Chương : 73
Đối với rất nhiều cư dân Nam thành mà nói, một đêm Carnival này có lẽ sẽ là trải nghiệm khó quên trong đời họ.
Đu quay đột nhiên phát nổ, hai nhân vật kinh kịch hoá trang cổ quái ra mặt cứu người, còn có tiếng kêu khóc của di động bay trên không trung...
Mà sự thực đúng như vậy, rất nhiều năm sau vẫn còn người kể với con cháu của mình rằng:
- Bộ đội đặc chủng? Đội cứu viện đặc biệt? Mấy cái này đã là gì, biết cha của con nhìn thấy đội cứu viện trâu bò thế nào không?
Thế nào? Giờ phút này chỉ cần nhìn lên bầu trời sẽ biết liền!
Sáu sợi dây cổ quái đủ màu sắc, một đầu được gắn trên một cái điện thoại di động làm vật dẫn đường, gào thét bay về phía chiếc đu quay.
Chỉ nghe “bốp” một tiếng, di động đã mắc vào một khung sắt của đu quay, mà khoảng cách giữa đu quay và triền núi ở phía xa kia, lại được kết nối lại bởi sáu sợi dây lòe loẹt.
Rất rõ ràng, nếu ngươi không nhìn vật liệu làm ra mấy sợi dây kia, có lẽ sẽ cảm thấy đây là lần cứu viện hoàn mỹ, nhưng vấn đề là...
- Áo lót? Áo lót của nữ giới?
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, đội trưởng đội cứu hỏa không nói được gì nhìn về phía bầu trời, cảm thấy đầu có chút không đủ dùng.
Với thị lực tiêu chuẩn của hắn, thậm chí có thể thấy rõ nhãn hiệu nào là Triumph, Vera, Aubade…, toàn bộ đều là áo lót hàng hiệu nổi tiếng trên thế giới.
Nhưng vấn đề là, áo lót hàng hiệu cũng chỉ là áo lót mà thôi, sao có thể thay thế dụng cụ chuyên dụng mà sử dụng?
- Đội trưởng, chúng ta có nên ngăn cản bọn họ?
Biểu tình ngơ ngác nhìn hồi lâu, một đội viên cứu hỏa rốt cục cũng nhớ đến chính sự.
Đội trưởng đội cứu hỏa vốn muốn gật đầu, nhưng lập tức lại lắc đầu liên tục, tức giận nói:
- Ngăn cản như thế nào? Mấy tên kia có thể dùng từ siêu nhân để hình dung, chúng ta ngăn trở như thế nào... Hơn nữa, trong các cậu ai có biện pháp cứu người tốt hơn?
Còn có biện pháp nào? Mấy chục đội viên cứu hỏa đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ chúng ta có biện pháp đã không đứng nghệt mặt ở đây.
Trong lúc nói chuyện, Trần Mặc cũng đang dùng sức kéo "cáp áo lót", đến khi khẳng định không có cái nào có thể bung mới thở phào một cái.
Theo ra hiệu của hắn, Nặc Nặc trên đu quay lập tức nhảy vọt lên một cách khó khăn, tới trước cabin của Diệp Dung cùng Mộc Vân, đem một sợi dây cột chặt lên cạnh cửa.
Thấy một màn như vậy, hơn mười người bị nhốt trong cabin vừa kinh ngạc lại vừa cảm khái, rồi lập tức vui sướng hô to.
- Đó rốt cuộc là gì?
Nhìn thấy di động ngoài cửa còn đang bận rộn, một hành khách mập mạp không khỏi há to miệng.
Nhưng hắn lập tức nảy cười toe vui sướng, mặc kệ đó là vật gì, ít nhất bậy giờ có cơ hội sống... Quan trọng hơn nữa ..., hắn rốt cục không cần chết chung cùng với ba người điên phía đối diện nữa!
