Chương 20: Ngạo kiều và xà tinh bệnh
Editor: icedcoffee0011
Ngô ma ma không để trong lòng, Lưu ma ma lại đặt ở trong bụng.
Nàng đã suy nghĩ cẩn thận, Lục hoàng tử đây là còn muốn cho nàng cơ hội.
Chờ trở về, nàng liền tìm cái cớ, điều Ngân Tước đi, đổi một đứa thành thật nghe lời, để chủ tử thấy nàng có thành ý hối cải.
Nói đến, cũng là nàng sau khi thắng được ba bà vú còn lại, đắc ý vênh váo.
Xem ra, ngày sau vẫn phải cẩn thận một chút.
Trong lòng có chủ ý, Lưu ma ma liền có một số việc không liên quan mình mà nói mát, "Chủ tử cho dù nhỏ, cũng là chủ tử. Cho dù hiện tại không hiểu chuyện, tương lai còn có thể tiếp tục không hiểu chuyện sao?"
Ngô ma ma ngượng ngùng mà cười cười, trong lòng thầm mắng một câu: Mụ già khôn lỏi!
Nhưng trên mặt, nàng lại thấp đầu thừa nhận, "Tỷ tỷ tốt, ta sau này nhất định nhớ kỹ giáo huấn, lại không dám cãi lại chủ tử. Chỉ là lần này, tỷ tỷ giúp ta suy nghĩ biện pháp đi."
Nàng nói, cởi chiếc nhẫn trên ngón út rồi nhét vào trong tay Lưu ma ma.
Lưu ma ma cầm ở trong tay ngắm nghĩa, cười hỏi: "Đây là Hoàng Hậu nương nương thưởng cho ngươi?"
Ngô ma ma lập tức xấu hổ che mặt.
Lưu ma ma vừa nhìn đã hiểu, nhẫn này là do Ngô ma ma lén lút tham ô từ bổng lộc Ngũ hoàng tử.
Việc thế này, tuy rằng bản thân không trải qua, nhưng bởi vì Ngân Tước hiếu kính, bình thường lại sẽ nịnh hót nàng, nàng cũng tạo điều kiện cho Ngân Tước làm việc.
Nghĩ đến đây, nàng liền càng cảm thấy không thể giữ Ngân Tước lại.
Bằng không, ngày sau việc của Ngân Tước vỡ lở, tất nhiên liên lụy đến trên người nàng.
Bất quá, cái nhẫn kia nàng không định trả lại cho Ngô ma ma.
"Ngươi yên tâm, chờ ta trở về, giúp ngươi cầu xin các vị hoàng tử."
Nàng dừng một chút, rốt cuộc không dám quá chắc chắn, "Bất quá, có thể thành hay không, ta cũng không biết."
Ngô ma ma đại hỉ: "Đa tạ tỷ tỷ, đa tạ tỷ tỷ. Cho dù không thành, cũng không dám oán tỷ tỷ."
Hai người kết bạn tới thiện phòng, Ngô ma ma dò hỏi Tề Thịnh ngày thường thích ăn cái gì, lại mang theo chút đồ ăn phụ Ngũ hoàng tử thường ăn, cũng không cho Lưu ma ma sờ đến, tự mình mang đi.
Lưu ma ma cũng mừng được thanh nhàn, trong lòng âm thầm tính toán, tới trước mặt Tề Thịnh, mở miệng như thế nào.
*
Lại nói Nhị hoàng tử sau khi được nâng đi chữa trị, ngự y xử lý miệng vết thương, nghe mạch cho hắn xong, còn kê thêm chén thuốc an thần và thuốc bột, thuốc mỡ thoa ngoài da.
"Vết thương trên người Nhị hoàng tử dùng thuốc mỡ này, sáng bôi một lần tối bôi một lần, sau bảy tám ngày sẽ tan vết bầm."
Thấy Nhị hoàng tử thần sắc dịu lại, ngự y đề nghị: "Nếu Nhị hoàng tử tìm bệ hạ cầu một hộp Cao Cửu Đầu, ba ngày là có thể tốt."
Nhị hoàng tử thần sắc tối tăm mà nhìn hắn một cái, cảm xúc không rõ mà nói: "Đa tạ hảo ý của hồ ngự y, ta sẽ suy xét."
Hồ ngự y tuy rằng cúi đầu, không dám nhìn thẳng hoàng tử, nhưng trong nháy mắt kia vẫn cảm thấy lông tơ thẳng dựng.
