giáp, và hổ phù ta đã chuẩn bị sẵn khi nào Xung Ham truyền ngôi con hãy đấu với người con hận nhất. Ta xin lỗi...
Xung La như vỡ òa lao nhanh đến bên cạnh của Manh Hậu mà nói: con không cần lấy ngôi vị đó! con chỉ muốn biết Mẫu Hậu từ nhỏ tới lớn người có yêu thương con không?
Manh Hậu: ta rất yêu con, ta rất yêu thương chúng con. Chỉ là sai lầm của ta quá lớn không thể nào bù đắp cũng không thể chỉ vì 1 câu xin lỗi của ta mà con tha thứ! đứa trẻ luôn khát khao tình yêu thương con cũng phải biết yêu bản thân mình.
Xung La không nói gì mà cúi đầu nắm tay của Manh Hậu thật chặt.
Nhạn Diên: người vẫn có thể bù đắp những ngày sau này người phải thật yêu thương huynh ấy, phải quan tâm và lo lắng cho cả 3 đứa con, được không?
Gió thổi man mác thổi qua tất cả và dường như nó đã cuốn trôi đi những tản đá đè nặng trái tim của Manh Hậu và Xung La họ cần 1 lí do để đối phương tha thứ, họ cần 1 lí do để tha thứ cho đối phương. Trên đời này ai cũng có người yêu thương dù cho người đó cô độc như thế nào trên hành tinh này sẽ luôn có những người luôn yêu thương bạn cho dù là thầm lặng hay trực tiếp thì tình yêu đó sẽ không gì thay thế được
Manh Hậu: Nhạn Diên à, con nhìn ta ta đã đứng ở vị trí này rất lâu rồi ta đã dùng cả đời để có được và giữ vững nó nhưng ta không hạnh phúc. Còn con con thật sự chấp nhận được bản thân sẽ bị như ta cả đời sao?
- Con muốn làm chim Nhạn bay lượn trên trời cao bay cho tới khi nào mệt mỏi thì con về đây được không ạ?
- Nơi đây bất kì lúc nào sẽ luôn luôn mở rộng cửa chào đón con cho dù là con ở đâu đây vẫn sẽ là tổ ấm để con được nghĩ ngơi
Manh Hậu: Năm đó ta cùng Xung Ham chinh chiến sa trường, ta đã cố gắng rất nhiều để cùng ngài ấy sát cánh chiến đấu lúc đã lập quốc ta vô cùng phấn khởi và hạnh phúc nghĩ rằng cuối cùng cũng được lấy người mình yêu. Nhưng ngài ấy lại đẩy hết mọi việc cho ta ta đã lo công vụ bộn bề ngài ấy thì đi đến phương Bắc tiếp tục chinh chiến 2 tháng sau thì về, lúc nghe tin ta đã vô cùng hạnh phúc người ta ngày đêm mong ngóng cuối cùng đã về nhưng trên tay ngài ấy bế 1 vị cô nương cả 2 người đều dính máu bê bếch ta còn nhìn ra trong khóe mắt của người con trai ấy còn dính những giọt nước mắt. Từ ngày đó cô gái kia trở thành nhân tình của bé bỏng mà ngài hết sức yêu thương mọi ngọt ngào đều dành cho cô ấy, ngài ấy lúc trước hay thì thầm vào tai của ta rằng ta sẽ là người con gái cao quý nhất, là người mà ngài ấy yêu thương nhất. Nhưng mà những lời thề hẹn thiên trường địa cửu đó cũng chỉ là hư vô, cô nương đó rất xinh đẹp lại dịu dàng ngày cô ấy hạ sinh ngài đã bỏ hết tất cả chỉ muốn bên cạnh cô ấy không rời. Sau khi hạ sinh được con trai cô ấy mất. Trước khi rời xa thế giới cô nương đó đã căn dặn ngài ấy rằng " Đừng lấy ai ngoài Manh Tuyết Sa " sau đó cô ấy lại hướng mắt nhìn ta mà mỉm cười. Có lẽ do thấy có lỗi với ta nên cô ấy đã ra ước nguyện cuối cùng. Sau khi cô ấy chết Xung Ham đã lấy ta sau đó vờ như Đại hoàng tử là ta sinh cho nó 1 vị trí yêu thương nó từ nhỏ không để nó thiệt thòi bất cứ chuyện gì.
