Chương 8
Sau khi Hạ Tư Dao nói xong, Trưởng công chúa liền tỉnh táo lại. Bà chưa từng nhìn thấy mẹ ruột của Khương Họa, chỉ nghe nói bà ta trời sinh rất đẹp, bây giờ khi nhìn thấy Khương Họa, bà không khỏi tưởng tượng ra bộ dạng của Lâm Nhã Thi, nhất thời ngây người.
Nghe xong lời của Hạ Tư Dao nói, bà vội vàng nhìn về phía Khương Vĩ, thấy khóe miệng ông mím chặt, bà biết nhất định ông tức giận rồi.
“Nói bậy bạ gì đó?!" - Trưởng công chúa trừng mắt nhìn Hạ Tư Dao một cái, lại chuyển hướng sang Khương Vĩ: "Vĩ lang, chàng đừng tức giận...".
Khương Họa ngẩng đầu lên nhìn, không giống với vẻ yêu kiều và lộng lẫy như trong dự đoán của nàng, Trưởng công chúa Bình Dương nhìn có chút ốm yếu, mặc dù đã bôi phấn nhưng cũng không che được vẻ ốm yếu vàng vọt ban đầu.
Trưởng công chúa trông cũng không khỏe mạnh cho lắm.
Người trong Khương phủ này ai cũng hom ha hom hem.
Khương Họa nhìn về phía Hạ Tư Dao ở một bên, đây trái lại là người ngoài duy nhất trong nhà, khuôn mặt hồng hào và tràn đầy năng lượng.
Ánh mắt Khương Họa chạm phải ánh mắt của Hạ Tư Dao, nàng không tránh không nhường, thản nhiên nhìn Hạ Tư Dao.
Đầu óc của Hạ Tư Dao quay cuồng, từ khi Khương Họa đi vào vừa rồi luôn rũ mắt xuống, nàng đã cảm thấy đối phương là mỹ nhân duy nhất mà nàng từng thấy trong đời. Bây giờ Khương Họa lại lộ ra hai con ngươi đen trắng rõ ràng, ánh sóng trong mắt long lanh như ngọc đen sáng ngời, trong phút chốc giống như mỹ nhân trong tranh đột nhiên sống lại, vừa nhanh nhẹn vừa ưu nhã.
Khương Họa khẽ cười rồi thi lễ một lần nữa: “Khương Họa gặp qua Trưởng công chúa". Nàng vốn cũng không muốn gọi Trưởng công chúa Bình Dương là “mẫu thân”. Mẫu thân của nàng, sẽ luôn chỉ có một - Lâm Nhã Thi dịu dàng xinh đẹp.
“Khương Trừng gặp qua Trưởng công chúa" - Cậu vẫn luôn nhất quán với chị gái, nếu chị gái đã sửa miệng, đương nhiên cậu cũng sẽ sửa miệng theo.
“Này, Họa tỷ nhi, Trừng ca nhi, đừng nghe A Dao nói, con bé đang đùa với các con thôi". Trưởng công chúa Bình Dương bất an liếc nhìn Khương Vĩ: “Vĩ lang, chàng xem...".
“Vậy cũng tốt" - Khương Vĩ không nhìn Trưởng công chúa và Hạ Tư Dao mà nhìn đứa con gái quý giá của mình, thấy vẻ mặt của nàng bình tĩnh thậm chí có chút vui vẻ, biết trong lòng nàng thực sự cũng muốn như vậy hơn: "Trước có quốc lễ sau mới gia lễ, đầu tiên nàng là Trưởng công chúa tôn quý của triều ta, sau đó mới là mẹ cả của bọn nó, về sau Họa Họa và Trừng ca nhi cứ gọi "Trưởng công chúa" là được".
Khương Vĩ đã nói như vậy rồi, Trưởng công chúa sẽ không bao giờ phản bác ông: "Ồ, vậy được rồi".
Hạ Tư Dao kiêu ngạo liếc nhìn Khương Họa một cái. Thân phận Trưởng công chúa một nước cao quý biết bao, chỉ có thể là mẹ của một mình nàng ta, một thứ nữ nho nhỏ như Khương Họa, đừng hòng bám víu vào!
