Chương : 10
Tuy Thắng đế nói sẽ cấp cho mẫu tử Dương chiêu dung một cái công đạo nhưng sau khi tra ra Lữ Vĩ là do chính Đại hoàng tử tặng cho Ngũ hoàng tử, kết cục là không thể giải quyết được gì.
Nhưng để biểu hiện ra là mình có điều tra đến nơi đến chốn, hoàng đế bắt mọi người nói rằng Dương gia từng gây thù chuốc oán nên có kẻ vì muốn báo thù đã mua chuộc thị nô Lữ Vĩ bên cạnh Ngũ hoàng tử, ý đồ ám sát Ngũ hoàng tử, khiến Dương gia chịu đả kích lớn.
Dương chiêu dung vừa nghe đã biết rõ không phải như vậy nhưng đành chấp nhận. Ngược lại Ngũ hoàng tử lại không cảm thấy gì, Thắng đế vài lần đến thăm thấy hắn phi thường vui vẻ.
Mấy kẻ bị ép cung khai nhận tội tự nhiên lăn ra chết, chết rất nhanh, không đợi được đến khi vấn trảm.
Mà chuyện này chỉ duy nhất một người được lợi, chính là Tứ hoàng tử Hoàng Phủ Kiệt.
Bởi vì chính miệng Ngũ hoàng tử làm chứng Tứ hoàng tử cứu hắn nên Thắng đế phải ngợi khen sửu nhi tử này. Một ngày Thắng đế tâm tình tốt, gọi Hoàng Phủ Kiệt đến diện kiến, hỏi hắn muốn được ban thưởng cái gì.
Hoàng Phủ Kiệt thoạt nhìn thập phần kinh sợ, quỳ trên mặt đất cung kính nói:
“Phụ hoàng, nhi thần cái gì cũng không muốn. Nhi thần ngày đó không nghĩ tới chuyện được ban thưởng, chỉ thấy thị nô muốn sát hại ngũ đệ mà tức giận xông đến. Nhi thần thực sự không có ý cứu ngũ đệ.”
“Ân, mặc kệ chuyện ngươi cứu hắn vì cái gì, ngươi không phải nghĩ nhiều, ngươi xem trẫm nên ban thưởng cho ngươi bao nhiêu vàng bạc, cung nữ?”
Thắng đế nghe được câu trả lời của hắn cảm thấy rất thoả mãn. Hảo, một tiểu hài tử sao có thể nghĩ đến chuyện cứu người, nếu Hoàng Phủ Kiệt nói đến huynh đệ tình thâm, chắc chắn ngài sẽ không tin. Hoàng Phủ Kiệt nói như vậy, ngài càng cho rằng đứa trẻ này tướng mạo tuy xấu nhưng tâm địa thiện lương, đối nhân xử thế có chỗ phúc hậu.
“Phụ hoàng, nhi thần không cần vàng bạc, cũng không cần cung nữ. Nếu như phụ hoàng thật muốn ban thưởng, vậy có thể ban cho nhi thần một con ngựa a.” Hoàng Phủ Kiệt mạnh dạn mở miệng xin.
“A? Ngươi vì sao muốn có một con ngựa?” Còn tưởng hài tử này sẽ giống mấy đứa con khác của ta yêu cầu cái gì đó trân quý, nhưng lại nói không cần vàng bạc, không cần cung nữ, chỉ cần một con ngựa. Yêu cầu này hiển nhiên gây hứng thú cho Thắng đế.
“Bởi vì. . .” Hoàng Phủ Kiệt xấu hổ vặn vẹo ngón tay, thật thà nói: “Bởi vì nhi thần muốn ra trận giết địch, vì phụ hoàng bảo vệ non sông đất nước. Nhi thần tự biết mình lớn lên xấu xí, ắt toàn bộ nam nhân trong quân doanh sẽ sợ nhi thần.”
“Ha ha!” Hoàng Phủ Thắng bật cười trước lời nói của tứ nhi, đồng thời trong lòng cũng có vị chua xót.
“Hảo! Trẫm ban thưởng ngươi một con ngựa. Mặt khác, trẫm còn ban thưởng ngươi một chiếc mặt nạ, sau này ngươi đeo mặt nạ trẫm ban cho sẽ không làm người khác kinh sợ.”
