Chương : 288
Chương 288: Tôi chỉ là gian thương thôi
Sau khi chủ tịch Nhạc Huy phát biểu xong, tiếp
theo sẽ là hội phó và hội trưởng chỉ nhánh hiệp hội
lên sân khấu phát biểu ý kiến.
Tuy nhiên bây giờ lời phát biểu của bọn họ cũng
chỉ là lời bảo đảm cho mọi người. Nhất định sẽ quản
lý tốt hiệp hội, nghiêm túc tiếp nhận từng thành viên
của hiệp hội, dìu dắt mọi người cùng nhau phát triển,
cùng nhau làm giàu đề đạt được lợi ích lớn nhất.
Sau lời phát biểu là màn mỡ rượu sâm banh, đốt
pháo hoa, cả buổi tiệc náo nhiệt lạ thường, tâm trạng
của mọi người hôm nay đều vô cùng vui vẻ và phấn
khích.
Ngay cả đám người Hoàng Ưng Long cũng cùng
mọi người chúc mừng, nâng ly cạn chén, bàn luận
trên trời dưới đất.
Hoàng Ưng Long vốn là người không tình nguyện
gia nhập hiệp hội, lúc này lại trở thành hội phó, sự
thay đổi này không hề nhỏ. Cũng chính vì chức vụ hội
phó này mà Nhạc Huy cũng lấy được lòng Hoàng Ưng
Long.
Bất kể là ai, chỉ cần lấy tiền bạc và quyền lực ra
cám dỗ, cơ bản sẽ không thể không cắn câu. Với ông
trùm như Hoàng Ưng Long, đôi khi quyền lực còn dễ
mua chuộc hơn tiền bạc.
Đương nhiên, Nhạc Huy không phải vì mua chuộc
mới giao vị trí hội phó cho ông ta, điều này chỉ là một
trong những nguyên nhân. Lý do quan trọng vẫn là vì
khả năng và thực lực của Hoàng Ưng Long.
Hoàng Ưng Long không giống những kẻ bỉ ổi chỉ
thích soi mói như Vương Nam, Vương Huyền, ông ta
có thực lực và tài năng nhất định. Hơn nữa ông ta vẫn
Kiên, để Hoàng Ưng Long đảm nhiệm chức vụ hội
phó là hoàn toàn hợp lý.
Về vị trí hội trường thì Nhạc Huy cũng chỉ là giữ
thể diện cho nhà họ Vương. Người ban đầu anh chọn
thực ra là Lâm Văn Đào của nhà họ Lâm, nhưng mối
quan hệ nhà họ Lâm quá phức tạp, Nhạc Huy sợ mình
sẽ không thường xuyên ở Giang Kiên để quản lý
được.
Hơn nữa anh và nhà họ Lâm thực ra có mâu thuẫn
rất sâu sắc, vì thế nghĩ đi nghĩ lại Nhạc Huy vẫn dự
tính giao chức vụ hội trưởng cho Vương Côn.
Trong sảnh tiệc, âm nhạc cổ điển du dương vang
lên, những doanh nhân và ông lớn từng người đến
mời rượu Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình. Hầu như lúc
nào Nhạc Huy cũng bị đám người vây quanh.
Khó khăn lắm Liễu Phong mới có cơ hội cầm ly
rượu vang đến chúc mừng Nhạc Huy:
“Nhạc Huy, cậu đúng là lợi hại, không hổ danh là
cậu chủ là nhà họ Nhạc. Chúc hiệp hội của cậu sớm
phát triển rộng khắp các tỉnh cả nước, ngày càng lớn
mạnh”, Liễu Phong nâng ly rượu vang chân thành
chúc mừng Nhạc Huy.
Ông ta không hề đố kị, nếu có thì chỉ là tiếc nuối,
bây giờ Nhạc Huy không còn là con rể của ông ta
nữa.
“Cảm ơn chú Phong, bình thường cháu không ở
Sð Châu, nếu chú cần gì thì cứ đến nói với tập đoàn
Huy Hành một tiếng nhé”. Nhạc Huy cạn ly cười đáp
lại.
“Được rồi, tôi biết rồi. Nói ra thì thật là xấu hồ, nhà
họ Liễu lúc đầu đã không tốt với cậu, mà cậu trước
giờ lại luôn giúp đỡ người nhà họ Liễu. Thật không
biết nên nói gì mới phải, nếu ông cụ vẫn còn sống
chắc chắn sẽ rất ăn năn hối hận”.
Liễu Phong khá gượng gạo.
Nếu không có sự giúp đỡ của Nhạc Huy trước khi
rời khỏi Sở Châu thì e rằng bây giờ nhà họ Liễu còn
không có cơm ăn.
“Chú Phong, chuyện qua rồi đừng nhắc nữa, bây
giờ cuộc sống của tôi cũng rất tốt”.
