Chương 18: Quảng Trường Thứ Sáu (2)
Giang Thần rùng mình một cái, như tưởng tượng được vẻ mặt vô cảm của lũ biến thái bên trong đó đưa phụ nữ vào Địa ngục ra làm sao."Đám buôn người hình như xuất thân là khu trú ẩn 101. Bằng kỹ thuật nhân bản cùng dịch nuôi cấy cũng có thể tạo ra người nhân bản với giá rẻ. Những kỹ thuật tạo ra nhân bản này, so với con người mà nói, chẳng bằng gọi chúng là đồ vật.""Cho nên nói chỗ trú ẩn đến cùng là cái thứ đồ gì." Giang Thần khó có thể tin nhìn hai mắt Tôn Kiều này không có tình cảm gì gợn sóng, khó khăn mở miệng hỏi."Đó là một nơi rất thần kì. Mỗi cái chỗ tránh nạn có thiết kế khác nhau, để đạt được khả năng sinh tồn cao nhất." Tôn Kiều nhún vai một cái, "Tôi sinh ra ở nơi trú ẩn 071, bây giờ nghĩ lại vẫn tính là khá may mắn. Ý tưởng thiết kế là dựa vào một trình tự cố định để điều chỉnh tính cách. Tuy rằng sinh hoạt khá là cứng nhắc, nhưng vẫn tính hạnh phúc. Có vài chỗ tránh nạn đều không có vận may như vậy."Nói xong, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tôn Kiều lộ ra một nụ cười tàn nhẫn không hợp với tuổi của cô."Tôi từng nghe nói, chỗ tránh nạn 070 thiết kế dựa trên sự cai trị của con người, truyền cảm hứng cho mọi người tồn tại bằng cách tạo ra một người đứng đầu với vai trò lãnh đạo tinh thần. . . Có thể thấy được các nhà thiết kế trước chiến tranh ngây thơ đến cỡ nào. Có người nói chỗ tránh nạn hạ xuống cổng vòm chỉ 10 năm, nơi đó liền phát triển trở thành Địa Ngục. Người được coi là “tiêu chuẩn đạo đức” kia đem chính nghĩa thực thi được vài năm thì quên đi mất tính dè dặt của người văn minh, trở thành tù trưởng của bộ lạc. Ha ha, có người nói hắn lạm dụng quyền lực từ an ninh, thật vớ vẩn. Tất cả đàn ông đều bị tiêu diệt, chỉ để lại phụ nữ làm công cụ cho hắn ta phát tiết dục vọng của bản thân. .. Còn cái nơi ẩn náu 101 kia, phỏng chừng đã là nơi bỏ hoang không người ở."Khiếp sợ với hiện thực tàn nhẫn, Giang Thần có chút khó khăn nuốt nước bọt. Nhưng mà, đối với Tôn Kiều, hắn vẫn chưa rõ lắm."Không có người ở khu tị nạn? Không có ai có nhu cầu cần trú ẩn ư?""Ha ha, đương nhiên, lưu trữ dữ liệu DNA của giới tinh hoa từ mọi tầng lớp xã hội, sau khi đến thời hạn sơ tán sẽ mở ra phôi nuôi cấy, tự động 'Sinh sản' ra những thân thể hoàn mỹ kia. Sau đó sẽ phối hợp hệ thống giả lập khung cảnh thật khiến cho chỉ cần trong thời gian ngắn như thu được mười mấy năm “Ký ức” . Ha ha, không biết ý nghĩa của những sản phẩm ra khỏi bể nuôi cấy là gì, lẽ nào các nhà thiết kế trước chiến tranh đã ý thức được, những sản phẩm này sẽ rất phổ biến ở miền hoang lạc sau chiến tranh ư?. Tôn Kiều trong giọng nói không có chút nào giấu giếm vẻ châm chọc. Giang Thần đứng ở một bên nghe cũng không khỏi câm nín.Đây chính là kết cục của nền văn minh nhân loại à. . ."Đây." Lời nói ngắn gọn của Tôn Kiều cắt ngang suy nghĩ của Giang Thần, lôi kéo hắn đi tới một cửa tiệm.Đây là trạm thu mua chính thức ở khu chợ bên ngoài phạm vi khu thứ sáu, chịu trách nhiệm định giá và thu mua các mặt hàng có nhu cầu trong doanh trại. Mặc dù những thứ như thịt hộp và pin có thể được sử dụng trực tiếp làm tiền tệ trong một số nơi đóng quân, tất nhiên các quy tắc giao dịch rõ ràng không áp dụng cho quảng trường thứ sáu "Phồn vinh". Vì lẽ đó, tại thời điểm này, một tổ chức đáng tin cậy là cần thiết để thúc đẩy một đồng tiền thống nhất. Đồng thời, như vậy cũng tương đối dễ dàng thu thuế.Á Tinh, với tư cách là nguồn năng lượng chính cho các thiết bị công suất cao, đối với bất kỳ người may mắn còn sống sót căn cứ đều là nhu cầu quan trọng nhất. Và đặc điểm dễ mang theo của nó cũng đáp ứng được các tính năng đặc thù của tiền tệ lưu thông.Mặc dù xin mở cửa hàng bán đồ hộp là một lựa chọn có lợi hơn, thế nhưng Giang Thần "Không thiếu tiền" lựa chọn con đường thuận tiện tự nhiên hơn, đem những món đồ hộp đắt giá kia bán cho đám chính quảng trường thứ sáu.Đối với điều này, Tôn Kiều cũng không có khuyên can gì thêm, và có thể thấy rằng cô ấy không muốn ở đây quá lâu."Đây là thứ gì." Một câu trả lời máy móc và điêu luyện đến từ cửa sổ.Giang Thần ra hiệu về phía Tôn Kiều, liền lấy ra ba lô phía sau, đem đồ vật bên trong lấy một cái để lên bàn."Thứ này. . ." Nhân viên giao dịch hít vào một ngụm khí lạnh.Giang Thần cuối cùng cũng nghe thấy một chút kinh ngạc khó tin từ giọng điệu đó, đồng thời cảm nhận được ánh mắt thèm thuồng của vài cá nhân từ phía sau hắn.Không tự nhiên rùng mình một cái, Giang Thần bất đắc dĩ hướng ánh mắt về phía Tôn Kiều dò hỏi. Tôn Kiều cười cợt ra hiệu Giang Thần không cần để ý, dù sao không người nào dám ở đây dám trái với quy củ. Chí ít trước khi bọn hắn rời khỏi quảng trường, đều là tuyệt đối an toàn."Vị khách quý này còn hàng nữa không?" Thanh âm kia dĩ nhiên kèm theo một ít cung kính.