Chương : 38
Nghe được Huân Nhi nói như thế, mọi người không khỏi đảo cặp mắt trắng dã, ngay cả Lâm Đức đang mỏi mệt cũng có xúc động muốn giơ ngón tay giữa lên.
Cùng lúc, Trư Đầu Tam đã rít gào dữ tợn trở lại, cả người nó càng to hơn, nhấp nháy trong màn đêm như là một cái đèn lồng vậy.
Bị bao phủ bên trong yêu khí, Nặc Nặc chột dạ nuốt ngụm nước miếng, run giọng nói:
- Lão đại, em đột nhiên cảm thấy, chúng ta hẳn là nên...
- Chạy!
Lâm Đức đột nhiên kinh hô một tiếng rồi liền xoay người bỏ chạy, mọi người thấy vậy cũng lập tức co giò biến theo.
Trong tiếng rống giận, Trư Đầu Tam như tìm được mục tiêu, chân sau nó phát lực, cả người giống như một tòa núi thịt dữ tợn mà đánh tới.
Trong lòng Trần Mặc kinh hãi, theo bản năng đưa tay chụp tới, lại đột nhiên phát hiện mình chụp vào khoảng không.
Không đợi hắn kịp phản ứng, chỉ thấy Bản Bản rất là tự giác nhảy lên, từ trên không hóa thành tấm thép dài mấy mét, mang theo vạn đạo thanh quang ầm ầm mà nện xuống.
- Uầy? Sao mày có giác ngộ thế?
Trần Mặc chớp mắt, thuận thế tung điện quang ra đồng thời cũng nhịn không được nữa mà lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ mới xem được cái phim gì về pet hộ chủ sao?
- Nói thừa, dù sao anh cũng sẽ mang em ra đập, còn không bằng em tự mình làm, mà thôi quên đi!
Ấm ức gào thét lên, Bản Bản như Phiên Thiên Ấn liên tục đánh xuống, làm Trư Đầu Tam lảo đảo ngã xuống đất.
Tiếng ầm vang còn chưa biến mất, Nặc Nặc đã phóng ra vô số tạp âm, sóng âm làm bụi xung quanh bay lên, khiến Trư Đầu Tam không ngừng lắc đầu gào thét.
Xa Xa thấy vậy cũng đâu bỏ qua cơ hội, nó liền tăng tốc đâm tới, chỉ nghe một tiếng nổ vang, mấy tấn thịt heo liền bay lên trời rồi lết trên mặt đất tạo thành vết rạch sâu gần một mét.
- Hoan….
Tiếng hoan hô còn chưa kịp vang lên, Trư Đầu Tam vừa mới ngã xuống đã đột nhiên nhảy lên, ngẩng đầu hướng bầu trời đêm mà rít gào.
Mây đen vốn dầy đặc tứ phía đột nhiên lại tản ra, ánh trăng qua chỗ hổng mà chiếu xuống, giống như hòa vào một thể với yêu đan từ miệng trư yêu phụt ra.
Vài giây sâu, tinh thần của con trư yêu này không ngờ lại trở nên vô cùng phấn chấn. Giống như là hợp thể với một cái máy xúc hạng nặng, cái đuôi ngắn ngủn của nó bỗng chốc dài ra, dùng sức cuộn lấy một cây đại thụ rồi nhổ bật gốc lên ném tới.
Trần Mặc thấy tình thế không ổn, vội vàng nghiêng người né qua, mà ngôi biệt thự phía sau người hắn thì lại không may mắn mà có chan, nhất thời trở thành một đống gạch vụn.
Nhưng mà cái này chỉ mới là bắt đầu, Trư Đầu Tam đã mất đi lý trí, nó liền tả xung hữu đột, phá hủy toàn bộ mọi thứ xung quanh.
Trần Mặc không ngừng kêu khổ, chỉ có thể lái xe đuổi theo, thỉnh thoảng còn bắn ra vài luồng điện quang hy vọng có thể hấp dẫn chú ý của nó.
