Chương 28
Lần trước đưa cơm trưa tới Bộ Lễ, cha và Thái tử ăn không no. Lần này Khương Họa đã có kinh nghiệm, nấu thêm một ít món ăn, ngoài đồ ăn chay còn có món thịt. Mặc dù cha không ăn, nhưng Thái tử thì không có thói quen ăn chay.
Khi đã chuẩn bị xong và đóng gói vào hộp thức ăn, nàng phái Lan Nha mang một vài nàng hầu đưa đến đó. Hiếm khi cha ăn cơm ở nhà, Khương Họa đến chỗ thầy giáo giảng bài, định chờ tan học thì dẫn em trai qua cùng.
Giờ đã là buổi trưa, giờ học buổi sáng cũng nên kết thúc, thầy giáo nhìn thấy Khương Họa chờ ở cổng viện thì trực tiếp để Khương Trừng đi.
“Họa Họa!” - Khương Trừng vui vẻ nắm tay Khương Họa: “Không đi đưa cơm trưa cho cha sao?”. Chị gái chỉ đưa cậu đến đây vào buổi sáng, buổi trưa không đón cậu.
Khương Họa giúp cậu chỉnh lại vạt áo phía trước: "Hôm nay cha ăn cơm ở nhà, chúng ta đi phòng sách ăn cùng cha đi".
“Bà nội thì sao?” - Khương Trừng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bối rối hỏi: “Tại sao chúng ta không đến chỗ bà nội, bốn người chúng ta ăn cùng nhau?".
Khương Họa cười nói: "Thái tử cũng ở đây, vào nội viện cũng không tốt. Nếu để bà nội đi ra thì lại quá hưng sư động chúng. Không phải trước đây đệ từng dùng cơm cùng với Thái tử sao? Đúng lúc cũng không xa lạ".
Nàng chủ yếu là lo lắng bà nội không thích người hoàng gia như Thái tử. Không ngờ Khương Trừng lập tức buông tay: "Vậy, đệ không đi nữa, đệ đi ăn trưa với bà nội. Nếu chúng ta ở cùng nhau, bà nội chỉ có một mình sẽ rất cô đơn".
Cậu đã có bóng ma tâm lý khi dùng bữa với Thái tử. Lần trước ở bến tàu, Thái tử còn nghiêm khắc hơn cả chị gái, cứ nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt không mấy thiện cảm, khiến cậu phải ăn rất nhiều rau xanh. Cậu tuyệt đối không muốn ăn cùng một bàn với Thái tử.
"Ô, Trừng ca nhi thật hiếu thảo và chu đáo. Bà nội biết chuyện thì không biết sẽ vui đến nhường nào đâu" - Khương Họa véo vào mặt em trai: "Ngoan như vậy phải thưởng nha. Buổi chiều tỷ tỷ sẽ làm phô mai đậu phộng cho đệ, đưa đi cùng với điểm tâm của đầu bếp nữ".
Khương Trừng vui vẻ cười toe toét, lộ ra một hàng răng đều tăm tắp: “Dạ, tỷ tỷ làm hai phần, cho thầy giáo nữa”. Điểm tâm do đầu bếp nữ làm ngon hơn món trong phòng bếp lớn trước đây. Mỗi khi đến giờ Thân, Sơ Đồng sẽ đưa trà bánh qua, cậu và thầy giáo đều thích lắm. Nhưng phô mai đậu phộng của chị gái làm thì thầy giáo chưa bao giờ được nếm thử.
“Không thành vấn đề” - Khương Họa vỗ vỗ cậu: “Đi đi, đệ tới chỗ bà nội đi, tỷ đến chỗ cha”.
Hai chị em tách ra, Khương Trừng đi nội viện, Khương Họa đến phòng sách của cha.
Còn tưởng rằng cha và Thái tử đã đang ăn rồi, nhưng khi bước vào phòng sách, cả Thái tử và cha đều mang sắc mặt lạnh lùng. Thái tử ngồi sau bàn sách lớn mím chặt môi mỏng, thần sách khó chịu mà cầm quyển sách xem. Cha ngồi trên chiếc ghế cách xa Thái tử nhất, ông cũng cầm một cuốn sách.
