Chương : 7
Editor: Đào Sindy
Múa xong, Hoàng Thượng lại triệu Phùng Niệm ba ngày, đại thần trên triều nghe nói, Hoàng Thượng cực kỳ thích Phùng Mỹ nhân của Trường Hi cung, nàng tiến cung mới một tháng, đã được sủng hạnh nhiều đến mười lần, ngay cả Tô Quý phi nắm Phượng ấn cũng bị chèn ép.
Sau đó, phủ Lại bộ Thượng thư đông như trẩy hội.
Mười năm trước, khi nhắc đến nữ nhi trong nhà, Phùng Khánh Dư khen trước hết cho tới bây giờ là hai nữ nhi kế phu nhân Từ thị sinh, sau đó mới thuận tiện nói một chút về trưởng nữ do nguyên phối và kế nữ do tiểu thiếp sinh.
Gần đây ông ta đã thay đổi.
Ông ta liên tục nhắc về trưởng nữ trong phủ, giáo dục mấy nữ nhi khác lấy tỷ tỷ làm chuẩn.
"Các con không biết mới vào cung muốn đứng vững khó thế nào, nàng không chỉ đứng vững, còn phải có long sủng, đợi một thời gian nhất định có vận may lớn. Nếu nhà ta có thể có một cung phi nương nương, ta ở trên triều sẽ càng thuận tiện, Tuấn Nhi cũng có thể có thêm cơ hội."
Phùng Tuấn mới bảy tuổi, nghe phụ thân nói như vậy đã nằm mơ giữa ban ngày rồi.
Hắn ta nhìn ngực mình chưa đủ trưởng thành, nghĩ về Phùng Hi tỷ tỷ của hắn ta và Phùng Niệm thì trong lòng lại khó chịu. Hai người được Từ thị dạy bảo bất cứ lúc nào cũng không được mạnh miệng với phụ thân, đành phải cố nén nghe.
"Nói đến đây ta chợt nghe nói Niệm Nhi còn biết khiêu vũ, nhảy vô cùng tốt... Là phu nhân mời người đến dạy à?"
Từ thị lắc đầu: "Không biết nàng học được ở đâu, sao ta có thể dạy những thứ này? Để người khác biết còn không chê cười ta? Đường đường là đích tiểu thư Thượng Thư phủ lại chìm đắm trong trụy lạc mà học ca cơ vũ cơ."
Bình thường mà nói Phùng Khánh Dư nên phụ họa, tình huống dưới mắt khác biệt, quả nhiên Từ thị bị cắt lời: "Tiến cung không giống chủ mẫu nhà quyền quý, sủng phi các triều đại thay đổi có ai không giỏi ca múa? Cái gì cũng không biết thì làm sao có thể dành lấy niềm vui của Hoàng Thượng?"
Có lòng tranh giành vị trí Hoàng hậu mới có thể hiền huệ đoan trang, làm sủng phi không chú trọng như thế. Phùng Khánh Dư chỉ mong Phùng Niệm cố gắng một chút, thân phận Mỹ nhân quá thấp.
Nếu như chính tai Phùng Niệm nghe được, có thể cười ra tiếng.
Trước kia nàng ở nhà, cứ như người tàng hình. Hiện tại tiến cung, ngược lại được cả đám người lo lắng... Đây tính là gì?
Phụ thân huynh đệ đều là cứt chó, kế mẫu tỷ muội cũng không phải thứ tốt lành, vẫn là quyền thế tốt, có được thì có nhiều người đuổi theo kết giao tình.
Sau khi hiến nghệ ở ngự hoa viên, Tài nhân Quý nhân mới được tuyển hoàn toàn bị diệt, tưởng tượng mấy ngày trước, có một số người quả thực đã cho Tô Quý phi đánh rắm cầu vồng, nói nàng người đẹp thiện tâm, khó trách có thể quản lý hậu cung. Đợi biểu diễn xong các nàng mới nhìn thấy rõ ràng, không phải Quý phi cho cơ hội để mọi người thể hiện, rõ ràng là đào hố chờ người khác nhảy vào.
Nhiều người nhìn chăm chú như vậy, tất cả lại là vẻ mặt kia, ai không hồi hộp chứ?
Nàng ta đã sớm đoán được, đặc biệt sắp xếp nhượng lại cho người mới mất mặt trước Hoàng thượng, quả thật đã đạt được mục đích. Sau đó, Hoàng Thượng ném họ ra sau đầu, không thèm nhớ đến nữa.
Nếu là kì trước, Lý Trung Thuận còn giúp đỡ nhắc nhở, lúc này ngay cả Lý Trung Thuận cũng không dám nói, tài nghệ biểu diễn của đám tiểu chủ mới thực sự quá tệ, hắn không mở miệng nổi.
Trong mấy người kia, có kẻ hận mình không hăng hái, cũng có kẻ vứt nồi cho Quý phi, nghĩ thầm sau này trở mình sẽ trả thù, sau đó còn nghĩ đường đi. Có một người họ Đinh, cảm thấy có thể đi theo con đường* của Phùng Niệm.
*ý là theo chung một đường hay chung phe.
Buổi trưa, Phùng Niệm đang nghe Trần ma ma nói về chuyện trong cung, chợt tiểu thái giám vào phòng nói: "Đinh Quý nhân đang chờ bên ngoài, muốn cầu kiến tiểu chủ."
Phùng Niệm không nhớ tới đó là ai, thái giám nói với nàng: "Đinh Quý nhân nói nàng là bạn tốt khuê phòng của biểu tỷ người."
Bạn tốt khuê phòng của biểu tỷ?
Phùng Niệm suy nghĩ một lát, nhớ tới nhà ngoại có không ít người, nhưng bọn họ rất sợ đắc tội Lại bộ Thượng thư, chưa từng nói thay Phùng Niệm. Những năm này hai nhà ít qua lại, quan hệ vô cùng lạnh nhạt.
