Chương 44: Cặp đôi quyến rũ
Tịnh Nhã không hỏi đường nữa mà một mạch chạy đi Phùng Lâu thấy vậy cũng không ngăn cản hắn còn đang bận lau nước mắt cho Manh Linh
Sau khi chạy xa khỏi họ Tịnh Nhã cầm chùm tóc của Mạc Mạc từ trong người ra nắm chặt trong tay.Đây là chùm tóc của Mạc Mạc đã tặng cô ấy trong những ngày ở Túy Hy Lâu, mong cô ấy luôn bình an Mạc Mạc nói rằng: Tỷ Tỷ đây là tóc của muội, đây chính là quà đặt biệt dành tặng cho tỷ hy vọng tỷ tỷ luôn bình an khỏe mạnh. Tịnh Nhã nắm chặt chùm tóc nhỏ như đang thầm cầu nguyện cho muội muội của mình sẽ an toàn, cô thấy không thể hỏi đường khi không nói rõ thân phận nên đã quay về phòng.
Tối đó 12 người kia cũng từ từ tỉnh lại, tất cả bọn họ sau khi nhớ lại chuyện ngày hôm đó thì trái tim như bị bóp nghẹt vô cùng đau khổ, tỷ muội trong Túy Hy Lâu luôn chăm sóc lẫn nhau cùng nhau trãi qua nhiều chuyện vậy mà từ mấy trăm người giờ đây chỉ còn lại 13 người bọn họ. Còn Mạc Mạc chưa rõ sống chết, mọi người đều quyết định ngày mai sẽ trở lại thung lũng tìm kiếm Mạc Mạc và chôn xác cho những người chết không toàn thây. Mọi người dần chìm vào giấc ngủ nhưng trong lòng ai cũng đầy mùi vị chua sót, an toàn luôn đi đôi với nguy hiểm khi họ đang hạnh phúc thì biến cố cũng từ từ xuất hiện
Tịnh Nhã trằn trọc cả đêm không thể ngủ được cô ấy không muốn bí mật của mình bị bại lộ càng không muốn Mạc Mạc chịu cơn đau khinh khủng để nhớ lại. Mỗi đêm trăng tròn Mạc Mạc đều bị ánh trăng chiếu tới cô ấy sẽ đau đớn đến chết đi sống lại hơn nữa sau đó cảm giác đau khổ qua đi cô ấy chỉ nhớ được 1 chút ít những chuyện nhỏ nhặt. Tịnh Nhã luôn lấp liếm nó bằng 1 lời nói dối, những đêm trăng tròn Túy Hy Lâu sẽ không có bóng dáng của Mạc Mạc cô ấy sẽ trốn ở 1 nơi đen tối và không có chút ánh sáng nào. Chỉ cần 1 chút ánh trăng chiếu vào thì cả cơ thể và đầu của Mạc Mạc sẽ đau như búa bổ
Manh Linh khi trở về phòng của mình cô ấy lại đắm chìm vào hồi ức khi Nhạn Diên xuất hiện. 2 năm trước khi Xung Vương bạo bệnh cuộc chiến tranh quyền tưởng rằng lại nổ ra nhưng nhờ sự quan tâm chăm sóc của Manh Hậu ông ấy đã không chết mà sức khỏe càng khá hơn, Xung Vương trong những ngày tháng bệnh tật chỉ có Manh Hậu bênh cạnh chăm sóc ông ấy rất chu đáo còn đại hoàng tử đứa con ngoan mà ông ấy yêu thương lại không xuất hiện dù chỉ 1 lần, Xung La, Xung Ảnh, Manh Linh cũng chẳng đến thăm chút nào ông ấy biết sự thiên vị của mình làm tuổi thơ của họ bị tổn thương, nhưng tình yêu sâu đậm ông ấy dành cho người con gái năm xưa cũng không thuyên giảm chỉ có nhiều hơn. Ông ấy biết mình đã phụ tấm lòng của Manh Hậu nhưng tình cảm của ông ấy không dành cho bà. Manh Hậu không quan tâm bà chỉ nói mình làm đúng trách nhiệm của 1 người vợ đối với phu quân của mình còn tình cảm của ông ấy bà đã từ lâu không còn cần nữa.
