Chương : 263
Chương 263: Lại về nhà
Sáng sớm ngày hôm sau, Nhạc Huy dẫn Trần Ngọc Đình đến ngân hàng làm thủ tục chuyển khoản liên quan.
Anh đồng ý góp một trăm triệu cho tỉnh Giang Kiên, đương nhiên cần nhanh chóng chuyển khoản cho Ngụy Trường Canh, như vậy thì Ngụy Trường Canh mới có thể mau chóng giúp đỡ anh triệu tập các ông lớn của tỉnh Giang Kiên đến Giang Châu được.
Còn năm trăm triệu còn lại Nhạc Huy đã báo cáo với Nhạc Thiên Hùng, Nhạc Thiên Hùng không nói nhiều mà đã đồng ý với Ngụy Trường Canh quyên góp cho tỉnh Giang Kiên, giúp đỡ tỉnh Giang Kiên phát triển. Nhưng năm trăm triệu không phải là con số nhỏ, không phải một hai ngày là có thể chuyển đến ngay được.
Một trăm triệu đó của Nhạc Huy là số tiền gom góp được từ tài khoản của tập đoàn Huy Hành, tập đoàn Cửu Đỉnh và một ít tiền riêng của anh.
Lúc trước anh đã quyên góp mười lăm triệu cho Giang Châu, bây giờ lại thêm một trăm triệu. Đối với Nhạc Huy mà nói thì số tiền này cũng không hề dễ dàng gì.
Bây giờ anh chỉ mới trong giai đoạn đầu khởi nghiệp, mặc dù xuất phát điểm đã cao hơn nhiều người, nhưng hơn một trăm triệu không phải số tiền nhỏ. Sở dĩ anh không tiếc số tiền này cũng là vì cần sự giúp đỡ của Ngụy Trường Canh nên anh cảm thấy cũng đáng.
Đến lúc đó, các ông lớn gặp nhau, nhiều tai to mặt lớn như thế, ít nhất sẽ có một nửa nhà kinh doanh gia nhập vào hiệp hội của anh. So ra thì bỏ một trăm triệu đó thực sự rất đáng.
Hơn nữa kiểu đầu tư xây dựng quốc gia như này nhất định sẽ có lời, ví dụ như nhà họ Nhạc đã đóng góp năm trăm triệu cho sự phát triển của tỉnh Giang Kiên, đợi một năm sau kinh tế tỉnh Giang Kiên phát triển nhanh chóng, đất nước nhất định sẽ trả lãi lại cho Nhạc Huy.
Như vậy nhà họ Nhạc thực ra không đóng góp được bao nhiêu tiền mà vẫn có được mối quan hệ tốt với lãnh đạo chính phủ.
Nhạc Huy cũng nhìn thấu được điểm này mới móc tiền mình ra quyên góp cho Giang Châu, rồi lấy một trăm triệu ra đưa cho Ngụy Trường Canh, tương lai lỡ anh có gây phiền phức ở tỉnh Giang Kiên thì Ngụy Trường Canh nhất định sẽ ra mặt cho anh.
Sau khi xử lý xong thủ tục, Nhạc Huy bước ra từ ngân hàng, Ngụy Trường Canh không che giấu được niềm vui, cười ha ha và nói:
“Nhạc Huy, tương lai kinh tế tỉnh Giang Kiên phát triển nhanh chóng thì nhà họ Nhạc là có công đầu đấy!”
“Chú Ngụy quá khen rồi, đây là việc chúng cháu nên làm thôi”, Nhạc Huy xua tay khiêm tốn.
“Các cháu đi đâu vậy, để chú bảo bác tài xế tiễn các cháu”, dù sao cũng vừa mới lấy một trăm triệu từ tay Nhạc Huy nên Ngụy Trường Canh vô cùng niềm nở ân cần.
Đúng lúc Nhạc Huy cũng không lái xe đi nên không hề từ chối: “Chúng cháu chuẩn bị đến nhà họ Vương, vậy phiền chú Ngụy một chuyến rồi”.