Cứ như vậy, còn có người lấy danh nghĩa biểu tỷ đến lôi kéo làm quen.
Phùng Niệm nhíu mày ——
"Mời nàng vào."
Đinh Quý nhân là một mỹ nhân mặt trứng ngỗng truyền thống, mới nhìn cũng cảm thấy người rất dịu dàng, nàng ta vào trong liền quỳ ra lễ gặp mặt với Phùng Niệm, ngồi xuống ghế bên cạnh.
“Lúc trước ta từng gặp qua Phùng tỷ tỷ."
"Ồ?"
"Là hai năm trước, lúc mừng thọ lão thái thái Lý gia, còn nhớ rõ khi ấy tỷ mặc một thân váy xanh nhạt." Đinh Quý nhân có thể nhớ kỹ nàng không phải vì lí do nào khác, lúc bấy giờ mọi người nói về phủ Lại bộ Thượng thư, trọng điểm nhắc đến trưởng nữ nguyên phối bị kế mẫu đè ép. Nàng ta nghe thấy, thuận tiện nhìn qua.
Phùng Niệm nghĩ không ra, hai năm trước quả thực nàng có đi mừng thọ ngoại tổ mẫu, có thể là đã từng gặp.
"Đinh Quý nhân tới chỉ vì nói chuyện này?"
"Thực không dám giấu, ta muốn Phùng tỷ tỷ giúp đỡ một chút. Hôm đó chúng ta diễn ở ngự hoa viên hỏng rồi, sau đó cảm thấy khó chịu. Người trong cung đều nịnh hót, rất vui lòng dệt hoa trên gấm, nhưng sẽ không tặng than trong ngày tuyết rơi. Ta vừa mới tiến cung đã bị như thế, thời gian sau này làm sao sống đây?"
Thấy Phùng Niệm không nhiều xúc động lắm, Đinh Quý nhân lần nữa cho thêm liều thuốc mạnh: "Phùng tỷ tỷ có chỗ không biết, phụ thân ta lệch sủng di nương, rất lạnh nhạt với mẫu thân. Ta tiến cung là vì muốn thay mẫu thân dành được tiếng nói, chỉ cần ta có một chút phân lượng trong lòng Hoàng Thượng, phụ thân sẽ không bất công quá mức, mẫu thân và huynh đệ đều có thể sống tốt."
Phùng Niệm không để ý đến thời gian, mà nói thầm trong group, hỏi các vị đại lão thấy thế nào, nàng cảm thấy việc này có chút khó chịu.
Lữ Trĩ: "Biết khó chịu thì tốt, rõ ràng nàng ta đang bẫy muội, muốn muội cảm động đứng ra hỗ trợ chính nghĩa. Soạn một câu chuyện không tệ, đáng tiếc tình cảm không tới."
Tây Thi: "Ta cũng đồng ý với Lữ muội. Phụ thân cưng thiếp diệt vợ đối với nàng ta mà nói nên là chuyện mất mặt, lại không biết xấu hổ nói với nữ nhân chỉ gặp mặt một lần? Còn nữa, con đường này nàng ta chỉ đi không được đúng ý, còn chưa bị cắt đứt, sao đến nỗi thảm như vậy? Muốn tỉnh ngộ, cách nào mà không nghĩ ra được?"
Bao Tự: "Ta thấy cũng giống..."
Lữ Trĩ: "Bất kể nói thế nào, vẫn nên ít phát lòng tốt cho người trong cung, có trời mới biết người đang cầu trước mặt muội là thứ gì, phân sủng ái của mình đi cho kẻ khác không phải là ngốc sao?"
Lữ Trĩ: "@ Đát Kỷ, hồ ly tinh tỷ nói xem?"
Đát Kỷ: "Mấy người các muội thật ác độc, nghĩ ai cũng xấu xa như vậy! Trước tình hình khó khăn gian khổ này, người ta đã nói đến như thế, đương nhiên phải giúp!"
Tây Thi: "..."
Bao Tự: "..."
Lữ Trĩ: "..."
Đát Kỷ: "Mặc dù không thể giúp nàng ta thượng vị, nhưng chủ group có thể giúp nàng ta vĩnh viễn trừ hậu hoạn. Dẫn nàng ta đi gặp cẩu Hoàng đế, để cẩu Hoàng đế đình chỉ chức quan của cha nàng ta, thay đổi không tốt thì đừng vào triều!"
Phùng Niệm nghe, vẫn là Đát Kỷ tỷ tỷ có chủ ý hay, không hổ là lão đại của group!
Nàng đứng lên, đi đến bên cạnh Đinh Quý nhân, dắt tay đối phương, bi phẫn nói: "Phụ thân muội thật không ra gì! Đinh muội muội nghe ta khuyên một câu, gặp phải chuyện này mà muốn nhờ sủng để ông ta đối tốt với mẫu thân và huynh đệ muội là trị ngọn không trị được gốc, sẽ chỉ thúc đẩy ông ta quan tâm đến người đem lại lợi ích mà cưỡng ép muội thôi, ta nên giải quyết vấn đề từ ngọn nguồn, muội đi theo ta, ta dẫn muội tìm Hoàng thượng! Nói chuyện này với Hoàng Thượng, để hắn xử lí cha muội!"
Trước khi đến, Đinh Quý nhân nghĩ rất nhiều giả thiết, cũng có rất nhiều phương pháp ứng đối. Thậm chí nàng ta còn nghĩ tới sẽ bị từ chối lạnh lùng, duy chỉ không ngờ tới Phùng Niệm lại có phản ứng này!
Đinh Quý nhân há to miệng, không biết nên nói gì.
Nàng ta biết không thể vì chuyện này mà đi tìm Hoàng Thượng, nhất định phải khiến Phùng Niệm bỏ đi suy nghĩ kia.