Từ trong phòng nhìn ra cửa sổ lớn Manh Linh nhớ Nhạn Diên đã từng cùng Xung La nhảy múa ở nơi thảo nguyên vào buổi tối đầy sao, hôm đó thời tiết rất mát mẻ trong xúc cảm mà 2 trái tim khao khát họ đã cùng nhau nhảy dưới bầu trời đêm lấp lánh Manh Linh từ cửa sổ đã nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc vô phần của Nhạn Diên. Nhưng rồi Manh Linh lại nhớ tới lúc mà các xác của Nhạn Diên được tìm thấy cô lại tự trách mình vô cùng, nằm trên chiếc giường mềm mại nhưng đối với Manh Linh cứ như đang nằm trên những cây đinh nhọn, có cây đã đâm sâu khoét cả 1 lỗ trong tim của cô, đôi mắt của cô đã sưng húp vì khóc quá nhiều, đối với chuyện ngày hôm đó nó đã trở thành 1 cơn ác mộng không thể quên của cô
Buổi sáng sớm trong lành có tiếng chim hót, có mây xanh và cả mùi của sương qua lăn kính trong suốt 13 người chia nhau ra hành động, tối qua họ không thể ngủ được, lần này đi cho dù là sát thủ đệ nhất cũng khó tránh mất mạng nhưng không ai sợ hãi hay chần chừ vì mối hận thù và chua sót cho những người bạn, người thân bị chết oan uổng trong lòng của họ đã sớm không còn xem sống chết là quan trọng!
Bọn họ chia nhau ra khắp nơi trong Vương Cung, nhẹ nhàng, âm thầm và nhanh nhạy. 13 người bao gồm:
- Tịnh Nhã
- Song
- Ánh
- Nhu
- Khiết
- Nhiên
- Tường
- San
- Lai
- Miên
- Nhan
- Dương
- Đàm
Tất cả bọn họ đều là sát thủ hàng đầu, tội phạm đã lẫn trốn họ phối hợp với nhau cực kì ăn ý. Trong cửa sổ các khu các cành cây và mái nhà. Chốc lát địa hình cả Vương cung họ đã nắm rõ nhưng tường thành và cổng thành họ hoàn toàn không thể tiếp cận, rất nhiều người canh ở cổng lớn mỗi lúc thay ca đều rất nhanh không tìm ra sơ hở bên trên cổng lớn còn có 1 thanh gỗ cho lớn đóng chặt. còn cổng nhỏ để các thương nhân ra vào họ đều có lệnh bài nên có thể đi. Cổng thành ở thảo nguyên lại còn vững trãi hơn nữa. VỮNG TRÃI TUYỆT ĐỐI. Nhưng không thể dùng khinh công vì ở 3 cổng lớn đều có các thiện xa cô cùng tinh mắt bố trí canh phòng khắp nơi những người canh gác đều nhớ mặt các thương nhân nên không thể nào đánh người cướp lệnh bài thông hành được. Đang rơi vào thế khó thì Tịnh Nhã đã quyết định đi tìm vị hoàng tử hiện tại có trong cung vậy mới có thể có cơ hội ra ngoài.