“Tạ ơn phụ hoàng ban ân.” Hoàng Phủ Kiệt quỳ xuống dập đầu.
“Trẫm còn có chuyện muốn hỏi ngươi.” Hoàng Phủ Thắng dường như vô tình hỏi tới.
“Thỉnh phụ hoàng nói, nhi thần nếu biết sẽ đáp.”
“Ngày ấy tại Vũ thần viện, làm sao ngươi có thể nhấc nổi thanh đao lục cân tam lưỡng?”
Hoàng Phủ Kiệt im lặng, ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, cuối cùng dừng lại bên bình phong khảm đá cẩm thạch.
“Phụ hoàng, có thể để nhi thần thử di chuyển bình phong kia?”
“Sao? Ngươi có thể di chuyển nó?” Hoàng Phủ Thắng nhìn bức bình phong, đo lường sức nặng.
“Nhi thần muốn thử xem.”
“Hảo, ngươi làm thử ta xem.”
“Tạ ơn phụ hoàng.”
Hoàng Phủ Kiệt đứng dậy đi tới bình phong trước mặt, nếu gắng sức đẩy trực diện bình phong sẽ không được. Suy nghĩ một chút, Hoàng Phủ Kiệt đứng tấn, ôm lấy bên sườn bình phong.
Một thái giám hầu hạ Ngự thư phòng nhích lại gần, sợ ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra.
Nhất, nhị, tam!
Trán nổi đầy gân xanh, Hoàng Phủ Kiệt ôm lấy bình phong nhấc lên.
Ước chừng di chuyển được một đoạn, đến khi trên trán đổ mồ hôi hột, lúc này Hoàng Phủ Kiệt mới thả bình phong rơi xuống đất.
“Hồ Vinh.”
“Có nô tài.”
“Trọng lượng của bình phong là bao nhiêu?” Hoàng Phủ Thắng hỏi.
“Nô tài nhớ rõ là khoảng nhất bách nhất thập cân (110 cân)” Hồ Vinh cũng rất kinh ngạc.
Hoàng Phủ Thắng nhìn tứ nhi đang quỳ xuống trước mặt, ngạc nhiên vạn phần nói: “Ngươi khí lực không nhỏ a!”
Hoàng Phủ Kiệt ngại ngùng nói: “Nhi thần cái khác không biết nhưng khí lực quả thực có lớn một chút.”
“Hảo! Tốt. Sau này cho ngươi học cách hành quân, bày binh bố trận với ngoại công, nói không chừng tương lai trên chiến trường sẽ lập nên chiến tích. Ngươi lui được rồi.”
“Tạ ơn phụ hoàng.”
Hoàng Phủ Thắng tư lự, Hoàng Phủ Kiệt khẳng định sẽ không trở thành thái tử, ngài vốn đang lo lắng hắn đối với huynh đệ tâm còn oán hận, sợ là tương lai sẽ lợi dụng thế lực trong tay trả thù. Hôm nay lại thấy hắn tâm địa thiện lương, người có vẻ mộc mạc, bẩm sinh có sức khỏe lớn, tương lai để hắn làm tướng quân chắc chắn không sai.
Đương nhiên tâm tính hài tử này ngài còn phải quan sát tỉ mỉ thêm, nếu như hắn không giống với suy nghĩ, để hoàng triểu yên ổn, ngài cũng chỉ có thể quân pháp bất vị thân(vì nước quên tình nhà) tiêu diệt nhân tố gây bất an này.
Ngoài Tứ hoàng tử Hoàng Phủ Kiệt, ở Thụy hoa cung còn ban thưởng cho Hiền phi biết cách dạy con, đặc biệt ban thưởng sáu bộ trang sức. Đồng thời cho phép nàng dự yến ngắm hoa đầu xuân.
Không nhắc tới Hiền phi sau mười năm lại được Thắng đế ban thưởng, lại được dự yến hội hoàng gia thì có bao nhiêu vui vẻ lẫn đau buồn. Lại nói tiếp, Hoàng Phủ Kiệt nửa tháng sau ban ân đặc biệt kia, ngồi tại bàn nở nụ cười.