Cảm khái như vậy, mập mạp nhịn không được vỗ vỗ cái trán, giương mắt nhìn nhìn chỗ ngồi đối diện…
Bên kia là một vị mỹ nữ mặc cả cây trắng mặt không hề có cảm xúc, giống như nàng lên đu quay đứng để tìm cái chết.
Tiếp tới một vị tiểu cô nương không sợ hãi mà còn hiếu kỳ hỏi thiên đường có yêu quái để trừ hay không.
Sau cùng là một bà chủ xinh đẹp kia, nàng nhìn chằm chằm vào di động ở ngoài cửa, miệng lẩm bẩm:
- Cái này, sao nhìn quen mắt như vậy?
Bỏ lại đống hỗn loạn trên đu quay không nói tới, lúc này công tác chuẩn bị trên sườn núi đều đã xong, tuy nhiên vẫn còn một ít vấn đề nhỏ.
Gần đến công đoạn cuối, đột nhiên Trần Mặc phát hiện trên sườn núi không có cây cối vững chắc nào để buộc, vấn đề này lúc trước hắn chưa suy nghĩ qua.
Thời khắc mấu chốt, vẫn là Oa Oa triệu ra một đám đồ đồng nặng mấy ngàn cân đè lại, dù mười mấy người cùng nhau trượt qua, cũng có thể chống đỡ được.
Đương nhiên, thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, Oa Oa khó tránh khỏi muốn phí phục vụ ...
- Biết rồi! Hai chiếc áo lót của Dung tỷ, ok?
Nhìn thấy một đám đồ đồng thau có xu thế bãi công, Trần Mặc chỉ có thể đầu hàng.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Oa Oa lại có thể dũng mãnh bổ sung nói :
- Một chiếc! Dung tỷ một chiếc là đủ rồi, lão đại cho em thêm một chiếc của Mộc Vân...
- Cút!
Lần này Trần Mặc không thỏa hiệp, trực tiếp dùng chân đá bay nồi cơm điện.
Bị khí thế của hắn hù, rốt cục một đám đồng thau thành thật chịu phận bất hạnh, ngoan ngoãn trở thành điểm tựa.
Cùng lúc đó, Nặc Nặc nhận được nhắc nhở bên này cũng nhanh chóng nhảy lên phía trước cabin, thanh mang lóe lên mở xích khóa an toàn.
Lúc này, mặc dù biết đối phương là tới cứu mình, nhưng đột nhiên chứng kiến một cái điện thoại di động xuất hiện, hơn mười hành khách vẫn không tự chủ được hoảng sợ lui về sau.
- Trốn cái gì mà trốn!
Nặc Nặc than thở, đem một sợi dây bện bằng áo lót chuẩn bị từ trước ném vào cabin:
- Các người theo thứ tự, trượt dọc theo áo lót này... Đều xếp hàng, không được chen ngang!
Nếu là lúc bình thường, mọi người đang trong nguy cơ có thể sẽ tranh giành, nhưng giờ phút này thấy một chiếc di động đi tới, nghe nó mở miệng nói chuyện, hơn mười hành khách hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm.
Nặc Nặc tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, tức giận nói:
- Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy qua di động nào mà đẹp trai như vậy sao... Ơ, mỹ nữ, nhìn em rất quen mặt, chúng ta có gặp qua ở đâu rồi không?
Những lời này là hướng một cô gái ở cạnh cửa nói, thế nhưng cô nàng còn đang choáng váng nói không nên lời, rõ ràng không có tâm tình để ý bắt chuyện.
Ngược lại Diệp Dung đang ôm Huân Nhi ngẩn ra, nhịn không được than thở nói:
- Thật là kỳ quái, kiểu nói chuyện của chiếc di động này sao giống tiểu Mặc Mặc thế nhỉ?
Những lời này nói rất nhỏ, gần như không có ai chú ý tới, nhưng Mộc Vân lại hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua rồi lập tức khôi phục diễn cảm bình tĩnh.