Khương Họa có chút khó hiểu, dù không có ăn cơm thì hai người cũng nên nói chuyện chứ. Bầu không khí chướng mắt lẫn nhau, không ai để ý tới đối phương là chuyện gì đây? Rõ ràng khi nàng rời đi thì vẫn còn tốt mà.
Khương Họa nhìn Lan Nha đang đứng bên cạnh. Nàng hầu tội nghiệp của nàng đã sợ tới mức sắc mặt tái nhợt rồi.
Lan Nha nhìn Khương Họa cầu cứu, vẻ mặt đáng thương. Cô nương sai nàng đến đưa hộp thức ăn, chuyện đơn giản như vậy, không ngờ Thái tử lại lạnh mặt ngay tại chỗ, cái chặn giấy đang nghịch trong tay bị ném lên bàn phát ra một tiếng "cạch", khiến bắp chân nàng run lên vì sợ hãi, suýt chút nữa đã khuỵu xuống.
Hai mắt Thái tử tối tăm: "Vì sao vật nhỏ không tự mình tới?!".
Lan Nha đang cân nhắc xem "vật nhỏ" là gì, chẳng lẽ là đang ám chỉ cô nương nhà mình, thì chợt nghe thấy một tiếng "hừ!" từ trong mũi lão gia nhà mình. Mặc dù không dám trực tiếp nói gì với Thái tử, nhưng ông lại đứng phắt dậy ngồi xuống trên chiếc ghế cách xa Thái tử nhất, lộ ra vẻ bất mãn không thể biểu đạt thành lời.
Người nào người nấy đều thở phì phò, lần này Lan Nha càng không dám động đậy nữa, ngây người đứng ở nơi đó, không biết nên quỳ xuống hay là lấy dũng khí rời đi lặng lẽ như không có chuyện gì.
Ngay khi nàng không thể kiên trì thêm nữa, cuối cùng cô nương nhà mình cũng đã đến.
Tiêu Quyết ngẩng đầu lên, dưới hàng lông mi dài màu quạ, một chút vui mừng lóe lên trong đôi mắt đen: "Họa Họa, ta tưởng nàng sẽ không đến". Y thấy một hầu gái đến đưa hộp thức ăn nên tưởng rằng cô nhóc dùng cách này đuổi y đi. Phải biết rằng, miệng y chẳng thể nếm được hương vị gì, ăn gì với y mà nói hoàn toàn không quan trọng. Lý do tại sao y ở lại đây ăn trưa chỉ là để ở bên cạnh cô nhóc.
“Làm sao có thể?” - Khương Họa cười nói: “Vốn dĩ ta muốn đón em trai cùng đến ăn cơm, nhưng em trai có việc khác nên đi trước rồi”.
Khương Họa ra hiệu cho Lan Nha lui ra, tự tay mở hộp đồ ăn, đặt đồ ăn bên trong lên bàn: "Đồ ăn chay là ta mới làm thử hôm nay, còn chưa thành thạo, mong Thái tử điện hạ thông cảm".
“Họa Họa khiêm tốn quá, chỉ cần là do Họa Họa làm thì nhất định sẽ rất ngon” - Tiêu Quyết ngồi vào ghế: “Ơ, sao còn có món mặn?” Chẳng lẽ Khương Vĩ không ăn chay nữa?
Khương Họa dọn đũa ngọc: "Ngài không cần phải ăn chay, món mặn này là làm cho ngài". Bởi vì nhiều món ăn chay trông giống như món thịt, nàng lo lắng cha mình bị nhầm nên đã đặt món chay trước mặt cha và món mặn ở trước mặt Thái tử, chính phân chia rõ ràng.
Bây giờ cả Khương Vĩ và Thái tử đều vui sướng.
Khương Vĩ nghĩ: Nhìn con gái bảo bối của ta thiên vị ta như thế nào kìa, sợ Thái tử cướp đồ chay của ta nên đặc biệt đặt hết trước mặt ta.
Thái tử nghĩ: Nhìn cô nhóc này tốt với mình biết bao. Vốn là mình ăn ké bữa trưa của Khương Vĩ, nhưng mấy món mặn này cũng là đặc biệt làm cho mình!
