Chương : 292
Chương 292: Trước cơn bão
Chớp mắt đã năm sáu ngày trôi qua.
Mấy ngày nay ngoại trừ giải quyết mấy chuyện ở
công ty, những lúc khác Nhạc Huy đều ở cạnh Trần
Ngọc Đình.
Anh có dự cảm có lẽ những ngày bình yên như
vậy không còn nhiều nữa. Một khi nhà họ Nhạc biết
chuyện anh tự ý đi đăng ký kết hôn với Trần Ngọc
Đình thì rất có thể anh phải đối mặt với hậu quả vô
cùng nghiêm trọng.
Anh vẫn chưa nói cho Trần Ngọc Đình biết hậu
quả này, càng không nói với Kỳ Phi và Đoàn Thiên
Hành.
Ngay cả bản thân anh cũng đang trốn tránh vấn
đề này, anh tự trấn an mình có thể sẽ không xảy ra
đâu.
Sáng sớm lúc thức dậy, Nhạc Huy nhận được
cuộc gọi của An Nhã.
Nhìn Trần Ngọc Đình đang ngủ say trong lòng,
Nhạc Huy nhẹ nhàng buông cô ra rồi kéo chăn đắp
lên cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài của Trần Ngọc
Đình.
“Anh muốn đi đâu vậy… Trần Ngọc Đình nửa tỉnh
nửa mê, lầm bẩm.
“Không có, anh nghe điện thoại một chút, em cứ
ngủ thêm lát nữa đi. Tối qua chơi đùa quá mệt rồi”,
Nhạc Huy khẽ cười xoa đầu cô, không khí tràn ngập
mùi vị tình yêu.
Một đống khăn giấy đã sử dụng nằm rải rác trên
mặt đất, Nhạc Huy cũng không kịp vứt vào thùng rác.
Anh vội đi ra khỏi phòng ngủ nhận cuộc gọi thứ hai
của An Nhã.
“Alo? Sao em bắt máy lâu vậy?”
Sau khi cuộc gọi được kết nối, An Nhã bất mãn
hỏi.
“Vừa nãy em còn đang ngủ, ngủ quên mất. Sao
vậy ạ, chị An Nhã?”, Nhạc Huy thản nhiên nói.
“Ngủ? Ngủ với Trần Ngọc Đình nhỉ?” An Nhã cười
nhạt.
Nhạc Huy gượng cười nói:
“Chuyện này mà chị cũng biết à? Chị An Nhã thật
thông minh”.
“Hừi Em còn cười được nữa ư?” An Nhã hờn dỗi
nói: “Chị hỏi em, có phải em đã lấy giấy kết hôn với
Trần Ngọc Đình rồi không?”
An Nhã hỏi thẳng như vậy khiến Nhạc Huy không
kịp phòng bị. Vẻ mặt anh cứng đờ, vội nói: “Không có,
chị nghe ai nói vậy?”
“Không có? Em nghĩ chị không tra ra được sao?”,
An Nhã tức đến mức giậm chân nói: “Chị đã tra ra rồi,
tháng trước em và Trần Ngọc Đình đã đến cục dân
chính ð thành phố Thiên Hải để lấy giấy kết hôn, em
còn muốn giấu cả nhà đến bao giờ?”
“Nhạc Huy, em càng ngày càng to gan rồi đấy!”
Nhạc Huy che miệng, biết chuyện đã bị lộ rồi nên
anh thở dài đáp:
“Đúng vậy, em thừa nhận em đã lấy giấy kết hôn
với cô ấy. Chị An Nhã, chị đừng nói với bố, nếu không
em tiêu đời đấy”.
“Đừng nói?” An Nhã tức giận nói: “Em biết tại sao
chị phải đi điều tra chuyện đăng ký kết hôn của em
và Trần Ngọc Đình không? Là bố bảo chị điều tra đấy.
Ngày mai chị phải báo cáo kết quả điều tra cho bố,
em nghĩ chị dám giấu chuyện này sao?”
“Nhạc Huy, có phải em điên rồi không? Lúc đầu
em kết hôn với Liễu Nhược Hà đã khiến người lớn
trong gia tộc rất tức giận. Bây giờ em lại tự ý đăng ký
kết hôn với Trần Ngọc Đình, cô ta không thể sinh con,
lẽ nào em không biết sao?”
