Chương : 33
Tư Kiệt không bao lâu sau đã tỉnh lại, tiếc là tình trạng sức khỏe khá kém làm cậu vô phương tiếp tục cuộc hành trình.
Vì lo cho an toàn của em trai, Tư Minh quyết định nhanh chóng dẫn cậu nhóc về.
Chuyến du lịch hè chưa đi được một nửa đã bể tan tành, Tư Kiệt vì thế mà u sầu không thôi, trên đường trở về vẫn kiên trì năn nỉ anh trai dẫn mình đến nơi khác, lại bị Tư Minh lấy cớ bảo trọng thân thể để chối từ.Anh em nhà Tư Minh lại “ngẫu nhiên” gặp gỡ hai vị thiếu gia họ Diệp ngay tại sân bay, cả chỗ ngồi trên máy bay cũng được xếp cạnh nhau.
Diệp Kính Huy cười với Tư Kiệt: “A Kiệt, có muốn đi chỗ khác chơi không?”
Tư Kiệt đề phòng nhìn hắn, không chịu trả lời.
Diệp Kính Huy xoay đầu sang nhìn Tư Minh kế bên: “Vậy còn anh? Mới đi được nửa đường chắc chưa sảng khoái đâu ha, chi bằng thay đổi lộ trình đến vùng khác đi.”
Tư Minh trầm mặc trong chốc lát mới quay đầu lại hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
“Đi Thanh Đảo
không?”
Tư Minh quay qua nhìn em trai: “A Kiệt có thích không?”
“Đương nhiên là có.” Dễ thấy Tư Kiệt đột nhiên hưng phấn hẳn lên, “Em đã muốn đi từ lâu lắm lắm rồi.”
Tư Minh lại thản nhiên đánh mắt sang Diệp Kính Văn: “Vậy bác sĩ Văn thì sao? Muốn đi chung không?”
Diệp Kính Văn nhún vai: “Không cần tính tôi vào, đi Thanh Đảo chắc chả cần đến bác sĩ đâu.”
Tư Kiệt lại hồn nhiên buột miệng: “Cùng đi du lịch rất vui nha, nhiều người mới thú vị, chúng ta vừa vặn bốn người đủ thành một bàn mạt chược.”
Diệp Kính Huy và Tư Minh lặng thinh.
Diệp Kính Văn đến gần sát tai cậu, cười đê tiện, bảo: “Tốt nhất chúng ta đừng chơi mạt chược, làm bóng đèn
dễ bị nổ tung lắm, ngốc.”
Kết quả là sau khi xuống máy bay, chẳng biết Diệp Kính Văn đã truyền bá tư tưởng quái đản nào cho Tư Kiệt, cậu nhóc bỗng dưng triệt để thông suốt, chân thành nói: “Anh hai, em chưa làm xong bài tập hè, vả lại năm sau đã lên 12 nên em muốn nhân dịp được nghỉ chăm chỉ ôn tập, mọi người cứ đi đi.”
Tư Minh lạnh lùng liếc Diệp Kính Văn, ngoảnh đầu nhìn Diệp Kính Huy, cuối cùng dời ánh mắt sang cậu em mặt đang đỏ tưng bừng, ném ra một câu: “Tùy em vậy.”
Đến lúc ra khỏi sân bay, Diệp Kính Huy kéo cậu út nhà mình qua một bên: “Chú nói gì với nhóc con vậy, sao trông thằng bé khiếp sợ thế kia?”
“Em chỉ nói mọi người nhìn bề ngoài như đi du lịch, trên thực tế lại là ‘ăn, nhậu, gái gú và bài bạc’.”
Diệp Kính Huy vỗ vai cậu ta: “Chú quả nhiên rất khôn khéo nha.” Sau chót lại bổ sung một câu: “Để tuyên dương sự khôn khéo của chú, cứ đi chơi cho thỏa thích, chi phí anh ba trả.”
“Tốt.” Diệp Kính Văn ngẩng đầu, cười tươi rói: “Em muốn. . . . .dạo một vòng thỏa thích quanh trái đất.”
Diệp Kính Huy bất đắc dĩ: “Chú chém người cũng đừng nên ác ôn như vậy chứ?”
Diệp Kính Văn cười: “Không xẻo thịt anh thì còn ai khác nữa. Anh kinh doanh hộp đêm, lợi nhuận kiếm được nhờ làm ăn thất đức nhất định khá khẩm lắm đa.”. . . . . .
Sau khi tiễn Tư Kiệt về, Diệp Kính Huy và Tư Minh đáp chuyến bay đến Thanh Đảo ngay chiều hôm đó.
Để tránh lãng phí thời gian vào những chuyện vớ vẩn, hắn cố ý tìm tài xế riêng chuyên chở cả hai.
Vừa ngồi vào xe, cậu tài xế trẻ đột nhiên sửng sốt nhìn họ, dường như muốn há miệng nói nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra được lời nào.
Diệp Kính Huy bình tĩnh bảo: “Đầu tiên tìm khách sạn trước đã, chúng tôi vừa xuống máy bay nên hơi mệt, đêm nay muốn nghỉ ngơi.”
“À. . . . .vâng.” Cậu tài xế trả lời, chậm chạp khởi động xe.
Cậu ta hiển nhiên rất rành rẽ đường xá ở bản địa, nhanh chóng lái xe đến một khách sạn thật xa hoa, xuống xe thay cả hai thuê phòng chu đáo.
Lúc đi ra lướt ngang qua Diệp Kính Huy, bên tai cậu vang lên giọng nói quyến rũ của hắn: “Tối nay đến tìm anh.”
-
Tám giờ tối, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Diệp Kính Huy tắm rửa xong xuôi đang ngồi trên giường xem TV.
“Mời vào.”
Cửa bật mở, người tới quả nhiên là cậu tài xế ban nãy, cậu ta dè dặt đi đến bên giường, dừng bước, cúi đầu gọi khẽ: “Ông chủ. . . . .”
Diệp Kính Huy cười, dựa vào đầu giường nói một cách lơ đãng: “A Tề, đã lâu không gặp.”
