Chương : 12
Sửu tiểu xà lần đầu thấy được nơi phồn hoa, đứng ở đầu phố Giang Nam Thủy thành ngây ngốc rất lâu.
Vì khi sửu tiểu xà đi ra chỉ mặc một kiện y phục thô ráp mà xà tộc tự làm (xà tộc rất nghèo), dùng dây gai quấn quanh thắt lưng coi như là dây lưng, cho nên hình tượng hắn đứng ở đầu phố đó rất giống như muốn ăn xin.
Rất nhiều người tới lui đều nhao nhao lắc đầu. Thanh niên tuấn mỹ như thế, lại là tên ngốc ăn xin… thế là tiền đồng trước mặt sửu tiểu xà dần dần nhiều lên.
Như vậy Lãnh Thanh Thanh đi đâu rồi?
Qua chừng một khắc, Lãnh Thanh Thanh cao hứng múa may ngân phiếu từ trong tiệm cầm đồ chạy ra__ Dựa vào một chút hiểu biết của y đối với nhân thế trước kia, biết có thể dùng bảo vật yêu tộc đến tiệm cầm đồ đổi lấy thứ gọi là ‘tiền’, có tiền rồi, trong nhân gian cái gì cũng có thể mua được!
Thế là y cầm mười hạt dạ minh châu trộm từ long cung ra, đổi lấy năm mươi lượng bạc ngân, còn cao hứng tới muốn chết, không hề biết rằng mình đã bị ‘chém’ dữ dội.
“Nhi tử Chúng ta có tiền rồi ” Lãnh Thanh Thanh nhào vào lòng Lãnh Tịnh, hưng phấn nói.
Trong mắt người khác, đây là một màn huynh đệ khất cái cô khổ khiến người đồng tình ở bên nhau khiến người chua xót.
“Cha, ta muốn ăn cái đó!” Lãnh Tịnh chỉ vào bánh bao thịt trong tay người đi đường.
“Ngoan, cha mua cho con nha ” Lãnh Thanh Thanh sờ đầu Lãnh Tịnh, ỷ vào kinh nghiệm nhân sinh khá phong phú của mình, sau đó cổ vũ dũng khí đi tới trước tiệm bánh bao, đem năm mươi lượng ngân phiếu hùng hồn đưa tới trước mặt ông chủ: “Ta muốn mua bánh bao!”
“Mua mấy cái?” Ông chủ nhìn bộ dáng y, y phục rách rưới, nhỏ nhỏ gầy gầy, lại cầm nhiều tiền như thế, khẳng định là ăn trộm.
“Muốn… năm cái!”
Ông chủ thấy ngân phiếu liền nổi lòng tham, nhận lấy ngân phiếu, lấy năm cái bánh bao đưa cho y, thầm nghĩ nếu y dám đòi ta thối tiền, ta sẽ nói ngân phiếu này là y trộm được.
Nhưng Lãnh Thanh Thanh đơn thuần một chút cũng không hoài nghi ôm lá sen gói bánh bao, huênh hoang bước đi.
Thế là. Mười hạt dạ minh châu cuối cùng biến thành năm cái bánh bao.
Lãnh Tịnh rất nhanh đã ăn xong bánh bao, lúc này trời bắt đầu đổ mưa râm râm, Lãnh Thanh Thanh cởi ngoại bào phủ lên cho Lãnh Tịnh, còn mình thì run run rẩy rẩy kéo tay Lãnh Tịnh, hai người chậm rãi đi trên phố, một bộ dáng khổ sở nương tựa nhau mà sống.
Hai người đi tới trước cửa một lữ ***, ông chủ lữ *** chán ghét huơ tay: “Cút đi! Đồ ăn xin! Đừng đứng trước cửa cản đường!”
Lãnh Thanh Thanh chỉ đành đáng thương dẫn Lãnh Tịnh đi, trong tay Lãnh Thanh Thanh cầm vỏ bánh bao Lãnh Tịnh ăn sót lại, trong cơn mưa se lạnh chậm rãi ăn, thật sự thảm tới cực điểm.
Lãnh Tịnh nhìn y, cuối cùng nói: “Cha, có phải chúng ta rất nghèo?”
Lãnh Thanh Thanh nghẹn ngào nói: “Tiểu Tịnh, cha có lỗi với con… Cha cũng không biết tại sao đến nhân gian sẽ nghèo như thế… 55555 ”
Lãnh Tịnh liếc xéo y, yên lặng trả lại y phục cho y, rồi bảo y tới góc tường bên đường ngồi đó.
Lãnh Thanh Thanh không hiểu nhìn Lãnh Tịnh, không biết hắn muốn làm gì.
“Ta đi ngoài.” Lãnh Tịnh nói xong thì đi.
Lãnh Tịnh mặc y phục thô ráp, chân mang giày cỏ, cứ như thế tản bộ trong thành. Thông qua những gì quan sát vừa rồi, sửu tiểu xà biết tác dụng của kim ngân tài bảo, xem ra cái thế gian rộn ràng này, phàm nhân cũng không thoát khỏi sự dụ hoặc của kim ngân, có tiền, cái gì cũng làm được.
