Chương 10: Không ngủ! Nàng muốn đi kiếm chỗ tốt
Lúc Diệp Kiều chép xong tất cả sách thì đã là hai ngày sau, Tiết Dư cùng Minh Huyền không có liên hệ quá lớn với chuyện này, nên Ngọc quản sự cũng không làm khó bọn họ, vẫy vẫy tay đuổi hai người rời đi. Bị lưu lại chỉ có một mình đương sự Diệp Kiều.
"Đều chép xong rồi?"
"Xong cả rồi." Nàng gục xuống đầu, cảm giác thân thể đều bị đào rỗng rồi.
Ngọc quản sự mở sách ra xem thử, khóe miệng run rẩy, không thể không nói chữ của Diệp Kiều quả thực quá kinh khủng, thảm đến không nỡ nhìn. Nhưng cũng không còn sự lựa chọn nào khác, ông chỉ có thể tìm mấy đệ tử viết chữ đẹp chép lại một lần nữa.
Quản sự liếc nhìn Diệp Kiều, nói: "Cùng ta lại đây."
Diệp Kiều ngoan ngoãn đi theo Ngọc quản sự, một đường đi vào tầng thứ ba, trước đó, nơi này bị đốt cho tan hoang, hiện giờ đã được thu dọn chỉnh tề, sau khi quản sự bỏ những cuốn sách bị thiết hụt lại vào kệ sách, lại ngồi xổm xuống, không biết từ nơi nào lấy ra mấy quyển sách rách nát.
Trang giấy ố vàng, nhìn qua vừa yếu ớt lại vừa đơn bạc, Ngọc trưởng lão cẩn thận cầm lấy quyển sách, nặng nề nói: "Giúp ta một chút, thế nào, Tiểu nha đầu?"
Diệp Kiều cơ trí không vội đáp ứng, chỉ nói: "Có gấp lắm không?"
Loại chuyện này người bình thường nhìn qua thật đúng là không giúp được, nàng cũng không muốn rước lấy mớ phiền toái không cần thiết, có thời gian này chi bằng đi ngủ còn hơn.
Ngọc trưởng lão bị thái độ cẩn thận của nàng làm cho câm nín mất một lúc. Ông coi như là minh bạch, tên tiểu quỷ này căn bản là không có chí hướng gì cả, những đệ tử khác nếu nghe được chuyện này, đã sớm vội vã không ngừng đáp ứng rồi, nơi nào còn có thời gian hỏi nhiều như vậy.
"Mấy quyển trục này là so tổ sư gia Trường Minh Tông chúng ta lưu lại cho hậu bối học tập. Bên trong ký lục rất nhiều đan phương từ thời thượng cổ."
Diệp Kiều nghe ông ấy thao thao bất tuyệt, tựa hồ còn đang đắm chìm trong dòng hồi ức những năm tháng chông gai của Trường Minh Tông, nàng không thể không ngắt lời đối phương, hỏi: "Trưởng lão, ngài tìm ta tới là muốn làm cái gì? Ngày thường vào thời gian này ta đã đi ngủ rồi."
Lại lần nữa bị ngắt lời, Ngọc trưởng lão không vui trừng mắt từng nàng, đáp: "Tổ sư gia chúng ta năm đó là kiếm đan lưỡng đạo song tu hiếm hoi của toàn bộ Tu chân giới chúng ta đấy."
"Ngài ấy lưu lại tàn quyển này, tùy tiện thả ra ngoài cũng có thể khiến cho các lộ tu sĩ tranh đoạt."
Diệp Kiều: "Ồ."
Ngọc trưởng lão lại nói: "Nếu ngươi có thể nhớ kĩ sách trong đá lưu ảnh, vậy thì tàn quyển thượng cổ hẳn là cũng không thể làm khó ngươi đi?"
Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, trán Diệp Kiều chảy đày hắc tuyến, nhịn không được nhắc nhở ông: "Trưởng lão, ta là người, không phải thần."
Tàn quyển thượng cổ, nàng xem xong thức hải sẽ không bị ép khô đấy chứ?
