Chương 11: Rời đi
Lưu Song bái biệt Yêu quân, đa tạ vì một trăm năm qua...
Lưu Song giơ tay lên, cưỡng ép ngưng ra Tiên lực, muốn lấy giọt Tâm Đầu huyết ra khỏi mi tâm của mình.
Hai người trở thành đạo lữ, thần hồn giao hòa, bây giờ muốn giải linh, lấy Huyết Linh thống khổ không thua gì thần hồn bị xé toạc, quá trình chậm chạp mà đau đớn.
Yến Triều Sinh lạnh lùng nhìn động tác của Lưu Song, hắn biết nàng từ trước đến nay sợ đau, loại đau đớn như rút tủy đoạn gân này, hắn vẫn cho rằng nàng sẽ chịu không nổi, sớm muộn gì cũng từ bỏ, tính cả việc từ bỏ ý nghĩ giải linh này. Nhưng cho dù Lưu Song đau đến mức toàn thân mồ hôi lạnh ứa ra, bờ môi trắng bệch, nhưng nàng vẫn không nói lời nào. Thậm chí còn không mở miệng xin hắn giúp đỡ.
Trong trí nhớ của hắn, nàng dịu dàng ỷ lại hắn, bây giờ đau đớn thành bộ dạng như vậy lại là vì muốn một đao đoạn tuyệt rời khỏi hắn. Trong lòng Yến Triều Sinh nổi cơn giận dữ ngay cả hắn cũng không thể khống chế, hắn nắm chặt lấy cổ tay nàng, muốn nói gì đó.
Lưu Song quay đầu đi chỗ khác, giọng khàn khàn: "Không cần Yêu quân giúp đỡ, ta làm được."
Lời hắn muốn nói miễn cưỡng dừng lại, hắn cười lạnh: "Được."
Bát Hoang mênh mông, tình yêu xưa nay không cần bất kỳ cái giá nào, và sự chia ly, là cái giá phải trả rất đắt.
Lưu Song sẽ ghi nhớ nỗi đau này, sẽ khắc ghi khi yêu sai một người, cuối cùng sẽ rơi vào kết cục gì.
Sau đó, một giọt máu bị lấy ra khỏi trán của nàng.
Đó là máu của Yến Triều Sinh, giữa biển máu cuồn cuộn, vô cùng sáng ngời. Máu tươi ngưng lại trong lòng bàn tay nàng, bên trong có thể trông thấy nguyên mẫu một nam hài đang cuộn lại mơ hồ, đây chính là Huyết Linh.
Lưu Song kiềm chế, không cho ánh mắt mình rung động, đưa tay giao ra Huyết Linh: "Yêu quân, tới phiên ngài."
Yến Triều Sinh đón lấy ánh mắt kiên định của nàng, giơ tay lên.
Động tác hắn lấy Huyết Linh không hề chậm chạp như Lưu Song. Lưu Song ngồi khoanh chân trên mặt đất, an tĩnh chờ Yến Triều Sinh lấy ra Huyết Linh thuộc về mình.
Ròng rã trăm năm, có lẽ chỉ có giờ phút này, giữa bọn họ mới là công bằng tuyệt đối. Vừa rồi nàng đau đớn nhiều thế nào, bây giờ Yến Triều Sinh cũng sẽ đau đớn nhiều như vậy.
Bọn họ ở một bệ đá, dưới bệ đá, biển máu cuồn cuộn, giống như một vùng màu đỏ rộng lớn của lễ hội.
Màu sắc giống với lúc trước khi bọn họ hợp linh.
Ánh mắt Lưu Song rơi vào giữa mày của Yến Triều Sinh, cho dù đến lúc này, ánh mắt của hắn vẫn như cũ không lộ chút vẻ đau xót nào, lông mày đều không hề nhíu lấy một lần, dường như quá trình lấy Huyết Linh cũng chỉ như đi bộ nhàn nhã.
Nhẫn nhịn như vậy, Lưu Song giật mình nhớ lại, lúc trước vì sao mình lại thích Yến Triều Sinh.
Bởi vì Yến Triều Sinh và nàng là hai loại người tương phản nhau, trên người hắn từ đầu đến cuối đều mang phẩm chất nàng hướng tới. Nàng yên ổn ở một góc, hắn lại có thể dẫn đầu hai tộc bị chèn ép quật khởi chinh chiến, đoạt một vùng lãnh địa thuộc về bọn hắn.
Hắn mạnh mẽ trưởng thành, lý trí tỉnh táo, hết thảy đau đớn đổ lên người hắn, tựa như một trận gió xuân thổi qua không đau không ngứa.
Có một lần, Yến Triều Sinh bị thương trở về, lồng ngực bị khoét một cái lỗ đầy máu, Lưu Song còn có thể nhìn thấy xương cốt bên trong, vậy mà Yến Triều Sinh vẫn có thể chống cằm nhìn nàng: "Sợ ngây người rồi, sao không bắt đầu khóc đi?"
Đến khi nàng chậm nửa nhịp chưa kịp đau lòng, hắn mời cười nói: "Được rồi, chờ đến lúc bổn quân chết trận, khóc thảm như vậy mới hợp."