Khi hắn đi tản bộ khắp nơi, một lão đầu kéo xe bán than đi ngang qua hắn, Lãnh Tịnh thuận tay cầm một khối than lên, lão đầu cũng không hề phát giác. Sau đó Lãnh Tịnh nắm khối than trong tay, hai lòng bàn tay bao chặt lấy nó, rồi đem chân nguyên toàn thân cuồn cuộn không dứt tập trung tới hai lòng bàn tay, không bao lâu, khối than đen thùi lùi đó trải quá áp lực và nhiệt độ cao cường đại của hai lòng bàn tay Lãnh Tịnh mà được tinh luyện thành một viên kim cươngóng ánh! [Kim cương hình thành từ quá trình luyện nguyên tố cacbon dưới nhiệt độ cao và cao áp.]
Thế là Lãnh Tịnh lấy vim kim cương đó đi tìm ông chủ tiệm cầm đồ, ông chủ chưa từng thấy qua bảo thạch nào thuần tịnh như thế, hiểu là thứ tốt, chỉ sợ là Lãnh Tịnh trộm được, thế là dò hỏi: “Ngươi từ đâu có được?”
Lãnh Tịnh thành thật trả lời: “Là, là nhặt, nhặt được ở hậu sơn… còn có rất nhiều…” Dáng vẻ ngu si.
Ông chủ tiệm cầm đồ kinh hỉ phát cuồng, cầm viên kim cương, rồi muốn đóng tiệm, sau đó đến chỗ Lãnh Tịnh nói nhặt bảo thạch, Lãnh Tịnh lại nắm lấy y phục của hắn: “Có thể cầm bao nhiêu tiền?”
“Năm mươi lượng!” Ông chủ không kiên nhẫn nói.
“Một vạn!” Lãnh Tịnh không buông tay.
Ông chủ khẩn trương muốn chạy đi nhặt bảo thạch, tức giận nói: “Mau buông tay!”
“Không buông! Một vạn! Hậu sơn có rất nhiều người nhặt bảo thạch, người ta đều bán một vạn…”
“Cái gì! Đã có người đi rồi!?” Ông chủ gấp chết, nếu còn không đi thì thật không kịp nữa! Nhưng mà Lãnh Tịnh lực khí lớn, hắn giãy không ra, chỉ đành nói: “Được rồi! Ta cho ngươi một vạn! Mau buông tay!”
Lãnh Tịnh mới buông tay, ông chủ hậm hực lấy một vạn lượng ngân phiếu đưa cho hắn, dù sao bảo thạch này nói ít cũng đáng giá mười vạn lượng bạc ngân.
Thế là Lãnh Tịnh dùng một hòn than đổi lấy một vạn lượng bạc ngân.
Lãnh Thanh Thanh ngồi ở góc tường bị đông lạnh run lẩy bẩy, khi đang chảy nước mũi, Lãnh Tịnh mặc một thân hoa phục nguyệt bạch sắc đi tới, còn chưa kịp đợi y phản ứng, đã bị Lãnh Tịnh ném lên xe ngựa vừa mua, sau đó đi thẳng tới một gian khách ***, đến trước cửa khách ***, Lãnh Thanh Thanh được xách lên lầu, sau đó còn không kịp nghĩ kỹ đã nhanh chóng bị Lãnh Tịnh ném vào bồn tắm, cọ rửa, tẩy sạch, lau khô, đổi lên y phục mới, trong tay còn được nhét vào một bát mì nóng, bị cưỡng ép uống canh nóng, sau đó được khăn tay lau sạch miệng, được đẩy lên giường, y phục bị cởi xuống, đổi lên trung y, chăn tơ được phủ lên người, Lãnh Tịnh nói: “Ngoan ngoãn ngủ đi, dưỡng tốt thân thể.” Buông màn giường xuống, cuối cùng chỉ còn lại mình Lãnh Thanh Thanh ngơ ngác co trong ổ chăn, hấp háy mũi, nửa ngày không phản ứng được.
Hiệu suất làm việc của Ferrari hình rồng cũng như tốc độ phi hành của hắn…. Chăm sóc người khác cũng vậy.
Đợi khi Lãnh Thanh Thanh cuối cùng cũng tiến vào mộng đẹp ngọt ngào, Lãnh Tịnh lại ngồi xuống, đếm tiền dưới ánh nến, nhìn một vạn lượng ngân phiếu còn lại không ít, nhưng tóm lại cũng có một ngày tiêu hết, nên nghĩ cách gì có thể kiếm càng nhiều tiền hơn đây?
Lãnh Tịnh nghĩ một lúc, thấy sắc trời không còn sớm, đã sắp tối, quyết định lại ra ngoài tản bộ, nghiên cứu một chút phương pháp kiếm tiền.
Thế là hắn đứng lên, thiết lập một vách ngăn quanh Lãnh Thanh Thanh, sau đó cầm dù ra khỏi khách ***.
Đêm mưa vắng vẻ, Lãnh Tịnh một mình đi trên đường, bất tri bất giác bước vào trong con hẻm khói hoa đèn đỏ rượu xanh, chỉ thấy hai bên hoa lâu đứng thẳng, tiếng hoan ca không dứt bên tai, ca vũ thái bình phồn hoa thối nát nhưng lại khiến bạch long không phải là người mà cũng động tâm.
Lãnh Tịnh còn chưa đi được mấy bước, đã có nữ tử phong trần chào mời khách nhân trang điểm yêu diễm cười ghẹo Lãnh Tịnh, muốn kéo Lãnh Tịnh vào thanh lâu. Lãnh Tịnh bất động thanh sắc nói: “Ta thích nam nhân.” Nữ tử chào khách nghe vậy, lập tức không cao hứng, phất khăn lụa lên người Lãnh Tịnh một cái rồi bỏ đi.
