Chương : 36
Màn đêm dần buông xuống, sau một hồi giằng co thì đám kỳ nhân dị sĩ cũng dần dần trở nên hòa hợp hơn.
Cũng không biết bọn hắn lấy rượu ở đâu ra, một đám người bắt đầu chè chén, đợi cho đến lúc uống đến say bảy tám phần thì tự nhiên không thiếu những câu chuyện thổi phồng về sự tích cuộc đời của mình.
- Nhớ năm đó chúng ta đi trên đồi Cảnh Dương chợt gặp mãnh hổ… À nhầm, là gấu lớn…
Uống đến cả mặt đỏ bừng, Lý Tam bán thuốc tăng lực liền mở áo ra, hận không thể làm cho vết sẹo trên ngực dài thêm vài phân nữa.
- Thời khắc nguy hiểm, toàn bộ đều nhờ vào mấy viên thuốc tăng lực của ta, các vị đoán thế nào? Trong phút chốc, thắt lưng không yếu chân không mỏi, một hơi làm năm lần không nghỉ! (DG: Không biết là thuốc tăng lực hay thuốc kích thích đây – Biên: ý ở chỗ này là gặp gấu bị nó tát gần die, nhờ thuốc của nó mà khỏe lại)
- Ặc, như vậy cũng được sao?
Trần Mặc nghe vậy thì ngạc nhiên không biết nói gì, thầm nghĩ vốn là Võ Tòng rơi lệ đầy mặt, hiện lại đến Lý Tam bán thuốc lệ rơi đầy mặt.
(Tích về Võ Tòng đả hổ trên đồi Cảnh Dương)
Có điều không đợi hắn cảm khái, Huyền Đạo Tông Lâm Đức cũng không chịu thua, hắn chợt ngửa đầu lên trời, phất tay áo bày ra một tư thế tiên phong đạo cốt:
- Nhớ năm đó, bản đạo trưởng hành tẩu giang hồ trảm yêu trừ ma cứu khốn phò nguy, không biết bao nhiêu mỹ nhân đã ái mộ ta…
- Phốc!
Lời nói còn chưa dứt thì ít nhất hơn mười vị ngồi nghe đều phun rượu khỏi miệng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thấy dáng người thân cao mét rưỡi, rộng mét rưỡi của Lâm Đức đều thầm nghĩ người như vậy cũng có thể làm cho mỹ nhân ái mộ mới lạ, trừ phi mắt của mỹ nhân kia bị mù.
Tiểu Huân Nhi là trẻ nhỏ không cố kỵ, ngửa đầu hỏi:
- Ba ba, thật sự có cô thích chú Lâm sao?
- Sặc…
Nếu không phải đối phương là tiểu cô nương thì phỏng chừng Lâm Đức đã nhào lên trở mặt rồi.
Nhưng mà để cho hắn phún huyết lại là đoạn sau, Trần Mặc tự nhiên nhấp một chút rượu rồi cười:
- Đương nhiên, ít nhất trên thế gian này có một người phụ nữ yêu chú ấy, đó chính là mẹ của chú ấy!
Tiếng cười vang lên, Lâm Đức nhất thời mặt đỏ tai hồng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Được một cái là tên này có da mặt rất dày, chỉ xấu hổ vài giây rồi liền lập tức nói sang chuyện khác nói:
- Huân Nhi, là cháu còn không biết mị lực của nam nhân thành thục thôi… Khụ khụ, à có chuyện này, vì sao cháu lại thích trừ yêu?
- Không thích! Huân Nhi không thích trừ yêu!
Nhưng mà ngoài dự liệu của hắn, tiểu Huân Nhi cắn ngón cái nghĩ nghĩ rồi phủ nhận đáp án.
Lâm Đức không khỏi ngẩn ra, hắn đột nhiên cảm thấy có chút hồ đồ… Gì đây, người vừa rồi còn hô lớn muốn trừ yêu, chẳng lẽ không phải là tiểu cô nương trước mắt này sao?
- Vâng, đó là bởi vì…
Tiểu Huân Nhi chớp chớp mắt to, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn:
- Bởi vì ông nội nói, chỉ cần Huân Nhi có thể diệt trừ 1000 con yêu quái thì mẹ của Huân Nhi sẽ bay trở về!