Giây phút lờ mờ trôi qua, hốc mắt Đinh Quý nhân đỏ lên, nàng ta tránh thoát khỏi tay Phùng Niệm đang nắm: "Phùng tỷ tỷ không muốn giúp đỡ thì thôi đi, đừng như vậy! Trên đời này làm gì có con cái cáo trạng phụ mẫu? Để truyền ra thì ta sống thế nào?"
Phùng Niệm còn muốn cho nàng ta uống canh gà, Đinh Quý nhân không dám ở Trường Hi cung đợi: "Tỷ cứ coi như ta chưa từng đến, ta không cần tỷ giúp nữa, tự ta sẽ nghĩ cách."
Phùng Niệm tiếc nuối đưa mắt nhìn Đinh Quý nhân rời khỏi Trường Hi cung, quay đầu nhìn, ba người Trần ma ma, Bảo Đại và Thụy Châu đều mờ mịt, về phần trong group, tất cả tiểu tỷ tỷ đều cười ha ha ha ha.
Bao Tự: "Vẻ mặt nát ra hoàn toàn như thế, quả nhiên là lừa đảo. Muốn lừa chủ group của chúng ta à, dọa chết nàng ta!"
Đát Kỷ: "Khen ta đi, cách là do ta nghĩ!"
Phùng Niệm: "Khen tỷ, Đát Kỷ tỷ tỷ giỏi!"
Đát Kỷ kiêu ngạo ưỡn ngực: "Không sai, ta rất giỏi!"
Lữ Trĩ tâm tính thiện lương cảm thấy mệt mỏi, nàng là người đầu tiên nhìn ra Đinh Quý nhân không đúng, còn nói ra, phân tích nhiều như vậy, lại để yêu phi đoạt công lao đi. Có thể lưu lại chồng chất nét bút trên sử sách quả nhiên đều không phải là nhân vật có tầm nhìn hẹp.
Từ đó về sau, Đinh Quý nhân chưa từng tới, đương nhiên Phùng Niệm cũng không nhớ đến nàng ta. Vào tháng năm mơ mơ hồ hồ đấy, cứ như đã sắp qua đi, đến cuối tháng trong cung lộ ra tin tức, nghe nói lúc Tạ Chiêu Nghi bắt mạch bình an thì có tin vui, tất cả mọi người bên ngoài đều mừng thay cho nàng, cũng có rất nhiều người bí mật ganh ghét. Còn có người nói sao mà Phùng Mỹ nhân nhận được ân sủng nhiều ngày nhất mà lại chẳng có động tĩnh, ngược lại Tạ Chiêu nghi, một tháng không gặp Hoàng Thượng mấy lần, lại mang thai.
Phùng Niệm vốn không biết rõ tình hình, là thấy Thụy Châu tức giận, hỏi mới biết bên ngoài đồn như thế.
Nàng chẳng sao, Thụy Châu nổi giận nói: "Sao tiểu chủ còn cười?"
"Không cười chẳng lẽ gào khóc ư? Được rồi, theo lời các nàng nói, đều là ghen ghét cả."
Nhằm vào đây, tiểu tỷ tỷ trong group toàn nói không vội, cẩu Hoàng đế mới hơn ba mươi tuổi, sau này còn nhiều cơ hội để sinh; vả lại mang thai cũng vừa có lợi vừa có hại, đối với Tạ Chiêu Nghi không được sủng ái nhiều mà nói, mang thai là chuyện vui lớn. Phùng Niệm hiện tại đang được sủng, mang thai chưa chắc tốt, dù sao mang thai sẽ không thể thị tẩm, hài tử sinh ra cần phải chờ chín tháng nữa, đến lúc đó trong cung là bộ dáng gì ai mà nói được? Có thể cẩu Hoàng đế đã quên ngươi, đang hòa lẫn cũng ai không chừng.
Lữ Trĩ: "Tìm cơ hội để cẩu Hoàng đế thăng vị cho muội mới là chuyện quan trọng, bây giờ thân phận thấp, mang thai thật ưu đãi không nhiều sau này còn khổ."
Bao Tự: "Chúng ta tranh thủ tình cảm không dựa vào nhi tử."
Tây Thi: "Không sai, chúng ta tranh thủ tình cảm không dựa vào nhi tử."
Phùng Niệm: "Ta cũng chưa chuẩn bị làm nương sớm như vậy, ta còn trẻ, ta muốn tiêu sái thêm mấy năm!"
Đát Kỷ: "Mấy năm cũng không thể khiến muội mang thai... Cẩu Hoàng đế cũng quá vô dụng!"
Phùng Niệm: "... Ít nhất chờ Khách thị vào group rồi nghi ngờ nha."
Các tiểu tỷ tỷ đều hiếu kỳ Khách thị là ai, Lữ Trĩ xếp sau cùng cũng chưa từng nghe nói đến nhân vật này. Là một chủ group bình dị gần gũi, Phùng Niệm giải thích nghi hoặc vì mọi người.
Phùng Niệm: "Nàng là nhũ mẫu của Hi Tông Hoàng Đế Minh triều cách Lữ tỷ tỷ hơn nghìn năm sau, không nói những cái khác, nuôi trẻ con là người lành nghề. Lúc bấy giờ Hoàng Đế đối đãi nàng còn tốt hơn thân mẫu, tôn xưng nàng là lão tổ phu nhân, khoa trương to đến dọa người."
Bao Tự: "Group chúng ta có chuyện gì liên quan đến nhũ mẫu như nàng ta..."
Phùng Niệm: "Thời đó nhũ mẫu giết chết không biết bao nhiêu nhi tử của Hoàng Đế, phi tần nào nàng muốn xử liền liền xử lí, nàng và mấy đại thái giám lúc ấy quấy rối, nắm giữ triều chính, thêm gạch ngói để Minh triều diệt vong."