Mùa xuân trở lại, bầu không khí lạnh lẽo căng thẳng trong phòng bị cuốn đi, cả hai vui vẻ cầm đũa ngọc lên, không giành thức ăn như ở Bộ Lễ lần trước. Khương Vĩ tập trung vào đồ chay trước mặt, Thái tử thì thích những món mặn mà Khương Họa đặc biệt nấu cho y.
Tiêu Quyết mang tâm trạng tốt, sau khi ăn xong liền đi thẳng vào hoàng cung. Hiếm khi cô nhóc có lương tâm như vậy, y phải giúp nàng đưa Hạ Tư Dao đi càng sớm càng tốt.
Huệ Thuận Đế đang phê duyệt tấu chương sau long án, khi nhìn thấy Thái tử bước vào thì nở nụ cười nhìn y từ trên xuống dưới: "Hữu An, gần đây trông khí sắc con không tệ nha".
Tiêu Quyết hành lễ rồi ngồi sang một bên: "Có sự che chở của phụ hoàng, nhi thần nhất định có thể sống lâu trăm tuổi".
Huệ Thuận Đế vui mừng vỗ lên long án một cái: "Ha ha, tốt, Thái tử của trẫm là long tử, tất nhiên có thể sống lâu trăm tuổi!". Y đã mang độc từ trong thai, sinh hạ còn có thái y nói năng lung tung rằng y không sống đến cập quan, đã bị ông chém đầu trong cơn thịnh nộ. Chữ mà ông đặt cho Thái tử là "Hữu An", mong ông trời phù hộ cho y được lớn lên bình an.
Hai năm trở lại đây, thấy Thái tử càng ngày càng tốt, khuôn mặt trắng đẹp như ngọc, tuấn tú cao ráo, cả người tựa như chi lang ngọc thụ. Huệ Thuận Đế càng nhìn càng vui lòng, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: "Nào, Hữu An ngồi bên cạnh phê tấu chương cùng trẫm đi".
Thân thể của Thái tử được bảo dưỡng tốt, nhưng y vẫn lười biếng như trước. Tuy có quyền hành trong sáu bộ, nhưng ít khi giúp ông việc chính sự. Ông chỉ có thể nhân cơ hội giao cho Thái tử một số việc, cũng không thể cứ chờ mộ ông xanh cổ rồi, sau khi Thái tử đăng cơ lại mù quáng.
Tiêu Quyết đã quen từ lâu, sau khi bước đến long án thì ngồi bên cạnh Huệ Thuận Đế, chuyển một nửa số tấu chương chất thành đống cao trước mặt mình, cầm bút son lên, vừa đọc lướt vừa nói: "Hôm nay con đã đến Khương phủ".
Huệ Thuận Đế sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra Khương phủ là đâu: "Sao, đi thăm cô con à?".
Tiêu Quyết không trả lời, bút son "soàn soạt" phê chỉ thị trên tấu chương, lại nói: "Quận chúa ở lại Khương phủ thật sự không thích hợp".
Huệ Thuận Đế không có khả năng làm cả hai việc cùng một lúc, đặt bút son trong tay xuống, hỏi: "Nhưng Bình Dương sống trong Khương phủ, tại sao A Dao sống với Bình Dương thì không thích hợp? Chẳng lẽ là Khương phủ không tốt với con bé sao?"
“Dù sao thì muội ấy cũng đường đường là quận chúa” - Tiêu Quyết tiếp tục viết: “Nếu như trước đây còn nhỏ thì sống ở Khương phủ cũng thôi, nhưng bây giờ muội ấy đã cập kê rồi, ngay cả nhà mình cũng không có mà lại phải ở nhà người khác, nghe cũng không hay. Hơn nữa muội ấy cũng đã đến tuổi kết hôn, cứ ở trong nội viện Khương phủ, mà nội viện còn có Khương Thị lang và con trai Khương Thị lang nữa".
“Con nói vậy thì đúng là không thích hợp” - Huệ Thuận Đế cau mày cân nhắc: “Vậy thì cho nó sống ở đâu? Phủ công chúa vẫn còn được giữ lại, nhưng cũng không biết nó có muốn sống ở đó hay không”. Kể từ khi Trưởng công chúa Bình Dương chuyển đến Khương phủ sáu năm trước, Hạ Tư Dao cũng đã chuyển đến theo. Mặc dù phủ công chúa luôn được bảo trì và sửa chữa, nhưng đã nhiều năm không có chủ nhan sinh sống.
