Chương 4: Tìm bằng chứng
Tác giả: Ninh Ninh
Lúc vừa ra đến bên ngoài Mộ Trạch cứ nhìn em gái của mình, Mộ Tiểu Hy liền hỏi anh mình.
"Anh, anh nhìn em làm gì?"
"Hy Hy, em và Lệ Đình Thâm đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ây, không có gì. Chỉ là vài năm trước em gặp mấy gã côn đồ trên đường. Anh ấy, đã cứu em. Hôm trước, em vô tình nhìn thấy vết thương trên cánh tay của anh ta, em mới nhớ ra nên đã đến buổi đánh cược đá muốn cảm ơn mà thôi, còn về viên ngọc ấy à. Em chỉ là mèo mù vớ được chuột chết mà thôi. Anh sẽ không trách em phải không?"
Mộ Trạch xoa đầu cô, "Tất nhiên sẽ không rồi. Dù sao thì cậu ấy đã cứu em, nên đền đáp cậu ấy cũng là điều nên làm. Nhưng anh lại vẫn cảm thấy giữa hai người có gì không đơn giản như vậy."
"Anh trai của em ơi, anh đang suy nghĩ linh tinh cái gì thế? Em và Lệ Đình Thâm thì có thể có mối quan hệ gì chứ?"
"Vậy anh ta có phải là có ý nghĩa gì đối với em không?"
"Anh đừng nghĩ nhiều, làm gì có ý nghĩa gì đâu chứ."
"Anh thấy hôm nay, con gái của các gia đình danh giá đều đến để tham gia. Nhưng bọn họ không thể nào nổi bật bằng Hy Hy nhà chúng ta. Nhưng cũng không đúng, Lệ Đình Thâm lại vì một câu nói của mà chịu nán lại. Cũng thật là kỳ lạ đó."
"Được rồi, đừng ở đây mà nghĩ nữa. Chúng ta mau về thôi anh."
"Được, được, được về nhà."
Lúc hai người vừa về đến nhà thì quản gia đến thông báo với cô.
"Tiểu Thư, cô trở về rồi. Thiếu gia của Trần gia đã đợi cô rất lâu rồi."
Mộ Tiểu Hy: "Anh ta đến rồi rồi sao?"
"Đúng rồi, tiểu thư vừa mới nảy tôi thấy anh ấy cùng Nguyễn tiểu thư đã đi đến hoa viên rồi."
Mộ Tiểu Hy thầm nghĩ, [Hoa Viên? Lẽ nào lúc này bọn họ đã bắt đầu qua lại rồi. Mình nhất định phải tìm quay lại bằng chứng để tiện cho việc từ hôn.] Lúc này cô quay sang nhìn Mộ Trạch nói:
"Anh, anh về nhà trước đi. Em đi tìm anh Trần của em đây."
Mộ Trạch cười nói: "Được, trong lòng em chỉ có biết Trần Phước Lợi của em mà thôi."
"Anh đừng có trêu chọc em."
"Được rồi, mau đi đi."
"Vâng ạ."
Lúc này ở hoa viên Trần Phước Lợi đang cùng với em họ Nguyễn Thanh Phương đang nắm tay nhau đi dạo, đột nhiên Nguyễn Thanh Phương ông lấy Trần Phước Lợi rồi kêu lên.
"Anh Lợi, chân của em đau quá."
Trần Phước Lợi lo lắng nói: "Anh đi gọi người đến xem cho em."
Thanh Phương kéo tay anh lại, làm nủng nói:
"Anh Lợi, anh đừng đi mà, một mình em ở đây sợ lắm. Anh ôm em đi, anh ôm em một lúc là được rồi."
Trần Phước Lợi liền ôm cô vào lòng, Mộ Tiểu Hy đứng cách đó không xa đã nhìn thấy hết.
"Được đó, hóa ra các người đã bắt đầu quan hệ từ lâu rồi. Nhiều năm qua các người luôn coi tôi như một kẻ ngốc, làm cho gia đình tôi tan nát, nếu các người thích như vậy. Tôi sẽ để mọi người nhìn khuôn mặt bẩn thỉu của hai người. Ông trời đã cho tôi sống lại 1 lần nữa thì thôi nhất định phải cho hai người phải hối hận."
Mộ Tiểu Hy liền lấy điện thoại ra định quay lén thì đột nhiên, thấy anh ta đẩy Nguyễn Thanh Phương ra.
"Sao không tiếp tục nữa chứ?"
