Chương : 47
Nhưng mà, tiết lộ bí mật của Lãnh Tịnh, hậu quả rất đáng sợ. Cho nên Bạch Điêu và thái tử đều thành thật gật đầu.
Lãnh Tịnh thỏa mãn chắp tay sau lưng chuẩn bị đi gặp kẻ sùng bái mình.
Hắn đẩy cửa, đi vào trong nhà.
Chỉ thấy một thân ảnh gầy nhỏ đang theo sau lưng Lãnh Thanh Thanh học làm mì, Lãnh Thanh Thanh mỉm cười với thiếu niên nói nói cười cười đó, khiến Lãnh Tịnh có chút không vui.
“Ta về rồi.” Lãnh Tịnh gõ cạnh cửa nói.
Lãnh Thanh Thanh quay đầu, thiếu niên đó bộ dáng đáng thương khả ái, nắm góc áo Lãnh Thanh Thanh hỏi: “Thanh Thanh ca ca, con tiểu long long này là ai?”
“Ai là tiểu long?” Mặt Lãnh Tịnh lập tức xệ xuống.
Lâm Lâm chỉ trên đầu.
Lãnh Tịnh sờ đầu của mình__
Thì ra sau khi hắn biến ra đầu rồng dọa thái tử, đã quên thu sừng lại rồi! Nhìn thấy sừng của hắn, người khác vừa nhìn liền có thể nhìn ra tuổi tác của hắn.
“Đây là nhi tử Tiểu Tịnh của ta a!” Lãnh Thanh Thanh cười híp mắt nói.
“Là Thanh Thanh ca ca thu dưỡng sao?” Lâm Lâm nhảy nhót tới cạnh Lãnh Tịnh, mỉm cười nói: “Xin chào Tiểu Tịnh! Ta là Lâm Lâm có thể làm bằng hữu không? Ngươi mới một trăm tuổi đi? Ta đã hai trăm tuổi rồi nha! Lớn hơn ngươi nha! Ngươi gọi ta Lâm ca ca cũng được!”
Bạch Điêu và thái tử cùng Lãnh Thanh Thanh đều câm nín.
Lãnh Tịnh chỉ nói: “Ăn cơm đi.”
Thế là mọi người ngồi vây quanh bàn cơm, Lãnh Thanh Thanh bưng thức ăn ra, mọi người bắt đầu dùng bữa.
Khi Lãnh Tịnh vươn đũa ra gắp cá nướng mà mình thích nhất, một tiếng kinh hô dọa mọi người đều dừng động tác. Lãnh Tịnh quay đầu sang, chỉ thấy Lâm Lâm hai tay chắp hình chữ thập, trong mắt lấp lánh lệ quang nói: “Ăn ngon quá đi! Thực sự là quá ngon mà!! Thanh Thanh ca ca, ngươi biết không, ta đã rất lâu không ăn được thức ăn mỹ vị như thế! Thật hy vọng Kỳ Kỳ cũng có thể ăn được, ách…”
Mọi người câm lặng, sau đó dùng ánh mắt giao lưu:
__ Tiểu Tịnh nên làm sao đây? [Lãnh Thanh Thanh]
__ Ta thấy nên khuyên hắn đi… [Thái tử]
__ Ta không dám khuyên a, bộ dáng hắn thực rất đáng thương… [Bạch Điêu]
__ Ngươi đi! [Lãnh Tịnh nhìn Lãnh Thanh Thanh]
__ 5555 Ta không biết nói gì… [Lãnh Thanh Thanh]
__ Đi! [Mọi người trừng mắt nhìn Lãnh Thanh Thanh]
“A… Lâm Lâm… đừng khóc nữa, ăn cơm đi, cơm rất ngon, đặc biệt là món cải trắng này, rất giòn rất thơm, con cá này khó ăn nhất, ngươi nhất thiết đừng ăn.” Lãnh Thanh Thanh bảo vệ thức ăn cho Lãnh Tịnh.
“Thật sao? Ta thích ăn cải trắng do Thanh Thanh ca ca làm nhất!” Lâm Lâm cười tươi nói.
Thế là tất cả cải trắng đều được đẩy tới trước mặt hắn, những người khác đềuchỉ mong sao không ăn.
“Nhưng mà, Long Quân sao còn chưa về nữa?” Lâm Lâm bỏ chén đũa xuống, chuyển đề tài nói.