Trong điện thoại, An Nhã mắng Nhạc Huy rất
thảm, cô ấy mắng Nhạc Huy vỏn vẹn năm sáu phút
nhưng không hề lặp lại một từ nào.
Nhạc Huy đứng bên cửa sổ phòng đọc sách, im
lặng không lên tiếng, lằng lặng nghe cô ấy mắng.
“Sao em không nói gì? Lúc đầu đi nhận giấy kết
hôn em chưa từng nghĩ đến hậu quả à?”, An Nhã
mắng xong rồi hỏi.
“Em đã từng nghĩ đến…“ Nhạc Huy trả lời bằng
giọng điệu yếu ớt.
“Đã nghĩ đến sao em còn bốc đồng như vậy, em
không biết nếu đề người lớn nhà họ Nhạc biết được
chuyện này thì em có thể sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ
Nhạc à? Bị gạch tên ra khỏi gia phả, bố cũng không
thể bảo vệ được em đâu!”
An Nhã hơi nghẹn giọng nói:
“Đến lúc đó em bảo mẹ phải làm sao? Em đã lớn
rồi sao vẫn không hiểu chuyện vậy chứ?”
Cả người Nhạc Huy run rầy, anh tựa người vào bệ
cửa sổ rồi trượt người xuống đất, run rầy nói:
“Em xin lỗi, em không còn lựa chọn nào khác…”
“Nếu ngay cả người phụ nữ của mình mà em cũng
không bảo vệ được thì sao được coi là đàn ông. Bây
giờ người Ngọc Đình cần nhất là em, em đã tìm được
cô ấy về thì phải có trách nhiệm với cô ấy. Nếu bây
giờ em sợ phải gánh chịu hậu quả mà đẩy cô ấy ra
cũng có nghĩa em đẩy cô ấy vào chỗ chết”.
“Em chấp nhận gánh hết mọi hậu quả, chị An Nhã,
chị nói với bố đi, em sẽ không trách chị đâu…
Nói xong, Nhạc Huy cũng nhắm hai mắt lại.
Anh biết, anh sắp xong đời rồi.
Đây chính là hậu quả mà anh không muốn phải
đối mặt.
Sau đó hai bên cùng im lặng, An Nhã ở đầu bên
kia cũng không nói gì. Khoảng hai phút sau, An Nhã
mới nói:
“Chị xin lỗi, chị không thể giấu chuyện này giúp
em, hơn nữa chị cũng không thể giấu được. Ngày
mai… chị sẽ nói chuyện này với bố. Còn hậu quả cuối
cùng ra sao thì em chỉ có thể tự cầu phúc rồi”.
“Chị khuyên em vẫn nên suy nghĩ cẩn thận, tiếp
tục làm cậu chủ hay tiếp tục ð cạnh Ngọc Đình của
em, sau đó bị nhà họ Nhạc đuổi ra khỏi cửa…”
Dứt lời, An Nhã cúp điện thoại.
Nhạc Huy ngây người, tay phải buông lỏng không
chút sức lực.
Từ lúc Trần Ngọc Đình gọi cho anh bảo muốn đi
đăng ký kết hôn, anh đã nghĩ đến hậu quả này. Hơn
nữa từ lúc anh và Trần Ngọc Đình bước chân vào cục
dân chính, anh cũng đã đưa ra lựa chọn của mình.
Dù hậu quả có như thế nào thì anh cũng phải ở
bên cạnh Trần Ngọc Đình, không thể để Trần Ngọc
Đình chịu bất kỳ uất ức nào nữa.
chị nói với bố đi, em sẽ không trách chị đâu…
Nói xong, Nhạc Huy cũng nhắm hai mắt lại.
Anh biết, anh sắp xong đời rồi.
Đây chính là hậu quả mà anh không muốn phải
đối mặt.
Sau đó hai bên cùng im lặng, An Nhã ở đầu bên
kia cũng không nói gì. Khoảng hai phút sau, An Nhã
mới nói:
“Chị xin lỗi, chị không thể giấu chuyện này giúp
em, hơn nữa chị cũng không thể giấu được. Ngày
mai… chị sẽ nói chuyện này với bố. Còn hậu quả cuối
cùng ra sao thì em chỉ có thể tự cầu phúc rồi”.