Trước nay, Trần Phước Lợi luôn là một người rất cẩn thận, anh ta sợ bị người khác nhìn thấy liền đẩy Nguyễn Thanh Phương ra. Còn Nguyễn Thanh Phương đột nhiên lại bị anh ta đẩy ra liền không vui.
"Anh Lợi, anh làm sao vậy?"
Trần Phước Lợi liền lấy cớ giỗ giành cô ta,
"Thanh Thanh, ngoài này gió to quá. Anh sợ em sẽ bị bệnh, để anh đưa em vào trong nhà được không? Mau đi thôi."
*Thanh Thanh là tên gọi thân mật của Nguyễn Thanh Phương.
Tuy là không muốn nhưng Nguyễn Thanh Phương đành phải đồng ý.
"Được."
Khi bọn họ quay vào trong nhà, nói chuyện cùng ba và anh trai cô được một lúc, thì Mộ Tiểu Hy mới vào đến. Vừa nhìn thấy cô ba cô liền trách mốc cô.
"Sao bây giờ con mới về, Trần Phước Lợi đã đợi con lâu lắm rồi đấy. Cậu ấy nói có chuyện muốn nói với con đó."
Trần Phước Lợi giả vờ quan đi đến bên cạnh của cô quan tâm lo lắng cho cô.
"Hy Hy, em đi đâu vậy? Sao anh gửi tin nhắn cho em mà em không trả lời? Làm anh lo lắng lắm đó biết không?"
"Em đi chơi với anh Mộ Trạch. Xin lỗi anh Lợi! Đã làm anh lo lắng rồi."
Trần Phước Lợi: "Không có gì. Đúng rồi không phải em luôn nói muốn đến Nhật Bản chơi sao?Anh đã đặt vé rồi em có thể đi bất cứ lúc nào."
Nói rồi anh lấy vé đã đặt sẵn ra, nhưng cô lại từ chối.
"Không cần đâu, đó chỉ là em nói đùa thôi. Hơn nữa anh Lợi không phải gần đây, anh phải tham gia đấu thầu dự án của Mộ thị sao? Chắc là anh rất là bận."
"Đúng vậy, nhưng mà Hy Hy..."
Mộ Tiểu Hy lập tức ngắt ngang lời của anh ta,
"Anh Lợi, em biết anh rất giỏi về mảng này. Vì vậy, cho nên anh chắc chắn sẽ không cần phải dựa vào mối quan hệ của gia đình em để đi đường tắt có đúng không?"
Lúc này hắn ta cũng thể nói gì khác được, mà đành gật đầu.
"Đúng vậy."
Cô đẩy tay anh ra nói: "Được rồi, anh Lợi em cảm thấy hơi mệt. Vậy em lên lầu nghỉ ngơi trước đây. Anh về cẩn thận nhé!"
Trần Phước Lợi kéo lấy tay cô, "Đợi đã, Hy Hy, gần đây em đang làm gì vậy? Em có chuyện gì đang giấu anh sao? Hay là chúng ta..."
Cô lại ngắt ngang lời nói, "Anh Lợi, anh đừng có nghĩ nhiều, thật ra là gần đây em đang chuẩn bị một bất ngờ cho anh và em gái, đến lúc đó anh sẽ biết thôi."
"Vậy sao? Vây anh sẽ đợi bất ngờ của em."
Nói xong cô liền đi về phòng của mình, Trần Phước Lợi cũng chỉ ở lại trò chuyện với ba và anh trai cô một vài câu. Sau đó cùng với Nguyễn Thanh Phương rời đi. Lúc ra đến cửa Nguyễn Thanh Phương liền nói:
"Anh Lợi, anh có cảm thấy Mộ Tiểu Hy chị ấy có gì đó lạ không? Bình thường chị ta luôn bám lấy anh, sao hôm nay lại thờ ơ như vậy chứ? Anh không cảm thấy lạ sao?"
"Không đâu, không phải lúc nảy cô ta nói sẽ chuẩn bị bất ngờ cho anh sao? Anh nghĩ cô ta đang muốn lấy được bản đấu thầu của Mộ Trạch đưa cho anh nên tỏ ra thờ ờ như vậy thôi. Cô ta không phải là rất yêu anh, và rất nghe lời anh sao, em không cần phải lo lắng như vậy."
"Anh nói cũng phải. Chúng ta mau về thôi."
Mộ Tiểu Hy ở bên cửa sổ đã nhìn thấy hai người bọn họ thân mật rời đi, cô chỉ cười lạnh một cái, rồi lại lăn ra giường của mình lăn qua lăn lại. Hưởng thụ cảm giác sau khi được tái sinh.