“Long Quân không phải chính là ta sao?” Lãnh Tịnh làm như không để tâm nói.
“A?” Lâm Lâm ngây ra nửa ngày. Đột nhiên___________
“Mấy con yêu quái quê mùa lớn gan các ngươi! Dám lừa ta!! Uổng công ta diễn kịch nửa ngày! Ai da phi! Cải trắng cẩu thí gì vậy! Chịu chết đi!” Lâm Lâm lộ ra bản tính điên cuồng, một cước đá tung bàn, hung ác dữ tợn.
Thái tử và Lãnh Thanh Thanh cùng Bạch Điêu câm nín, đều nhìn sang Lãnh Tịnh.
Lãnh Tịnh tạm thời không có động tác gì.
Mà Lâm Lâm lại chống nạnh, há họng chửi mắng không ngừng, còn biến ra một thanh đao lớn.
Lãnh Tịnh nháy mắt với Bạch Điêu. Thế là Bạch Điêu chạy qua, ôm chân Lâm Lâm, bắt đầu chớp con mắt to khả ái: “Lâm Lâm đại nhân cầu ngươi đừng trách tội chúng ta Tiểu Tịnh thiếu chủ là một tiểu bạch long rất đáng thương, hắn không cha không mẹ lưu lạc bên ngoài, cầu xin ngươi bỏ qua cho chúng ta được không? Chúng ta thật sự rất đáng thương, hôm nay chúng ta ăn được bữa cơm này là lần tốt nhất suốt mấy tháng trời nay… 5555555 ”
Lâm Lâm dẩu môi nói: “Hừ! Một đám tiện nhân! Bảo ta tha mạng cũng được, tiểu bạch long về sau phải làm sủng vật cho ta chơi!” Hắn thu đại đao lại, nghênh ngang hống hách ôm tay nói.
“Đi chết đi, đánh cho nó chừa đi.” Lãnh Tịnh uống trà nói, ly trà này là Lãnh Thanh Thanh theo thông lệ đưa cho nhi tử.
“Ngươi nói cái gì!” Lâm Lâm đại nộ.
Lúc này, chỉ thấy cửa sổ của gian nhà tranh đều bị đóng lại, tiếng đánh nhau từ bên trong truyền ra.
Tiếng này hình như là đánh hội đồng.
“Các ngươi chờ đó cho ta!” Lâm Lâm mặt mày bầm tím hung tợn ném lại một câu, hóa thành một đoàn thanh quang, cuối cùng thoát khỏi ma trảo, bay đi.
Chẳng qua, hắn thực rất xui xẻo, vừa mới bay không lâu, đã gặp phải bão tố lốc xoáy dữ tợn trăm năm khó gặp của Thiên Nhai hải, bị thổi đi càng xa.
Mưa bão tới rồi.
Gió biển và mưa bão cường liệt lập tức đập tan gian nhà tranh của Lãnh gia, tất cả mọi người đều ôm chặt đuôi của bạch long, thân thể thì phấp phơ trong cuồng bong bạo vũ.
Bạch long níu chặt vách núi, tha ba người bay xuống dưới, cuối cùng tìm được một huyệt động tránh gió.
“Sư phụ ngày mai ta muốn về nhà!” Thái tử cuối cùng chịu không nổi.
“Vậy cung điện của ta đâu?” Lãnh Tịnh không nguyện ý thả người.
“Ta bảo phụ hoàng tìm nơi dựng lại một tòa cho ngươi là được rồi!” Thái tử khẩn cầu nói.
“Ta thích nơi này.” Lãnh Tịnh đứng trước cửa động chắn gió nói: “Các ngươi đều là kẻ không đáng dựa, bỏ đi, cung điện ta tự mình xây, nhưng mà, trong ba tháng, tạp vụ gì đó đều phải tập trung, đến lúc đó nghe ta phân phó.”
Thái tử liên tục gật đầu.
Trên thực tế, ba tháng sau, nhân viên thiên giới phái đến làm việc đều là những tiểu tiên nhà quê vừa mới từ hạ giới thăng thiên, đây là chuyện về sau, về sau hãy nói.
____
Sau khi thái tử đi, ba con liền bắt tay dựng cung điện.
