Chương : 58
Trong bóng đêm lại vang lên tiếng mở cửa.
Có một nam nhân mặc âu phục màu trắng bước vào, vì phía sau còn có ánh đèn hắt vào mà khiến cho sắc trắng trở nên chói mắt hơn.
Kẻ đó là Quan Đông Trạch, hắn ta có một loại đam mê rất kì lạ, đó là thích được mặc quần áo tây trắng, giày trắng, thậm chí là là cái bản tính của hắn cũng rất trắng trợn.
“Tư Minh, anh thực sự không nghĩ lại về lời đề nghị của tôi sao?” Hắn đi đến trước mặt anh, vừa cười vừa nói.
Vì đứng trong bóng đêm mà cười gian, vậy nên nụ cười của hắn càng trở nên quỷ dị hơn.
“Haizz, kì thực lần trước khi gặp anh, mọi lời tôi nói đều là thật” Quan Đông Trạch hơi ngừng lại một chút, khoé miệng càng cười gian tà hơn “Khi còn học đại học tôi thường xuyên đi theo anh, bởi vì tôi thực sự rất thích anh. Tôi tham gia câu lạc bộ quyền anh cũng chỉ là vì anh. Anh có tin không?”
Tư Minh dường như đang mặc kệ hắn, không trả lời.
Quan Đông Trạch vươn tay ra muốn chạm lên gương mặt của anh, nhưng lại bị Tư Minh né tránh.
“Sáu năm về trước, người đeo mặt nạ lấy cắp đi USB của tôi là cậu phải không?” Tư Minh tuy đang hỏi những ngữ khí lại tỏ rõ sự chắc chắn của anh “Cũng chỉ có cậu, mới có cái thói quen dùng mấy thủ đoạn hèn hạ đó”
“Đúng vậy” Quan Đông Trạch đi trong bóng tối, ghé sát vào tai anh mà nói “Tôi không nói cho anh biết rõ chân tướng sự thật, là vì sợ anh khi biết rồi sẽ cảm thấy chán ghét tôi, vì anh không ưa mấy loại người như vậy”
Tư Minh cười cười, không trả lời lại.
Quan Đông Trạch lại thở dài “Khi tôi trốn qua nước ngoài, nhờ vào kế hoạch của Tiêu Dật mới khiến cho anh hiểu lầm người kia là Diệp Kính Huy. Mới đầu tôi còn tưởng rằng với tính tình của anh, nhất định sẽ trả đủ lại cho cậu ta. Nhưng thật không ngờ…” Hắn dừng lại một chút, nói tựa như đang thì thào “Thật không ngờ anh lại đi thích cậu ta. Tôi đã không nghĩ tới việc người như anh lại đi đối xử tốt với kiểu người đó”
“Cho nên cậu mới tiêm thuốc vào người cậu ấy, muốn cho người khác tới cường bạo cậu ấy?” Tư Minh lạnh lùng nói.
Quan Đông Trạch cười cười nói “Đúng vậy, vì không còn cách khác, chỉ vì tôi ghen tị với cậu ta thôi. Anh có biết, vì ghen tị, con người ta có thể trở nên phát cuồng, thậm chí như tôi đây, thành một kẻ đê tiện, đối với tình địch của mình lại càng không thể nương tay. Anh lúc ấy vì cứu cậu ta mà ra tay đánh tôi, tôi không quên được chuyện đó, vậy nên mới nghĩ cách tiếp theo phá đám hai người, nhưng mà vẫn không ngờ anh cho tới cuối cũng vẫn chọn cậu ta, thậm chí còn nguyện ý vì cậu ta mà hy sinh nhiều như vậy”
Tu Minh trầm mặc không nói, nhưng khoé miệng lại mang theo nụ cười.
Rất lâu sau, Quan Đông Trạch rốt cuộc cũng đứng thẳng dậy, tiến tới gần anh, nhẹ giọng nói “Kế hoạch của anh Thành là, sau khi Diệp Kính Huy chính thức nhận tài sản mà anh để lại, sẽ nói cho cậu ta biết Tiêu Dật chính là nội gián ở bên cậu ta, tiếp theo đó sẽ giết anh ngay trước mặt cậu ta. Như vậy, chính là đánh liên tục vào tâm lí, khiến cho cậu ta không chịu đựng nổi mà hoá điên, Diệp Kính Huy dù thần kinh thép tới đâu thì tinh thần cũng sẽ bị hỏng thôi, cậu ta cả đời này, muốn quên cũng sẽ không quên nổi.”
Tư Minh bình tĩnh nói “Tôi biết”
Quan Đông Trạch ngẩn người, tiếp tục dùng cái giọng vô liêm sỉ của mình mà nói “Nếu như anh đồng ý sẽ quên đi cậu ta, quay về sống chung với tôi, tôi sẽ cứu anh ra ngoài, có được không?”
Tư Minh không chút do dự trả lời “Cậu quên chuyện đó đi. Tôi sẽ không buông tay A Huy ra”
Quan Đông Trạch cười tủm tỉm rồi nói “Tôi bề ngoài không quá xấu xí, thủ đoạn cũng không thua kém gì Diệp Kính Huy, anh sẽ không…nghĩ kĩ lại một lần nữa sao?”
Tư Minh nói “Con người cậu ngạo khí cao mà tâm địa cũng độc ác, căn bản là không còn tính người nữa rồi”
Nụ cười trên mặt Quan Đông Trạch có chút cứng ngắc, hắn lạnh lùng nói “Được, vậy thì anh cứ từ từ mà đợi chết. Tôi không chiếm được cái mà tôi muốn, thì tất nhiên tôi sẽ huỷ diệt đi nó. Cô gái họ Vũ cũng vậy, A Tề cũng vậy…Anh, cũng giống như họ”
Nói xong thì mở cửa bỏ ra ngoài, Quan Đông Trạch đi theo đàn em của anh Thành tới một căn phòng được chuẩn bị sẵn.
Trần Nhiên lúc ấy vừa mới tắm xong, đang vừa ngồi xem tivi vừa sấy tóc. Nhìn thấy hắn đi vào liền cười nói “Nhìn mặt anh như vậy, chắc Tư Minh không đồng ý rồi”
Quan Đông Trạch ngồi xuống ghế sa lon nhíu mày lại “Anh ta vẫn một lòng với Diệp Kính Huy, hừ”
“Em có sáng kiến” Trần Nhiên tiến tới gần hắn, hạ giọng nói “Anh hãy tiêm thuốc kích thích vào người Tư Minh, buộc anh ta phải lên giường với anh, sau đó thì quay video lại mà gửi cho Diệp Kính Huy, như vậy dù bọn họ có may mắn mà được ở chung một chỗ, trong lòng cũng sẽ rất khó chịu. Anh là người đầu tiên làm thế với anh ta, anh ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được anh, càng hận càng khó quên mà. Thế nào? Em đã chuẩn bị đầy đủ cho anh rồi”
Nhìn thấy người kia lôi ra một gói bột trắng nhỏ, gương mặt Quan Đông Trạch dần xuất hiện nụ cười “Chủ ý này của em rất tốt. Nếu như anh làm theo những gì em, thì anh ta nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm mà nhớ tới anh”
Quan Đông liền đứng dậy, cầm theo gói thuốc đi tới phòng mà Tư Minh đang ở.