Bầu không khí tĩnh lặng đầy xấu hổ kéo dài đến tận một lúc sau, A Tề mới khẽ đáp: “Ông chủ có khỏe không?”
Hắn không trả lời, trái lại chỉ thản nhiên hỏi: “Làm tài xế bao lâu rồi?”
A Tề vẫn không dám ngẩng đầu lên, chỉ ngoan ngoãn đáp: “Em đến Thanh Đảo sau khi rời khỏi quán bar, vì không được đi học lại khá yếu ớt, tìm mãi không thấy công việc tốt, may thay lúc trước anh đã làm bằng lái xe cho em, nên em. . . . . . . . em làm tài xế kiếm sống.”
Diệp Kính Huy gật đầu: “Giỏi lắm, ít nhất hiện giờ cậu đã tự lập được, cuộc sống cũng bình yên hơn dĩ vãng rất nhiều.”
A Tề trầm mặc trong chốc lát, cậu nói: “Thực ra em luôn có lời muốn nói, em chưa từng có ý phản bội anh, tư liệu và ảnh chụp đều do hắn ta trộm. Em rất nhớ anh. Còn nữa, xin lỗi, đến giờ em vẫn dùng tên anh đặt cho, đã quen rồi nên không đổi được. . . . . .”
“Được rồi, bây giờ nói mấy chuyện này cũng đâu có ý nghĩa gì.” Diệp Kính Huy mỉm cười, nhổm dậy, xoa nhẹ lên đầu cậu: “Nếu lúc trước đã đồng ý tha thứ cho cậu, anh cũng không so đo quá khứ làm gì. Đừng sợ, nào, ngẩng đầu lên anh xem.”
A Tề chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy khuôn mặt thanh tú của cậu đã hồng hào hơn trước kia, cả người cũng tràn đầy sức sống, có vẻ như còn béo lên nữa.
Diệp Kính Huy cười: “Xem ra cậu sống rất tốt.”
A Tề gật đầu: “Còn ông chủ sao lại gầy hơn nhiều quá, gần đây bận rộn lắm sao ạ?”
Hắn nói lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, ngày mai nếu đổi khách sạn thì cậu phải vờ như hết phòng, thuê giúp tụi anh một gian là được rồi, tốt nhất là phòng có giường đôi.”Diệp Kính Huy nói thẳng tuột mà mặt không đổi sắc, trong khi A Tề kinh ngạc đứng chôn chân tại chỗ một hồi lâu: “. . . . .Tại sao?”
Câu trả lời của hắn chỉ vỏn vẹn là: “Thuận tiện trao đổi.”
A Tề yên lặng một lát, cậu cười nhẹ: “Trao đổi tứ chi sao?”
Hắn gật đầu: “Đúng vậy, cậu vẫn hiểu anh như trước kia.”
A Tề cười: “Tư tiên sinh quả thực là người mà ông chủ thích ư?”
“Sao vậy?”
“Hình như em gặp anh ta ở đâu rồi. . . . .” A Tề trầm ngâm, xem chừng đang phân vân lắm, “Chắc là trên TV nhỉ, em thường xuyên nghe thấy tên anh ta.”
“Ừ, trước đây anh ta là giám đốc điều hành của Đông Thành, đối thủ của Tiêu Dật, nhưng hiện giờ đã từ chức rồi.” Diệp Kính Huy dừng lại một chốc, “Ngày mai cậu gặp anh thì cứ làm như không quen biết, thêm nữa, bây giờ anh họ Lưu, đừng gọi sai.”
“Vâng, em biết rồi.”
-
Ngày hôm sau, bầu trời quang đãng xanh trong không một gợn mây, sau khi thức dậy, Diệp Kính Huy và Tư Minh chỉ ăn sáng qua loa, bắt đầu ngay chuyến du lãm Thanh Đảo.
Diệp Kính Huy đề nghị nên mời một hướng dẫn viên du lịch đến giới thiệu sơ nét về nơi này, tránh dọc đường đi chỉ cưỡi ngựa xem hoa mà không biết đang ngắm những gì.
A Tề liền gọi một cuộc điện thoại, giọng nói cũng cố ý hạ thấp, nét mặt cậu ta rất dịu dàng: “Trần Nhiên, anh có ở nhà không? Chỗ em có hai vị khách muốn mời hướng dẫn viên du lịch, mấy ngày nay anh rỗi chứ?” Thanh âm lúc sau lại mang theo chút gì đó như dỗ dành, “Đến giúp một lúc nhé? Ba ngày thôi, sẽ trả tiền công cho anh mà.”
Không bao lâu sau, một cậu thanh niên điển trai đầy sức sống vội vàng chạy đến chỗ họ, cậu ta mặc trang phục thể thao màu trắng, vóc người cao gầy, vì vận động nhanh nên mồ hôi đổ như mưa, nhìn thoáng qua hẳn là người khá cường tráng. Cậu ta ngừng lại cạnh cửa xe, mỉm cười gõ gõ lên kính, sau đó mới mở cửa chỗ ghế phó lái.
“Chào hai anh, đầu tiên xin tự giới thiệu, tôi tên Trần Nhiên, trước mắt còn đang theo học ngành quản lý du lịch, tuy không gọi là hướng dẫn viên chuyên nghiệp nhưng tôi lớn lên ở đây, rành rọt Thanh Đảo như lòng bàn tay. Cứ để tôi dẫn đường trong chuyến du ngoạn này của các anh đi. Hai anh không cần khách sáo, có việc gì cần cứ nói với tôi.” Sau đó quay sang bảo A Tề: “Đến Sạn Kiều
trước đi, bây giờ đang vắng người.”
Cậu trai tên Trần Nhiên ấy là người vô cùng cởi mở, lúc tán gẫu luôn nhìn chăm chú vào mắt người khác, nụ cười tự tin rực rỡ như ánh mặt trời lúc nào cũng ngự trị trên gương mặt.
Diệp Kính Huy cười: “Nói vậy chẳng khác nào chúng tôi là người cho cậu thí nghiệm?”