Thật ra đều là Lãnh Tịnh vận chuyển gỗ từ các nơi trên thiên giới về, hơn nữa động tác của hắn cực nhanh, luôn luôn là trên tiên sơn một khắc trước còn cây cối xanh um, một khắc sau đã đột nhiên biến thành đồi trọc, rất nhiều tiên gia đều đối với điều này cảm thấy vô cùng quái dị, có người thậm chí nói đây là một loại thiên kiếp kiểu mới! Trước tiên là tiên sơn bị đốn trọc, sau đó chính là tới bản thân các thần tiên!
Thế là mũ bảo vệ đầu tóc tiên nhân lập tức trở nên lưu hành trên thiên giới.
Nhưng gỗ tích trữ ở Thiên Nhai hải càng lúc càng nhiều, Lãnh Tịnh thấy lượng gỗ thu thập được đã đủ, liền bắt đầu tự thân xây nhà.
Lại trải qua chừng một tháng, một tòa sơn trang với bề ngoài y đúc Lãnh gia sơn trang được dựng xong tại sơn cốc Thiên Nhai hải. Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lãnh Tịnh, hiển nhiên long thần vạn năng không biết dựng cung điện, mà số gỗ chất đống còn lại, thì được chất ở hậu sơn.
Trông ngóng tới trông ngóng lui, tốp tiểu tiên quê mùa đầu tiên cưỡi thuyền tiên đi tới. Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh đứng ở bờ biển đón chào, kết quả thấy một con thuyền lớn cập bờ, từ trên thuyền bước xuống rất nhiều thiếu nam thiếu nữ, xem điệu bộ đều cùng một loại người với Lãnh Thanh Thanh. Khi Bạch Điêu vào sổ mới phát hiện, những nhân viên công vụ ngoại lai này đều là tiểu bạch thỏ, tiểu hồ ly, tiểu điểu … vân vân, một đám nhà quê vừa thăng tiên, duy nhất một con trông có vẻ mạnh mẽ, là một tiểu hổ tiên, sau khi biến thành người thân hình vẫn không tới vai Lãnh Tịnh, một bộ nghiêm túc cực điểm, còn yêu cầu làm hộ vệ tùy thân của Lãnh Tịnh.
Người vui nhất là Lãnh Thanh Thanh, hiếm khi đám nhà quê đại tụ hợp, còn đều là một cấp bậc như y, thế là y liền bắt đầu dạy dỗ những nhân viên công vụ này, còn dùng thân phậntự cho là cha rồng.
Lãnh Tịnh cảm thấy vô cùng nhàm chán, khi Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu bọn họ bô bô nói mãi, hắn trốn trong sơn trang ăn cá rồi ngủ.
Hắn rất hoài niệm giang hồ của hắn.
Hảo nam nhi nên xông pha tứ phương mới đúng, chứ không phải cùng một đám nhà quê sống qua ngày.
Khi Lãnh Tịnh ăn no một bụng cá, hắn bắt đầu hoài niệm gà miếng Cung bảo, vi cá, sườn chua ngọt của phàm giới.
Hắn quay nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy mấy cái đầu tiểu tiên hiếu kỳ nhìn lén qua khe cửa.
“Các ngươi qua đây!” Lãnh Tịnh thầm nghĩ hiếm khi mình cũng có hạ nhân, liền ngoắc ngoắc ngón tay.
Các tiểu tiên lần đầu tiên gặp Lãnh Tịnh, liền bị phong thái tuyệt dật của Lãnh Tịnh mê đảo, ai nấy tự nhiên tất cung tất kính từ sau cửa đi vào, trong đó có con lanh lợi hơn chút, nhanh chóng chạy qua, nhấc xe lăn Lâm Lâm tặng vào.
Lãnh Tịnh câm nín một chút, nói: “Các ngươi qua đây, phục vụ ta thay y, ta muốn hạ phạm một chuyến.”
“Thiếu chủ! Thân thể ngài không tốt lắm, hay là bảo hữu tướng quân bồi ngài cùng đi…” Các tiểu tiên quan tâm nói.
Lãnh Tịnh lại lần nữa câm nín, sau đó hỏi: “Đợi một chút, các ngươi đây là xưng hô thế nào? Ta hỏi các ngươi, ai bảo các ngươi gọi ta là thiếu chủ?”
“Là Thanh Thanh chủ nhân và Bạch Điêu đại tổng quản.”
“Hữu tướng quân lại là ai?”
“Hữu tướng quân chính là Lôi Quân đại nhân.”
“Lôi Quân là ai?” Lãnh Tịnh đầu đầy sương mù.
