Chương 29: Trộm chữa bệnh
“Nhưng sao vương phi nương nương lại biết y thuật chứ, nhanh bảo nàng ởi đi, đừng gây chuyện làm phiền Mạch Trúc.” Đám hạ nhân khác cũng nói hùa theo.
Phượng Nhi thấy vậy, vội vàng kéo Vân Cẩm Nguyệt rời đi: “Nương nương, chúng ta đi thôi, chẳng may vương gia nổi giận, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Nhưng ta thật sự có thể cứu hắn...
Vân Cẩm Nguyệt còn chưa nói xong đã bị mấy thị vệ lôi ra ngoài.
Đám thị vệ lôi nàng ra ngoài sân, ném nàng xuống đất, nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt chán ghét.
Vân Cẩm Nguyệt bưồn bực, cho dù là người đẹp, nếu danh tiếng không tốt cũng bị mọi người ghét bỏ.
Vân Cẩm Nguyệt nghĩ những người này càng khinh thường nàng, nàng càng muốn cứu sống Mạch Trúc cho. bọn họ thấy.
Nàng tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn một mạng người chết đi như vậy, nàng phải nghĩ cách đi vào phòng Mạch Trúc, khám vết thương cho hắn ta.
Trải qua trận vừa rồi, nàng phát hiện, nàng chỉ có cách lén khám bệnh cho Mạch Trúc, nếu chữa được thì tốt, chẳng may không chữa được, sợ rằng những người sẽ giết nàng.
Sau khi bị đuổi ra khỏi Thanh Trúc Viên, Vân Cẩm Nguyệt thì thầm hai câu với Phượng Nhi, nghe xong, sắc. mặt của Phượng Nhỉ trắng bệch: “Nương nương, người muốn lẻn vào hậu viện, lén chữa bệnh cho Mạch Trúc?”
“Đúng vậy, chờ ta lẻn vào phòng của Mạch Trúc, ngươi đứng gác ở cửa chính, nếu có người muốn vào, ngươi hét to thu hút sự chú ý của bọn họ, kéo dài thời gian thay ta.”
“Nhưng, làm vậy có được không? Người thật sự có thể chữa khỏi cho Mạch Trúc?” Phượng Nhi nghi ngờ hỏi.
“Muội xem trên người ta nhiều vết thương lại nhanh khỏi như vậy chứng tỏ ta hiểu y thuật, Phượng Nhi, ngươi phải tin tưởng ta.” Vân Cẩm Nguyệt nhìn Phượng Nhị, ánh mắt kiên định.
Nàng muốn Phượng Nhi kéo dài thời gian thì mới có thể hành động được.
“Y thuật.
Phượng Nhi sửng sốt.
Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng với Phượng Nhi, Vân Cẩm Nguyệt lẻn vào trong hậu viện của Thanh Trúc Viên.
Lúc này mọi người đều đang đặt hết sự chú ý vào tiền viện, không ai ở hậu viện cả, thuận tiện cho Vân Cẩm Nguyệt hành động.
Vân Cẩm Nguyệt thấy bốn bề vắng lặng, nhanh chóng lẻn vào hậu viện, đẩy cửa, phát hiện cánh cửa không đóng kỹ, nàng có thể chuồn êm vào trong.
Vừa bước vào, nàng đã ngửi được mùi thuốc trung y nồng nặc.
Nhìn về phía giường lớn, có một người trẻ tuổi đang nằm ở đó.
Người trẻ tuổi tầm mười bảy mười tám, khôi ngô tuấn tú, làn da trắng bệch, môi không chút máu, đang chìm trong hôn mê.
Ngoại trừ hắn ta, không có ai khác ở trong phòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Phượng Nhi thấy vậy, vội vàng kéo Vân Cẩm Nguyệt rời đi: “Nương nương, chúng ta đi thôi, chẳng may vương gia nổi giận, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Nhưng ta thật sự có thể cứu hắn...
Vân Cẩm Nguyệt còn chưa nói xong đã bị mấy thị vệ lôi ra ngoài.
Đám thị vệ lôi nàng ra ngoài sân, ném nàng xuống đất, nhìn chằm chằm nàng với ánh mắt chán ghét.
Vân Cẩm Nguyệt bưồn bực, cho dù là người đẹp, nếu danh tiếng không tốt cũng bị mọi người ghét bỏ.
Vân Cẩm Nguyệt nghĩ những người này càng khinh thường nàng, nàng càng muốn cứu sống Mạch Trúc cho. bọn họ thấy.
Nàng tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn một mạng người chết đi như vậy, nàng phải nghĩ cách đi vào phòng Mạch Trúc, khám vết thương cho hắn ta.
Trải qua trận vừa rồi, nàng phát hiện, nàng chỉ có cách lén khám bệnh cho Mạch Trúc, nếu chữa được thì tốt, chẳng may không chữa được, sợ rằng những người sẽ giết nàng.
Sau khi bị đuổi ra khỏi Thanh Trúc Viên, Vân Cẩm Nguyệt thì thầm hai câu với Phượng Nhi, nghe xong, sắc. mặt của Phượng Nhỉ trắng bệch: “Nương nương, người muốn lẻn vào hậu viện, lén chữa bệnh cho Mạch Trúc?”
“Đúng vậy, chờ ta lẻn vào phòng của Mạch Trúc, ngươi đứng gác ở cửa chính, nếu có người muốn vào, ngươi hét to thu hút sự chú ý của bọn họ, kéo dài thời gian thay ta.”
“Nhưng, làm vậy có được không? Người thật sự có thể chữa khỏi cho Mạch Trúc?” Phượng Nhi nghi ngờ hỏi.
“Muội xem trên người ta nhiều vết thương lại nhanh khỏi như vậy chứng tỏ ta hiểu y thuật, Phượng Nhi, ngươi phải tin tưởng ta.” Vân Cẩm Nguyệt nhìn Phượng Nhị, ánh mắt kiên định.
Nàng muốn Phượng Nhi kéo dài thời gian thì mới có thể hành động được.
“Y thuật.
Phượng Nhi sửng sốt.
Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng với Phượng Nhi, Vân Cẩm Nguyệt lẻn vào trong hậu viện của Thanh Trúc Viên.
Lúc này mọi người đều đang đặt hết sự chú ý vào tiền viện, không ai ở hậu viện cả, thuận tiện cho Vân Cẩm Nguyệt hành động.
Vân Cẩm Nguyệt thấy bốn bề vắng lặng, nhanh chóng lẻn vào hậu viện, đẩy cửa, phát hiện cánh cửa không đóng kỹ, nàng có thể chuồn êm vào trong.
Vừa bước vào, nàng đã ngửi được mùi thuốc trung y nồng nặc.
Nhìn về phía giường lớn, có một người trẻ tuổi đang nằm ở đó.
Người trẻ tuổi tầm mười bảy mười tám, khôi ngô tuấn tú, làn da trắng bệch, môi không chút máu, đang chìm trong hôn mê.
Ngoại trừ hắn ta, không có ai khác ở trong phòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!