Chương 24: Tự chữa vết thương
Phi Nguyệt Các.
Vân Cẩm Nguyệt bị vết thương trên người làm đau đến mức phải tỉnh lại.
Vừa tỉnh, nàng đã thấy Phượng Nhi quỳ gối trước mặt mình, khóc thút thít: “Tiểu thư ơi, số của người khổ quát Tối qua người mới té ao, vật vã lắm mới đỡ được chút, giờ lại bị đánh tới mức như này, hu hu hu...”
"Phượng Nhi..." Vân Cẩm Nguyệt yếu ớt lên tiếng: “Ta khát quá, muốn uống miếng nước.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi ạ? Trời ơi tốt quá rồi, muội rót nước cho người ngay đây." Phượng Nhi nói xong thì nhanh chân chạy đi rót nước cho Vân Cẩm Nguyệt.
Sau đó, nàng ta đỡ Vân Cẩm Nguyệt dậy, đút nước. cho nàng uống.
Uống hết chén nước, Vân Cẩm Nguyệt mới cảm thấy cơ thể mình khá hơn chút.
Vừa rồi ngực nàng căng tức, nhờ chén nước ấm này trong người nàng đỡ hơn nhiều.
Thấy nàng như vậy, Phượng Nhi vừa tức giận vừa đau lòng: “Tiểu thư, sao vương gia có thể đối xử với người vậy chứ? Người là chính phi của hắn cơ mà, hắn lại vì một ả thiếp thất mà đánh người đến mức này. Vừa rồi muội nhờ. Trương ma ma đi mời đại phu, Trương ma ma không chịu. Bà ta nói là Vương gia căn dặn, bảo tiểu †hư bụng làm dạ chịu sống chết có số, vương phủ không thể mời đại phu cho người. Vương gia làm vậy tức là dứt khoát muốn người chết cho xong mà, người thương hắn như vậy, sao hắn ác thế không biết.”
"À thế à? Ta không cần đại phu đâu Phượng Nhi, chỗ †a có thuốc, muội bôi giúp ta được không?” Sở Minh Khiêm không chịu mời đại phu khám cho nàng, chả sao cả.
Nàng là đại phu đó, tự nàng có thể chữa trị vết thương.
"Tiểu thư, người có thuốc trị thương sao? Người biết trị thế nào ư?” Phượng Nhi lo lắng hỏi han.
"Muội đi múc một thau nước nóng đến trước đã, lát nữa ta sẽ nói cho muội biết, muội cứ yên tâm, ta chữa được." Vân Cẩm Nguyệt ho khan rồi nói.
Phượng Nhỉ rưng rưng nước mắt: “Dạ tiểu thư, muội đi ngay đây.”
Đợi Phượng Nhi đi khuất bóng, Vân Cẩm Nguyệt mới †ập trung tỉnh thần, đưa ý thức vào không gian hệ thống.
Nàng lướt quanh một vòng không gian, chọn mấy bình thuốc kháng viêm, cầm máu, Amoxicillin, Cephalosporin, đồng thời lấy thêm ít gạc, băng vải và dược phẩm thường dùng.
Tốt xấu gì cũng phải lấy nhiều loại thuốc ra chút, lỡ gặp chuyện cũng có cái để cấp cứu.
Lấy thuốc xong, nàng nuốt trước vài viên thuốc kháng viêm.
Chỉ trong chốc lát, Phượng Nhi đã mang thau nước nóng về, nàng ta vừa về thì thấy Vân Cẩm Nguyệt bày một đống thuốc kỳ quặc ở đầu giường.
Nàng ta tò mò hỏi: “Tiểu thư, số thuốc này với đống thuốc hồi trước, tất cả đều là người mang từ nhà mẹ tới ạ? Xưa giờ muội chưa thấy bao giờ hết.”
"À số thuốc này là do một thần y tặng cho nương ta, nương ta lén đưa cho ta, tất nhiên muội đâu có biết, ngay cả cha ta còn chẳng biết nữa là. Được rồi, muội rửa vết thương giúp ta đi, rồi dựa theo chỉ dẫn của ta mà bôi thuốc.” Vân Cẩm Nguyệt nói xong thì ngoan ngoấn nằm sấp xuống giường.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Vân Cẩm Nguyệt bị vết thương trên người làm đau đến mức phải tỉnh lại.