Ngọc quản sự trầm ngâm một lát: ".. Vậy ý ngươi là?"
"Đọc sách thì có thể, nhưng phải thêm tiền." Nàng ra giá: "Dù sao thời gian ngủ của ta cũng rất quý giá."
Nhắc tới tiền, Ngọc trưởng lão lập tức đen mặt. Tình hình Trường Minh Tông như thế nào, nàng không biết sao? Nghèo đến độ không có gì ăn, còn đòi tiền cái gì.
"Ta có thể đưa cho ngươi một lọ đan dược." Nghĩ nghĩ, suy xét đến bộ dáng lười biếng của Diệp Kiều, ông cũng lo lắng nàng bỏ gánh giữa đường không làm, vì thế liền nhịn đau mở miệng nói.
Tuy là quản dự Tàng Thư Các, ông còn thuận đường kiêm chức quản sự bên Đan Phong Các, vẫn có quyền lợi chi chút đan dược tông môn.
Diệp Kiều thu lại nụ cười, phất phất tay nói: "Thôi bỏ đi, ta lựa chọn lười biếng."
Nàng hận nhất là đọc sách, đương nhiên, nếu đưa tiền thì lại khác. Không có tiền, nàng muốn một lọ đan dược đề làm gì?
"Ta đi ngủ." Thiếu nữ nói rồi liền quay lưng đi ra ngoài.
"Chậm đã." Mắt thấy nàng muốn rời đi, Ngọc quản sự luống cuống, ông vội vàng thêm vào một câu: "Lại thêm hai bình."
Diệp Kiều ngáp một cái, thần sắc lười biếng: "Thôi, có thời gian lãng phí chi bằng ta đi ngủ thêm một giấc còn sướng hơn."
Ngọc quản sự nghiến răng nghiến lợi: "Trở về."
Hiển nhiên hắn dần dần ý thức được, không cho chút đồ vật đáng giá, nhãi ranh này tuyệt đối không có khả năng dễ dàng thỏa hiệp.
"Chỉ cần ngươi chép lại cuốn sách cổ này không sai một chữ, linh đan trong Dược Các tùy ngươi chọn lựa."
Đây là là nhượng bộ lớn nhất của đám trưởng lão vắt cổ chày ra nước Trường Minh Tông này rồi.
Diệp Kiều quyết đoán thu bước chân, lộ ra nụ cười xán lạn hô: "Thành giao."
Ngọc quản sự: "..."
Sao lại có cảm giác vừa bị lừa thế nhỉ?
Tàn quyển thượng cổ, bọn họ không dám tùy tiện mở ra, thứ này thực sự đã quá cũ nát, một khi mở ra, chỉ trong khoảng thời gian uống một chén trà nhỏ liền sẽ hóa thành tro tàn.
Diệp Kiều lại không băn khoăn chuyện này, nàng đem thần thức tham nhập vào tàn quyển, sau khoảnh khắc trời đất quay cuồng, lại lần nữa mở mắt ra, hình ảnh trước mắt dần dần trở nên xa lạ, nhìn cách bày biện xung quanh, nàng liền phát hiện nơi này cũng là Tàng Thư Các, nhưng không hoa lệ như hiện tại. Nàng đến gần nhìn thấy một lão nhân đang luyện đan. Trong miệng còn không ngừng lải nhải.
"Khổ Ngải Thảo, Ninh U Hoa.. Ai. Đều nghèo đến không có gì ăn, chó còn chết đói mà còn đòi luyện đan." Ông lão xoa eo cười lạnh hai tiếng: "Chờ lão nhân ta có tiền liền sẽ về nhà nuôi heo."
Diệp Kiều: "..."
Không ngờ lão tổ Trường Minh Tông cũng rất có ý tưởng. Thật không dám giấu giếm, nếu không phải điều kiện không cho phép, nàng cũng muốn về nhà nuôi heo kìa.