Nhạc Huy khẽ cười không để bụng. Nhưng thực
ra trong lòng anh cũng đang thì thầm: “Bố ông là
đích thân tôi sai người đẩy xuống sông mới chết chìm
đấy”.
Chuyện này e là Liễu Phong vẫn chưa biết.
Sau khi Liễu Phong rời đi, Trần Ngọc Đình cũng
cầm ly rượu vang đến, nhìn bóng lưng của Liễu
Phong nghỉ ngờ hỏi:
“Nhạc Huy, người vừa nãy là ai vậy, trông hơi
quen”.
Nhạc Huy cười nói: “Một người lớn tuổi đã lâu
không gặp, chắc là lúc trước em cũng đã từng gặp
rồi”.
Liễu Tử Thần nãy giờ đứng sau nhìn lén, lúc này
cũng vội vã chạy đến trước mặt Liễu Phong, hào
hứng hỏi:
“Chú Tư, chú nói chuyện với Nhạc Huy thế nào
rồi?”
Liễu Phong khẽ cau mày: “Thế nào là thế nào?”
“Cháu thấy hắn vẫn kính trọng chú như trước
vậy!” Liễu Tử Thần cười hì hì: “Còn nữa công ty của
Nhược Hà có thể phát triển tốt như vậy chắc chắn
Nhạc Huy đã âm thầm căn dặn những nhà doanh
nhân đó ở Sở Châu”.
“Cháu nghĩ rằng chắc chắn Nhạc Huy chưa quên
được Nhược Hà đâu, bây gið Nhược Hà vẫn chưa có
bạn trai. Nếu chú khuyên hắn quay lại làm lành với
Nhược Hà thì sau này nhà họ Liễu chúng ta sẽ phát
tài đấy. Và lại, hắn và Trần Ngọc Đình vẫn chưa kết
hôn thì chúng ta chưa hẳn là không có hi vọng”.
Liễu Tử Thần đang rất phấn khích, hai ngày nay
hắn luôn suy nghĩ về ý định này.
Sau khi nghe hắn nói xong, Liễu Phong chợt nhíu
mày, giơ tay định tát hắn một bạt tai. Nhưng nghĩ
đang ở một bữa tiệc thế này nên ông ta rút tay lại la
mắng:
“Liễu Tử Thần, mày nói xem như thế còn ra thể
thống gì không, đến bây giờ mày vẫn giữ mấy cái suy
nghĩ đó hả?”
“Mày có thể làm việc nghiêm túc chút không,
quay lại gì mà quay lại! Mấy đứa mày phá hoại mối
quan hệ giữa Nhạc Huy và Nhược Hà vẫn chưa cam
tâm hay sao mà còn muốn phá hoại người ta? Bây giờ
người ta giỏi giang rồi mày còn muốn đi làm việc
thiếu đạo đức vậy hả? Mày có tin tao lột da mày ra
không?”
Liễu Tử Thần co rút cổ, hậm hực đáp: “Cháu đùa
thôi đùa thôi, chú đừng giận”.
“Cút!” Liễu Phong tức giận đá Liễu Tử Thần.
Bữa tiệc đến tối muộn mới tàn, nửa tháng sau đó,
Nhạc Huy vẫn ð nhà họ Vương.
Anh đã hoàn thiện hàng loạt chế độ và trình tự
hoạt động của hiệp hội. Lúc bắt đầu chắc chắn
không thể đưa ra quá nhiều chế độ, chỉ vạch ra một
ít. Nếu không hiệp hội vừa mới thành lập, những nhà
doanh nhân đó vừa mới gia nhập mà quy định quá
nhiều sẽ khiến bọn họ cảm thấy gò bó.
Tuy nhiên hoạt động của hiệp hội chung quy vẫn
phải dùng tiền để duy trì. Vì thế Nhạc Huy đã thiết
lập một chế độ chính là mỗi doanh nhân gia nhập vào
hiệp hội mỗi năm cần nộp vào một số tiền nhất định.
Vì vậy anh lại thành lập một quỹ hội, quỹ này sẽ
dành riêng để gửi tiền vào đó. Nhưng số tiền của mỗi
nhà doanh nhân nộp vào lại không nhiều, hơn nữa số
tiền của mỗi người cũng không giống nhau.
Ví dụ như doanh nhân có tài sản trên một trăm
triệu tệ thì mỗi năm chỉ cần nộp một trăm nghìn tệ
vào quỹ này. Còn người có tài sản trên năm trăm triệu
tệ thì sẽ nộp năm mươi nghìn tệ,trên hai tỷ thì nộp ba
trăm nghìn tệ. Giống như nhà họ Lâm, nhà họ Vương
và các doanh nhân lớn như Hoàng Ưng Long thì càng
nhiều hơn, nhưng nhiều nhất cũng không quá một
triệu tệ.
Hơn nữa đây là nộp theo năm, cuối cùng hiệp hội
sẽ chia sẻ lợi ích cho bọn họ, chắc chắn sẽ nhiều gấp
mười mấy lần số tiền họ đã nộp.