Xung Ảnh trở về phòng thủ vệ và a hoàn sau khi báo cáo xong thì ra ngoài chỉ còn lại mình Xung Ảnh bên trong căn phòng rộng lớn, hắn để tay lên trán nhắm mắt lại mà mệt mỏi nghĩ ngơi. Hôm nay trên triều quá mệt mỏi các đại thần chia bầy xẻ cánh người thì tố cáo đại hoàng tử không lo việc nước mất tăm mất dạng mấy năm trời không có kinh nghiệm thì không thể nào làm người nối ngôi, người thì nói Nhị hoàng tử bây giờ vì 1 người con gái đã chết mà điên loạn không chăm lo cho quân mã nước nhà chỉ biết điên cuồng tìm cách hồi sinh người chết, rõ ràng là không có khả năng nếu việc hồi sinh người chết có thật thì há chẳng phải đảo lộn càn khôn, âm dương bị phá bỏ hay sao? mỗi người 1 miệng mạnh ai nấy nói không ai chịu thua khiến cho Xung Vương tức giận đấm mấy cú vào người quan thần rồi sau đó Tam hoàng tử phải dọn dẹp chiến trường mà họ tạo ra, hắn đang rất mệt vì cả 2 vị huynh trưởng của mình đều mất tăm mất dạng mấy việc mà họ quản bây giờ đều rơi vào tay hắn, nào là huấn luyện binh sĩ chăm lo thao trường, các vụ tham công, rồi binh sĩ canh gác đổi người, xét duyệt các vụ án, xây nhà cho người dân, còn phải tìm cách đưa 2 tổ tông kia về để lo việc trong cung hiện tại 1 mình Xung Ảnh phải lo tới 3 chức vị của các huynh trưởng và hắn. Cả người đều mệt lã Xung Vương thì mới hết bệnh không thể lao lực ấu độ. Manh Linh thân là nữ tử cũng phải giúp đỡ hắn phê duyệt công văn nhỏ vô cùng vất vả. Hiệm tại bây giờ Xung Ảnh chỉ muốn đi ngủ mơ 1 giấc sau đó trở lại những ngày tháng yên bình trước kia
Song từ cửa sổ lớn quan sát được trong phòng cô ấy đã báo lại với Tịnh Nhã rồi cùng các chị em khác đi theo các binh sĩ thăm dò thêm tình hình.
Xung Ảnh đang nắm mắt nhưng nhớ ra còn đống thứ văn kiện nhỏ nhặt phải phê chuẩn cho người dân hắn liền mệt mỏi vô cùng nhưng vẫn lết người nằm dậy, vừa mở mắt ra hắn liền kinh hoàng. Tịnh Nhã mặc 1 bộ đồ màu đỏ rực choáy, hai bờ vai nhẵn nhụi lộ ra ngoài cả bộ đồ nơi thiếu vải nơi thì nóng đỏ mắt cô đang ngồi trên bàn làm việc của hắn cầm 1 vài tờ giấy đang cần phê chuẩn mà đọc nhan sắc yêu nghiệt đó cộng thêm dáng vẻ quyết rũ này của cô làm cho Xung Ảnh tưởng rằng mình đang mơ liền tát mạnh vào má của mình 2 cái thấy cơn đau truyền tới hắn mới biết mình không nằm mơ cảnh xuân nóng bỏng này đối với 1 nam tử chưa từng yêu đương như hắn chính là nóng nổ mắt.
Xung Ảnh nhìn Tịnh Nhã quyến rũ đang ngồi chéo chân trên bàn liền căng thẳng tới mức xịt cả máu mũi, hắn vừa ngại vừa đưa tay lên lau máu đang chảy ra bộ dạng vô cùng đáng yêu: Cô!! cô đang làm gì ở đây vậy??? tôi đã khóa cửa rồi mà? còn-n còn-n nữa cái đùi của cô cũng bị lộ ra rồi kìa. Nói xong hắn liền vô cùng ngại ngùng mà quay lưng lại Tịnh Nhã cũng là lần đầu nhìn thấy biểu hiện này của nam nhân
Trước giờ cô đã gặp qua nhiều loại đàn ông nhưng cho dù là thể loại gì thì đều bị cô quyến rũ đến khi dục vọng tuôn trào thì cô sẽ đấm vào mặt của bọn họ sau đó tiêu soái rời đi, loại nam nhân trong sáng đáng yêu cô cũng đã gặp qua nhưng chỉ vài tuyệt chiêu cô đã khiêu khích họ tới mức nổi đầy ham muốn, sau đó là những cú tát trời giáng làm họ tỉnh ra. Nhưng mà đối với người trong sáng tới mức gặp cô như này mà chảy máu mũi thì cô cũng lần đầu gặp
Xung Ảnh sau khi quay lưng thì đi đến tủ của mình lấy chiếc áo choàng mùa đông ra đi tới trước mặt của Tịnh Nhã. Cô liền ra sức quyến rũ: sao hả có phải thấy rất đẹp không?, Vừa nói Tịnh Nhã vừa kéo phần vai xuống 1 chút nữa sau đó nhìn vào Xung Ảnh đầy mời gọi. Nhưng mà cái tên nam nhân đáng ghét đó lại chỉ choàng áo khoát lên cho cô sau đó quay lưng đi ho vài cái. Ôi Vãi đây là lần đầu Tịnh Nhã thấy loại biểu hiện này đó? trong mắt cô từng trước đến nay đàn ông chỉ là lũ sâu bọ lúc nào cũng sẽ bị cô chà đạp chưa có ai mà cô không chinh phục được cả, cho dù là người đứng đắn đến đâu nhưng, cô đã làm tới bước này rồi mà các tên nam nhân ngu ngốc này chỉ phản ứng như vậy thôi sao???? Cô hết quyến rũ rồi à?