Đáng tiếc Trư Đầu Tam đã hoàn toàn điên cuồng, chỉ biết đánh về nơi có nhân khí dồi dào, không biết từ lúc nào nó đã đến gần phòng khách.
Nặc Nặc đột nhiên “A” một tiếng, chần chờ nói:
- Lão đại, anh nói Dung tỷ có thể… Đệch, đó là Dung tỷ!
Đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, không đợi Nặc Nặc nói xong, đã thấy Lôi Chấn cùng Diệp Dung từ trong phòng khách chạy ra, dưới sự bảo vệ của hơn mười tên bảo tiêu vội vàng chạy trốn.
Nhưng mà tốc độ của Trư Đầu Tam lại rất nhanh, nó mạnh mẽ đỡ lấy mưa đạn từ đám bảo tiêu, hung ác đánh về phía Lôi Chấn.
Diệp Dung đã xông ra vài bước, nhưng thấy Lôi Chấn sắp bị mất mạng thì lại ngẩn ra, không ngờ lại xoay người tới cứu.
Được nàng mạo hiểm kéo lấy nên Lôi Chấn mới có thể né được một cái móng giò heo đưa sát đến tận miệng, có điều Trư Đầu Tam đâu dễ dàng bỏ quá, cái mõm không ngờ đột nhiên dài ra như vòi voi đánh hướng Diệp Dung.
- Chết tiệt!
Trần Mặc lắp bắp kinh hãi, nhưng mà vì khoảng cách quá xa, trong lúc vội vã hắn liền tiện tay vớ được vật gì đó bên cạnh rồi ném về phía Trư Đầu Tam.
Lúc này đây xui xẻo không phải là Bản Bản, chỉ thấy Oa Oa giống như một đường Parabol xoẹt qua trên không, mang theo một tiếng kêu thảm đánh thẳng hướng mông của trư yêu:
- Lão đại, anh ném sai rồi, em không phải là cục gạch… Ặc, đây là cái gì?
Mắt thấy sắp té xuống đất, theo bản năng Oa Oa cắn trúng vào một cái gì đó.
Chỉ nghe rắc một tiếng, Trư Đầu Tam đang đánh về phía Diệp Dung đột nhiên khựng lại, từ từ quay đầu lại nhìn.
Giờ khắc này, toàn bộ thế giới đều an tĩnh, Trần Mặc lặng câm mà nhìn bầu trời, lẩm bẩm nói:
- Nặc Nặc, mày nói có phải là tao nhìn lầm không, cái Oa Oa cắn hình như là…. (Đố biết là cái gì )
Yên tĩnh, yên tĩnh đến kỳ lạ.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thấy Oa Oa đang cắn vào cái đuôi heo, bản thân nó cũng ngẩn người lung la lung lay theo quán tính. (Hy vọng là các bợn có tư tưởng thuần khiết, không đoán là cái…)
Vài giây sau, Trư Đầu Tam lần nữa dài đuôi, như hóa thành cây roi quất theo nồi cơm điện xuống đất.
Nhìn thấy miệng mình cắn cái đuôi heo, lại nhìn vào khuôn mặt tràn đầy sát khí của Trư Đầu Tam thì Oa Oa rất là vô tội mở trừng hai mắt:
- Chuyện này không liên quan đến tao, kỳ thật là bởi vì… Đệch, cứu mạng, cứu mạnggggggg!
Oa Oa hét lên một tiếng chói tai rồi cả người nó liền được thử một cảm giác rất là yomost khi bay lên không, trực tiếp vượt qua tường vây mà bay thẳng về phía cánh đồng bát ngát bên ngoài.
Gầm lên một tiếng bi phẫn giận dữ, Trư Đầu Tam chợt bỏ qua mọi người, cả người nó giống như là một cái máy ủi, nghiền nát cả bức tường rồi đuổi theo Oa Oa.
Cứ như vậy mà nhảy dựng lên, Oa Oa còn chạy trốn nhanh hơn so với trư yêu, trong phút chốc nó đã chạy tít vào sâu trong cánh đồng.