Trần Nhiên cười hỉ hả: “Hai quý ngài đừng vội coi thường nha, tuy học thuộc lòng tài liệu nhưng mồm mép còn phải luyện tập nhiều, nhóm chúng ta ít người nên tôi cũng không cần khách sáo. Hai anh muốn tìm hiểu phương diện nào của Thanh Đảo, cứ nói đi.” Thấy không ai thèm hồi đáp mà nhiệt độ trong xe đang có xu hướng hạ thấp, Trần Nhiên lại nhiệt tình tìm đề tài: “À phải, theo như cách nói địa phương, Thanh Đảo có ba thứ thừa, bốn thứ thiếu, năm thứ quái lạ, hai anh có hứng thú đoán thử không?”Tâm trạng Diệp Kính Huy đang tốt nên cũng hùa theo câu bông đùa của cậu ta: “Năm thứ quái lạ đó sẽ không bao gồm cậu chứ?”
Trần Nhiên cười: “Tôi làm sao tốt phúc như vậy được, đoán lại đi?”
Tư Minh đột nhiên cất lời: “Bia được đựng trong túi nhựa, bụng đàn ông giống như cái vung, đúng không?”
Diệp Kính Huy quay sang: “Sao anh biết?”
“Tôi từng tới đây rồi.”
“Vậy sao còn muốn đến lần nữa?”
Tư Minh xoay đầu qua nhìn hắn: “Chẳng phải do cậu kéo tôi đi ư?”
Diệp Kính Huy cười đầy ý vị: “Anh có thể chọn nơi khác mà.”
Tư Minh nhún vai: “Dẫu sao cũng là chuyện vài năm trước rồi, đến thăm lần nữa để xem nơi này có thay đổi gì không cũng rất thú vị.” Nói xong, anh quay đầu sang ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.
Dưới sự hướng dẫn của Trần Nhiên, một nhóm bốn người cùng đi tham quan những thắng cảnh nổi tiếng của Thanh Đảo, sau đó ngồi cáp treo đi lên tháp truyền hình một lần. Diệp Kính Huy và Tư Minh ngồi chung một buồng, thích thú ngắm cảnh, này khu phố cổ xưa toàn những ngôi nhà lợp mái ngói đỏ, này đô thị hiện đại bị chiếm phần lớn bởi những tòa cao ốc mọc lên san sát nhau, dưới chân là núi rừng rậm rạp xanh mướt, ngồi trên cáp treo có thể thu hết phong cảnh toàn Thanh Đảo vào trong tầm mắt. Hít vào không khí trong lành, cảm nhận từng cơn gió mơn man trên mặt, bên cạnh còn là người mình thích, quả thật còn niềm vui sướng nào bằng.
Ở lại Thanh Đảo vài ngày dạo qua một lượt những cảnh đẹp nên đi, uống bia ăn hải sản, sau đó bọn họ lái xe đến Uy Hải.
Lúc vào địa phận Uy Hải đã gần mười giờ tối, A Tề xuống xe gọi điện thoại thuê phòng, một lát sau cậu trở về, áy náy nói: “Vì dạo gần đây là mùa cao điểm du lịch, rất nhiều khách sạn đã chật kín người, chỗ tôi tìm được chỉ có phòng giường đôi, hai anh chấp nhận ở tạm một đêm không?”
Diệp Kính Huy cười siêu vui sướng: “Không thành vấn đề.”
Tư Minh nhìn gương mặt chân thành của A Tề, lại quay sang liếc Diệp Kính Huy đang cười tươi như hoa nở, cuối cùng mới bình thản đáp: “Được rồi, đành vậy thôi.”
Buổi tối đặt chân vào khách sạn, quả nhiên chỉ có giường đôi với chiếc chăn trắng tinh như tuyết được trải ngay ngắn.
Tư Minh tắm trước, sau khi tẩy rửa xong thì mặc chiếc áo ngủ lấy từ vali hành lý, nằm trên giường xem TV.
Còn Diệp Kính Huy tắm xong chỉ mặc độc nhất chiếc quần lót đã trực tiếp bước ra ngoài. =))
“Cậu không mặc áo ngủ à?” Tư Minh điềm tĩnh nhìn hắn.
“Lúc đi vội quá nên tôi quên mang theo.” Diệp Kính Huy vừa nói vừa ngồi lên giường lau tóc, nước từ mái tóc men theo chiếc cổ thon chảy xuống lồng ngực, trượt dài trên những đường cong gợi cảm lăn xuống vùng bụng bằng phẳng.
Ánh mắt Tư Minh cũng di chuyển sít sao theo giọt nước ấy, mãi đến khi nó bị thấm rồi biến mất, anh mới thản nhiên nói: “Không phải khách sạn có cung cấp khăn tắm sao, ít nhiều cũng nên che một chút đi?”“Khăn tắm đó ai biết có người dùng qua chưa, nhìn thôi cũng thấy ghê tởm.” Diệp Kính Huy ngẩng đầu lên nhìn anh, trông thấy áo ngủ hở rộng lộ ra mảng ngực màu mật ong cực kỳ gợi cảm, nụ cười của hắn cũng theo đó mà sâu hơn: “Định ngủ rồi hở?”
Tư Minh so vai: “Sắp mười một giờ rồi, vả lại mai còn phải dậy sớm, đi ngủ thôi.”
Diệp Kính Huy gật đầu, thuận tay tắt TV rồi xốc chăn chui vào.
Bởi lẽ Tư Minh đã nằm thật lâu trong ổ chăn, ngủ bên cạnh anh đem đến cho hắn cảm giác vô cùng ấm áp và dễ chịu.
Đến nửa đêm, Diệp Kính Huy lại quen nếp choàng tỉnh vì bị lạnh, trông thấy Tư Minh có vẻ đang ngủ say, hắn cười bỉ ổi nhích dần về phía anh, khoan khoái ôm chầm lấy anh từ sau lưng.
Thình lình bị bàn tay lạnh lẽo của hắn chạm vào, lưng Tư Minh cứng đờ, anh mở mắt ra: “Cậu làm gì vậy?”
Diệp Kính Huy nhắm chặt hai mắt không thèm ừ hữ câu nào, giả vờ ngủ say như chết, cánh tay vẫn ôm ghì anh từ đằng sau, cố ăn thật nhiều thật nhiều đậu hũ.