Lúc vừa ra đến bên ngoài Mộ Trạch cứ nhìn em gái của mình, Mộ Tiểu Hy liền hỏi anh mình.
"Anh, anh nhìn em làm gì?"
"Hy Hy, em và Lệ Đình Thâm đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ây, không có gì. Chỉ là vài năm trước em gặp mấy gã côn đồ trên đường. Anh ấy, đã cứu em. Hôm trước, em vô tình nhìn thấy vết thương trên cánh tay của anh ta, em mới nhớ ra nên đã đến buổi đánh cược đá muốn cảm ơn mà thôi, còn về viên ngọc ấy à. Em chỉ là mèo mù vớ được chuột chết mà thôi. Anh sẽ không trách em phải không?"
Mộ Trạch xoa đầu cô, "Tất nhiên sẽ không rồi. Dù sao thì cậu ấy đã cứu em, nên đền đáp cậu ấy cũng là điều nên làm. Nhưng anh lại vẫn cảm thấy giữa hai người có gì không đơn giản như vậy."
"Anh trai của em ơi, anh đang suy nghĩ linh tinh cái gì thế? Em và Lệ Đình Thâm thì có thể có mối quan hệ gì chứ?"
"Vậy anh ta có phải là có ý nghĩa gì đối với em không?"
"Anh đừng nghĩ nhiều, làm gì có ý nghĩa gì đâu chứ."
"Anh thấy hôm nay, con gái của các gia đình danh giá đều đến để tham gia. Nhưng bọn họ không thể nào nổi bật bằng Hy Hy nhà chúng ta. Nhưng cũng không đúng, Lệ Đình Thâm lại vì một câu nói của mà chịu nán lại. Cũng thật là kỳ lạ đó."
"Được rồi, đừng ở đây mà nghĩ nữa. Chúng ta mau về thôi anh."
"Được, được, được về nhà."
Lúc hai người vừa về đến nhà thì quản gia đến thông báo với cô.
"Tiểu Thư, cô trở về rồi. Thiếu gia của Trần gia đã đợi cô rất lâu rồi."
Mộ Tiểu Hy: "Anh ta đến rồi rồi sao?"
"Đúng rồi, tiểu thư vừa mới nảy tôi thấy anh ấy cùng Nguyễn tiểu thư đã đi đến hoa viên rồi."
Mộ Tiểu Hy thầm nghĩ, [Hoa Viên? Lẽ nào lúc này bọn họ đã bắt đầu qua lại rồi. Mình nhất định phải tìm quay lại bằng chứng để tiện cho việc từ hôn.] Lúc này cô quay sang nhìn Mộ Trạch nói:
"Anh, anh về nhà trước đi. Em đi tìm anh Trần của em đây."
Mộ Trạch cười nói: "Được, trong lòng em chỉ có biết Trần Phước Lợi của em mà thôi."
"Anh đừng có trêu chọc em."
"Được rồi, mau đi đi."
"Vâng ạ."
Lúc này ở hoa viên Trần Phước Lợi đang cùng với em họ Nguyễn Thanh Phương đang nắm tay nhau đi dạo, đột nhiên Nguyễn Thanh Phương ông lấy Trần Phước Lợi rồi kêu lên.
"Anh Lợi, chân của em đau quá."
Trần Phước Lợi lo lắng nói: "Anh đi gọi người đến xem cho em."
Thanh Phương kéo tay anh lại, làm nủng nói:
"Anh Lợi, anh đừng đi mà, một mình em ở đây sợ lắm. Anh ôm em đi, anh ôm em một lúc là được rồi."
Trần Phước Lợi liền ôm cô vào lòng, Mộ Tiểu Hy đứng cách đó không xa đã nhìn thấy hết.
"Được đó, hóa ra các người đã bắt đầu quan hệ từ lâu rồi. Nhiều năm qua các người luôn coi tôi như một kẻ ngốc, làm cho gia đình tôi tan nát, nếu các người thích như vậy. Tôi sẽ để mọi người nhìn khuôn mặt bẩn thỉu của hai người. Ông trời đã cho tôi sống lại 1 lần nữa thì thôi nhất định phải cho hai người phải hối hận."
Mộ Tiểu Hy liền lấy điện thoại ra định quay lén thì đột nhiên, thấy anh ta đẩy Nguyễn Thanh Phương ra.
"Sao không tiếp tục nữa chứ?"
