Chương 123: Không Bảo Giờ Nhường
Hơn mười giờ tối Vũ Hoàng Tinh mới lết thân xác đầy mệt mỏi về nhà sau khi vừa kết thúc một ngày thật dài ở trường học.
Mệt mỏi khiến cậu chỉ muốn mau chóng đi về phòng ngay lập tức.
Nhưng khi cậu đi ngang qua phòng của Vũ Hoàng Long và Dung Âm, bỗng nhiên âm thanh gào thét của cô bất chợt vang lên.Làm cho bước chân của cậu chợt run sợ, nghĩ cô đang gặp chuyện gì, liền vội đi đến trước cửa phòng.
Bàn tay chỉ vừa chạm tay nấm cánh cửa, tiếng nói đầy mê hoặc bên trong đã làm cho cậu thức tỉnh chỉ trong vài giây.
“Hoàng Long! Sâu quá…Ưhmmm…Em chịu hết nổi rồi…”
Cánh cửa khép hờ, Vũ Hoàng Tinh nhẹ nhàng đưa mắt nhìn vào bên trong.
Một giây sau, gương mặt cậu chợt đỏ lên, có chút hốt hoảng.
Bên trong đang diễn ra một cảnh phim nóng chiếu chậm, mang đầy tình cảm nồng cháy giữa anh trai và chị dâu của cậu.Hình ảnh lúc này, cậu đã thấy anh đang nằm trên người chị ấy,hai thân thể không ngừng bám chặt vào nhau.Nhìn vào góc độ này, cậu có thể thấy được vẻ mặt của hai người họ đang trải qua một cảm giác thăng hoa như thế nào.
Vũ Hoàng Tinh vội nhắm mắt, chợt quay người lại.Cậu không nghĩ có một ngày mình lại nhìn thấy những thứ này.
Hai người họ có bị điên không? Đã làm chuyện này, còn không chịu khoá trái cửa nữa…
Vũ Hoàng Tinh cũng từng lên giường với rất nhiều cô gái, làm sao không hiểu cảm giác này được chứ!
Sau một giây lấy lại bình tĩnh, Vũ Hoàng Tinh không thể nào đứng ở đây như vậy được.Càng lúc tiếng nói và hành động bên trong của hai người họ lại làm cho cơ thể anh không thể nào chịu nổi.Cậu sợ hãi nhanh chóng đi thẳng về phòng.
Vũ Hoàng Long và Dung Âm hoàn toàn hưởng thụ những cảm giác sung sướng mà không hề quan tâm với những gì bên ngoài.
Anh nhẹ nhàng lật người cô lại.Bàn tay không ngừng vuốt ve tấm lưng chảy ra rất nhiều mồ hôi của cô.
Dung Âm mím chặt môi,hai tay vịnh vào đầu giường,gương mặt gợi cảm quay đầu nhìn anh.Bờ mông công lên nhích lại gần anh.
“Long… Ưhmm…”
Ánh mắt Vũ Hoàng Long đen tối,anh cúi đầu xuống nuốt hết mồ hôi trên lưng cô,hai tay bá đạo luồn ra trước dày vò ngực cô.
“Ông xã…Đừng mà… Trên người em toàn mồ hôi…”
“Thì sao… Trên người em, cái nào anh cũng thích…” Nói rồi,anh càng đưa đầu lưỡi của mình càn quét khắp nơi trên lưng cô.
Ngay sau đó,anh kéo cô lên gần, một giây sau vật to lớn ở giữa chân lại một lần nữa đi sâu vào nơi ẩm ướt, tiếng hét Dung Âm càng chói tai hơn.
Dung Âm quay đầu,rên rỉ cất tiếng.
“Ông xã…Cho em… Không để ra ngoài đấy”. Ánh mắt cô gần như nài nỉ anh.
Thật sự trong lòng cô luôn xuất hiện sự bất an nào đó rất khó hiểu.Cô không chắc lần này sự tin toán của mình có đúng không, nhưng trong thâm tâm của cô từ lâu đã sẵn sàng sinh con cho anh.