Các tiểu tiên quay mặt nhìn nhau, nhớ tới mắt của Long Quân trong truyền thuyết cũng không tốt lắm, có thể là không thấy được bộ dáng của hữu tướng quân, thế là nói: “Chính là… hổ tiên nhân đó.”
“Không phải chỉ là tiểu hổ sao, còn bày đặc phức tạp như thế.” Lãnh Tịnh nhảy xuống giường, nói: “Không cần phái người theo ta, ta đi chút liền về.” Vị trí võ lâm minh chủ! Ta lại tới đây Lãnh Tịnh ôm một phen hùng tâm hưng phấn nghĩ.
“Đừng đi a!! Thiếu chủ không thể tùy tiện hạ phàm!” Mấy con bạch thỏ chỉ có một sợi gân não giống Lãnh Thanh Thanh toàn bộ ôm chặt tay Lãnh Tịnh, bắt đầu kéo co.
“Mọi người mau ngăn cản thiếu chủ! Thiếu chủ định một mình hạ phàm!” Đám bạch thỏ vừa kéo co vừa kêu các tạp dịch khác đang xem náo nhiệt ở sau cửa. Thế là kéo co đại quy mô bắt đầu.
“Cút ra!” Lãnh Tịnh muốn bạo phát, khi hắn muốn biến thành bạch long giãy rớt đám gia hỏa này, một cái bạt tai đánh lên mặt Lãnh Tịnh.
Tất cả mọi người đều dừng lại. Lãnh Tịnh ngơ ngẩn nhìn thanh niên thanh tú căn bản không quen biết trước mặt, chính là hắn to gan dám xuất thủ đánh long thần vạn năng vĩ đại.
Thanh niên nghiến răng nói: “Thiếu chủ! Ngươi cũng phải có tự giác một chút! Ngươi muốn để mọi người thương tâm vì ngươi sao! Thân thể ngươi như vậy nếu tùy tiện hạ phàm hậu quả sẽ thế nào còn cần chúng ta tới nhắc nhở ngươi sao?”
“Hậu quả sẽ thế nào?” Lãnh Tịnh ngây ngây hỏi.
“Khí tức phàm giới bẩn đục, không quá một giờ ba khắc, nguyên thần của ngươi sẽ bị nhiễm bẩn!” Thanh niên điệu bộ nghiêm túc nói, “Ta đánh thiếu chủ tội đáng chết vạn lần, nhưng là chỉ hy vọng thiếu chủ có thể hiểu rõ lợi hại trong đó! Thỉnh thiếu chủ ban tội!”
“Bạch thỏ, người này là ai?” Lãnh Tịnh quay đầu thấp giọng hỏi nha đầu bạch thỏ sau lưng.
“Là… là tả tướng quân Bích Huyên đại nhân… hắn là thanh long…” Bạch thỏ nha đầu nhỏ giọng nhắc nhở. 555 nàng rõ ràng tên là Tiểu Liễu, sao lại biến thành bạch thỏ rồi?
Lãnh Tịnh hít sâu một hơi, dù sao hắn là thần long khí lượng rộng rãi, năm đó thập đại môn phái cùng liên hợp hãm hại hắn, chọc tức hắn, hắn cũng chỉ cười nhạt như không, huống hồ là một đám quê mùa nho nhỏ? Chỉ cần hắn lộ răng nanh, đám quê mùa này đều bị dọa không dám cử động.
Nhưng mà, Lãnh Tịnh không biết là, trải qua năm ngàn năm thiên giới trùng tổ, các tiên ma hiện tại đều không còn giống như trước kia biết rõ thiên mệnh và giỏi phát giác nguy cơ, cho dù sát khí của Lãnh Tịnh bành trướng, đối với đám nhà quê đơn thuần này mà nói, chẳng qua là cảm thấy nhiệt độ hạ thấp, cho rằng phải mặc thêm nhiều y phục mà thôi.
Thế là Lãnh Tịnh và bọn họ bắt đầu giằng co, cuối cùng tất cả mọi người đều bắt đầu kịch liệt run rẩy, còn có người nói: “Lạnh quá đi! Mọi người mau lấy y phục khoác lên cho thiếu chủ! Lạnh lạnh lạnh lạnh…” Có lẽ đám nhà quê sống trong nhung lụa này không biết cái gì gọi là cảm giác nguy cơ.
Lãnh Tịnh đột nhiên có cảm giác thất bại như đang đối diện Lãnh Thanh Thanh.
