Chương : 27
Tinh nghịch, hoàng tử Tuy líp chọc ghẹo tất cả mọi người. Chàng làm cho các vũ công cười, làm rối tung những dải băng và khi cơ hội đến chàng kéo những bím tóc của các bông hoa.
- Ngươi là một hoàng tử bé nhỏ nghịch ngợm- Nữ chúa Hoa Hồng quở trách chàng- Hãy kể cho chúng ta nghe một câu chuyện hay xem nào.- Chàng hoàng tử nhận lời ngay.
Một ngày nọ, cô gái kéo sợi đi trong con đường của một thành phố xứ Flangdoro. Không ai biết là cô từ đâu tới, chiếc vãy cũ kĩ của cô đã vá chằng vá đụp nhưng chiếc khăn choàng của cô, mịn màng như một mạng nhện, che mái tóc cô. Cô gái đi chân trần, mang một xa kéo sợ cũ kỹ. Cô đi từ nhà nọ đến nhà kia cầu xin:
- Hỡi những người hào hiệp, hãy rủ lòng thương đứa trẻ mồ côi tội nghiệp này. Tôi chẳng có gì ăn từ ba ngày nay và tôi cũng chẳng biết ngủ ở đâu.
Nhưng vô ích khi cô cầu xin lòng thương hại của những người giàu. Năm ấy, nạn đói hoành hành khắp đất nước đến nỗi mà không một người nào có thể bố thí cho kẻ khó. Cuối cùng, may mắn cũng mỉm cười với cô bé. Một bà lão nghèo cho cô trú tạm, dành cho cô một góc nhỏ trong ngôi nhà của mình.
- Cô bé khốn khổ!- Người đàn bà trung hậu động lòng thương- Trong lúc này, con sẽ ngủ trên ghế gỗ trong phòng bên cạnh. Ở nhà ta, con không được nằm trên đống vàng, nhưng ta sẽ có cách đủ cho cả hai người. Hãy nói cho ta biết, con tên là gì?
- Mọi người gọi con là cô bé kéo sợi- Cô gái nhỏ trả lời và khóc vì hạnh phúc. Khi cô gái kiềm chế được sự xúc động của mình, cô đi đến góc nhà cùng với chiếc xa của mình và bắt đầu kéo sợi. Cô gái dệt vải. Bà lão kéo sợi và mang ra chợ bán cho những người thợ dệt.
Một ngày nọ, người đàn bà tốt bụng mang về nhà ba bông hoa tuy líp tuyệt đẹp thay vì mang tiền về. Bà cắm những bông hoa và một hũ nước rồi thở dài:
- Con yêu dấu, hôm nay chúng ta phải làm với những gì chúng ta có. Những người thợ dệt đang trong khốn khó và không thể trả tiền hàng cho chúng ta được. Chúng ta hãy ăn tạm miếng pho mát vậy.
Cô gái cười, cám ơn bà lão rồi đặt miếng pho mát vào trong đĩa.
- Không sao đâu, bà ạ, bởi vì những bông hoa tuy líp thật sự là rất đẹp!- Cô gái nói rồi cúi xuống bó hoa và mơ một giấc mơ dịu ngọt- Hình như là có ba cô gái bé nhỏ đáng yêu- Cô nghĩ- Thật tiếc là bố mẹ ta không để lại cho ta ba em gái nhỏ. Ta sẽ rất yêu chúng.- Cô gái kéo sợi xúc động và nhỏ ba giọt nước mắt trong như thủy tinh, mỗi giọt nước mắt của cô rơi xuống một đài hoa. Sau đó cô lại trở về bên chiếc xa để hoàn thành nốt sản phẩm của mình. Cô vẫn tiếp tục dệt vải. Bà lão chuyên chú vào công việc của mình. Thời gian trôi đi, màn đêm buông xuống mà cô gái không nhận ra. Mệt mỏi, cô gái thiếp đi bên cạnh xa kéo sợi. Trong giấc ngủ, hình như cô nghe thấy những tiếng bước chân rất nhẹ. Rắc! Rắc! Rắc! Những bàn chân nhỏ xíu đi đi lại lại, những giọng nói nhỏ tí vang lên trong mọi góc của căn phòng. Cô gái kéo sợi giật mình mở mắt, ngạc nhiên. Khốn khổ thay! Tất cả những cuốn sợi của cô bị kéo xuống đất rối tung, lộn xộn. Miếng pho mát trong góc nhỏ bị gặm nham nhở như thể là những chiếc răng nhỏ xíu tham ăn gặm nhấm vậy.