Lúc này cô và anh vẫn còn trẻ, không sinh bây giờ, thì cô đợi đến khi nào nữa.
Vũ Hoàng Long nhìn ra suy nghĩ của cô,khoé môi anh thoáng chốc nở một nụ cười xấu xa.
"Em muốn nuốt tinh khí của anh sao … Cục cưng…"Anh xoay người cô lại, lần nữa đè mạnh xuống.
Dung Âm thở hỗn hển,hai tay bấu vào lưng anh, cô chủ động hôn lên môi của anh, mếu máo nói.
“Đồ xấu xa…Anh đừng có xấu tính như vậy có được không? Anh không cho em… Chẳng lẽ để dành cho nhân tình của anh”.
Nghe xong,Vũ Hoàng Long bật cười lớn,anh ôm lấy cô ngã người ra đằng sau, gương mặt tỏ vẻ mệt mỏi.
“Á… Ông xã,anh làm sao vậy?” Dung Âm giựt mình khi thấy anh để cô nằm trên người anh.
Vũ Hoàng Long thở dốc,hai mắt nhắm nghiền lại, khàn giọng nói.
“Âm Nhi! Anh mệt rồi… Lớn tuổi, nên sức lực cũng đã giảm rồi vợ ơi!”
“Anh mệt rồi sao?” Dung Âm hỏi với sự lo lắng.
“Ừm…” Vũ Hoàng Long vẫn giữ tư thế nhắm mắt, nhưng hai tay lại không ngừng sợ soạng khắp trên cơ thể cô.
Hành động của anh khiến cô đẩy tay anh ra.
“Vậy thôi anh nghỉ ngơi đi ạ!”
Nghe cô nói xong, Vũ Hoàng Long cảm nhận được sự giận dỗi từ lời nói của cô, thế mà anh còn cảm thấy người anh chợt nhẹ đi.Dường như cô đang rời khỏi người của anh.
Vũ Hoàng Long hốt hoảng, vội mở mắt ra.
“Bà xã! Em đi đâu vậy?”
Mở mắt ra thì đã thấy cô đang muốn lượm chiếc váy ngủ đang nằm dưới sàn nhà lên, mặt mày anh liền tối sầm lại, một sự mất mát hiện lên.
Dung Âm nhìn anh, khẽ nói.
“Không có gì đâu,anh mệt thì cứ nghỉ ngơi đi…”
“Nhưng anh vẫn chưa thỏa mãn… Vợ ơi!”
Dứt lời,anh kéo cô lại, một lần nữa anh không cho cô có sự chuẩn bị đã xuyên thẳng vào hạ thân cô.
“Bé con… Sống với anh bao lâu rồi, chúng ta lên giường với nhau mấy lần mà em không hiểu ý của anh vậy”.
Dung Âm nhăn mặt,kiềm nén cơn khoái cảm trong lòng, buồn bã cất tiếng.
“Hức…Ai biết được,lỡ như anh đi công tác về đã thay đổi thì sao?” Cô kéo dài giọng, có phần nũng nịu trước mặt anh.
Từ lâu,anh chỉ cần nghe giọng nói bình thường của cô đã không chịu nổi, bây giờ cô lại bày ra dáng vẻ trẻ con như thế, trái tim anh càng sinh thêm rạo rực hơn bao giờ hết.
Anh kéo cô lên, không kiềm chế liền hôn lên khắp gương mặt của cô.
“Vợ ơi! Em có biết,em bây giờ đáng yêu lắm không? Nghĩ làm sao tinh lực của anh có thể dừng lại lúc này chứ!”
Khi anh vừa kịp nói xong, thì đã bị cô đẩy mạnh xuống giường.Ý muốn của anh khi nãy bỗng dưng lúc này được cô nhìn thấy.
“Sao… Có phải anh thích lắm không?” Vừa nói, cô nằm trên người anh ra sức chủ động đẩy hông.