Lão nhân tuy rằng không ngừng lẩm bẩm, nhưng động tác trong tay lại không đình chỉ phút giây nào, ngưng đan, khống hỏa, sàng chọn linh thực, vô cùng liền mạch lưu loát. Cuối cùng trong tay ông lão đánh ra một chú ấn phức tạp, ánh vàng rực rỡ liền chui vào trong lò đan, ước chừng qua thời gian uống một chén trà nhỏ, nắp lò đan bị xốc lên, chung quanh sôi trào nhiệt khí màu trắng, giữa lò đan là một vài viên châu tròn sáng bóng, nhìn rất có cảm giác thần kì.
Diệp Kiều ngồi xếp bằng bên cạnh, nhìn mỗi một bước trong quá trình đối phương luyện đan, lại lưu tâm nhớ kỹ thủ thế chú ấn, lúc này mới cất bước rời đi.
Xem xong tàn quyển này đầu óc nàng đã ong ong đau nhức rồi. Còn có chút chóng mặt buồn nôn.
Sau khi Diệp Kiều phục hồi tinh thần lại, cúi đầu phát hiện mình lại chảy máu mũi, nàng yên lặng lau đi vết máu, hơi suy tư, rồi đề bút sao chép đan phương. Không quá khó nhớ, hơn nữa mỗi một lần luyện đan đều có người làm mẫu trực tiếp một lần, chẳng khác gì đang xem TV, vì thế việc tiếp thu càng dễ dàng hơn nhiều.
Không mất bao lâu, nàng đã cất giọng, nói: "Viết xong rồi."
"Chìa khóa."
Diệp Kiều vươn tay về phía Ngọc quản sự, đòi chìa khóa Đan Các, lúc này sắc mặt nàng có chút trắng bệch, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, Ngọc quản sự ném chìa khóa cho nàng, đại khái là lo lắng nàng sẽ chết đột ngột, còn tốt bụng nhắc nhở một câu: "Dạo xong ngươi vẫn là đi ngủ chút đi."
Diệp Kiều ăn một viên bổ thần đan Tiết Dư cho, chậm rì rì nhấc chân đi ra khỏi Tàng Thư Các.
Ngủ? Không ngủ! Nàng muốn đi kiếm chỗ tốt!
Đan dược trong Đan Phong các nhiều đến hoa cả mắt, tuy Diệp Kiều xem không ít tàn quyển, nhưng hiểu biết đối với đan dược vẫn chỗ có chỗ không như cũ. Có điều không quan trọng, nàng không hiểu nhưng Tiết Dư sẽ hiểu nha, vì thế Diệp Kiều hưng phấn chạy tới chỗ Tiết Dư, gõ cửa.
"Tam sư huynh. Chúng ta đi Đan Phong đi."
Thiếu nữ ngửa đầu, khuôn mặt nhỏ hơi có chút tái nhợt, chóp mũi còn lưu lại vết máu, nhưng nàng cũng chẳng hề để ý, đưa tay tùy ý quệt một cái. Lười biếng không có nghĩa là nàng không tiến bộ nhé.
Tiết Dư nhìn bộ dáng như hồn ma của nàng, khóe miệng khẽ co giật. Đây là chuyện gì vậy? Ngươi đóng vai vai nữ quỷ sao?
"Đang nửa đêm, ngươi đi Đan Phong các làm cái gì?"
Diệp Kiều có chút ngượng ngùng, chớp chớp mắt, đáp: "Ngọc quản sự cho ta chìa khóa Dược Các, nói là vì cảm kích ta sao chép tàn quyển cho ngài ấy, đan dược trong Dược Các có thể tùy tiện lấy."
Tiết Dư nhướn cao hai hàng mày, Ngọc quản sự là ông lão keo kệt vắt cổ chày ra nước đấy, đây chính là chuyện cực kỳ hiếm lạ: "Không thành vấn đề. Sư huynh mang ngươi đi chọn. Hung hăng đào ví của ông ấy."
Đan tu chính là chức nghiệp kiếm tiền nhiều nhất, thứ tốt của Ngọc quản sự tuyệt đối không ít. Cầm được chìa khóa Đan Các, hai sư huynh muội cấp tốc chạy tới nơi, chuyên chọn lấy những thứ quý giá.