Sau khi lên xe, Ngụy Trường Canh nói địa điểm với với bác tài xế.
Mặc dù bác tài xế gật đầu nhưng trong lòng rất ngạc nhiên, bình thường rất nhiều nhà doanh nhân và lãnh đạo cấp cao trong đại gia tộc đến thăm hỏi ông Ngụy nhưng ông ta đều tránh không gặp. Không ngờ ông Ngụy lại đích thân tiễn một người trẻ tuổi như này.
Người trẻ tuổi này có lai lịch ghê gớm chừng nào?
…
Đến trước cổng trang viên họ Vương, Ngụy Trường Canh còn tự mình tiễn mấy người Nhạc Huy xuống xe:
“Cháu trai, chú phải nhanh chóng về Lô Châu một chuyến, chuyển tiền xuống để những người cấp dưới bắt tay vào quy hoạch xây dựng thành phố”.
Sau khi xuống xe, Ngụy Trường Canh vỗ vai Nhạc Huy, cười ha hả nói:
“Cháu yên tâm, chú đã bảo thư ký thông báo cho mỗi vùng tỉnh Giang Kiên rồi, nhiều nhất là hai ngày nữa những nhà doanh nhân nổi tiếng sẽ đến Giang Châu. Hai ngày sau chú sẽ trở lại, đến lúc đó chú sẽ ra mặt cho cháu”.
Nhạc Huy nghe xong không giấu được niềm vui, chắp tay cảm ơn đáp:
“Chú Ngụy đến ra mặt cho cháu thế thì quá giữ thể diện cho cháu rồi”.
Đến lúc đó, mọi người thấy hiệp hội này tụ họp còn có cả ông Ngụy của tỉnh Giang Kiên đến thì đã đủ chứng minh thể diện Nhạc Huy lớn cỡ nào, cũng có lợi cho Nhạc Huy thu hút được những nhà doanh nhân gia nhập vào hiệp hội của anh.
“Thể diện cậu chủ nhà họ Nhạc làm gì cần đến chú giữ chứ, thể diện của chú còn không ghê gớm bằng cháu đâu”.
Ngụy Trường Canh phì cười rồi vẫy tay chào đám người Nhạc Huy, sau đó cúi người bước vào xe.
Vương Hạc Niên đã thấy hết cảnh tượng này từ gác lửng trong sảnh tòa nhà.
Tối qua sau khi Vương Quả Quả về nói với bọn họ ý của Nhạc Huy, những người có quyền thế trong nhà họ Vương kích động mất ngủ cả đêm. Vốn dĩ bọn họ cũng đã một đêm mất ngủ, lo rằng Nhạc Huy sẽ không tha thứ cho bọn họ. Nhưng sau khi nghe lời truyền đạt lại từ Vương Quả Quả, bọn họ càng khó mà ngủ được.
Vương Hạc Niên mới chỉ ngủ được hai tiếng đồng hồ, sáng sớm đã đứng trên gác lửng đợi Trần Ngọc Đình dẫn Nhạc Huy về xem.
“Ông Ngụy… đích thân tiễn hai người Nhạc Huy về nhà họ Vương. Trời ơi, rốt cuộc bọn họ có mối quan hệ gì thế…”
Vương Hạc Niên biến sắc, liên tục nuốt nước bọt.
Ông ta vội vã chạy xuống lầu chào hỏi những người lớn tuổi nhà họ Vương và Vương Côn, chuẩn bị tiếp đón Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình.
“Mới sáng sớm mà có chuyện gì thế, người ta đang ngủ mà, động đất sao?”
Vương Quả Quả dụi cặp mắt còn lim dim ngủ, vừa ôm một con búp bê trong lòng vừa ngáp hỏi.
“Tiểu Thất, mau tỉnh ngủ đi, chị và anh rể con về rồi đấy, lễ phép chút đi!”