Giờ phút này, mọi người im lặng cả lại, ngay cả Lâm Đức vốn giữ một bụng tức giận cũng không nhịn nổi lộ ra vẻ thương xót.
Trần Mặc cũng chỉ biết thương cảm xoa đầu Huân Nhi. Đương nhiên hắn hiểu cái từ đặc thù "bay" kia. Có những trường hợp người lớn đều nói cho mẹ của trẻ nhỏ rằng mẹ của nó đã bay mất, mà khi bọn hắn nói như vậy thì ý nghĩa rằng người mẹ đó sẽ vĩnh viễn không trở về…
- Cố lên! Nhất định phải cố lên!
Lâm Đức đột nhiên làm ra một khuôn mặt tươi cười, nhẹ nhàng xoa đầu Huân Nhi:
- Huân Nhi ngoan, chỉ cần cháu cố gắng thì mẹ của cháu nhất định sẽ trở về. Đúng rồi, cháu đã thu thập được bao nhiêu con yêu quái rồi?
- Là… là nửa con ạ!
Tiểu Huân Nhi do dự mà dựng thẳng ngón trỏ lên, rất nhanh lại cong xuống.
Kết quả là mọi người đơ như cây cơ, Lâm Đức không nói gì, chỉ thấy mắt hắn trợn trắng, nghĩ nghĩ một chút rồi nuốt lại lời khích lệ.
Trần Mặc nhẹ nhàng lắc đầu cười khổ, đột nhiên nhớ tới một đoạn thời gian trước, nửa con? Chẳng lẽ là nửa con kia, chính là con ngưu yêu bị làm thịt tập thể sao?
- Nhưng mà Huân Nhi sẽ cố gắng!
Đại khái cũng có chút xấu hổ, tiểu Huân Nhi đột nhiên ưỡn ngực, thở phì phì nói:
- Huân Nhi nghĩ rồi, sau khi tiêu diệt con trư yêu này xong thì Huân Nhi muốn đi du lịch thiên hạ, đặc biệt đi tìm yêu quái để tiêu diệt!
- Không được!
Lời còn chưa dứt, mọi người liền nhất tề hô lên. Nói đùa gì thế, một tiểu cô nương 8 tuổi đi du lịch thiên hạ, hơn nữa còn muốn tìm yêu quái để đánh nhau?? Không thể, bởi đáng sợ không phải là yêu quái, mà là người lớn!
- Nhưng mà Huân Nhi muốn trừ yêu mà, Nam thành này cũng không có yêu quái!
Hình như không lo lắng chút nào, Huân Nhi mở to cặp mắt tròn xoe đáp.
Trần Mặc vỗ vỗ đầu nàng, đột nhiên một ý niệm tà ác xuất hiện ở trong đầu:
- Ai nói Nam thành không có yêu quái, hôm qua ba ba còn thấy bốn con…
- Ặc… Được lắm lão đại!
Bốn đồ điện đang thu nhỏ giấu trong túi Trần Mặc đột nhiên cùng rùng mình một cái, sau đó muốn cùng nhau giơ ngón giữa lên, chỉ đáng tiếc là chúng nó lại không có tay.
Huân Nhi trừng to hai mắt, dường như vẫn không rõ chuyện gì, nhưng mà cuối cùng nàng cắn nhẹ môi, hình như rốt cuộc cũng quyết định một chuyện…
Tạm thời không nhắc tiếp tới quyếtđịnh của Huân Nhi, bởi vì câu chuyện xúc động vừa rồi mà mọi người vốn có chút ngăn cách đã trở nên hòa hợp hơn.
Sau khi nói chuyện phiếm một hồi lâu, bởi vì trư yêu trong truyền thuyết còn chưa xuất hiện, mọi người vốn đã mệt mỏi nên cùng nhau nằm xuống đất nghỉ tạm.
Trần Mặc nhìn thấy Lâm Đức ngủ thành hình chữ đại (dang tay dang chân, dạng háng ), nhịn không được mà đảo cặp mắt trắng dã, sau đó ôm Huân Nhi đang ngủ say tách xa xa khỏi đám người.
Mượn hòn giả sơn che tầm mắt, đám Oa Oa liền nhảy ra, sau đó bọn chúng thấp giọng thảo luận kế hoạch trừ yêu.