Hắn luôn luôn là một thương nhân rất khôn khéo, từng li từng tí trên sổ sách phải tính cho thật rõ ràng, muốn lấy được lợi, thì phải mạo hiểm.
Quan Đông Trạch lại mở cửa ra.
Căn phòng tĩnh mịch vang lên một tiếng ho khan nhỏ, mấy vết thương đã bị nhiễm trùng trên người Tư Minh tới bây giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
Quan Đông Trạch đi tới rồi ngồi xuống cạnh anh, cười khẽ “Tư Minh, có phải anh vẫn không tin tôi vẫn thích anh phải không? Tám năm về trước, ngay khi nhìn vào mắt anh tôi đã bị anh thu hút mất rồi, anh…không có chút cảm giác gì sao?”
Tư Minh trầm mặc thật lâu rồi mới nói “Đối với cậu, tiền bạc danh vọng luôn luôn đứng đầu”
Quan Đông Trạch mỉm cười “Tư Minh, anh đối với tôi có thành kiến lớn như vậy, có phải là vì biết được tin tôi phải đi khám bác sĩ tâm lí, nên nghĩ rằng tôi bị mắc bệnh tâm thần?”
Tư Minh không trả lời.
Quan Đông Trạch lại nói “Anh có biết không, tôi lần đầu tiên phải đi gặp bác sĩ tâm lí, là vì anh”
Hắn chậm rãi chạm vào anh.
Tư Minh không tránh né, cũng không trả lời.
Quan Đông Trạch tiếp tục cười “Anh rất đúng, đúng là tâm lí của tôi đã có vấn đề, đó là vì tôi đã rất thích anh, vì khi ấy phát hiện ra bản thân lại đi thích một nam nhân, tôi không chấp nhận được điều ấy. Nhưng cả ngày tôi chỉ biết đi phía sau anh, thật giống như một kẻ phát cuồng theo dõi người khác, nơi nào anh tới tôi cũng muốn theo, anh đi làm, tôi cũng muốn vào đó để có thể được gặp anh, thậm chí là anh đưa Tư Kiệt đi du lịch, tôi cũng tìm cớ để gặp mặt anh. Tôi lặng yên muốn được yêu anh, vì vậy mà mới gặp nhiều giấc mơ rất kì quặc, khi ấy mới hai mươi tuổi, tinh thần nhanh chóng bị suy sụp, vì rơi vào đường cùng, nên mới tìm tới sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lí”
“Nhưng tất cả những điều ấy, anh đều không biết”
“Trong mắt anh, Quan Đông Trạch tôi chỉ đơn thuần là một người bạn học, chỉ dừng lại ở mối quan hệ ấy mà thôi”
“Tư Minh…tôi không cam tâm”
Quan Đông Trạch đặt tay lên ngực anh, cởi chiếc cúc áo sơ mi đầu tiên, hắn ghé tới gần tai Tư Minh, dùng giọng nói hấp dẫn nhất của mình mà nói “Trước khi anh chết, chúng ta nên lưu lại một chút kỉ niệm tốt đẹp đáng nhớ, được không?”
…
Diệp Kính Huy trằn trọc một đêm không ngủ được.
Hắn cảm thấy khi Tư Minh nói câu “Anh yêu em” với hắn, ánh mắt ấy, thật giống với ánh mắt khi mà lúc trước anh bỏ đi.
Lần ấy, anh thực sự đã nói lời cáo biệt, thậm chí mang theo cả nỗi tâm tình của mình đi xa.
Vậy lúc này, là vì cái gì?
Anh nói đã chuẩn bị tất cả để có thể thoát khỏi chỗ này, liệu có ẩn tình trong đó không?
Chẳng nhẽ lại định một lần nữa bảo vệ cho đối phương mà chuẩn bị một mình đứng ra gánh vác cái gì đó?
Ngày hôm sau sẽ cùng đối phương ra điều kiện, Diệp Kính Huy thậm chí không hiểu hết bọn họ rốt cuộc đã chuẩn bị những gì.
Nhưng hắn biết rõ rằng, những người đó hận cha tới thấu xương, sẽ không dễ dàng mà buông tha cho hai người họ.
Tư Minh đã đoán được hết kế hoạch, bước ra đàm phán thì chỉ có yếu thế hơn, đây là địa bàn của họ, nhưng nếu thoát được ra khỏi nơi này rồi, thì mọi chuyện có lẽ sẽ khác. Thiên hạ rộng lớn, với bản lĩnh của Tư Minh, tìm được một chỗ cho họ không khó, cho dù không còn tiền trong tay, nhưng hai người vẫn còn trẻ, vẫn có thể một lần nữa từ từ gây dựng lại sự nghiệp.
Hắn tin rằng Tư Minh ở đó lâu tới như vậy, cùng Tư Kiệt lập kế hoạch chạy trốn cũng không có gì là lạ, những lời nói mà anh đã nói với hắn rất hợp lí.
Nhưng mà, Diệp Kính Huy vẫn luôn cảm thấy rất bất an, thật giống như mình sắp mất đi điều quan trọng nhất, khiến cho hắn trằn trọc mãi trên giường.
Từ ngày hắn gặp được Tư Minh tới giờ, vẫn liên tục xảy ra cái cảm giác ấy.
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, hắn liền ngồi thẳng dậy.
Giờ đã khuya, trong phòng không bật đèn, cũng không có cửa sổ, vậy nên chỉ thấy một mảng tối đen.
Tư Minh đã ở trong hoàn cảnh này tới tận một tháng sao?
Thanh âm của anh khi nói chuyện rất khàn, thật giống như yết hầu đã bị xé vỡ, đôi tay cũng gầy tới giơ xương, trên tường treo nhiều roi như vậy, anh rốt cuộc phải chịu khổ tới mức nào?
Nghĩ tới đây, Diệp Kính Huy nhíu mày lại, lấy di động ra gọi cho Tiêu Dật.
Bên kia không nghe máy.