Lãnh Tịnh thỏa mãn chắp tay sau lưng chuẩn bị đi gặp kẻ sùng bái mình.
Hắn đẩy cửa, đi vào trong nhà.
Chỉ thấy một thân ảnh gầy nhỏ đang theo sau lưng Lãnh Thanh Thanh học làm mì, Lãnh Thanh Thanh mỉm cười với thiếu niên nói nói cười cười đó, khiến Lãnh Tịnh có chút không vui.
“Ta về rồi.” Lãnh Tịnh gõ cạnh cửa nói.
Lãnh Thanh Thanh quay đầu, thiếu niên đó bộ dáng đáng thương khả ái, nắm góc áo Lãnh Thanh Thanh hỏi: “Thanh Thanh ca ca, con tiểu long long này là ai?”
“Ai là tiểu long?” Mặt Lãnh Tịnh lập tức xệ xuống.
Lâm Lâm chỉ trên đầu.
Lãnh Tịnh sờ đầu của mình__
Thì ra sau khi hắn biến ra đầu rồng dọa thái tử, đã quên thu sừng lại rồi! Nhìn thấy sừng của hắn, người khác vừa nhìn liền có thể nhìn ra tuổi tác của hắn.
“Đây là nhi tử Tiểu Tịnh của ta a!” Lãnh Thanh Thanh cười híp mắt nói.
“Là Thanh Thanh ca ca thu dưỡng sao?” Lâm Lâm nhảy nhót tới cạnh Lãnh Tịnh, mỉm cười nói: “Xin chào Tiểu Tịnh! Ta là Lâm Lâm có thể làm bằng hữu không? Ngươi mới một trăm tuổi đi? Ta đã hai trăm tuổi rồi nha! Lớn hơn ngươi nha! Ngươi gọi ta Lâm ca ca cũng được!”
Bạch Điêu và thái tử cùng Lãnh Thanh Thanh đều câm nín.
Lãnh Tịnh chỉ nói: “Ăn cơm đi.”
Thế là mọi người ngồi vây quanh bàn cơm, Lãnh Thanh Thanh bưng thức ăn ra, mọi người bắt đầu dùng bữa.
Khi Lãnh Tịnh vươn đũa ra gắp cá nướng mà mình thích nhất, một tiếng kinh hô dọa mọi người đều dừng động tác. Lãnh Tịnh quay đầu sang, chỉ thấy Lâm Lâm hai tay chắp hình chữ thập, trong mắt lấp lánh lệ quang nói: “Ăn ngon quá đi! Thực sự là quá ngon mà!! Thanh Thanh ca ca, ngươi biết không, ta đã rất lâu không ăn được thức ăn mỹ vị như thế! Thật hy vọng Kỳ Kỳ cũng có thể ăn được, ách…”
Mọi người câm lặng, sau đó dùng ánh mắt giao lưu:
__ Tiểu Tịnh nên làm sao đây? [Lãnh Thanh Thanh]
__ Ta thấy nên khuyên hắn đi… [Thái tử]
__ Ta không dám khuyên a, bộ dáng hắn thực rất đáng thương… [Bạch Điêu]
__ Ngươi đi! [Lãnh Tịnh nhìn Lãnh Thanh Thanh]
__ 5555 Ta không biết nói gì… [Lãnh Thanh Thanh]
__ Đi! [Mọi người trừng mắt nhìn Lãnh Thanh Thanh]
“A… Lâm Lâm… đừng khóc nữa, ăn cơm đi, cơm rất ngon, đặc biệt là món cải trắng này, rất giòn rất thơm, con cá này khó ăn nhất, ngươi nhất thiết đừng ăn.” Lãnh Thanh Thanh bảo vệ thức ăn cho Lãnh Tịnh.
“Thật sao? Ta thích ăn cải trắng do Thanh Thanh ca ca làm nhất!” Lâm Lâm cười tươi nói.
Thế là tất cả cải trắng đều được đẩy tới trước mặt hắn, những người khác đềuchỉ mong sao không ăn.
“Nhưng mà, Long Quân sao còn chưa về nữa?” Lâm Lâm bỏ chén đũa xuống, chuyển đề tài nói.
“Long Quân không phải chính là ta sao?” Lãnh Tịnh làm như không để tâm nói.