- Lũ chuột đáng ghét.- Cô gái kéo sợi phàn nàn- Ta lại phải làm lại tất cả rồi!- Dù muốn hay không, cô lại phải quay xa và dệt vải đến tận sáng sớm. Cơn buồn ngủ lại tiếp diễn. Chẳng biết như thế nào, đầu của cô bé lại gục xuống và mắt cô díp lại mệt mỏi. Rắc! Rắc! Rắc! Một lần nữa cô gái lại nghe thấy tiếng động trên sàn. Những tiếng cười nén lại vang lên trong mọi góc của căn phòng. Cô gái kéo sợi tỉnh dậy với một cố gắng lớn. Khốn khổ! Tất cả các cuốn sợi lại lăn khắp nơi và miếng pho mát đã hết veo không còn mẩu vụn nào!
- Khốn khổ cho tôi!- Cô gái bất hạnh nức nở- Tôi đã làm gì với lũ chuột nghịch ngợm này để chúng lại quấy rối ta đến mức như vậy?- Nàng chạy đến đánh thức bà lão tốt bụng để kể cho bà nghe nỗi bất hạnh của mình.
- Đừng khóc, cháu gái, đừng than vãn- Bà lão nói với cô để an ủi cô- Chúng ta còn phải chứng kiến nhiều chuyện lạ hơn kia! Thật là tiếc khi chúng ta không có lấy một con mèo để bắt lũ chuột này.- Bà lão trèo lên tầng trên và lại lôi xuống một cái bẫy chuột bằng lưới sắt. Hai người nhử lũ chuột bằng một miếng pho mát và mỗi người đi làm công việc của mình: Bà lão đi ra chợ với những cuốn sợi rối tung, còn cô gái kéo sợi ngồi quay xa. Khi làm xong việc, cô nhắm mắt lại, sự mệt mỏi đã đánh gục cô. Rắc! Rắc! Rắc! Cô nghe thấy trong giấc ngủ. Từ tất cả mọi góc phòng những tiếng nói bé xíu vọng đến tai cô, sau đó lại là sự im lặng và đột nhiên cô nghe thấy những tiến rên rỉ rì rầm. Cô gái kéo sợi ngạc nhiên, không tin vào mắt mình: Tất cả các cuộn sợi lăn xuống đất rối tung tóe và ba con búp bê nhỏ xinh con nọ nắm tay con kia đứng trong bẫy chuột. Nếu như ba nàng búp bê được đặt trên đầu mũi chân thì chúng chẳng lớn hơn ngón chân út. Nàng thứ nhất mặc chiếc váy đỏ, nàng thứ hai mặc chiếc váy xanh và nàng thứ ba mặc chiếc váy trắng. Những giọt nước mắt nhỏ ra từ mắt họ.
- Trời ơi! Các bạn từ đâu đến?- Cô gái kéo sợi hỏi đầy kinh ngạc.
- Chúng em là các em của chị, ba giọt nước mắt của chị đã rơi và chúng em sống trong những bông hoa tuy líp- Những nàng búp bê rên rỉ.
Cô gái kéo sợi nhíu mày:
- Các em nói các em là em gái của chị?- Cô gái nghiêm khắc.- Thế mà các em lại không xấu hổ khi các em phá rối công việc của chị, ăn miếng pho mát của chị mà những miếng pho mát ấy không thuộc về các em, chế giễu chị khi chị quay đi! Những cô em xinh đẹp, hẳn là như thế!
- Chỉ để đùa vui một chút thôi mà chị. Chúng em chỉ muốn nếm một chút pho mát của chị. Chúng em sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.- Những cô em gái nhỏ nhiệt thành hứa- Nhưng chị hãy thả chúng em ra khỏi đây đi.