Tây Thi: "..."
Phùng Niệm: "Ta nghĩ nàng sớm muộn cũng tới, đúng lúc có kế sách mới, tuy chỉ là một nhũ mẫu nhưng có thể giày vò Hoàng Đế đến nước còn đối với nàng tốt hơn thân mẫu? Ta học hỏi nàng ấy, quay đầu nuôi một đại hiếu tử."
Phùng Niệm: "Cũng không biết nàng có kỹ năng gì, đừng cho ta cái trừng ai thì kẻ đó sinh non, vậy thì thật ác độc."
Tây Thi: "..."
Mắt thấy Phùng Niệm muốn có người mới, Đát Kỷ không vui, vị Khách gì đó còn chưa tới đã khiến thành viên group lo lắng, giá trị thù hận trong lòng Đát Kỷ tỷ tỷ còn cao hơn Lữ Trĩ.
*
Từ khi Tạ Chiêu nghi mang thai, bầu không khí trong cung khẩn trương lên, hâm mộ, ghen ghét, muốn hại nàng đều có, muốn người khác ra tay hại nàng cũng không ít, vội vàng tranh thủ tình cảm cầu mang thai càng nhiều. Trong khoảng thời gian này lòng người vô cùng nóng nảy, cộng thêm trời dần dần nóng, xung đột giữa các phi tần nhiều hơn khi trước không ít.
Gần đây Hoàng Thượng không thích lật thẻ, ngày nắng to làm chuyện kia khó tránh khỏi cả người đầy mồ hôi, ôm người ngủ càng nóng đến hoảng.
Hoàng Thượng ngay cả đồ đựng đá cũng đã dùng, vẫn rất khó chịu.
Các phi tần trong cung thì khỏi nói. Thân phận cao lãnh được nhiều băng, vẫn không đủ, tiết kiệm một chút miễn cưỡng có thể qua. Thân phận thấp tùy tiện dùng hai lần thì hết, trừ Tạ Chiêu nghi đang mang thai long chủng, những người khác đâu dám tìm Quý phi đòi chứ?
Không dám.
Thì làm gì?
Nhịn chứ sao.
Ít đi ra ngoài, siêng năng tắm rửa, bình thường để thái giám cung nữ quạt.
Dạng này trong phòng vẫn được, ra ngoài cũng không có cách, tùy tiện đi mấy bước là người đầy mồ hôi, người thích chưng diện lại không dám trang điểm, bảo đảm mặt toàn dầu.
Năm nay nóng như thế, lúc đầu Phùng Niệm cũng chịu tội.
Vì sao lại nói lúc đầu?
Bởi vì người mới tới group, ra tay phát "Trung tâm điều hoà không khí" . Bằng thứ này địa vị của nàng đi thẳng lên, vọt lên trở thành tân sủng của chủ group.
Nói đến chỗ này cũng không thừa nước đục thả câu, người đến là ai?
Là Phùng Tiểu Liên sủng phi của Bắc Tề Hậu chúa Cao Vĩ.
Nàng gửi tới không phải vầng sáng cũng không phải kỹ năng, mà là ngọc thể linh lung, chọn tiếp nhận cải tạo sau này có thể có ngực lớn eo thon mông mẩy da đẹp, thân thể sẽ dần dần biến thành bộ dáng mỹ nhân, đồng thời tự có hiệu quả đông ấm hạ mát, có thể khiến người ta một năm bốn mùa yêu thích không buông tay.
Vì hiệu quả, sau khi Phùng Niệm mở hồng bao thì đồng ý nhận cải tạo.
Hai ngày nhìn không ra biến hóa hình dạng, làn da non mịn trên người mát lạnh thật sự. Đã nóng đến như vậy, Phùng Niệm không dùng băng, thậm chí nàng rất ít để cung nữ quạt. Mới đầu Trần ma ma còn lo lắng, trong lòng tự nhủ tiểu chủ cố gượng như thế thật không được, quan sát kỹ bà phát hiện hình như Phùng Niệm không nóng, cổ áo, dưới nách và phía sau đều không bị ẩm, trang điểm cũng rất hoàn mỹ, chưa nhìn thấy bao giờ.
Hoàng Thượng một mình nghỉ ngơi đã vài ngày, nhớ tới còn có mỹ nhân trong cung chờ y sủng hạnh. Hôm nay y miễn cưỡng lật thẻ, đúng lúc triệu Phùng Niệm.
Lúc đầu y nghĩ làm xong việc sẽ để thái giám nâng Phùng Mỹ nhân về Trường Hi cung, sau khi đụng vào Phùng Niệm, cả người Hoàng Thượng đều kinh ngạc, giở trò huyên náo người ta.
"Hoàng Thượng!"
"Hoàng Thượng đừng nghịch, ta ngứa."
Mặt cẩu Hoàng đế ngạc nhiên: "Sao trên người Mỹ nhân lại lành lạnh? Sờ vào giống như mỹ ngọc."
Phùng Niệm mặt dạn mày dày phô trương bản thân, bảo nàng từ trước đến giờ đều như thế, hai mùa xuân thu thì không nhận ra, mùa hè thì mát, mùa đông thì lại ấm.
"Thật sự là bảo bối!"
Ghi chú: người nhỏ nhất trong group bây giờ là người mới Phùng Tiểu Liên.
_ Phùng Tiểu Liên hoặc Bắc Tề Phùng Thục phi (mất năm 581 sau CN) là một sủng phi của Bắc Tề Hậu Chúa Cao Vĩ của triều Bắc Tề. Sự sủng ái của Cao Vĩ đối với bà bị chỉ trích là nguyên nhân gây nên sự diệt vong của Bắc Triều, và hậu thế thường xem Phùng Tiểu Liên là một điển hình của yêu mị, mê hoặc quân vương.