“A?” Lâm Lâm ngây ra nửa ngày. Đột nhiên___________
“Mấy con yêu quái quê mùa lớn gan các ngươi! Dám lừa ta!! Uổng công ta diễn kịch nửa ngày! Ai da phi! Cải trắng cẩu thí gì vậy! Chịu chết đi!” Lâm Lâm lộ ra bản tính điên cuồng, một cước đá tung bàn, hung ác dữ tợn.
Thái tử và Lãnh Thanh Thanh cùng Bạch Điêu câm nín, đều nhìn sang Lãnh Tịnh.
Lãnh Tịnh tạm thời không có động tác gì.
Mà Lâm Lâm lại chống nạnh, há họng chửi mắng không ngừng, còn biến ra một thanh đao lớn.
Lãnh Tịnh nháy mắt với Bạch Điêu. Thế là Bạch Điêu chạy qua, ôm chân Lâm Lâm, bắt đầu chớp con mắt to khả ái: “Lâm Lâm đại nhân cầu ngươi đừng trách tội chúng ta Tiểu Tịnh thiếu chủ là một tiểu bạch long rất đáng thương, hắn không cha không mẹ lưu lạc bên ngoài, cầu xin ngươi bỏ qua cho chúng ta được không? Chúng ta thật sự rất đáng thương, hôm nay chúng ta ăn được bữa cơm này là lần tốt nhất suốt mấy tháng trời nay… 5555555 ”
Lâm Lâm dẩu môi nói: “Hừ! Một đám tiện nhân! Bảo ta tha mạng cũng được, tiểu bạch long về sau phải làm sủng vật cho ta chơi!” Hắn thu đại đao lại, nghênh ngang hống hách ôm tay nói.
“Đi chết đi, đánh cho nó chừa đi.” Lãnh Tịnh uống trà nói, ly trà này là Lãnh Thanh Thanh theo thông lệ đưa cho nhi tử.
“Ngươi nói cái gì!” Lâm Lâm đại nộ.
Lúc này, chỉ thấy cửa sổ của gian nhà tranh đều bị đóng lại, tiếng đánh nhau từ bên trong truyền ra.
Tiếng này hình như là đánh hội đồng.
“Các ngươi chờ đó cho ta!” Lâm Lâm mặt mày bầm tím hung tợn ném lại một câu, hóa thành một đoàn thanh quang, cuối cùng thoát khỏi ma trảo, bay đi.
Chẳng qua, hắn thực rất xui xẻo, vừa mới bay không lâu, đã gặp phải bão tố lốc xoáy dữ tợn trăm năm khó gặp của Thiên Nhai hải, bị thổi đi càng xa.
Mưa bão tới rồi.
Gió biển và mưa bão cường liệt lập tức đập tan gian nhà tranh của Lãnh gia, tất cả mọi người đều ôm chặt đuôi của bạch long, thân thể thì phấp phơ trong cuồng bong bạo vũ.
Bạch long níu chặt vách núi, tha ba người bay xuống dưới, cuối cùng tìm được một huyệt động tránh gió.
“Sư phụ ngày mai ta muốn về nhà!” Thái tử cuối cùng chịu không nổi.
“Vậy cung điện của ta đâu?” Lãnh Tịnh không nguyện ý thả người.
“Ta bảo phụ hoàng tìm nơi dựng lại một tòa cho ngươi là được rồi!” Thái tử khẩn cầu nói.
“Ta thích nơi này.” Lãnh Tịnh đứng trước cửa động chắn gió nói: “Các ngươi đều là kẻ không đáng dựa, bỏ đi, cung điện ta tự mình xây, nhưng mà, trong ba tháng, tạp vụ gì đó đều phải tập trung, đến lúc đó nghe ta phân phó.”
Thái tử liên tục gật đầu.
Trên thực tế, ba tháng sau, nhân viên thiên giới phái đến làm việc đều là những tiểu tiên nhà quê vừa mới từ hạ giới thăng thiên, đây là chuyện về sau, về sau hãy nói.
____
Sau khi thái tử đi, ba con liền bắt tay dựng cung điện.
Thật ra đều là Lãnh Tịnh vận chuyển gỗ từ các nơi trên thiên giới về, hơn nữa động tác của hắn cực nhanh, luôn luôn là trên tiên sơn một khắc trước còn cây cối xanh um, một khắc sau đã đột nhiên biến thành đồi trọc, rất nhiều tiên gia đều đối với điều này cảm thấy vô cùng quái dị, có người thậm chí nói đây là một loại thiên kiếp kiểu mới! Trước tiên là tiên sơn bị đốn trọc, sau đó chính là tới bản thân các thần tiên!