Lễ gặp mặt, Trưởng công chúa tặng Khương Họa một đôi vòng tay bằng phỉ thúy, tặng Khương Trừng một ngọc bội màu trắng.
Theo lý, lẽ ra bà nên nói gì đó, dặn dò vài câu, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Khương Họa và Khương Trừng, bà có hơi không rõ tính tình của bọn họ, cộng thêm mâu thuẫn nhỏ vừa rồi, bà có chút do dự, lo lắng lại nói ra lời khiến Khương Vĩ không vui.
Đang do dự thì thấy một người hầu gái vội vàng đi vào; "Bẩm báo Trưởng công chúa, Thái tử điện hạ phái Vạn công công bên cạnh lại đây rồi".
“Thái tử?” - Trưởng công chúa kinh ngạc hỏi: “Thái tử phái người tới làm gì?".
Thái tử là một sát tinh mặt lạnh, cứ ru rú trong nhà, không bao giờ thân cận với mọi người, đối với người cô như bà cũng thờ ơ, sao hôm nay lại phái người đi tìm bà?
"Mẫu thân, người là cô của Thái tử điện hạ, huynh ấy đã phái người đến gặp người, vậy cứ theo lý thường mà làm thôi. Vạn tổng quản đó là đại thái giám chưởng sự Đông cung của Thái tử, từ trước đến nay đều tọa trấn Đông cung hoặc đích thân đi theo hầu hạ Thái tử. Thái tử phái hắn đến thăm người, vậy chứng minh trong lòng huynh ấy cực kỳ coi trọng người cô là người". Hạ Tư Dao khinh thường nhìn Khương Họa, bề ngoài đẹp thì sao, cũng chỉ có thân phận hèn mọn. Hôm nay nàng ta gặp một Trưởng công chúa, một quận chúa, lúc này lại nghe nói tới đại danh của Thái tử điện hạ, chắc chắn đã sợ tới mức lạnh run rồi nhỉ?
“Không phải, không phải tới gặp Trưởng công chúa..." - Hầu gái sắp khóc rồi, cúi đầu không dám nhìn Hạ Tư Dao và Trưởng công chúa Bình Dương, lắp ba lắp bắp mà nói: "Vạn công công nói ngài ấy phụng mệnh của Thái tử điện hạ, vội tới đây đưa cho cô nương hai bức tranh".
“Đưa tranh cho ta?” - Hạ Tư Dao bối rối.
“Không phải cho quận chúa". Lần này hầu gái thực sự khóc: “Là cho cô nương, Khương cô nương...".
Mặt của Hạ Tư Dao thình lình đỏ lên.
Đây là Khương phủ, người trong phủ gọi "cô nương", tự nhiên là cô nương của Khương phủ, cũng chỉ có một mình Khương Họa mà thôi.
Trưởng công chúa và Khương Vĩ nhất tề nhìn về phía Khương Họa.
Trưởng công chúa lộ ra ánh mắt dò xét, Khương Họa trời sinh có dung mạo như thế, thu hút sự chú ý của người tất nhiên là chuyện bình thường, nhưng Thái tử lại là một người lạnh lùng mà cũng thích nàng ư? Hơn nữa, nàng rời kinh đô khi mới tám tuổi, Thái tử chưa từng đến Tô Châu, hai người gặp nhau như thế nào?
Trong ánh mắt của Khương Vĩ lại hiện lên vẻ lo lắng. Ông là Thị lang Bộ Lễ, tất nhiên đã từng nhìn thấy Thái tử điện hạ. Bình thường Thái tử cùng nhau giải quyết chính sự ở nội các, có thể can thiệp vào sự vụ của sáu bộ năm ti. Thân thể y không tốt, rất ít khi xuất hiện, bình thường càng quản việc của sáu bộ, nhưng bất cứ chính sự nào qua tay của y đều chắc chắn sẽ dẫn đến thương vong.
Làm sao Thái tử một nước tàn nhẫn và u ám như vậy lại có thể tặng đồ cho con gái bảo bối của mình? Làm sao y quen biết được Họa Họa?