Nặc Nặc thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm, nhịn không được cảm khái nói:
- Thật là cường hãn, hiện tại ca đã tin, thì ra thật sự có vụ bạo phát tiềm lực.
- Phát cái đầu nhà mày!
Một cước đá bay chiếc điện thoại vui sướng khi người khác gặp họa, Trần Mặc vội ngồi lên Xa Xa rồi chạy như bay ra ngoài.
Đột nhiên hắn mở rộng song chưởng, đem toàn bộ điện năng đánh ra, điện quang giống như là Giao Long, từ trên cao không ngừng đánh xuống, mỗi một phát đều chuẩn xác đánh vào đầu trư yêu.
Mặc cho da thịt Trư Đầu Tam thô cứng đến mức nào nhưng bị Lôi Điện miễn phí “ôm hôn” như thế dần dần cũng phải da tróc thịt bong cả người tóe máu.
Nhưng mà lại nói cũng rất kỳ quái, trong mắt nó dường như chỉ có một mình Oa Oa, nó gào thét không ngừng rồi đuổi theo Oa Oa, giống như oán phụ muốn liều chết với kẻ phụ tình vậy.
- Không có nghĩa khí a không có nghĩa khí! Các người là đám cặn bã, thấy chết mà không cứu!
Oa Oa cũng không còn bao nhiêu khí lực, nó chỉ có thể chạy vòng quanh gò đất, không ngừng hô to gọi nhỏ.
Trần Mặc hiện cũng không lo lắng, cứ đều đều mà bắn ra Lôi Điện, giống như đang chơi trò mèo vờn chuột vậy:
- Không phải bọn tao không cứu, vấn đề là mày đã chết đâu… À, bọn mày ai muốn lên thay Oa Oa thì có thể tiến lên một bước.
Ba đồ điện thực chỉnh tề lắc lắc đầu, rồi lui về sau vài bước, chỉ còn thiếu màn chúng nó cùng nhìn lên trời mà đếm sao.
Oa Oa thấy thế thì khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ lão tử dứt khoát nên đâm đầu vào đất tự tử đi, uống công ca ngày thường còn đem chiến lợi phẩm chia cho bọn mày.
Lúc này, Trư Đầu Tam cũng bị oanh kích hơn một trăm đạo Lôi Điện, bước chân nó dần lảo đảo, lung lay lung lay tùy thời lúc nào cũng có thể ngã xuống
Đột nhiên nó phun ra một búng máu, rốt cuộc nó cũng khôi phục lại vài phần thần trí, đột nhiên quay đầu lại đánh về phía địch nhân nguy hiểm nhất.
Đang chơi đánh chuột đến vui vẻ, đột nhiên thấy Trư Đầu Tam quay đầu công kích thì Trần Mặc không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Hên là tốc độ Xa Xa cực nhanh nên mới có thể chạy thoát.
Oa Oa vẫn theo quán tính mà chạy quanh gò đất, hoàn toàn không thấy được biến hóa, Nặc Nặc cùng Bản Bản đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng gật đầu:
- Chúng ta không thấy nhé, kệ nó!
- Đệch! Muốn đổi vai sao?
Trần Mặc trợn tròn mắt, ngồi lên Xa Xa rồi chạy về phía gò đất, xem ra lần này bản thân mình lại đổi thành giống như Oa Oa rồi.
Nhưng mà lúc này, bầu trời đêm u ám đột nhiên kim quang nổi dậy, chiếu vào tầng mây.
Mấy đồ điện ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên rồi cùng hoan hô:
- Lão đại, anh không cần chạy nữa, có người đưa hoàng kim thánh y đến đây rồi!
- Thánh y cái đầu bọn mày.
Tuy rằng tức giận trừng mắt nhìn chúng nó một cái nhưng Trần Mặc cũng biết là ai tới.
Cùng lúc đó, Gia Địch đã ngự phong mà tới, quyền trượng hoàng kim trong tay nàng chiếu sáng vòm trời:
- Hỡi nữ thần trí tuệ, xin hãu ban cho con lực lượng chính nghĩa để trừ bỏ hết thảy tội ác cùng dơ bẩn trên thế giới này….