Mặt hắn càng lúc càng nhăn chặt hơn, sờ soạng tìm lấy áo khoác, vừa muốn mở cửa đi ra ngoài đã gặp được một thân hình quen thuộc.
Ánh sáng mỏng manh nơi hành lang chiếu tới gương mặt người kia, khiến cho sắc mặt người ấy có chút quỷ mị, môi tựa như đã bị khô nứt.
Tư Kiệt?
Lâu rồi không gặp, đứa nhỏ này lớn lên không ít, đã cao gần bằng Diệp Kính Huy.
Tư Kiệt nhìn thấy hắn, nói với vẻ mặt rất khẩn trương “Đi cùng tôi”
Cậu nói không có trên có dưới, Diệp Kính Huy cũng không thèm so đo, chỉ bình tĩnh hỏi lại “Tư Minh đâu?”
Tư Kiệt nuốt nước miếng rồi nói “Anh hai có cách để trốn ra, theo lời anh ấy nói, tôi tới đưa anh đi, nhanh lên, nơi này có người đi tuần tra” Cậu nói xong liền túm lấy áo hắn, dùng sức kéo ra ngoài.
Vì gặp được Tư Kiệt rồi, nỗi bất an trong lòng hắn cũng giảm bớt đi.
Nhưng mà khi ra bên ngoài rồi, lại cảm thấy trong lòng có một khoảng trống rỗng. Tư Minh muốn thoát khỏi chỗ ấy, lỡ có sai sót gì thì sao?
Tư Kiệt dẫn hắn đi thẳng tới cửa sau dẫn tới một con đường nhỏ vắng người, Diệp Kính Huy giờ mới hiểu ra, một tháng nay Tư Minh và Tư Kiệt đã bố trí cách thoát ra rất kĩ lưỡng và vất vả.
Lúc trước ở quán bar Crazy, hắn cũng cho xây dựng hai đường bí mật để trốn ra ngoài, với khả năng của Tư Minh và Tư Kiệt, tìm ra đường đi tắt bí ẩn như vậy, lại che dấu rất tốt cũng không khó.
Dường như hiểu được thắc mắc của hắn, Tư Kiệt vừa đi vội vừa giải thích “Trong nội bộ của anh Thành có nội gián của bác Từ. Năm đó bác Từ cũng ở trong tổ chức xã hội đen, về sau thì đã giải tán bang phái rồi, nhưng mà vẫn có được sự trung thành và tôn trọng từ thuộc hạ của mình, vậy nên khi anh Tư Minh tới đây, thuộc hạ cũ vẫn luôn dốc sức trợ giúp cho anh ấy, vì dù sao anh ấy cũng là con trai của Từ Văn Sơn. Từ Thanh lúc trước bị bắt cóc, nếu không có những người ấy ra tay chống đỡ, thì đã sớm bị lột da rồi”
Diệp Kính Huy gật đầu “Thảo nào trên người Từ Thanh vết thương không nhiều, hoá ra là có người âm thầm trợ giúp”
“Đúng vậy, cho nên anh Tư Minh mới sớm đưa ra kế hoạch, đi tới chỗ này để đàm phán” Tư Kiệt đẩy cửa ra, thở dốc nói “Đi nhanh, sẽ có xe tới đón chúng ta”
Có lẽ là đã được tính toán sẵn, nên hai người chạy trong màn đêm vô cùng thuận lợi, không bị ai phát hiện ra.
Diệp Kính Huy quay đầu nhìn lại, đằng sau là ánh đèn được hắt ra từ phòng được mở cửa ra, rất mập mờ, bọn họ cứ như đang ẩn mình vào trong bóng tối.
Hắn đi theo Tư Kiệt tới một con đường nhỏ, trên đường thậm chí vẫn còn đọng lại lớp tuyết mỏng chưa tan hết, gió thổi rất lớn, khiến cho tán lá bên đường bị xao động, cành cây lớn như vậy, đung đưa trong đêm tối thật giống như nanh vuốt của ác quỷ. Con đường rất quanh co, đi được một lúc thì tới một chỗ mặt đất bằng phẳng, dựa vào ánh trăng, có thể thấy có một chiếc xe đen đang chờ ở đó.
“Tới rồi tới rồi” Ngữ khí của Tư Kiệt có chút hưng phấn, nghe được tiếng bước chân thì tài xế lập tức mở cửa xe ra, cung kính nói “Hai vị mau lên xe đi”
Tư Kiệt gật đầu, lập tức mở cửa xe mà ngồi ở phía sau, tài xế mở cửa xe trước ra ý nói Diệp Kính Huy tới ngồi ở chỗ phó lái, hắn đi được hai bước thì ngừng lại, hỏi “Tư Minh đâu, không đợi anh ấy sao?”
“Cậu ấy có cách khác, không đi cùng chúng ta bây giờ”
“Cách khác là cách gì?”
“Không rõ, tôi chỉ biết còn có người khác sẽ cứu viện cho cậu ấy”
Diệp Kính Huy khẽ nhíu mày “Anh có số điện thoại của người kia không?”
“Không có, để tránh bại lộ, tất cả đều là bí mật” Người nọ nói xong liền mở rộng cửa xe hơn “Cậu Diệp mau lên xe đi, nếu chậm trễ sẽ có chuyện không hay đâu. Vẫn có kẻ đang bám theo giám sát ngài, Tư Kiệt thừa lúc bạn họ thay ca mới tìm tới dẫn ngài đi”
Diệp Kính Huy trầm mặc một lát, rốt cuộc cũng chịu ngồi vào xe.
Xe lập tức khởi động.
Tài xế này kĩ thuật lái xe thực sự rất tài giỏi, rất nhanh đã đi ra khỏi con đường nhỏ uốn lượn như vậy, đi thẳng tới quốc lộ.
Xe đi trên đường với tốc độ nhanh nhất, Diệp Kính Huy nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy ánh đèn đường thật giống như những ngọn lửa chốc lát bùng lên trong trời đêm.
Diệp Kính Huy nhẹ nhàng quay đầu lại, thấy Tư Kiệt đang ngủ gà ngủ gật, bộ dáng mơ hồ trông rất đáng yêu, hắn nhìn vậy mà không khỏi cười cười, nhẹ giọng nói “Tư Kiệt, anh của cậu tính toán sẽ thoát ra đó như thế nào, không nói với cậu sao?”
