Chương 41: Giam Cầm Hoang Tưởng của kẻ Điên Tình
Mạc Mạc lảo đảo chạy hướng ngược lại không may cô lại chạy vào khu rừng không thấy lối ra dù chọn lối nào cũng khó bảo tàn tính mạng cô liền đánh liều chạy về phía khu rừng. Trong khu rừng đó cô đi chân trần khắp nơi lòng bàn chân đều là vết thương nhưng không chảy máu, càng chạy càng âm u khu rừng đầy sương mù và các loài động vật mà Mạc Mạc sợ hãi nhưng tới bước sinh tử rồi thì sợ hãi phải cất sau lưng của mình cũng may cô thấy cây có trái không biết có ăn được không nhưng quá đói Mạc Mạc đành bỏ hết vào miệng sau đó cô uống sương đọng lại trên lá chút nước ít ỏi đó chính là nguồn sống của cô. Vừa ăn trái đó vào là bụng của Mạc Mạc đau khinh khủng nó thắt lại từng cơn, cô nôn ra nhưng các trái cây đó lại không ngừng làm đau cô, đau đớn đến nỗi Mạc Mạc phải dùng tay đưa vào họng mà móc tất cả từ trong bao tử ra cảm giác được lấp đầy bao từ lại bị ói ra hết các bụng đói không ngừng đau. Nhưng quanh đây ngoài các loại trái cây lạ thì không có 1 thứ gì có thể nhét vào bụng, ngước nhìn bầu trời mây xanh đầy yêu tĩnh nhưng tại sao, tại sao cô lại gặp những chuyện này nước mắt không ngừng tuôn trào hòa lẫn vào cơn đau tạo nên 1 cảm giác khó chịu đến cùng cực. Những vết thương trên chân đã nặng đến mức tóe máu nhưng nếu cô để lại dấu thì bọn người kia sẽ phát hiện tung tích. Nhạn Diên đến bên con suối đang chảy nước siết cô đưa ngón tay thử vị của nước dòng nước này vô cùng mặn
Nhưng mà máu trên bàn chân đã chảy xuống rồi, dấu vết này chắc chắn sẽ bị phát hiện, lê cơ thể vừa đau vừa đói của mình đi qua dòng nước siết đôi chân chảy máu của Mạc Mạc bước xuống nước mặn lập tức như có hàng ngàn vết dao chi chít đâm vào chân nhưng dù đau như thế nào cô vẫn cắn răng chịu đựng dòng suối chảy rất siết Mạc Mạc đi vô cùng cẩn thận nhưng vẫn bị 1 hong đá sắt cứa sâu vào chân khiến cô đau không thể di chuyển bên dưới có rong vô cùng trơn trượt Mạc Mạc liền té xuống dòng suối đang chảy siết cũng may cô đã ôm lấy tản đá to trước khi bị cuốn xuống dòng nước siết kia vừa nhích chân cơn đau tê dại liền không ngừng lan ra cả cơ thể nhưng cũng nhờ đó mà vết thương của cô đã không còn chảy máu đi từng bước mệt nhọc cuối cùng cũng lên qua được bên bờ kia, Mạc Mạc thông minh cô trước khi bước đã đã cố tình xé rách 1 mảnh quần móc vào tảng đá nhìn như cô đã bị cuốn trôi xuống dòng nước chảy siết bên dưới mà mất mạng. Lên trên bờ bên kia cô không dám dừng lại chỉ biết chạy thục mạng về phía trước không ngừng cầu nguyện mọi người bình an!
Tịnh Nhã và các tỷ muội sau khi chạy thoát họ đã cướp xe và chạy về phía Xung Manh đế quốc dưới sự truy lùng ráo rít của Phổ Trạch chỉ còn biết chạy đi mà thôi Tịnh Nhã trong xe đã bất tỉnh Hàn Lâm liên tục đánh ngựa chạy về phía Xung Manh
Mạc Mạc chạy về phía chân trời cuối cùng cô đã chạy rất xa dưới sự mệt mỏi và đau nhức cơ thể đã quá tải không thể nào chịu đựng thêm nữa cuối cùng Mạc Mạc ngất xĩu ngay chân núi
Nhưng không may Mạc Mạc đã bị bắt. Phổ Trạch vô cùng thông minh với trò mèo đó hắn đã nhận ra cho người lùng xùng tất cả mọi ngóc nghách của núi, hắn đã bắt được Mạc Mạc và đưa cô về hoàng cung
Sau khi băng bó chữa trị vết thương ở bàn chân và cả cơ thể, trong cơn mê cô cũng được đút cho nước và cháo loãng
Sau khi mở mắt ra Mạc Mạc nhìn thấy trước mắt là 1 khung cảnh xa lạ căn phòng lạ lẫm trước mặt và người nam tử nữa... Đôi mắt màu nâu hạt dẻ của Mạc Mạc liền nghi hoặc mà nhìn láo liên khắp nơi cô nhớ mình bị thương sau đó thì không nhớ gì nữa 1 giọng nói trầm trầm vang lên: Nhạn Diên muội tỉnh rồi sao?