Thánh quang vô hạn giờ phút này tập trung thành trường mâu hoàng kim rồi theo tiếng thánh nhạc trên không trung mà giáng xuống.
Chỉ nghe khắp nơi vang lên tiếng gào thét, hào quang chói mắt che cả thiên địa, mà trường mâu hoàng kim cũng càng lúc càng lớn… Một lát sau, con trư yêu kia đột nhiên than khóc một tiếng, cả người không ngừng thu nhỏ lại rồi rốt cuộc cũng lảo đảo rồi ngã xuống đất.
Thánh quang tứ tán, con heo trắng dữ tợn kia rốt cuộc cũng trở lại thành một con heo cảnh màu hồng.
Gia Địch vốn là còn giơ quyền trượng, chuẩn bị không lưu tình hạ đòn cuối, nhưng mà khi nhìn thấy bộ dạng ngây thơ của con heo nhỏ này thì nàng lại đột nhiên ngẩn ra, không tự chủ mà muốn lấy chi phiếu… (Em này có thói thích gì là moi tiền ra mua)
Trư Đầu Tam cũng là biết điều, lập tức ngửa đầu lên nhìn Gia Địch, nước mắt lưng tròng khóc nói:
- Hu hu, ta chỉ là một con heo nhỏ đáng thương, vì sao các ngươi lại bắt nạt người… À nhầm, bắt nạt heo!
- Sặc, trở mặt thật là mau!
Nhìn Trư Đầu Tam bi phẫn đầy mặt, Trần Mặc đột nhiên có ý tưởng đem nó biến thành một bàn ăn hoành tráng.
Nhưng mà ngay sau đó, Gia Địch lại đột nhiên vung quyền trượng lên, ánh mắt lạnh như băng khóa chặt Trư Đầu Tam.
Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của nàng, Trư Đầu Tam liền câm miệng lại, run rẩy nuốt nuốt nước miếng:
- Đừng… Ta không thể ăn được đâu, ta thật sự không ăn được mà!
- Ta không có hứng thú ăn ngươi, nhưng trong thân thể của ngươi có vật gì kia?
Mặt Gia Địch không đổi sắc mà lắc lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Trư Đầu Tam.
Vài giây sau, nàng đột nhiên nghiêng người nhìn Trần Mặc, thấp giọng nói:
- Mặc, chuyện này em thấy rất kỳ quái, em có thể cảm giác được trong cơ thể trư yêu này có cất giấu khí tức của chiếc hộp kia.
- Hộp kia? Hộp Pandora?
Trần Mặc lắp bắp kinh hãi, đột nhiên nhớ tới Gia Địch từng cùng Lý Trì nói qua, dường như đây là mục đích nàng đến Trung Quốc.
- Chính là chiếc hộp của chư thần!
Giai Địch hạ giọng nói:
- Nếu đã thế thì có lẽ em nên giải phẫu…
- Đừng… đừng mà…
Đột nhiên một giọng nói run rẩy vang lên, một thân ảnh từ sau đống đá lớn xuất hiện, vội vàng chạy tới.
Mà thấy được thân ảnh kia thì Trư Đầu Tam lập tức nước mắt lưng tròng nhào lên, gào khóc nói:
- Chủ nhân! Chủ nhân! Bọn họ muốn ăn em, còn muốn giải phẩu em, hu hu, em là động vật được quốc gia bảo vệ mà!
- Tiểu Tam đừng sợ, chị sẽ không để bọn họ làm gì em đâu.
Nhẹ nhàng ôm lấy trư yêu, cô gái đột nhiên xuất hiện có thân thể thật gầy yếu, khuôn mặt thanh tú nhưng tái nhợt.
Trần Mặc im lặng đánh giá nàng, đột nhiên khóe miệng nở ra nụ cười:
- Nếu tôi không đoán sai thì cô chính là Lôi Oánh tiểu thư, mà cái gọi là trư yêu gây chuyện chắc hẳn là do cô tự biên tự diễn?