- Lâu thế nhỉ, không phải là con heo kia sợ rồi chứ?
Nhìn bầu trời đêm yên tĩnh, Oa Oa có chút oán hận nói.
Bởi vì một đoạn thời gian trước vừa mới nướng xong một con trâu thành tinh, cho nên hiện giờ nó rất có hứng thú với nấu nướng, nói thi dụ như có thể làm món thịt heo kho tàu chẳng hạn…
- Đừng nóng vội, Lôi Chấn đã nói qua, mỗi ngày con heo kia đều đến, hiện tại cũng chưa đến giờ.
Trần Mặc cười nhẹ rồi lắc đầu, mân mê miếng ngọc vỡ trong tay.
Từ sau khi có được thứ này, mãi đến bây giờ hắn mới có thể tĩnh tâm nghiên cứu, mà thu hoạch cũng rất nhiều. Đơn giản mà nói thì miếng ngọc vỡ này giống như là cục pin, khi muốn có thể trực tiếp rút năng lượng từ trong đó ra, đương nhiên là mỗi ngày đều chỉ rút được ở một mức độ mà thôi.
Mà Trần Mặc giống như là một dây cáp điện, mượn mảnh ngọc vỡ này để hấp thu năng lượng trong thiên địa, hơn nữa còn đem năng lượng này truyền cho đám đồ điện, cho nên đám Xa Xa mới có thể tiến hóa được.
Ngoài ra, lúc cung cấp năng lượng cho đám yêu quái thì Trần Mặc cũng có thể lấy đi một phần năng lượng, dùng để nâng cao dị năng Lôi Điện của mình.
Chẳng hạn như hiện có được hai mảnh ngọc vỡ thì hắn đã có thể tăng thêm giới hạn hấp thu điện năng, mà Lôi Điện hắn bắn ra cũng biến hóa, dùng lời nói của Huân Nhi thì giống như là công kích bằng lôi đình chân chính.
- Cho nên, muốn tăng thực lực thì phải thu thập nhiều mảnh ngọc thế này.
Nhìn thấy điện mang nhấp nháy trên đầu ngón tay, Trần Mặc như có suy nghĩ gì gật đầu. Đột nhiên trong lòng hắn khẽ động, theo bản năng nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy một làn yêu khí theo gió ùn ùn kéo đến, bầu trời tràn ngập mây đen, trong chốc lát thì mây đen đã tràn vào cả hoa viên.
Yêu lực vô hình đột nhiên phóng mạnh tới, nhất thời làm tắt đèn đuốc bốn phía, trong sương mù mơ hồ truyền đến tiếng gào thét dữ tợn, không ngừng hướng về phòng ngủ mà tiến tới!
- Tới rồi!
Cũng không biết là ai đột nhiên hô to, cả đám người đang mê ngủ liền bừng tỉnh rồi đứng dậy.
Nhưng mà chờ bọn hắn nhìn thấy mây đen tràn ngập thì đột nhiên lại giống như một đám cún con cụp đuôi, không kẻ nào dám xông lên trước khiêu chiến.
Sắc mặt tái nhợt sợ run vài giây, Lâm Đức là người đầu tiên lấy phù chú ra, hắn cắn răng nói:
- Sợ cái con cờ gì, mọi người cùng kề vài, có pháp thuật sử dụng pháp thuật, có gạch dùng gạch, ta cũng không tin nơi này nhiều người như vậy mà không chiến nổi con heo này!
Cũng không biết là bởi vì câu khích lệ này hay là nghĩ đến số tiền 200 vạn kia, cuối cùng mọi người đã khôi phục lại vài phần dũng khí.
Trong phút chốc, Lý Tam chợt ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, há mồm nuốt hơn 10 viên thuốc tăng lực:
- Con mẹ nó, sợ chết thì không đến, đến thì không sợ chết.
Ngay sau đó, mọi người đưa mắt nhìn tới, chỉ thấy vị Lý Tam một thân cơ bắp này rút ra Đại Quan Đao rồi đột nhiên giống như một con quay xoay tròn thật nhanh về phía trước.
(Đại Quan Đao: )
- Ặc… Cái đó là thuốc tăng lực thật sao?