"Cái này có thể bổ linh khí."
"Cái này có thể chữa trị vết thương."
"Còn có cái này.."
Hai người giống như đám quỷ vào thôn, càn quét mọi thứ đáng giá trong Đan Phong các.
"Đều chép xong rồi?"
"Xong cả rồi." Nàng gục xuống đầu, cảm giác thân thể đều bị đào rỗng rồi.
Ngọc quản sự mở sách ra xem thử, khóe miệng run rẩy, không thể không nói chữ của Diệp Kiều quả thực quá kinh khủng, thảm đến không nỡ nhìn. Nhưng cũng không còn sự lựa chọn nào khác, ông chỉ có thể tìm mấy đệ tử viết chữ đẹp chép lại một lần nữa.
Quản sự liếc nhìn Diệp Kiều, nói: "Cùng ta lại đây."
Diệp Kiều ngoan ngoãn đi theo Ngọc quản sự, một đường đi vào tầng thứ ba, trước đó, nơi này bị đốt cho tan hoang, hiện giờ đã được thu dọn chỉnh tề, sau khi quản sự bỏ những cuốn sách bị thiết hụt lại vào kệ sách, lại ngồi xổm xuống, không biết từ nơi nào lấy ra mấy quyển sách rách nát.
Trang giấy ố vàng, nhìn qua vừa yếu ớt lại vừa đơn bạc, Ngọc trưởng lão cẩn thận cầm lấy quyển sách, nặng nề nói: "Giúp ta một chút, thế nào, Tiểu nha đầu?"
Diệp Kiều cơ trí không vội đáp ứng, chỉ nói: "Có gấp lắm không?"
Loại chuyện này người bình thường nhìn qua thật đúng là không giúp được, nàng cũng không muốn rước lấy mớ phiền toái không cần thiết, có thời gian này chi bằng đi ngủ còn hơn.
Ngọc trưởng lão bị thái độ cẩn thận của nàng làm cho câm nín mất một lúc. Ông coi như là minh bạch, tên tiểu quỷ này căn bản là không có chí hướng gì cả, những đệ tử khác nếu nghe được chuyện này, đã sớm vội vã không ngừng đáp ứng rồi, nơi nào còn có thời gian hỏi nhiều như vậy.
"Mấy quyển trục này là so tổ sư gia Trường Minh Tông chúng ta lưu lại cho hậu bối học tập. Bên trong ký lục rất nhiều đan phương từ thời thượng cổ."
Diệp Kiều nghe ông ấy thao thao bất tuyệt, tựa hồ còn đang đắm chìm trong dòng hồi ức những năm tháng chông gai của Trường Minh Tông, nàng không thể không ngắt lời đối phương, hỏi: "Trưởng lão, ngài tìm ta tới là muốn làm cái gì? Ngày thường vào thời gian này ta đã đi ngủ rồi."
Lại lần nữa bị ngắt lời, Ngọc trưởng lão không vui trừng mắt từng nàng, đáp: "Tổ sư gia chúng ta năm đó là kiếm đan lưỡng đạo song tu hiếm hoi của toàn bộ Tu chân giới chúng ta đấy."
"Ngài ấy lưu lại tàn quyển này, tùy tiện thả ra ngoài cũng có thể khiến cho các lộ tu sĩ tranh đoạt."
Diệp Kiều: "Ồ."
Ngọc trưởng lão lại nói: "Nếu ngươi có thể nhớ kĩ sách trong đá lưu ảnh, vậy thì tàn quyển thượng cổ hẳn là cũng không thể làm khó ngươi đi?"
Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, trán Diệp Kiều chảy đày hắc tuyến, nhịn không được nhắc nhở ông: "Trưởng lão, ta là người, không phải thần."
Tàn quyển thượng cổ, nàng xem xong thức hải sẽ không bị ép khô đấy chứ?
Ngọc quản sự trầm ngâm một lát: ".. Vậy ý ngươi là?"
"Đọc sách thì có thể, nhưng phải thêm tiền." Nàng ra giá: "Dù sao thời gian ngủ của ta cũng rất quý giá."