“Nếu anh đã mệt, thì để bổn tiểu thư này phục vụ anh”.
Vũ Hoàng Long yêu thích dáng vẻ này của cô.Chí ít động tác này, có thể khiến anh nhìn thấy là cô yêu anh nhường nào.
Thời gian trôi qua, Vũ Hoàng Long ôm lấy cô hết lần này đến lần khác triền miên trên giường.Ở đâu trong căn phòng có thể làm tình được,anh và cô cũng đều lướt qua.Gần như kết thúc trận chiếc,Dung Âm với toàn thân mệt mỏi rã rời,cuối cùng cô cũng phải chịu thua anh.
Cô phải thừa nhận, tuy bác sĩ đã nói anh rất khó có con, nhưng tinh lực anh thật mạnh mẽ.Bằng chứng anh đã để lại rất nhiều thứ tinh hoa vào người cô, nếu anh không được bác sĩ chẩn đoán, cô e rằng mình không chừng mình đã mang thai con của anh từ lâu.
******
Sau Vũ Hoàng Tinh trở về phòng, cậu đã vội đi vào tắm,xả dòng nước cực lạnh lên trên cơ thể của mình.Những hình ảnh khi nãy cậu muốn mình phải quên đi.
Khi anh bước ra trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi ngắn, phía trên để trần, vừa đi ra vừa lấy khăn lau tóc.
Vậy mà khi mở cửa ra, cậu đã chợt giật mình.
“Anh…Anh vào đây từ khi nào vậy?”
Vũ Hoàng Long im lặng ngồi trên giường, chỉ nhẹ nhàng cầm một cuốn sách lật từng trang.Nghe Vũ Hoàng Tinh hỏi,anh khẽ cười,đóng cuốn sách lại ngẩng đầu lên nhìn em trai.
“Sao hôm nay về trễ vậy? Lại tham gia…”
“Không! Em đã nghỉ rồi mà…”
Vũ Hoàng Long còn chưa nói hết, thì Vũ Hoàng Tinh đã nhanh cắt lời anh.Cậu sợ anh trai lại nghĩ cậu lén anh tham gia thể thao mà không để ý đến sức khỏe của mình.
Nghe xong, Vũ Hoàng Long bật cười, nhưng chỉ trong chốc lát giọng nói của anh lại có chút lạnh lẽo.
“Dọn qua căn hộ bên đó ở đi”.
“Sao cơ?” Vũ Hoàng Tinh giật mình
Vũ Hoàng Long đứng lên chậm rãi bước đến trước mặt cậu, cả người Vũ Hoàng Tinh bỗng chốc run lên.Mặc dù cậu là dân thể thao, nhưng so với anh ấy thì cậu vẫn thấp hơn một chút.
Vũ Hoàng Long đưa tay chạm vào gương mặt của em trai, một giây sau liền tát thẳng vào đó.Năm dấu vân tay được in trên má của Vũ Hoàng Tinh, khiến cậu nhanh chóng đưa tay ôm lấy má, gương mặt tỏ vẻ đau đớn.
Vũ Hoàng Long nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Em thích cô ấy từ khi nào?”
Vũ Hoàng Tinh ngẩng đầu lên.Ban đầu cậu còn có chút không hiểu, nhưng mà thái độ của anh ấy đã làm cho cậu có một cảm giác bất an.
Nét mặt Vũ Hoàng Long tràn đầy tức giận,anh lập lại câu hỏi. ?r?yệ? hay l?ô? có tại ﹛ ?rUⅿ?r?ye?.V? ﹜
“Vũ Hoàng Tinh! Em đã thích chị dâu của em sao?”
Quả nhiên không ngoại dự đoán của cậu.Từ khi thấy anh trở về đây đột ngột, cậu đã cảm thấy rất kì lạ rồi.
Vũ Hoàng Tinh chẳng biết phải nói gì với anh, chỉ biết im lặng cúi đầu,xem như là giải pháp tốt nhất.