Trương Bình nhìn không ra biểu tình cười vậy có ý gì, bởi vì Hoàng Phủ Kiệt khuôn mặt khác với người thường, vẻ mặt hắn luôn không dễ dàng nhận ra.
Nhưng Trương Bình có cảm giác Hoàng Phủ Kiệt không hề cao hứng, ngược lại tâm tư còn bị tổn thương.
“Mặt nạ này thoạt nhìn không tệ, đầu báo hình rồng, không quá đẹp đẽ quý giá, cũng không quá mộc mạc, thoải mái lại cổ phác, thực sự không xấu.” Trương Bình tán dương. Nhưng hoàng đế ban thưởng tứ nhi một mặt nạ nhìn sát ngược, hung bạo có ý tứ ra sao? Cảnh cáo hay nhắc nhở hắn?
“Ngươi cũng hiểu là ta cảm thấy thế nào nếu đeo mặt nạ?” Hoàng Phủ Kiệt đeo mặt nạ lên mặt, đưa mắt nhìn xuyên qua nó nói với Trương Bình.
Trương Bình nghĩ vấn đề này thật khó trả lời, ung dung bước hai bước ngồi xuống trước mặt Hoàng Phủ Kiệt.
“Ta năm nay mười sáu, nếu ở bên ngoài thì đã đến tuổi cưới vợ. Vậy ngươi nghĩ ta có nên cưới vợ không?”
Hoàng Phủ Kiệt lắc đầu, không hiểu.
“Đối với người khác mà nói, ta là một người khiếm khuyết, một kẻ khỏe mạnh khiếm khuyết. Nhưng ta có nên tự ti mặc cảm, vĩnh viễn tránh né ánh mắt người đời để sống trong bi thảm cùng thê lương?”
Hoàng Phủ Kiệt theo bản năng lắc đầu.
“Đúng, ta sẽ không làm như vậy, trái lại ta phải mở lòng mình ra, đường đường chính chính mà sống. Có điều trên đời này không chỉ có mình ta, ta không thể chỉ có bản thân thấy hạnh phúc mà không chú ý đến tâm tình kẻ khác. Giả dụ, ta thú một thê tử, nhưng vì thân thể ta khiếm khuyết e rằng ta có khỏe mạnh hay nhiều bạc đến đâu đi nữa thì cũng chỉ làm hại cả đời oa nữ mà ta thú làm thê tử.”
Trương Bình dừng một chút để tiểu hài tử tiêu hóa những lời y nói.
Tiểu hài tử quả nhiên không hiểu nhiều, tốt bụng hỏi thăm: “Ngươi thiếu hụt chỗ nào? Vì sao sẽ làm khổ oa nữ cả đời?”
Trương Bình cười khổ, biết tiểu hài tử sẽ hỏi vấn đề này. Do dự một chút, mặc kệ, quay ra đối diện tiểu mao đầu, quyết tâm dùng hai tay kéo quần xuống.
“Xem đi, đây là chỗ ta thiếu hụt.”
Tiểu hài tử khom lưng cúi đầu nhìn, thấy áo Trương Bình ngăn trở ánh sáng, liền vén lên.
Nhìn một chút, tiểu hài tử nhảy từ trên ghế xuống, ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn kỹ.
Tuy Trương Bình da mặt dày nhưng bị tiểu hài tử nhìn kỹ như vậy, mặt đỏ tới tận mang tai.
“Được rồi được rồi, ngươi muốn xem tới khi nào? Xem qua là được rồi.”
Trương Bình đưa tay kéo quần, tiểu hài tử nắm quần không cho y kéo lên. Không chỉ thế, hắn còn đưa tay chạm vào.
Trương Bình sợ đến mức hai chân còn vướng quần vẫn cố nhảy tránh thật xa.
“Ngươi ..ngươi …ngươi ..ngươi.. tiểu hài tử này! Nhìn thì nhìn, sờ loạn cái gì !” Y vội vàng kéo quần lên, buộc đai lưng lại.
Hoàng Phủ Kiệt vẫn ngồi yên tại chỗ, có thể do lần đầu nhìn thấy hạ thân thái giám, thực sự có chấn động một chút.
