Chương 47: Đánh Vương gia
Nhìn thấy một màn này, Sở Minh Khiêm ngây ngẩn cả người.
Hắn từ trước tới nay chưa từng thấy nàng như vậy bao giờ, thật sự quá thu hút người khác.
Sự tiêu sái, tùy ý, hào hiệp này... Hắn chưa từng thấy.
Hắn không nghĩ tới nàng có thể làm thơ, mà còn làm thơ hay như vậy.
Trong mắt hắn nhất thời hiện lên một tia hoài nghi, trước kia Vân Cẩm Nguyệt sẽ không bao giờ như vậy, chưa từng làm thơ, tại sao bây giờ nói ngâm là ngâm ngay được vậy?
Lúc này, Phượng Nhi lo lắng nhìn về phía Vân Cẩm Nguyệt: “Nương nương, tại sao người lại cởi giày, nếu để Vương gia bắt gặp bộ dáng này của nương nương, nhất định ngài ấy sẽ nổi giận."
“Lão nương mặc kệ hắn, lão nương thích cởi thì cởi, thích mặc thì mặc, hắn quản được sao?” Vân Cẩm Nguyệt dù say rượu nhưng vẫn nhanh nhẹn đáp lời.
“Nhưng mà nương nương, trước đây không phải là người sợ nhất lời Vương gia nói sao?”
“Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, trước kia Vân Cẩm Nguyệt vì thích hẳn nên mới không muốn làm hẳn mất đi sự tự tôn, còn giờ Vân Cẩm Nguyệt đã thay đổi rồi, nàng tuyệt đối sẽ không vì một nam nhân mà cố sống cố chết, cũng sẽ không sống vì bất kì ai nữa, nàng sẽ sống vì chính mình thôi.” Vân Cẩm Nguyệt nói xong thì ngửa đầu uống một ngụm rượu nữa.
“Đúng là đặc sắc!” Cách đó không xa, một bóng dáng màu trắng đi tới.
Sở Minh Khiêm vỗ tay, đi vài bước đã tới.
Vân Cẩm Nguyệt bị giọng nói này hù cho một cái, trượt chân rơi xuống đất, phần mông nàng bị đập xuống đau đớn vô cùng.
Quần áo của hắn bao giờ cũng là lượt tỉ mỉ, cao quý lộng lẫy, eo của hẳn buộc một chiếc đai ngọc, đầu đội mũ ngọc, mái tóc đen nhánh được quấn lên gọn gàng, có vài sợi buông xuống ở phía sau, gương mặt tuấn tú vô song, giống như đã được đo đạt cẩn thận để điêu khắc ra vậy, thanh đao dài được dắt vừa vặn ở bên người, hẳn đẹp đến mức người người oán trách.
Gió nhẹ nổi tung tấm áo choàng màu trắng của hẳn, y phục bên trong cũng chỉ có một màu trắng nhưng phong thái phi phàm khiến quần áo bỗng trở nên óng ánh, tựa như hàng vạn vì sao đang lấp lánh trên bầu trời, thoắt ẩn thoắt hiện, vô cùng đẹp đẽ.
Đám nha hoàn nhìn thấy Sở Minh Khiêm, trong nháy mắt, tất cả đều vì sợ hãi mà tỉnh táo hơn không ít, bọn họ nhanh chóng quỳ xuống đất: “Tham kiến Vương gia.”
Vân Cẩm Nguyệt vẫn say bí tỉ như cũ, nàng căn bản không thể tỉnh táo được.
Nàng nhìn thấy đám nha đầu đều quỳ xuống, nhanh chóng đưa mắt trừng các nàng: “Hắn là ai vậy? Tại sao các ngươi phải quỳ? Mau đứng lên, đừng quỳ hắn.”
“Nương nương là Vương gia, mau, người mau đi giày vào.” Phượng Nhi nhanh chóng tìm giày, muốn đi vào cho Vân Cẩm Nguyệt.
Ai biết Vân Cẩm Nguyệt lại cướp lấy đôi giày, ném về phía Sở Minh Khiêm: "Vương gia chó má gì cơ? Ta không biết, các ngươi sợ hắn làm gì, mau đứng lên đi!”
Nói xong, nàng hung hăng ném một chiếc, hai chiếc giày vào người Sở Minh Khiêm.
