Chương : 37
Thế nhưng hắn lại giãy dụa, muốn thoát khỏi ta, thực dùng sức, thực dùng sức!
Lần đầu tiên nếm được tư vị thống khổ khi có người thoát khỏi sự khống chế của mình, ta cố gắng ôm lấy hắn, thế nhưng, thế nhưng ~
Thế nhưng hắn vẫn thoát khỏi vòng tay của ta, lui về sau, lui về sau ~
Trên mặt hắn là nước mắt còn vương lại sau sự điên cuồng kia, thế nhưng nó đã không còn thấm ướt như trước nữa ~ đã khô lại rồi…
Hắn lại cười. Tuyệt vọng? Bi ai? Hay là vì cái gì đó khác? Ta không biết, ta chỉ muốn đuổi theo hắn, thế nhưng bản thân lại trơ mắt nhìn hắn dần lùi đi, lùi đi thật xa!
“Ta sẽ rời đi, ta biết ngươi chán ghét ta, cho nên ta sẽ rời đi ngay.”
“Cầu xin ngươi đừng trách phạt Tiểu P, hắn đã làm đúng, mà hết thảy đều là ta sai.”
Sai? Mọi phẫn nộ, mọi cảm giác bất thường tựa như đều bị một chữ “sai” ấy đánh tan hết, ta thậm chí còn có thể nhàn nhạt nhìn thấy sự đau thương đằng sau khuôn mặt đầy vệt nước mắt vẫn cố tỏ ra tươi cười kia.
Xoay người, hắn xoay người đi, lại không thể nhìn thấy tươi cười của hắn, ánh mắt của hắn, bi thương của hắn nữa ~
Không hiểu sao ta bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, cho nên ta đuổi theo, đuổi theo thân ảnh bi ai kia ~
Khi ta chạm vào hắn…
Khi ta ôm lấy hắn…
Khi ta muốn ngăn cản hắn…
Hắn lại ngã xuống ngay trước mắt ta, đột ngột ngã xuống, không thể biết trước…
Ta trở nên luống cuống, bản thân có thể rõ ràng nghe thấy, nghe thấy nội tâm của mình gào lên, đừng rời đi nữa, ta không muốn để hắn rời đi nữa!
Đỡ được, đỡ được hắn, nhìn dung nhan tái nhợt gầy yếu ấy…
Có lẽ ta đã sai thật rồi!
Có lẽ ~
Ta yêu hắn ư ~?
Ta không biết!
Có lẽ là để làm rõ, làm rõ thứ cảm tình ta không thể xác định được kia, cho nên ta chỉ lẳng lặng nhìn, nhìn người đang nặng nề ngủ ấy, bản thân lần đầu tiên cảm thấy thật mờ mịt. Nếu đây là yêu, vậy thứ tình cảm ta đối với Tiểu Từ là gì?
Cho nên ta chờ, chờ thứ cảm tình ấy dần dần trở nên sáng tỏ, thế nhưng, rất nhiều năm về sau ta mới biết, bản thân chỉ vì thế mà đã bỏ lỡ rất nhiều, rất nhiều!
Thế nhưng trong rất nhiều thứ ta đã bỏ lỡ ấy, vẫn luôn có ———- nụ cười kia…
Lần đầu tiên nếm được tư vị thống khổ khi có người thoát khỏi sự khống chế của mình, ta cố gắng ôm lấy hắn, thế nhưng, thế nhưng ~
Thế nhưng hắn vẫn thoát khỏi vòng tay của ta, lui về sau, lui về sau ~
Trên mặt hắn là nước mắt còn vương lại sau sự điên cuồng kia, thế nhưng nó đã không còn thấm ướt như trước nữa ~ đã khô lại rồi…
Hắn lại cười. Tuyệt vọng? Bi ai? Hay là vì cái gì đó khác? Ta không biết, ta chỉ muốn đuổi theo hắn, thế nhưng bản thân lại trơ mắt nhìn hắn dần lùi đi, lùi đi thật xa!
“Ta sẽ rời đi, ta biết ngươi chán ghét ta, cho nên ta sẽ rời đi ngay.”
“Cầu xin ngươi đừng trách phạt Tiểu P, hắn đã làm đúng, mà hết thảy đều là ta sai.”
Sai? Mọi phẫn nộ, mọi cảm giác bất thường tựa như đều bị một chữ “sai” ấy đánh tan hết, ta thậm chí còn có thể nhàn nhạt nhìn thấy sự đau thương đằng sau khuôn mặt đầy vệt nước mắt vẫn cố tỏ ra tươi cười kia.
Xoay người, hắn xoay người đi, lại không thể nhìn thấy tươi cười của hắn, ánh mắt của hắn, bi thương của hắn nữa ~
Không hiểu sao ta bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, cho nên ta đuổi theo, đuổi theo thân ảnh bi ai kia ~
Khi ta chạm vào hắn…
Khi ta ôm lấy hắn…
Khi ta muốn ngăn cản hắn…
Hắn lại ngã xuống ngay trước mắt ta, đột ngột ngã xuống, không thể biết trước…
Ta trở nên luống cuống, bản thân có thể rõ ràng nghe thấy, nghe thấy nội tâm của mình gào lên, đừng rời đi nữa, ta không muốn để hắn rời đi nữa!
Đỡ được, đỡ được hắn, nhìn dung nhan tái nhợt gầy yếu ấy…
Có lẽ ta đã sai thật rồi!
Có lẽ ~
Ta yêu hắn ư ~?
Ta không biết!
Có lẽ là để làm rõ, làm rõ thứ cảm tình ta không thể xác định được kia, cho nên ta chỉ lẳng lặng nhìn, nhìn người đang nặng nề ngủ ấy, bản thân lần đầu tiên cảm thấy thật mờ mịt. Nếu đây là yêu, vậy thứ tình cảm ta đối với Tiểu Từ là gì?
Cho nên ta chờ, chờ thứ cảm tình ấy dần dần trở nên sáng tỏ, thế nhưng, rất nhiều năm về sau ta mới biết, bản thân chỉ vì thế mà đã bỏ lỡ rất nhiều, rất nhiều!
Thế nhưng trong rất nhiều thứ ta đã bỏ lỡ ấy, vẫn luôn có ———- nụ cười kia…