Tịnh Nhã trợn tròn mắt cô không cam tâm bị như vậy liền kéo áo choàng xuống bàn khiến cho chồng giấy kia đổ xuống đấy tứ tung. Xung Ảnh còn đang nói: Cô nương xin tự trọng, tôi không biết sao cô lại vào được trong đây nhưng mà bây giờ cô đi ra ngoài được rồi đó, nếu không!!!
- Không thì thêd nào?
Tịnh Nhã điếc không sợ súng cô cứ đến mà lấy tay ôm choàng người của Xung Ảnh đó, hắn đã ngại tới mức cả người đều đóng băng cứng ngắc,
- Cô Cô nương cô mau ra ngoài đi tôi, tôi
Chưa kịp nói hết câu Tịnh Nhã đã buông tay, Xung Ảnh cũng thờ phào ngay khi hắn quay lưng lại thì Tịnh Nhã đã đè 2 vai hắn xuống đất.
Sau khi chạy xa khỏi họ Tịnh Nhã cầm chùm tóc của Mạc Mạc từ trong người ra nắm chặt trong tay.Đây là chùm tóc của Mạc Mạc đã tặng cô ấy trong những ngày ở Túy Hy Lâu, mong cô ấy luôn bình an Mạc Mạc nói rằng: Tỷ Tỷ đây là tóc của muội, đây chính là quà đặt biệt dành tặng cho tỷ hy vọng tỷ tỷ luôn bình an khỏe mạnh. Tịnh Nhã nắm chặt chùm tóc nhỏ như đang thầm cầu nguyện cho muội muội của mình sẽ an toàn, cô thấy không thể hỏi đường khi không nói rõ thân phận nên đã quay về phòng.