Vũ Hoàng Long nhận ra thái độ của Vũ Hoàng Tinh ngầm thừa nhận như vậy,anh càng nổi lên cơn thịnh nộ.Nhưng cũng phải cố gắng kiềm chế,anh không muốn làm tổn hại Vũ Hoàng Tinh.
Anh cất tiếng.
“Bây giờ em muốn gì?”
Vũ Hoàng Tinh sững người.
Cậu nhìn anh, khẽ hỏi.
“Anh nói như vậy là có ý gì?”
Vũ Hoàng Long hít sâu một hơi.
“Nếu em đã thích cô ấy…”
"Vũ Hoàng Long! Anh bị điên rồi…"Trong đầu Vũ Hoàng Tinh nghĩ rằng Vũ Hoàng Long nói như vậy, phải chăng anh muốn nhường vợ của mình cho cậu phải không?
Đúng là ấu trĩ.
Vũ Hoàng Tinh nhìn vào anh, gào lên.
"Anh có thật là yêu chị ấy không? Chị ấy không phải món hàng mà để anh trêu đùa…"Cậu chợt nắm lấy cổ áo của anh “Phải! Em thừa nhận,em thích chị Dung Âm, thích cái cách chị ấy kiên nhẫn tin vào tình yêu của anh, thích sự quan tâm của chị ấy luôn dành cho người chồng của mình… Vậy mà anh lại xem cô ấy như một trò đùa, nhường cho bất kỳ ai sao?”
Nghe xong, sắc mặt của Vũ Hoàng Long bỗng trở nên u tối,anh chợt cười lạnh đưa tay hất mạnh Vũ Hoàng Tinh ra.
“Ai nói Vũ Hoàng Long này sẽ nhường vợ cho em…Anh có thể cho em tất cả, nhưng người con gái này tuyệt đối không thể”.
“Anh…” Ánh mắt Vũ Hoàng Tinh tỏ ra không hiểu.
Vũ Hoàng Long cúi đầu, chỉnh sửa cổ áo của mình lại.
“Anh nghĩ em phải hiểu anh yêu Dung Âm đến nhường nào.Khó khăn lắm,anh mới lấy lại tình yêu của cô ấy,em nghĩ một chữ “nhường” có thể xảy ra không?”
“Vậy sao khi nãy…”
Hoá ra cậu lại hiểu lầm anh trai của mình sao?
Vũ Hoàng Long nhíu mày.
“Lời anh nói,em không tiếp thu được sao?”
Nghe anh nói vậy,Vũ Hoàng Tinh chợt nhớ lại câu nói lúc nãy.Đến lúc này,cuối cùng cậu cũng chợt hiểu ra.
Vũ Hoàng Long im lặng một lát, rồi bước đến vỗ nhẹ vai cậu.
“Anh nghĩ em sẽ hiểu.Còn việc trong đầu em đang suy nghĩ những gì về vợ của anh… Vũ Hoàng Long này có thể thấy được.Nếu em còn xem anh là anh trai của em, thì em biết mình nên làm gì…”
Nói đến đây, Vũ Hoàng Long chợt ngừng lại,sau đó bổ sung thêm một câu.
“Anh luôn yêu thương,cưng chiều em.Nhưng một khi em đụng vào Dung Âm… Có nghĩa em đã lựa chọn là kẻ thù của anh và đặc biệt một điều,anh rất ghét ai đó phản bội…”
Dứt lời, Vũ Hoàng Long chỉ nở một nụ cười lạnh lẽo, rồi bước từng bước đi ra khá nhẹ nhàng, nhưng lại để lại sự sợ hãi ở trong phòng Vũ Hoàng Tinh.
Vũ Hoàng Tinh dõi theo bóng lưng của anh trai, cậu cảm giác được ánh mắt tranh giành như một chiến trường của anh ấy rất tàn nhẫn, khiến cho cậu lạnh cả sống lưng.Chỉ cần cậu nghịch ý của anh ấy, cậu có thể tưởng tượng được tương lai của mình sẽ diễn ra như thế nào.