Tư Kiệt dụi mắt nói “Không, anh ấy sợ tôi sẽ để lộ dấu vết trước mặt anh Thành, vậy nên tự giữ bí mất vẫn là tốt nhất” Cậu hơi ngập ngừng, sau đó vỗ vai Diệp Kính Huy tỏ vẻ an ủi “Anh cứ yên tâm, anh của tôi lên kế hoạch rất chu toàn”
Nụ cười tươi trên khoé miệng có chút cứng lại, hắn thấp giọng hỏi “Nếu anh ấy thực sự sợ cậu sẽ để lộ dấu vết, vậy thì làm sao có thể…bảo cậu tới đón tôi”
Tư Kiệt giật mình gãi gãi đầu “Cái này tôi không biết, vì tôi vừa mới nghe được lời anh hai nói thôi, anh ấy nói thế nào thì tôi làm theo thế đấy. Anh ấy nhất định có tính toán của riêng mình”
Bởi vì sở dĩ trong kế hoạch của anh, Tư Kiệt chưa bao giờ là người tiếp ứng cả.
Là bởi vì…anh vì hắn mà không chuẩn bị đường lui nữa.
Bàn tay Diệp Kính Huy chợt nắm chặt lại, hắn quay sang nhìn tài xế mà hỏi “Anh biết chuyện gì đó đúng không?”
Tài xế kia đeo kính râm vậy nên không thể nhìn rõ mặt, vì đang đi trên đường cao tốc nên bộ dáng rất nghiêm túc.
Nghe Diệp Kính Huy hỏi thì anh ta mới chậm rãi gật đầu, mặt không có chút thay đổi “Theo kế hoạch của anh Thành, chờ cho tới lúc cậu kí hợp đồng chuyển nhượng toàn bộ tài sản lại cho anh ta rồi, sẽ giết Tư Minh ngay trước mặt cậu, khiến cho cậu thống khổ suốt đời. Kế hoạch ấy đã được Tư Minh đoán trước, vậy nên mới nhờ tôi đưa cậu đi trước”
“Tư Minh biết trước được điều ấy, là nhờ có anh phải không?”
“Đúng vậy”
“Anh…là người lái xe tới sân bay đón tôi?”
“Nhãn lực của cậu Diệp rất tốt. Tôi chính là người chuyên lái xe cho anh Thành, vậy nên mới nghe lén được một ít tin tức”
“Anh đã nói rõ kế hoạch của bọn họ cho Tư Minh nghe, vậy nên anh ấy cũng biết, tôi sau khi đi, anh ấy chắc chắn sẽ không thể sống” Diệp Kính Huy bình tĩnh nói, cảm thấy sống mũi mình đột nhiên rất xót, ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ hơn “Anh ấy tính vậy sao?”
“Đúng vậy, khi tiểu thư Từ Thanh bị bắt tới đây, ngài Từ đã liên lạc với một ít thuộc hạ của ngài ấy tại New York và kể cho họ biết rõ sự việc về Từ Thanh và Tư Minh. Ngày mai họ sẽ tập kết tại đây, nghĩ cách nhân cơ hội đưa Tư Minh ra ngoài, vậy nên, cậu ấy muốn đưa cậu tới nơi an toàn trước” Tài xế tường thuật lại sự việc mà gương mặt không có chút thay đổi “Dù sao cậu cũng chưa từng bị thương bao giờ, nếu vì chuyện này mà có chuyện gì đó xảy ra với cậu, cậu ấy sẽ không thể bảo vệ cho cậu được”
Diệp Kính Huy trầm mặc một hồi lâu, hiểu ra những gì anh cất công bố trí, thực sự tỉ mỉ không thể chê được.
Anh tính toán rất chu toàn, hiểu rõ hắn từ nhỏ phong lưu tự tại chưa từng bị thương nặng bao giờ, cũng chưa từng rơi vào trường hợp đối mặt với xã hội đen mà đấu một phen sống mái với nhau, nếu hắn ở lại đó chỉ càng khiến cho anh phải bận tâm, vậy nên anh mới đưa hắn đi trước, đó thật sự là một suy nghĩ rất sáng suốt.
Tư Minh! Cái tên hỗn đản bất trị chết tiệt!
Kẻ vô tâm vô tình tên Diệp Kính Huy này thậm chí chưa từng nói một câu dễ nghe với anh, có đáng để anh hy sinh nhiều tới vậy không?
Không phải đã nói rồi sao, tôi chưa từng mong sẽ có ai đó vì tôi mà phải trả gì, bởi vì tôi sẽ không cảm thấy cảm kích, càng không muốn trở thành kẻ không có nhân tình.
Vậy mà anh…
Luôn luôn cố chấp ra sức bảo vệ cho hắn.
Bất luận thế nào cũng ngồi một chỗ ôn nhu an ủi hắn, vì hắn mà tỏ vẻ vô tình lạnh lùng bỏ đi, thậm chí tới lúc đối mặt với cái chết rồi vẫn bình tĩnh nói yêu hắn, một mình đứng ra nghênh đón tất cả.
Một mình anh bị giam giữ trong căn phòng không ánh sáng ấy, sẽ cảm thấy rất cô đơn. Cũng giống như chính hắn lúc xưa, đứng ở tầng cao nhìn về phía xa, không có ai bầu bạn, cô độc một mình.
Vậy mà, lúc trước nói chuyện qua điện thoại, thanh âm của anh vẫn rất bình tĩnh, không thoát ra bất cứ đau đớn nào.
Thật giống như một con sói nằm trong bóng đêm tự mình liếm lấy vết thương.
Tư Minh đứng trước mặt người khác luôn luôn bình tĩnh, kiêu ngạo, không bao giờ chịu cúi đầu. Chỉ khi không còn có ai rồi, mới yên lặng châm một điếu thuốc, đứng cạnh mèo đen cùng nhau ngắm cảnh đêm.
Chỉ khi không còn ai ở cùng trong bóng tối, anh mới gắt gao đặt tay lên ngực mình, nhẹ nhàng ho khan.
Hắn chưa từng nghe thấy giọng anh như vậy, khàn khàn như thể mỗi âm tiết được phát ra cũng khiến cho yết hầu bị tổn thương, thậm chí có lẽ còn khạc cả ra máu.
Anh vẫn chưa khoẻ lại, trên người nhất định có rất nhiều vết thương.
Nhưng mà, anh chưa từng biểu hiện ra một chút yếu đuối. Tư Minh luôn luôn bình tĩnh phân tích vấn đề, lí trí đưa ra đối sách.
Thậm chí là khi phải rời xa người mình yêu, biết rõ rằng sẽ là một đi không trở lại, nhưng vẫn không hề biểu lộ ra nét đớn đau li biệt.
Vẫn bình tĩnh mà nói, “anh yêu em”
Diệp Kính Huy còn nhớ rõ nụ hôn trong căn phòng tối ấy, cái gì cũng nhìn không rõ, chỉ có thể cảm nhận được đôi mắt ấy nhìn chăm chú vào mình.