Mạc Mạc đầy nghi hoặc Nhạn Diên nào? cô là Mạc Mạc mà? đúng rồi chính người này đã giết hại mọi người trong làng. Mạc Mạc gào lên đầy tức giận: Ngươi bị điên sao?? ta tên là Mạc Mạc không phải Nhạn Diên gì cả!!. Cô đảo mắt cảnh tượng trước mặt khiến cô sợ hãi muôn phần.... Chiếc lồng vàng tinh xảo này và cả dây xích chân nữa có chuyện gì vậy??
Mạc Mạc đầy tức giận liền nhào về phía tên nam nhân đang đứng nhìn lồng sắc bằng vàng cứng cáp cô lấy tay đập mạnh vào chiếc lồng nhưng phát hiện chiếc lồng này không thể mở từ bên trong. Bên ngoài là ổ khóa bằng vàng chìa khóa, Mạc Mạc nhìn thấy tên nam nhân điên khùng đó nuốt chìa khóa vào trong bụng cô thất kinh run rẩy nói: ngươi- ngươi bị- i i điên rồi sao..nuốt vàng vào bụng của mình...ngươi không sợ chết hay sao??
Tên nam nhân cười đầy điên dại hắn la lên: HAHAHAAH nếu ta chết nàng cùng ta chết chúng ta xuống âm tàu địa phủ làm 1 đôi uyên ương
Mạc Mạc ngỡ ngàng câm nín tên nam nhân điên này hắn bị điên quá nặng rồi... nếu không có chiếc chìa khóa lồng chim này không thể thoát ra được....
Phổ Trạch: Nhạn Diên à...ta có chỗ nào không tốt tại sao nàng lại chạy trốn chứ? tại sao không yêu ta!!! bây giờ nàng ở đây... mãi mãi đừng rời xa ta nhé....
Nói Xong Phổ Trạch lại khóc lóc sau đó hắn bắt đầu đập đồ bình gốm trắng hắn đập vỡ làm cho mảnh vở vươn vãi khắp nơi trong lồng chim Mạc Mạc đầy kinh sợ cô không dám nhúc nhích chỉ biết ngồi yên 1 chỗ nếu không sẽ bị mảnh vỡ cứa đứt da, trong lồng chim này thái y không thể vào mà chữa trị cho cô được.....
Ở lại đây với ta mãi mãi nhé Nhạn Diên chúng ta sống chết có nhau...
Mạc Mạc sợ hãi khóc thút thít hắn liền gào lên: Nhạn Diên không bao giờ khóc như vậy!!! cho dù bị phạt kẹp tay đến sưng chảy máu nàng ấy cũng không khóc! nói xong hắn hiền vứt vào lồng chim thêm rất nhiều bình gốm thủy tinh Mạc Mạc chỉ biết câm nín cố gắng chịu đựng không để cho nước mắt chảy ra cô còn phải tránh né các mảnh nhọn
Sau 1 hồi Mạc Mạc cũng ổn định tâm trạng cô liền nói: hoàng thái tử tôi đói rồi!
Nghe xong hắn liền cuốn quých bảo người mang đồ ăn vào nhưng mà mảnh thủy tinh vung vãi khắp nơi cửa lồng thì ở phía trước Mạc Mạc bị bao quanh bởi các mảnh sắc nhọn cô không thể ăn được liền nói: Hoàng thái tử tôi không ăn được. Hắn đưa chiếc chĩa vào theo chiều dọc khiến thức ăn bị rơi xuống mảnh vỡ. Sau đó hắn nói: Diên Diên hãy ăn đi... nhưng nàng phải bốc thức ăn từ dưới đất lên đây là sự trừng phạt vì nàng không nghe lời, giống như lúc nhỏ nàng bị quý phi bắt ăn đồ ăn bị đổ dưới tuyết nàng vẫn ăn đó? tuyết dù lạnh đến đâu nhưng Diên Diên vẫn nuốt xuống bụng mà? mau ăn đi Diên Diên
Mạc Mạc kinh sợ cô không dám nghĩ Nhạn Diên trong câu chuyện lại phải chịu những chuyện kinh khủng khiếp như thế này trong tuổi thơ.