Mệt mỏi khiến cậu chỉ muốn mau chóng đi về phòng ngay lập tức.
Nhưng khi cậu đi ngang qua phòng của Vũ Hoàng Long và Dung Âm, bỗng nhiên âm thanh gào thét của cô bất chợt vang lên.Làm cho bước chân của cậu chợt run sợ, nghĩ cô đang gặp chuyện gì, liền vội đi đến trước cửa phòng.
Bàn tay chỉ vừa chạm tay nấm cánh cửa, tiếng nói đầy mê hoặc bên trong đã làm cho cậu thức tỉnh chỉ trong vài giây.
“Hoàng Long! Sâu quá…Ưhmmm…Em chịu hết nổi rồi…”
Cánh cửa khép hờ, Vũ Hoàng Tinh nhẹ nhàng đưa mắt nhìn vào bên trong.
Một giây sau, gương mặt cậu chợt đỏ lên, có chút hốt hoảng.
Bên trong đang diễn ra một cảnh phim nóng chiếu chậm, mang đầy tình cảm nồng cháy giữa anh trai và chị dâu của cậu.Hình ảnh lúc này, cậu đã thấy anh đang nằm trên người chị ấy,hai thân thể không ngừng bám chặt vào nhau.Nhìn vào góc độ này, cậu có thể thấy được vẻ mặt của hai người họ đang trải qua một cảm giác thăng hoa như thế nào.
Vũ Hoàng Tinh vội nhắm mắt, chợt quay người lại.Cậu không nghĩ có một ngày mình lại nhìn thấy những thứ này.
Hai người họ có bị điên không? Đã làm chuyện này, còn không chịu khoá trái cửa nữa…
Vũ Hoàng Tinh cũng từng lên giường với rất nhiều cô gái, làm sao không hiểu cảm giác này được chứ!
Sau một giây lấy lại bình tĩnh, Vũ Hoàng Tinh không thể nào đứng ở đây như vậy được.Càng lúc tiếng nói và hành động bên trong của hai người họ lại làm cho cơ thể anh không thể nào chịu nổi.Cậu sợ hãi nhanh chóng đi thẳng về phòng.
Vũ Hoàng Long và Dung Âm hoàn toàn hưởng thụ những cảm giác sung sướng mà không hề quan tâm với những gì bên ngoài.
Anh nhẹ nhàng lật người cô lại.Bàn tay không ngừng vuốt ve tấm lưng chảy ra rất nhiều mồ hôi của cô.
Dung Âm mím chặt môi,hai tay vịnh vào đầu giường,gương mặt gợi cảm quay đầu nhìn anh.Bờ mông công lên nhích lại gần anh.
“Long… Ưhmm…”
Ánh mắt Vũ Hoàng Long đen tối,anh cúi đầu xuống nuốt hết mồ hôi trên lưng cô,hai tay bá đạo luồn ra trước dày vò ngực cô.
“Ông xã…Đừng mà… Trên người em toàn mồ hôi…”
“Thì sao… Trên người em, cái nào anh cũng thích…” Nói rồi,anh càng đưa đầu lưỡi của mình càn quét khắp nơi trên lưng cô.
Ngay sau đó,anh kéo cô lên gần, một giây sau vật to lớn ở giữa chân lại một lần nữa đi sâu vào nơi ẩm ướt, tiếng hét Dung Âm càng chói tai hơn.
Dung Âm quay đầu,rên rỉ cất tiếng.
“Ông xã…Cho em… Không để ra ngoài đấy”. Ánh mắt cô gần như nài nỉ anh.
Thật sự trong lòng cô luôn xuất hiện sự bất an nào đó rất khó hiểu.Cô không chắc lần này sự tin toán của mình có đúng không, nhưng trong thâm tâm của cô từ lâu đã sẵn sàng sinh con cho anh.