Nhìn thấy Lý Tam giống như hổ điên thì Trần Mặc đột nhiên nghi ngờ bên trong thuốc tăng lực này có phải là trộn thuốc lắc không?
Trên thực tế, mắt thấy Lý Tam công kích thì mọi người liền biết điều lui về sau ba bước. Tên mập Lâm Đức chậm chân, thiếu chút nữa là bị chém ngang thành hai đoạn.
- Đệt, nhắm trước mục tiêu rồi hẵng đánh chứ!
Trong tiếng oán hận của Lâm Đức, Lý Tam đã như nổi điên lao vào đám mây đen kia.
Nhưng mà ngay sai đó, mọi người chuẩn bị thưởng thức màn Ultraman đại chiến quái thú thì đột nhiên nghe Lý Tam “A” một tiếng rồi tất cả trở về im lìm không một tiếng động!
- Không phải là đã…
Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi nướt nước miếng.
Vài giây sau, Lâm Đức chợt hét lên một tiếng, quơ kiếm gỗ đào xông tới:
- Cứu người! Mau cứu người! Mau gọi điện thoại báo cảnh sát đi. ( Ôi đệch)
- Ta ngất!
Trần Mặc không nói gì, thầm nghĩ mụ nội nó chứ chuyện đến nước này rồi còn báo cảnh sát?
Lời còn chưa dứt, mọi người vừa nhảy vào mây đen cũng "A" một tiếng, đột nhiên không hẹn mà cùng lui đi ra.
Chỉ thấy Lý Tam cùng Lâm Đức xông vào trước lông tóc không có bị tổn thương, nhưng mà mặt lại biểu hiện một loại biểu cảm quỷ dị không thể dùng từ nào để hình dung được.
- Nó… nó…
Run rẩy chỉ vào yêu quái trong mây đen, vẻ mặt Lâm Đức giống như là gặp ma, run rẩy một hồi lâu cũng chưa nói ra được cái gì.
Trần Mặc lắp bắp kinh hãi, vội vàng khống chế điện năng xông lên phía trước, nhưng mà chỉ vài giây sau hắn thấy yêu quái từ mây đen đi ra thì nhất thời cũng hóa đá.
Cũng không biết bọn hắn lấy rượu ở đâu ra, một đám người bắt đầu chè chén, đợi cho đến lúc uống đến say bảy tám phần thì tự nhiên không thiếu những câu chuyện thổi phồng về sự tích cuộc đời của mình.
- Nhớ năm đó chúng ta đi trên đồi Cảnh Dương chợt gặp mãnh hổ… À nhầm, là gấu lớn…
Uống đến cả mặt đỏ bừng, Lý Tam bán thuốc tăng lực liền mở áo ra, hận không thể làm cho vết sẹo trên ngực dài thêm vài phân nữa.
- Thời khắc nguy hiểm, toàn bộ đều nhờ vào mấy viên thuốc tăng lực của ta, các vị đoán thế nào? Trong phút chốc, thắt lưng không yếu chân không mỏi, một hơi làm năm lần không nghỉ! (DG: Không biết là thuốc tăng lực hay thuốc kích thích đây – Biên: ý ở chỗ này là gặp gấu bị nó tát gần die, nhờ thuốc của nó mà khỏe lại)
- Ặc, như vậy cũng được sao?
Trần Mặc nghe vậy thì ngạc nhiên không biết nói gì, thầm nghĩ vốn là Võ Tòng rơi lệ đầy mặt, hiện lại đến Lý Tam bán thuốc lệ rơi đầy mặt.
(Tích về Võ Tòng đả hổ trên đồi Cảnh Dương)
Có điều không đợi hắn cảm khái, Huyền Đạo Tông Lâm Đức cũng không chịu thua, hắn chợt ngửa đầu lên trời, phất tay áo bày ra một tư thế tiên phong đạo cốt:
- Nhớ năm đó, bản đạo trưởng hành tẩu giang hồ trảm yêu trừ ma cứu khốn phò nguy, không biết bao nhiêu mỹ nhân đã ái mộ ta…
- Phốc!