Bố Vương Quả Quả thấy dáng vẻ con gái vẫn chưa tỉnh ngủ, vội vã trách mắng.
Thái độ của bọn họ rất trang trọng, ai không biết còn tưởng rằng đang cluẩn bị tiếp đón nhân vật tai to mặt lớn nào. Thực tế bây giờ cả nhà họ Vương, kể cả ông cụ đều đã xem Nhạc Huy như nhân vật lớn rồi.
Vì thế mà ngay cả ông cụ Vương Côn cũng rất trang nghiêm. Bất kể là người lớn tuổi hay đám con cháu đều đúng trong sảnh đón tiếp con rể nhà họ Vương về nhà.
“Anh rể về rồi…”, Vương Quả Quả nghe xong vui vẻ tỉnh ngủ. Lúc đó tiếng gõ cửa cốc cốc tốt từ ngoài vang lên.
“Mau, chắc là Ngọc Đình đến đấy, mau ra mở cửa!”, cơ thể già nua của Vương Côn run rẩy, kích động nói. “Bố, chúng ta ra mở cửa đi”, Vương Lệ và Trần Đông Lai vội vàng chạy ra mở cửa.
Sau chuyện tối qua, ngay cả Vương lệ và Trần Đông Lai đều đã thành khách quý của nhà họ Vương, dùng từ khách quý để hình dung thì hơi quá, dẫu sao Vương Lệ cũng là người nhà họ Vương, vẫn là con gái ruột của ông cụ. Nhưng so về vị trí và đãi ngộ của nhà họ Vương đối với bọn họ thì bây giờ đã hoàn toàn như khách quý.
Sau khi mở cửa đã thấy Trần Ngọc Đình và Nhạc Huy đứng đó, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ của Kỳ Phi từ đầu đến cuối như một người vệ sĩ tận tụy với công việc.
“Nhạc Huy, Ngọc Đình, bọn con về rồi à…”
Vương Lệ hơi lúng túng, nhưng lúc nhắc đến tên Nhạc Huy thì giọng điệu đã không còn lạnh lùng cứng nhắc như hai ngày trước nữa, thậm chí còn hơi kính cẩn.
“Cô Vương, chú, bọn cháu về rồi ạ”, Nhạc Huy khẽ cười, lễ phép đáp.
“Này, sao còn gọi gì mà cô chú vậy chứ, bọn con đã đăng ký kết hôn rồi mà. Theo luật pháp các con là vợ chồng hợp pháp. Đã là vợ chồng sao lại còn gọi cô chú, nên đổi cách xưng hô chứ nhỉ?”
Vương Lệ cười hả hả rồi lại nhìn sang Trần Ngọc Đình.
“Đúng không con gái?”
“Dạ?”, sự thay đổi bất ngờ của Vương Lệ khiến Trần Ngọc Đình cũng sững sờ. Nhưng cô lập tức đã phản ứng lại, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, đưa mắt nhìn sang Nhạc Huy, nhỏ nhẹ nói:
“Còn không gọi bố mẹ?”
Nhạc Huy cũng hơi ngớ người, đột nhiên nhếch mép cười:
“Bố, mẹ!”
Vợ chồng Vương Lệ nghe thấy vậy trong lòng vui như hoa nở. Bọn họ nghĩ Nhạc Huy sẽ giận bọn họ, thật không ngờ cậu thanh niên trẻ tuổi này lại không so đo tính toán như vậy. Có đứa con rể tốt như này bọn họ vẫn còn lo những người khác trong nhà họ Vương không tôn trọng sao?
Tối qua ông cụ đã nói muốn sắp xếp mấy công ty lớn cho bọn họ quản lý, để bọn họ tự chọn, việc này đã khiến vợ chồng Vương Lệ mất ngủ cả đêm.
“Tốt lắm, đúng là đứa con lễ phép!”
Vương Lệ cười, vội vã kéo Nhạc Huy đi:
“Nhanh lên, mọi người đang đợi các con đấy”.