Lúc này cô và anh vẫn còn trẻ, không sinh bây giờ, thì cô đợi đến khi nào nữa.
Vũ Hoàng Long nhìn ra suy nghĩ của cô,khoé môi anh thoáng chốc nở một nụ cười xấu xa.
"Em muốn nuốt tinh khí của anh sao … Cục cưng…"Anh xoay người cô lại, lần nữa đè mạnh xuống.
Dung Âm thở hỗn hển,hai tay bấu vào lưng anh, cô chủ động hôn lên môi của anh, mếu máo nói.
“Đồ xấu xa…Anh đừng có xấu tính như vậy có được không? Anh không cho em… Chẳng lẽ để dành cho nhân tình của anh”.
Nghe xong,Vũ Hoàng Long bật cười lớn,anh ôm lấy cô ngã người ra đằng sau, gương mặt tỏ vẻ mệt mỏi.
“Á… Ông xã,anh làm sao vậy?” Dung Âm giựt mình khi thấy anh để cô nằm trên người anh.
Vũ Hoàng Long thở dốc,hai mắt nhắm nghiền lại, khàn giọng nói.
“Âm Nhi! Anh mệt rồi… Lớn tuổi, nên sức lực cũng đã giảm rồi vợ ơi!”
“Anh mệt rồi sao?” Dung Âm hỏi với sự lo lắng.
“Ừm…” Vũ Hoàng Long vẫn giữ tư thế nhắm mắt, nhưng hai tay lại không ngừng sợ soạng khắp trên cơ thể cô.
Hành động của anh khiến cô đẩy tay anh ra.
“Vậy thôi anh nghỉ ngơi đi ạ!”
Nghe cô nói xong, Vũ Hoàng Long cảm nhận được sự giận dỗi từ lời nói của cô, thế mà anh còn cảm thấy người anh chợt nhẹ đi.Dường như cô đang rời khỏi người của anh.
Vũ Hoàng Long hốt hoảng, vội mở mắt ra.
“Bà xã! Em đi đâu vậy?”
Mở mắt ra thì đã thấy cô đang muốn lượm chiếc váy ngủ đang nằm dưới sàn nhà lên, mặt mày anh liền tối sầm lại, một sự mất mát hiện lên.
Dung Âm nhìn anh, khẽ nói.
“Không có gì đâu,anh mệt thì cứ nghỉ ngơi đi…”
“Nhưng anh vẫn chưa thỏa mãn… Vợ ơi!”
Dứt lời,anh kéo cô lại, một lần nữa anh không cho cô có sự chuẩn bị đã xuyên thẳng vào hạ thân cô.
“Bé con… Sống với anh bao lâu rồi, chúng ta lên giường với nhau mấy lần mà em không hiểu ý của anh vậy”.
Dung Âm nhăn mặt,kiềm nén cơn khoái cảm trong lòng, buồn bã cất tiếng.
“Hức…Ai biết được,lỡ như anh đi công tác về đã thay đổi thì sao?” Cô kéo dài giọng, có phần nũng nịu trước mặt anh.
Từ lâu,anh chỉ cần nghe giọng nói bình thường của cô đã không chịu nổi, bây giờ cô lại bày ra dáng vẻ trẻ con như thế, trái tim anh càng sinh thêm rạo rực hơn bao giờ hết.
Anh kéo cô lên, không kiềm chế liền hôn lên khắp gương mặt của cô.
“Vợ ơi! Em có biết,em bây giờ đáng yêu lắm không? Nghĩ làm sao tinh lực của anh có thể dừng lại lúc này chứ!”
Khi anh vừa kịp nói xong, thì đã bị cô đẩy mạnh xuống giường.Ý muốn của anh khi nãy bỗng dưng lúc này được cô nhìn thấy.
“Sao… Có phải anh thích lắm không?” Vừa nói, cô nằm trên người anh ra sức chủ động đẩy hông.
“Nếu anh đã mệt, thì để bổn tiểu thư này phục vụ anh”.