Thế là mũ bảo vệ đầu tóc tiên nhân lập tức trở nên lưu hành trên thiên giới.
Nhưng gỗ tích trữ ở Thiên Nhai hải càng lúc càng nhiều, Lãnh Tịnh thấy lượng gỗ thu thập được đã đủ, liền bắt đầu tự thân xây nhà.
Lại trải qua chừng một tháng, một tòa sơn trang với bề ngoài y đúc Lãnh gia sơn trang được dựng xong tại sơn cốc Thiên Nhai hải. Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lãnh Tịnh, hiển nhiên long thần vạn năng không biết dựng cung điện, mà số gỗ chất đống còn lại, thì được chất ở hậu sơn.
Trông ngóng tới trông ngóng lui, tốp tiểu tiên quê mùa đầu tiên cưỡi thuyền tiên đi tới. Lãnh Tịnh và Lãnh Thanh Thanh đứng ở bờ biển đón chào, kết quả thấy một con thuyền lớn cập bờ, từ trên thuyền bước xuống rất nhiều thiếu nam thiếu nữ, xem điệu bộ đều cùng một loại người với Lãnh Thanh Thanh. Khi Bạch Điêu vào sổ mới phát hiện, những nhân viên công vụ ngoại lai này đều là tiểu bạch thỏ, tiểu hồ ly, tiểu điểu … vân vân, một đám nhà quê vừa thăng tiên, duy nhất một con trông có vẻ mạnh mẽ, là một tiểu hổ tiên, sau khi biến thành người thân hình vẫn không tới vai Lãnh Tịnh, một bộ nghiêm túc cực điểm, còn yêu cầu làm hộ vệ tùy thân của Lãnh Tịnh.
Người vui nhất là Lãnh Thanh Thanh, hiếm khi đám nhà quê đại tụ hợp, còn đều là một cấp bậc như y, thế là y liền bắt đầu dạy dỗ những nhân viên công vụ này, còn dùng thân phậntự cho là cha rồng.
Lãnh Tịnh cảm thấy vô cùng nhàm chán, khi Lãnh Thanh Thanh và Bạch Điêu bọn họ bô bô nói mãi, hắn trốn trong sơn trang ăn cá rồi ngủ.
Hắn rất hoài niệm giang hồ của hắn.
Hảo nam nhi nên xông pha tứ phương mới đúng, chứ không phải cùng một đám nhà quê sống qua ngày.
Khi Lãnh Tịnh ăn no một bụng cá, hắn bắt đầu hoài niệm gà miếng Cung bảo, vi cá, sườn chua ngọt của phàm giới.
Hắn quay nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy mấy cái đầu tiểu tiên hiếu kỳ nhìn lén qua khe cửa.
“Các ngươi qua đây!” Lãnh Tịnh thầm nghĩ hiếm khi mình cũng có hạ nhân, liền ngoắc ngoắc ngón tay.
Các tiểu tiên lần đầu tiên gặp Lãnh Tịnh, liền bị phong thái tuyệt dật của Lãnh Tịnh mê đảo, ai nấy tự nhiên tất cung tất kính từ sau cửa đi vào, trong đó có con lanh lợi hơn chút, nhanh chóng chạy qua, nhấc xe lăn Lâm Lâm tặng vào.
Lãnh Tịnh câm nín một chút, nói: “Các ngươi qua đây, phục vụ ta thay y, ta muốn hạ phạm một chuyến.”
“Thiếu chủ! Thân thể ngài không tốt lắm, hay là bảo hữu tướng quân bồi ngài cùng đi…” Các tiểu tiên quan tâm nói.
Lãnh Tịnh lại lần nữa câm nín, sau đó hỏi: “Đợi một chút, các ngươi đây là xưng hô thế nào? Ta hỏi các ngươi, ai bảo các ngươi gọi ta là thiếu chủ?”
“Là Thanh Thanh chủ nhân và Bạch Điêu đại tổng quản.”
“Hữu tướng quân lại là ai?”
“Hữu tướng quân chính là Lôi Quân đại nhân.”
“Lôi Quân là ai?” Lãnh Tịnh đầu đầy sương mù.
