Chương 6: Chứng Cứ Vô Cùng Xác Thực
Tôn Hiếu Hùng cảm thấy, mình giống nhưbị một con mãnh thú đang nhìn chằm chằm.Sống lưng lạnh toát, da đầu anh ta run lên!Chỉ một câu, đã khiến toàn thân anh takhông kìm nổi run lên.Tôn Hiếu Hùng lập tức cảm thấy cơn giậntăng lên tới cực hạn, vậy mà mình bị một câudọa sợ thành như thế.“Con mẹ nó anh là cái thá gì, còn dám uyhiếp tôi sao?”Tôn Hiếu Hùng xoay người, nổi giận nói.Nhìn sơ yếu lý lịch trong tay Lâm Bình,anh ta lập tức hiểu ra, trên gương mặt hungdữ lộ ra nụ cười mỉa: “Hóa ra anh tới đâyphỏng vấn, bây giờ tôi cho anh một cơ hội, quỳxuống dập đầu nhận lỗi với tôi, sau đó ngoanngoãn cút ra ngoài, tôi sẽ không truy cứu nữa,nếu không…”“Nếu không thì sao?”Khóe miệng Lâm Bình hơi nhếch lên, cườiđầy hứng thú nói.“Nếu không, anh sẽ cảm nhận được thủđoạn của nhà họ Tôn ở đất Hải Châu này.”Tôn Hiếu Hùng ngoài cười nhưng trongkhông cười nói.“Nhà họ Tôn sao?”Lâm Bình nghiễn ngẫm nói.Trong đôi mắt lại hiện lên sắc bén!Trong tư liệu mà Chu Thanh gửi cho anh,từ lúc Lâm Bình đi vào tù, Đường Thanh Tâmquản lý tập đoàn Bắc Thanh, cô ta đã nhanhchóng đổi tên tập đoàn Bắc Thanh thànhĐường Thị!Mà nhà họ Đường, trong năm năm này,cũng từ một gia tộc nhỏ không được để mắttới ở thành phố Hải Châu, trở thành nhà giàumới nổi, quyền thế không kém một số gia tộclâu đời.Mà nhà họ Tôn, là gia tộc của mẹ ĐườngThanh Tâm.Hiện giờ, coi nhà họ Đường như Thiên Lôisai đâu đánh đói!Cũng trở thành một trong những gia tộcbản địa có quyền thế ở thành phố Hải Châu.Giải quyết những thù hận này, vốn dĩ LâmBình định đặt ở vị trí cuối cùng.Nhưng bây giờ người nhà họ Tôn chủđộng tới gần trước, anh không ngại bắt đámngười này khai đao trước tiên.Lâm Bình cười mỉa.“Sao thế, sợ à? Tôi nói cho anh biết, quámuộn rồi, nếu hôm nay anh không quỳ xuốngdập đầu…”Tôn Hiếu Hùng cười gắn nói.Nhưng mà anh ta còn chưa kịp nói xong,đã bị ngắt lời rồi!Bị tát một cái, tát “bốp” thật mạnh ngắt lời.“Bốp!”Lâm Bình giơ tay, tát vào mặt anh ta thậtmạnh.Nhất thời, trên má phải của Tôn HiếuHùng xuất hiện dấu năm ngón tay rất rõ, cả gòmá sưng phồng lên với tốc độ mắt thường cóthể thấy được.“Anh… Anh dám tát tôi?”Tôn Hiếu Hùng mơ hồ rồi.Mấy năm nay, cho dù anh ta đi tới đâu,đều được mọi người vây quanh như ngôi sao,ai dám tát anh ta chứ?Nhưng mà đáp lại anh ta, là một cái tátnữa của Lâm Bình!Lại tát liên tục lên mặt anh ta.Rất nhanh, bên má kia của anh ta cũngsưng phồng lên.“Tôi không chỉ dám đánh anh, còn dámgiết anh nữa, anh tin không?”Lâm Bình nở nụ cười vô cùng ấm áp,nhưng trong giọng nói lại tràn ngập sát khí.Khiến Tôn Hiếu Hùng câm như hến!Trong khoảng thời gian ngắn, vậy mà anh†a không dám đáp trả!“Bây giờ tôi cũng cho anh một cơ hội, quỳxuống xin lỗi tổng giám đốc Tô, nếu không tôicũng sẽ cho anh nếm thử thủ đoạn của tôi!”Lâm Bình rủ mắt xuống, trong đôi mắtthâm thúy là sát ý tung hoành.Mãi tới lúc này, Tô Uyên mới phản ứng kịp.Xong rồi!Xảy ra chuyện lớn mất rồi!Vậy mà Lâm Bình dám tát Tôn Hiếu Hùng.Trái lại Tô Uyên không lo lắng cho mình,mà lo lắng cho Lâm Bình, cảm thấy Lâm Bìnhbị mình liên lụy rồi.