Chương : 273
Chương 273: Nhạc Huy là người nhìn xa trông rộng
“Chồng, anh sắp xếp quần áo để đi đâu đấy?”
Trong nhà, Vu Tiểu Tuệ thấy Liễu Phong dọn dẹp đồ, nhìn có vẻ chuẩn bị đi xa thì lên tiếng hỏi.
“Đi Giang Châu một chuyến”, Liễu Phong đặt đồ xuống nói: “Sắp mở một hội nghị, đích thân lãnh đạo thành phố Sở Châu phái người đến mời chúng ta, nên tôi phải đi đến đó khoảng hai ngày”.
“Hả?”, Vu Tiểu Tuệ ngạc nhiên: “Đích thân ông ấy nhờ người thông báo sao? Có phải là có chuyện gì lớn không?”
Liễu Phong lắc đầu, thở dài:
“Không biết, hai ngày đó tôi cũng bận, nhưng ông ấy nói nên lại phải đi. Mà không phải ai cũng đi được, chỉ có Top hai mươi doanh nghiệp ở thành phố Sở Châu mới đi được, may mà chúng ta đứng hạng chót nên được mời”.
“Nhưng tôi nghe phong phanh được là có một nhân vật lớn đến tỉnh Giang Kiên chúng ta. Hình như người đó muốn sáng lập ra một hiệp hội toàn quốc nào đó, lần này đến đây là để vận động chúng ta gia nhập hiệp hội. Mà bây giờ tỉnh Giang Kiên đang phát triển kinh tế, nên có khi phải cải cách nhiều hơn”.
“Hiệp hội?”, Vu Tiểu Tuệ không hiểu mấy thứ này, hưng phấn hỏi: “Gia nhập thì có được lợi ích gì không?”
“Chắc chắn phải có rồi”, Liễu Phong ngồi xuống đất, say mê nói: “Với doanh nghiệp nhỏ như chúng ta mà nói, chúng ta đã có một chỗ dựa vững chắc, đạt được nhiều tài nguyên hơn. Hơn nữa, đây cũng là sự cho phép âm thầm của cấp trên, để giúp tỉnh Giang Kiên chúng ta phát triển kinh tế”.
“Nhưng tôi không biết cụ thể, phải đi mới biết được”.
Vừa nói, ông ta vừa nghĩ ngợi một chút, rồi nói với Vu Tiểu Tuệ:
“Bà gọi điện cho Tử Thần đi, bảo nó sáng sớm mai đến đón tôi, tôi với nó cùng đi”.
Vu Tiểu Tuệ ngẩn người, lạnh lùng nói:
“Đưa nó đi làm gì, nhà chúng ta cho nó một cái chức vị, cho nó tự lăn lộn kiếm cơm là được rồi”.
“Lúc trước khi ông cụ vẫn còn, tên nhóc đó toàn bắt nạt Liễu Nhược Hà nhà chúng ta”.
Liễu Phong lắc đầu thở dài:
“Chuyện trước kia bỏ qua đi, dù sao nó cũng là con trai của anh cả. Mà gần đây biểu hiện của nó không tệ, sắp kết hồn rồi, tôi là chú nó thì cũng nên giúp đỡ nó một chút”.
“Haizz”, Vu Tiểu Tuệ nghe vậy thì bất đắc dĩ đến phòng khách gọi điện thoại.
Bây giờ, dù ở nhà họ Liễu hay ở nhà, Liễu Phong đều là ông chủ, nên dù trước đây Vu Tiểu Tuệ rất ngang ngược, nhưng giờ cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.
“Nhóc, sáng sớm mai đến đón chú Tư, ông ấy đưa cháu đến Giang Châu”, điện thoại vừa kết nối, Vu Tiểu Tuệ nói luôn.
“Thật ạ!”, đầu dây kia vang lên tiếng Liễu Tử Thần vui mừng: “Cảm ơn! Thím Tư yên tâm, sáng sớm mai cháu sẽ đến đón chú Tư đúng giờ”.
…
Tại một quán trà ở Giang Châu, Trương Trung vội vàng chạy đến.
“Ông Ngụy, sao ông về Giang Châu nhanh vậy!”
Ông ấy nhìn Ngụy Trường Canh đang ngồi đối diện, nghi ngờ hỏi:
“Muộn thế này rồi, ông gọi tôi có chuyện gì gấp không?”
Bây giờ là tám giờ tối, đột nhiên Ngụy Trường Canh gọi điện thoại cho ông ấy, hẹn gặp mặt ở quán trà. Nếu không phải có chuyện gì quan trọng thì sao muộn thế này, Ngụy Trường Canh lại hẹn ông ấy ra được.
“Đây là văn kiện cấp trên gửi xuống, cậu xem đi”, Ngụy Trường Canh đưa cho ông văn kiện, bình tĩnh nói:
Trương Trung nhận lấy, cẩn thận xem kĩ, sắc mặt chợt thay đổi.
“Cái này… là thật?”
Ông ấy không tưởng tượng nổi, dù thấy câu hỏi của mình hơi ngu xuẩn. Cấp trên ra văn kiện thì sao mà Ngụy Trường Canh làm giả được?