Vũ Hoàng Long yêu thích dáng vẻ này của cô.Chí ít động tác này, có thể khiến anh nhìn thấy là cô yêu anh nhường nào.
Thời gian trôi qua, Vũ Hoàng Long ôm lấy cô hết lần này đến lần khác triền miên trên giường.Ở đâu trong căn phòng có thể làm tình được,anh và cô cũng đều lướt qua.Gần như kết thúc trận chiếc,Dung Âm với toàn thân mệt mỏi rã rời,cuối cùng cô cũng phải chịu thua anh.
Cô phải thừa nhận, tuy bác sĩ đã nói anh rất khó có con, nhưng tinh lực anh thật mạnh mẽ.Bằng chứng anh đã để lại rất nhiều thứ tinh hoa vào người cô, nếu anh không được bác sĩ chẩn đoán, cô e rằng mình không chừng mình đã mang thai con của anh từ lâu.
******
Sau Vũ Hoàng Tinh trở về phòng, cậu đã vội đi vào tắm,xả dòng nước cực lạnh lên trên cơ thể của mình.Những hình ảnh khi nãy cậu muốn mình phải quên đi.
Khi anh bước ra trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi ngắn, phía trên để trần, vừa đi ra vừa lấy khăn lau tóc.
Vậy mà khi mở cửa ra, cậu đã chợt giật mình.
“Anh…Anh vào đây từ khi nào vậy?”
Vũ Hoàng Long im lặng ngồi trên giường, chỉ nhẹ nhàng cầm một cuốn sách lật từng trang.Nghe Vũ Hoàng Tinh hỏi,anh khẽ cười,đóng cuốn sách lại ngẩng đầu lên nhìn em trai.
“Sao hôm nay về trễ vậy? Lại tham gia…”
“Không! Em đã nghỉ rồi mà…”
Vũ Hoàng Long còn chưa nói hết, thì Vũ Hoàng Tinh đã nhanh cắt lời anh.Cậu sợ anh trai lại nghĩ cậu lén anh tham gia thể thao mà không để ý đến sức khỏe của mình.
Nghe xong, Vũ Hoàng Long bật cười, nhưng chỉ trong chốc lát giọng nói của anh lại có chút lạnh lẽo.
“Dọn qua căn hộ bên đó ở đi”.
“Sao cơ?” Vũ Hoàng Tinh giật mình
Vũ Hoàng Long đứng lên chậm rãi bước đến trước mặt cậu, cả người Vũ Hoàng Tinh bỗng chốc run lên.Mặc dù cậu là dân thể thao, nhưng so với anh ấy thì cậu vẫn thấp hơn một chút.
Vũ Hoàng Long đưa tay chạm vào gương mặt của em trai, một giây sau liền tát thẳng vào đó.Năm dấu vân tay được in trên má của Vũ Hoàng Tinh, khiến cậu nhanh chóng đưa tay ôm lấy má, gương mặt tỏ vẻ đau đớn.
Vũ Hoàng Long nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Em thích cô ấy từ khi nào?”
Vũ Hoàng Tinh ngẩng đầu lên.Ban đầu cậu còn có chút không hiểu, nhưng mà thái độ của anh ấy đã làm cho cậu có một cảm giác bất an.
Nét mặt Vũ Hoàng Long tràn đầy tức giận,anh lập lại câu hỏi. ?r?yệ? hay l?ô? có tại ﹛ ?rUⅿ?r?ye?.V? ﹜
“Vũ Hoàng Tinh! Em đã thích chị dâu của em sao?”
Quả nhiên không ngoại dự đoán của cậu.Từ khi thấy anh trở về đây đột ngột, cậu đã cảm thấy rất kì lạ rồi.
Vũ Hoàng Tinh chẳng biết phải nói gì với anh, chỉ biết im lặng cúi đầu,xem như là giải pháp tốt nhất.