Các nàng búp bê đau khổ thành thực và nài nỉ dễ thương đến nỗi cô gái kéo sợi phá lên cười và tháo bẫy thả các nàng ra. Rắc! Rắc! Rắc! Ba cô chạy tót lên sàn và biến mất vào bông hoa tuy líp không để cho cô gái kéo sợi kịp nói một lời nào! Một lát sau, ba em gái nhỏ ló mũi ra.
- Hãy nghe cho rõ đây, cô gái kéo sợi bé nhỏ. Nếu chị hứa không phạt bọn em vì tất cả những việc rắc rối mà chúng em đã trêu chị, chúng em sẽ giúp chị dệt vải.
Cô gái mỉm cười và hứa. Ba nàng búp bê nhảy ra khỏi những bông hoa tuy líp xuống đất và chạy lại chỗ cô gái. Rắc! Rắc! Rắc! Đứng thẳng về phía chiếc xa. Hai cô lắc bàn đạp, cô thứ ba tới và cuộn sợi. Cô gái kéo sợi chẳng cần chỉ dẫn: sợi chỉ mịn và mềm như mạng nhện, sáng như ánh mặt trời, lấp lánh như vàng. Vả lại, bạn có thể không tin tôi, chúng bằng vàng ròng. Khi người bà từ chợ trở về, bà ngạc nhiên há hốc miệng. Bà thấy cô gái kéo sợi ngồi trong một góc nhà, ba góc còn lại là ba cô búp bê nhỏ xíu. Thế giới nhỏ bé ấy đầy vui nhộn, họ đùa nhau bằng cách làm lăn các cuộn sợi bằng vàng trên sàn nhà, cười vang và chọc ghẹo nhau. Ngôi nhà nhỏ của bà lão cuối cùng trở nên vui nhộn! Ngày nào cũng thế, bà lão mang những cuộn sợi bằng vàng đến tận kinh thành, bày tất cả sạp hàng của mình dưới khung cửa sổ của đức vua. Tò mò, nhà vua ra lệnh cho những người thợ dệt mua sợi của bà lão.
- Ai đã dệt được những sợi chỉ vàng tuyệt đẹp vậy?- Đức vua hỏi bà lão.
- Chẳng ai khác ngoài cô gái kéo sợi, cô gái được tôi che chở- Bà lão trả lời.
Sự tò mò làm vua không yên, đức vua không thể ngủ được. Một ngày kia, đức vua gọi bà lão qua khung cửa sổ:
- Hãy nói với cô gái kéo sợi rằng ngày mai ta sẽ đến thăm nàng.
Nghe thấy vậy, bà lão vội vàng thông báo tin này cho cô gái. Ra khỏi bông hoa tuy líp, ba em gái nhỏ bàn nhau, thầm thì sau đó họ chạy về phía chiếc xa và bắt đầu kéo sợi. Khi cuốn sợi được kéo xong, họ cắt ra và bắt đầu khâu. Khi tác phẩm của họ hoàn thành, họ mặc cho cô gái kéo sợi một chiếc váy bằng vàng tuyệt đẹp, điểm xuyết những hạt ngọc trai và kim cương.
- Đó là những giọt nước mắt của chị nhỏ xuống khi mà chị chỉ có một mình- Các cô em giải thích cho cô gái kéo sợi. Sáng hôm sau khi chiếc xe tứ mã của đức vua dừng lại dưới cửa sổ của ngôi nhà giản dị, một nàng công chúa bước ra gặp nhà vua. Nàng đẹp đến nỗi mà không một người nào nhận ra được nàng là cô gái kéo sợi nghèo khổ. Nhà vua ngay lập tức đem lòng yêu cô gái. Đức vua dẫn nàng cùng bà lão và ba cô em gái nhỏ về lâu đài để tổ chức đám cưới mà người ta vẫn còn truyền tụng đến tận ngày nay. Những vị khách ăn, uống, tiệc tùng khi mà ba cô búp bê nhỏ xíu nhảy trong lòng bàn tay của cô gái. Đó là tất cả những gì đã xảy ra. Một thời gian sau, ba cô em gái nhỏ xinh đẹp vẫn sống cùng nhà vua và hoàng hậu. Họ không biến mất, chẳng tàn phai và những bông hoa của họ còn đẹp hơn trước.