Nhưng Khương Họa thì lại vui vẻ, nàng lập tức nghĩ đến hai bức tranh đó, chắc hẳng là bức "Xuân Cư Đồ" và "Đông Nhàn Đồ" do sư phụ vẽ mà nàng đã nhìn thấy trong tửu lâu ở bến tàu. Tranh do sư phụ vẽ không nhiều lắm, trong tay nàng chỉ có một bức, nhưng bây giờ Thái tử lại muốn tặng nàng cả hai bức tranh này?
Khương Họa chỉ vui vẻ trong chốc lát, sau đó liền bối rối, nhận hay không nhận đây?
Nhận à? Nàng chỉ gặp mặt với Thái tử có một lần, lễ vật quý trọng như vậy, nàng nhận lại thấy bất an.
Không nhận sao? Nhưng hai bức tranh đó là do sư phụ vẽ!
“Có phải là hai bức tranh mà tỷ tỷ nhìn thấy trong tửu lâu không?”. Khương Trừng nắm lấy tay Khương Họa: “Tỷ tỷ thích như vậy, cứ nhận đi".
“Được" - Khương Họa nghiến răng: “Nhận!”. Cùng lắm thì, về sau nàng hiếu kính với Thái tử điện hạ thứ khác.
Tửu lâu? Khương Vĩ nhạy cảm nắm bắt được thứ gì đó. Ông nhìn Trưởng công chúa và Hạ Tư Dao, không muốn nói đến chuyện của con gái bảo bối trước mặt bọn họ, ông đứng dậy: "Một khi đã như vậy, Họa Họa theo cha ra ngoài gặp Vạn công công".
Khương Họa và Khương Trừng đi theo Khương Vĩ rời khỏi viện của Trưởng công chúa, trong phòng truyền đến giọng nói tức giận của Hạ Tư Dao, ba người đều mặc kệ, đi thẳng ra sân trước.
“Họa Họa, con đã gặp Thái tử rồi?” - Khương Vĩ vừa đi vừa hỏi.
“Đã gặp rồi" - Khương Họa kể lại chuyện xảy ra trên bến tàu hôm nay: “Con vốn muốn về nhà sớm, nhưng Thái tử điện hạ truy bắt khâm phạm triều đình, cả bến tàu không được tự do đi lại. Con và Trừng ca nhi lại dùng bữa trưa với Thái tử, thời gian trì hoãn lâu hơn một chút".
Khương Vĩ càng khó hiểu, khâm phạm triều đình gì mà đáng để Thái tử tự mình đi bắt? Với lại, tại sao Thái tử muốn dẫn con gái bảo bối đi dùng bữa? Nếu nói là nể mặt Trưởng công chúa, Thái tử cũng miễn cưỡng có thể xem như anh họ của Họa Họa, nhưng Thái tử chưa bao giờ gặp Họa Họa. Hơn nữa, Thái tử đối xử với Trưởng công chúa không lạnh không nóng, sao có thể nể mặt của bà ta mà chăm sóc thứ nữ của bà ta?
Thấy đã đến sân trước, Khương Vĩ không hỏi thêm câu nào.
Vạn Đức Tường đang đợi ở sân trước cùng với hai thị vệ kim đao trẻ tuổi, đẹp trai. Hắn là đại thái giám chưởng sự Đông cung, từ trước đến nay luôn oai phong lẫm liệt, nhưng vị đại thái giám quyền cao chức trọng này gần đây lại có chút phiền muộn.
Không vì gì khác, tất cả chỉ vì Khương Họa về kinh rồi.
Thái tử điện hạ dưỡng bản thân mặt trắng đẹp như ngọc, đội thị vệ kim đao dưới tay ai ai cũng cao lớn đẹp trai, tất cả đều là để lấy lòng Khương Họa thích những thứ xinh đẹp. Nhưng Vạn Đức Tường đã ngoài bốn mươi, hai năm nay hắn cũng dùng không ít thánh phẩm dưỡng nhan, có đồ trong cung, cũng có đồ thần y Bách Lý Xuân cho hắn, da dẻ quả thật trở nên nhẵn nhụi hơn. Nhưng tuổi của hắn vẫn bày ra đó, có lăn qua lộn lại như thế nào cũng chẳng đẹp bằng mấy thị vệ kim đao này.