Lời nói còn chưa dứt thì ít nhất hơn mười vị ngồi nghe đều phun rượu khỏi miệng.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thấy dáng người thân cao mét rưỡi, rộng mét rưỡi của Lâm Đức đều thầm nghĩ người như vậy cũng có thể làm cho mỹ nhân ái mộ mới lạ, trừ phi mắt của mỹ nhân kia bị mù.
Tiểu Huân Nhi là trẻ nhỏ không cố kỵ, ngửa đầu hỏi:
- Ba ba, thật sự có cô thích chú Lâm sao?
- Sặc…
Nếu không phải đối phương là tiểu cô nương thì phỏng chừng Lâm Đức đã nhào lên trở mặt rồi.
Nhưng mà để cho hắn phún huyết lại là đoạn sau, Trần Mặc tự nhiên nhấp một chút rượu rồi cười:
- Đương nhiên, ít nhất trên thế gian này có một người phụ nữ yêu chú ấy, đó chính là mẹ của chú ấy!
Tiếng cười vang lên, Lâm Đức nhất thời mặt đỏ tai hồng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Được một cái là tên này có da mặt rất dày, chỉ xấu hổ vài giây rồi liền lập tức nói sang chuyện khác nói:
- Huân Nhi, là cháu còn không biết mị lực của nam nhân thành thục thôi… Khụ khụ, à có chuyện này, vì sao cháu lại thích trừ yêu?
- Không thích! Huân Nhi không thích trừ yêu!
Nhưng mà ngoài dự liệu của hắn, tiểu Huân Nhi cắn ngón cái nghĩ nghĩ rồi phủ nhận đáp án.
Lâm Đức không khỏi ngẩn ra, hắn đột nhiên cảm thấy có chút hồ đồ… Gì đây, người vừa rồi còn hô lớn muốn trừ yêu, chẳng lẽ không phải là tiểu cô nương trước mắt này sao?
- Vâng, đó là bởi vì…
Tiểu Huân Nhi chớp chớp mắt to, trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn:
- Bởi vì ông nội nói, chỉ cần Huân Nhi có thể diệt trừ 1000 con yêu quái thì mẹ của Huân Nhi sẽ bay trở về!
Giờ phút này, mọi người im lặng cả lại, ngay cả Lâm Đức vốn giữ một bụng tức giận cũng không nhịn nổi lộ ra vẻ thương xót.
Trần Mặc cũng chỉ biết thương cảm xoa đầu Huân Nhi. Đương nhiên hắn hiểu cái từ đặc thù "bay" kia. Có những trường hợp người lớn đều nói cho mẹ của trẻ nhỏ rằng mẹ của nó đã bay mất, mà khi bọn hắn nói như vậy thì ý nghĩa rằng người mẹ đó sẽ vĩnh viễn không trở về…
- Cố lên! Nhất định phải cố lên!
Lâm Đức đột nhiên làm ra một khuôn mặt tươi cười, nhẹ nhàng xoa đầu Huân Nhi:
- Huân Nhi ngoan, chỉ cần cháu cố gắng thì mẹ của cháu nhất định sẽ trở về. Đúng rồi, cháu đã thu thập được bao nhiêu con yêu quái rồi?
- Là… là nửa con ạ!
Tiểu Huân Nhi do dự mà dựng thẳng ngón trỏ lên, rất nhanh lại cong xuống.
Kết quả là mọi người đơ như cây cơ, Lâm Đức không nói gì, chỉ thấy mắt hắn trợn trắng, nghĩ nghĩ một chút rồi nuốt lại lời khích lệ.
Trần Mặc nhẹ nhàng lắc đầu cười khổ, đột nhiên nhớ tới một đoạn thời gian trước, nửa con? Chẳng lẽ là nửa con kia, chính là con ngưu yêu bị làm thịt tập thể sao?
- Nhưng mà Huân Nhi sẽ cố gắng!
Đại khái cũng có chút xấu hổ, tiểu Huân Nhi đột nhiên ưỡn ngực, thở phì phì nói:
- Huân Nhi nghĩ rồi, sau khi tiêu diệt con trư yêu này xong thì Huân Nhi muốn đi du lịch thiên hạ, đặc biệt đi tìm yêu quái để tiêu diệt!
- Không được!