Vừa tỉnh, nàng đã thấy Phượng Nhi quỳ gối trước mặt mình, khóc thút thít: “Tiểu thư ơi, số của người khổ quát Tối qua người mới té ao, vật vã lắm mới đỡ được chút, giờ lại bị đánh tới mức như này, hu hu hu...”
"Phượng Nhi..." Vân Cẩm Nguyệt yếu ớt lên tiếng: “Ta khát quá, muốn uống miếng nước.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi ạ? Trời ơi tốt quá rồi, muội rót nước cho người ngay đây." Phượng Nhi nói xong thì nhanh chân chạy đi rót nước cho Vân Cẩm Nguyệt.
Sau đó, nàng ta đỡ Vân Cẩm Nguyệt dậy, đút nước. cho nàng uống.
Uống hết chén nước, Vân Cẩm Nguyệt mới cảm thấy cơ thể mình khá hơn chút.
Vừa rồi ngực nàng căng tức, nhờ chén nước ấm này trong người nàng đỡ hơn nhiều.
Thấy nàng như vậy, Phượng Nhi vừa tức giận vừa đau lòng: “Tiểu thư, sao vương gia có thể đối xử với người vậy chứ? Người là chính phi của hắn cơ mà, hắn lại vì một ả thiếp thất mà đánh người đến mức này. Vừa rồi muội nhờ. Trương ma ma đi mời đại phu, Trương ma ma không chịu. Bà ta nói là Vương gia căn dặn, bảo tiểu †hư bụng làm dạ chịu sống chết có số, vương phủ không thể mời đại phu cho người. Vương gia làm vậy tức là dứt khoát muốn người chết cho xong mà, người thương hắn như vậy, sao hắn ác thế không biết.”
"À thế à? Ta không cần đại phu đâu Phượng Nhi, chỗ †a có thuốc, muội bôi giúp ta được không?” Sở Minh Khiêm không chịu mời đại phu khám cho nàng, chả sao cả.
Nàng là đại phu đó, tự nàng có thể chữa trị vết thương.
"Tiểu thư, người có thuốc trị thương sao? Người biết trị thế nào ư?” Phượng Nhi lo lắng hỏi han.
"Muội đi múc một thau nước nóng đến trước đã, lát nữa ta sẽ nói cho muội biết, muội cứ yên tâm, ta chữa được." Vân Cẩm Nguyệt ho khan rồi nói.
Phượng Nhỉ rưng rưng nước mắt: “Dạ tiểu thư, muội đi ngay đây.”
Đợi Phượng Nhi đi khuất bóng, Vân Cẩm Nguyệt mới †ập trung tỉnh thần, đưa ý thức vào không gian hệ thống.
Nàng lướt quanh một vòng không gian, chọn mấy bình thuốc kháng viêm, cầm máu, Amoxicillin, Cephalosporin, đồng thời lấy thêm ít gạc, băng vải và dược phẩm thường dùng.
Tốt xấu gì cũng phải lấy nhiều loại thuốc ra chút, lỡ gặp chuyện cũng có cái để cấp cứu.
Lấy thuốc xong, nàng nuốt trước vài viên thuốc kháng viêm.
Chỉ trong chốc lát, Phượng Nhi đã mang thau nước nóng về, nàng ta vừa về thì thấy Vân Cẩm Nguyệt bày một đống thuốc kỳ quặc ở đầu giường.
Nàng ta tò mò hỏi: “Tiểu thư, số thuốc này với đống thuốc hồi trước, tất cả đều là người mang từ nhà mẹ tới ạ? Xưa giờ muội chưa thấy bao giờ hết.”
"À số thuốc này là do một thần y tặng cho nương ta, nương ta lén đưa cho ta, tất nhiên muội đâu có biết, ngay cả cha ta còn chẳng biết nữa là. Được rồi, muội rửa vết thương giúp ta đi, rồi dựa theo chỉ dẫn của ta mà bôi thuốc.” Vân Cẩm Nguyệt nói xong thì ngoan ngoấn nằm sấp xuống giường.
Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!