“Không có.”
“Cái gì?” Trương Bình còn đương mặt đỏ tới mang tai, để che lấp hoảng loạn tiện tay cầm chén trà uống, uống xong mới phát hiện y uống trà của Tứ điện hạ.
“Không có kê kê.”
Không có. . . Không có. . . bốn chữ ấy nhất thời châm vào lòng Trương Bình, tuy rằng đó là sự thật nhưng ai kêu ngươi lớn tiếng như vậy? Ngươi không hiểu thế nào là vạch khuyết điểm người khác a!
“Không có nó thì sao! Ta là thái giám đương nhiên không có! Ngươi xem toàn bộ hoàng cung có thái giám nào có không! Cho dù có mọc lại thì vẫn bị cắt đi!” Trương Bình quả thực quát to. Cũng không không thể trách y, hảo tâm để tiểu hài tử hiểu, kết quả tiểu hài tử cũng tàn nhẫn sát muối thêm vào vết thương lòng của y.
Y biết tiểu hài tử không hiểu chuyện nên bản thân rất tức giận. Sớm biết sẽ không cho hắn nhìn! Trương Bình hối hận vạn phần.
“Ngươi giận?”
“Không có.”Khuôn mặt Trương Bình bối rối, đè nén thanh âm xuống. Y thiếu chút nữa đã quên trong viện có hơn hai người, có lẽ là cao thủ. Ban nãy nói to giờ Trương Bình xót xa, trên mặt thoạt xanh, thoạt trắng.
“Ngươi đừng nóng giận, được rồi, ta cũng cho ngươi xem, ngươi sờ cũng được. Ngươi không nên giận nữa có được không?” Tiểu hài tử nói rồi liền cởi quần.
“Không!” Trương Bình đầu đập vào cửa, bỏ chạy.
Tiểu hài tử cúi đầu kỳ quái nhìn hạ thân mình, lại ngẩng đầu nhìn chỗ Trương Bình vừa biến mất, không hiểu tại sao lại tức giận như thế. Chẳng phải chính y nói là không nên tự ti mặc cảm thân thể khiếm khuyết sao? Vì sao y bỏ chạy?
Từ đấy về sau, nó thành một câu đố mà tiểu hài tử không sao giải thích được. Mãi cho đến mấy năm sau….
Mà bên này Trương Bình chạy về phòng mới nhớ là mới giải đáp cho tiểu hài tử có một nửa.
Có nên trở lại nói cho hết không ? Có nên hay không? Có nên hay không. . .
Trương Bình vướng mắc, rắc rối cứ đan xen cả buổi sáng. Cuối cùng y quyết định đi gánh nước.
Từ lúc này trở đi, Hoàng Phủ Kiệt đều đeo mặt nạ do hoàng đế ban thưởng. Ngoại trừ lúc ở trong phòng, mỗi khi đi ra ngoài nhất định sẽ đeo nó.
Ánh mắt người trong cung nhìn hắn đã ở cải biến, chán ghét và bài xích lúc đầu đã dần dần được giấu đi.
Hoàng Phủ Kiệt minh bạch, không phải do tác dụng của mặt nạ mà do nó là đồ của phụ hoàng ban. Hơn nữa lúc hắn mười một tuổi, Thắng đế lần đầu tiên gọi hắn đến dự tân niên, đối xử giống với hoàng tử khác, còn cổ vũ hắn cố gắng, ban thưởng lễ vật tân niên.
Hoàng Phủ Kiệt lặng lẽ biến đổi, mẫu thân hắn, ngoại công hắn, còn có hai vị sư phụ trong viện chỉ dẫn không gây nên cừu hận và cảnh giác với các hoàng tử khác, hắn cố bớt đi thông minh tài trí, ra vẻ là người nhu nhược ngu muội.
Mà hắn tại yến hội tân niên hoàng gia, bộc lộ bản thân chỉ là một đứa trẻ thô sơ gạt kẻ khác, tuy rằng không tới nỗi bị khinh bỉ và cười nhạo nhưng các hoàng huynh hoàng đệ sau này không tùy tiện gây phiền phức cho hắn.