Vạn Đức Tường là người lâu năm bên cạnh Thái tử, từ khi dời đến Đông cung đã luôn theo hầu bên cạnh. Hắn luôn cảm thấy ánh mắt Thái tử điện hạ nhìn mình có chút không ổn, tựa hồ đang suy nghĩ muốn thay thế hắn. Vạn Đức Tường không dám để tiểu nội thị tuổi trẻ tuấn tú xuất hiện trước mặt Thái tử, sợ y thích người nào rồi sẽ thực sự đổi mình đi luôn.
Lần này đến tặng đồ cho Khương Họa, cũng là chuyện vặt mà Vạn Đức Tường chủ động yêu cầu. Hắn phải biểu hiện thật tốt trước mặt Khương Họa, để nàng không chê hắn vì bề ngoài.
Nhìn thấy cô gái nhỏ mà Thái tử điện hạ mong nhớ ngày đêm đi tới từ sau lưng Khương Vĩ, Vạn Đức Tường nhanh chóng bước tới nghênh đón, thi lễ: "Khương cô nương, Khương thị lang, Khương tiểu công tử".
Khương Vĩ thoạt tiên là giật mình, đường đường tổng quản Đông cung sao lại hành lễ với mình? Sau đó khóe miệng ông lại giật giật, thứ tự chào của Vạn công công sao lại là Họa Họa xếp đầu?
Ông vội vàng hoàn lễ: "Vạn tổng quản, sao lại làm phiền ông đích thân tới đây vậy?".
Vạn Đức Tường mỉm cười đưa hai bức tranh cho Khương Họa: "Đây là hai bức tranh mà cô nương nhìn thấy trong tửu lâu. Thấy cô nương thích chúng, Thái tử điện hạ đã đặc biệt lệnh cho lão nô mang đến cho cô nương".
Khương Họa cẩn thận cầm lấy nó trong tay mà nâng niu: “Còn phải đa tạ ân trọng của Thái tử điện hạ, đa tạ Vạn tổng quản đã đích thân đi một chuyến này". Vừa rồi nàng nghe lời Hạ Tư Dao nói thì đã biết Vạn công công này là người hô mưa gọi gió thế nào. Hắn tự xưng lão nô, song nàng cũng không dám thật sự coi hắn là nô tỳ.
“Ơ kìa, tạ Thái tử điện hạ là được, tạ lão nô làm gì?” - Vạn Đức Tường cười rạng rỡ: “Cô nương vừa mới về phủ, mọi thứ trong phủ đều chu toàn chứ? Nếu thiếu thứ gì, cô nương cứ nói với lão nô, lão nô đưa tới cho cô".
Ở một bên, ám vệ Phong Tam nhìn mà cằm sắp rớt xuống đất.
Hai năm trước hắn đến Tô Châu theo lệnh của Thái tử, có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho Khương Họa, ngoài ra hắn sẽ viết thư báo cáo những việc lớn nhỏ đã xảy ra của Khương Họa cho Thái tử trong kinh đô.
Khi rời khỏi Đông cung, vị Vạn tổng quản này là người đứng thứ hai trong Đông cung, ngoài Thái tử điện hạ thì hắn ta là người lớn nhất, sao hai năm không gặp mà đã ti tiện đến thế này rồi?
Ánh mắt Phong Tam chậm rãi chuyển dời tới Khương Họa, cô nương này đúng là thịt trên đầu quả tim của Thái tử, ngay cả Vạn công công cũng phải lấy lòng nàng.
He he. Phong Tam trở nên đắc ý, hắn đã ngày đêm che chở cho cô nương suốt hai năm, Thái tử nhất định sẽ rất hài lòng với hắn, đêm nay chờ cô nương ngủ là hắn có thể đích thân bẩm báo với Thái tử rồi. Đến lúc đó, điện hạ chắc chắn sẽ thưởng mạnh cho hắn!