Tư Minh đương muốn hất tay hắn ra, ai ngờ lại thấy hắn đã được một tấc lại muốn tiến một thước, ngay cả cơ thể cũng dính sát rạt vào.
Sau lưng chợt dán vào một mảng ngực mát lạnh, cổ còn cảm nhận được từng đợt hô hấp đều đều phả nhẹ vào, ngưa ngứa.
Áo ngủ bị động tác sỗ sàng của hắn cọ dụi một hồi đã lơi ra phân nửa, sau lưng lại tiếp xúc với làn da mềm mại trơn truột kia, tay hắn lại đang đặt ở vị trí ngay bụng dưới, nhẹ nhàng ôm lấy rồi cứ thế bất động, bụng dưới của Tư Minh trong chớp mắt cũng cứng lên, sau khi điều chỉnh hô hấp mới mới khôi phục bình thường.
Thấy hắn còn không có ý định buông ra, khóe môi Tư Minh hơi nhếch lên.
— Cậu vẫn cái kiểu thiếu đánh như trước đây, nếu cậu có thể giả vờ ngủ thì tôi đây cũng nên mộng du đi?
Hạ quyết tâm xong, Tư Minh xoay người lại đè con người đang mê mải giở trò kia, nhắm ngay môi hắn hạ xuống một nụ hôn.
Không cho hắn bất cứ cơ hội kháng cự nào, nụ hôn nóng bỏng ập đến dữ dội như cuồng phong bão táp, đầu lưỡi mạnh bạo khuấy đảo trong khoang miệng, cuốn lấy lưỡi hắn mút vào điên cuồng, tấn công mạnh mẽ như muốn chiếm đoạt hết thảy, lưu lại hơi thở của anh ở từng nơi mẫn cảm trong khoang miệng hắn.
Diệp Kính Huy chợt có cảm giác người đối diện như đã phát điên rồi, đầu lưỡi bị anh mút đến sưng đau, nụ hôn thâm nhập vào tận sâu vòm miệng, khiến lồng ngực hắn khó chịu đến nỗi sắp ngạt thở.
Đương định vươn tay đẩy anh ra, nửa thân dưới bỗng dưng mát lạnh —
Quần lót bị anh kéo xuống tận đầu gối, bộ phận mẫn cảm nhất lại đang bị anh nắm trong tay?!
Thân thể Diệp Kính Huy cứng đờ, hắn trợn trắng mắt rồi bắt đầu dốc sức giãy giụa. Tiếc thay, trong lúc bất tri bất giác đã sớm vuột mất cơ hội thuận lợi, hai tay bị anh khống chế trước ngực không thể động đậy, đầu gối anh chèn vào giữa hai đùi, khiến đôi chân vô phương khép lại. Bộ phận mẫn cảm phơi bày trong bàn tay ma quỷ của anh, bị những ngón tay thuôn dài ác liệt đùa giỡn.Dưới sự chà xát của ngón tay ấm áp, ‘cậu bạn nhỏ’ rất nhanh đã có phản ứng.
“Ưm. . . . .A. . . . .” Cổ họng phát ra một tràng thở dốc ám muội, Diệp Kính Huy nheo mắt lại hưởng thụ sự ‘chăm sóc’ của người kia, cảm nhận từng đợt khoái cảm kỳ diệu đang từ từ lan khắp thân thể, khiến cơ thể theo đó không kìm được mà bắt đầu run rẩy.
Đích xác là do kể từ khi gặp gỡ anh đến nay, đã lâu lắm rồi hắn không tìm bạn giường, lúc này đây chỉ cần bị anh khiêu khích bằng vài động tác thôi, ngọn lửa ham muốn ẩn sâu trong cơ thể sẽ dễ dàng bạo phát.
Thế mà trong tích tắc khi Diệp Kính Huy sắp đạt cao trào, Tư Minh đột ngột ngừng tay lại!
“Tách” một tiếng, đèn ngủ nơi đầu giường bật sáng, Tư Minh điềm nhiên như không ngồi dậy, xốc chăn lên, xuống giường, chui vào toilet, chuỗi động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không thèm liếc lấy Diệp Kính Huy một lần, cơ hồ chỉ là tỉnh mộng đi vệ sinh đêm.
Diệp Kính Huy phẫn nộ nhìn chằm chằm bóng lưng anh, tiếc rằng sau khi bước ra từ toilet, Tư Minh vẫn ung dung như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thấy Diệp Kính Huy đang dùng ánh mắt ta-muốn-giết-ngươi trừng mình bén ngót, Tư Minh ra vẻ vô tội hỏi: “Cậu không ngủ sao?”
Diệp Kính Huy nheo mắt lại, chỉ nhìn anh chứ không chịu mở miệng.
Tư Minh tiếp tục nói: “Xin lỗi, vừa rồi gặp ác mộng nên bừng tỉnh, làm ồn đến cậu ư?” Anh đánh mắt qua chiếc đồng hồ treo tường, “Còn khoảng ba tiếng nữa trời sẽ sáng, ngủ tiếp đi.”
Dứt lời, anh vén chăn lên giường, nhắm mắt lại.
Bởi vì động tác kéo chăn ra, một cơn gió lạnh bất chợt lùa vào trong, ngọn lửa tình dục vốn đang hực cháy của Diệp Kính Huy nháy mắt cũng bị triệt để dập tắt!
Hệt như bị tạt một gáo nước lạnh lên đầu, trong mùa hè thế này thật sự rất “sảng khoái”!
Tư Minh, xem như anh lợi hại!
Trông thấy Diệp Kính Huy lẳng lặng xoay người qua ngủ, bóng lưng lộ ra vẻ cứng ngắc, trong khoảnh khắc tắt đèn ngủ ở đầu giường, khóe môi Tư Minh nhếch lên thành một độ cong rất đẹp.
Hậu quả dám đấu với tôi sẽ còn thê thảm hơn thế này nhiều.
Diệp Kính Huy, món nợ của chúng ta cũng sắp đến thời điểm rồi, cứ từng chút từng chút một, chậm rãi tính toán rõ ràng đi.