Nhắc tới tiền, Ngọc trưởng lão lập tức đen mặt. Tình hình Trường Minh Tông như thế nào, nàng không biết sao? Nghèo đến độ không có gì ăn, còn đòi tiền cái gì.
"Ta có thể đưa cho ngươi một lọ đan dược." Nghĩ nghĩ, suy xét đến bộ dáng lười biếng của Diệp Kiều, ông cũng lo lắng nàng bỏ gánh giữa đường không làm, vì thế liền nhịn đau mở miệng nói.
Tuy là quản dự Tàng Thư Các, ông còn thuận đường kiêm chức quản sự bên Đan Phong Các, vẫn có quyền lợi chi chút đan dược tông môn.
Diệp Kiều thu lại nụ cười, phất phất tay nói: "Thôi bỏ đi, ta lựa chọn lười biếng."
Nàng hận nhất là đọc sách, đương nhiên, nếu đưa tiền thì lại khác. Không có tiền, nàng muốn một lọ đan dược đề làm gì?
"Ta đi ngủ." Thiếu nữ nói rồi liền quay lưng đi ra ngoài.
"Chậm đã." Mắt thấy nàng muốn rời đi, Ngọc quản sự luống cuống, ông vội vàng thêm vào một câu: "Lại thêm hai bình."
Diệp Kiều ngáp một cái, thần sắc lười biếng: "Thôi, có thời gian lãng phí chi bằng ta đi ngủ thêm một giấc còn sướng hơn."
Ngọc quản sự nghiến răng nghiến lợi: "Trở về."
Hiển nhiên hắn dần dần ý thức được, không cho chút đồ vật đáng giá, nhãi ranh này tuyệt đối không có khả năng dễ dàng thỏa hiệp.
"Chỉ cần ngươi chép lại cuốn sách cổ này không sai một chữ, linh đan trong Dược Các tùy ngươi chọn lựa."
Đây là là nhượng bộ lớn nhất của đám trưởng lão vắt cổ chày ra nước Trường Minh Tông này rồi.
Diệp Kiều quyết đoán thu bước chân, lộ ra nụ cười xán lạn hô: "Thành giao."
Ngọc quản sự: "..."
Sao lại có cảm giác vừa bị lừa thế nhỉ?
Tàn quyển thượng cổ, bọn họ không dám tùy tiện mở ra, thứ này thực sự đã quá cũ nát, một khi mở ra, chỉ trong khoảng thời gian uống một chén trà nhỏ liền sẽ hóa thành tro tàn.
Diệp Kiều lại không băn khoăn chuyện này, nàng đem thần thức tham nhập vào tàn quyển, sau khoảnh khắc trời đất quay cuồng, lại lần nữa mở mắt ra, hình ảnh trước mắt dần dần trở nên xa lạ, nhìn cách bày biện xung quanh, nàng liền phát hiện nơi này cũng là Tàng Thư Các, nhưng không hoa lệ như hiện tại. Nàng đến gần nhìn thấy một lão nhân đang luyện đan. Trong miệng còn không ngừng lải nhải.
"Khổ Ngải Thảo, Ninh U Hoa.. Ai. Đều nghèo đến không có gì ăn, chó còn chết đói mà còn đòi luyện đan." Ông lão xoa eo cười lạnh hai tiếng: "Chờ lão nhân ta có tiền liền sẽ về nhà nuôi heo."
Diệp Kiều: "..."
Không ngờ lão tổ Trường Minh Tông cũng rất có ý tưởng. Thật không dám giấu giếm, nếu không phải điều kiện không cho phép, nàng cũng muốn về nhà nuôi heo kìa.
Lão nhân tuy rằng không ngừng lẩm bẩm, nhưng động tác trong tay lại không đình chỉ phút giây nào, ngưng đan, khống hỏa, sàng chọn linh thực, vô cùng liền mạch lưu loát. Cuối cùng trong tay ông lão đánh ra một chú ấn phức tạp, ánh vàng rực rỡ liền chui vào trong lò đan, ước chừng qua thời gian uống một chén trà nhỏ, nắp lò đan bị xốc lên, chung quanh sôi trào nhiệt khí màu trắng, giữa lò đan là một vài viên châu tròn sáng bóng, nhìn rất có cảm giác thần kì.