Lúc này Phong Tam không hề biết dấm do Thái tử điện hạ ủ chua đến mức nào. Hắn đúng là... nghĩ hay thật.
Nghe xong lời của Hạ Tư Dao nói, bà vội vàng nhìn về phía Khương Vĩ, thấy khóe miệng ông mím chặt, bà biết nhất định ông tức giận rồi.
“Nói bậy bạ gì đó?!" - Trưởng công chúa trừng mắt nhìn Hạ Tư Dao một cái, lại chuyển hướng sang Khương Vĩ: "Vĩ lang, chàng đừng tức giận...".
Khương Họa ngẩng đầu lên nhìn, không giống với vẻ yêu kiều và lộng lẫy như trong dự đoán của nàng, Trưởng công chúa Bình Dương nhìn có chút ốm yếu, mặc dù đã bôi phấn nhưng cũng không che được vẻ ốm yếu vàng vọt ban đầu.
Trưởng công chúa trông cũng không khỏe mạnh cho lắm.
Người trong Khương phủ này ai cũng hom ha hom hem.
Khương Họa nhìn về phía Hạ Tư Dao ở một bên, đây trái lại là người ngoài duy nhất trong nhà, khuôn mặt hồng hào và tràn đầy năng lượng.
Ánh mắt Khương Họa chạm phải ánh mắt của Hạ Tư Dao, nàng không tránh không nhường, thản nhiên nhìn Hạ Tư Dao.
Đầu óc của Hạ Tư Dao quay cuồng, từ khi Khương Họa đi vào vừa rồi luôn rũ mắt xuống, nàng đã cảm thấy đối phương là mỹ nhân duy nhất mà nàng từng thấy trong đời. Bây giờ Khương Họa lại lộ ra hai con ngươi đen trắng rõ ràng, ánh sóng trong mắt long lanh như ngọc đen sáng ngời, trong phút chốc giống như mỹ nhân trong tranh đột nhiên sống lại, vừa nhanh nhẹn vừa ưu nhã.
Khương Họa khẽ cười rồi thi lễ một lần nữa: “Khương Họa gặp qua Trưởng công chúa". Nàng vốn cũng không muốn gọi Trưởng công chúa Bình Dương là “mẫu thân”. Mẫu thân của nàng, sẽ luôn chỉ có một - Lâm Nhã Thi dịu dàng xinh đẹp.
“Khương Trừng gặp qua Trưởng công chúa" - Cậu vẫn luôn nhất quán với chị gái, nếu chị gái đã sửa miệng, đương nhiên cậu cũng sẽ sửa miệng theo.
“Này, Họa tỷ nhi, Trừng ca nhi, đừng nghe A Dao nói, con bé đang đùa với các con thôi". Trưởng công chúa Bình Dương bất an liếc nhìn Khương Vĩ: “Vĩ lang, chàng xem...".
“Vậy cũng tốt" - Khương Vĩ không nhìn Trưởng công chúa và Hạ Tư Dao mà nhìn đứa con gái quý giá của mình, thấy vẻ mặt của nàng bình tĩnh thậm chí có chút vui vẻ, biết trong lòng nàng thực sự cũng muốn như vậy hơn: "Trước có quốc lễ sau mới gia lễ, đầu tiên nàng là Trưởng công chúa tôn quý của triều ta, sau đó mới là mẹ cả của bọn nó, về sau Họa Họa và Trừng ca nhi cứ gọi "Trưởng công chúa" là được".
Khương Vĩ đã nói như vậy rồi, Trưởng công chúa sẽ không bao giờ phản bác ông: "Ồ, vậy được rồi".
Hạ Tư Dao kiêu ngạo liếc nhìn Khương Họa một cái. Thân phận Trưởng công chúa một nước cao quý biết bao, chỉ có thể là mẹ của một mình nàng ta, một thứ nữ nho nhỏ như Khương Họa, đừng hòng bám víu vào!
Lễ gặp mặt, Trưởng công chúa tặng Khương Họa một đôi vòng tay bằng phỉ thúy, tặng Khương Trừng một ngọc bội màu trắng.