Tiêu Quyết đổi một quyển tấu chương khác: "Phụ hoàng chỉ có một đứa cháu gái ngoại như vậy, không có lý do gì để muội ấy chịu thiệt thòi. Cứ cho muội ấy riêng một phủ quận chúa đi".
Huệ Thuận Đế suy nghĩ một chút: "Ừ, đây là một ý kiến hay. Vậy nên cho nó đến phủ nào?" Vài đời trở lại đây, hoàng gia có rất nhiều người, trong đó có rất nhiều thân vương và công chúa, phủ thân vương phủ công chúa chẳng đủ chia. Đến thế hệ của ông, ông chỉ có một cô em gái Bình Dương, xuống dưới cũng chỉ có hai con trai và một cháu gái, có rất nhiều phủ đệ trống.
Tiêu Quyết cười nói: "Quận chủ thích xa hoa. Có một cái ở thành Bắc mà muội ấy nhất định sẽ thích. Nghe nói nước sông trực tiếp dẫn vào phủ".
Huệ Thuận Đế không rõ lắm về đống phủ đệ này: "Vậy con đi sắp xếp đi".
"Vâng, nhi thần giúp người phê xong mấy tấu chương này rồi đi".
Khóe môi mỏng của Tiêu Quyết cong lên, trước khi đến y đã nghĩ đến việc chia cho Hạ Tư Dao ngôi phủ đệ nào rồi. Khương phủ ở thành Nam, thế tất nhiên phải cho nàng ta sống ở thành Bắc. Nếu nàng ta muốn đến Khương phủ còn phải vòng qua toàn bộ hoàng thành.
Phủ đệ kia vốn không tệ, dẫn nước vào phủ, nhưng đã bị bỏ trống nhiều năm, hai bên sông có rất nhiều người và cửa hàng, tửu lâu. Người bình thường giặt giũ nấu nướng thì cũng thôi, nhưng nước bẩn của tửu lâu cũng đổ vào sông, mùi trong phủ có thể hình dung được.
Hạ Tư Dao cũng không thể để mọi người ở hai bên bờ sông dọn hết đi được, đúng không? Đến lúc đó nàng ta sẽ có phiền não, sẽ không có thời gian gây phiền phức cho cô gái nhỏ nữa.
Khi đã chuẩn bị xong và đóng gói vào hộp thức ăn, nàng phái Lan Nha mang một vài nàng hầu đưa đến đó. Hiếm khi cha ăn cơm ở nhà, Khương Họa đến chỗ thầy giáo giảng bài, định chờ tan học thì dẫn em trai qua cùng.
Giờ đã là buổi trưa, giờ học buổi sáng cũng nên kết thúc, thầy giáo nhìn thấy Khương Họa chờ ở cổng viện thì trực tiếp để Khương Trừng đi.
“Họa Họa!” - Khương Trừng vui vẻ nắm tay Khương Họa: “Không đi đưa cơm trưa cho cha sao?”. Chị gái chỉ đưa cậu đến đây vào buổi sáng, buổi trưa không đón cậu.
Khương Họa giúp cậu chỉnh lại vạt áo phía trước: "Hôm nay cha ăn cơm ở nhà, chúng ta đi phòng sách ăn cùng cha đi".
“Bà nội thì sao?” - Khương Trừng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bối rối hỏi: “Tại sao chúng ta không đến chỗ bà nội, bốn người chúng ta ăn cùng nhau?".
Khương Họa cười nói: "Thái tử cũng ở đây, vào nội viện cũng không tốt. Nếu để bà nội đi ra thì lại quá hưng sư động chúng. Không phải trước đây đệ từng dùng cơm cùng với Thái tử sao? Đúng lúc cũng không xa lạ".
Nàng chủ yếu là lo lắng bà nội không thích người hoàng gia như Thái tử. Không ngờ Khương Trừng lập tức buông tay: "Vậy, đệ không đi nữa, đệ đi ăn trưa với bà nội. Nếu chúng ta ở cùng nhau, bà nội chỉ có một mình sẽ rất cô đơn".