Múa xong, Hoàng Thượng lại triệu Phùng Niệm ba ngày, đại thần trên triều nghe nói, Hoàng Thượng cực kỳ thích Phùng Mỹ nhân của Trường Hi cung, nàng tiến cung mới một tháng, đã được sủng hạnh nhiều đến mười lần, ngay cả Tô Quý phi nắm Phượng ấn cũng bị chèn ép.
Sau đó, phủ Lại bộ Thượng thư đông như trẩy hội.
Mười năm trước, khi nhắc đến nữ nhi trong nhà, Phùng Khánh Dư khen trước hết cho tới bây giờ là hai nữ nhi kế phu nhân Từ thị sinh, sau đó mới thuận tiện nói một chút về trưởng nữ do nguyên phối và kế nữ do tiểu thiếp sinh.
Gần đây ông ta đã thay đổi.
Ông ta liên tục nhắc về trưởng nữ trong phủ, giáo dục mấy nữ nhi khác lấy tỷ tỷ làm chuẩn.
"Các con không biết mới vào cung muốn đứng vững khó thế nào, nàng không chỉ đứng vững, còn phải có long sủng, đợi một thời gian nhất định có vận may lớn. Nếu nhà ta có thể có một cung phi nương nương, ta ở trên triều sẽ càng thuận tiện, Tuấn Nhi cũng có thể có thêm cơ hội."
Phùng Tuấn mới bảy tuổi, nghe phụ thân nói như vậy đã nằm mơ giữa ban ngày rồi.
Hắn ta nhìn ngực mình chưa đủ trưởng thành, nghĩ về Phùng Hi tỷ tỷ của hắn ta và Phùng Niệm thì trong lòng lại khó chịu. Hai người được Từ thị dạy bảo bất cứ lúc nào cũng không được mạnh miệng với phụ thân, đành phải cố nén nghe.
"Nói đến đây ta chợt nghe nói Niệm Nhi còn biết khiêu vũ, nhảy vô cùng tốt... Là phu nhân mời người đến dạy à?"
Từ thị lắc đầu: "Không biết nàng học được ở đâu, sao ta có thể dạy những thứ này? Để người khác biết còn không chê cười ta? Đường đường là đích tiểu thư Thượng Thư phủ lại chìm đắm trong trụy lạc mà học ca cơ vũ cơ."
Bình thường mà nói Phùng Khánh Dư nên phụ họa, tình huống dưới mắt khác biệt, quả nhiên Từ thị bị cắt lời: "Tiến cung không giống chủ mẫu nhà quyền quý, sủng phi các triều đại thay đổi có ai không giỏi ca múa? Cái gì cũng không biết thì làm sao có thể dành lấy niềm vui của Hoàng Thượng?"
Có lòng tranh giành vị trí Hoàng hậu mới có thể hiền huệ đoan trang, làm sủng phi không chú trọng như thế. Phùng Khánh Dư chỉ mong Phùng Niệm cố gắng một chút, thân phận Mỹ nhân quá thấp.
Nếu như chính tai Phùng Niệm nghe được, có thể cười ra tiếng.
Trước kia nàng ở nhà, cứ như người tàng hình. Hiện tại tiến cung, ngược lại được cả đám người lo lắng... Đây tính là gì?
Phụ thân huynh đệ đều là cứt chó, kế mẫu tỷ muội cũng không phải thứ tốt lành, vẫn là quyền thế tốt, có được thì có nhiều người đuổi theo kết giao tình.
Sau khi hiến nghệ ở ngự hoa viên, Tài nhân Quý nhân mới được tuyển hoàn toàn bị diệt, tưởng tượng mấy ngày trước, có một số người quả thực đã cho Tô Quý phi đánh rắm cầu vồng, nói nàng người đẹp thiện tâm, khó trách có thể quản lý hậu cung. Đợi biểu diễn xong các nàng mới nhìn thấy rõ ràng, không phải Quý phi cho cơ hội để mọi người thể hiện, rõ ràng là đào hố chờ người khác nhảy vào.
Nhiều người nhìn chăm chú như vậy, tất cả lại là vẻ mặt kia, ai không hồi hộp chứ?
Nàng ta đã sớm đoán được, đặc biệt sắp xếp nhượng lại cho người mới mất mặt trước Hoàng thượng, quả thật đã đạt được mục đích. Sau đó, Hoàng Thượng ném họ ra sau đầu, không thèm nhớ đến nữa.
Nếu là kì trước, Lý Trung Thuận còn giúp đỡ nhắc nhở, lúc này ngay cả Lý Trung Thuận cũng không dám nói, tài nghệ biểu diễn của đám tiểu chủ mới thực sự quá tệ, hắn không mở miệng nổi.
Trong mấy người kia, có kẻ hận mình không hăng hái, cũng có kẻ vứt nồi cho Quý phi, nghĩ thầm sau này trở mình sẽ trả thù, sau đó còn nghĩ đường đi. Có một người họ Đinh, cảm thấy có thể đi theo con đường* của Phùng Niệm.
*ý là theo chung một đường hay chung phe.
Buổi trưa, Phùng Niệm đang nghe Trần ma ma nói về chuyện trong cung, chợt tiểu thái giám vào phòng nói: "Đinh Quý nhân đang chờ bên ngoài, muốn cầu kiến tiểu chủ."
Phùng Niệm không nhớ tới đó là ai, thái giám nói với nàng: "Đinh Quý nhân nói nàng là bạn tốt khuê phòng của biểu tỷ người."
Bạn tốt khuê phòng của biểu tỷ?
Phùng Niệm suy nghĩ một lát, nhớ tới nhà ngoại có không ít người, nhưng bọn họ rất sợ đắc tội Lại bộ Thượng thư, chưa từng nói thay Phùng Niệm. Những năm này hai nhà ít qua lại, quan hệ vô cùng lạnh nhạt.