Đôi mắt luôn ngập tràn sự dịu dàng…
Có một nam nhân mặc âu phục màu trắng bước vào, vì phía sau còn có ánh đèn hắt vào mà khiến cho sắc trắng trở nên chói mắt hơn.
Kẻ đó là Quan Đông Trạch, hắn ta có một loại đam mê rất kì lạ, đó là thích được mặc quần áo tây trắng, giày trắng, thậm chí là là cái bản tính của hắn cũng rất trắng trợn.
“Tư Minh, anh thực sự không nghĩ lại về lời đề nghị của tôi sao?” Hắn đi đến trước mặt anh, vừa cười vừa nói.
Vì đứng trong bóng đêm mà cười gian, vậy nên nụ cười của hắn càng trở nên quỷ dị hơn.
“Haizz, kì thực lần trước khi gặp anh, mọi lời tôi nói đều là thật” Quan Đông Trạch hơi ngừng lại một chút, khoé miệng càng cười gian tà hơn “Khi còn học đại học tôi thường xuyên đi theo anh, bởi vì tôi thực sự rất thích anh. Tôi tham gia câu lạc bộ quyền anh cũng chỉ là vì anh. Anh có tin không?”
Tư Minh dường như đang mặc kệ hắn, không trả lời.
Quan Đông Trạch vươn tay ra muốn chạm lên gương mặt của anh, nhưng lại bị Tư Minh né tránh.
“Sáu năm về trước, người đeo mặt nạ lấy cắp đi USB của tôi là cậu phải không?” Tư Minh tuy đang hỏi những ngữ khí lại tỏ rõ sự chắc chắn của anh “Cũng chỉ có cậu, mới có cái thói quen dùng mấy thủ đoạn hèn hạ đó”
“Đúng vậy” Quan Đông Trạch đi trong bóng tối, ghé sát vào tai anh mà nói “Tôi không nói cho anh biết rõ chân tướng sự thật, là vì sợ anh khi biết rồi sẽ cảm thấy chán ghét tôi, vì anh không ưa mấy loại người như vậy”
Tư Minh cười cười, không trả lời lại.
Quan Đông Trạch lại thở dài “Khi tôi trốn qua nước ngoài, nhờ vào kế hoạch của Tiêu Dật mới khiến cho anh hiểu lầm người kia là Diệp Kính Huy. Mới đầu tôi còn tưởng rằng với tính tình của anh, nhất định sẽ trả đủ lại cho cậu ta. Nhưng thật không ngờ…” Hắn dừng lại một chút, nói tựa như đang thì thào “Thật không ngờ anh lại đi thích cậu ta. Tôi đã không nghĩ tới việc người như anh lại đi đối xử tốt với kiểu người đó”
“Cho nên cậu mới tiêm thuốc vào người cậu ấy, muốn cho người khác tới cường bạo cậu ấy?” Tư Minh lạnh lùng nói.
Quan Đông Trạch cười cười nói “Đúng vậy, vì không còn cách khác, chỉ vì tôi ghen tị với cậu ta thôi. Anh có biết, vì ghen tị, con người ta có thể trở nên phát cuồng, thậm chí như tôi đây, thành một kẻ đê tiện, đối với tình địch của mình lại càng không thể nương tay. Anh lúc ấy vì cứu cậu ta mà ra tay đánh tôi, tôi không quên được chuyện đó, vậy nên mới nghĩ cách tiếp theo phá đám hai người, nhưng mà vẫn không ngờ anh cho tới cuối cũng vẫn chọn cậu ta, thậm chí còn nguyện ý vì cậu ta mà hy sinh nhiều như vậy”
Tu Minh trầm mặc không nói, nhưng khoé miệng lại mang theo nụ cười.
Rất lâu sau, Quan Đông Trạch rốt cuộc cũng đứng thẳng dậy, tiến tới gần anh, nhẹ giọng nói “Kế hoạch của anh Thành là, sau khi Diệp Kính Huy chính thức nhận tài sản mà anh để lại, sẽ nói cho cậu ta biết Tiêu Dật chính là nội gián ở bên cậu ta, tiếp theo đó sẽ giết anh ngay trước mặt cậu ta. Như vậy, chính là đánh liên tục vào tâm lí, khiến cho cậu ta không chịu đựng nổi mà hoá điên, Diệp Kính Huy dù thần kinh thép tới đâu thì tinh thần cũng sẽ bị hỏng thôi, cậu ta cả đời này, muốn quên cũng sẽ không quên nổi.”
Tư Minh bình tĩnh nói “Tôi biết”
Quan Đông Trạch ngẩn người, tiếp tục dùng cái giọng vô liêm sỉ của mình mà nói “Nếu như anh đồng ý sẽ quên đi cậu ta, quay về sống chung với tôi, tôi sẽ cứu anh ra ngoài, có được không?”
Tư Minh không chút do dự trả lời “Cậu quên chuyện đó đi. Tôi sẽ không buông tay A Huy ra”
Quan Đông Trạch cười tủm tỉm rồi nói “Tôi bề ngoài không quá xấu xí, thủ đoạn cũng không thua kém gì Diệp Kính Huy, anh sẽ không…nghĩ kĩ lại một lần nữa sao?”
Tư Minh nói “Con người cậu ngạo khí cao mà tâm địa cũng độc ác, căn bản là không còn tính người nữa rồi”
Nụ cười trên mặt Quan Đông Trạch có chút cứng ngắc, hắn lạnh lùng nói “Được, vậy thì anh cứ từ từ mà đợi chết. Tôi không chiếm được cái mà tôi muốn, thì tất nhiên tôi sẽ huỷ diệt đi nó. Cô gái họ Vũ cũng vậy, A Tề cũng vậy…Anh, cũng giống như họ”
Nói xong thì mở cửa bỏ ra ngoài, Quan Đông Trạch đi theo đàn em của anh Thành tới một căn phòng được chuẩn bị sẵn.
Trần Nhiên lúc ấy vừa mới tắm xong, đang vừa ngồi xem tivi vừa sấy tóc. Nhìn thấy hắn đi vào liền cười nói “Nhìn mặt anh như vậy, chắc Tư Minh không đồng ý rồi”
Quan Đông Trạch ngồi xuống ghế sa lon nhíu mày lại “Anh ta vẫn một lòng với Diệp Kính Huy, hừ”
“Em có sáng kiến” Trần Nhiên tiến tới gần hắn, hạ giọng nói “Anh hãy tiêm thuốc kích thích vào người Tư Minh, buộc anh ta phải lên giường với anh, sau đó thì quay video lại mà gửi cho Diệp Kính Huy, như vậy dù bọn họ có may mắn mà được ở chung một chỗ, trong lòng cũng sẽ rất khó chịu. Anh là người đầu tiên làm thế với anh ta, anh ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên được anh, càng hận càng khó quên mà. Thế nào? Em đã chuẩn bị đầy đủ cho anh rồi”
Nhìn thấy người kia lôi ra một gói bột trắng nhỏ, gương mặt Quan Đông Trạch dần xuất hiện nụ cười “Chủ ý này của em rất tốt. Nếu như anh làm theo những gì em, thì anh ta nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm mà nhớ tới anh”
Quan Đông liền đứng dậy, cầm theo gói thuốc đi tới phòng mà Tư Minh đang ở.