Lời còn chưa dứt, mọi người liền nhất tề hô lên. Nói đùa gì thế, một tiểu cô nương 8 tuổi đi du lịch thiên hạ, hơn nữa còn muốn tìm yêu quái để đánh nhau?? Không thể, bởi đáng sợ không phải là yêu quái, mà là người lớn!
- Nhưng mà Huân Nhi muốn trừ yêu mà, Nam thành này cũng không có yêu quái!
Hình như không lo lắng chút nào, Huân Nhi mở to cặp mắt tròn xoe đáp.
Trần Mặc vỗ vỗ đầu nàng, đột nhiên một ý niệm tà ác xuất hiện ở trong đầu:
- Ai nói Nam thành không có yêu quái, hôm qua ba ba còn thấy bốn con…
- Ặc… Được lắm lão đại!
Bốn đồ điện đang thu nhỏ giấu trong túi Trần Mặc đột nhiên cùng rùng mình một cái, sau đó muốn cùng nhau giơ ngón giữa lên, chỉ đáng tiếc là chúng nó lại không có tay.
Huân Nhi trừng to hai mắt, dường như vẫn không rõ chuyện gì, nhưng mà cuối cùng nàng cắn nhẹ môi, hình như rốt cuộc cũng quyết định một chuyện…
Tạm thời không nhắc tiếp tới quyếtđịnh của Huân Nhi, bởi vì câu chuyện xúc động vừa rồi mà mọi người vốn có chút ngăn cách đã trở nên hòa hợp hơn.
Sau khi nói chuyện phiếm một hồi lâu, bởi vì trư yêu trong truyền thuyết còn chưa xuất hiện, mọi người vốn đã mệt mỏi nên cùng nhau nằm xuống đất nghỉ tạm.
Trần Mặc nhìn thấy Lâm Đức ngủ thành hình chữ đại (dang tay dang chân, dạng háng ), nhịn không được mà đảo cặp mắt trắng dã, sau đó ôm Huân Nhi đang ngủ say tách xa xa khỏi đám người.
Mượn hòn giả sơn che tầm mắt, đám Oa Oa liền nhảy ra, sau đó bọn chúng thấp giọng thảo luận kế hoạch trừ yêu.
- Lâu thế nhỉ, không phải là con heo kia sợ rồi chứ?
Nhìn bầu trời đêm yên tĩnh, Oa Oa có chút oán hận nói.
Bởi vì một đoạn thời gian trước vừa mới nướng xong một con trâu thành tinh, cho nên hiện giờ nó rất có hứng thú với nấu nướng, nói thi dụ như có thể làm món thịt heo kho tàu chẳng hạn…
- Đừng nóng vội, Lôi Chấn đã nói qua, mỗi ngày con heo kia đều đến, hiện tại cũng chưa đến giờ.
Trần Mặc cười nhẹ rồi lắc đầu, mân mê miếng ngọc vỡ trong tay.
Từ sau khi có được thứ này, mãi đến bây giờ hắn mới có thể tĩnh tâm nghiên cứu, mà thu hoạch cũng rất nhiều. Đơn giản mà nói thì miếng ngọc vỡ này giống như là cục pin, khi muốn có thể trực tiếp rút năng lượng từ trong đó ra, đương nhiên là mỗi ngày đều chỉ rút được ở một mức độ mà thôi.
Mà Trần Mặc giống như là một dây cáp điện, mượn mảnh ngọc vỡ này để hấp thu năng lượng trong thiên địa, hơn nữa còn đem năng lượng này truyền cho đám đồ điện, cho nên đám Xa Xa mới có thể tiến hóa được.
Ngoài ra, lúc cung cấp năng lượng cho đám yêu quái thì Trần Mặc cũng có thể lấy đi một phần năng lượng, dùng để nâng cao dị năng Lôi Điện của mình.
Chẳng hạn như hiện có được hai mảnh ngọc vỡ thì hắn đã có thể tăng thêm giới hạn hấp thu điện năng, mà Lôi Điện hắn bắn ra cũng biến hóa, dùng lời nói của Huân Nhi thì giống như là công kích bằng lôi đình chân chính.
- Cho nên, muốn tăng thực lực thì phải thu thập nhiều mảnh ngọc thế này.