Theo lý, lẽ ra bà nên nói gì đó, dặn dò vài câu, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Khương Họa và Khương Trừng, bà có hơi không rõ tính tình của bọn họ, cộng thêm mâu thuẫn nhỏ vừa rồi, bà có chút do dự, lo lắng lại nói ra lời khiến Khương Vĩ không vui.
Đang do dự thì thấy một người hầu gái vội vàng đi vào; "Bẩm báo Trưởng công chúa, Thái tử điện hạ phái Vạn công công bên cạnh lại đây rồi".
“Thái tử?” - Trưởng công chúa kinh ngạc hỏi: “Thái tử phái người tới làm gì?".
Thái tử là một sát tinh mặt lạnh, cứ ru rú trong nhà, không bao giờ thân cận với mọi người, đối với người cô như bà cũng thờ ơ, sao hôm nay lại phái người đi tìm bà?
"Mẫu thân, người là cô của Thái tử điện hạ, huynh ấy đã phái người đến gặp người, vậy cứ theo lý thường mà làm thôi. Vạn tổng quản đó là đại thái giám chưởng sự Đông cung của Thái tử, từ trước đến nay đều tọa trấn Đông cung hoặc đích thân đi theo hầu hạ Thái tử. Thái tử phái hắn đến thăm người, vậy chứng minh trong lòng huynh ấy cực kỳ coi trọng người cô là người". Hạ Tư Dao khinh thường nhìn Khương Họa, bề ngoài đẹp thì sao, cũng chỉ có thân phận hèn mọn. Hôm nay nàng ta gặp một Trưởng công chúa, một quận chúa, lúc này lại nghe nói tới đại danh của Thái tử điện hạ, chắc chắn đã sợ tới mức lạnh run rồi nhỉ?
“Không phải, không phải tới gặp Trưởng công chúa..." - Hầu gái sắp khóc rồi, cúi đầu không dám nhìn Hạ Tư Dao và Trưởng công chúa Bình Dương, lắp ba lắp bắp mà nói: "Vạn công công nói ngài ấy phụng mệnh của Thái tử điện hạ, vội tới đây đưa cho cô nương hai bức tranh".
“Đưa tranh cho ta?” - Hạ Tư Dao bối rối.
“Không phải cho quận chúa". Lần này hầu gái thực sự khóc: “Là cho cô nương, Khương cô nương...".
Mặt của Hạ Tư Dao thình lình đỏ lên.
Đây là Khương phủ, người trong phủ gọi "cô nương", tự nhiên là cô nương của Khương phủ, cũng chỉ có một mình Khương Họa mà thôi.
Trưởng công chúa và Khương Vĩ nhất tề nhìn về phía Khương Họa.
Trưởng công chúa lộ ra ánh mắt dò xét, Khương Họa trời sinh có dung mạo như thế, thu hút sự chú ý của người tất nhiên là chuyện bình thường, nhưng Thái tử lại là một người lạnh lùng mà cũng thích nàng ư? Hơn nữa, nàng rời kinh đô khi mới tám tuổi, Thái tử chưa từng đến Tô Châu, hai người gặp nhau như thế nào?
Trong ánh mắt của Khương Vĩ lại hiện lên vẻ lo lắng. Ông là Thị lang Bộ Lễ, tất nhiên đã từng nhìn thấy Thái tử điện hạ. Bình thường Thái tử cùng nhau giải quyết chính sự ở nội các, có thể can thiệp vào sự vụ của sáu bộ năm ti. Thân thể y không tốt, rất ít khi xuất hiện, bình thường càng quản việc của sáu bộ, nhưng bất cứ chính sự nào qua tay của y đều chắc chắn sẽ dẫn đến thương vong.
Làm sao Thái tử một nước tàn nhẫn và u ám như vậy lại có thể tặng đồ cho con gái bảo bối của mình? Làm sao y quen biết được Họa Họa?