Tiếng lách cánh của dây xích vang lên cô đã từ từ cẩn thận trách các mảnh vỡ nhọn mà đi tới trước thức ăn bị đổ vừa nhặc vừa lựa ra các mảnh thủy tinh nhỏ vừa đưa thức ăn vào miệng chốc chốc các mảnh thủy tinh nhỏ lẫn vào thức ăn Mạc Mạc nhai phải cô liền nhổ ra cứ thế thức ăn ngon bao nhiêu nhưng trộn lẫn với thủy tinh như này ăn vào cũng chỉ sợ rách miệng. Cay đắng vô cùng Mạc Mạc nhìn theo bóng lưng của Phổ Trạch sau 1 lúc xác định hắn đã ra khỏi phòng thì cô mới dám khóc cho nỗi đau và tủi thân giải phóng. Cô thật sự rất sợ rất sợ cô nhớ Tịnh Nhã nhớ tất cả mọi người
Nhưng mà máu trên bàn chân đã chảy xuống rồi, dấu vết này chắc chắn sẽ bị phát hiện, lê cơ thể vừa đau vừa đói của mình đi qua dòng nước siết đôi chân chảy máu của Mạc Mạc bước xuống nước mặn lập tức như có hàng ngàn vết dao chi chít đâm vào chân nhưng dù đau như thế nào cô vẫn cắn răng chịu đựng dòng suối chảy rất siết Mạc Mạc đi vô cùng cẩn thận nhưng vẫn bị 1 hong đá sắt cứa sâu vào chân khiến cô đau không thể di chuyển bên dưới có rong vô cùng trơn trượt Mạc Mạc liền té xuống dòng suối đang chảy siết cũng may cô đã ôm lấy tản đá to trước khi bị cuốn xuống dòng nước siết kia vừa nhích chân cơn đau tê dại liền không ngừng lan ra cả cơ thể nhưng cũng nhờ đó mà vết thương của cô đã không còn chảy máu đi từng bước mệt nhọc cuối cùng cũng lên qua được bên bờ kia, Mạc Mạc thông minh cô trước khi bước đã đã cố tình xé rách 1 mảnh quần móc vào tảng đá nhìn như cô đã bị cuốn trôi xuống dòng nước chảy siết bên dưới mà mất mạng. Lên trên bờ bên kia cô không dám dừng lại chỉ biết chạy thục mạng về phía trước không ngừng cầu nguyện mọi người bình an!
Tịnh Nhã và các tỷ muội sau khi chạy thoát họ đã cướp xe và chạy về phía Xung Manh đế quốc dưới sự truy lùng ráo rít của Phổ Trạch chỉ còn biết chạy đi mà thôi Tịnh Nhã trong xe đã bất tỉnh Hàn Lâm liên tục đánh ngựa chạy về phía Xung Manh
Mạc Mạc chạy về phía chân trời cuối cùng cô đã chạy rất xa dưới sự mệt mỏi và đau nhức cơ thể đã quá tải không thể nào chịu đựng thêm nữa cuối cùng Mạc Mạc ngất xĩu ngay chân núi
Nhưng không may Mạc Mạc đã bị bắt. Phổ Trạch vô cùng thông minh với trò mèo đó hắn đã nhận ra cho người lùng xùng tất cả mọi ngóc nghách của núi, hắn đã bắt được Mạc Mạc và đưa cô về hoàng cung
Sau khi băng bó chữa trị vết thương ở bàn chân và cả cơ thể, trong cơn mê cô cũng được đút cho nước và cháo loãng
Sau khi mở mắt ra Mạc Mạc nhìn thấy trước mắt là 1 khung cảnh xa lạ căn phòng lạ lẫm trước mặt và người nam tử nữa... Đôi mắt màu nâu hạt dẻ của Mạc Mạc liền nghi hoặc mà nhìn láo liên khắp nơi cô nhớ mình bị thương sau đó thì không nhớ gì nữa 1 giọng nói trầm trầm vang lên: Nhạn Diên muội tỉnh rồi sao?
Mạc Mạc đầy nghi hoặc Nhạn Diên nào? cô là Mạc Mạc mà? đúng rồi chính người này đã giết hại mọi người trong làng. Mạc Mạc gào lên đầy tức giận: Ngươi bị điên sao?? ta tên là Mạc Mạc không phải Nhạn Diên gì cả!!. Cô đảo mắt cảnh tượng trước mặt khiến cô sợ hãi muôn phần.... Chiếc lồng vàng tinh xảo này và cả dây xích chân nữa có chuyện gì vậy??