Hắn cũng không biết một câu kia nói sai rồi, đắc tội đến hoàng tử, chỉ là hối hận vì mình nói lỡ, vội vàng cáo lui.
Tiểu thái giám hầu hạ Nhị hoàng tử liền hỏi: "Chủ tử, ngài xem Hồ ngự y nói......"
Tiểu kê tử cũng không phải đi theo Nhị hoàng tử từ nhỏ, bởi vì người hầu hạ Nhị hoàng tử xưa nay đổi thường xuyên, phàm là nô tài có chút quan hệ bối cảnh, đều không muốn đi hầu hạ bên này.
Tiểu kê tử là đắc tội thái giám quản sự, mới bị phái đến chỗ Nhị hoàng tử.
Bởi vậy, hắn vẫn luôn nhắc nhở chính mình: Cẩn thận cẩn thận lại cẩn thận, ngàn vạn đừng như các tiền bối, không minh bạch liền mất đi tính mạng.
Nhưng hắn lại không nghĩ rằng, mình cẩn thận hai năm, hôm nay một lời nói xuất phát từ quan tâm với chủ tử, lại khiến hắn kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nhị hoàng tử ánh mắt lạnh lùng, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Tiểu kê tử, cảm xúc không rõ: "Ngươi cũng muốn hại chết gia?"
"Chủ tử?" Tiểu kê tử cả người run run, "thịch" một tiếng liền quỳ xuống, liên tục dập đầu, "Nhị gia minh giám, nô tỳ trung thành và tận tâm với Nhị gia, tuyệt không hai lòng!"
"Phải không?" Nhị hoàng tử đứng dậy, chậm rãi đi đến trước người hắn, chân trái vừa nhấc, liền dừng ở mu bàn tay hắn, đột nhiên dùng sức dẫm lên trên.
Tiểu kê tử đau đớn tột cùng, lại gắt gao cắn môi dưới, một chút thanh âm cũng không dám phát ra.
Giọng nói âm trầm của Nhị hoàng tử như ngõ nhỏ sâu thẳm tối, làm hắn cả người phát run.
"Họ Hồ kia biết rõ gia không được phụ hoàng yêu thích, còn bảo gia đến chỗ phụ hoàng xin thuốc mỡ trân quý như vậy, rõ ràng là muốn cho gia bị phụ hoàng răn dạy."
Tiểu kê tử cái khó ló cái khôn, ra vẻ kinh ngạc, "Thì ra, lão đông tây kia là muốn hại chủ tử?"
Sau đó, hắn vẻ mặt phẫn nộ, nhịn đau mà mắng: "Lão đông tây này, thật là tâm địa xấu xa!"
Khuôn mặt hắn vì đau đớn mà vặn vẹo, lại vì sợ chết, đầu tiên là ra vẻ kinh ngạc, lại thực mau chuyển sang phẫn nộ, da mặt nhăn nheo như đít vịt, quả thực buồn cười đến cực điểm.
Nhị hoàng tử chăm chú mà nhìn hắn một cái, thẳng đến khi nhìn thấy kinh sợ sâu trong đáy mắt hắn, mới chậm rãi lộ ra một nụ cười, nhấc chân, nhàn nhạt nói: "Ngươi đứng lên đi."
"Nô...... Nô tỳ vẫn là quỳ...... Cái này, là nô tỳ nên."
Nhị hoàng tử chỉ dùng một ánh mắt, đã dọa cho Tiểu kê tử không biết trời trăng gì nữa.
Nhị hoàng tử nói: "Thuốc mỡ mà hồ ngự y kê, trước tiên ngươi bôi lên tay thử xem."
"Vâng, để nô tỳ thử."
Hắn không dám trì hoãn một giây, lấy thuốc mỡ vừa mới cất vào tráp không được bao lâu, run run nhịn đau mở ra, dùng bàn tay không bị thương thoa một tầng.
"Chủ tử, nô tỳ thoa thuốc rồi."
Nhị hoàng tử lại lần nữa nằm nghiêng lệch trên giường, nghe vậy nhàn nhạt mà "Ừ" một tiếng, nói: "Chờ nửa canh giờ, nếu không có gì không tốt, ngươi tới bôi thuốc cho gia."
"Vâng, vâng."
Tiểu kê tử toàn thân cứng còng, một cử động cũng không dám.
Bởi vì, ánh mắt Nhị hoàng tử vẫn luôn dò xét trên người hắn, không hề dịch chuyển.