Chậm rãi, Hoàng Phủ Kiệt trưởng thành trong hoàng cung ô trọc, lừa người dối ta, cá lớn nuốt cá bé.
Nhưng để biểu hiện ra là mình có điều tra đến nơi đến chốn, hoàng đế bắt mọi người nói rằng Dương gia từng gây thù chuốc oán nên có kẻ vì muốn báo thù đã mua chuộc thị nô Lữ Vĩ bên cạnh Ngũ hoàng tử, ý đồ ám sát Ngũ hoàng tử, khiến Dương gia chịu đả kích lớn.
Dương chiêu dung vừa nghe đã biết rõ không phải như vậy nhưng đành chấp nhận. Ngược lại Ngũ hoàng tử lại không cảm thấy gì, Thắng đế vài lần đến thăm thấy hắn phi thường vui vẻ.
Mấy kẻ bị ép cung khai nhận tội tự nhiên lăn ra chết, chết rất nhanh, không đợi được đến khi vấn trảm.
Mà chuyện này chỉ duy nhất một người được lợi, chính là Tứ hoàng tử Hoàng Phủ Kiệt.
Bởi vì chính miệng Ngũ hoàng tử làm chứng Tứ hoàng tử cứu hắn nên Thắng đế phải ngợi khen sửu nhi tử này. Một ngày Thắng đế tâm tình tốt, gọi Hoàng Phủ Kiệt đến diện kiến, hỏi hắn muốn được ban thưởng cái gì.
Hoàng Phủ Kiệt thoạt nhìn thập phần kinh sợ, quỳ trên mặt đất cung kính nói:
“Phụ hoàng, nhi thần cái gì cũng không muốn. Nhi thần ngày đó không nghĩ tới chuyện được ban thưởng, chỉ thấy thị nô muốn sát hại ngũ đệ mà tức giận xông đến. Nhi thần thực sự không có ý cứu ngũ đệ.”
“Ân, mặc kệ chuyện ngươi cứu hắn vì cái gì, ngươi không phải nghĩ nhiều, ngươi xem trẫm nên ban thưởng cho ngươi bao nhiêu vàng bạc, cung nữ?”
Thắng đế nghe được câu trả lời của hắn cảm thấy rất thoả mãn. Hảo, một tiểu hài tử sao có thể nghĩ đến chuyện cứu người, nếu Hoàng Phủ Kiệt nói đến huynh đệ tình thâm, chắc chắn ngài sẽ không tin. Hoàng Phủ Kiệt nói như vậy, ngài càng cho rằng đứa trẻ này tướng mạo tuy xấu nhưng tâm địa thiện lương, đối nhân xử thế có chỗ phúc hậu.
“Phụ hoàng, nhi thần không cần vàng bạc, cũng không cần cung nữ. Nếu như phụ hoàng thật muốn ban thưởng, vậy có thể ban cho nhi thần một con ngựa a.” Hoàng Phủ Kiệt mạnh dạn mở miệng xin.
“A? Ngươi vì sao muốn có một con ngựa?” Còn tưởng hài tử này sẽ giống mấy đứa con khác của ta yêu cầu cái gì đó trân quý, nhưng lại nói không cần vàng bạc, không cần cung nữ, chỉ cần một con ngựa. Yêu cầu này hiển nhiên gây hứng thú cho Thắng đế.
“Bởi vì. . .” Hoàng Phủ Kiệt xấu hổ vặn vẹo ngón tay, thật thà nói: “Bởi vì nhi thần muốn ra trận giết địch, vì phụ hoàng bảo vệ non sông đất nước. Nhi thần tự biết mình lớn lên xấu xí, ắt toàn bộ nam nhân trong quân doanh sẽ sợ nhi thần.”
“Ha ha!” Hoàng Phủ Thắng bật cười trước lời nói của tứ nhi, đồng thời trong lòng cũng có vị chua xót.
“Hảo! Trẫm ban thưởng ngươi một con ngựa. Mặt khác, trẫm còn ban thưởng ngươi một chiếc mặt nạ, sau này ngươi đeo mặt nạ trẫm ban cho sẽ không làm người khác kinh sợ.”
