Chương : 285
Chương 285: Chắc Giang Châu này do cậu thành lập?
“Cậu Nhạc, thật xin lỗi, lúc trước hai tên ngu đần
kia bất kính với cậu, mong cậu Nhạc tha thứ!”
Cố Minh đạp cho Cố Khải Linh và Cố Khải Phong
một cước ngã lăn quay, đi tới thành kính cúi người
chín lăm độ, lo sợ nói.
Nhạc Huy sững sờ, không ngờ Cố Minh lại đưa hai
đứa con trai đến xin lỗi anh trước mặt mọi người.
Dù sao trước ánh mắt săm soi của dân chúng, nhà
họ Cố cũng sợ mất mặt, nhưng xem ra, Cố Minh sợ
anh hơn là sợ nhà họ Cố mất thể diện.
Nhạc Huy đứng chắp tay, sắc mặt lạnh lùng nhìn
bọn họ.
“Sao… sao thế?”
Truy cập vào astory để đọc nhiều truyện hay nhé.
Ngụy Trường Canh và Trương Trung không hiểu
gì, vẫn ngồi hỏi.
Nhạc Huy cười khẩy:
“Lúc trước xảy ra chút mâu thuẫn với hai cậu chủ
nhà họ Cố ở bên ngoài, cậu hai lái xe vào lễ đường, tí
thì đâm vào cháu và vợ cháu. Cậu hai còn tuyên bố
muốn đánh cháu, còn cậu cả thì trêu đùa vợ cháu
ngay trước mặt cháu”.
“Xong rồi còn nói sẽ khiến cháu không rời khỏi
Giang Châu được, sau này đừng có làm loạn ở Giang
Châu”.
Mỗi câu của Nhạc Huy khiến Cố Minh rùng mình
một lần. Lúc anh nói xong, Cố Minh không muốn quỳ
xuống trước mặt Nhạc Huy, nhưng lúc này hai chân
ông ta mềm nhũn, đứng không nổi, nên cả ông ta và
hai đứa con trai đều quỳ xuống.
“Cậu Nhạc bớt giận, Cố Minh tôi dạy con không
đến nơi đến chốn, khiến chúng nó đắc tội với cậu”.
Cố Minh run rầy, sợ hãi cực điểm.
Chưa cần nói đến chuyện Nhạc Huy nắm trong
tay toàn bộ doanh nghiệp lớn nhỏ ở Giang Kiên, mà
bây giờ bên cạnh anh có bao nhiêu nhân vật lớn, nói
một tiếng thì sẽ có đầy người liều mình đi vồ lấy nhà
họ Cố của ông ta.
Cố Minh sao có thể không sợ!
“Gia chủ nhà họ Cố đúng là giáo dục con hay lắm,
dám làm càn với cậu chủ như vậy”.
“Còn dám trêu đùa vợ cậu chủ trước mặt cậu chủ,
đúng là không biết xấu hổ, gì mà bốn cậu chủ lớn ở
Giang Kiên cơ, có mà là bốn tên dâm tặc ở Giang Kiên
ấy”
“Dám bốn cợt với vợ cậu chủ, chắc hai anh em
cậu chán sống rồi!”
Mọi người xung quanh cũng hả hê sỉ vả mấy người
nhà họ Cố. Nếu không do bình thường nhà họ Cố rất
kiêu ngạo thì bọn họ đã không thừa nước đục thả câu
như vậy. Tác phong thường ngày của nhà họ Cố cũng
giống y như hai cậu chủ này.
“Còn có chuyện như vậy sao?”
Ngụy Trường Canh và Trương Trung nghe vậy
cũng thấy kinh sợ.
Nếu nói hai cậu chủ này không biết Nhạc Huy thì
thôi, còn tha thứ được. Nhưng Cố Khải Linh dám trêu
đùa vợ Nhạc Huy trước mặt anh, chuyện này thì
nghiêm trọng rồi.
Người đàn ông nào chịu đựng được chuyện vợ
mình bị trêu chọc?
“Cậu Cố, cách giáo dục con trai của cậu đúng là
khác người quá, thích đánh nhau, thích bỡn cợt, chắc
Giang Châu này do cậu thành lập?”
Ngụy Trường Canh cầm trong tay một tách trà
nóng, không khỏi chế nhạo.
Lời chế nhạo này khiến ba bố con nhà họ Cố run
như cầy sấy.
“Không… không phải, Cố Minh không dám hỗn
xược như vậy”.
“Rất xin lỗi, Cố Minh tôi không biết dạy con, xin
cậu Nhạc tha tội!”
Nói xong, Cố Minh đứng lên đánh hai anh em Cố
Khải Linh và Cố Khải Phong một trận không nương
tay. Vệ sĩ của Cố Minh đứng bên cạnh cũng chỉ xem
trò vui chứ không làm gì khác.
“Hai đứa chúng mày là đồ mất dạy! Có biết gây ra
bao nhiêu họa lớn không?”
“Đến cậu chủ mà cũng khinh thường sao? Còn
dám trêu đùa vợ cậu chủ, chúng mày chán sống à?”
Cố Minh vừa đánh vừa mắng, dù rất đau lòng
nhưng không dám nhẹ tay.
Lúc này ông ta mới dừng lại, chờ Nhạc Huy ra tay.
Hai cậu con trai của ông ta chắc không chỉ còn là bị
thương nữa, mà sắp mất mạng đến nơi rồi.
“Cậu chủ, chúng tôi sai rồi, chúng tôi sai rồi!”