Vũ Hoàng Long nhận ra thái độ của Vũ Hoàng Tinh ngầm thừa nhận như vậy,anh càng nổi lên cơn thịnh nộ.Nhưng cũng phải cố gắng kiềm chế,anh không muốn làm tổn hại Vũ Hoàng Tinh.
Anh cất tiếng.
“Bây giờ em muốn gì?”
Vũ Hoàng Tinh sững người.
Cậu nhìn anh, khẽ hỏi.
“Anh nói như vậy là có ý gì?”
Vũ Hoàng Long hít sâu một hơi.
“Nếu em đã thích cô ấy…”
"Vũ Hoàng Long! Anh bị điên rồi…"Trong đầu Vũ Hoàng Tinh nghĩ rằng Vũ Hoàng Long nói như vậy, phải chăng anh muốn nhường vợ của mình cho cậu phải không?
Đúng là ấu trĩ.
Vũ Hoàng Tinh nhìn vào anh, gào lên.
"Anh có thật là yêu chị ấy không? Chị ấy không phải món hàng mà để anh trêu đùa…"Cậu chợt nắm lấy cổ áo của anh “Phải! Em thừa nhận,em thích chị Dung Âm, thích cái cách chị ấy kiên nhẫn tin vào tình yêu của anh, thích sự quan tâm của chị ấy luôn dành cho người chồng của mình… Vậy mà anh lại xem cô ấy như một trò đùa, nhường cho bất kỳ ai sao?”
Nghe xong, sắc mặt của Vũ Hoàng Long bỗng trở nên u tối,anh chợt cười lạnh đưa tay hất mạnh Vũ Hoàng Tinh ra.
“Ai nói Vũ Hoàng Long này sẽ nhường vợ cho em…Anh có thể cho em tất cả, nhưng người con gái này tuyệt đối không thể”.
“Anh…” Ánh mắt Vũ Hoàng Tinh tỏ ra không hiểu.
Vũ Hoàng Long cúi đầu, chỉnh sửa cổ áo của mình lại.
“Anh nghĩ em phải hiểu anh yêu Dung Âm đến nhường nào.Khó khăn lắm,anh mới lấy lại tình yêu của cô ấy,em nghĩ một chữ “nhường” có thể xảy ra không?”
“Vậy sao khi nãy…”
Hoá ra cậu lại hiểu lầm anh trai của mình sao?
Vũ Hoàng Long nhíu mày.
“Lời anh nói,em không tiếp thu được sao?”
Nghe anh nói vậy,Vũ Hoàng Tinh chợt nhớ lại câu nói lúc nãy.Đến lúc này,cuối cùng cậu cũng chợt hiểu ra.
Vũ Hoàng Long im lặng một lát, rồi bước đến vỗ nhẹ vai cậu.
“Anh nghĩ em sẽ hiểu.Còn việc trong đầu em đang suy nghĩ những gì về vợ của anh… Vũ Hoàng Long này có thể thấy được.Nếu em còn xem anh là anh trai của em, thì em biết mình nên làm gì…”
Nói đến đây, Vũ Hoàng Long chợt ngừng lại,sau đó bổ sung thêm một câu.
“Anh luôn yêu thương,cưng chiều em.Nhưng một khi em đụng vào Dung Âm… Có nghĩa em đã lựa chọn là kẻ thù của anh và đặc biệt một điều,anh rất ghét ai đó phản bội…”
Dứt lời, Vũ Hoàng Long chỉ nở một nụ cười lạnh lẽo, rồi bước từng bước đi ra khá nhẹ nhàng, nhưng lại để lại sự sợ hãi ở trong phòng Vũ Hoàng Tinh.
Vũ Hoàng Tinh dõi theo bóng lưng của anh trai, cậu cảm giác được ánh mắt tranh giành như một chiến trường của anh ấy rất tàn nhẫn, khiến cho cậu lạnh cả sống lưng.Chỉ cần cậu nghịch ý của anh ấy, cậu có thể tưởng tượng được tương lai của mình sẽ diễn ra như thế nào.