Nhìn thấy điện mang nhấp nháy trên đầu ngón tay, Trần Mặc như có suy nghĩ gì gật đầu. Đột nhiên trong lòng hắn khẽ động, theo bản năng nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy một làn yêu khí theo gió ùn ùn kéo đến, bầu trời tràn ngập mây đen, trong chốc lát thì mây đen đã tràn vào cả hoa viên.
Yêu lực vô hình đột nhiên phóng mạnh tới, nhất thời làm tắt đèn đuốc bốn phía, trong sương mù mơ hồ truyền đến tiếng gào thét dữ tợn, không ngừng hướng về phòng ngủ mà tiến tới!
- Tới rồi!
Cũng không biết là ai đột nhiên hô to, cả đám người đang mê ngủ liền bừng tỉnh rồi đứng dậy.
Nhưng mà chờ bọn hắn nhìn thấy mây đen tràn ngập thì đột nhiên lại giống như một đám cún con cụp đuôi, không kẻ nào dám xông lên trước khiêu chiến.
Sắc mặt tái nhợt sợ run vài giây, Lâm Đức là người đầu tiên lấy phù chú ra, hắn cắn răng nói:
- Sợ cái con cờ gì, mọi người cùng kề vài, có pháp thuật sử dụng pháp thuật, có gạch dùng gạch, ta cũng không tin nơi này nhiều người như vậy mà không chiến nổi con heo này!
Cũng không biết là bởi vì câu khích lệ này hay là nghĩ đến số tiền 200 vạn kia, cuối cùng mọi người đã khôi phục lại vài phần dũng khí.
Trong phút chốc, Lý Tam chợt ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, há mồm nuốt hơn 10 viên thuốc tăng lực:
- Con mẹ nó, sợ chết thì không đến, đến thì không sợ chết.
Ngay sau đó, mọi người đưa mắt nhìn tới, chỉ thấy vị Lý Tam một thân cơ bắp này rút ra Đại Quan Đao rồi đột nhiên giống như một con quay xoay tròn thật nhanh về phía trước.
(Đại Quan Đao: )
- Ặc… Cái đó là thuốc tăng lực thật sao?
Nhìn thấy Lý Tam giống như hổ điên thì Trần Mặc đột nhiên nghi ngờ bên trong thuốc tăng lực này có phải là trộn thuốc lắc không?
Trên thực tế, mắt thấy Lý Tam công kích thì mọi người liền biết điều lui về sau ba bước. Tên mập Lâm Đức chậm chân, thiếu chút nữa là bị chém ngang thành hai đoạn.
- Đệt, nhắm trước mục tiêu rồi hẵng đánh chứ!
Trong tiếng oán hận của Lâm Đức, Lý Tam đã như nổi điên lao vào đám mây đen kia.
Nhưng mà ngay sai đó, mọi người chuẩn bị thưởng thức màn Ultraman đại chiến quái thú thì đột nhiên nghe Lý Tam “A” một tiếng rồi tất cả trở về im lìm không một tiếng động!
- Không phải là đã…
Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi nướt nước miếng.
Vài giây sau, Lâm Đức chợt hét lên một tiếng, quơ kiếm gỗ đào xông tới:
- Cứu người! Mau cứu người! Mau gọi điện thoại báo cảnh sát đi. ( Ôi đệch)
- Ta ngất!
Trần Mặc không nói gì, thầm nghĩ mụ nội nó chứ chuyện đến nước này rồi còn báo cảnh sát?
Lời còn chưa dứt, mọi người vừa nhảy vào mây đen cũng "A" một tiếng, đột nhiên không hẹn mà cùng lui đi ra.
Chỉ thấy Lý Tam cùng Lâm Đức xông vào trước lông tóc không có bị tổn thương, nhưng mà mặt lại biểu hiện một loại biểu cảm quỷ dị không thể dùng từ nào để hình dung được.
- Nó… nó…
Run rẩy chỉ vào yêu quái trong mây đen, vẻ mặt Lâm Đức giống như là gặp ma, run rẩy một hồi lâu cũng chưa nói ra được cái gì.
Trần Mặc lắp bắp kinh hãi, vội vàng khống chế điện năng xông lên phía trước, nhưng mà chỉ vài giây sau hắn thấy yêu quái từ mây đen đi ra thì nhất thời cũng hóa đá.