Mà Lãnh Tịnh quay người, liền có một nữ tử khác kéo hắn nói: “Công tử thích nam nhân, trong lâu của chúng tôi có tiểu quan cực phẩm, công tử mau tới, nếu không lát nữa sẽ bị người đặt hết!” Nói xong xô xô đẩy đẩy dẫn Lãnh Tịnh tới thanh lâu cách vách.
Thanh lâu cách vách này quy mô rất lớn, vừa vào, đã có ba bốn tiểu quan hóa trang tiêu lệ được dẫn tới, kéo Lãnh Tịnh đi uống hoa tửu, Lãnh Tịnh có khí chất rất giống công tử phú gia có thân phận, cộng thêm hắn tuấn mỹ phi phàm, phi thường được các tiểu quan hoan nghênh.
Lãnh Tịnh ngồi xuống, các tiểu quan liền kính rượu hắn, sắp tới Đoan Ngọ, Giang Nam đều lưu hành tục uống rượu hùng hoàng, Lãnh Tịnh chưa từng uống qua, tự nhiên không biết loại rượu này chính là rượu hùng hoàng, cộng thêm hắn không phải xà tộc, có uống cũng không có cảm giác gì, chỉ là chưa từng dính qua rượu, vào miệng cay nóng, nhịn không được lấy áo che miệng ho sù sụ.
Khi hắn ho xong, ngẩng đầu lên, xung quanh đột nhiên yên tĩnh xuống.
Tiếng cười, ca vũ huyên náo nhất thời biến mất. Lãnh Tịnh nhìn quanh tứ phía, những tiểu quan kính rượu đó ai nấy đều ngã ra, ngữa mặt lên trời, sắc mặt xanh đen, không ngờ là đã trúng độc chết rồi.
Lãnh Tịnh có chút kinh ngạc, hắn rời khỏi bàn rượu, đi tới đại thính, nhưng trong đại thính cũng là di thể ngang dọc, đều là trúng độc mà chết, không chỉ như thế. Khi sửu tiểu xà ra tới ngoài đường, mới phát hiện, người của cả con đường đều trúng kịch độc chí mạng!
“Ha ha ha ha, thứ ngu xuẩn, thế nhưng dám trở ngại bổn tọa, bổn tọa bắt các ngươi đều chết sạch!” Trong trời đêm đột nhiên vang lên tiếng cười khinh linh quái dị, Lãnh Tịnh nhìn theo tiếng cười, thấy một thiếu niên ngồi trên mái nhà, chân huơ tới huơ lui.
“Ân? Còn có người chưa chết hả?” Thiếu niên cũng phát hiện Lãnh Tịnh một thân bạch y đứng trên đường, híp mắt lại, sát ý trào lên. Đột nhiên phóng người nhảy xuống, xuất chưởng về phía Lãnh Tịnh!
Chưởng phong thiếu niên mang theo ám hương, thực chất là độc hương kỳ độc, Lãnh Tịnh nhận một chưởng, thân thể lại bị nội lực hùng hậu của thiếu niên chấn động tới lùi vài bước.
Thiếu niên càng thêm hứng thú, không ngờ trên đời này còn có nhân vật trúng độc hương của hắn mà vẫn còn chống được không ngã xuống, xem ra hôm nay gặp được người thú vị có thể cùng chơi với hắn một bữa, bất kể thế nào, hắn nhất định phải độc chết gia hỏa này!
Mà Lãnh Tịnh thì lại không có tâm tình tính toán với phàm nhân, quay người bỏ đi, thiếu niên quát lên: “Đứng lại!” Nhưng làm sao bì được với tốc độ nhanh nhất nhân gian? Trong chớp mắt, Lãnh Tịnh đã đi mất tăm, chỉ lưu lại thiếu niên gầm lên không cam lòng với bầu trời: “Ta nhất định phải tìm được ngươi! Ta nhất định phải giết ngươi!!”
Lãnh Tịnh về khách ***, thay y phục dính độc phấn xuống, chỉ mặc một thân tiết y lên giường ngủ, lúc này Lãnh Thanh Thanh ngủ rất giống một con xà chết, miệng còn chẹp chẹp liên hồi, tựa hồ mơ thấy được ăn đồ ngon.
Lãnh Tịnh nằm bên cạnh y, nhìn dung mạo hiền hòa của Lãnh Thanh Thanh, nghĩ tới tư thái dính người của những tiểu quan thanh lâu kia, không kìm được vươn tay ôm lấy Lãnh Thanh Thanh, Lãnh Thanh Thanh tựa hồ cũng phát giác, trong mông lung cũng ôm lại hắn, nói mê: “Tiểu Tịnh… ngươi về rồi à… ăn… ăn mì…”
Trong lúc nói, Lãnh Tịnh cảm giác phần eo mát lạnh, một cái đuôi xà trắng tuyết đã quấn lấy hắn vài vòng.
Lãnh Tịnh toàn thân đông cứng, nhưng vẫn không quấy rầy mỹ mộng của Lãnh Thanh Thanh, chỉ đành để y quấn như thế, miễn cưỡng ngủ. Còn về chuyện cả đêm thấy ác mộng, mơ thấy Lãnh Thanh Thanh biến thành xà chín đầu, khắp nơi đều là xà, quấn hắn tới thở không nổi.
Lãnh Tịnh không biết là, vì hắn nằm mơ ác mộng giãy dụa trằn trọc, kết quả đã đá Lãnh Thanh Thanh xuống dưới giường.
Sáng hôm sau, Lãnh Thanh Thanh kiên quyết muốn cùng Lãnh Tịnh ra ngoài chơi, nào biết Lãnh Tịnh thật ra là muốn đi kiếm tiền.