Cùng lúc, Nặc Nặc nhảy đến trước mặt Diệp Dung, đột nhiên đổi ngữ khí hiền lành, cười tủm tỉm nói:
- Dung ... Vị tiểu thư này, cô lên trước! Gã béo mắc dịch, lùi lại tí cho ca, có tin ca đánh mi thành đầu heo không!
Bị nó quát như vậy, tên mập vốn muốn giành trước kia không thể không rụt cổ trở về.
Diệp Dung thật mê hoặc chớp chớp mắt, nghĩ không ra chiếc di động này vì sao lại khách khí với mình như vậy, có điều đợi đến khi nàng nhìn thấy chiếc áo lót trong tay thì nhất thời lắp bắp nói :
- Đợi đã! Cái này... Cái này rất giống với cái tôi bị mất ngày trước!
Chắc là cảm thấy lời này khó mở miệng, dù bình thường Diệp Dung biểu hiện rất cường hãn, nhưng lúc này không tự chủ được mặt đỏ.
Hơn mười du khách ở xung quanh đưa mắt nhìn nhau, không tự chủ được trợn mắt, thầm nghĩ ngài đừng bậy bạ, chẳng lẽ chúng ta dùng áo lót của ngài sau đấy sẽ phải cảm kích ân cứu mạng của ngài sao?
Diệp Dung vẫn đờ người ngạc nhiên, nhịn không được lật mặt trái áo lót nói :
- Đúng rồi, lúc trước tôi có vá chỗ này...
Lời còn chưa dứt, đu quay đột nhiên chấn động, nhất thời mọi người la hét ầm lên!
Diệp Dung cũng không còn tâm trí đi tìm chứng cớ, lảo đảo vài bước cuối cùng bắt lấy sợi dây, vội vội vàng vàng vắt chiếc áo lót trong tay qua rồi hai tay nắm chặt.
Cúi đầu nhìn nhìn mặt đất phía dưới, nàng không khỏi cảm thấy dựng tóc gáy, nhưng vẫn cắn răng dùng sức bám chặt lấy áo lót rồi nhảy ra ngoài!
Trong chớp mắt, tiếng gió gào thét bên tai, thân thể giống như mất đi sức nặng mà lướt qua.
Vài giây sau, nàng cảm thấy thân thể khẽ chấn động, đụng tới một vật mềm mại, bên tai truyền đến giọng nói nhẹ nhàng ân cần hỏi thăm:
- Thế nào, không sao chứ!
- Không có việc gì!
Kinh hồn chưa định lắc đầu, Diệp Dung theo bản năng trợn mắt nhìn lại, thấy mình đang trong lòng một vị "Gia Cát Lượng" tạo hình cổ quái.
Hơi ngẩn ra, nàng theo bản năng lui về phía sau vài bước, nhưng nhịn không được ngẩng đầu nhìn đối phương — rất kỳ quái, tuy thanh âm khàn khàn, nhưng dường như đã nghe qua ở đâu rồi?
- Nếu đã không sao thì xin tránh qua một bên!
Biết không thể nói thêm dễ lộ, Trần Mặc lập tức xoay người, hướng Nặc Nặc trên đu quay dựng ngón cái lên.
Lúc này, thấy Diệp Dung bình an vô sự hạ xuống, du khách nhất thời hoan hô lên giống như được uống thuốc an thần, liền từng người một trượt xuống.
Có người dùng thắt lưng, có người dùng cà vạt ... Mộc Vân ôm Huân Nhi ở phía sau, thì lại sử dụng đoạn thép được tháo ra từ ghế ngồi để làm vật bám trượt trên dây.
Đợi khi bọn họ bình an tới triền núi thì mọi người vây xem cùng nhau hoan hô, ngay cả đội cứu hỏa cùng cảnh sát cũng nhiệt tình ôm nhau.