Nhưng Khương Họa thì lại vui vẻ, nàng lập tức nghĩ đến hai bức tranh đó, chắc hẳng là bức "Xuân Cư Đồ" và "Đông Nhàn Đồ" do sư phụ vẽ mà nàng đã nhìn thấy trong tửu lâu ở bến tàu. Tranh do sư phụ vẽ không nhiều lắm, trong tay nàng chỉ có một bức, nhưng bây giờ Thái tử lại muốn tặng nàng cả hai bức tranh này?
Khương Họa chỉ vui vẻ trong chốc lát, sau đó liền bối rối, nhận hay không nhận đây?
Nhận à? Nàng chỉ gặp mặt với Thái tử có một lần, lễ vật quý trọng như vậy, nàng nhận lại thấy bất an.
Không nhận sao? Nhưng hai bức tranh đó là do sư phụ vẽ!
“Có phải là hai bức tranh mà tỷ tỷ nhìn thấy trong tửu lâu không?”. Khương Trừng nắm lấy tay Khương Họa: “Tỷ tỷ thích như vậy, cứ nhận đi".
“Được" - Khương Họa nghiến răng: “Nhận!”. Cùng lắm thì, về sau nàng hiếu kính với Thái tử điện hạ thứ khác.
Tửu lâu? Khương Vĩ nhạy cảm nắm bắt được thứ gì đó. Ông nhìn Trưởng công chúa và Hạ Tư Dao, không muốn nói đến chuyện của con gái bảo bối trước mặt bọn họ, ông đứng dậy: "Một khi đã như vậy, Họa Họa theo cha ra ngoài gặp Vạn công công".
Khương Họa và Khương Trừng đi theo Khương Vĩ rời khỏi viện của Trưởng công chúa, trong phòng truyền đến giọng nói tức giận của Hạ Tư Dao, ba người đều mặc kệ, đi thẳng ra sân trước.
“Họa Họa, con đã gặp Thái tử rồi?” - Khương Vĩ vừa đi vừa hỏi.
“Đã gặp rồi" - Khương Họa kể lại chuyện xảy ra trên bến tàu hôm nay: “Con vốn muốn về nhà sớm, nhưng Thái tử điện hạ truy bắt khâm phạm triều đình, cả bến tàu không được tự do đi lại. Con và Trừng ca nhi lại dùng bữa trưa với Thái tử, thời gian trì hoãn lâu hơn một chút".
Khương Vĩ càng khó hiểu, khâm phạm triều đình gì mà đáng để Thái tử tự mình đi bắt? Với lại, tại sao Thái tử muốn dẫn con gái bảo bối đi dùng bữa? Nếu nói là nể mặt Trưởng công chúa, Thái tử cũng miễn cưỡng có thể xem như anh họ của Họa Họa, nhưng Thái tử chưa bao giờ gặp Họa Họa. Hơn nữa, Thái tử đối xử với Trưởng công chúa không lạnh không nóng, sao có thể nể mặt của bà ta mà chăm sóc thứ nữ của bà ta?
Thấy đã đến sân trước, Khương Vĩ không hỏi thêm câu nào.
Vạn Đức Tường đang đợi ở sân trước cùng với hai thị vệ kim đao trẻ tuổi, đẹp trai. Hắn là đại thái giám chưởng sự Đông cung, từ trước đến nay luôn oai phong lẫm liệt, nhưng vị đại thái giám quyền cao chức trọng này gần đây lại có chút phiền muộn.
Không vì gì khác, tất cả chỉ vì Khương Họa về kinh rồi.
Thái tử điện hạ dưỡng bản thân mặt trắng đẹp như ngọc, đội thị vệ kim đao dưới tay ai ai cũng cao lớn đẹp trai, tất cả đều là để lấy lòng Khương Họa thích những thứ xinh đẹp. Nhưng Vạn Đức Tường đã ngoài bốn mươi, hai năm nay hắn cũng dùng không ít thánh phẩm dưỡng nhan, có đồ trong cung, cũng có đồ thần y Bách Lý Xuân cho hắn, da dẻ quả thật trở nên nhẵn nhụi hơn. Nhưng tuổi của hắn vẫn bày ra đó, có lăn qua lộn lại như thế nào cũng chẳng đẹp bằng mấy thị vệ kim đao này.