“Tạ ơn phụ hoàng ban ân.” Hoàng Phủ Kiệt quỳ xuống dập đầu.
“Trẫm còn có chuyện muốn hỏi ngươi.” Hoàng Phủ Thắng dường như vô tình hỏi tới.
“Thỉnh phụ hoàng nói, nhi thần nếu biết sẽ đáp.”
“Ngày ấy tại Vũ thần viện, làm sao ngươi có thể nhấc nổi thanh đao lục cân tam lưỡng?”
Hoàng Phủ Kiệt im lặng, ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, cuối cùng dừng lại bên bình phong khảm đá cẩm thạch.
“Phụ hoàng, có thể để nhi thần thử di chuyển bình phong kia?”
“Sao? Ngươi có thể di chuyển nó?” Hoàng Phủ Thắng nhìn bức bình phong, đo lường sức nặng.
“Nhi thần muốn thử xem.”
“Hảo, ngươi làm thử ta xem.”
“Tạ ơn phụ hoàng.”
Hoàng Phủ Kiệt đứng dậy đi tới bình phong trước mặt, nếu gắng sức đẩy trực diện bình phong sẽ không được. Suy nghĩ một chút, Hoàng Phủ Kiệt đứng tấn, ôm lấy bên sườn bình phong.
Một thái giám hầu hạ Ngự thư phòng nhích lại gần, sợ ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra.
Nhất, nhị, tam!
Trán nổi đầy gân xanh, Hoàng Phủ Kiệt ôm lấy bình phong nhấc lên.
Ước chừng di chuyển được một đoạn, đến khi trên trán đổ mồ hôi hột, lúc này Hoàng Phủ Kiệt mới thả bình phong rơi xuống đất.
“Hồ Vinh.”
“Có nô tài.”
“Trọng lượng của bình phong là bao nhiêu?” Hoàng Phủ Thắng hỏi.
“Nô tài nhớ rõ là khoảng nhất bách nhất thập cân (110 cân)” Hồ Vinh cũng rất kinh ngạc.
Hoàng Phủ Thắng nhìn tứ nhi đang quỳ xuống trước mặt, ngạc nhiên vạn phần nói: “Ngươi khí lực không nhỏ a!”
Hoàng Phủ Kiệt ngại ngùng nói: “Nhi thần cái khác không biết nhưng khí lực quả thực có lớn một chút.”
“Hảo! Tốt. Sau này cho ngươi học cách hành quân, bày binh bố trận với ngoại công, nói không chừng tương lai trên chiến trường sẽ lập nên chiến tích. Ngươi lui được rồi.”
“Tạ ơn phụ hoàng.”
Hoàng Phủ Thắng tư lự, Hoàng Phủ Kiệt khẳng định sẽ không trở thành thái tử, ngài vốn đang lo lắng hắn đối với huynh đệ tâm còn oán hận, sợ là tương lai sẽ lợi dụng thế lực trong tay trả thù. Hôm nay lại thấy hắn tâm địa thiện lương, người có vẻ mộc mạc, bẩm sinh có sức khỏe lớn, tương lai để hắn làm tướng quân chắc chắn không sai.
Đương nhiên tâm tính hài tử này ngài còn phải quan sát tỉ mỉ thêm, nếu như hắn không giống với suy nghĩ, để hoàng triểu yên ổn, ngài cũng chỉ có thể quân pháp bất vị thân(vì nước quên tình nhà) tiêu diệt nhân tố gây bất an này.
Ngoài Tứ hoàng tử Hoàng Phủ Kiệt, ở Thụy hoa cung còn ban thưởng cho Hiền phi biết cách dạy con, đặc biệt ban thưởng sáu bộ trang sức. Đồng thời cho phép nàng dự yến ngắm hoa đầu xuân.
Không nhắc tới Hiền phi sau mười năm lại được Thắng đế ban thưởng, lại được dự yến hội hoàng gia thì có bao nhiêu vui vẻ lẫn đau buồn. Lại nói tiếp, Hoàng Phủ Kiệt nửa tháng sau ban ân đặc biệt kia, ngồi tại bàn nở nụ cười.