Sắc mặt của hẳn trong nháy mắt tối sầm lại.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Hắn từ trước tới nay chưa từng thấy nàng như vậy bao giờ, thật sự quá thu hút người khác.
Sự tiêu sái, tùy ý, hào hiệp này... Hắn chưa từng thấy.
Hắn không nghĩ tới nàng có thể làm thơ, mà còn làm thơ hay như vậy.
Trong mắt hắn nhất thời hiện lên một tia hoài nghi, trước kia Vân Cẩm Nguyệt sẽ không bao giờ như vậy, chưa từng làm thơ, tại sao bây giờ nói ngâm là ngâm ngay được vậy?
Lúc này, Phượng Nhi lo lắng nhìn về phía Vân Cẩm Nguyệt: “Nương nương, tại sao người lại cởi giày, nếu để Vương gia bắt gặp bộ dáng này của nương nương, nhất định ngài ấy sẽ nổi giận."
“Lão nương mặc kệ hắn, lão nương thích cởi thì cởi, thích mặc thì mặc, hắn quản được sao?” Vân Cẩm Nguyệt dù say rượu nhưng vẫn nhanh nhẹn đáp lời.
“Nhưng mà nương nương, trước đây không phải là người sợ nhất lời Vương gia nói sao?”
“Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, trước kia Vân Cẩm Nguyệt vì thích hẳn nên mới không muốn làm hẳn mất đi sự tự tôn, còn giờ Vân Cẩm Nguyệt đã thay đổi rồi, nàng tuyệt đối sẽ không vì một nam nhân mà cố sống cố chết, cũng sẽ không sống vì bất kì ai nữa, nàng sẽ sống vì chính mình thôi.” Vân Cẩm Nguyệt nói xong thì ngửa đầu uống một ngụm rượu nữa.
“Đúng là đặc sắc!” Cách đó không xa, một bóng dáng màu trắng đi tới.
Sở Minh Khiêm vỗ tay, đi vài bước đã tới.
Vân Cẩm Nguyệt bị giọng nói này hù cho một cái, trượt chân rơi xuống đất, phần mông nàng bị đập xuống đau đớn vô cùng.
Quần áo của hắn bao giờ cũng là lượt tỉ mỉ, cao quý lộng lẫy, eo của hẳn buộc một chiếc đai ngọc, đầu đội mũ ngọc, mái tóc đen nhánh được quấn lên gọn gàng, có vài sợi buông xuống ở phía sau, gương mặt tuấn tú vô song, giống như đã được đo đạt cẩn thận để điêu khắc ra vậy, thanh đao dài được dắt vừa vặn ở bên người, hẳn đẹp đến mức người người oán trách.
Gió nhẹ nổi tung tấm áo choàng màu trắng của hẳn, y phục bên trong cũng chỉ có một màu trắng nhưng phong thái phi phàm khiến quần áo bỗng trở nên óng ánh, tựa như hàng vạn vì sao đang lấp lánh trên bầu trời, thoắt ẩn thoắt hiện, vô cùng đẹp đẽ.
Đám nha hoàn nhìn thấy Sở Minh Khiêm, trong nháy mắt, tất cả đều vì sợ hãi mà tỉnh táo hơn không ít, bọn họ nhanh chóng quỳ xuống đất: “Tham kiến Vương gia.”
Vân Cẩm Nguyệt vẫn say bí tỉ như cũ, nàng căn bản không thể tỉnh táo được.
Nàng nhìn thấy đám nha đầu đều quỳ xuống, nhanh chóng đưa mắt trừng các nàng: “Hắn là ai vậy? Tại sao các ngươi phải quỳ? Mau đứng lên, đừng quỳ hắn.”
“Nương nương là Vương gia, mau, người mau đi giày vào.” Phượng Nhi nhanh chóng tìm giày, muốn đi vào cho Vân Cẩm Nguyệt.
Ai biết Vân Cẩm Nguyệt lại cướp lấy đôi giày, ném về phía Sở Minh Khiêm: "Vương gia chó má gì cơ? Ta không biết, các ngươi sợ hắn làm gì, mau đứng lên đi!”
Nói xong, nàng hung hăng ném một chiếc, hai chiếc giày vào người Sở Minh Khiêm.
Sắc mặt của hẳn trong nháy mắt tối sầm lại.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!