Tối đó 12 người kia cũng từ từ tỉnh lại, tất cả bọn họ sau khi nhớ lại chuyện ngày hôm đó thì trái tim như bị bóp nghẹt vô cùng đau khổ, tỷ muội trong Túy Hy Lâu luôn chăm sóc lẫn nhau cùng nhau trãi qua nhiều chuyện vậy mà từ mấy trăm người giờ đây chỉ còn lại 13 người bọn họ. Còn Mạc Mạc chưa rõ sống chết, mọi người đều quyết định ngày mai sẽ trở lại thung lũng tìm kiếm Mạc Mạc và chôn xác cho những người chết không toàn thây. Mọi người dần chìm vào giấc ngủ nhưng trong lòng ai cũng đầy mùi vị chua sót, an toàn luôn đi đôi với nguy hiểm khi họ đang hạnh phúc thì biến cố cũng từ từ xuất hiện
Tịnh Nhã trằn trọc cả đêm không thể ngủ được cô ấy không muốn bí mật của mình bị bại lộ càng không muốn Mạc Mạc chịu cơn đau khinh khủng để nhớ lại. Mỗi đêm trăng tròn Mạc Mạc đều bị ánh trăng chiếu tới cô ấy sẽ đau đớn đến chết đi sống lại hơn nữa sau đó cảm giác đau khổ qua đi cô ấy chỉ nhớ được 1 chút ít những chuyện nhỏ nhặt. Tịnh Nhã luôn lấp liếm nó bằng 1 lời nói dối, những đêm trăng tròn Túy Hy Lâu sẽ không có bóng dáng của Mạc Mạc cô ấy sẽ trốn ở 1 nơi đen tối và không có chút ánh sáng nào. Chỉ cần 1 chút ánh trăng chiếu vào thì cả cơ thể và đầu của Mạc Mạc sẽ đau như búa bổ
Manh Linh khi trở về phòng của mình cô ấy lại đắm chìm vào hồi ức khi Nhạn Diên xuất hiện. 2 năm trước khi Xung Vương bạo bệnh cuộc chiến tranh quyền tưởng rằng lại nổ ra nhưng nhờ sự quan tâm chăm sóc của Manh Hậu ông ấy đã không chết mà sức khỏe càng khá hơn, Xung Vương trong những ngày tháng bệnh tật chỉ có Manh Hậu bênh cạnh chăm sóc ông ấy rất chu đáo còn đại hoàng tử đứa con ngoan mà ông ấy yêu thương lại không xuất hiện dù chỉ 1 lần, Xung La, Xung Ảnh, Manh Linh cũng chẳng đến thăm chút nào ông ấy biết sự thiên vị của mình làm tuổi thơ của họ bị tổn thương, nhưng tình yêu sâu đậm ông ấy dành cho người con gái năm xưa cũng không thuyên giảm chỉ có nhiều hơn. Ông ấy biết mình đã phụ tấm lòng của Manh Hậu nhưng tình cảm của ông ấy không dành cho bà. Manh Hậu không quan tâm bà chỉ nói mình làm đúng trách nhiệm của 1 người vợ đối với phu quân của mình còn tình cảm của ông ấy bà đã từ lâu không còn cần nữa.
Từ trong phòng nhìn ra cửa sổ lớn Manh Linh nhớ Nhạn Diên đã từng cùng Xung La nhảy múa ở nơi thảo nguyên vào buổi tối đầy sao, hôm đó thời tiết rất mát mẻ trong xúc cảm mà 2 trái tim khao khát họ đã cùng nhau nhảy dưới bầu trời đêm lấp lánh Manh Linh từ cửa sổ đã nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc vô phần của Nhạn Diên. Nhưng rồi Manh Linh lại nhớ tới lúc mà các xác của Nhạn Diên được tìm thấy cô lại tự trách mình vô cùng, nằm trên chiếc giường mềm mại nhưng đối với Manh Linh cứ như đang nằm trên những cây đinh nhọn, có cây đã đâm sâu khoét cả 1 lỗ trong tim của cô, đôi mắt của cô đã sưng húp vì khóc quá nhiều, đối với chuyện ngày hôm đó nó đã trở thành 1 cơn ác mộng không thể quên của cô
Buổi sáng sớm trong lành có tiếng chim hót, có mây xanh và cả mùi của sương qua lăn kính trong suốt 13 người chia nhau ra hành động, tối qua họ không thể ngủ được, lần này đi cho dù là sát thủ đệ nhất cũng khó tránh mất mạng nhưng không ai sợ hãi hay chần chừ vì mối hận thù và chua sót cho những người bạn, người thân bị chết oan uổng trong lòng của họ đã sớm không còn xem sống chết là quan trọng!