“Chẳng lẽ tôi đưa cậu đồ giả sao?”, Ngụy Trường Canh khẽ lắc đầu, không hài lòng nói.
“Không phải không phải, ý tôi là, cấp trên sao lại coi trọng hiệp hội của Nhạc Huy như vậy, còn bảo chúng ta nỗ lực phối hợp cậu ấy?”, Trương Trung cười một tiếng, vội vàng sửa lại.
Nội dung trong văn kiện cấp trên gửi, đúng như Trương Trung nói, không chỉ bảo Ngụy Trường Canh và Trương Trung tích cực phối hợp, mà còn yêu cầu lãnh đạo thành phố tỉnh Giang Kiên cố gắng hết sức để hỗ trợ Nhạc Huy tổ chức hội nghị.
Hơn nữa, trên đó viết, các doanh nghiệp trước đây Ngụy Trương Canh vận động, đều phải đến tham gia hội nghị của Nhạc Huy.
“Nhạc Huy đúng là nhìn xa trông rộng!”, Ngụy Trường Canh thở dài: “Trước đây chúng ta không nhận ra quyết sách lần này của Nhạc Huy, thực ra là tự mình cậu ấy đi chiêu mộ nhân tài. Từ góc độ này mà nói, đúng là cậu ấy đang tích cực giúp tỉnh Giang Kiên chúng ta phát triển kinh tế”.
“Cậu nghĩ mà xem, đến lúc những gia tộc giàu có kia đều nghe sự điều khiển của Nhạc Huy, đồng lòng đồng sức, đó không phải mục tiêu lâu dài của chúng ta sao? Chẳng qua chúng ta không làm được, mấy người có tiền đó ai cũng cao ngạo, không ai nhường ai”.
“Cả năm ngoái, có bao nhiêu gia tộc bị sụp đổ, bao nhiêu doanh nghiệp phá sản. Đây là sự tranh đấu giữa mấy doanh nghiệp nhà bọn họ, chúng ta không can thiệp được, nhưng điều này rất bất lợi cho kinh tế tỉnh Giang Kiên chúng ta”.
“Nhưng Nhạc Huy, cậu ấy có góc nhìn nhà doanh nghiệp và phương án giải quyết, giúp những người có tiền cùng tập trung một chỗ. Nếu đúng là cậu ấy có thể làm được, thì chắc chắn sẽ giúp đỡ được kinh tế Giang Kiên rất nhiều”.
Trương Trung nghe vậy, xúc động liên tục:
“Nhạc Huy giỏi quá, còn trẻ mà đã quyết đoán như vậy”.
“Nhưng điều tôi lo là, mấy người có tiền này rất kiêu ngạo, họ nắm trong tay nhiều doanh nghiệp, sở hữu khối tài sản khổng lồ. Sao mà bọn họ dễ dàng gia nhập hiệp hội của Nhạc Huy, chịu sự quản lý của cậu ấy được?”
Ngụy Trường Canh gật đầu nói:
“Đó là điều cấp trên lo lắng, nên mới đưa ra văn kiện này, để chúng ta phối hợp giúp Nhạc Huy”.
“Lần này Nhạc Huy hẳn đã có sự tự tin của mình, tuy nhiên sự tự tin của cậu ấy không thể khiến toàn bộ nhà doanh nghiệp đồng ý được, nên mới cần chúng ta ra mặt, giúp đỡ cậu ấy”.
“Tôi đã thông báo đến các lãnh đạo thành phố, đến tối nay bọn họ đến Giang Châu ở khách sạn. Lần hội nghị này, không chỉ bọn họ, mà cả tôi và cậu sẽ nỗ lực hỗ trợ Nhạc Huy”.
Trương Trung nghe vậy thì nuốt nước bọt.
Nhạc Huy trẻ như vậy mà lại có thể tác động mạnh đến nhiều nhân vật lớn trong hệ thống của bọn họ để giúp đỡ anh. Ở nước Hoa này, chưa từng có việc này xảy ra, đây là lần duy nhất.
“Cấp trên còn nói, nếu lần tác động thương mại này của Nhạc Huy có thể mang lại sự gia tăng đáng kể cho nền kinh tế của tỉnh Giang Kiên. Hai năm sau, khi nền kinh tế của tỉnh Giang Kiên phát triển, số tiền quyên góp của cậu ấy là một trăm mười lăm triệu, chúng ta phải trả lại cho cậu ấy gấp đôi”, Ngụy Trường Canh lắc đầu cười, sau đó lại nói.
Trương Trung run người: “Gấp đôi? Chẳng phải tận hai trăm ba mươi triệu sao? Phải trả lại cậu ấy nhiều thế sao?”
Ngụy Trường Canh thở dài:
“Cậu thấy nhiều, nhưng hai năm sau, căn cứ theo số tài sản của cậu ấy, có khi người ta có số tài sản kếch sù rồi”.
“Nếu chúng ta không muốn trả, chắc cậu ấy không để ý đâu”.