Hắn luôn luôn là một thương nhân rất khôn khéo, từng li từng tí trên sổ sách phải tính cho thật rõ ràng, muốn lấy được lợi, thì phải mạo hiểm.
Quan Đông Trạch lại mở cửa ra.
Căn phòng tĩnh mịch vang lên một tiếng ho khan nhỏ, mấy vết thương đã bị nhiễm trùng trên người Tư Minh tới bây giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục.
Quan Đông Trạch đi tới rồi ngồi xuống cạnh anh, cười khẽ “Tư Minh, có phải anh vẫn không tin tôi vẫn thích anh phải không? Tám năm về trước, ngay khi nhìn vào mắt anh tôi đã bị anh thu hút mất rồi, anh…không có chút cảm giác gì sao?”
Tư Minh trầm mặc thật lâu rồi mới nói “Đối với cậu, tiền bạc danh vọng luôn luôn đứng đầu”
Quan Đông Trạch mỉm cười “Tư Minh, anh đối với tôi có thành kiến lớn như vậy, có phải là vì biết được tin tôi phải đi khám bác sĩ tâm lí, nên nghĩ rằng tôi bị mắc bệnh tâm thần?”
Tư Minh không trả lời.
Quan Đông Trạch lại nói “Anh có biết không, tôi lần đầu tiên phải đi gặp bác sĩ tâm lí, là vì anh”
Hắn chậm rãi chạm vào anh.
Tư Minh không tránh né, cũng không trả lời.
Quan Đông Trạch tiếp tục cười “Anh rất đúng, đúng là tâm lí của tôi đã có vấn đề, đó là vì tôi đã rất thích anh, vì khi ấy phát hiện ra bản thân lại đi thích một nam nhân, tôi không chấp nhận được điều ấy. Nhưng cả ngày tôi chỉ biết đi phía sau anh, thật giống như một kẻ phát cuồng theo dõi người khác, nơi nào anh tới tôi cũng muốn theo, anh đi làm, tôi cũng muốn vào đó để có thể được gặp anh, thậm chí là anh đưa Tư Kiệt đi du lịch, tôi cũng tìm cớ để gặp mặt anh. Tôi lặng yên muốn được yêu anh, vì vậy mà mới gặp nhiều giấc mơ rất kì quặc, khi ấy mới hai mươi tuổi, tinh thần nhanh chóng bị suy sụp, vì rơi vào đường cùng, nên mới tìm tới sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lí”
“Nhưng tất cả những điều ấy, anh đều không biết”
“Trong mắt anh, Quan Đông Trạch tôi chỉ đơn thuần là một người bạn học, chỉ dừng lại ở mối quan hệ ấy mà thôi”
“Tư Minh…tôi không cam tâm”
Quan Đông Trạch đặt tay lên ngực anh, cởi chiếc cúc áo sơ mi đầu tiên, hắn ghé tới gần tai Tư Minh, dùng giọng nói hấp dẫn nhất của mình mà nói “Trước khi anh chết, chúng ta nên lưu lại một chút kỉ niệm tốt đẹp đáng nhớ, được không?”
…
Diệp Kính Huy trằn trọc một đêm không ngủ được.
Hắn cảm thấy khi Tư Minh nói câu “Anh yêu em” với hắn, ánh mắt ấy, thật giống với ánh mắt khi mà lúc trước anh bỏ đi.
Lần ấy, anh thực sự đã nói lời cáo biệt, thậm chí mang theo cả nỗi tâm tình của mình đi xa.
Vậy lúc này, là vì cái gì?
Anh nói đã chuẩn bị tất cả để có thể thoát khỏi chỗ này, liệu có ẩn tình trong đó không?
Chẳng nhẽ lại định một lần nữa bảo vệ cho đối phương mà chuẩn bị một mình đứng ra gánh vác cái gì đó?
Ngày hôm sau sẽ cùng đối phương ra điều kiện, Diệp Kính Huy thậm chí không hiểu hết bọn họ rốt cuộc đã chuẩn bị những gì.
Nhưng hắn biết rõ rằng, những người đó hận cha tới thấu xương, sẽ không dễ dàng mà buông tha cho hai người họ.
Tư Minh đã đoán được hết kế hoạch, bước ra đàm phán thì chỉ có yếu thế hơn, đây là địa bàn của họ, nhưng nếu thoát được ra khỏi nơi này rồi, thì mọi chuyện có lẽ sẽ khác. Thiên hạ rộng lớn, với bản lĩnh của Tư Minh, tìm được một chỗ cho họ không khó, cho dù không còn tiền trong tay, nhưng hai người vẫn còn trẻ, vẫn có thể một lần nữa từ từ gây dựng lại sự nghiệp.
Hắn tin rằng Tư Minh ở đó lâu tới như vậy, cùng Tư Kiệt lập kế hoạch chạy trốn cũng không có gì là lạ, những lời nói mà anh đã nói với hắn rất hợp lí.
Nhưng mà, Diệp Kính Huy vẫn luôn cảm thấy rất bất an, thật giống như mình sắp mất đi điều quan trọng nhất, khiến cho hắn trằn trọc mãi trên giường.
Từ ngày hắn gặp được Tư Minh tới giờ, vẫn liên tục xảy ra cái cảm giác ấy.
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, hắn liền ngồi thẳng dậy.
Giờ đã khuya, trong phòng không bật đèn, cũng không có cửa sổ, vậy nên chỉ thấy một mảng tối đen.
Tư Minh đã ở trong hoàn cảnh này tới tận một tháng sao?
Thanh âm của anh khi nói chuyện rất khàn, thật giống như yết hầu đã bị xé vỡ, đôi tay cũng gầy tới giơ xương, trên tường treo nhiều roi như vậy, anh rốt cuộc phải chịu khổ tới mức nào?
Nghĩ tới đây, Diệp Kính Huy nhíu mày lại, lấy di động ra gọi cho Tiêu Dật.
Bên kia không nghe máy.
Mặt hắn càng lúc càng nhăn chặt hơn, sờ soạng tìm lấy áo khoác, vừa muốn mở cửa đi ra ngoài đã gặp được một thân hình quen thuộc.