Trong lúc đó, Nặc Nặc lại tiếp tục đem dây cáp áo lót đến trước cửa cabin thứ hai, theo bài cũ mở cửa.
Đến lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Nặc Nặc giống như nhìn thiên sứ vậy, sôi nổi làm việc theo mệnh lệnh của nó, không một ai dám làm trái.
Khoảng mười phút sau, mười hai cabin đã có mười một an toàn, nhìn thấy Nặc Nặc gian nan nhảy tiếp tới cabin cuối cùng, Trần Mặc không khỏi thở nhẹ một hơi, lẩm bẩm nói:
- Lần này mày khá lắm…
"Ầm!"
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, đu quay đang bị thiêu đốt lần nữa nghiêng tới trước, lúc này trực tiếp nghiêng 45 độ.
Nặc Nặc đang đi trên khung sắt không chút phòng bị nào, nhất thời thét chói lai trượt vào chính giữa của khung sắt, bị mắc kẹt lại ở khe hở.
Trần Mặc lắp bắp kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy đu quay đột nhiên chậm rãi chuyển động, bánh răng bằng thép chậm rãi muốn ép nát Nặc Nặc!
- Đệch!
Di động dù sao cũng là di động, coi như thành yêu cũng chống không được sức nặng mấy ngàn cân này, còn may bánh răng sắt chuyển động tốc độ chậm, ngẫu nhiên bị gió thổi còn lảo đảo.
Nhưng khi nhìn thấy bánh răng lúc tiến lúc lùi như vậy, tim của toàn bộ du khách như nhảy tới cổ họng — đối với bọn họ, di động vừa mới cứu nhiều người như vậy, không thể nghi ngờ là Thiên Sứ có ngoại hình công nghệ cao, ai có thể nhẫn tâm nhìn thấy nó bị đập vỡ?
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kinh hô nhất thời vang vọng toàn trường, rất nhiều người đều kìm lòng không đậu nắm chặt hai tay theo bản năng tiến về trước hai ba bước.
- Cứu người!
Sau phút choáng váng, Trần Mặc cũng phản ứng lại.
Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ cần cứu viện như thế nào, chẳng lẽ lại ném đứa nào nhẹ nhất trong chúng ta lên?
Vài giây sau, đột nhiên chúng nó cùng nhau quay đầu, cùng nhìn phía...
- Ca xxx! Biết rồi!
Bi phẫn nhìn về đu quay, Oa Oa đột nhiên than thở, chủ động nhảy ra.
- Ta ngất! Oa Oa như thế nào đột nhiên đổi tính?
Trần Mặc kinh ngạc đến nỗi rớt cả điếu thuốc, nhịn không được lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ mày gần đây xem “Thủy Hử truyện”, đột nhiên nghĩa khí sâu nặng sao?
- Con bà nó chứ! Em cũng không muốn, ai kêu Nặc Nặc thiếu tiền em!
Đáp án thật cường hãn, làm Trần Mặc vốn định mở miệng khích lệ, không khỏi có chút lảo đảo.
- Đợi một chút!
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên Xa Xa ngẩng đầu nhìn trên không, hơi ngạc nhiên nói:
- Lão đại, anh xem chỗ đó...
- Cái gì?
Trần Mặc ngẩn ra, không tự chủ được ngẩng đầu nhìn…
Không thể tin được! Lúc này trong tiếng gió đêm gào thét kia, trên trăm tên người giấy hợp thành một con diều lớn, hướng về đu quay chậm rãi hạ xuống.
Mà ở trung tâm của con diều, Na Na công chúa đang đầy mặt kiên nghị nằm úp sấp trên giấy, chống lại từng đợt cuồng phong thổi đến, thân hình nhỏ xinh run nhè nhẹ.
Nhưng chỉ vài giây sau, đột nhiên nàng không chút do dự nhảy lên, bổ về phía khung sắt chỗ Nặc Nặc:
- Phu quân, thiếp thân đến đây!