Lãnh Tịnh không muốn nghe y lải nhải, chỉ đành dẫn y cùng ra khỏi khách ***, vì sợ Lãnh Thanh Thanh lạc mất, còn đặc biệt dùng dây lụa quấn cổ tay y, còn mình thì cầm đầu kia của dây lụa.
Không ngờ trong đại sảnh khách *** ngay cả nửa bóng người cũng không có, Lãnh Tịnh xuất môn, phát hiện trên đường lớn là một mảng mây mù ảm đạm, nhà nhà hộ hộ đóng chặt cửa, trên đường người thưa thớt, thỉnh thoảng có vài người đi đường thần sắc vội vàng, thất hồn lạc phách bước đi.
“Ân?” Phát giác ra không khí trong thành khác thường, Lãnh Tịnh đi tới cản một người đi đường, nói: “Vị tiên sinh này, trong thành xảy ra biến cố gì sao?”
“Tiểu ca không tốt rồi không tốt rồi! Ngươi mau chạy đi! Xích Nguyệt giáo giáo chủ giết đến trong thành rồi, tối qua một đêm độc chết mấy trăm người! A! Ta không nói với ngươi nữa! Ta phải chạy trốn đây!” Nói rồi người đi đường đi ôm chặt hành lý của mình, vội vàng bỏ chạy.
Lãnh Tịnh hơi cân nhắc, hiểu được hóa ra thiếu niên hạ độc tối qua chính là Xích Nguyệt giáo giáo chủ, khi đang thầm tính toán, có một đội nhân mã hùng hồn từ cửa thành nam tiến vào, một đường quát thét: “Giết chết Xích Nguyệt ma đầu! Trả lại thanh bình cho võ lâm!” Mấy người đi đầu tay cầm cờ, trên cờ phất phới viết bốn chữ lớn ‘Võ Lâm Công Minh’.
Mắt thấy đội nhân mã này sắp đi ngang qua Lãnh Tịnh, hắn đột nhiên đi tới cản người cầm đầu lại, chắp tay ôm quyền nói: “Chư vị tráng sĩ lưu bước!”
Người đi đầu đánh giá Lãnh Tịnh, thấy hắn dung mạo nghiên lệ ưu nhã, thân hình thon dài, không giống người luyện võ có man lực, nhưng lại có một cỗ khí thế uy tôn lẫm lẫm, nghĩ chắc là người có lai lịch, thế là nói: “Người tới là ai? Vì sao cản đường?”
“Tại hạ Lãnh Tịnh, người giang hồ gọi là ‘Bạch Hồng công tử’, nguyện ý gia nhập kế hoạch trừ ma.” Lãnh Tịnh nói.
“Thiếu niên lang ngươi phải nghĩ kỹ, chúng ta là đi tiêu diệt ma đầu, phải liều mạng, nếu ngươi không sợ chết, thì cứ theo sau!” Người đi đầu không muốn làm lỡ thời gian, ném lại một câu, rồi thống lĩnh đội ngũ tiếp tục đi về phía trước.
Vì thế Lãnh Tịnh dắt Lãnh Thanh Thanh, đi cùng đội ngũ. Lãnh Thanh Thanh cảm thấy rấtvui, cũng bắt chước hô khẩu hiệu.
Mà Lãnh Tịnh thì vừa đi, vừa lục tìm trên người xem có thứ gì có thể làm vũ khí, tìm nửa ngày, cuối cùng chỉ đành xé dây lụa trên tay mình thành những đường mỏng, quấn thành cục nắm trong tay.
Một đoàn nhân mã như thế cuối cùng cũng tới chỗ hẹn cùng giáo chúng Xích Nguyệt giáo ở trung tâm thành, thù địch nhìn nhau vô cùng đỏ mắt, võ lâm minh chủ chỉ vào Xích Nguyệt giáo chủ__ một thiếu niên tướng mạo diễm mị hét lớn: “Tên ma đầu Hàn Tinh Lộ ngươi! Giết người vô số! Hôm nay chính là thời khắc báo ứng của ngươi!”
“Ha ha ha ha ” Xích Nguyệt giáo chủ cười lớn, hắn ngồi trên nóc nhà, xoa tay cuồng vọng cười, “Chó hoang sủa gâu gâu! Bổn tọa vốn muốn ban cho các ngươi toàn thây, đáng tiếc hôm nay tâm tình không tốt, vậy ban các ngươi được cắt thành tám khúc!!”
Hắn một thân y sam đỏ máu, thân hình linh động vọt xuống, giống như một đoàn hỏa vân, tốc độ nhanh tới khó tin, võ lâm minh chủ còn chưa kịp nhìn rõ, đã cảm thấy trước mặt chớp lên hồng vân, trong thoáng chốc, Xích Nguyệt giáo chủ đã nhảy trở về, vẫn ngồi trên nóc nhà khinh thường liếc mọi người, mà võ lâm minh chủ thì ngây ngốc đứng tại chỗ, không chút động đậy.
“Minh chủ!” Bên cạnh có một thủ hạ đẩy đẩy minh chủ, không biết hắn trúng phải tà gì, ai biết vừa đẩy, võ lâm minh chủ lập tức phân thành từng khúc, máu tươi ướt đẫm!
“A a!!!” Võ Lâm Công Minh lập tức loạn thành một đoàn, Xích Nguyệt giáo chủ cười lớn ha ha, phất tay, Xích Nguyệt giáo chúng lập tức như thủy triều ập tới Võ Lâm Công Minh.