Mạc Mạc đầy tức giận liền nhào về phía tên nam nhân đang đứng nhìn lồng sắc bằng vàng cứng cáp cô lấy tay đập mạnh vào chiếc lồng nhưng phát hiện chiếc lồng này không thể mở từ bên trong. Bên ngoài là ổ khóa bằng vàng chìa khóa, Mạc Mạc nhìn thấy tên nam nhân điên khùng đó nuốt chìa khóa vào trong bụng cô thất kinh run rẩy nói: ngươi- ngươi bị- i i điên rồi sao..nuốt vàng vào bụng của mình...ngươi không sợ chết hay sao??
Tên nam nhân cười đầy điên dại hắn la lên: HAHAHAAH nếu ta chết nàng cùng ta chết chúng ta xuống âm tàu địa phủ làm 1 đôi uyên ương
Mạc Mạc ngỡ ngàng câm nín tên nam nhân điên này hắn bị điên quá nặng rồi... nếu không có chiếc chìa khóa lồng chim này không thể thoát ra được....
Phổ Trạch: Nhạn Diên à...ta có chỗ nào không tốt tại sao nàng lại chạy trốn chứ? tại sao không yêu ta!!! bây giờ nàng ở đây... mãi mãi đừng rời xa ta nhé....
Nói Xong Phổ Trạch lại khóc lóc sau đó hắn bắt đầu đập đồ bình gốm trắng hắn đập vỡ làm cho mảnh vở vươn vãi khắp nơi trong lồng chim Mạc Mạc đầy kinh sợ cô không dám nhúc nhích chỉ biết ngồi yên 1 chỗ nếu không sẽ bị mảnh vỡ cứa đứt da, trong lồng chim này thái y không thể vào mà chữa trị cho cô được.....
Ở lại đây với ta mãi mãi nhé Nhạn Diên chúng ta sống chết có nhau...
Mạc Mạc sợ hãi khóc thút thít hắn liền gào lên: Nhạn Diên không bao giờ khóc như vậy!!! cho dù bị phạt kẹp tay đến sưng chảy máu nàng ấy cũng không khóc! nói xong hắn hiền vứt vào lồng chim thêm rất nhiều bình gốm thủy tinh Mạc Mạc chỉ biết câm nín cố gắng chịu đựng không để cho nước mắt chảy ra cô còn phải tránh né các mảnh nhọn
Sau 1 hồi Mạc Mạc cũng ổn định tâm trạng cô liền nói: hoàng thái tử tôi đói rồi!
Nghe xong hắn liền cuốn quých bảo người mang đồ ăn vào nhưng mà mảnh thủy tinh vung vãi khắp nơi cửa lồng thì ở phía trước Mạc Mạc bị bao quanh bởi các mảnh sắc nhọn cô không thể ăn được liền nói: Hoàng thái tử tôi không ăn được. Hắn đưa chiếc chĩa vào theo chiều dọc khiến thức ăn bị rơi xuống mảnh vỡ. Sau đó hắn nói: Diên Diên hãy ăn đi... nhưng nàng phải bốc thức ăn từ dưới đất lên đây là sự trừng phạt vì nàng không nghe lời, giống như lúc nhỏ nàng bị quý phi bắt ăn đồ ăn bị đổ dưới tuyết nàng vẫn ăn đó? tuyết dù lạnh đến đâu nhưng Diên Diên vẫn nuốt xuống bụng mà? mau ăn đi Diên Diên
Mạc Mạc kinh sợ cô không dám nghĩ Nhạn Diên trong câu chuyện lại phải chịu những chuyện kinh khủng khiếp như thế này trong tuổi thơ.
Tiếng lách cánh của dây xích vang lên cô đã từ từ cẩn thận trách các mảnh vỡ nhọn mà đi tới trước thức ăn bị đổ vừa nhặc vừa lựa ra các mảnh thủy tinh nhỏ vừa đưa thức ăn vào miệng chốc chốc các mảnh thủy tinh nhỏ lẫn vào thức ăn Mạc Mạc nhai phải cô liền nhổ ra cứ thế thức ăn ngon bao nhiêu nhưng trộn lẫn với thủy tinh như này ăn vào cũng chỉ sợ rách miệng. Cay đắng vô cùng Mạc Mạc nhìn theo bóng lưng của Phổ Trạch sau 1 lúc xác định hắn đã ra khỏi phòng thì cô mới dám khóc cho nỗi đau và tủi thân giải phóng. Cô thật sự rất sợ rất sợ cô nhớ Tịnh Nhã nhớ tất cả mọi người