- Ngươi là một hoàng tử bé nhỏ nghịch ngợm- Nữ chúa Hoa Hồng quở trách chàng- Hãy kể cho chúng ta nghe một câu chuyện hay xem nào.- Chàng hoàng tử nhận lời ngay.
Một ngày nọ, cô gái kéo sợi đi trong con đường của một thành phố xứ Flangdoro. Không ai biết là cô từ đâu tới, chiếc vãy cũ kĩ của cô đã vá chằng vá đụp nhưng chiếc khăn choàng của cô, mịn màng như một mạng nhện, che mái tóc cô. Cô gái đi chân trần, mang một xa kéo sợ cũ kỹ. Cô đi từ nhà nọ đến nhà kia cầu xin:
- Hỡi những người hào hiệp, hãy rủ lòng thương đứa trẻ mồ côi tội nghiệp này. Tôi chẳng có gì ăn từ ba ngày nay và tôi cũng chẳng biết ngủ ở đâu.
Nhưng vô ích khi cô cầu xin lòng thương hại của những người giàu. Năm ấy, nạn đói hoành hành khắp đất nước đến nỗi mà không một người nào có thể bố thí cho kẻ khó. Cuối cùng, may mắn cũng mỉm cười với cô bé. Một bà lão nghèo cho cô trú tạm, dành cho cô một góc nhỏ trong ngôi nhà của mình.
- Cô bé khốn khổ!- Người đàn bà trung hậu động lòng thương- Trong lúc này, con sẽ ngủ trên ghế gỗ trong phòng bên cạnh. Ở nhà ta, con không được nằm trên đống vàng, nhưng ta sẽ có cách đủ cho cả hai người. Hãy nói cho ta biết, con tên là gì?
- Mọi người gọi con là cô bé kéo sợi- Cô gái nhỏ trả lời và khóc vì hạnh phúc. Khi cô gái kiềm chế được sự xúc động của mình, cô đi đến góc nhà cùng với chiếc xa của mình và bắt đầu kéo sợi. Cô gái dệt vải. Bà lão kéo sợi và mang ra chợ bán cho những người thợ dệt.
Một ngày nọ, người đàn bà tốt bụng mang về nhà ba bông hoa tuy líp tuyệt đẹp thay vì mang tiền về. Bà cắm những bông hoa và một hũ nước rồi thở dài:
- Con yêu dấu, hôm nay chúng ta phải làm với những gì chúng ta có. Những người thợ dệt đang trong khốn khó và không thể trả tiền hàng cho chúng ta được. Chúng ta hãy ăn tạm miếng pho mát vậy.
Cô gái cười, cám ơn bà lão rồi đặt miếng pho mát vào trong đĩa.
- Không sao đâu, bà ạ, bởi vì những bông hoa tuy líp thật sự là rất đẹp!- Cô gái nói rồi cúi xuống bó hoa và mơ một giấc mơ dịu ngọt- Hình như là có ba cô gái bé nhỏ đáng yêu- Cô nghĩ- Thật tiếc là bố mẹ ta không để lại cho ta ba em gái nhỏ. Ta sẽ rất yêu chúng.- Cô gái kéo sợi xúc động và nhỏ ba giọt nước mắt trong như thủy tinh, mỗi giọt nước mắt của cô rơi xuống một đài hoa. Sau đó cô lại trở về bên chiếc xa để hoàn thành nốt sản phẩm của mình. Cô vẫn tiếp tục dệt vải. Bà lão chuyên chú vào công việc của mình. Thời gian trôi đi, màn đêm buông xuống mà cô gái không nhận ra. Mệt mỏi, cô gái thiếp đi bên cạnh xa kéo sợi. Trong giấc ngủ, hình như cô nghe thấy những tiếng bước chân rất nhẹ. Rắc! Rắc! Rắc! Những bàn chân nhỏ xíu đi đi lại lại, những giọng nói nhỏ tí vang lên trong mọi góc của căn phòng. Cô gái kéo sợi giật mình mở mắt, ngạc nhiên. Khốn khổ thay! Tất cả những cuốn sợi của cô bị kéo xuống đất rối tung, lộn xộn. Miếng pho mát trong góc nhỏ bị gặm nham nhở như thể là những chiếc răng nhỏ xíu tham ăn gặm nhấm vậy.