Cùng lúc, Trư Đầu Tam đã rít gào dữ tợn trở lại, cả người nó càng to hơn, nhấp nháy trong màn đêm như là một cái đèn lồng vậy.
Bị bao phủ bên trong yêu khí, Nặc Nặc chột dạ nuốt ngụm nước miếng, run giọng nói:
- Lão đại, em đột nhiên cảm thấy, chúng ta hẳn là nên...
- Chạy!
Lâm Đức đột nhiên kinh hô một tiếng rồi liền xoay người bỏ chạy, mọi người thấy vậy cũng lập tức co giò biến theo.
Trong tiếng rống giận, Trư Đầu Tam như tìm được mục tiêu, chân sau nó phát lực, cả người giống như một tòa núi thịt dữ tợn mà đánh tới.
Trong lòng Trần Mặc kinh hãi, theo bản năng đưa tay chụp tới, lại đột nhiên phát hiện mình chụp vào khoảng không.
Không đợi hắn kịp phản ứng, chỉ thấy Bản Bản rất là tự giác nhảy lên, từ trên không hóa thành tấm thép dài mấy mét, mang theo vạn đạo thanh quang ầm ầm mà nện xuống.
- Uầy? Sao mày có giác ngộ thế?
Trần Mặc chớp mắt, thuận thế tung điện quang ra đồng thời cũng nhịn không được nữa mà lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ mới xem được cái phim gì về pet hộ chủ sao?
- Nói thừa, dù sao anh cũng sẽ mang em ra đập, còn không bằng em tự mình làm, mà thôi quên đi!
Ấm ức gào thét lên, Bản Bản như Phiên Thiên Ấn liên tục đánh xuống, làm Trư Đầu Tam lảo đảo ngã xuống đất.
Tiếng ầm vang còn chưa biến mất, Nặc Nặc đã phóng ra vô số tạp âm, sóng âm làm bụi xung quanh bay lên, khiến Trư Đầu Tam không ngừng lắc đầu gào thét.
Xa Xa thấy vậy cũng đâu bỏ qua cơ hội, nó liền tăng tốc đâm tới, chỉ nghe một tiếng nổ vang, mấy tấn thịt heo liền bay lên trời rồi lết trên mặt đất tạo thành vết rạch sâu gần một mét.
- Hoan….
Tiếng hoan hô còn chưa kịp vang lên, Trư Đầu Tam vừa mới ngã xuống đã đột nhiên nhảy lên, ngẩng đầu hướng bầu trời đêm mà rít gào.
Mây đen vốn dầy đặc tứ phía đột nhiên lại tản ra, ánh trăng qua chỗ hổng mà chiếu xuống, giống như hòa vào một thể với yêu đan từ miệng trư yêu phụt ra.
Vài giây sâu, tinh thần của con trư yêu này không ngờ lại trở nên vô cùng phấn chấn. Giống như là hợp thể với một cái máy xúc hạng nặng, cái đuôi ngắn ngủn của nó bỗng chốc dài ra, dùng sức cuộn lấy một cây đại thụ rồi nhổ bật gốc lên ném tới.
Trần Mặc thấy tình thế không ổn, vội vàng nghiêng người né qua, mà ngôi biệt thự phía sau người hắn thì lại không may mắn mà có chan, nhất thời trở thành một đống gạch vụn.
Nhưng mà cái này chỉ mới là bắt đầu, Trư Đầu Tam đã mất đi lý trí, nó liền tả xung hữu đột, phá hủy toàn bộ mọi thứ xung quanh.
Trần Mặc không ngừng kêu khổ, chỉ có thể lái xe đuổi theo, thỉnh thoảng còn bắn ra vài luồng điện quang hy vọng có thể hấp dẫn chú ý của nó.
Đáng tiếc Trư Đầu Tam đã hoàn toàn điên cuồng, chỉ biết đánh về nơi có nhân khí dồi dào, không biết từ lúc nào nó đã đến gần phòng khách.