Một lát sau, phỏng chừng Nhị hoàng tử cảm thấy tư thế này không quá thoải mái, liền giơ giơ cằm, "Ngươi sang bên kia, dịch một chút. Đúng, chính là bên kia, lại dịch, lại dịch. Rồi, ngươi đứng yên chỗ đó, vươn cái tay kia ra cho gia nhìn."
Tiểu kê tử tựa như một con rối gỗ bị giật dây, Nhị hoàng tử một câu phân phó, hắn liền động một động tác. Không dám động nhiều, cũng không dám thiếu động, sợ chọc giận chủ tử, tự rước họa vào thân.
Thời gian đột nhiên trở nên vô cùng dài, không khí giống hồ nhão dính nhớp không chịu đi, làm Tiểu kê tử cảm thấy thở thôi cũng khó khăn.
Không biết qua bao lâu, một tiểu thái giám khác cúi đầu tiến vào thông báo: "Chủ tử, Thái Tử điện hạ tới."
Nhị hoàng tử nhíu mày, hơi có chút bực bội mà ý bảo Tiểu kê tử đứng yên đừng nhúc nhích, đứng dậy mang theo tiểu bánh trôi ra sảnh ngoài đi nghênh đón Thái Tử Tề Hoàn.
Tề Hoàn trở lại nơi ở, miếng nước cũng chưa uống, thay một thân thường phục, cho người tìm thuốc dán tan máu bầm rồi tới thăm Nhị hoàng tử.
Hắn tuy rằng tức giận Nhị hoàng tử huỷ hoại đại điển lập trữ, nhưng dáng vẻ máu me đầy mặt của Nhị hoàng tử vẫn ở trong đầu hắn quên đi không được.
Tình cảnh của Nhị hoàng tử ở trong cung ra sao, Tề Hoàn cũng là minh bạch.
Hắn biết trong tay Nhị hoàng tử khẳng định không có thuốc mỡ gì trân quý, mà thuốc do thái y kê đơn thì hiệu quả chậm chạp.
"Điện hạ, này Cao Cửu Đầu mỗi năm Thái Y Viện cũng chế không được mấy hộp, chỗ chúng ta cũng không nhiều lắm. Thật sự cho Nhị hoàng tử sao?"
Thái giám Lưu Hưng bên cạnh Tề Hoàn không quá vui vẻ với quyết định này.
Một là bởi vì Nhị hoàng tử và chủ tử căn bản là không có bao nhiêu giao tình, hai chính là thanh danh Nhị hoàng tử với các cung nhân cũng không tốt là mấy.
Lưu Hưng cúi đầu bĩu môi, trong lòng nhủ: Ngài coi người ta là ca ca, nhưng người ta không nhất định coi ngài là đệ đệ đâu.
Nhưng hắn cũng biết, chủ tử nhà mình xưa nay mạnh miệng mềm lòng, hắn cũng khuyên không được.
Hai người tới chỗ Nhị hoàng tử, làm người thông báo không lâu, Nhị hoàng tử liền ra đón.
"Thỉnh an Thái Tử điện hạ."
Tề Hoàn rụt rè mà ừ một tiếng, "Miễn lễ."
Sau đó, hắn liền bảo Lưu hưng đem Cao Cửu Đầu dâng lên, "Đây là Cao Cửu Đầu năm trước phụ hoàng thưởng, ta không dùng đến, liền lấy tới cho nhị ca."
Nếu người quen biết Tề Hoàn, liền biết ý hắn là gì.
Nhưng Nhị hoàng tử và Tề Hoàn tuy rằng đi học chữ cùng nhau, nhưng hắn xưa nay không giao thiệp với người khác, hai người tự nhiên cũng không có giao tình.
Lời này ở trong tai Nhị hoàng tử, thuần túy là khoe mẽ.
—— Ngươi xem, ta không bệnh không đau, vậy mà có thuốc tốt phụ hoàng vẫn nhớ rõ ban cho ta một phần; ngươi đã lớn thành như vậy, phụ hoàng lại chẳng quan tâm.
Nắm tay giấu trong áo của Nhị hoàng tử nắm chặt, trên mặt còn phải làm ra vẻ cảm kích: "Đa tạ điện hạ quan tâm."
Bên tai Tề Hoàn hơi hơi phiếm hồng, ho nhẹ một tiếng, nói: "Cô cũng không phải là quan tâm ngươi, chỉ là sợ vết thương ngươi lành quá chậm, chậm trễ đại điển lập trữ."