- Lũ chuột đáng ghét.- Cô gái kéo sợi phàn nàn- Ta lại phải làm lại tất cả rồi!- Dù muốn hay không, cô lại phải quay xa và dệt vải đến tận sáng sớm. Cơn buồn ngủ lại tiếp diễn. Chẳng biết như thế nào, đầu của cô bé lại gục xuống và mắt cô díp lại mệt mỏi. Rắc! Rắc! Rắc! Một lần nữa cô gái lại nghe thấy tiếng động trên sàn. Những tiếng cười nén lại vang lên trong mọi góc của căn phòng. Cô gái kéo sợi tỉnh dậy với một cố gắng lớn. Khốn khổ! Tất cả các cuốn sợi lại lăn khắp nơi và miếng pho mát đã hết veo không còn mẩu vụn nào!
- Khốn khổ cho tôi!- Cô gái bất hạnh nức nở- Tôi đã làm gì với lũ chuột nghịch ngợm này để chúng lại quấy rối ta đến mức như vậy?- Nàng chạy đến đánh thức bà lão tốt bụng để kể cho bà nghe nỗi bất hạnh của mình.
- Đừng khóc, cháu gái, đừng than vãn- Bà lão nói với cô để an ủi cô- Chúng ta còn phải chứng kiến nhiều chuyện lạ hơn kia! Thật là tiếc khi chúng ta không có lấy một con mèo để bắt lũ chuột này.- Bà lão trèo lên tầng trên và lại lôi xuống một cái bẫy chuột bằng lưới sắt. Hai người nhử lũ chuột bằng một miếng pho mát và mỗi người đi làm công việc của mình: Bà lão đi ra chợ với những cuốn sợi rối tung, còn cô gái kéo sợi ngồi quay xa. Khi làm xong việc, cô nhắm mắt lại, sự mệt mỏi đã đánh gục cô. Rắc! Rắc! Rắc! Cô nghe thấy trong giấc ngủ. Từ tất cả mọi góc phòng những tiếng nói bé xíu vọng đến tai cô, sau đó lại là sự im lặng và đột nhiên cô nghe thấy những tiến rên rỉ rì rầm. Cô gái kéo sợi ngạc nhiên, không tin vào mắt mình: Tất cả các cuộn sợi lăn xuống đất rối tung tóe và ba con búp bê nhỏ xinh con nọ nắm tay con kia đứng trong bẫy chuột. Nếu như ba nàng búp bê được đặt trên đầu mũi chân thì chúng chẳng lớn hơn ngón chân út. Nàng thứ nhất mặc chiếc váy đỏ, nàng thứ hai mặc chiếc váy xanh và nàng thứ ba mặc chiếc váy trắng. Những giọt nước mắt nhỏ ra từ mắt họ.
- Trời ơi! Các bạn từ đâu đến?- Cô gái kéo sợi hỏi đầy kinh ngạc.
- Chúng em là các em của chị, ba giọt nước mắt của chị đã rơi và chúng em sống trong những bông hoa tuy líp- Những nàng búp bê rên rỉ.
Cô gái kéo sợi nhíu mày:
- Các em nói các em là em gái của chị?- Cô gái nghiêm khắc.- Thế mà các em lại không xấu hổ khi các em phá rối công việc của chị, ăn miếng pho mát của chị mà những miếng pho mát ấy không thuộc về các em, chế giễu chị khi chị quay đi! Những cô em xinh đẹp, hẳn là như thế!
- Chỉ để đùa vui một chút thôi mà chị. Chúng em chỉ muốn nếm một chút pho mát của chị. Chúng em sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.- Những cô em gái nhỏ nhiệt thành hứa- Nhưng chị hãy thả chúng em ra khỏi đây đi.