Vì khi sửu tiểu xà đi ra chỉ mặc một kiện y phục thô ráp mà xà tộc tự làm (xà tộc rất nghèo), dùng dây gai quấn quanh thắt lưng coi như là dây lưng, cho nên hình tượng hắn đứng ở đầu phố đó rất giống như muốn ăn xin.
Rất nhiều người tới lui đều nhao nhao lắc đầu. Thanh niên tuấn mỹ như thế, lại là tên ngốc ăn xin… thế là tiền đồng trước mặt sửu tiểu xà dần dần nhiều lên.
Như vậy Lãnh Thanh Thanh đi đâu rồi?
Qua chừng một khắc, Lãnh Thanh Thanh cao hứng múa may ngân phiếu từ trong tiệm cầm đồ chạy ra__ Dựa vào một chút hiểu biết của y đối với nhân thế trước kia, biết có thể dùng bảo vật yêu tộc đến tiệm cầm đồ đổi lấy thứ gọi là ‘tiền’, có tiền rồi, trong nhân gian cái gì cũng có thể mua được!
Thế là y cầm mười hạt dạ minh châu trộm từ long cung ra, đổi lấy năm mươi lượng bạc ngân, còn cao hứng tới muốn chết, không hề biết rằng mình đã bị ‘chém’ dữ dội.
“Nhi tử Chúng ta có tiền rồi ” Lãnh Thanh Thanh nhào vào lòng Lãnh Tịnh, hưng phấn nói.
Trong mắt người khác, đây là một màn huynh đệ khất cái cô khổ khiến người đồng tình ở bên nhau khiến người chua xót.
“Cha, ta muốn ăn cái đó!” Lãnh Tịnh chỉ vào bánh bao thịt trong tay người đi đường.
“Ngoan, cha mua cho con nha ” Lãnh Thanh Thanh sờ đầu Lãnh Tịnh, ỷ vào kinh nghiệm nhân sinh khá phong phú của mình, sau đó cổ vũ dũng khí đi tới trước tiệm bánh bao, đem năm mươi lượng ngân phiếu hùng hồn đưa tới trước mặt ông chủ: “Ta muốn mua bánh bao!”
“Mua mấy cái?” Ông chủ nhìn bộ dáng y, y phục rách rưới, nhỏ nhỏ gầy gầy, lại cầm nhiều tiền như thế, khẳng định là ăn trộm.
“Muốn… năm cái!”
Ông chủ thấy ngân phiếu liền nổi lòng tham, nhận lấy ngân phiếu, lấy năm cái bánh bao đưa cho y, thầm nghĩ nếu y dám đòi ta thối tiền, ta sẽ nói ngân phiếu này là y trộm được.
Nhưng Lãnh Thanh Thanh đơn thuần một chút cũng không hoài nghi ôm lá sen gói bánh bao, huênh hoang bước đi.
Thế là. Mười hạt dạ minh châu cuối cùng biến thành năm cái bánh bao.
Lãnh Tịnh rất nhanh đã ăn xong bánh bao, lúc này trời bắt đầu đổ mưa râm râm, Lãnh Thanh Thanh cởi ngoại bào phủ lên cho Lãnh Tịnh, còn mình thì run run rẩy rẩy kéo tay Lãnh Tịnh, hai người chậm rãi đi trên phố, một bộ dáng khổ sở nương tựa nhau mà sống.
Hai người đi tới trước cửa một lữ ***, ông chủ lữ *** chán ghét huơ tay: “Cút đi! Đồ ăn xin! Đừng đứng trước cửa cản đường!”
Lãnh Thanh Thanh chỉ đành đáng thương dẫn Lãnh Tịnh đi, trong tay Lãnh Thanh Thanh cầm vỏ bánh bao Lãnh Tịnh ăn sót lại, trong cơn mưa se lạnh chậm rãi ăn, thật sự thảm tới cực điểm.
Lãnh Tịnh nhìn y, cuối cùng nói: “Cha, có phải chúng ta rất nghèo?”
Lãnh Thanh Thanh nghẹn ngào nói: “Tiểu Tịnh, cha có lỗi với con… Cha cũng không biết tại sao đến nhân gian sẽ nghèo như thế… 55555 ”
Lãnh Tịnh liếc xéo y, yên lặng trả lại y phục cho y, rồi bảo y tới góc tường bên đường ngồi đó.
Lãnh Thanh Thanh không hiểu nhìn Lãnh Tịnh, không biết hắn muốn làm gì.
“Ta đi ngoài.” Lãnh Tịnh nói xong thì đi.
Lãnh Tịnh mặc y phục thô ráp, chân mang giày cỏ, cứ như thế tản bộ trong thành. Thông qua những gì quan sát vừa rồi, sửu tiểu xà biết tác dụng của kim ngân tài bảo, xem ra cái thế gian rộn ràng này, phàm nhân cũng không thoát khỏi sự dụ hoặc của kim ngân, có tiền, cái gì cũng làm được.
Khi hắn đi tản bộ khắp nơi, một lão đầu kéo xe bán than đi ngang qua hắn, Lãnh Tịnh thuận tay cầm một khối than lên, lão đầu cũng không hề phát giác. Sau đó Lãnh Tịnh nắm khối than trong tay, hai lòng bàn tay bao chặt lấy nó, rồi đem chân nguyên toàn thân cuồn cuộn không dứt tập trung tới hai lòng bàn tay, không bao lâu, khối than đen thùi lùi đó trải quá áp lực và nhiệt độ cao cường đại của hai lòng bàn tay Lãnh Tịnh mà được tinh luyện thành một viên kim cươngóng ánh! [Kim cương hình thành từ quá trình luyện nguyên tố cacbon dưới nhiệt độ cao và cao áp.]