Cậu đã có bóng ma tâm lý khi dùng bữa với Thái tử. Lần trước ở bến tàu, Thái tử còn nghiêm khắc hơn cả chị gái, cứ nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt không mấy thiện cảm, khiến cậu phải ăn rất nhiều rau xanh. Cậu tuyệt đối không muốn ăn cùng một bàn với Thái tử.
"Ô, Trừng ca nhi thật hiếu thảo và chu đáo. Bà nội biết chuyện thì không biết sẽ vui đến nhường nào đâu" - Khương Họa véo vào mặt em trai: "Ngoan như vậy phải thưởng nha. Buổi chiều tỷ tỷ sẽ làm phô mai đậu phộng cho đệ, đưa đi cùng với điểm tâm của đầu bếp nữ".
Khương Trừng vui vẻ cười toe toét, lộ ra một hàng răng đều tăm tắp: “Dạ, tỷ tỷ làm hai phần, cho thầy giáo nữa”. Điểm tâm do đầu bếp nữ làm ngon hơn món trong phòng bếp lớn trước đây. Mỗi khi đến giờ Thân, Sơ Đồng sẽ đưa trà bánh qua, cậu và thầy giáo đều thích lắm. Nhưng phô mai đậu phộng của chị gái làm thì thầy giáo chưa bao giờ được nếm thử.
“Không thành vấn đề” - Khương Họa vỗ vỗ cậu: “Đi đi, đệ tới chỗ bà nội đi, tỷ đến chỗ cha”.
Hai chị em tách ra, Khương Trừng đi nội viện, Khương Họa đến phòng sách của cha.
Còn tưởng rằng cha và Thái tử đã đang ăn rồi, nhưng khi bước vào phòng sách, cả Thái tử và cha đều mang sắc mặt lạnh lùng. Thái tử ngồi sau bàn sách lớn mím chặt môi mỏng, thần sách khó chịu mà cầm quyển sách xem. Cha ngồi trên chiếc ghế cách xa Thái tử nhất, ông cũng cầm một cuốn sách.
Khương Họa có chút khó hiểu, dù không có ăn cơm thì hai người cũng nên nói chuyện chứ. Bầu không khí chướng mắt lẫn nhau, không ai để ý tới đối phương là chuyện gì đây? Rõ ràng khi nàng rời đi thì vẫn còn tốt mà.
Khương Họa nhìn Lan Nha đang đứng bên cạnh. Nàng hầu tội nghiệp của nàng đã sợ tới mức sắc mặt tái nhợt rồi.
Lan Nha nhìn Khương Họa cầu cứu, vẻ mặt đáng thương. Cô nương sai nàng đến đưa hộp thức ăn, chuyện đơn giản như vậy, không ngờ Thái tử lại lạnh mặt ngay tại chỗ, cái chặn giấy đang nghịch trong tay bị ném lên bàn phát ra một tiếng "cạch", khiến bắp chân nàng run lên vì sợ hãi, suýt chút nữa đã khuỵu xuống.
Hai mắt Thái tử tối tăm: "Vì sao vật nhỏ không tự mình tới?!".
Lan Nha đang cân nhắc xem "vật nhỏ" là gì, chẳng lẽ là đang ám chỉ cô nương nhà mình, thì chợt nghe thấy một tiếng "hừ!" từ trong mũi lão gia nhà mình. Mặc dù không dám trực tiếp nói gì với Thái tử, nhưng ông lại đứng phắt dậy ngồi xuống trên chiếc ghế cách xa Thái tử nhất, lộ ra vẻ bất mãn không thể biểu đạt thành lời.
Người nào người nấy đều thở phì phò, lần này Lan Nha càng không dám động đậy nữa, ngây người đứng ở nơi đó, không biết nên quỳ xuống hay là lấy dũng khí rời đi lặng lẽ như không có chuyện gì.
Ngay khi nàng không thể kiên trì thêm nữa, cuối cùng cô nương nhà mình cũng đã đến.
Tiêu Quyết ngẩng đầu lên, dưới hàng lông mi dài màu quạ, một chút vui mừng lóe lên trong đôi mắt đen: "Họa Họa, ta tưởng nàng sẽ không đến". Y thấy một hầu gái đến đưa hộp thức ăn nên tưởng rằng cô nhóc dùng cách này đuổi y đi. Phải biết rằng, miệng y chẳng thể nếm được hương vị gì, ăn gì với y mà nói hoàn toàn không quan trọng. Lý do tại sao y ở lại đây ăn trưa chỉ là để ở bên cạnh cô nhóc.