Đu quay đột nhiên phát nổ, hai nhân vật kinh kịch hoá trang cổ quái ra mặt cứu người, còn có tiếng kêu khóc của di động bay trên không trung...
Mà sự thực đúng như vậy, rất nhiều năm sau vẫn còn người kể với con cháu của mình rằng:
- Bộ đội đặc chủng? Đội cứu viện đặc biệt? Mấy cái này đã là gì, biết cha của con nhìn thấy đội cứu viện trâu bò thế nào không?
Thế nào? Giờ phút này chỉ cần nhìn lên bầu trời sẽ biết liền!
Sáu sợi dây cổ quái đủ màu sắc, một đầu được gắn trên một cái điện thoại di động làm vật dẫn đường, gào thét bay về phía chiếc đu quay.
Chỉ nghe “bốp” một tiếng, di động đã mắc vào một khung sắt của đu quay, mà khoảng cách giữa đu quay và triền núi ở phía xa kia, lại được kết nối lại bởi sáu sợi dây lòe loẹt.
Rất rõ ràng, nếu ngươi không nhìn vật liệu làm ra mấy sợi dây kia, có lẽ sẽ cảm thấy đây là lần cứu viện hoàn mỹ, nhưng vấn đề là...
- Áo lót? Áo lót của nữ giới?
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, đội trưởng đội cứu hỏa không nói được gì nhìn về phía bầu trời, cảm thấy đầu có chút không đủ dùng.
Với thị lực tiêu chuẩn của hắn, thậm chí có thể thấy rõ nhãn hiệu nào là Triumph, Vera, Aubade…, toàn bộ đều là áo lót hàng hiệu nổi tiếng trên thế giới.
Nhưng vấn đề là, áo lót hàng hiệu cũng chỉ là áo lót mà thôi, sao có thể thay thế dụng cụ chuyên dụng mà sử dụng?
- Đội trưởng, chúng ta có nên ngăn cản bọn họ?
Biểu tình ngơ ngác nhìn hồi lâu, một đội viên cứu hỏa rốt cục cũng nhớ đến chính sự.
Đội trưởng đội cứu hỏa vốn muốn gật đầu, nhưng lập tức lại lắc đầu liên tục, tức giận nói:
- Ngăn cản như thế nào? Mấy tên kia có thể dùng từ siêu nhân để hình dung, chúng ta ngăn trở như thế nào... Hơn nữa, trong các cậu ai có biện pháp cứu người tốt hơn?
Còn có biện pháp nào? Mấy chục đội viên cứu hỏa đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ chúng ta có biện pháp đã không đứng nghệt mặt ở đây.
Trong lúc nói chuyện, Trần Mặc cũng đang dùng sức kéo "cáp áo lót", đến khi khẳng định không có cái nào có thể bung mới thở phào một cái.
Theo ra hiệu của hắn, Nặc Nặc trên đu quay lập tức nhảy vọt lên một cách khó khăn, tới trước cabin của Diệp Dung cùng Mộc Vân, đem một sợi dây cột chặt lên cạnh cửa.
Thấy một màn như vậy, hơn mười người bị nhốt trong cabin vừa kinh ngạc lại vừa cảm khái, rồi lập tức vui sướng hô to.
- Đó rốt cuộc là gì?
Nhìn thấy di động ngoài cửa còn đang bận rộn, một hành khách mập mạp không khỏi há to miệng.
Nhưng hắn lập tức nảy cười toe vui sướng, mặc kệ đó là vật gì, ít nhất bậy giờ có cơ hội sống... Quan trọng hơn nữa ..., hắn rốt cục không cần chết chung cùng với ba người điên phía đối diện nữa!
Cảm khái như vậy, mập mạp nhịn không được vỗ vỗ cái trán, giương mắt nhìn nhìn chỗ ngồi đối diện…
Bên kia là một vị mỹ nữ mặc cả cây trắng mặt không hề có cảm xúc, giống như nàng lên đu quay đứng để tìm cái chết.