Bất kể mấy gia tộc lớn nhà họ Lâm hay là đám
người Hoàng Ưng Long đều không có ý kiến gì khác.
Tiền hội phí sẽ bắt đầu nộp từ ngày này của năm
sau, Nhạc Huy dự tính số tiền ít nhất sẽ hơn một tỷ.
Sau khi xử lý xong công việc của chi nhánh Giang
Kiên, Nhạc Huy cũng chuẩn bị lên đường về thành
phố Thiên Hải. Dẫu sao anh cũng đã ở Giang Châu
một thời gian khá dài.
Buổi sáng trước khi đi, nhà họ Vương lại tổ chức
tiệc rượu để tiễn Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình.
Đám ngưỡi nhà họ Vương và cả ông cụ đều đích
thân tiễn Nhạc Huy đến cổng lớn trang viên và
khuyên Nhạc Huy ở thêm vài ngày nữa hãy đi.
“Ông à, cháu không thể ở lại được nữa, cháu đã ð
đây làm phiền mọi người lâu quá rồi”.
“Thành phố Thiên Hải còn có tập đoàn Cửu Đỉnh
đang đợi cháu trở về, sau này có thời gian cháu và
Ngọc Đình sẽ về thăm ông”.
Vương Côn thở dài nói:
“Có phiền phức gì đâu, đều là người một nhà,
khách sáo như vậy làm gì chứ”.
“Ông cũng biết cháu là người bận bịu, vậy ông
không giữ cháu lại nữa, sau này thường xuyên về chơi
nhé. Cháu yên tâm, ông là hội trường nhất định sẽ
thay cháu trông coi hiệp hội”.
“Hiệp hội có chuyện gì ông sẽ thông báo cho
cháu trong thời gian sớm nhất”.
Sau một hồi chào hỏi, Nhạc Huy mới lên xe rời
khỏi nhà họ Vương.
Vẫn là Kỳ Phi lái xe, khi rời khỏi thành phố Giang
Châu, anh ta thắc mắc hỏi:
“Nhạc Huy, em không ngờ con người anh vẫn rất
cao thượng đấy”.
“Lúc anh diễn thuyết ở trung tâm hành chính
thành phố, em đã ð ngoài nghe một lúc, anh phát
biểu từ đáy lòng, vừa quyên góp tiền vừa thành lập
hiệp hội, còn dẫn dắt bọn họ cùng nhau làm giàu.
Anh nghĩ thế nào mà bắt đầu làm từ thiện rồi à?”
Nhạc Huy nghe xong không nhịn nổi bật cười ha
hả.
Anh mỡ cửa sổ xe ra hít một luồng gió lạnh, nhìn
ra phong cảnh bên ngoài đáp:
“Ông nội anh là doanh nhân, bố anh là doanh
nhân, anh cũng là doanh nhân. Em chưa nghe qua
câu không gian xảo thì không làm kinh doanh được
sao, doanh nhân sẽ không dâng lợi ích của mình cho
người khác đâu”.
“Tiền anh quyên góp hai năm sau sẽ lấy lại được
gấp đôi. Anh thành lập nên hiệp hội này vừa có hội
trường chi nhánh, vừa có hội phó. Vốn anh không
phải tốn công gì nhiều mà một năm ít nhất có thể
kiếm được mấy tỷ, mặc dù một phần số tiền đó phải
mang ra để giúp đỡ cho những doanh nghiệp nhỏ,
nhưng cuối cùng số tiền anh kiếm được cũng là một
con số rất khả quan”.
“Anh chỉ lên sân khấu diễn thuyết một chút thôi,
còn sau này anh chỉ cần nằm cũng có thể kiếm được
số tiền đó, thử hỏi có kinh doanh gì mà kiếm được
nhiều tiền hơn thành lập một hiệp hội không? Đương
nhiên, những gì anh nói cũng không phải giả dối, hiệp
hội là một môi trường kinh doanh tốt, thật sự có thể
đẩy mạnh kinh tế tỉnh Giang Kiên phát triển”.
“Vì thế, việc này coi như là anh kiếm tiền, cũng
vừa là giúp những người khác làm giàu mà thôi”.
“Quan trọng hơn là anh đã chiếm được lòng tin
của mọi ông lớn ở các thành phố thuộc tỉnh Giang
Kiên này rồi, tự dưng được làm chức chủ tịch hiệp hội
thì sao lại không làm chứ?”
Nhạc Huy dứt lời liền nhắm mắt cười hì hì.
Kỳ Phi nghe xong không ngừng nuốt nước bọt,
một chi nhánh mỗi năm có thể kiếm được mấy trăm
triệu, thế thì nếu Nhạc Huy mỡ rộng hiệp hội ra chỉ
nhánh thứ hai, thứ ba thì sao…
“Ôi trời, gian thương!”