Ánh sáng mỏng manh nơi hành lang chiếu tới gương mặt người kia, khiến cho sắc mặt người ấy có chút quỷ mị, môi tựa như đã bị khô nứt.
Tư Kiệt?
Lâu rồi không gặp, đứa nhỏ này lớn lên không ít, đã cao gần bằng Diệp Kính Huy.
Tư Kiệt nhìn thấy hắn, nói với vẻ mặt rất khẩn trương “Đi cùng tôi”
Cậu nói không có trên có dưới, Diệp Kính Huy cũng không thèm so đo, chỉ bình tĩnh hỏi lại “Tư Minh đâu?”
Tư Kiệt nuốt nước miếng rồi nói “Anh hai có cách để trốn ra, theo lời anh ấy nói, tôi tới đưa anh đi, nhanh lên, nơi này có người đi tuần tra” Cậu nói xong liền túm lấy áo hắn, dùng sức kéo ra ngoài.
Vì gặp được Tư Kiệt rồi, nỗi bất an trong lòng hắn cũng giảm bớt đi.
Nhưng mà khi ra bên ngoài rồi, lại cảm thấy trong lòng có một khoảng trống rỗng. Tư Minh muốn thoát khỏi chỗ ấy, lỡ có sai sót gì thì sao?
Tư Kiệt dẫn hắn đi thẳng tới cửa sau dẫn tới một con đường nhỏ vắng người, Diệp Kính Huy giờ mới hiểu ra, một tháng nay Tư Minh và Tư Kiệt đã bố trí cách thoát ra rất kĩ lưỡng và vất vả.
Lúc trước ở quán bar Crazy, hắn cũng cho xây dựng hai đường bí mật để trốn ra ngoài, với khả năng của Tư Minh và Tư Kiệt, tìm ra đường đi tắt bí ẩn như vậy, lại che dấu rất tốt cũng không khó.
Dường như hiểu được thắc mắc của hắn, Tư Kiệt vừa đi vội vừa giải thích “Trong nội bộ của anh Thành có nội gián của bác Từ. Năm đó bác Từ cũng ở trong tổ chức xã hội đen, về sau thì đã giải tán bang phái rồi, nhưng mà vẫn có được sự trung thành và tôn trọng từ thuộc hạ của mình, vậy nên khi anh Tư Minh tới đây, thuộc hạ cũ vẫn luôn dốc sức trợ giúp cho anh ấy, vì dù sao anh ấy cũng là con trai của Từ Văn Sơn. Từ Thanh lúc trước bị bắt cóc, nếu không có những người ấy ra tay chống đỡ, thì đã sớm bị lột da rồi”
Diệp Kính Huy gật đầu “Thảo nào trên người Từ Thanh vết thương không nhiều, hoá ra là có người âm thầm trợ giúp”
“Đúng vậy, cho nên anh Tư Minh mới sớm đưa ra kế hoạch, đi tới chỗ này để đàm phán” Tư Kiệt đẩy cửa ra, thở dốc nói “Đi nhanh, sẽ có xe tới đón chúng ta”
Có lẽ là đã được tính toán sẵn, nên hai người chạy trong màn đêm vô cùng thuận lợi, không bị ai phát hiện ra.
Diệp Kính Huy quay đầu nhìn lại, đằng sau là ánh đèn được hắt ra từ phòng được mở cửa ra, rất mập mờ, bọn họ cứ như đang ẩn mình vào trong bóng tối.
Hắn đi theo Tư Kiệt tới một con đường nhỏ, trên đường thậm chí vẫn còn đọng lại lớp tuyết mỏng chưa tan hết, gió thổi rất lớn, khiến cho tán lá bên đường bị xao động, cành cây lớn như vậy, đung đưa trong đêm tối thật giống như nanh vuốt của ác quỷ. Con đường rất quanh co, đi được một lúc thì tới một chỗ mặt đất bằng phẳng, dựa vào ánh trăng, có thể thấy có một chiếc xe đen đang chờ ở đó.
“Tới rồi tới rồi” Ngữ khí của Tư Kiệt có chút hưng phấn, nghe được tiếng bước chân thì tài xế lập tức mở cửa xe ra, cung kính nói “Hai vị mau lên xe đi”
Tư Kiệt gật đầu, lập tức mở cửa xe mà ngồi ở phía sau, tài xế mở cửa xe trước ra ý nói Diệp Kính Huy tới ngồi ở chỗ phó lái, hắn đi được hai bước thì ngừng lại, hỏi “Tư Minh đâu, không đợi anh ấy sao?”
“Cậu ấy có cách khác, không đi cùng chúng ta bây giờ”
“Cách khác là cách gì?”
“Không rõ, tôi chỉ biết còn có người khác sẽ cứu viện cho cậu ấy”
Diệp Kính Huy khẽ nhíu mày “Anh có số điện thoại của người kia không?”
“Không có, để tránh bại lộ, tất cả đều là bí mật” Người nọ nói xong liền mở rộng cửa xe hơn “Cậu Diệp mau lên xe đi, nếu chậm trễ sẽ có chuyện không hay đâu. Vẫn có kẻ đang bám theo giám sát ngài, Tư Kiệt thừa lúc bạn họ thay ca mới tìm tới dẫn ngài đi”
Diệp Kính Huy trầm mặc một lát, rốt cuộc cũng chịu ngồi vào xe.
Xe lập tức khởi động.
Tài xế này kĩ thuật lái xe thực sự rất tài giỏi, rất nhanh đã đi ra khỏi con đường nhỏ uốn lượn như vậy, đi thẳng tới quốc lộ.
Xe đi trên đường với tốc độ nhanh nhất, Diệp Kính Huy nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy ánh đèn đường thật giống như những ngọn lửa chốc lát bùng lên trong trời đêm.
Diệp Kính Huy nhẹ nhàng quay đầu lại, thấy Tư Kiệt đang ngủ gà ngủ gật, bộ dáng mơ hồ trông rất đáng yêu, hắn nhìn vậy mà không khỏi cười cười, nhẹ giọng nói “Tư Kiệt, anh của cậu tính toán sẽ thoát ra đó như thế nào, không nói với cậu sao?”