Nhị hoàng tử sửa miệng: "Vậy đa tạ điện hạ tặng thuốc."
"Ừ." Tề Hoàn rụt rè gật gật đầu, thúc giục nói, "Mau cho người bôi thuốc đi."
—— ngã xuống từ trên cao như vậy, khẳng định bị thương không nhẹ.
Nhị hoàng tử ánh mắt chợt lóe, cười chống đỡ, "Thật là không khéo, thần vừa mới mới bôi thuốc. Tâm ý điện hạ, chỉ có thể chờ đến lần đổi thuốc tiếp theo."
"Vậy được, ta...... Khụ, cô liền không quấy rầy nhị ca nghỉ ngơi."
Tề Hoàn vốn dĩ không phải một người sẽ chịu thiệt trước người khác, Nhị hoàng tử vẫn luôn không nóng không lạnh, hắn nói một hồi cả người khó chịu, đơn giản liền cáo từ.
Hắn vừa đi, Nhị hoàng tử như được cởi mặt nạ, phân phó tiểu bánh trôi, "Cất hộp thuốc này đi, ta không muốn nhìn thấy lần nữa."
—— vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Ai biết thuốc này có hay thêm những thứ khác hay không?
Tiểu bánh trôi tròng mắt xoay chuyển, đáp lợi: "Đúng vậy."
Hắn một chữ khác cũng không dám nhiều lời.
Nhị hoàng tử xoay người trở về nội thất, nhìn kỹ xem, thấy Tiểu kê tử cả người cứng còng, xác thật duy trì một tư thế từ trước khi hắn ra ngoài, vừa lòng gật gật đầu.
"Tay của ngươi, cảm giác thế nào?"
Tiểu kê tử lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tay nô tỳ đã khá hơn nhiều, không đau như lúc trước."
"Được, rửa tay, bôi thuốc cho gia."
Tiểu kê tử liền rửa sạch tay trong thau đồng, sau đó nhẹ nhàm cởi trung y cho Nhị hoàng tử, liền thấy toàn thân hắn có vô số dấu vết thâm tím và trầy xát vì bị ngã.
Nghĩ đến cũng phải, lăn xuống nhiều bậc thang như vậy, khẳng định không chỉ lăn một vòng.
Tiểu kê tử không dám nghĩ loạn nữa, tập trung tinh thần, bôi thuốc lên những chỗ đã xanh tím.
Nhị hoàng tử cả ngày tâm thần căng chặt, lúc này liền có chút mơ màng sắp ngủ.
Chống đỡ đến khi Tiểu kê tử bôi thuốc xong, liền phất tay đuổi người ra ngoài.
Tiểu kê tử như được đại xá, đắp cái chăn cho hắn cũng không dám, vội vàng lui đi ra ngoài.
Hắn nghe tiểu bánh trôi đã đi theo Nhị hoàng tử tương đối lâu một chút nói, khi Nhị hoàng tử thời điểm, ngài không cho người tới gần, cũng cũng không cần ai đắp chăn chỉnh gối.
Từng có một tiểu thái giám mới tới không nghe lời khuyên bảo, muốn lấy lòng chủ tử, khi hắn gác đêm liền lặng lẽ đi vào nội điện, thấy chăn Nhị hoàng tử sắp rớt xuống sàn, liền tay chân nhẹ nhàng mà đi qua, muốn giúp Nhị hoàng tử đắp lên.
Không thể tưởng tượng nổi, Nhị hoàng tử đang ngủ thì đột nhiên mở bừng hai mắt, bắt lấy cái cổ tiểu thái giám kia, bóp chết một người vốn còn sống bừng bừng.
Bởi vì Nhị gia cảm thấy tiểu thái giám kia muốn lấy chăn trùm chết ngài ta.
Tiểu bánh trôi thấm thía mà căn dặn: "Chúng ta làm nô tài, mệnh tiện. Nếu bản thân không cẩn thận, mất mạng cũng không có ai làm chủ cho đâu."
Tiểu kê tử nuốt nuốt nước miếng, trịnh trọng gật gật đầu.
Tác giả có lời muốn nói: Nhị hoàng tử yên lặng ôm chặt chính mình: Khắp thiên hạ đều thật nguy hiểm, tất cả mọi người muốn hại ta!