Tiếp tới một vị tiểu cô nương không sợ hãi mà còn hiếu kỳ hỏi thiên đường có yêu quái để trừ hay không.
Sau cùng là một bà chủ xinh đẹp kia, nàng nhìn chằm chằm vào di động ở ngoài cửa, miệng lẩm bẩm:
- Cái này, sao nhìn quen mắt như vậy?
Bỏ lại đống hỗn loạn trên đu quay không nói tới, lúc này công tác chuẩn bị trên sườn núi đều đã xong, tuy nhiên vẫn còn một ít vấn đề nhỏ.
Gần đến công đoạn cuối, đột nhiên Trần Mặc phát hiện trên sườn núi không có cây cối vững chắc nào để buộc, vấn đề này lúc trước hắn chưa suy nghĩ qua.
Thời khắc mấu chốt, vẫn là Oa Oa triệu ra một đám đồ đồng nặng mấy ngàn cân đè lại, dù mười mấy người cùng nhau trượt qua, cũng có thể chống đỡ được.
Đương nhiên, thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, Oa Oa khó tránh khỏi muốn phí phục vụ ...
- Biết rồi! Hai chiếc áo lót của Dung tỷ, ok?
Nhìn thấy một đám đồ đồng thau có xu thế bãi công, Trần Mặc chỉ có thể đầu hàng.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Oa Oa lại có thể dũng mãnh bổ sung nói :
- Một chiếc! Dung tỷ một chiếc là đủ rồi, lão đại cho em thêm một chiếc của Mộc Vân...
- Cút!
Lần này Trần Mặc không thỏa hiệp, trực tiếp dùng chân đá bay nồi cơm điện.
Bị khí thế của hắn hù, rốt cục một đám đồng thau thành thật chịu phận bất hạnh, ngoan ngoãn trở thành điểm tựa.
Cùng lúc đó, Nặc Nặc nhận được nhắc nhở bên này cũng nhanh chóng nhảy lên phía trước cabin, thanh mang lóe lên mở xích khóa an toàn.
Lúc này, mặc dù biết đối phương là tới cứu mình, nhưng đột nhiên chứng kiến một cái điện thoại di động xuất hiện, hơn mười hành khách vẫn không tự chủ được hoảng sợ lui về sau.
- Trốn cái gì mà trốn!
Nặc Nặc than thở, đem một sợi dây bện bằng áo lót chuẩn bị từ trước ném vào cabin:
- Các người theo thứ tự, trượt dọc theo áo lót này... Đều xếp hàng, không được chen ngang!
Nếu là lúc bình thường, mọi người đang trong nguy cơ có thể sẽ tranh giành, nhưng giờ phút này thấy một chiếc di động đi tới, nghe nó mở miệng nói chuyện, hơn mười hành khách hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm.
Nặc Nặc tức giận trừng mắt nhìn bọn họ, tức giận nói:
- Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy qua di động nào mà đẹp trai như vậy sao... Ơ, mỹ nữ, nhìn em rất quen mặt, chúng ta có gặp qua ở đâu rồi không?
Những lời này là hướng một cô gái ở cạnh cửa nói, thế nhưng cô nàng còn đang choáng váng nói không nên lời, rõ ràng không có tâm tình để ý bắt chuyện.
Ngược lại Diệp Dung đang ôm Huân Nhi ngẩn ra, nhịn không được than thở nói:
- Thật là kỳ quái, kiểu nói chuyện của chiếc di động này sao giống tiểu Mặc Mặc thế nhỉ?
Những lời này nói rất nhỏ, gần như không có ai chú ý tới, nhưng Mộc Vân lại hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua rồi lập tức khôi phục diễn cảm bình tĩnh.