Thế là Lãnh Tịnh lấy vim kim cương đó đi tìm ông chủ tiệm cầm đồ, ông chủ chưa từng thấy qua bảo thạch nào thuần tịnh như thế, hiểu là thứ tốt, chỉ sợ là Lãnh Tịnh trộm được, thế là dò hỏi: “Ngươi từ đâu có được?”
Lãnh Tịnh thành thật trả lời: “Là, là nhặt, nhặt được ở hậu sơn… còn có rất nhiều…” Dáng vẻ ngu si.
Ông chủ tiệm cầm đồ kinh hỉ phát cuồng, cầm viên kim cương, rồi muốn đóng tiệm, sau đó đến chỗ Lãnh Tịnh nói nhặt bảo thạch, Lãnh Tịnh lại nắm lấy y phục của hắn: “Có thể cầm bao nhiêu tiền?”
“Năm mươi lượng!” Ông chủ không kiên nhẫn nói.
“Một vạn!” Lãnh Tịnh không buông tay.
Ông chủ khẩn trương muốn chạy đi nhặt bảo thạch, tức giận nói: “Mau buông tay!”
“Không buông! Một vạn! Hậu sơn có rất nhiều người nhặt bảo thạch, người ta đều bán một vạn…”
“Cái gì! Đã có người đi rồi!?” Ông chủ gấp chết, nếu còn không đi thì thật không kịp nữa! Nhưng mà Lãnh Tịnh lực khí lớn, hắn giãy không ra, chỉ đành nói: “Được rồi! Ta cho ngươi một vạn! Mau buông tay!”
Lãnh Tịnh mới buông tay, ông chủ hậm hực lấy một vạn lượng ngân phiếu đưa cho hắn, dù sao bảo thạch này nói ít cũng đáng giá mười vạn lượng bạc ngân.
Thế là Lãnh Tịnh dùng một hòn than đổi lấy một vạn lượng bạc ngân.
Lãnh Thanh Thanh ngồi ở góc tường bị đông lạnh run lẩy bẩy, khi đang chảy nước mũi, Lãnh Tịnh mặc một thân hoa phục nguyệt bạch sắc đi tới, còn chưa kịp đợi y phản ứng, đã bị Lãnh Tịnh ném lên xe ngựa vừa mua, sau đó đi thẳng tới một gian khách ***, đến trước cửa khách ***, Lãnh Thanh Thanh được xách lên lầu, sau đó còn không kịp nghĩ kỹ đã nhanh chóng bị Lãnh Tịnh ném vào bồn tắm, cọ rửa, tẩy sạch, lau khô, đổi lên y phục mới, trong tay còn được nhét vào một bát mì nóng, bị cưỡng ép uống canh nóng, sau đó được khăn tay lau sạch miệng, được đẩy lên giường, y phục bị cởi xuống, đổi lên trung y, chăn tơ được phủ lên người, Lãnh Tịnh nói: “Ngoan ngoãn ngủ đi, dưỡng tốt thân thể.” Buông màn giường xuống, cuối cùng chỉ còn lại mình Lãnh Thanh Thanh ngơ ngác co trong ổ chăn, hấp háy mũi, nửa ngày không phản ứng được.
Hiệu suất làm việc của Ferrari hình rồng cũng như tốc độ phi hành của hắn…. Chăm sóc người khác cũng vậy.
Đợi khi Lãnh Thanh Thanh cuối cùng cũng tiến vào mộng đẹp ngọt ngào, Lãnh Tịnh lại ngồi xuống, đếm tiền dưới ánh nến, nhìn một vạn lượng ngân phiếu còn lại không ít, nhưng tóm lại cũng có một ngày tiêu hết, nên nghĩ cách gì có thể kiếm càng nhiều tiền hơn đây?
Lãnh Tịnh nghĩ một lúc, thấy sắc trời không còn sớm, đã sắp tối, quyết định lại ra ngoài tản bộ, nghiên cứu một chút phương pháp kiếm tiền.
Thế là hắn đứng lên, thiết lập một vách ngăn quanh Lãnh Thanh Thanh, sau đó cầm dù ra khỏi khách ***.
Đêm mưa vắng vẻ, Lãnh Tịnh một mình đi trên đường, bất tri bất giác bước vào trong con hẻm khói hoa đèn đỏ rượu xanh, chỉ thấy hai bên hoa lâu đứng thẳng, tiếng hoan ca không dứt bên tai, ca vũ thái bình phồn hoa thối nát nhưng lại khiến bạch long không phải là người mà cũng động tâm.
Lãnh Tịnh còn chưa đi được mấy bước, đã có nữ tử phong trần chào mời khách nhân trang điểm yêu diễm cười ghẹo Lãnh Tịnh, muốn kéo Lãnh Tịnh vào thanh lâu. Lãnh Tịnh bất động thanh sắc nói: “Ta thích nam nhân.” Nữ tử chào khách nghe vậy, lập tức không cao hứng, phất khăn lụa lên người Lãnh Tịnh một cái rồi bỏ đi.