Vì lo cho an toàn của em trai, Tư Minh quyết định nhanh chóng dẫn cậu nhóc về.
Chuyến du lịch hè chưa đi được một nửa đã bể tan tành, Tư Kiệt vì thế mà u sầu không thôi, trên đường trở về vẫn kiên trì năn nỉ anh trai dẫn mình đến nơi khác, lại bị Tư Minh lấy cớ bảo trọng thân thể để chối từ.Anh em nhà Tư Minh lại “ngẫu nhiên” gặp gỡ hai vị thiếu gia họ Diệp ngay tại sân bay, cả chỗ ngồi trên máy bay cũng được xếp cạnh nhau.
Diệp Kính Huy cười với Tư Kiệt: “A Kiệt, có muốn đi chỗ khác chơi không?”
Tư Kiệt đề phòng nhìn hắn, không chịu trả lời.
Diệp Kính Huy xoay đầu sang nhìn Tư Minh kế bên: “Vậy còn anh? Mới đi được nửa đường chắc chưa sảng khoái đâu ha, chi bằng thay đổi lộ trình đến vùng khác đi.”
Tư Minh trầm mặc trong chốc lát mới quay đầu lại hỏi: “Cậu muốn đi đâu?”
“Đi Thanh Đảo
không?”
Tư Minh quay qua nhìn em trai: “A Kiệt có thích không?”
“Đương nhiên là có.” Dễ thấy Tư Kiệt đột nhiên hưng phấn hẳn lên, “Em đã muốn đi từ lâu lắm lắm rồi.”
Tư Minh lại thản nhiên đánh mắt sang Diệp Kính Văn: “Vậy bác sĩ Văn thì sao? Muốn đi chung không?”
Diệp Kính Văn nhún vai: “Không cần tính tôi vào, đi Thanh Đảo chắc chả cần đến bác sĩ đâu.”
Tư Kiệt lại hồn nhiên buột miệng: “Cùng đi du lịch rất vui nha, nhiều người mới thú vị, chúng ta vừa vặn bốn người đủ thành một bàn mạt chược.”
Diệp Kính Huy và Tư Minh lặng thinh.
Diệp Kính Văn đến gần sát tai cậu, cười đê tiện, bảo: “Tốt nhất chúng ta đừng chơi mạt chược, làm bóng đèn
dễ bị nổ tung lắm, ngốc.”
Kết quả là sau khi xuống máy bay, chẳng biết Diệp Kính Văn đã truyền bá tư tưởng quái đản nào cho Tư Kiệt, cậu nhóc bỗng dưng triệt để thông suốt, chân thành nói: “Anh hai, em chưa làm xong bài tập hè, vả lại năm sau đã lên 12 nên em muốn nhân dịp được nghỉ chăm chỉ ôn tập, mọi người cứ đi đi.”
Tư Minh lạnh lùng liếc Diệp Kính Văn, ngoảnh đầu nhìn Diệp Kính Huy, cuối cùng dời ánh mắt sang cậu em mặt đang đỏ tưng bừng, ném ra một câu: “Tùy em vậy.”
Đến lúc ra khỏi sân bay, Diệp Kính Huy kéo cậu út nhà mình qua một bên: “Chú nói gì với nhóc con vậy, sao trông thằng bé khiếp sợ thế kia?”
“Em chỉ nói mọi người nhìn bề ngoài như đi du lịch, trên thực tế lại là ‘ăn, nhậu, gái gú và bài bạc’.”
Diệp Kính Huy vỗ vai cậu ta: “Chú quả nhiên rất khôn khéo nha.” Sau chót lại bổ sung một câu: “Để tuyên dương sự khôn khéo của chú, cứ đi chơi cho thỏa thích, chi phí anh ba trả.”
“Tốt.” Diệp Kính Văn ngẩng đầu, cười tươi rói: “Em muốn. . . . .dạo một vòng thỏa thích quanh trái đất.”
Diệp Kính Huy bất đắc dĩ: “Chú chém người cũng đừng nên ác ôn như vậy chứ?”
Diệp Kính Văn cười: “Không xẻo thịt anh thì còn ai khác nữa. Anh kinh doanh hộp đêm, lợi nhuận kiếm được nhờ làm ăn thất đức nhất định khá khẩm lắm đa.”. . . . . .
Sau khi tiễn Tư Kiệt về, Diệp Kính Huy và Tư Minh đáp chuyến bay đến Thanh Đảo ngay chiều hôm đó.
Để tránh lãng phí thời gian vào những chuyện vớ vẩn, hắn cố ý tìm tài xế riêng chuyên chở cả hai.
Vừa ngồi vào xe, cậu tài xế trẻ đột nhiên sửng sốt nhìn họ, dường như muốn há miệng nói nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra được lời nào.
Diệp Kính Huy bình tĩnh bảo: “Đầu tiên tìm khách sạn trước đã, chúng tôi vừa xuống máy bay nên hơi mệt, đêm nay muốn nghỉ ngơi.”
“À. . . . .vâng.” Cậu tài xế trả lời, chậm chạp khởi động xe.
Cậu ta hiển nhiên rất rành rẽ đường xá ở bản địa, nhanh chóng lái xe đến một khách sạn thật xa hoa, xuống xe thay cả hai thuê phòng chu đáo.
Lúc đi ra lướt ngang qua Diệp Kính Huy, bên tai cậu vang lên giọng nói quyến rũ của hắn: “Tối nay đến tìm anh.”
-
Tám giờ tối, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Diệp Kính Huy tắm rửa xong xuôi đang ngồi trên giường xem TV.
“Mời vào.”
Cửa bật mở, người tới quả nhiên là cậu tài xế ban nãy, cậu ta dè dặt đi đến bên giường, dừng bước, cúi đầu gọi khẽ: “Ông chủ. . . . .”
Diệp Kính Huy cười, dựa vào đầu giường nói một cách lơ đãng: “A Tề, đã lâu không gặp.”
Bầu không khí tĩnh lặng đầy xấu hổ kéo dài đến tận một lúc sau, A Tề mới khẽ đáp: “Ông chủ có khỏe không?”