Trước nay, Trần Phước Lợi luôn là một người rất cẩn thận, anh ta sợ bị người khác nhìn thấy liền đẩy Nguyễn Thanh Phương ra. Còn Nguyễn Thanh Phương đột nhiên lại bị anh ta đẩy ra liền không vui.
"Anh Lợi, anh làm sao vậy?"
Trần Phước Lợi liền lấy cớ giỗ giành cô ta,
"Thanh Thanh, ngoài này gió to quá. Anh sợ em sẽ bị bệnh, để anh đưa em vào trong nhà được không? Mau đi thôi."
*Thanh Thanh là tên gọi thân mật của Nguyễn Thanh Phương.
Tuy là không muốn nhưng Nguyễn Thanh Phương đành phải đồng ý.
"Được."
Khi bọn họ quay vào trong nhà, nói chuyện cùng ba và anh trai cô được một lúc, thì Mộ Tiểu Hy mới vào đến. Vừa nhìn thấy cô ba cô liền trách mốc cô.
"Sao bây giờ con mới về, Trần Phước Lợi đã đợi con lâu lắm rồi đấy. Cậu ấy nói có chuyện muốn nói với con đó."
Trần Phước Lợi giả vờ quan đi đến bên cạnh của cô quan tâm lo lắng cho cô.
"Hy Hy, em đi đâu vậy? Sao anh gửi tin nhắn cho em mà em không trả lời? Làm anh lo lắng lắm đó biết không?"
"Em đi chơi với anh Mộ Trạch. Xin lỗi anh Lợi! Đã làm anh lo lắng rồi."
Trần Phước Lợi: "Không có gì. Đúng rồi không phải em luôn nói muốn đến Nhật Bản chơi sao?Anh đã đặt vé rồi em có thể đi bất cứ lúc nào."
Nói rồi anh lấy vé đã đặt sẵn ra, nhưng cô lại từ chối.
"Không cần đâu, đó chỉ là em nói đùa thôi. Hơn nữa anh Lợi không phải gần đây, anh phải tham gia đấu thầu dự án của Mộ thị sao? Chắc là anh rất là bận."
"Đúng vậy, nhưng mà Hy Hy..."
Mộ Tiểu Hy lập tức ngắt ngang lời của anh ta,
"Anh Lợi, em biết anh rất giỏi về mảng này. Vì vậy, cho nên anh chắc chắn sẽ không cần phải dựa vào mối quan hệ của gia đình em để đi đường tắt có đúng không?"
Lúc này hắn ta cũng thể nói gì khác được, mà đành gật đầu.
"Đúng vậy."
Cô đẩy tay anh ra nói: "Được rồi, anh Lợi em cảm thấy hơi mệt. Vậy em lên lầu nghỉ ngơi trước đây. Anh về cẩn thận nhé!"
Trần Phước Lợi kéo lấy tay cô, "Đợi đã, Hy Hy, gần đây em đang làm gì vậy? Em có chuyện gì đang giấu anh sao? Hay là chúng ta..."
Cô lại ngắt ngang lời nói, "Anh Lợi, anh đừng có nghĩ nhiều, thật ra là gần đây em đang chuẩn bị một bất ngờ cho anh và em gái, đến lúc đó anh sẽ biết thôi."
"Vậy sao? Vây anh sẽ đợi bất ngờ của em."
Nói xong cô liền đi về phòng của mình, Trần Phước Lợi cũng chỉ ở lại trò chuyện với ba và anh trai cô một vài câu. Sau đó cùng với Nguyễn Thanh Phương rời đi. Lúc ra đến cửa Nguyễn Thanh Phương liền nói:
"Anh Lợi, anh có cảm thấy Mộ Tiểu Hy chị ấy có gì đó lạ không? Bình thường chị ta luôn bám lấy anh, sao hôm nay lại thờ ơ như vậy chứ? Anh không cảm thấy lạ sao?"
"Không đâu, không phải lúc nảy cô ta nói sẽ chuẩn bị bất ngờ cho anh sao? Anh nghĩ cô ta đang muốn lấy được bản đấu thầu của Mộ Trạch đưa cho anh nên tỏ ra thờ ờ như vậy thôi. Cô ta không phải là rất yêu anh, và rất nghe lời anh sao, em không cần phải lo lắng như vậy."
"Anh nói cũng phải. Chúng ta mau về thôi."
Mộ Tiểu Hy ở bên cửa sổ đã nhìn thấy hai người bọn họ thân mật rời đi, cô chỉ cười lạnh một cái, rồi lại lăn ra giường của mình lăn qua lăn lại. Hưởng thụ cảm giác sau khi được tái sinh.