“Làm sao có thể?” - Khương Họa cười nói: “Vốn dĩ ta muốn đón em trai cùng đến ăn cơm, nhưng em trai có việc khác nên đi trước rồi”.
Khương Họa ra hiệu cho Lan Nha lui ra, tự tay mở hộp đồ ăn, đặt đồ ăn bên trong lên bàn: "Đồ ăn chay là ta mới làm thử hôm nay, còn chưa thành thạo, mong Thái tử điện hạ thông cảm".
“Họa Họa khiêm tốn quá, chỉ cần là do Họa Họa làm thì nhất định sẽ rất ngon” - Tiêu Quyết ngồi vào ghế: “Ơ, sao còn có món mặn?” Chẳng lẽ Khương Vĩ không ăn chay nữa?
Khương Họa dọn đũa ngọc: "Ngài không cần phải ăn chay, món mặn này là làm cho ngài". Bởi vì nhiều món ăn chay trông giống như món thịt, nàng lo lắng cha mình bị nhầm nên đã đặt món chay trước mặt cha và món mặn ở trước mặt Thái tử, chính phân chia rõ ràng.
Bây giờ cả Khương Vĩ và Thái tử đều vui sướng.
Khương Vĩ nghĩ: Nhìn con gái bảo bối của ta thiên vị ta như thế nào kìa, sợ Thái tử cướp đồ chay của ta nên đặc biệt đặt hết trước mặt ta.
Thái tử nghĩ: Nhìn cô nhóc này tốt với mình biết bao. Vốn là mình ăn ké bữa trưa của Khương Vĩ, nhưng mấy món mặn này cũng là đặc biệt làm cho mình!
Mùa xuân trở lại, bầu không khí lạnh lẽo căng thẳng trong phòng bị cuốn đi, cả hai vui vẻ cầm đũa ngọc lên, không giành thức ăn như ở Bộ Lễ lần trước. Khương Vĩ tập trung vào đồ chay trước mặt, Thái tử thì thích những món mặn mà Khương Họa đặc biệt nấu cho y.
Tiêu Quyết mang tâm trạng tốt, sau khi ăn xong liền đi thẳng vào hoàng cung. Hiếm khi cô nhóc có lương tâm như vậy, y phải giúp nàng đưa Hạ Tư Dao đi càng sớm càng tốt.
Huệ Thuận Đế đang phê duyệt tấu chương sau long án, khi nhìn thấy Thái tử bước vào thì nở nụ cười nhìn y từ trên xuống dưới: "Hữu An, gần đây trông khí sắc con không tệ nha".
Tiêu Quyết hành lễ rồi ngồi sang một bên: "Có sự che chở của phụ hoàng, nhi thần nhất định có thể sống lâu trăm tuổi".
Huệ Thuận Đế vui mừng vỗ lên long án một cái: "Ha ha, tốt, Thái tử của trẫm là long tử, tất nhiên có thể sống lâu trăm tuổi!". Y đã mang độc từ trong thai, sinh hạ còn có thái y nói năng lung tung rằng y không sống đến cập quan, đã bị ông chém đầu trong cơn thịnh nộ. Chữ mà ông đặt cho Thái tử là "Hữu An", mong ông trời phù hộ cho y được lớn lên bình an.
Hai năm trở lại đây, thấy Thái tử càng ngày càng tốt, khuôn mặt trắng đẹp như ngọc, tuấn tú cao ráo, cả người tựa như chi lang ngọc thụ. Huệ Thuận Đế càng nhìn càng vui lòng, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh: "Nào, Hữu An ngồi bên cạnh phê tấu chương cùng trẫm đi".
Thân thể của Thái tử được bảo dưỡng tốt, nhưng y vẫn lười biếng như trước. Tuy có quyền hành trong sáu bộ, nhưng ít khi giúp ông việc chính sự. Ông chỉ có thể nhân cơ hội giao cho Thái tử một số việc, cũng không thể cứ chờ mộ ông xanh cổ rồi, sau khi Thái tử đăng cơ lại mù quáng.