Hắn không trả lời, trái lại chỉ thản nhiên hỏi: “Làm tài xế bao lâu rồi?”
A Tề vẫn không dám ngẩng đầu lên, chỉ ngoan ngoãn đáp: “Em đến Thanh Đảo sau khi rời khỏi quán bar, vì không được đi học lại khá yếu ớt, tìm mãi không thấy công việc tốt, may thay lúc trước anh đã làm bằng lái xe cho em, nên em. . . . . . . . em làm tài xế kiếm sống.”
Diệp Kính Huy gật đầu: “Giỏi lắm, ít nhất hiện giờ cậu đã tự lập được, cuộc sống cũng bình yên hơn dĩ vãng rất nhiều.”
A Tề trầm mặc trong chốc lát, cậu nói: “Thực ra em luôn có lời muốn nói, em chưa từng có ý phản bội anh, tư liệu và ảnh chụp đều do hắn ta trộm. Em rất nhớ anh. Còn nữa, xin lỗi, đến giờ em vẫn dùng tên anh đặt cho, đã quen rồi nên không đổi được. . . . . .”
“Được rồi, bây giờ nói mấy chuyện này cũng đâu có ý nghĩa gì.” Diệp Kính Huy mỉm cười, nhổm dậy, xoa nhẹ lên đầu cậu: “Nếu lúc trước đã đồng ý tha thứ cho cậu, anh cũng không so đo quá khứ làm gì. Đừng sợ, nào, ngẩng đầu lên anh xem.”
A Tề chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy khuôn mặt thanh tú của cậu đã hồng hào hơn trước kia, cả người cũng tràn đầy sức sống, có vẻ như còn béo lên nữa.
Diệp Kính Huy cười: “Xem ra cậu sống rất tốt.”
A Tề gật đầu: “Còn ông chủ sao lại gầy hơn nhiều quá, gần đây bận rộn lắm sao ạ?”
Hắn nói lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, ngày mai nếu đổi khách sạn thì cậu phải vờ như hết phòng, thuê giúp tụi anh một gian là được rồi, tốt nhất là phòng có giường đôi.”Diệp Kính Huy nói thẳng tuột mà mặt không đổi sắc, trong khi A Tề kinh ngạc đứng chôn chân tại chỗ một hồi lâu: “. . . . .Tại sao?”
Câu trả lời của hắn chỉ vỏn vẹn là: “Thuận tiện trao đổi.”
A Tề yên lặng một lát, cậu cười nhẹ: “Trao đổi tứ chi sao?”
Hắn gật đầu: “Đúng vậy, cậu vẫn hiểu anh như trước kia.”
A Tề cười: “Tư tiên sinh quả thực là người mà ông chủ thích ư?”
“Sao vậy?”
“Hình như em gặp anh ta ở đâu rồi. . . . .” A Tề trầm ngâm, xem chừng đang phân vân lắm, “Chắc là trên TV nhỉ, em thường xuyên nghe thấy tên anh ta.”
“Ừ, trước đây anh ta là giám đốc điều hành của Đông Thành, đối thủ của Tiêu Dật, nhưng hiện giờ đã từ chức rồi.” Diệp Kính Huy dừng lại một chốc, “Ngày mai cậu gặp anh thì cứ làm như không quen biết, thêm nữa, bây giờ anh họ Lưu, đừng gọi sai.”
“Vâng, em biết rồi.”
-
Ngày hôm sau, bầu trời quang đãng xanh trong không một gợn mây, sau khi thức dậy, Diệp Kính Huy và Tư Minh chỉ ăn sáng qua loa, bắt đầu ngay chuyến du lãm Thanh Đảo.
Diệp Kính Huy đề nghị nên mời một hướng dẫn viên du lịch đến giới thiệu sơ nét về nơi này, tránh dọc đường đi chỉ cưỡi ngựa xem hoa mà không biết đang ngắm những gì.
A Tề liền gọi một cuộc điện thoại, giọng nói cũng cố ý hạ thấp, nét mặt cậu ta rất dịu dàng: “Trần Nhiên, anh có ở nhà không? Chỗ em có hai vị khách muốn mời hướng dẫn viên du lịch, mấy ngày nay anh rỗi chứ?” Thanh âm lúc sau lại mang theo chút gì đó như dỗ dành, “Đến giúp một lúc nhé? Ba ngày thôi, sẽ trả tiền công cho anh mà.”
Không bao lâu sau, một cậu thanh niên điển trai đầy sức sống vội vàng chạy đến chỗ họ, cậu ta mặc trang phục thể thao màu trắng, vóc người cao gầy, vì vận động nhanh nên mồ hôi đổ như mưa, nhìn thoáng qua hẳn là người khá cường tráng. Cậu ta ngừng lại cạnh cửa xe, mỉm cười gõ gõ lên kính, sau đó mới mở cửa chỗ ghế phó lái.
“Chào hai anh, đầu tiên xin tự giới thiệu, tôi tên Trần Nhiên, trước mắt còn đang theo học ngành quản lý du lịch, tuy không gọi là hướng dẫn viên chuyên nghiệp nhưng tôi lớn lên ở đây, rành rọt Thanh Đảo như lòng bàn tay. Cứ để tôi dẫn đường trong chuyến du ngoạn này của các anh đi. Hai anh không cần khách sáo, có việc gì cần cứ nói với tôi.” Sau đó quay sang bảo A Tề: “Đến Sạn Kiều
trước đi, bây giờ đang vắng người.”
Cậu trai tên Trần Nhiên ấy là người vô cùng cởi mở, lúc tán gẫu luôn nhìn chăm chú vào mắt người khác, nụ cười tự tin rực rỡ như ánh mặt trời lúc nào cũng ngự trị trên gương mặt.
Diệp Kính Huy cười: “Nói vậy chẳng khác nào chúng tôi là người cho cậu thí nghiệm?”