Thái Tử trộm đỏ lỗ tai: Ta mới không có quan tâm ngươi!
Ngô ma ma không để trong lòng, Lưu ma ma lại đặt ở trong bụng.
Nàng đã suy nghĩ cẩn thận, Lục hoàng tử đây là còn muốn cho nàng cơ hội.
Chờ trở về, nàng liền tìm cái cớ, điều Ngân Tước đi, đổi một đứa thành thật nghe lời, để chủ tử thấy nàng có thành ý hối cải.
Nói đến, cũng là nàng sau khi thắng được ba bà vú còn lại, đắc ý vênh váo.
Xem ra, ngày sau vẫn phải cẩn thận một chút.
Trong lòng có chủ ý, Lưu ma ma liền có một số việc không liên quan mình mà nói mát, "Chủ tử cho dù nhỏ, cũng là chủ tử. Cho dù hiện tại không hiểu chuyện, tương lai còn có thể tiếp tục không hiểu chuyện sao?"
Ngô ma ma ngượng ngùng mà cười cười, trong lòng thầm mắng một câu: Mụ già khôn lỏi!
Nhưng trên mặt, nàng lại thấp đầu thừa nhận, "Tỷ tỷ tốt, ta sau này nhất định nhớ kỹ giáo huấn, lại không dám cãi lại chủ tử. Chỉ là lần này, tỷ tỷ giúp ta suy nghĩ biện pháp đi."
Nàng nói, cởi chiếc nhẫn trên ngón út rồi nhét vào trong tay Lưu ma ma.
Lưu ma ma cầm ở trong tay ngắm nghĩa, cười hỏi: "Đây là Hoàng Hậu nương nương thưởng cho ngươi?"
Ngô ma ma lập tức xấu hổ che mặt.
Lưu ma ma vừa nhìn đã hiểu, nhẫn này là do Ngô ma ma lén lút tham ô từ bổng lộc Ngũ hoàng tử.
Việc thế này, tuy rằng bản thân không trải qua, nhưng bởi vì Ngân Tước hiếu kính, bình thường lại sẽ nịnh hót nàng, nàng cũng tạo điều kiện cho Ngân Tước làm việc.
Nghĩ đến đây, nàng liền càng cảm thấy không thể giữ Ngân Tước lại.
Bằng không, ngày sau việc của Ngân Tước vỡ lở, tất nhiên liên lụy đến trên người nàng.
Bất quá, cái nhẫn kia nàng không định trả lại cho Ngô ma ma.
"Ngươi yên tâm, chờ ta trở về, giúp ngươi cầu xin các vị hoàng tử."
Nàng dừng một chút, rốt cuộc không dám quá chắc chắn, "Bất quá, có thể thành hay không, ta cũng không biết."
Ngô ma ma đại hỉ: "Đa tạ tỷ tỷ, đa tạ tỷ tỷ. Cho dù không thành, cũng không dám oán tỷ tỷ."
Hai người kết bạn tới thiện phòng, Ngô ma ma dò hỏi Tề Thịnh ngày thường thích ăn cái gì, lại mang theo chút đồ ăn phụ Ngũ hoàng tử thường ăn, cũng không cho Lưu ma ma sờ đến, tự mình mang đi.
Lưu ma ma cũng mừng được thanh nhàn, trong lòng âm thầm tính toán, tới trước mặt Tề Thịnh, mở miệng như thế nào.
*
Lại nói Nhị hoàng tử sau khi được nâng đi chữa trị, ngự y xử lý miệng vết thương, nghe mạch cho hắn xong, còn kê thêm chén thuốc an thần và thuốc bột, thuốc mỡ thoa ngoài da.
"Vết thương trên người Nhị hoàng tử dùng thuốc mỡ này, sáng bôi một lần tối bôi một lần, sau bảy tám ngày sẽ tan vết bầm."
Thấy Nhị hoàng tử thần sắc dịu lại, ngự y đề nghị: "Nếu Nhị hoàng tử tìm bệ hạ cầu một hộp Cao Cửu Đầu, ba ngày là có thể tốt."
Nhị hoàng tử thần sắc tối tăm mà nhìn hắn một cái, cảm xúc không rõ mà nói: "Đa tạ hảo ý của hồ ngự y, ta sẽ suy xét."
Hồ ngự y tuy rằng cúi đầu, không dám nhìn thẳng hoàng tử, nhưng trong nháy mắt kia vẫn cảm thấy lông tơ thẳng dựng.