“Chị khuyên em vẫn nên suy nghĩ cẩn thận, tiếp
tục làm cậu chủ hay tiếp tục ð cạnh Ngọc Đình của
em, sau đó bị nhà họ Nhạc đuổi ra khỏi cửa…”
Dứt lời, An Nhã cúp điện thoại.
Nhạc Huy ngây người, tay phải buông lỏng không
chút sức lực.
Từ lúc Trần Ngọc Đình gọi cho anh bảo muốn đi
đăng ký kết hôn, anh đã nghĩ đến hậu quả này. Hơn
nữa từ lúc anh và Trần Ngọc Đình bước chân vào cục
dân chính, anh cũng đã đưa ra lựa chọn của mình.
Dù hậu quả có như thế nào thì anh cũng phải ở
bên cạnh Trần Ngọc Đình, không thể để Trần Ngọc
Đình chịu bất kỳ uất ức nào nữa.
Dù Trần Ngọc Đình không thể sinh con thì anh
cũng phải làm một người đàn ông có trách nhiệm.
Nếu thật sự phải đối mặt với mưa sa bão táp, anh
sẽ tự mình gánh vác.
“Cậu chủ… nếu ngay cả người mình yêu mà cũng
không bảo vệ được thì cái danh cậu chủ này, mình
không làm cũng được…”
“Ha ha…”
Nhạc Huy ngửa mặt rơi lệ nhưng vẫn nỡ nụ cười.
Con đường sắp tới không còn hào quang “cậu
chủ” nữa có lẽ sẽ càng khó đi hơn. Nhưng anh là
Nhạc Huy, sao lại có thể yếu đuối vào giờ phút này,
anh phải kiên cường hơn nữa mới phải.
“Nhạc Huy, sao anh ở đây?”
Trần Ngọc Đình bỗng đẩy cửa bước vào, dụi đôi
mắt còn ngái ngủ, ngáp một cái rồi hỏi.
Lúc nãy cô đã tỉnh, thấy Nhạc Huy vẫn chưa trở lại
nên cô đi xem thử. Kết quả Nhạc Huy không có trong
phòng vệ sinh nên cô đến phòng đọc sách.
Nhạc Huy vội lau nước mắt, đi đến ôm Trần Ngọc
Đình vẫn chưa tỉnh ngủ vào lòng, không để cô thấy
bộ dạng khóc lóc của mình.
“Anh không ngủ được nữa, sợ đi vào làm em thức
giấc, không ngờ em vẫn bị anh đánh thức”, Nhạc Huy
cười nói.
“Ừ… không sao, em đã ngủ nhiều rồi”, Trần Ngọc
Đình dựa vào người Nhạc Huy, vẻ mặt tràn đầy hạnh
phúc nói.
“Vậy không ngủ nữa, anh làm bữa sáng cho em.
Hôm nay anh không đến công ty mà ở nhà với em”,
nói xong Nhạc Huy ôm eo Trần Ngọc Đình bế cô về
phòng ngủ.
“Hôm nay sao anh ngoan vậy? Chẳng lẽ làm
chuyện gì có lỗi với em à, ha ha… Trần Ngọc Đình
ôm cổ Nhạc Huy, cười ha ha bên tai anh.
Nhạc Huy lắc đầu nói:
“Nếu anh làm chuyện có lỗi với em, anh đã đến ở
cạnh người phụ nữ khác rồi. Hôm nay là Thất Tịch,
cũng là lễ tình nhân đầu tiên chúng ta ðở bên nhau.
Em thế mà lại không để ý, anh đau lòng quá”.
“Hả?”. nghe vậy, Trần Ngọc Đình vội nhảy xuống
từ trên người Nhạc Huy, lúng túng nói: “Em không
xem lịch âm, quên mất hôm nay là lễ Thất Tịch”.
“Anh mau ra ngoài đi, em phải chọn một chiếc váy
đẹp nhất để trải qua lễ tình nhân đầu tiên của chúng
ta”
Trần Ngọc Đình đỏ mặt, lè lưỡi đẩy Nhạc Huy ra
ngoài.