“Cậu chủ, chúng tôi có mắt như mù, mong cậu
tha lỗi!”
Hai anh em họ dập đầu xin tha thứ, vừa nãy kiêu
ngạo bao nhiêu thì bây giờ nhục nhã bấy nhiêu.
Chấn động này thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi
người trong hội trường.
Nhạc Huy thấy vậy thì nhíu mày. Anh vốn không
định bỏ qua cho hai anh em họ. Đụng đến anh, anh
có thể cho qua, nhưng khi đụng đến Trần Ngọc Đình,
thì sao anh nhịn được?
Nhưng bây giờ mà để cho Kỳ Phi vào dạy bọn họ
một trận thì bị bao nhiêu người nhìn, không tránh khỏi
việc gây ấn tượng cho bọn họ về một Nhạc Huy tàn
bạo, nhỏ mọn.
Mà Cố Minh đã xử lý rồi, ông ta cũng được coi
như là một thành viên trong hiệp hội. Chắc Cố Minh
đã nghĩ đến điều này nên đã đến xin lỗi Nhạc Huy
trước mọi người. Vậy thì bây giờ anh chỉ có thể tha
thứ cho hai cậu con trai của ông ta.
“Ông chủ Cố làm gì thế, dừng lại đi”.
Nhạc Huy vội đi tới, kéo Cố Minh đang giận dữ ra,
thở dài:
“Hai người đó hơi quá đáng nên đúng là vừa nãy
tôi cũng hơi tức giận. Nhưng giờ tôi đã nguôi ngoai,
dù sao ông chủ Cố cũng là thành viên trong hiệp hội.
Nể mặt ông chủ Cố, Nhạc Huy tôi sẽ không tính toán
bọn họ nữa”.
“Chuyện này cứ vậy đã”.
Nghe vậy, tảng đá trong lòng Cố Minh được trút
bỏ. Hai anh em Cố Khải Linh và Cố Khải Phong bị
đánh cho sưng mặt mũi, máu me đầy mặt, may mà
vẫn giữ được mạng.
“Cậu Nhạc rộng lượng quá, rộng lượng quá. Tôi
thay mặt hai đứa ngu đần của tôi xin lỗi cậu Nhạc”,
Cố Minh vội cúi đầu cảm ơn, sau đó lại xin lỗi.
“Cậu chủ đúng là có khí chất, nếu là tôi, chắc tôi
làm thịt hai đứa nhãi ranh đó rồi”.
“Khí chất cậu Nhạc hơn người, đúng là tầm vóc
người làm chuyện lớn, có quyền thế nhưng không ăn
hiếp người khác, thật tốt bụng!”
“Xem ra nếu làm đối tác với cậu chủ, chúng ta sẽ
không bị chèn ép”.
Tiếng tán thưởng vang lên xung quanh.
“Cậu chủ Cố, cháu trai Nhạc Huy của tôi đã nói
vậy, thì chuyện này bỏ qua thôi”, Ngụy Trường Canh
vẫn giữ tách trà nóng trong tay, nói tiếp: “Cậu đừng
đánh hai đứa nó nữa, cho chúng nó về nhà ngẫm
nghĩ”.
Cố Minh nghe vậy thì cúi người gật dầu:
“Vâng, ông Ngụy, nhất định tôi sẽ cho hai đứa nó
về nhà suy xét lại”.
Vừa nói, ông ta vừa nháy mắt với vệ sĩ, cắn răng
nói:
“Đưa hai đứa hỗn láo này về, không cho chúng nó
rời nhà nửa bước, cấm túc một tháng cho tôi”.
Cố Khải Linh và Cố Khải Phong nghe vậy thì ánh
mắt thẫn thờ, mặt như đưa đám.
Cả ngày bọn họ ăn chơi phè phỡn, vui đùa khắp
nơi, cấm túc một ngày còn không chịu nồi nữa là một tháng.
“Hai cậu chủ, mời đi nhanh, đừng ở đây lâu, giữ
được mạng như này là may lắm rồi”.
Thấy hai người họ định cầu xin Cố Minh tha thứ
thì người vệ sĩ đang im lặng, cũng phải nhanh chóng
đưa hai người họ rời đi.
“Được rồi, hội nghị đến đây là kết thúc, ngày mai
tôi sẽ thông báo mời mọi người đến tham dự dạ tiệc
cùng ăn mừng”.
“Hai ngày này, mọi người hãy thoải mái tận hưởng
Giang Châu, Nhạc Huy tôi sẽ trả tiền hết”.
Nhạc Huy đi lên khán đài tuyên bố.
“Chào cậu chủ, chúng tôi đi đây”.
“Hẹn gặp lại, cậu chủ!”.
Mọi người lần lượt rời đi, rối rít vẫy tay chào Nhạc
Huy.
Nhìn cảnh tượng đó, trong lòng Nhạc Huy có cảm
giác thành tựu. Anh thấy mình không khiến nhà họ
Nhạc, khiến Nhạc Thiên Hùng mất thề diện. Anh
muốn chia sẻ cảnh tượng này đến Nhạc Thiên Hùng,
để người nhà họ Nhạc được chiêm ngưỡng.
Ở nhà họ Nhạc, anh xứng đáng là cậu chủ! Nhạc
Huy anh, không phải là thứ phế vật như mọi người
nói!
Đang suy nghĩ, Nhạc Huy thấy Liễu Phong và Liễu
Tử Thần trong đám người.
Lúc này, Liễu Tử Thần đang bị Liễu Phong véo tai,
cắn răng cắn lợi kéo hắn đi về phía bên này.