Nhạn Diên: người đã luôn bên cạnh họ chứng kiến cảnh người mình yêu nhất lại bội ước yêu thương 1 người con gái khác sao? đến cuối cùng Xung Vương vẫn yêu thương cô ấy đến nỗi dọn đường sẵn cho đứa con bảo bối của họ!
Manh Hậu lại nói tiếp lần này bà đã khóc vừa khóc vừa nói: Sau khi ta biết ta đã căm hận vô cùng tại sao ta làm bao nhiêu chuyện cho ngài ấy, lại yêu người khác cho nên ta không muốn thua ta đã biến những đứa con còn lại trở nên cô độc và đau khổ như ta.... Ta đã khiến cho Xung La trở nên mạnh mẽ ta đã khiến nó muốn cướp ngôi tranh vị từ nhỏ ta muốn những thứ thuộc về nó sẽ được lấy lại! những đứa trẻ được nuôi dạy trong lồng kính sẽ không bao giờ thắng bọn trẻ bị cuộc sống cắn xé. Ta nghĩ mình đã chiến thắng rồi, vì đứa con mà ta tạo ra nó có đầy đủ tất cả tố chất mà 1 vị vua cần có...nhưng vì mong muốn ích kỉ của mình ta đã khiến cho cuộc đời của nó trở thành địa ngục.
Nước mắt bà vẫn cứ tuôn trào không ngừng đau khổ, mệt mỏi, hối hận, căm phẫn, và mãn nguyện bà nói tiếp: ta đã biến cuộc đời của con trở thành 1 địa ngục ta không xứng đáng làm mẹ chỉ vì sự ích kỉ và ghen ghét muốn chiến thắng đối với cô ấy mà khiến cho con của ta đau đớn vạn phần. Nhạn Diên! từ ngày ta nhìn thấy nụ cười của Manh Linh đã đã suy nghĩ rất nhiều và cả câu hỏi mà con đã nói ta cũng đã suy nghĩ rốt cuộc những chuyện ta lãng phí cho 1 người không yêu mình những điều mà ta đã làm tất cả đều khiến cho ta hối hận. Con trai ta...xin lỗi sức khỏe ta đã rất yếu rồi không thể đánh trận nữa cũng không thể tham gia chinh chiến nhưng con thì vẫn được... binh sĩ, lương thảo, áo giáp, và hổ phù ta đã chuẩn bị sẵn khi nào Xung Ham truyền ngôi con hãy đấu với người con hận nhất. Ta xin lỗi...
Xung La như vỡ òa lao nhanh đến bên cạnh của Manh Hậu mà nói: con không cần lấy ngôi vị đó! con chỉ muốn biết Mẫu Hậu từ nhỏ tới lớn người có yêu thương con không?
Manh Hậu: ta rất yêu con, ta rất yêu thương chúng con. Chỉ là sai lầm của ta quá lớn không thể nào bù đắp cũng không thể chỉ vì 1 câu xin lỗi của ta mà con tha thứ! đứa trẻ luôn khát khao tình yêu thương con cũng phải biết yêu bản thân mình.
Xung La không nói gì mà cúi đầu nắm tay của Manh Hậu thật chặt.
Nhạn Diên: người vẫn có thể bù đắp những ngày sau này người phải thật yêu thương huynh ấy, phải quan tâm và lo lắng cho cả 3 đứa con, được không?
Gió thổi man mác thổi qua tất cả và dường như nó đã cuốn trôi đi những tản đá đè nặng trái tim của Manh Hậu và Xung La họ cần 1 lí do để đối phương tha thứ, họ cần 1 lí do để tha thứ cho đối phương. Trên đời này ai cũng có người yêu thương dù cho người đó cô độc như thế nào trên hành tinh này sẽ luôn có những người luôn yêu thương bạn cho dù là thầm lặng hay trực tiếp thì tình yêu đó sẽ không gì thay thế được
Manh Hậu: Nhạn Diên à, con nhìn ta ta đã đứng ở vị trí này rất lâu rồi ta đã dùng cả đời để có được và giữ vững nó nhưng ta không hạnh phúc. Còn con con thật sự chấp nhận được bản thân sẽ bị như ta cả đời sao?
- Con muốn làm chim Nhạn bay lượn trên trời cao bay cho tới khi nào mệt mỏi thì con về đây được không ạ?
- Nơi đây bất kì lúc nào sẽ luôn luôn mở rộng cửa chào đón con cho dù là con ở đâu đây vẫn sẽ là tổ ấm để con được nghĩ ngơi