Cùng lúc, Nặc Nặc nhảy đến trước mặt Diệp Dung, đột nhiên đổi ngữ khí hiền lành, cười tủm tỉm nói:
- Dung ... Vị tiểu thư này, cô lên trước! Gã béo mắc dịch, lùi lại tí cho ca, có tin ca đánh mi thành đầu heo không!
Bị nó quát như vậy, tên mập vốn muốn giành trước kia không thể không rụt cổ trở về.
Diệp Dung thật mê hoặc chớp chớp mắt, nghĩ không ra chiếc di động này vì sao lại khách khí với mình như vậy, có điều đợi đến khi nàng nhìn thấy chiếc áo lót trong tay thì nhất thời lắp bắp nói :
- Đợi đã! Cái này... Cái này rất giống với cái tôi bị mất ngày trước!
Chắc là cảm thấy lời này khó mở miệng, dù bình thường Diệp Dung biểu hiện rất cường hãn, nhưng lúc này không tự chủ được mặt đỏ.
Hơn mười du khách ở xung quanh đưa mắt nhìn nhau, không tự chủ được trợn mắt, thầm nghĩ ngài đừng bậy bạ, chẳng lẽ chúng ta dùng áo lót của ngài sau đấy sẽ phải cảm kích ân cứu mạng của ngài sao?
Diệp Dung vẫn đờ người ngạc nhiên, nhịn không được lật mặt trái áo lót nói :
- Đúng rồi, lúc trước tôi có vá chỗ này...
Lời còn chưa dứt, đu quay đột nhiên chấn động, nhất thời mọi người la hét ầm lên!
Diệp Dung cũng không còn tâm trí đi tìm chứng cớ, lảo đảo vài bước cuối cùng bắt lấy sợi dây, vội vội vàng vàng vắt chiếc áo lót trong tay qua rồi hai tay nắm chặt.
Cúi đầu nhìn nhìn mặt đất phía dưới, nàng không khỏi cảm thấy dựng tóc gáy, nhưng vẫn cắn răng dùng sức bám chặt lấy áo lót rồi nhảy ra ngoài!
Trong chớp mắt, tiếng gió gào thét bên tai, thân thể giống như mất đi sức nặng mà lướt qua.
Vài giây sau, nàng cảm thấy thân thể khẽ chấn động, đụng tới một vật mềm mại, bên tai truyền đến giọng nói nhẹ nhàng ân cần hỏi thăm:
- Thế nào, không sao chứ!
- Không có việc gì!
Kinh hồn chưa định lắc đầu, Diệp Dung theo bản năng trợn mắt nhìn lại, thấy mình đang trong lòng một vị "Gia Cát Lượng" tạo hình cổ quái.
Hơi ngẩn ra, nàng theo bản năng lui về phía sau vài bước, nhưng nhịn không được ngẩng đầu nhìn đối phương — rất kỳ quái, tuy thanh âm khàn khàn, nhưng dường như đã nghe qua ở đâu rồi?
- Nếu đã không sao thì xin tránh qua một bên!
Biết không thể nói thêm dễ lộ, Trần Mặc lập tức xoay người, hướng Nặc Nặc trên đu quay dựng ngón cái lên.
Lúc này, thấy Diệp Dung bình an vô sự hạ xuống, du khách nhất thời hoan hô lên giống như được uống thuốc an thần, liền từng người một trượt xuống.
Có người dùng thắt lưng, có người dùng cà vạt ... Mộc Vân ôm Huân Nhi ở phía sau, thì lại sử dụng đoạn thép được tháo ra từ ghế ngồi để làm vật bám trượt trên dây.
Đợi khi bọn họ bình an tới triền núi thì mọi người vây xem cùng nhau hoan hô, ngay cả đội cứu hỏa cùng cảnh sát cũng nhiệt tình ôm nhau.
Trong lúc đó, Nặc Nặc lại tiếp tục đem dây cáp áo lót đến trước cửa cabin thứ hai, theo bài cũ mở cửa.