Tư Kiệt dụi mắt nói “Không, anh ấy sợ tôi sẽ để lộ dấu vết trước mặt anh Thành, vậy nên tự giữ bí mất vẫn là tốt nhất” Cậu hơi ngập ngừng, sau đó vỗ vai Diệp Kính Huy tỏ vẻ an ủi “Anh cứ yên tâm, anh của tôi lên kế hoạch rất chu toàn”
Nụ cười tươi trên khoé miệng có chút cứng lại, hắn thấp giọng hỏi “Nếu anh ấy thực sự sợ cậu sẽ để lộ dấu vết, vậy thì làm sao có thể…bảo cậu tới đón tôi”
Tư Kiệt giật mình gãi gãi đầu “Cái này tôi không biết, vì tôi vừa mới nghe được lời anh hai nói thôi, anh ấy nói thế nào thì tôi làm theo thế đấy. Anh ấy nhất định có tính toán của riêng mình”
Bởi vì sở dĩ trong kế hoạch của anh, Tư Kiệt chưa bao giờ là người tiếp ứng cả.
Là bởi vì…anh vì hắn mà không chuẩn bị đường lui nữa.
Bàn tay Diệp Kính Huy chợt nắm chặt lại, hắn quay sang nhìn tài xế mà hỏi “Anh biết chuyện gì đó đúng không?”
Tài xế kia đeo kính râm vậy nên không thể nhìn rõ mặt, vì đang đi trên đường cao tốc nên bộ dáng rất nghiêm túc.
Nghe Diệp Kính Huy hỏi thì anh ta mới chậm rãi gật đầu, mặt không có chút thay đổi “Theo kế hoạch của anh Thành, chờ cho tới lúc cậu kí hợp đồng chuyển nhượng toàn bộ tài sản lại cho anh ta rồi, sẽ giết Tư Minh ngay trước mặt cậu, khiến cho cậu thống khổ suốt đời. Kế hoạch ấy đã được Tư Minh đoán trước, vậy nên mới nhờ tôi đưa cậu đi trước”
“Tư Minh biết trước được điều ấy, là nhờ có anh phải không?”
“Đúng vậy”
“Anh…là người lái xe tới sân bay đón tôi?”
“Nhãn lực của cậu Diệp rất tốt. Tôi chính là người chuyên lái xe cho anh Thành, vậy nên mới nghe lén được một ít tin tức”
“Anh đã nói rõ kế hoạch của bọn họ cho Tư Minh nghe, vậy nên anh ấy cũng biết, tôi sau khi đi, anh ấy chắc chắn sẽ không thể sống” Diệp Kính Huy bình tĩnh nói, cảm thấy sống mũi mình đột nhiên rất xót, ngay cả tầm mắt cũng trở nên mơ hồ hơn “Anh ấy tính vậy sao?”
“Đúng vậy, khi tiểu thư Từ Thanh bị bắt tới đây, ngài Từ đã liên lạc với một ít thuộc hạ của ngài ấy tại New York và kể cho họ biết rõ sự việc về Từ Thanh và Tư Minh. Ngày mai họ sẽ tập kết tại đây, nghĩ cách nhân cơ hội đưa Tư Minh ra ngoài, vậy nên, cậu ấy muốn đưa cậu tới nơi an toàn trước” Tài xế tường thuật lại sự việc mà gương mặt không có chút thay đổi “Dù sao cậu cũng chưa từng bị thương bao giờ, nếu vì chuyện này mà có chuyện gì đó xảy ra với cậu, cậu ấy sẽ không thể bảo vệ cho cậu được”
Diệp Kính Huy trầm mặc một hồi lâu, hiểu ra những gì anh cất công bố trí, thực sự tỉ mỉ không thể chê được.
Anh tính toán rất chu toàn, hiểu rõ hắn từ nhỏ phong lưu tự tại chưa từng bị thương nặng bao giờ, cũng chưa từng rơi vào trường hợp đối mặt với xã hội đen mà đấu một phen sống mái với nhau, nếu hắn ở lại đó chỉ càng khiến cho anh phải bận tâm, vậy nên anh mới đưa hắn đi trước, đó thật sự là một suy nghĩ rất sáng suốt.
Tư Minh! Cái tên hỗn đản bất trị chết tiệt!
Kẻ vô tâm vô tình tên Diệp Kính Huy này thậm chí chưa từng nói một câu dễ nghe với anh, có đáng để anh hy sinh nhiều tới vậy không?
Không phải đã nói rồi sao, tôi chưa từng mong sẽ có ai đó vì tôi mà phải trả gì, bởi vì tôi sẽ không cảm thấy cảm kích, càng không muốn trở thành kẻ không có nhân tình.
Vậy mà anh…
Luôn luôn cố chấp ra sức bảo vệ cho hắn.
Bất luận thế nào cũng ngồi một chỗ ôn nhu an ủi hắn, vì hắn mà tỏ vẻ vô tình lạnh lùng bỏ đi, thậm chí tới lúc đối mặt với cái chết rồi vẫn bình tĩnh nói yêu hắn, một mình đứng ra nghênh đón tất cả.
Một mình anh bị giam giữ trong căn phòng không ánh sáng ấy, sẽ cảm thấy rất cô đơn. Cũng giống như chính hắn lúc xưa, đứng ở tầng cao nhìn về phía xa, không có ai bầu bạn, cô độc một mình.
Vậy mà, lúc trước nói chuyện qua điện thoại, thanh âm của anh vẫn rất bình tĩnh, không thoát ra bất cứ đau đớn nào.
Thật giống như một con sói nằm trong bóng đêm tự mình liếm lấy vết thương.
Tư Minh đứng trước mặt người khác luôn luôn bình tĩnh, kiêu ngạo, không bao giờ chịu cúi đầu. Chỉ khi không còn có ai rồi, mới yên lặng châm một điếu thuốc, đứng cạnh mèo đen cùng nhau ngắm cảnh đêm.
Chỉ khi không còn ai ở cùng trong bóng tối, anh mới gắt gao đặt tay lên ngực mình, nhẹ nhàng ho khan.
Hắn chưa từng nghe thấy giọng anh như vậy, khàn khàn như thể mỗi âm tiết được phát ra cũng khiến cho yết hầu bị tổn thương, thậm chí có lẽ còn khạc cả ra máu.
Anh vẫn chưa khoẻ lại, trên người nhất định có rất nhiều vết thương.
Nhưng mà, anh chưa từng biểu hiện ra một chút yếu đuối. Tư Minh luôn luôn bình tĩnh phân tích vấn đề, lí trí đưa ra đối sách.
Thậm chí là khi phải rời xa người mình yêu, biết rõ rằng sẽ là một đi không trở lại, nhưng vẫn không hề biểu lộ ra nét đớn đau li biệt.
Vẫn bình tĩnh mà nói, “anh yêu em”
Diệp Kính Huy còn nhớ rõ nụ hôn trong căn phòng tối ấy, cái gì cũng nhìn không rõ, chỉ có thể cảm nhận được đôi mắt ấy nhìn chăm chú vào mình.
Đôi mắt luôn ngập tràn sự dịu dàng…