Trương Bình nhìn không ra biểu tình cười vậy có ý gì, bởi vì Hoàng Phủ Kiệt khuôn mặt khác với người thường, vẻ mặt hắn luôn không dễ dàng nhận ra.
Nhưng Trương Bình có cảm giác Hoàng Phủ Kiệt không hề cao hứng, ngược lại tâm tư còn bị tổn thương.
“Mặt nạ này thoạt nhìn không tệ, đầu báo hình rồng, không quá đẹp đẽ quý giá, cũng không quá mộc mạc, thoải mái lại cổ phác, thực sự không xấu.” Trương Bình tán dương. Nhưng hoàng đế ban thưởng tứ nhi một mặt nạ nhìn sát ngược, hung bạo có ý tứ ra sao? Cảnh cáo hay nhắc nhở hắn?
“Ngươi cũng hiểu là ta cảm thấy thế nào nếu đeo mặt nạ?” Hoàng Phủ Kiệt đeo mặt nạ lên mặt, đưa mắt nhìn xuyên qua nó nói với Trương Bình.
Trương Bình nghĩ vấn đề này thật khó trả lời, ung dung bước hai bước ngồi xuống trước mặt Hoàng Phủ Kiệt.
“Ta năm nay mười sáu, nếu ở bên ngoài thì đã đến tuổi cưới vợ. Vậy ngươi nghĩ ta có nên cưới vợ không?”
Hoàng Phủ Kiệt lắc đầu, không hiểu.
“Đối với người khác mà nói, ta là một người khiếm khuyết, một kẻ khỏe mạnh khiếm khuyết. Nhưng ta có nên tự ti mặc cảm, vĩnh viễn tránh né ánh mắt người đời để sống trong bi thảm cùng thê lương?”
Hoàng Phủ Kiệt theo bản năng lắc đầu.
“Đúng, ta sẽ không làm như vậy, trái lại ta phải mở lòng mình ra, đường đường chính chính mà sống. Có điều trên đời này không chỉ có mình ta, ta không thể chỉ có bản thân thấy hạnh phúc mà không chú ý đến tâm tình kẻ khác. Giả dụ, ta thú một thê tử, nhưng vì thân thể ta khiếm khuyết e rằng ta có khỏe mạnh hay nhiều bạc đến đâu đi nữa thì cũng chỉ làm hại cả đời oa nữ mà ta thú làm thê tử.”
Trương Bình dừng một chút để tiểu hài tử tiêu hóa những lời y nói.
Tiểu hài tử quả nhiên không hiểu nhiều, tốt bụng hỏi thăm: “Ngươi thiếu hụt chỗ nào? Vì sao sẽ làm khổ oa nữ cả đời?”
Trương Bình cười khổ, biết tiểu hài tử sẽ hỏi vấn đề này. Do dự một chút, mặc kệ, quay ra đối diện tiểu mao đầu, quyết tâm dùng hai tay kéo quần xuống.
“Xem đi, đây là chỗ ta thiếu hụt.”
Tiểu hài tử khom lưng cúi đầu nhìn, thấy áo Trương Bình ngăn trở ánh sáng, liền vén lên.
Nhìn một chút, tiểu hài tử nhảy từ trên ghế xuống, ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn kỹ.
Tuy Trương Bình da mặt dày nhưng bị tiểu hài tử nhìn kỹ như vậy, mặt đỏ tới tận mang tai.
“Được rồi được rồi, ngươi muốn xem tới khi nào? Xem qua là được rồi.”
Trương Bình đưa tay kéo quần, tiểu hài tử nắm quần không cho y kéo lên. Không chỉ thế, hắn còn đưa tay chạm vào.
Trương Bình sợ đến mức hai chân còn vướng quần vẫn cố nhảy tránh thật xa.
“Ngươi ..ngươi …ngươi ..ngươi.. tiểu hài tử này! Nhìn thì nhìn, sờ loạn cái gì !” Y vội vàng kéo quần lên, buộc đai lưng lại.
Hoàng Phủ Kiệt vẫn ngồi yên tại chỗ, có thể do lần đầu nhìn thấy hạ thân thái giám, thực sự có chấn động một chút.
“Không có.”