Hắn cũng không biết một câu kia nói sai rồi, đắc tội đến hoàng tử, chỉ là hối hận vì mình nói lỡ, vội vàng cáo lui.
Tiểu thái giám hầu hạ Nhị hoàng tử liền hỏi: "Chủ tử, ngài xem Hồ ngự y nói......"
Tiểu kê tử cũng không phải đi theo Nhị hoàng tử từ nhỏ, bởi vì người hầu hạ Nhị hoàng tử xưa nay đổi thường xuyên, phàm là nô tài có chút quan hệ bối cảnh, đều không muốn đi hầu hạ bên này.
Tiểu kê tử là đắc tội thái giám quản sự, mới bị phái đến chỗ Nhị hoàng tử.
Bởi vậy, hắn vẫn luôn nhắc nhở chính mình: Cẩn thận cẩn thận lại cẩn thận, ngàn vạn đừng như các tiền bối, không minh bạch liền mất đi tính mạng.
Nhưng hắn lại không nghĩ rằng, mình cẩn thận hai năm, hôm nay một lời nói xuất phát từ quan tâm với chủ tử, lại khiến hắn kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Nhị hoàng tử ánh mắt lạnh lùng, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Tiểu kê tử, cảm xúc không rõ: "Ngươi cũng muốn hại chết gia?"
"Chủ tử?" Tiểu kê tử cả người run run, "thịch" một tiếng liền quỳ xuống, liên tục dập đầu, "Nhị gia minh giám, nô tỳ trung thành và tận tâm với Nhị gia, tuyệt không hai lòng!"
"Phải không?" Nhị hoàng tử đứng dậy, chậm rãi đi đến trước người hắn, chân trái vừa nhấc, liền dừng ở mu bàn tay hắn, đột nhiên dùng sức dẫm lên trên.
Tiểu kê tử đau đớn tột cùng, lại gắt gao cắn môi dưới, một chút thanh âm cũng không dám phát ra.
Giọng nói âm trầm của Nhị hoàng tử như ngõ nhỏ sâu thẳm tối, làm hắn cả người phát run.
"Họ Hồ kia biết rõ gia không được phụ hoàng yêu thích, còn bảo gia đến chỗ phụ hoàng xin thuốc mỡ trân quý như vậy, rõ ràng là muốn cho gia bị phụ hoàng răn dạy."
Tiểu kê tử cái khó ló cái khôn, ra vẻ kinh ngạc, "Thì ra, lão đông tây kia là muốn hại chủ tử?"
Sau đó, hắn vẻ mặt phẫn nộ, nhịn đau mà mắng: "Lão đông tây này, thật là tâm địa xấu xa!"
Khuôn mặt hắn vì đau đớn mà vặn vẹo, lại vì sợ chết, đầu tiên là ra vẻ kinh ngạc, lại thực mau chuyển sang phẫn nộ, da mặt nhăn nheo như đít vịt, quả thực buồn cười đến cực điểm.
Nhị hoàng tử chăm chú mà nhìn hắn một cái, thẳng đến khi nhìn thấy kinh sợ sâu trong đáy mắt hắn, mới chậm rãi lộ ra một nụ cười, nhấc chân, nhàn nhạt nói: "Ngươi đứng lên đi."
"Nô...... Nô tỳ vẫn là quỳ...... Cái này, là nô tỳ nên."
Nhị hoàng tử chỉ dùng một ánh mắt, đã dọa cho Tiểu kê tử không biết trời trăng gì nữa.
Nhị hoàng tử nói: "Thuốc mỡ mà hồ ngự y kê, trước tiên ngươi bôi lên tay thử xem."
"Vâng, để nô tỳ thử."
Hắn không dám trì hoãn một giây, lấy thuốc mỡ vừa mới cất vào tráp không được bao lâu, run run nhịn đau mở ra, dùng bàn tay không bị thương thoa một tầng.
"Chủ tử, nô tỳ thoa thuốc rồi."
Nhị hoàng tử lại lần nữa nằm nghiêng lệch trên giường, nghe vậy nhàn nhạt mà "Ừ" một tiếng, nói: "Chờ nửa canh giờ, nếu không có gì không tốt, ngươi tới bôi thuốc cho gia."
"Vâng, vâng."
Tiểu kê tử toàn thân cứng còng, một cử động cũng không dám.
Bởi vì, ánh mắt Nhị hoàng tử vẫn luôn dò xét trên người hắn, không hề dịch chuyển.