Cứ như vậy, còn có người lấy danh nghĩa biểu tỷ đến lôi kéo làm quen.
Phùng Niệm nhíu mày ——
"Mời nàng vào."
Đinh Quý nhân là một mỹ nhân mặt trứng ngỗng truyền thống, mới nhìn cũng cảm thấy người rất dịu dàng, nàng ta vào trong liền quỳ ra lễ gặp mặt với Phùng Niệm, ngồi xuống ghế bên cạnh.
“Lúc trước ta từng gặp qua Phùng tỷ tỷ."
"Ồ?"
"Là hai năm trước, lúc mừng thọ lão thái thái Lý gia, còn nhớ rõ khi ấy tỷ mặc một thân váy xanh nhạt." Đinh Quý nhân có thể nhớ kỹ nàng không phải vì lí do nào khác, lúc bấy giờ mọi người nói về phủ Lại bộ Thượng thư, trọng điểm nhắc đến trưởng nữ nguyên phối bị kế mẫu đè ép. Nàng ta nghe thấy, thuận tiện nhìn qua.
Phùng Niệm nghĩ không ra, hai năm trước quả thực nàng có đi mừng thọ ngoại tổ mẫu, có thể là đã từng gặp.
"Đinh Quý nhân tới chỉ vì nói chuyện này?"
"Thực không dám giấu, ta muốn Phùng tỷ tỷ giúp đỡ một chút. Hôm đó chúng ta diễn ở ngự hoa viên hỏng rồi, sau đó cảm thấy khó chịu. Người trong cung đều nịnh hót, rất vui lòng dệt hoa trên gấm, nhưng sẽ không tặng than trong ngày tuyết rơi. Ta vừa mới tiến cung đã bị như thế, thời gian sau này làm sao sống đây?"
Thấy Phùng Niệm không nhiều xúc động lắm, Đinh Quý nhân lần nữa cho thêm liều thuốc mạnh: "Phùng tỷ tỷ có chỗ không biết, phụ thân ta lệch sủng di nương, rất lạnh nhạt với mẫu thân. Ta tiến cung là vì muốn thay mẫu thân dành được tiếng nói, chỉ cần ta có một chút phân lượng trong lòng Hoàng Thượng, phụ thân sẽ không bất công quá mức, mẫu thân và huynh đệ đều có thể sống tốt."
Phùng Niệm không để ý đến thời gian, mà nói thầm trong group, hỏi các vị đại lão thấy thế nào, nàng cảm thấy việc này có chút khó chịu.
Lữ Trĩ: "Biết khó chịu thì tốt, rõ ràng nàng ta đang bẫy muội, muốn muội cảm động đứng ra hỗ trợ chính nghĩa. Soạn một câu chuyện không tệ, đáng tiếc tình cảm không tới."
Tây Thi: "Ta cũng đồng ý với Lữ muội. Phụ thân cưng thiếp diệt vợ đối với nàng ta mà nói nên là chuyện mất mặt, lại không biết xấu hổ nói với nữ nhân chỉ gặp mặt một lần? Còn nữa, con đường này nàng ta chỉ đi không được đúng ý, còn chưa bị cắt đứt, sao đến nỗi thảm như vậy? Muốn tỉnh ngộ, cách nào mà không nghĩ ra được?"
Bao Tự: "Ta thấy cũng giống..."
Lữ Trĩ: "Bất kể nói thế nào, vẫn nên ít phát lòng tốt cho người trong cung, có trời mới biết người đang cầu trước mặt muội là thứ gì, phân sủng ái của mình đi cho kẻ khác không phải là ngốc sao?"
Lữ Trĩ: "@ Đát Kỷ, hồ ly tinh tỷ nói xem?"
Đát Kỷ: "Mấy người các muội thật ác độc, nghĩ ai cũng xấu xa như vậy! Trước tình hình khó khăn gian khổ này, người ta đã nói đến như thế, đương nhiên phải giúp!"
Tây Thi: "..."
Bao Tự: "..."
Lữ Trĩ: "..."
Đát Kỷ: "Mặc dù không thể giúp nàng ta thượng vị, nhưng chủ group có thể giúp nàng ta vĩnh viễn trừ hậu hoạn. Dẫn nàng ta đi gặp cẩu Hoàng đế, để cẩu Hoàng đế đình chỉ chức quan của cha nàng ta, thay đổi không tốt thì đừng vào triều!"
Phùng Niệm nghe, vẫn là Đát Kỷ tỷ tỷ có chủ ý hay, không hổ là lão đại của group!
Nàng đứng lên, đi đến bên cạnh Đinh Quý nhân, dắt tay đối phương, bi phẫn nói: "Phụ thân muội thật không ra gì! Đinh muội muội nghe ta khuyên một câu, gặp phải chuyện này mà muốn nhờ sủng để ông ta đối tốt với mẫu thân và huynh đệ muội là trị ngọn không trị được gốc, sẽ chỉ thúc đẩy ông ta quan tâm đến người đem lại lợi ích mà cưỡng ép muội thôi, ta nên giải quyết vấn đề từ ngọn nguồn, muội đi theo ta, ta dẫn muội tìm Hoàng thượng! Nói chuyện này với Hoàng Thượng, để hắn xử lí cha muội!"
Trước khi đến, Đinh Quý nhân nghĩ rất nhiều giả thiết, cũng có rất nhiều phương pháp ứng đối. Thậm chí nàng ta còn nghĩ tới sẽ bị từ chối lạnh lùng, duy chỉ không ngờ tới Phùng Niệm lại có phản ứng này!
Đinh Quý nhân há to miệng, không biết nên nói gì.
Nàng ta biết không thể vì chuyện này mà đi tìm Hoàng Thượng, nhất định phải khiến Phùng Niệm bỏ đi suy nghĩ kia.