Vạn Đức Tường là người lâu năm bên cạnh Thái tử, từ khi dời đến Đông cung đã luôn theo hầu bên cạnh. Hắn luôn cảm thấy ánh mắt Thái tử điện hạ nhìn mình có chút không ổn, tựa hồ đang suy nghĩ muốn thay thế hắn. Vạn Đức Tường không dám để tiểu nội thị tuổi trẻ tuấn tú xuất hiện trước mặt Thái tử, sợ y thích người nào rồi sẽ thực sự đổi mình đi luôn.
Lần này đến tặng đồ cho Khương Họa, cũng là chuyện vặt mà Vạn Đức Tường chủ động yêu cầu. Hắn phải biểu hiện thật tốt trước mặt Khương Họa, để nàng không chê hắn vì bề ngoài.
Nhìn thấy cô gái nhỏ mà Thái tử điện hạ mong nhớ ngày đêm đi tới từ sau lưng Khương Vĩ, Vạn Đức Tường nhanh chóng bước tới nghênh đón, thi lễ: "Khương cô nương, Khương thị lang, Khương tiểu công tử".
Khương Vĩ thoạt tiên là giật mình, đường đường tổng quản Đông cung sao lại hành lễ với mình? Sau đó khóe miệng ông lại giật giật, thứ tự chào của Vạn công công sao lại là Họa Họa xếp đầu?
Ông vội vàng hoàn lễ: "Vạn tổng quản, sao lại làm phiền ông đích thân tới đây vậy?".
Vạn Đức Tường mỉm cười đưa hai bức tranh cho Khương Họa: "Đây là hai bức tranh mà cô nương nhìn thấy trong tửu lâu. Thấy cô nương thích chúng, Thái tử điện hạ đã đặc biệt lệnh cho lão nô mang đến cho cô nương".
Khương Họa cẩn thận cầm lấy nó trong tay mà nâng niu: “Còn phải đa tạ ân trọng của Thái tử điện hạ, đa tạ Vạn tổng quản đã đích thân đi một chuyến này". Vừa rồi nàng nghe lời Hạ Tư Dao nói thì đã biết Vạn công công này là người hô mưa gọi gió thế nào. Hắn tự xưng lão nô, song nàng cũng không dám thật sự coi hắn là nô tỳ.
“Ơ kìa, tạ Thái tử điện hạ là được, tạ lão nô làm gì?” - Vạn Đức Tường cười rạng rỡ: “Cô nương vừa mới về phủ, mọi thứ trong phủ đều chu toàn chứ? Nếu thiếu thứ gì, cô nương cứ nói với lão nô, lão nô đưa tới cho cô".
Ở một bên, ám vệ Phong Tam nhìn mà cằm sắp rớt xuống đất.
Hai năm trước hắn đến Tô Châu theo lệnh của Thái tử, có nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho Khương Họa, ngoài ra hắn sẽ viết thư báo cáo những việc lớn nhỏ đã xảy ra của Khương Họa cho Thái tử trong kinh đô.
Khi rời khỏi Đông cung, vị Vạn tổng quản này là người đứng thứ hai trong Đông cung, ngoài Thái tử điện hạ thì hắn ta là người lớn nhất, sao hai năm không gặp mà đã ti tiện đến thế này rồi?
Ánh mắt Phong Tam chậm rãi chuyển dời tới Khương Họa, cô nương này đúng là thịt trên đầu quả tim của Thái tử, ngay cả Vạn công công cũng phải lấy lòng nàng.
He he. Phong Tam trở nên đắc ý, hắn đã ngày đêm che chở cho cô nương suốt hai năm, Thái tử nhất định sẽ rất hài lòng với hắn, đêm nay chờ cô nương ngủ là hắn có thể đích thân bẩm báo với Thái tử rồi. Đến lúc đó, điện hạ chắc chắn sẽ thưởng mạnh cho hắn!
Lúc này Phong Tam không hề biết dấm do Thái tử điện hạ ủ chua đến mức nào. Hắn đúng là... nghĩ hay thật.