Một lát sau, phỏng chừng Nhị hoàng tử cảm thấy tư thế này không quá thoải mái, liền giơ giơ cằm, "Ngươi sang bên kia, dịch một chút. Đúng, chính là bên kia, lại dịch, lại dịch. Rồi, ngươi đứng yên chỗ đó, vươn cái tay kia ra cho gia nhìn."
Tiểu kê tử tựa như một con rối gỗ bị giật dây, Nhị hoàng tử một câu phân phó, hắn liền động một động tác. Không dám động nhiều, cũng không dám thiếu động, sợ chọc giận chủ tử, tự rước họa vào thân.
Thời gian đột nhiên trở nên vô cùng dài, không khí giống hồ nhão dính nhớp không chịu đi, làm Tiểu kê tử cảm thấy thở thôi cũng khó khăn.
Không biết qua bao lâu, một tiểu thái giám khác cúi đầu tiến vào thông báo: "Chủ tử, Thái Tử điện hạ tới."
Nhị hoàng tử nhíu mày, hơi có chút bực bội mà ý bảo Tiểu kê tử đứng yên đừng nhúc nhích, đứng dậy mang theo tiểu bánh trôi ra sảnh ngoài đi nghênh đón Thái Tử Tề Hoàn.
Tề Hoàn trở lại nơi ở, miếng nước cũng chưa uống, thay một thân thường phục, cho người tìm thuốc dán tan máu bầm rồi tới thăm Nhị hoàng tử.
Hắn tuy rằng tức giận Nhị hoàng tử huỷ hoại đại điển lập trữ, nhưng dáng vẻ máu me đầy mặt của Nhị hoàng tử vẫn ở trong đầu hắn quên đi không được.
Tình cảnh của Nhị hoàng tử ở trong cung ra sao, Tề Hoàn cũng là minh bạch.
Hắn biết trong tay Nhị hoàng tử khẳng định không có thuốc mỡ gì trân quý, mà thuốc do thái y kê đơn thì hiệu quả chậm chạp.
"Điện hạ, này Cao Cửu Đầu mỗi năm Thái Y Viện cũng chế không được mấy hộp, chỗ chúng ta cũng không nhiều lắm. Thật sự cho Nhị hoàng tử sao?"
Thái giám Lưu Hưng bên cạnh Tề Hoàn không quá vui vẻ với quyết định này.
Một là bởi vì Nhị hoàng tử và chủ tử căn bản là không có bao nhiêu giao tình, hai chính là thanh danh Nhị hoàng tử với các cung nhân cũng không tốt là mấy.
Lưu Hưng cúi đầu bĩu môi, trong lòng nhủ: Ngài coi người ta là ca ca, nhưng người ta không nhất định coi ngài là đệ đệ đâu.
Nhưng hắn cũng biết, chủ tử nhà mình xưa nay mạnh miệng mềm lòng, hắn cũng khuyên không được.
Hai người tới chỗ Nhị hoàng tử, làm người thông báo không lâu, Nhị hoàng tử liền ra đón.
"Thỉnh an Thái Tử điện hạ."
Tề Hoàn rụt rè mà ừ một tiếng, "Miễn lễ."
Sau đó, hắn liền bảo Lưu hưng đem Cao Cửu Đầu dâng lên, "Đây là Cao Cửu Đầu năm trước phụ hoàng thưởng, ta không dùng đến, liền lấy tới cho nhị ca."
Nếu người quen biết Tề Hoàn, liền biết ý hắn là gì.
Nhưng Nhị hoàng tử và Tề Hoàn tuy rằng đi học chữ cùng nhau, nhưng hắn xưa nay không giao thiệp với người khác, hai người tự nhiên cũng không có giao tình.
Lời này ở trong tai Nhị hoàng tử, thuần túy là khoe mẽ.
—— Ngươi xem, ta không bệnh không đau, vậy mà có thuốc tốt phụ hoàng vẫn nhớ rõ ban cho ta một phần; ngươi đã lớn thành như vậy, phụ hoàng lại chẳng quan tâm.
Nắm tay giấu trong áo của Nhị hoàng tử nắm chặt, trên mặt còn phải làm ra vẻ cảm kích: "Đa tạ điện hạ quan tâm."
Bên tai Tề Hoàn hơi hơi phiếm hồng, ho nhẹ một tiếng, nói: "Cô cũng không phải là quan tâm ngươi, chỉ là sợ vết thương ngươi lành quá chậm, chậm trễ đại điển lập trữ."