Giây phút lờ mờ trôi qua, hốc mắt Đinh Quý nhân đỏ lên, nàng ta tránh thoát khỏi tay Phùng Niệm đang nắm: "Phùng tỷ tỷ không muốn giúp đỡ thì thôi đi, đừng như vậy! Trên đời này làm gì có con cái cáo trạng phụ mẫu? Để truyền ra thì ta sống thế nào?"
Phùng Niệm còn muốn cho nàng ta uống canh gà, Đinh Quý nhân không dám ở Trường Hi cung đợi: "Tỷ cứ coi như ta chưa từng đến, ta không cần tỷ giúp nữa, tự ta sẽ nghĩ cách."
Phùng Niệm tiếc nuối đưa mắt nhìn Đinh Quý nhân rời khỏi Trường Hi cung, quay đầu nhìn, ba người Trần ma ma, Bảo Đại và Thụy Châu đều mờ mịt, về phần trong group, tất cả tiểu tỷ tỷ đều cười ha ha ha ha.
Bao Tự: "Vẻ mặt nát ra hoàn toàn như thế, quả nhiên là lừa đảo. Muốn lừa chủ group của chúng ta à, dọa chết nàng ta!"
Đát Kỷ: "Khen ta đi, cách là do ta nghĩ!"
Phùng Niệm: "Khen tỷ, Đát Kỷ tỷ tỷ giỏi!"
Đát Kỷ kiêu ngạo ưỡn ngực: "Không sai, ta rất giỏi!"
Lữ Trĩ tâm tính thiện lương cảm thấy mệt mỏi, nàng là người đầu tiên nhìn ra Đinh Quý nhân không đúng, còn nói ra, phân tích nhiều như vậy, lại để yêu phi đoạt công lao đi. Có thể lưu lại chồng chất nét bút trên sử sách quả nhiên đều không phải là nhân vật có tầm nhìn hẹp.
Từ đó về sau, Đinh Quý nhân chưa từng tới, đương nhiên Phùng Niệm cũng không nhớ đến nàng ta. Vào tháng năm mơ mơ hồ hồ đấy, cứ như đã sắp qua đi, đến cuối tháng trong cung lộ ra tin tức, nghe nói lúc Tạ Chiêu Nghi bắt mạch bình an thì có tin vui, tất cả mọi người bên ngoài đều mừng thay cho nàng, cũng có rất nhiều người bí mật ganh ghét. Còn có người nói sao mà Phùng Mỹ nhân nhận được ân sủng nhiều ngày nhất mà lại chẳng có động tĩnh, ngược lại Tạ Chiêu nghi, một tháng không gặp Hoàng Thượng mấy lần, lại mang thai.
Phùng Niệm vốn không biết rõ tình hình, là thấy Thụy Châu tức giận, hỏi mới biết bên ngoài đồn như thế.
Nàng chẳng sao, Thụy Châu nổi giận nói: "Sao tiểu chủ còn cười?"
"Không cười chẳng lẽ gào khóc ư? Được rồi, theo lời các nàng nói, đều là ghen ghét cả."
Nhằm vào đây, tiểu tỷ tỷ trong group toàn nói không vội, cẩu Hoàng đế mới hơn ba mươi tuổi, sau này còn nhiều cơ hội để sinh; vả lại mang thai cũng vừa có lợi vừa có hại, đối với Tạ Chiêu Nghi không được sủng ái nhiều mà nói, mang thai là chuyện vui lớn. Phùng Niệm hiện tại đang được sủng, mang thai chưa chắc tốt, dù sao mang thai sẽ không thể thị tẩm, hài tử sinh ra cần phải chờ chín tháng nữa, đến lúc đó trong cung là bộ dáng gì ai mà nói được? Có thể cẩu Hoàng đế đã quên ngươi, đang hòa lẫn cũng ai không chừng.
Lữ Trĩ: "Tìm cơ hội để cẩu Hoàng đế thăng vị cho muội mới là chuyện quan trọng, bây giờ thân phận thấp, mang thai thật ưu đãi không nhiều sau này còn khổ."
Bao Tự: "Chúng ta tranh thủ tình cảm không dựa vào nhi tử."
Tây Thi: "Không sai, chúng ta tranh thủ tình cảm không dựa vào nhi tử."
Phùng Niệm: "Ta cũng chưa chuẩn bị làm nương sớm như vậy, ta còn trẻ, ta muốn tiêu sái thêm mấy năm!"
Đát Kỷ: "Mấy năm cũng không thể khiến muội mang thai... Cẩu Hoàng đế cũng quá vô dụng!"
Phùng Niệm: "... Ít nhất chờ Khách thị vào group rồi nghi ngờ nha."
Các tiểu tỷ tỷ đều hiếu kỳ Khách thị là ai, Lữ Trĩ xếp sau cùng cũng chưa từng nghe nói đến nhân vật này. Là một chủ group bình dị gần gũi, Phùng Niệm giải thích nghi hoặc vì mọi người.
Phùng Niệm: "Nàng là nhũ mẫu của Hi Tông Hoàng Đế Minh triều cách Lữ tỷ tỷ hơn nghìn năm sau, không nói những cái khác, nuôi trẻ con là người lành nghề. Lúc bấy giờ Hoàng Đế đối đãi nàng còn tốt hơn thân mẫu, tôn xưng nàng là lão tổ phu nhân, khoa trương to đến dọa người."
Bao Tự: "Group chúng ta có chuyện gì liên quan đến nhũ mẫu như nàng ta..."
Phùng Niệm: "Thời đó nhũ mẫu giết chết không biết bao nhiêu nhi tử của Hoàng Đế, phi tần nào nàng muốn xử liền liền xử lí, nàng và mấy đại thái giám lúc ấy quấy rối, nắm giữ triều chính, thêm gạch ngói để Minh triều diệt vong."