Bọn họ chia nhau ra khắp nơi trong Vương Cung, nhẹ nhàng, âm thầm và nhanh nhạy. 13 người bao gồm:
- Tịnh Nhã
- Song
- Ánh
- Nhu
- Khiết
- Nhiên
- Tường
- San
- Lai
- Miên
- Nhan
- Dương
- Đàm
Tất cả bọn họ đều là sát thủ hàng đầu, tội phạm đã lẫn trốn họ phối hợp với nhau cực kì ăn ý. Trong cửa sổ các khu các cành cây và mái nhà. Chốc lát địa hình cả Vương cung họ đã nắm rõ nhưng tường thành và cổng thành họ hoàn toàn không thể tiếp cận, rất nhiều người canh ở cổng lớn mỗi lúc thay ca đều rất nhanh không tìm ra sơ hở bên trên cổng lớn còn có 1 thanh gỗ cho lớn đóng chặt. còn cổng nhỏ để các thương nhân ra vào họ đều có lệnh bài nên có thể đi. Cổng thành ở thảo nguyên lại còn vững trãi hơn nữa. VỮNG TRÃI TUYỆT ĐỐI. Nhưng không thể dùng khinh công vì ở 3 cổng lớn đều có các thiện xa cô cùng tinh mắt bố trí canh phòng khắp nơi những người canh gác đều nhớ mặt các thương nhân nên không thể nào đánh người cướp lệnh bài thông hành được. Đang rơi vào thế khó thì Tịnh Nhã đã quyết định đi tìm vị hoàng tử hiện tại có trong cung vậy mới có thể có cơ hội ra ngoài.
Xung Ảnh trở về phòng thủ vệ và a hoàn sau khi báo cáo xong thì ra ngoài chỉ còn lại mình Xung Ảnh bên trong căn phòng rộng lớn, hắn để tay lên trán nhắm mắt lại mà mệt mỏi nghĩ ngơi. Hôm nay trên triều quá mệt mỏi các đại thần chia bầy xẻ cánh người thì tố cáo đại hoàng tử không lo việc nước mất tăm mất dạng mấy năm trời không có kinh nghiệm thì không thể nào làm người nối ngôi, người thì nói Nhị hoàng tử bây giờ vì 1 người con gái đã chết mà điên loạn không chăm lo cho quân mã nước nhà chỉ biết điên cuồng tìm cách hồi sinh người chết, rõ ràng là không có khả năng nếu việc hồi sinh người chết có thật thì há chẳng phải đảo lộn càn khôn, âm dương bị phá bỏ hay sao? mỗi người 1 miệng mạnh ai nấy nói không ai chịu thua khiến cho Xung Vương tức giận đấm mấy cú vào người quan thần rồi sau đó Tam hoàng tử phải dọn dẹp chiến trường mà họ tạo ra, hắn đang rất mệt vì cả 2 vị huynh trưởng của mình đều mất tăm mất dạng mấy việc mà họ quản bây giờ đều rơi vào tay hắn, nào là huấn luyện binh sĩ chăm lo thao trường, các vụ tham công, rồi binh sĩ canh gác đổi người, xét duyệt các vụ án, xây nhà cho người dân, còn phải tìm cách đưa 2 tổ tông kia về để lo việc trong cung hiện tại 1 mình Xung Ảnh phải lo tới 3 chức vị của các huynh trưởng và hắn. Cả người đều mệt lã Xung Vương thì mới hết bệnh không thể lao lực ấu độ. Manh Linh thân là nữ tử cũng phải giúp đỡ hắn phê duyệt công văn nhỏ vô cùng vất vả. Hiệm tại bây giờ Xung Ảnh chỉ muốn đi ngủ mơ 1 giấc sau đó trở lại những ngày tháng yên bình trước kia
Song từ cửa sổ lớn quan sát được trong phòng cô ấy đã báo lại với Tịnh Nhã rồi cùng các chị em khác đi theo các binh sĩ thăm dò thêm tình hình.