Mà Lãnh Tịnh quay người, liền có một nữ tử khác kéo hắn nói: “Công tử thích nam nhân, trong lâu của chúng tôi có tiểu quan cực phẩm, công tử mau tới, nếu không lát nữa sẽ bị người đặt hết!” Nói xong xô xô đẩy đẩy dẫn Lãnh Tịnh tới thanh lâu cách vách.
Thanh lâu cách vách này quy mô rất lớn, vừa vào, đã có ba bốn tiểu quan hóa trang tiêu lệ được dẫn tới, kéo Lãnh Tịnh đi uống hoa tửu, Lãnh Tịnh có khí chất rất giống công tử phú gia có thân phận, cộng thêm hắn tuấn mỹ phi phàm, phi thường được các tiểu quan hoan nghênh.
Lãnh Tịnh ngồi xuống, các tiểu quan liền kính rượu hắn, sắp tới Đoan Ngọ, Giang Nam đều lưu hành tục uống rượu hùng hoàng, Lãnh Tịnh chưa từng uống qua, tự nhiên không biết loại rượu này chính là rượu hùng hoàng, cộng thêm hắn không phải xà tộc, có uống cũng không có cảm giác gì, chỉ là chưa từng dính qua rượu, vào miệng cay nóng, nhịn không được lấy áo che miệng ho sù sụ.
Khi hắn ho xong, ngẩng đầu lên, xung quanh đột nhiên yên tĩnh xuống.
Tiếng cười, ca vũ huyên náo nhất thời biến mất. Lãnh Tịnh nhìn quanh tứ phía, những tiểu quan kính rượu đó ai nấy đều ngã ra, ngữa mặt lên trời, sắc mặt xanh đen, không ngờ là đã trúng độc chết rồi.
Lãnh Tịnh có chút kinh ngạc, hắn rời khỏi bàn rượu, đi tới đại thính, nhưng trong đại thính cũng là di thể ngang dọc, đều là trúng độc mà chết, không chỉ như thế. Khi sửu tiểu xà ra tới ngoài đường, mới phát hiện, người của cả con đường đều trúng kịch độc chí mạng!
“Ha ha ha ha, thứ ngu xuẩn, thế nhưng dám trở ngại bổn tọa, bổn tọa bắt các ngươi đều chết sạch!” Trong trời đêm đột nhiên vang lên tiếng cười khinh linh quái dị, Lãnh Tịnh nhìn theo tiếng cười, thấy một thiếu niên ngồi trên mái nhà, chân huơ tới huơ lui.
“Ân? Còn có người chưa chết hả?” Thiếu niên cũng phát hiện Lãnh Tịnh một thân bạch y đứng trên đường, híp mắt lại, sát ý trào lên. Đột nhiên phóng người nhảy xuống, xuất chưởng về phía Lãnh Tịnh!
Chưởng phong thiếu niên mang theo ám hương, thực chất là độc hương kỳ độc, Lãnh Tịnh nhận một chưởng, thân thể lại bị nội lực hùng hậu của thiếu niên chấn động tới lùi vài bước.
Thiếu niên càng thêm hứng thú, không ngờ trên đời này còn có nhân vật trúng độc hương của hắn mà vẫn còn chống được không ngã xuống, xem ra hôm nay gặp được người thú vị có thể cùng chơi với hắn một bữa, bất kể thế nào, hắn nhất định phải độc chết gia hỏa này!
Mà Lãnh Tịnh thì lại không có tâm tình tính toán với phàm nhân, quay người bỏ đi, thiếu niên quát lên: “Đứng lại!” Nhưng làm sao bì được với tốc độ nhanh nhất nhân gian? Trong chớp mắt, Lãnh Tịnh đã đi mất tăm, chỉ lưu lại thiếu niên gầm lên không cam lòng với bầu trời: “Ta nhất định phải tìm được ngươi! Ta nhất định phải giết ngươi!!”
Lãnh Tịnh về khách ***, thay y phục dính độc phấn xuống, chỉ mặc một thân tiết y lên giường ngủ, lúc này Lãnh Thanh Thanh ngủ rất giống một con xà chết, miệng còn chẹp chẹp liên hồi, tựa hồ mơ thấy được ăn đồ ngon.
Lãnh Tịnh nằm bên cạnh y, nhìn dung mạo hiền hòa của Lãnh Thanh Thanh, nghĩ tới tư thái dính người của những tiểu quan thanh lâu kia, không kìm được vươn tay ôm lấy Lãnh Thanh Thanh, Lãnh Thanh Thanh tựa hồ cũng phát giác, trong mông lung cũng ôm lại hắn, nói mê: “Tiểu Tịnh… ngươi về rồi à… ăn… ăn mì…”
Trong lúc nói, Lãnh Tịnh cảm giác phần eo mát lạnh, một cái đuôi xà trắng tuyết đã quấn lấy hắn vài vòng.
Lãnh Tịnh toàn thân đông cứng, nhưng vẫn không quấy rầy mỹ mộng của Lãnh Thanh Thanh, chỉ đành để y quấn như thế, miễn cưỡng ngủ. Còn về chuyện cả đêm thấy ác mộng, mơ thấy Lãnh Thanh Thanh biến thành xà chín đầu, khắp nơi đều là xà, quấn hắn tới thở không nổi.
Lãnh Tịnh không biết là, vì hắn nằm mơ ác mộng giãy dụa trằn trọc, kết quả đã đá Lãnh Thanh Thanh xuống dưới giường.
Sáng hôm sau, Lãnh Thanh Thanh kiên quyết muốn cùng Lãnh Tịnh ra ngoài chơi, nào biết Lãnh Tịnh thật ra là muốn đi kiếm tiền.