Diệp Kiều ngồi xếp bằng bên cạnh, nhìn mỗi một bước trong quá trình đối phương luyện đan, lại lưu tâm nhớ kỹ thủ thế chú ấn, lúc này mới cất bước rời đi.
Xem xong tàn quyển này đầu óc nàng đã ong ong đau nhức rồi. Còn có chút chóng mặt buồn nôn.
Sau khi Diệp Kiều phục hồi tinh thần lại, cúi đầu phát hiện mình lại chảy máu mũi, nàng yên lặng lau đi vết máu, hơi suy tư, rồi đề bút sao chép đan phương. Không quá khó nhớ, hơn nữa mỗi một lần luyện đan đều có người làm mẫu trực tiếp một lần, chẳng khác gì đang xem TV, vì thế việc tiếp thu càng dễ dàng hơn nhiều.
Không mất bao lâu, nàng đã cất giọng, nói: "Viết xong rồi."
"Chìa khóa."
Diệp Kiều vươn tay về phía Ngọc quản sự, đòi chìa khóa Đan Các, lúc này sắc mặt nàng có chút trắng bệch, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, Ngọc quản sự ném chìa khóa cho nàng, đại khái là lo lắng nàng sẽ chết đột ngột, còn tốt bụng nhắc nhở một câu: "Dạo xong ngươi vẫn là đi ngủ chút đi."
Diệp Kiều ăn một viên bổ thần đan Tiết Dư cho, chậm rì rì nhấc chân đi ra khỏi Tàng Thư Các.
Ngủ? Không ngủ! Nàng muốn đi kiếm chỗ tốt!
Đan dược trong Đan Phong các nhiều đến hoa cả mắt, tuy Diệp Kiều xem không ít tàn quyển, nhưng hiểu biết đối với đan dược vẫn chỗ có chỗ không như cũ. Có điều không quan trọng, nàng không hiểu nhưng Tiết Dư sẽ hiểu nha, vì thế Diệp Kiều hưng phấn chạy tới chỗ Tiết Dư, gõ cửa.
"Tam sư huynh. Chúng ta đi Đan Phong đi."
Thiếu nữ ngửa đầu, khuôn mặt nhỏ hơi có chút tái nhợt, chóp mũi còn lưu lại vết máu, nhưng nàng cũng chẳng hề để ý, đưa tay tùy ý quệt một cái. Lười biếng không có nghĩa là nàng không tiến bộ nhé.
Tiết Dư nhìn bộ dáng như hồn ma của nàng, khóe miệng khẽ co giật. Đây là chuyện gì vậy? Ngươi đóng vai vai nữ quỷ sao?
"Đang nửa đêm, ngươi đi Đan Phong các làm cái gì?"
Diệp Kiều có chút ngượng ngùng, chớp chớp mắt, đáp: "Ngọc quản sự cho ta chìa khóa Dược Các, nói là vì cảm kích ta sao chép tàn quyển cho ngài ấy, đan dược trong Dược Các có thể tùy tiện lấy."
Tiết Dư nhướn cao hai hàng mày, Ngọc quản sự là ông lão keo kệt vắt cổ chày ra nước đấy, đây chính là chuyện cực kỳ hiếm lạ: "Không thành vấn đề. Sư huynh mang ngươi đi chọn. Hung hăng đào ví của ông ấy."
Đan tu chính là chức nghiệp kiếm tiền nhiều nhất, thứ tốt của Ngọc quản sự tuyệt đối không ít. Cầm được chìa khóa Đan Các, hai sư huynh muội cấp tốc chạy tới nơi, chuyên chọn lấy những thứ quý giá.
"Cái này có thể bổ linh khí."
"Cái này có thể chữa trị vết thương."
"Còn có cái này.."
Hai người giống như đám quỷ vào thôn, càn quét mọi thứ đáng giá trong Đan Phong các.