Tây Thi: "..."
Phùng Niệm: "Ta nghĩ nàng sớm muộn cũng tới, đúng lúc có kế sách mới, tuy chỉ là một nhũ mẫu nhưng có thể giày vò Hoàng Đế đến nước còn đối với nàng tốt hơn thân mẫu? Ta học hỏi nàng ấy, quay đầu nuôi một đại hiếu tử."
Phùng Niệm: "Cũng không biết nàng có kỹ năng gì, đừng cho ta cái trừng ai thì kẻ đó sinh non, vậy thì thật ác độc."
Tây Thi: "..."
Mắt thấy Phùng Niệm muốn có người mới, Đát Kỷ không vui, vị Khách gì đó còn chưa tới đã khiến thành viên group lo lắng, giá trị thù hận trong lòng Đát Kỷ tỷ tỷ còn cao hơn Lữ Trĩ.
*
Từ khi Tạ Chiêu nghi mang thai, bầu không khí trong cung khẩn trương lên, hâm mộ, ghen ghét, muốn hại nàng đều có, muốn người khác ra tay hại nàng cũng không ít, vội vàng tranh thủ tình cảm cầu mang thai càng nhiều. Trong khoảng thời gian này lòng người vô cùng nóng nảy, cộng thêm trời dần dần nóng, xung đột giữa các phi tần nhiều hơn khi trước không ít.
Gần đây Hoàng Thượng không thích lật thẻ, ngày nắng to làm chuyện kia khó tránh khỏi cả người đầy mồ hôi, ôm người ngủ càng nóng đến hoảng.
Hoàng Thượng ngay cả đồ đựng đá cũng đã dùng, vẫn rất khó chịu.
Các phi tần trong cung thì khỏi nói. Thân phận cao lãnh được nhiều băng, vẫn không đủ, tiết kiệm một chút miễn cưỡng có thể qua. Thân phận thấp tùy tiện dùng hai lần thì hết, trừ Tạ Chiêu nghi đang mang thai long chủng, những người khác đâu dám tìm Quý phi đòi chứ?
Không dám.
Thì làm gì?
Nhịn chứ sao.
Ít đi ra ngoài, siêng năng tắm rửa, bình thường để thái giám cung nữ quạt.
Dạng này trong phòng vẫn được, ra ngoài cũng không có cách, tùy tiện đi mấy bước là người đầy mồ hôi, người thích chưng diện lại không dám trang điểm, bảo đảm mặt toàn dầu.
Năm nay nóng như thế, lúc đầu Phùng Niệm cũng chịu tội.
Vì sao lại nói lúc đầu?
Bởi vì người mới tới group, ra tay phát "Trung tâm điều hoà không khí" . Bằng thứ này địa vị của nàng đi thẳng lên, vọt lên trở thành tân sủng của chủ group.
Nói đến chỗ này cũng không thừa nước đục thả câu, người đến là ai?
Là Phùng Tiểu Liên sủng phi của Bắc Tề Hậu chúa Cao Vĩ.
Nàng gửi tới không phải vầng sáng cũng không phải kỹ năng, mà là ngọc thể linh lung, chọn tiếp nhận cải tạo sau này có thể có ngực lớn eo thon mông mẩy da đẹp, thân thể sẽ dần dần biến thành bộ dáng mỹ nhân, đồng thời tự có hiệu quả đông ấm hạ mát, có thể khiến người ta một năm bốn mùa yêu thích không buông tay.
Vì hiệu quả, sau khi Phùng Niệm mở hồng bao thì đồng ý nhận cải tạo.
Hai ngày nhìn không ra biến hóa hình dạng, làn da non mịn trên người mát lạnh thật sự. Đã nóng đến như vậy, Phùng Niệm không dùng băng, thậm chí nàng rất ít để cung nữ quạt. Mới đầu Trần ma ma còn lo lắng, trong lòng tự nhủ tiểu chủ cố gượng như thế thật không được, quan sát kỹ bà phát hiện hình như Phùng Niệm không nóng, cổ áo, dưới nách và phía sau đều không bị ẩm, trang điểm cũng rất hoàn mỹ, chưa nhìn thấy bao giờ.
Hoàng Thượng một mình nghỉ ngơi đã vài ngày, nhớ tới còn có mỹ nhân trong cung chờ y sủng hạnh. Hôm nay y miễn cưỡng lật thẻ, đúng lúc triệu Phùng Niệm.
Lúc đầu y nghĩ làm xong việc sẽ để thái giám nâng Phùng Mỹ nhân về Trường Hi cung, sau khi đụng vào Phùng Niệm, cả người Hoàng Thượng đều kinh ngạc, giở trò huyên náo người ta.
"Hoàng Thượng!"
"Hoàng Thượng đừng nghịch, ta ngứa."
Mặt cẩu Hoàng đế ngạc nhiên: "Sao trên người Mỹ nhân lại lành lạnh? Sờ vào giống như mỹ ngọc."
Phùng Niệm mặt dạn mày dày phô trương bản thân, bảo nàng từ trước đến giờ đều như thế, hai mùa xuân thu thì không nhận ra, mùa hè thì mát, mùa đông thì lại ấm.
"Thật sự là bảo bối!"
Ghi chú: người nhỏ nhất trong group bây giờ là người mới Phùng Tiểu Liên.
_ Phùng Tiểu Liên hoặc Bắc Tề Phùng Thục phi (mất năm 581 sau CN) là một sủng phi của Bắc Tề Hậu Chúa Cao Vĩ của triều Bắc Tề. Sự sủng ái của Cao Vĩ đối với bà bị chỉ trích là nguyên nhân gây nên sự diệt vong của Bắc Triều, và hậu thế thường xem Phùng Tiểu Liên là một điển hình của yêu mị, mê hoặc quân vương.