Nặc Nặc đột nhiên “A” một tiếng, chần chờ nói:
- Lão đại, anh nói Dung tỷ có thể… Đệch, đó là Dung tỷ!
Đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, không đợi Nặc Nặc nói xong, đã thấy Lôi Chấn cùng Diệp Dung từ trong phòng khách chạy ra, dưới sự bảo vệ của hơn mười tên bảo tiêu vội vàng chạy trốn.
Nhưng mà tốc độ của Trư Đầu Tam lại rất nhanh, nó mạnh mẽ đỡ lấy mưa đạn từ đám bảo tiêu, hung ác đánh về phía Lôi Chấn.
Diệp Dung đã xông ra vài bước, nhưng thấy Lôi Chấn sắp bị mất mạng thì lại ngẩn ra, không ngờ lại xoay người tới cứu.
Được nàng mạo hiểm kéo lấy nên Lôi Chấn mới có thể né được một cái móng giò heo đưa sát đến tận miệng, có điều Trư Đầu Tam đâu dễ dàng bỏ quá, cái mõm không ngờ đột nhiên dài ra như vòi voi đánh hướng Diệp Dung.
- Chết tiệt!
Trần Mặc lắp bắp kinh hãi, nhưng mà vì khoảng cách quá xa, trong lúc vội vã hắn liền tiện tay vớ được vật gì đó bên cạnh rồi ném về phía Trư Đầu Tam.
Lúc này đây xui xẻo không phải là Bản Bản, chỉ thấy Oa Oa giống như một đường Parabol xoẹt qua trên không, mang theo một tiếng kêu thảm đánh thẳng hướng mông của trư yêu:
- Lão đại, anh ném sai rồi, em không phải là cục gạch… Ặc, đây là cái gì?
Mắt thấy sắp té xuống đất, theo bản năng Oa Oa cắn trúng vào một cái gì đó.
Chỉ nghe rắc một tiếng, Trư Đầu Tam đang đánh về phía Diệp Dung đột nhiên khựng lại, từ từ quay đầu lại nhìn.
Giờ khắc này, toàn bộ thế giới đều an tĩnh, Trần Mặc lặng câm mà nhìn bầu trời, lẩm bẩm nói:
- Nặc Nặc, mày nói có phải là tao nhìn lầm không, cái Oa Oa cắn hình như là…. (Đố biết là cái gì )
Yên tĩnh, yên tĩnh đến kỳ lạ.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thấy Oa Oa đang cắn vào cái đuôi heo, bản thân nó cũng ngẩn người lung la lung lay theo quán tính. (Hy vọng là các bợn có tư tưởng thuần khiết, không đoán là cái…)
Vài giây sau, Trư Đầu Tam lần nữa dài đuôi, như hóa thành cây roi quất theo nồi cơm điện xuống đất.
Nhìn thấy miệng mình cắn cái đuôi heo, lại nhìn vào khuôn mặt tràn đầy sát khí của Trư Đầu Tam thì Oa Oa rất là vô tội mở trừng hai mắt:
- Chuyện này không liên quan đến tao, kỳ thật là bởi vì… Đệch, cứu mạng, cứu mạnggggggg!
Oa Oa hét lên một tiếng chói tai rồi cả người nó liền được thử một cảm giác rất là yomost khi bay lên không, trực tiếp vượt qua tường vây mà bay thẳng về phía cánh đồng bát ngát bên ngoài.
Gầm lên một tiếng bi phẫn giận dữ, Trư Đầu Tam chợt bỏ qua mọi người, cả người nó giống như là một cái máy ủi, nghiền nát cả bức tường rồi đuổi theo Oa Oa.
Cứ như vậy mà nhảy dựng lên, Oa Oa còn chạy trốn nhanh hơn so với trư yêu, trong phút chốc nó đã chạy tít vào sâu trong cánh đồng.
Nặc Nặc thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm, nhịn không được cảm khái nói:
- Thật là cường hãn, hiện tại ca đã tin, thì ra thật sự có vụ bạo phát tiềm lực.