“Cái gì?” Trương Bình còn đương mặt đỏ tới mang tai, để che lấp hoảng loạn tiện tay cầm chén trà uống, uống xong mới phát hiện y uống trà của Tứ điện hạ.
“Không có kê kê.”
Không có. . . Không có. . . bốn chữ ấy nhất thời châm vào lòng Trương Bình, tuy rằng đó là sự thật nhưng ai kêu ngươi lớn tiếng như vậy? Ngươi không hiểu thế nào là vạch khuyết điểm người khác a!
“Không có nó thì sao! Ta là thái giám đương nhiên không có! Ngươi xem toàn bộ hoàng cung có thái giám nào có không! Cho dù có mọc lại thì vẫn bị cắt đi!” Trương Bình quả thực quát to. Cũng không không thể trách y, hảo tâm để tiểu hài tử hiểu, kết quả tiểu hài tử cũng tàn nhẫn sát muối thêm vào vết thương lòng của y.
Y biết tiểu hài tử không hiểu chuyện nên bản thân rất tức giận. Sớm biết sẽ không cho hắn nhìn! Trương Bình hối hận vạn phần.
“Ngươi giận?”
“Không có.”Khuôn mặt Trương Bình bối rối, đè nén thanh âm xuống. Y thiếu chút nữa đã quên trong viện có hơn hai người, có lẽ là cao thủ. Ban nãy nói to giờ Trương Bình xót xa, trên mặt thoạt xanh, thoạt trắng.
“Ngươi đừng nóng giận, được rồi, ta cũng cho ngươi xem, ngươi sờ cũng được. Ngươi không nên giận nữa có được không?” Tiểu hài tử nói rồi liền cởi quần.
“Không!” Trương Bình đầu đập vào cửa, bỏ chạy.
Tiểu hài tử cúi đầu kỳ quái nhìn hạ thân mình, lại ngẩng đầu nhìn chỗ Trương Bình vừa biến mất, không hiểu tại sao lại tức giận như thế. Chẳng phải chính y nói là không nên tự ti mặc cảm thân thể khiếm khuyết sao? Vì sao y bỏ chạy?
Từ đấy về sau, nó thành một câu đố mà tiểu hài tử không sao giải thích được. Mãi cho đến mấy năm sau….
Mà bên này Trương Bình chạy về phòng mới nhớ là mới giải đáp cho tiểu hài tử có một nửa.
Có nên trở lại nói cho hết không ? Có nên hay không? Có nên hay không. . .
Trương Bình vướng mắc, rắc rối cứ đan xen cả buổi sáng. Cuối cùng y quyết định đi gánh nước.
Từ lúc này trở đi, Hoàng Phủ Kiệt đều đeo mặt nạ do hoàng đế ban thưởng. Ngoại trừ lúc ở trong phòng, mỗi khi đi ra ngoài nhất định sẽ đeo nó.
Ánh mắt người trong cung nhìn hắn đã ở cải biến, chán ghét và bài xích lúc đầu đã dần dần được giấu đi.
Hoàng Phủ Kiệt minh bạch, không phải do tác dụng của mặt nạ mà do nó là đồ của phụ hoàng ban. Hơn nữa lúc hắn mười một tuổi, Thắng đế lần đầu tiên gọi hắn đến dự tân niên, đối xử giống với hoàng tử khác, còn cổ vũ hắn cố gắng, ban thưởng lễ vật tân niên.
Hoàng Phủ Kiệt lặng lẽ biến đổi, mẫu thân hắn, ngoại công hắn, còn có hai vị sư phụ trong viện chỉ dẫn không gây nên cừu hận và cảnh giác với các hoàng tử khác, hắn cố bớt đi thông minh tài trí, ra vẻ là người nhu nhược ngu muội.
Mà hắn tại yến hội tân niên hoàng gia, bộc lộ bản thân chỉ là một đứa trẻ thô sơ gạt kẻ khác, tuy rằng không tới nỗi bị khinh bỉ và cười nhạo nhưng các hoàng huynh hoàng đệ sau này không tùy tiện gây phiền phức cho hắn.
Chậm rãi, Hoàng Phủ Kiệt trưởng thành trong hoàng cung ô trọc, lừa người dối ta, cá lớn nuốt cá bé.