Tiêu Quyết đã quen từ lâu, sau khi bước đến long án thì ngồi bên cạnh Huệ Thuận Đế, chuyển một nửa số tấu chương chất thành đống cao trước mặt mình, cầm bút son lên, vừa đọc lướt vừa nói: "Hôm nay con đã đến Khương phủ".
Huệ Thuận Đế sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra Khương phủ là đâu: "Sao, đi thăm cô con à?".
Tiêu Quyết không trả lời, bút son "soàn soạt" phê chỉ thị trên tấu chương, lại nói: "Quận chúa ở lại Khương phủ thật sự không thích hợp".
Huệ Thuận Đế không có khả năng làm cả hai việc cùng một lúc, đặt bút son trong tay xuống, hỏi: "Nhưng Bình Dương sống trong Khương phủ, tại sao A Dao sống với Bình Dương thì không thích hợp? Chẳng lẽ là Khương phủ không tốt với con bé sao?"
“Dù sao thì muội ấy cũng đường đường là quận chúa” - Tiêu Quyết tiếp tục viết: “Nếu như trước đây còn nhỏ thì sống ở Khương phủ cũng thôi, nhưng bây giờ muội ấy đã cập kê rồi, ngay cả nhà mình cũng không có mà lại phải ở nhà người khác, nghe cũng không hay. Hơn nữa muội ấy cũng đã đến tuổi kết hôn, cứ ở trong nội viện Khương phủ, mà nội viện còn có Khương Thị lang và con trai Khương Thị lang nữa".
“Con nói vậy thì đúng là không thích hợp” - Huệ Thuận Đế cau mày cân nhắc: “Vậy thì cho nó sống ở đâu? Phủ công chúa vẫn còn được giữ lại, nhưng cũng không biết nó có muốn sống ở đó hay không”. Kể từ khi Trưởng công chúa Bình Dương chuyển đến Khương phủ sáu năm trước, Hạ Tư Dao cũng đã chuyển đến theo. Mặc dù phủ công chúa luôn được bảo trì và sửa chữa, nhưng đã nhiều năm không có chủ nhan sinh sống.
Tiêu Quyết đổi một quyển tấu chương khác: "Phụ hoàng chỉ có một đứa cháu gái ngoại như vậy, không có lý do gì để muội ấy chịu thiệt thòi. Cứ cho muội ấy riêng một phủ quận chúa đi".
Huệ Thuận Đế suy nghĩ một chút: "Ừ, đây là một ý kiến hay. Vậy nên cho nó đến phủ nào?" Vài đời trở lại đây, hoàng gia có rất nhiều người, trong đó có rất nhiều thân vương và công chúa, phủ thân vương phủ công chúa chẳng đủ chia. Đến thế hệ của ông, ông chỉ có một cô em gái Bình Dương, xuống dưới cũng chỉ có hai con trai và một cháu gái, có rất nhiều phủ đệ trống.
Tiêu Quyết cười nói: "Quận chủ thích xa hoa. Có một cái ở thành Bắc mà muội ấy nhất định sẽ thích. Nghe nói nước sông trực tiếp dẫn vào phủ".
Huệ Thuận Đế không rõ lắm về đống phủ đệ này: "Vậy con đi sắp xếp đi".
"Vâng, nhi thần giúp người phê xong mấy tấu chương này rồi đi".
Khóe môi mỏng của Tiêu Quyết cong lên, trước khi đến y đã nghĩ đến việc chia cho Hạ Tư Dao ngôi phủ đệ nào rồi. Khương phủ ở thành Nam, thế tất nhiên phải cho nàng ta sống ở thành Bắc. Nếu nàng ta muốn đến Khương phủ còn phải vòng qua toàn bộ hoàng thành.
Phủ đệ kia vốn không tệ, dẫn nước vào phủ, nhưng đã bị bỏ trống nhiều năm, hai bên sông có rất nhiều người và cửa hàng, tửu lâu. Người bình thường giặt giũ nấu nướng thì cũng thôi, nhưng nước bẩn của tửu lâu cũng đổ vào sông, mùi trong phủ có thể hình dung được.
Hạ Tư Dao cũng không thể để mọi người ở hai bên bờ sông dọn hết đi được, đúng không? Đến lúc đó nàng ta sẽ có phiền não, sẽ không có thời gian gây phiền phức cho cô gái nhỏ nữa.