- Phát cái đầu nhà mày!
Một cước đá bay chiếc điện thoại vui sướng khi người khác gặp họa, Trần Mặc vội ngồi lên Xa Xa rồi chạy như bay ra ngoài.
Đột nhiên hắn mở rộng song chưởng, đem toàn bộ điện năng đánh ra, điện quang giống như là Giao Long, từ trên cao không ngừng đánh xuống, mỗi một phát đều chuẩn xác đánh vào đầu trư yêu.
Mặc cho da thịt Trư Đầu Tam thô cứng đến mức nào nhưng bị Lôi Điện miễn phí “ôm hôn” như thế dần dần cũng phải da tróc thịt bong cả người tóe máu.
Nhưng mà lại nói cũng rất kỳ quái, trong mắt nó dường như chỉ có một mình Oa Oa, nó gào thét không ngừng rồi đuổi theo Oa Oa, giống như oán phụ muốn liều chết với kẻ phụ tình vậy.
- Không có nghĩa khí a không có nghĩa khí! Các người là đám cặn bã, thấy chết mà không cứu!
Oa Oa cũng không còn bao nhiêu khí lực, nó chỉ có thể chạy vòng quanh gò đất, không ngừng hô to gọi nhỏ.
Trần Mặc hiện cũng không lo lắng, cứ đều đều mà bắn ra Lôi Điện, giống như đang chơi trò mèo vờn chuột vậy:
- Không phải bọn tao không cứu, vấn đề là mày đã chết đâu… À, bọn mày ai muốn lên thay Oa Oa thì có thể tiến lên một bước.
Ba đồ điện thực chỉnh tề lắc lắc đầu, rồi lui về sau vài bước, chỉ còn thiếu màn chúng nó cùng nhìn lên trời mà đếm sao.
Oa Oa thấy thế thì khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ lão tử dứt khoát nên đâm đầu vào đất tự tử đi, uống công ca ngày thường còn đem chiến lợi phẩm chia cho bọn mày.
Lúc này, Trư Đầu Tam cũng bị oanh kích hơn một trăm đạo Lôi Điện, bước chân nó dần lảo đảo, lung lay lung lay tùy thời lúc nào cũng có thể ngã xuống
Đột nhiên nó phun ra một búng máu, rốt cuộc nó cũng khôi phục lại vài phần thần trí, đột nhiên quay đầu lại đánh về phía địch nhân nguy hiểm nhất.
Đang chơi đánh chuột đến vui vẻ, đột nhiên thấy Trư Đầu Tam quay đầu công kích thì Trần Mặc không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Hên là tốc độ Xa Xa cực nhanh nên mới có thể chạy thoát.
Oa Oa vẫn theo quán tính mà chạy quanh gò đất, hoàn toàn không thấy được biến hóa, Nặc Nặc cùng Bản Bản đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng gật đầu:
- Chúng ta không thấy nhé, kệ nó!
- Đệch! Muốn đổi vai sao?
Trần Mặc trợn tròn mắt, ngồi lên Xa Xa rồi chạy về phía gò đất, xem ra lần này bản thân mình lại đổi thành giống như Oa Oa rồi.
Nhưng mà lúc này, bầu trời đêm u ám đột nhiên kim quang nổi dậy, chiếu vào tầng mây.
Mấy đồ điện ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên rồi cùng hoan hô:
- Lão đại, anh không cần chạy nữa, có người đưa hoàng kim thánh y đến đây rồi!
- Thánh y cái đầu bọn mày.
Tuy rằng tức giận trừng mắt nhìn chúng nó một cái nhưng Trần Mặc cũng biết là ai tới.
Cùng lúc đó, Gia Địch đã ngự phong mà tới, quyền trượng hoàng kim trong tay nàng chiếu sáng vòm trời:
- Hỡi nữ thần trí tuệ, xin hãu ban cho con lực lượng chính nghĩa để trừ bỏ hết thảy tội ác cùng dơ bẩn trên thế giới này….