“Xin lỗi, đều là tôi làm liên lụy tới anh, anhđi nhanh đi, nhanh rời khỏi thành phố HảiChâu, đừng quay lại nơi này nữa, nếu không,anh không chịu nổi lửa giận của nhà họ Tônđâu.”Tô Uyên vội vàng nói với Lâm Bình, trêngương mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ lo lắng.Còn chuyện Lâm Bình sẽ ra mặt thay cô,đánh Tôn Hiếu Hùng, Tô Uyên tuyệt đối khôngbất ngờ.Dù sao Lâm Bình từng đi lính, là người đànông tràn ngập ý chí chí kiên cường và giàulòng hi sinh, cương trực công chính, nhìn thấyTôn Hiếu Hùng quấy rầy cô như vậy, tất nhiênlà sẽ không nhịn được rồi.Nhưng nhà họ Tôn thế lớn, Lâm Bìnhkhông đắc tội nổi đâu.“Tổng giám đốc Tô, cô yên tâm, khôngsao đâu!”Lâm Bình cười gật đầu nói.Nhưng Tô Uyên đâu thể yên lòng được.Chỉ cảm thấy Lâm Bình ở trong quân độiquanh năm, xung quanh đều là chiến hữu, chonên tình cảm rất thuần túy, có vẻ đơn thuần,đâu hiểu được lòng người hiểm ác trong xãhội này.Tô Uyên vội vàng nhìn về phía Tôn HiếuHùng, nói tiếp: “Anh ấy từng đi lính, nếu anhdám trả thù anh ấy…”“Trả thù thì thế nào?” Tôn Hiếu Hùngnghiến răng nghiến lợi, gương mặt hung dữnói: “Em nhìn cơ thể nhỏ bé của anh ta xem,tiến vào trong quân đội ở bên nấu ăn, hay làbinh sĩ văn nghệ đây? Trả thù tôi thế nàođược? Ở thành phố Hải Châu này, nhà họ Tôn†ôi từng sợ ai sao?”“Nếu muốn tôi tha cho anh ta cũng được,†ừ nay về sau, em làm bạn gái của tôi, bắt đầutừ đêm nay phải ở bên tôiTôn Hiếu Hùng hung dữ nói.Mục đích cuối cùng của anh ta, anh takhông quên đâu.“Anh, vô liêm sỉ!”Đôi mắt của Tô Uyên mở to, trong mắttràn ngập lửa giận.“Xem ra anh vẫn không nhớ lâu nhỉ, tôi nóiquỳ xuống xin lỗi tổng giám đốc Tô, nếukhông tôi khiến anh sống không bằng chết!Đôi mắt Lâm Bình vô cùng sắc bén, trênngười lại càng tỏa ra sát khí mãnh liệt, bướctừng bước đi về Tôn Hiếu Hùng.“Anh, anh muốn làm gì?”Tôn Hiếu Hùng hoảng sợ.Có chút hoảng sợ.Cho tới bây giờ, hai bên má của anh ta vẫncòn nóng rát đau đớn.Anh ta là người văn minh, sẽ không đánhnhaul“Anh, anh mà tới nữa, tôi sẽ báo cảnh sátđấy!”Tôn Hiếu Hùng thấy Lâm Bình bước từngbước tới gần, cảm nhận được khí thế bứcngười trên người Lâm Bình, đâu chỉ có mộtchút, vì sợ hãi mà lúc này anh ta không thể nóiđược một câu cứng rắn.“Báo cảnh sát sao?” Nghe thấy mấy chữnày, bỗng nhiên Lâm Bình dừng bước lại: “BáođiKhóe miệng Lâm Bình nhếch lên nụ cườiđầy hứng thú.“Anh đợi đó cho tôi.” Trong mắt Tôn HiếuHùng xuất hiện thù hận.Nhà họ Tôn có thể đi theo nhà họ Đườngđứng vững gót chân ở thành phố Hải Châu, trởthành gia tộc bản địa có quyền thế, không chỉvì có tiền, mối quan hệ từ trên xuống dưới đềuđã sớm chuẩn bị xong, còn là quyền lợi chung!Rất nhanh, Tôn Hiếu Hùng gọi một cuộcđiện thoại đi.“Chú Chu, xin chào, cháu là Tôn HiếuHùng…”Tôn Hiếu Hùng còn chưa nói xong, chẳngbiết Lâm Bình đã xuất hiện bên cạnh anh ta từlúc nào, vươn tay cầm lấy di động của anh ta,nói vào trong điện thoại di động: “Tôn HiếuHùng, ở cao ốc Tân Hưng, phòng 1805, có liênquan tới việc quấy rầy phụ nữ, đe dọa, uyhiếp…”Sau khi nói xong, Lâm Bình lập tức cúpđiện thoại.