Nhị hoàng tử sửa miệng: "Vậy đa tạ điện hạ tặng thuốc."
"Ừ." Tề Hoàn rụt rè gật gật đầu, thúc giục nói, "Mau cho người bôi thuốc đi."
—— ngã xuống từ trên cao như vậy, khẳng định bị thương không nhẹ.
Nhị hoàng tử ánh mắt chợt lóe, cười chống đỡ, "Thật là không khéo, thần vừa mới mới bôi thuốc. Tâm ý điện hạ, chỉ có thể chờ đến lần đổi thuốc tiếp theo."
"Vậy được, ta...... Khụ, cô liền không quấy rầy nhị ca nghỉ ngơi."
Tề Hoàn vốn dĩ không phải một người sẽ chịu thiệt trước người khác, Nhị hoàng tử vẫn luôn không nóng không lạnh, hắn nói một hồi cả người khó chịu, đơn giản liền cáo từ.
Hắn vừa đi, Nhị hoàng tử như được cởi mặt nạ, phân phó tiểu bánh trôi, "Cất hộp thuốc này đi, ta không muốn nhìn thấy lần nữa."
—— vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Ai biết thuốc này có hay thêm những thứ khác hay không?
Tiểu bánh trôi tròng mắt xoay chuyển, đáp lợi: "Đúng vậy."
Hắn một chữ khác cũng không dám nhiều lời.
Nhị hoàng tử xoay người trở về nội thất, nhìn kỹ xem, thấy Tiểu kê tử cả người cứng còng, xác thật duy trì một tư thế từ trước khi hắn ra ngoài, vừa lòng gật gật đầu.
"Tay của ngươi, cảm giác thế nào?"
Tiểu kê tử lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tay nô tỳ đã khá hơn nhiều, không đau như lúc trước."
"Được, rửa tay, bôi thuốc cho gia."
Tiểu kê tử liền rửa sạch tay trong thau đồng, sau đó nhẹ nhàm cởi trung y cho Nhị hoàng tử, liền thấy toàn thân hắn có vô số dấu vết thâm tím và trầy xát vì bị ngã.
Nghĩ đến cũng phải, lăn xuống nhiều bậc thang như vậy, khẳng định không chỉ lăn một vòng.
Tiểu kê tử không dám nghĩ loạn nữa, tập trung tinh thần, bôi thuốc lên những chỗ đã xanh tím.
Nhị hoàng tử cả ngày tâm thần căng chặt, lúc này liền có chút mơ màng sắp ngủ.
Chống đỡ đến khi Tiểu kê tử bôi thuốc xong, liền phất tay đuổi người ra ngoài.
Tiểu kê tử như được đại xá, đắp cái chăn cho hắn cũng không dám, vội vàng lui đi ra ngoài.
Hắn nghe tiểu bánh trôi đã đi theo Nhị hoàng tử tương đối lâu một chút nói, khi Nhị hoàng tử thời điểm, ngài không cho người tới gần, cũng cũng không cần ai đắp chăn chỉnh gối.
Từng có một tiểu thái giám mới tới không nghe lời khuyên bảo, muốn lấy lòng chủ tử, khi hắn gác đêm liền lặng lẽ đi vào nội điện, thấy chăn Nhị hoàng tử sắp rớt xuống sàn, liền tay chân nhẹ nhàng mà đi qua, muốn giúp Nhị hoàng tử đắp lên.
Không thể tưởng tượng nổi, Nhị hoàng tử đang ngủ thì đột nhiên mở bừng hai mắt, bắt lấy cái cổ tiểu thái giám kia, bóp chết một người vốn còn sống bừng bừng.
Bởi vì Nhị gia cảm thấy tiểu thái giám kia muốn lấy chăn trùm chết ngài ta.
Tiểu bánh trôi thấm thía mà căn dặn: "Chúng ta làm nô tài, mệnh tiện. Nếu bản thân không cẩn thận, mất mạng cũng không có ai làm chủ cho đâu."
Tiểu kê tử nuốt nuốt nước miếng, trịnh trọng gật gật đầu.
Tác giả có lời muốn nói: Nhị hoàng tử yên lặng ôm chặt chính mình: Khắp thiên hạ đều thật nguy hiểm, tất cả mọi người muốn hại ta!
Thái Tử trộm đỏ lỗ tai: Ta mới không có quan tâm ngươi!