Thánh quang vô hạn giờ phút này tập trung thành trường mâu hoàng kim rồi theo tiếng thánh nhạc trên không trung mà giáng xuống.
Chỉ nghe khắp nơi vang lên tiếng gào thét, hào quang chói mắt che cả thiên địa, mà trường mâu hoàng kim cũng càng lúc càng lớn… Một lát sau, con trư yêu kia đột nhiên than khóc một tiếng, cả người không ngừng thu nhỏ lại rồi rốt cuộc cũng lảo đảo rồi ngã xuống đất.
Thánh quang tứ tán, con heo trắng dữ tợn kia rốt cuộc cũng trở lại thành một con heo cảnh màu hồng.
Gia Địch vốn là còn giơ quyền trượng, chuẩn bị không lưu tình hạ đòn cuối, nhưng mà khi nhìn thấy bộ dạng ngây thơ của con heo nhỏ này thì nàng lại đột nhiên ngẩn ra, không tự chủ mà muốn lấy chi phiếu… (Em này có thói thích gì là moi tiền ra mua)
Trư Đầu Tam cũng là biết điều, lập tức ngửa đầu lên nhìn Gia Địch, nước mắt lưng tròng khóc nói:
- Hu hu, ta chỉ là một con heo nhỏ đáng thương, vì sao các ngươi lại bắt nạt người… À nhầm, bắt nạt heo!
- Sặc, trở mặt thật là mau!
Nhìn Trư Đầu Tam bi phẫn đầy mặt, Trần Mặc đột nhiên có ý tưởng đem nó biến thành một bàn ăn hoành tráng.
Nhưng mà ngay sau đó, Gia Địch lại đột nhiên vung quyền trượng lên, ánh mắt lạnh như băng khóa chặt Trư Đầu Tam.
Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của nàng, Trư Đầu Tam liền câm miệng lại, run rẩy nuốt nuốt nước miếng:
- Đừng… Ta không thể ăn được đâu, ta thật sự không ăn được mà!
- Ta không có hứng thú ăn ngươi, nhưng trong thân thể của ngươi có vật gì kia?
Mặt Gia Địch không đổi sắc mà lắc lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi Trư Đầu Tam.
Vài giây sau, nàng đột nhiên nghiêng người nhìn Trần Mặc, thấp giọng nói:
- Mặc, chuyện này em thấy rất kỳ quái, em có thể cảm giác được trong cơ thể trư yêu này có cất giấu khí tức của chiếc hộp kia.
- Hộp kia? Hộp Pandora?
Trần Mặc lắp bắp kinh hãi, đột nhiên nhớ tới Gia Địch từng cùng Lý Trì nói qua, dường như đây là mục đích nàng đến Trung Quốc.
- Chính là chiếc hộp của chư thần!
Giai Địch hạ giọng nói:
- Nếu đã thế thì có lẽ em nên giải phẫu…
- Đừng… đừng mà…
Đột nhiên một giọng nói run rẩy vang lên, một thân ảnh từ sau đống đá lớn xuất hiện, vội vàng chạy tới.
Mà thấy được thân ảnh kia thì Trư Đầu Tam lập tức nước mắt lưng tròng nhào lên, gào khóc nói:
- Chủ nhân! Chủ nhân! Bọn họ muốn ăn em, còn muốn giải phẩu em, hu hu, em là động vật được quốc gia bảo vệ mà!
- Tiểu Tam đừng sợ, chị sẽ không để bọn họ làm gì em đâu.
Nhẹ nhàng ôm lấy trư yêu, cô gái đột nhiên xuất hiện có thân thể thật gầy yếu, khuôn mặt thanh tú nhưng tái nhợt.
Trần Mặc im lặng đánh giá nàng, đột nhiên khóe miệng nở ra nụ cười:
- Nếu tôi không đoán sai thì cô chính là Lôi Oánh tiểu thư, mà cái gọi là trư yêu gây chuyện chắc hẳn là do cô tự biên tự diễn?