Trần Nhiên cười hỉ hả: “Hai quý ngài đừng vội coi thường nha, tuy học thuộc lòng tài liệu nhưng mồm mép còn phải luyện tập nhiều, nhóm chúng ta ít người nên tôi cũng không cần khách sáo. Hai anh muốn tìm hiểu phương diện nào của Thanh Đảo, cứ nói đi.” Thấy không ai thèm hồi đáp mà nhiệt độ trong xe đang có xu hướng hạ thấp, Trần Nhiên lại nhiệt tình tìm đề tài: “À phải, theo như cách nói địa phương, Thanh Đảo có ba thứ thừa, bốn thứ thiếu, năm thứ quái lạ, hai anh có hứng thú đoán thử không?”Tâm trạng Diệp Kính Huy đang tốt nên cũng hùa theo câu bông đùa của cậu ta: “Năm thứ quái lạ đó sẽ không bao gồm cậu chứ?”
Trần Nhiên cười: “Tôi làm sao tốt phúc như vậy được, đoán lại đi?”
Tư Minh đột nhiên cất lời: “Bia được đựng trong túi nhựa, bụng đàn ông giống như cái vung, đúng không?”
Diệp Kính Huy quay sang: “Sao anh biết?”
“Tôi từng tới đây rồi.”
“Vậy sao còn muốn đến lần nữa?”
Tư Minh xoay đầu qua nhìn hắn: “Chẳng phải do cậu kéo tôi đi ư?”
Diệp Kính Huy cười đầy ý vị: “Anh có thể chọn nơi khác mà.”
Tư Minh nhún vai: “Dẫu sao cũng là chuyện vài năm trước rồi, đến thăm lần nữa để xem nơi này có thay đổi gì không cũng rất thú vị.” Nói xong, anh quay đầu sang ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ.
Dưới sự hướng dẫn của Trần Nhiên, một nhóm bốn người cùng đi tham quan những thắng cảnh nổi tiếng của Thanh Đảo, sau đó ngồi cáp treo đi lên tháp truyền hình một lần. Diệp Kính Huy và Tư Minh ngồi chung một buồng, thích thú ngắm cảnh, này khu phố cổ xưa toàn những ngôi nhà lợp mái ngói đỏ, này đô thị hiện đại bị chiếm phần lớn bởi những tòa cao ốc mọc lên san sát nhau, dưới chân là núi rừng rậm rạp xanh mướt, ngồi trên cáp treo có thể thu hết phong cảnh toàn Thanh Đảo vào trong tầm mắt. Hít vào không khí trong lành, cảm nhận từng cơn gió mơn man trên mặt, bên cạnh còn là người mình thích, quả thật còn niềm vui sướng nào bằng.
Ở lại Thanh Đảo vài ngày dạo qua một lượt những cảnh đẹp nên đi, uống bia ăn hải sản, sau đó bọn họ lái xe đến Uy Hải.
Lúc vào địa phận Uy Hải đã gần mười giờ tối, A Tề xuống xe gọi điện thoại thuê phòng, một lát sau cậu trở về, áy náy nói: “Vì dạo gần đây là mùa cao điểm du lịch, rất nhiều khách sạn đã chật kín người, chỗ tôi tìm được chỉ có phòng giường đôi, hai anh chấp nhận ở tạm một đêm không?”
Diệp Kính Huy cười siêu vui sướng: “Không thành vấn đề.”
Tư Minh nhìn gương mặt chân thành của A Tề, lại quay sang liếc Diệp Kính Huy đang cười tươi như hoa nở, cuối cùng mới bình thản đáp: “Được rồi, đành vậy thôi.”
Buổi tối đặt chân vào khách sạn, quả nhiên chỉ có giường đôi với chiếc chăn trắng tinh như tuyết được trải ngay ngắn.
Tư Minh tắm trước, sau khi tẩy rửa xong thì mặc chiếc áo ngủ lấy từ vali hành lý, nằm trên giường xem TV.
Còn Diệp Kính Huy tắm xong chỉ mặc độc nhất chiếc quần lót đã trực tiếp bước ra ngoài. =))
“Cậu không mặc áo ngủ à?” Tư Minh điềm tĩnh nhìn hắn.
“Lúc đi vội quá nên tôi quên mang theo.” Diệp Kính Huy vừa nói vừa ngồi lên giường lau tóc, nước từ mái tóc men theo chiếc cổ thon chảy xuống lồng ngực, trượt dài trên những đường cong gợi cảm lăn xuống vùng bụng bằng phẳng.
Ánh mắt Tư Minh cũng di chuyển sít sao theo giọt nước ấy, mãi đến khi nó bị thấm rồi biến mất, anh mới thản nhiên nói: “Không phải khách sạn có cung cấp khăn tắm sao, ít nhiều cũng nên che một chút đi?”“Khăn tắm đó ai biết có người dùng qua chưa, nhìn thôi cũng thấy ghê tởm.” Diệp Kính Huy ngẩng đầu lên nhìn anh, trông thấy áo ngủ hở rộng lộ ra mảng ngực màu mật ong cực kỳ gợi cảm, nụ cười của hắn cũng theo đó mà sâu hơn: “Định ngủ rồi hở?”
Tư Minh so vai: “Sắp mười một giờ rồi, vả lại mai còn phải dậy sớm, đi ngủ thôi.”
Diệp Kính Huy gật đầu, thuận tay tắt TV rồi xốc chăn chui vào.
Bởi lẽ Tư Minh đã nằm thật lâu trong ổ chăn, ngủ bên cạnh anh đem đến cho hắn cảm giác vô cùng ấm áp và dễ chịu.
Đến nửa đêm, Diệp Kính Huy lại quen nếp choàng tỉnh vì bị lạnh, trông thấy Tư Minh có vẻ đang ngủ say, hắn cười bỉ ổi nhích dần về phía anh, khoan khoái ôm chầm lấy anh từ sau lưng.
Thình lình bị bàn tay lạnh lẽo của hắn chạm vào, lưng Tư Minh cứng đờ, anh mở mắt ra: “Cậu làm gì vậy?”
Diệp Kính Huy nhắm chặt hai mắt không thèm ừ hữ câu nào, giả vờ ngủ say như chết, cánh tay vẫn ôm ghì anh từ đằng sau, cố ăn thật nhiều thật nhiều đậu hũ.