Xung Ảnh đang nắm mắt nhưng nhớ ra còn đống thứ văn kiện nhỏ nhặt phải phê chuẩn cho người dân hắn liền mệt mỏi vô cùng nhưng vẫn lết người nằm dậy, vừa mở mắt ra hắn liền kinh hoàng. Tịnh Nhã mặc 1 bộ đồ màu đỏ rực choáy, hai bờ vai nhẵn nhụi lộ ra ngoài cả bộ đồ nơi thiếu vải nơi thì nóng đỏ mắt cô đang ngồi trên bàn làm việc của hắn cầm 1 vài tờ giấy đang cần phê chuẩn mà đọc nhan sắc yêu nghiệt đó cộng thêm dáng vẻ quyết rũ này của cô làm cho Xung Ảnh tưởng rằng mình đang mơ liền tát mạnh vào má của mình 2 cái thấy cơn đau truyền tới hắn mới biết mình không nằm mơ cảnh xuân nóng bỏng này đối với 1 nam tử chưa từng yêu đương như hắn chính là nóng nổ mắt.
Xung Ảnh nhìn Tịnh Nhã quyến rũ đang ngồi chéo chân trên bàn liền căng thẳng tới mức xịt cả máu mũi, hắn vừa ngại vừa đưa tay lên lau máu đang chảy ra bộ dạng vô cùng đáng yêu: Cô!! cô đang làm gì ở đây vậy??? tôi đã khóa cửa rồi mà? còn-n còn-n nữa cái đùi của cô cũng bị lộ ra rồi kìa. Nói xong hắn liền vô cùng ngại ngùng mà quay lưng lại Tịnh Nhã cũng là lần đầu nhìn thấy biểu hiện này của nam nhân
Trước giờ cô đã gặp qua nhiều loại đàn ông nhưng cho dù là thể loại gì thì đều bị cô quyến rũ đến khi dục vọng tuôn trào thì cô sẽ đấm vào mặt của bọn họ sau đó tiêu soái rời đi, loại nam nhân trong sáng đáng yêu cô cũng đã gặp qua nhưng chỉ vài tuyệt chiêu cô đã khiêu khích họ tới mức nổi đầy ham muốn, sau đó là những cú tát trời giáng làm họ tỉnh ra. Nhưng mà đối với người trong sáng tới mức gặp cô như này mà chảy máu mũi thì cô cũng lần đầu gặp
Xung Ảnh sau khi quay lưng thì đi đến tủ của mình lấy chiếc áo choàng mùa đông ra đi tới trước mặt của Tịnh Nhã. Cô liền ra sức quyến rũ: sao hả có phải thấy rất đẹp không?, Vừa nói Tịnh Nhã vừa kéo phần vai xuống 1 chút nữa sau đó nhìn vào Xung Ảnh đầy mời gọi. Nhưng mà cái tên nam nhân đáng ghét đó lại chỉ choàng áo khoát lên cho cô sau đó quay lưng đi ho vài cái. Ôi Vãi đây là lần đầu Tịnh Nhã thấy loại biểu hiện này đó? trong mắt cô từng trước đến nay đàn ông chỉ là lũ sâu bọ lúc nào cũng sẽ bị cô chà đạp chưa có ai mà cô không chinh phục được cả, cho dù là người đứng đắn đến đâu nhưng, cô đã làm tới bước này rồi mà các tên nam nhân ngu ngốc này chỉ phản ứng như vậy thôi sao???? Cô hết quyến rũ rồi à?
Tịnh Nhã trợn tròn mắt cô không cam tâm bị như vậy liền kéo áo choàng xuống bàn khiến cho chồng giấy kia đổ xuống đấy tứ tung. Xung Ảnh còn đang nói: Cô nương xin tự trọng, tôi không biết sao cô lại vào được trong đây nhưng mà bây giờ cô đi ra ngoài được rồi đó, nếu không!!!
- Không thì thêd nào?
Tịnh Nhã điếc không sợ súng cô cứ đến mà lấy tay ôm choàng người của Xung Ảnh đó, hắn đã ngại tới mức cả người đều đóng băng cứng ngắc,
- Cô Cô nương cô mau ra ngoài đi tôi, tôi
Chưa kịp nói hết câu Tịnh Nhã đã buông tay, Xung Ảnh cũng thờ phào ngay khi hắn quay lưng lại thì Tịnh Nhã đã đè 2 vai hắn xuống đất.