Đối với hành động này của Lâm Bình, TônHiếu Hùng cảm thấy xem thường.Anh cho rằng làm như vậy, thì có thể làmgì tôi sao?Đúng là buồn cười.Chỉ cần báo tôi là Tôn Hiếu Hùng của nhàhọ Tôn, như vậy là đủ rồi, những chuyện kháckhông có gì.Tô Uyên đứng ở một bên, vẻ mặt hơi phứctạp.Theo ý cô, Lâm Bình rất chính nghĩa.Nhưng Lâm Bình có chút quá ngây thơ rồi.Nếu báo cảnh sát có tác dụng đối với TônHiếu Hùng, Tôn Hiếu Hùng đã sớm không tớiđây quấy rầy cô nữa rồi.Nhưng việc đã đến nước này, Tô Uyênkhông nói gì thêm nữa.Lâm Bình đến đây để phỏng vấn, là vì cô,lúc này mới đắc tội Tôn Hiếu Hùng, nếu LâmBình thật sự xảy ra chuyện gì, cô nhất định sẽnghĩ biện pháp bảo vệ Lâm Bình.Không sợ đắc tội với người khác, vẫnmuốn ra mặt giúp đỡ người, người có tinhthần trọng nghĩa như vậy, đã không còn nhiềulắm rồi.Vào lúc này Lâm Bình cũng lấy di độngcủa mình ra, gửi một đoạn ghi âm và tin nhắnđi.“Tôi muốn lãnh đạo của thành phố HảiChâu, chấp hành pháp luật theo lẽ công bằngHành động nhỏ này của Lâm Bình, khôngcó ai chú ý tới.Tô Uyên đang tự hỏi, nên giải quyếtchuyện này thế nào đây.Khi Tôn Hiếu Hùng còn đang nhìn chằmchằm Lâm Bình, đếm ngược thời gian chếtcủa Lâm Bình, đồng thời cũng nghĩ, đợi lát nữaphải trả thù Lâm Bình thế nào, mới xả hếtđược cục tức ở trong lòng anh ta.Nửa tiếng sau.Trong công ty truyền tới tiếng xôn xao.Một đám người đi đến.Đi đầu là một người đàn ông trung niên.Nhìn thấy người đàn ông trung niên kia,Tôn Hiếu Hùng lập tức kích động chạy tới:“Chú Chu, chính là anh ta, chính là anh ta đánhcháu, còn nói xấu cháu…”Tô Uyên vội vàng giải thích: “Sở dĩ LâmBình ra tay, là vì Tôn Hiếu Hùng nói những lờilàm nhục, uy hiếp tôi trước…”Nhưng mà Tô Uyên còn chưa nói hết, đãbị Chu Kiệt “chú Chu” mà Tôn Hiếu Hùng gọixua tay: “Mọi chuyện, tôi đều biết rõ cả rồi!”Sắc mặt Tô Uyên lập tức khó coi.Quả nhiên, ngay cả giải thích cũng khôngnghe.Tôn Hiếu Hùng thì có vẻ mặt đắc ý.Nhìn Lâm Bình, giống như nhìn một ngườichết.Chỉ có Lâm Bình lấy dáng ngồi đúng tiêuchuẩn, ngồi trên ghế, không nhúc nhích chútnào.Cho dù là Chu Kiệt dẫn đám người tới,cũng không hấp dẫn được sự chú ý của LâmBình, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên.“Không phải là anh mới nói rất oai sao?Sao bây giờ không mở miệng nói nữa? Sợ rồià?”Tôn Hiếu Hùng sờ đôi má sưng đỏ củamình, nhìn về phía Lâm Bình, trong đôi mắttràn ngập oán hận.“Chú Chu, mau phái người bắt anh ta đi!”Tôn Hiếu Hùng ở trên cao nhìn xuống LâmBình, hưng phấn nói.Tô Uyên thấy thế, lúc này muốn ra mặtthay anh.Nhưng đúng lúc này, Chu Kiệt hừ lạnh mộttiếng: “Mọi chuyện, chúng tôi đã điều tra rõràng rồi. Những tội danh của Tôn Hiếu Hùngbao gồm đe dọa, uy hiếp, làm nhục và giở thủđoạn, quấy rầy cô gái còn chưa kết hôn này,bây giờ đã có chứng cứ vô cùng xác thực, TônHiếu Hùng, mời cậu đi theo chúng tôi mộtchuyến về cục cảnh sátNói xong, Chu Kiệt lập tức nhìn về phíaTôn Hiếu Hùng, trong di động, một đoạn ghiâm được mở ra.Vẻ mặt hưng phấn của Tôn Hiếu Hùngchậm rãi cứng đờ lại.Tô Uyên cũng ngây người, trong đôi mắtđẹp tràn ngập kinh ngạc nhìn chằm chằm mộtmàn này, có chút khó mà tin được!