Các tiểu tiên quay mặt nhìn nhau, nhớ tới mắt của Long Quân trong truyền thuyết cũng không tốt lắm, có thể là không thấy được bộ dáng của hữu tướng quân, thế là nói: “Chính là… hổ tiên nhân đó.”
“Không phải chỉ là tiểu hổ sao, còn bày đặc phức tạp như thế.” Lãnh Tịnh nhảy xuống giường, nói: “Không cần phái người theo ta, ta đi chút liền về.” Vị trí võ lâm minh chủ! Ta lại tới đây Lãnh Tịnh ôm một phen hùng tâm hưng phấn nghĩ.
“Đừng đi a!! Thiếu chủ không thể tùy tiện hạ phàm!” Mấy con bạch thỏ chỉ có một sợi gân não giống Lãnh Thanh Thanh toàn bộ ôm chặt tay Lãnh Tịnh, bắt đầu kéo co.
“Mọi người mau ngăn cản thiếu chủ! Thiếu chủ định một mình hạ phàm!” Đám bạch thỏ vừa kéo co vừa kêu các tạp dịch khác đang xem náo nhiệt ở sau cửa. Thế là kéo co đại quy mô bắt đầu.
“Cút ra!” Lãnh Tịnh muốn bạo phát, khi hắn muốn biến thành bạch long giãy rớt đám gia hỏa này, một cái bạt tai đánh lên mặt Lãnh Tịnh.
Tất cả mọi người đều dừng lại. Lãnh Tịnh ngơ ngẩn nhìn thanh niên thanh tú căn bản không quen biết trước mặt, chính là hắn to gan dám xuất thủ đánh long thần vạn năng vĩ đại.
Thanh niên nghiến răng nói: “Thiếu chủ! Ngươi cũng phải có tự giác một chút! Ngươi muốn để mọi người thương tâm vì ngươi sao! Thân thể ngươi như vậy nếu tùy tiện hạ phàm hậu quả sẽ thế nào còn cần chúng ta tới nhắc nhở ngươi sao?”
“Hậu quả sẽ thế nào?” Lãnh Tịnh ngây ngây hỏi.
“Khí tức phàm giới bẩn đục, không quá một giờ ba khắc, nguyên thần của ngươi sẽ bị nhiễm bẩn!” Thanh niên điệu bộ nghiêm túc nói, “Ta đánh thiếu chủ tội đáng chết vạn lần, nhưng là chỉ hy vọng thiếu chủ có thể hiểu rõ lợi hại trong đó! Thỉnh thiếu chủ ban tội!”
“Bạch thỏ, người này là ai?” Lãnh Tịnh quay đầu thấp giọng hỏi nha đầu bạch thỏ sau lưng.
“Là… là tả tướng quân Bích Huyên đại nhân… hắn là thanh long…” Bạch thỏ nha đầu nhỏ giọng nhắc nhở. 555 nàng rõ ràng tên là Tiểu Liễu, sao lại biến thành bạch thỏ rồi?
Lãnh Tịnh hít sâu một hơi, dù sao hắn là thần long khí lượng rộng rãi, năm đó thập đại môn phái cùng liên hợp hãm hại hắn, chọc tức hắn, hắn cũng chỉ cười nhạt như không, huống hồ là một đám quê mùa nho nhỏ? Chỉ cần hắn lộ răng nanh, đám quê mùa này đều bị dọa không dám cử động.
Nhưng mà, Lãnh Tịnh không biết là, trải qua năm ngàn năm thiên giới trùng tổ, các tiên ma hiện tại đều không còn giống như trước kia biết rõ thiên mệnh và giỏi phát giác nguy cơ, cho dù sát khí của Lãnh Tịnh bành trướng, đối với đám nhà quê đơn thuần này mà nói, chẳng qua là cảm thấy nhiệt độ hạ thấp, cho rằng phải mặc thêm nhiều y phục mà thôi.
Thế là Lãnh Tịnh và bọn họ bắt đầu giằng co, cuối cùng tất cả mọi người đều bắt đầu kịch liệt run rẩy, còn có người nói: “Lạnh quá đi! Mọi người mau lấy y phục khoác lên cho thiếu chủ! Lạnh lạnh lạnh lạnh…” Có lẽ đám nhà quê sống trong nhung lụa này không biết cái gì gọi là cảm giác nguy cơ.
Lãnh Tịnh đột nhiên có cảm giác thất bại như đang đối diện Lãnh Thanh Thanh.