Các nàng búp bê đau khổ thành thực và nài nỉ dễ thương đến nỗi cô gái kéo sợi phá lên cười và tháo bẫy thả các nàng ra. Rắc! Rắc! Rắc! Ba cô chạy tót lên sàn và biến mất vào bông hoa tuy líp không để cho cô gái kéo sợi kịp nói một lời nào! Một lát sau, ba em gái nhỏ ló mũi ra.
- Hãy nghe cho rõ đây, cô gái kéo sợi bé nhỏ. Nếu chị hứa không phạt bọn em vì tất cả những việc rắc rối mà chúng em đã trêu chị, chúng em sẽ giúp chị dệt vải.
Cô gái mỉm cười và hứa. Ba nàng búp bê nhảy ra khỏi những bông hoa tuy líp xuống đất và chạy lại chỗ cô gái. Rắc! Rắc! Rắc! Đứng thẳng về phía chiếc xa. Hai cô lắc bàn đạp, cô thứ ba tới và cuộn sợi. Cô gái kéo sợi chẳng cần chỉ dẫn: sợi chỉ mịn và mềm như mạng nhện, sáng như ánh mặt trời, lấp lánh như vàng. Vả lại, bạn có thể không tin tôi, chúng bằng vàng ròng. Khi người bà từ chợ trở về, bà ngạc nhiên há hốc miệng. Bà thấy cô gái kéo sợi ngồi trong một góc nhà, ba góc còn lại là ba cô búp bê nhỏ xíu. Thế giới nhỏ bé ấy đầy vui nhộn, họ đùa nhau bằng cách làm lăn các cuộn sợi bằng vàng trên sàn nhà, cười vang và chọc ghẹo nhau. Ngôi nhà nhỏ của bà lão cuối cùng trở nên vui nhộn! Ngày nào cũng thế, bà lão mang những cuộn sợi bằng vàng đến tận kinh thành, bày tất cả sạp hàng của mình dưới khung cửa sổ của đức vua. Tò mò, nhà vua ra lệnh cho những người thợ dệt mua sợi của bà lão.
- Ai đã dệt được những sợi chỉ vàng tuyệt đẹp vậy?- Đức vua hỏi bà lão.
- Chẳng ai khác ngoài cô gái kéo sợi, cô gái được tôi che chở- Bà lão trả lời.
Sự tò mò làm vua không yên, đức vua không thể ngủ được. Một ngày kia, đức vua gọi bà lão qua khung cửa sổ:
- Hãy nói với cô gái kéo sợi rằng ngày mai ta sẽ đến thăm nàng.
Nghe thấy vậy, bà lão vội vàng thông báo tin này cho cô gái. Ra khỏi bông hoa tuy líp, ba em gái nhỏ bàn nhau, thầm thì sau đó họ chạy về phía chiếc xa và bắt đầu kéo sợi. Khi cuốn sợi được kéo xong, họ cắt ra và bắt đầu khâu. Khi tác phẩm của họ hoàn thành, họ mặc cho cô gái kéo sợi một chiếc váy bằng vàng tuyệt đẹp, điểm xuyết những hạt ngọc trai và kim cương.
- Đó là những giọt nước mắt của chị nhỏ xuống khi mà chị chỉ có một mình- Các cô em giải thích cho cô gái kéo sợi. Sáng hôm sau khi chiếc xe tứ mã của đức vua dừng lại dưới cửa sổ của ngôi nhà giản dị, một nàng công chúa bước ra gặp nhà vua. Nàng đẹp đến nỗi mà không một người nào nhận ra được nàng là cô gái kéo sợi nghèo khổ. Nhà vua ngay lập tức đem lòng yêu cô gái. Đức vua dẫn nàng cùng bà lão và ba cô em gái nhỏ về lâu đài để tổ chức đám cưới mà người ta vẫn còn truyền tụng đến tận ngày nay. Những vị khách ăn, uống, tiệc tùng khi mà ba cô búp bê nhỏ xíu nhảy trong lòng bàn tay của cô gái. Đó là tất cả những gì đã xảy ra. Một thời gian sau, ba cô em gái nhỏ xinh đẹp vẫn sống cùng nhà vua và hoàng hậu. Họ không biến mất, chẳng tàn phai và những bông hoa của họ còn đẹp hơn trước.