Đến lúc này, ánh mắt mọi người nhìn Nặc Nặc giống như nhìn thiên sứ vậy, sôi nổi làm việc theo mệnh lệnh của nó, không một ai dám làm trái.
Khoảng mười phút sau, mười hai cabin đã có mười một an toàn, nhìn thấy Nặc Nặc gian nan nhảy tiếp tới cabin cuối cùng, Trần Mặc không khỏi thở nhẹ một hơi, lẩm bẩm nói:
- Lần này mày khá lắm…
"Ầm!"
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, đu quay đang bị thiêu đốt lần nữa nghiêng tới trước, lúc này trực tiếp nghiêng 45 độ.
Nặc Nặc đang đi trên khung sắt không chút phòng bị nào, nhất thời thét chói lai trượt vào chính giữa của khung sắt, bị mắc kẹt lại ở khe hở.
Trần Mặc lắp bắp kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy đu quay đột nhiên chậm rãi chuyển động, bánh răng bằng thép chậm rãi muốn ép nát Nặc Nặc!
- Đệch!
Di động dù sao cũng là di động, coi như thành yêu cũng chống không được sức nặng mấy ngàn cân này, còn may bánh răng sắt chuyển động tốc độ chậm, ngẫu nhiên bị gió thổi còn lảo đảo.
Nhưng khi nhìn thấy bánh răng lúc tiến lúc lùi như vậy, tim của toàn bộ du khách như nhảy tới cổ họng — đối với bọn họ, di động vừa mới cứu nhiều người như vậy, không thể nghi ngờ là Thiên Sứ có ngoại hình công nghệ cao, ai có thể nhẫn tâm nhìn thấy nó bị đập vỡ?
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kinh hô nhất thời vang vọng toàn trường, rất nhiều người đều kìm lòng không đậu nắm chặt hai tay theo bản năng tiến về trước hai ba bước.
- Cứu người!
Sau phút choáng váng, Trần Mặc cũng phản ứng lại.
Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ cần cứu viện như thế nào, chẳng lẽ lại ném đứa nào nhẹ nhất trong chúng ta lên?
Vài giây sau, đột nhiên chúng nó cùng nhau quay đầu, cùng nhìn phía...
- Ca xxx! Biết rồi!
Bi phẫn nhìn về đu quay, Oa Oa đột nhiên than thở, chủ động nhảy ra.
- Ta ngất! Oa Oa như thế nào đột nhiên đổi tính?
Trần Mặc kinh ngạc đến nỗi rớt cả điếu thuốc, nhịn không được lẩm bẩm nói:
- Chẳng lẽ mày gần đây xem “Thủy Hử truyện”, đột nhiên nghĩa khí sâu nặng sao?
- Con bà nó chứ! Em cũng không muốn, ai kêu Nặc Nặc thiếu tiền em!
Đáp án thật cường hãn, làm Trần Mặc vốn định mở miệng khích lệ, không khỏi có chút lảo đảo.
- Đợi một chút!
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên Xa Xa ngẩng đầu nhìn trên không, hơi ngạc nhiên nói:
- Lão đại, anh xem chỗ đó...
- Cái gì?
Trần Mặc ngẩn ra, không tự chủ được ngẩng đầu nhìn…
Không thể tin được! Lúc này trong tiếng gió đêm gào thét kia, trên trăm tên người giấy hợp thành một con diều lớn, hướng về đu quay chậm rãi hạ xuống.
Mà ở trung tâm của con diều, Na Na công chúa đang đầy mặt kiên nghị nằm úp sấp trên giấy, chống lại từng đợt cuồng phong thổi đến, thân hình nhỏ xinh run nhè nhẹ.
Nhưng chỉ vài giây sau, đột nhiên nàng không chút do dự nhảy lên, bổ về phía khung sắt chỗ Nặc Nặc:
- Phu quân, thiếp thân đến đây!