Tư Minh đương muốn hất tay hắn ra, ai ngờ lại thấy hắn đã được một tấc lại muốn tiến một thước, ngay cả cơ thể cũng dính sát rạt vào.
Sau lưng chợt dán vào một mảng ngực mát lạnh, cổ còn cảm nhận được từng đợt hô hấp đều đều phả nhẹ vào, ngưa ngứa.
Áo ngủ bị động tác sỗ sàng của hắn cọ dụi một hồi đã lơi ra phân nửa, sau lưng lại tiếp xúc với làn da mềm mại trơn truột kia, tay hắn lại đang đặt ở vị trí ngay bụng dưới, nhẹ nhàng ôm lấy rồi cứ thế bất động, bụng dưới của Tư Minh trong chớp mắt cũng cứng lên, sau khi điều chỉnh hô hấp mới mới khôi phục bình thường.
Thấy hắn còn không có ý định buông ra, khóe môi Tư Minh hơi nhếch lên.
— Cậu vẫn cái kiểu thiếu đánh như trước đây, nếu cậu có thể giả vờ ngủ thì tôi đây cũng nên mộng du đi?
Hạ quyết tâm xong, Tư Minh xoay người lại đè con người đang mê mải giở trò kia, nhắm ngay môi hắn hạ xuống một nụ hôn.
Không cho hắn bất cứ cơ hội kháng cự nào, nụ hôn nóng bỏng ập đến dữ dội như cuồng phong bão táp, đầu lưỡi mạnh bạo khuấy đảo trong khoang miệng, cuốn lấy lưỡi hắn mút vào điên cuồng, tấn công mạnh mẽ như muốn chiếm đoạt hết thảy, lưu lại hơi thở của anh ở từng nơi mẫn cảm trong khoang miệng hắn.
Diệp Kính Huy chợt có cảm giác người đối diện như đã phát điên rồi, đầu lưỡi bị anh mút đến sưng đau, nụ hôn thâm nhập vào tận sâu vòm miệng, khiến lồng ngực hắn khó chịu đến nỗi sắp ngạt thở.
Đương định vươn tay đẩy anh ra, nửa thân dưới bỗng dưng mát lạnh —
Quần lót bị anh kéo xuống tận đầu gối, bộ phận mẫn cảm nhất lại đang bị anh nắm trong tay?!
Thân thể Diệp Kính Huy cứng đờ, hắn trợn trắng mắt rồi bắt đầu dốc sức giãy giụa. Tiếc thay, trong lúc bất tri bất giác đã sớm vuột mất cơ hội thuận lợi, hai tay bị anh khống chế trước ngực không thể động đậy, đầu gối anh chèn vào giữa hai đùi, khiến đôi chân vô phương khép lại. Bộ phận mẫn cảm phơi bày trong bàn tay ma quỷ của anh, bị những ngón tay thuôn dài ác liệt đùa giỡn.Dưới sự chà xát của ngón tay ấm áp, ‘cậu bạn nhỏ’ rất nhanh đã có phản ứng.
“Ưm. . . . .A. . . . .” Cổ họng phát ra một tràng thở dốc ám muội, Diệp Kính Huy nheo mắt lại hưởng thụ sự ‘chăm sóc’ của người kia, cảm nhận từng đợt khoái cảm kỳ diệu đang từ từ lan khắp thân thể, khiến cơ thể theo đó không kìm được mà bắt đầu run rẩy.
Đích xác là do kể từ khi gặp gỡ anh đến nay, đã lâu lắm rồi hắn không tìm bạn giường, lúc này đây chỉ cần bị anh khiêu khích bằng vài động tác thôi, ngọn lửa ham muốn ẩn sâu trong cơ thể sẽ dễ dàng bạo phát.
Thế mà trong tích tắc khi Diệp Kính Huy sắp đạt cao trào, Tư Minh đột ngột ngừng tay lại!
“Tách” một tiếng, đèn ngủ nơi đầu giường bật sáng, Tư Minh điềm nhiên như không ngồi dậy, xốc chăn lên, xuống giường, chui vào toilet, chuỗi động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không thèm liếc lấy Diệp Kính Huy một lần, cơ hồ chỉ là tỉnh mộng đi vệ sinh đêm.
Diệp Kính Huy phẫn nộ nhìn chằm chằm bóng lưng anh, tiếc rằng sau khi bước ra từ toilet, Tư Minh vẫn ung dung như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thấy Diệp Kính Huy đang dùng ánh mắt ta-muốn-giết-ngươi trừng mình bén ngót, Tư Minh ra vẻ vô tội hỏi: “Cậu không ngủ sao?”
Diệp Kính Huy nheo mắt lại, chỉ nhìn anh chứ không chịu mở miệng.
Tư Minh tiếp tục nói: “Xin lỗi, vừa rồi gặp ác mộng nên bừng tỉnh, làm ồn đến cậu ư?” Anh đánh mắt qua chiếc đồng hồ treo tường, “Còn khoảng ba tiếng nữa trời sẽ sáng, ngủ tiếp đi.”
Dứt lời, anh vén chăn lên giường, nhắm mắt lại.
Bởi vì động tác kéo chăn ra, một cơn gió lạnh bất chợt lùa vào trong, ngọn lửa tình dục vốn đang hực cháy của Diệp Kính Huy nháy mắt cũng bị triệt để dập tắt!
Hệt như bị tạt một gáo nước lạnh lên đầu, trong mùa hè thế này thật sự rất “sảng khoái”!
Tư Minh, xem như anh lợi hại!
Trông thấy Diệp Kính Huy lẳng lặng xoay người qua ngủ, bóng lưng lộ ra vẻ cứng ngắc, trong khoảnh khắc tắt đèn ngủ ở đầu giường, khóe môi Tư Minh nhếch lên thành một độ cong rất đẹp.
Hậu quả dám đấu với tôi sẽ còn thê thảm hơn thế này nhiều.
Diệp Kính Huy, món nợ của chúng ta cũng sắp đến thời điểm rồi, cứ từng chút từng chút một, chậm rãi tính toán rõ ràng đi.