Lãnh Tịnh không muốn nghe y lải nhải, chỉ đành dẫn y cùng ra khỏi khách ***, vì sợ Lãnh Thanh Thanh lạc mất, còn đặc biệt dùng dây lụa quấn cổ tay y, còn mình thì cầm đầu kia của dây lụa.
Không ngờ trong đại sảnh khách *** ngay cả nửa bóng người cũng không có, Lãnh Tịnh xuất môn, phát hiện trên đường lớn là một mảng mây mù ảm đạm, nhà nhà hộ hộ đóng chặt cửa, trên đường người thưa thớt, thỉnh thoảng có vài người đi đường thần sắc vội vàng, thất hồn lạc phách bước đi.
“Ân?” Phát giác ra không khí trong thành khác thường, Lãnh Tịnh đi tới cản một người đi đường, nói: “Vị tiên sinh này, trong thành xảy ra biến cố gì sao?”
“Tiểu ca không tốt rồi không tốt rồi! Ngươi mau chạy đi! Xích Nguyệt giáo giáo chủ giết đến trong thành rồi, tối qua một đêm độc chết mấy trăm người! A! Ta không nói với ngươi nữa! Ta phải chạy trốn đây!” Nói rồi người đi đường đi ôm chặt hành lý của mình, vội vàng bỏ chạy.
Lãnh Tịnh hơi cân nhắc, hiểu được hóa ra thiếu niên hạ độc tối qua chính là Xích Nguyệt giáo giáo chủ, khi đang thầm tính toán, có một đội nhân mã hùng hồn từ cửa thành nam tiến vào, một đường quát thét: “Giết chết Xích Nguyệt ma đầu! Trả lại thanh bình cho võ lâm!” Mấy người đi đầu tay cầm cờ, trên cờ phất phới viết bốn chữ lớn ‘Võ Lâm Công Minh’.
Mắt thấy đội nhân mã này sắp đi ngang qua Lãnh Tịnh, hắn đột nhiên đi tới cản người cầm đầu lại, chắp tay ôm quyền nói: “Chư vị tráng sĩ lưu bước!”
Người đi đầu đánh giá Lãnh Tịnh, thấy hắn dung mạo nghiên lệ ưu nhã, thân hình thon dài, không giống người luyện võ có man lực, nhưng lại có một cỗ khí thế uy tôn lẫm lẫm, nghĩ chắc là người có lai lịch, thế là nói: “Người tới là ai? Vì sao cản đường?”
“Tại hạ Lãnh Tịnh, người giang hồ gọi là ‘Bạch Hồng công tử’, nguyện ý gia nhập kế hoạch trừ ma.” Lãnh Tịnh nói.
“Thiếu niên lang ngươi phải nghĩ kỹ, chúng ta là đi tiêu diệt ma đầu, phải liều mạng, nếu ngươi không sợ chết, thì cứ theo sau!” Người đi đầu không muốn làm lỡ thời gian, ném lại một câu, rồi thống lĩnh đội ngũ tiếp tục đi về phía trước.
Vì thế Lãnh Tịnh dắt Lãnh Thanh Thanh, đi cùng đội ngũ. Lãnh Thanh Thanh cảm thấy rấtvui, cũng bắt chước hô khẩu hiệu.
Mà Lãnh Tịnh thì vừa đi, vừa lục tìm trên người xem có thứ gì có thể làm vũ khí, tìm nửa ngày, cuối cùng chỉ đành xé dây lụa trên tay mình thành những đường mỏng, quấn thành cục nắm trong tay.
Một đoàn nhân mã như thế cuối cùng cũng tới chỗ hẹn cùng giáo chúng Xích Nguyệt giáo ở trung tâm thành, thù địch nhìn nhau vô cùng đỏ mắt, võ lâm minh chủ chỉ vào Xích Nguyệt giáo chủ__ một thiếu niên tướng mạo diễm mị hét lớn: “Tên ma đầu Hàn Tinh Lộ ngươi! Giết người vô số! Hôm nay chính là thời khắc báo ứng của ngươi!”
“Ha ha ha ha ” Xích Nguyệt giáo chủ cười lớn, hắn ngồi trên nóc nhà, xoa tay cuồng vọng cười, “Chó hoang sủa gâu gâu! Bổn tọa vốn muốn ban cho các ngươi toàn thây, đáng tiếc hôm nay tâm tình không tốt, vậy ban các ngươi được cắt thành tám khúc!!”
Hắn một thân y sam đỏ máu, thân hình linh động vọt xuống, giống như một đoàn hỏa vân, tốc độ nhanh tới khó tin, võ lâm minh chủ còn chưa kịp nhìn rõ, đã cảm thấy trước mặt chớp lên hồng vân, trong thoáng chốc, Xích Nguyệt giáo chủ đã nhảy trở về, vẫn ngồi trên nóc nhà khinh thường liếc mọi người, mà võ lâm minh chủ thì ngây ngốc đứng tại chỗ, không chút động đậy.
“Minh chủ!” Bên cạnh có một thủ hạ đẩy đẩy minh chủ, không biết hắn trúng phải tà gì, ai biết vừa đẩy, võ lâm minh chủ lập tức phân thành từng khúc, máu tươi ướt đẫm!
“A a!!!” Võ Lâm Công Minh lập tức loạn thành một đoàn, Xích Nguyệt giáo chủ cười lớn ha ha, phất tay, Xích Nguyệt giáo chúng lập tức như thủy triều ập tới Võ Lâm Công Minh.