Khi đó, Lưu Song đã từng muốn một lần trở thành người như hắn, có thể kiên cường vượt qua chính mình, vượt qua người khác. Thế nhưng Tiên thảo bản tính rụt rè và yếu ớt, dần dần, Lưu Song quên mất ban đầu mình chỉ ngưỡng mộ hắn, cuối cùng trở thành đóa hoa si tình bám lấy hắn.
Ngày hôm nay rời khỏi Yến Triều Sinh, tất cả tâm tư đã bị lãng quên đều nhớ lại. Ánh mắt Lưu Song dịch chuyển khỏi gương mặt Yến Triều Sinh, nhìn lên y phục của hắn, màu đen được thêu đường chỉ vàng xinh đẹp, tất cả đều được nàng thêu từng mũi một.
Có lẽ Lưu Song bị ảo giác, nàng cảm thấy Yến Triều Sinh lấy Huyết Linh còn lâu hơn nàng. Thậm chí đến mức dài dằng dặc, giống như đang muốn cho nàng một khoảng thời gian thật dài để nàng có thể đổi ý.
Nhưng Lưu Song sẽ không đổi ý, tính tình trước nay của nàng không giống Yến Triều Sinh, song thời điểm rời đi thì lại rất giống hắn. Biến máu đảo bọt nước, Lưu Song nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Dù có dài dằng dặc, cũng sẽ đến thời khắc kết thúc, Yến Triều Sinh lấy ra Huyết Linh, linh thức lơ lửng trong bàn tay hắn, bên trong lờ mờ có một nữ hài đang co ro.
Hai giọt máu trên không trong hòa quyện lại, lập thức trở thành cử chỉ ôm ấp thân mật.
Yến Triều Sinh nhìn Lưu Song đang khoanh chân trên mặt đất, hình như đang cắn răng cười lạnh nói: "Sau khi giải linh, Yêu giới và Quỷ vực không chứa được nàng nữa, ngày khác gặp nhau, nàng chỉ giống như thịt cá nằm trên thớt, cho dù là bổn quân, cũng là như thế."
"Ta không sợ."
Yến Triều Sinh giọng lạnh như băng: "Đừng đổi ý, đừng đến cầu xin bổn quân."
Lưu Song gật gật đầu, từ dưới đất đứng lên: "Yêu quân đại nhân, giải linh đi."
Hai linh thức đang ôm lấy nhau, óng ánh ánh sáng. Yến Triều Sinh giữ bọn nó trong lòng bàn tay, ánh mắt rơi trên linh thức nữ hình ôn nhu yên tĩnh, hắn nắm chặt ngón tay, hai linh thức tách ra vỡ vụn, hóa thành ánh sáng màu đỏ, theo khe hở của tay hắn trượt ra ngoài, rơi xuống biển máu, biến mất không thấy gì nữa.
Lưu Song ngơ ngác chăm chú nhìn bọn nó phiêu tán, mất mát và thất vọng.
Yến Triều Sinh nhắm mắt lại: "Cút, cút ra khỏi Quỷ vực, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt bổn quân nữa!"
Lưu Song từ trước đến nay biết hắn tính tình lãnh khốc, nhưng hắn đuổi nàng đi nhanh như vậy, trong nội tâm nàng vẫn không dễ chịu gì.
Lưu Song đi đến cửa ra biển máu, Yến Triều Sinh vẫn như cũ đưa lưng về phía nàng, không quay đầu lại. Nàng cho rằng mình hoặc ít hoặc nhiều sẽ oán hận Yến Triều Sinh, nhưng trong lòng lại không hề có cảm xúc oán hận.
Nàng nhớ tới rất nhiều điểm tốt của Yến Triều Sinh.
Ngày tân hôn là vào mùa hạ ở Yêu giới, nóng như bếp lửa, Yến Triều Sinh đã tùy ý để nàng coi cơ thế hắn là khối băng để tản nhiệt. Hắn lẻ loi một mình, Thanh Loan theo hắn bảy trăm năm, giống như người thân của hắn, cuối cùng lại bị nàng quấy rầy đòi hỏi, đem Thanh Loan đưa cho nàng làm thú cưỡi. Một con chim Yêu hung tàn, rốt cuộc lại bị nàng nuôi thành một con chim mập mạp phế vật, Yến Triều Sinh nhìn thấy chỉ cười lạnh, không nói gì nhiều. Lưu Song còn nhớ khi huyết mạch lôi kiếp bổ xuống, hắn đã đứng trước người nàng, ngăn cản huyền lôi cuồn cuộn.
Lôi bổ vào thân thể Yến Triều Sinh, hóa thành ánh sáng ấm áp, toàn bộ chảy vào trong cơ thể của nàng. Hắn chắn mưa cản gió, bảo vệ nàng trưởng thành.
Trong một trăm năm, trừ lúc chinh chiến, Yến Triều Sinh không hề đối xử không tốt với Lưu Song, điều không tốt duy nhất, có lẽ chỉ là hắn không yêu nàng mà thôi.
Mặc dù biết Yến Triều Sinh không nhìn thấy, nhưng Lưu Song vẫn ở phía xa xa hành lễ với hắn.
"Lưu Song bái biệt Yêu quân, đa tạ vì đã chăm sóc ta một trăm năm qua."
Bên tai tiếng gió thổi thê lương, trừ cái đó ra, trong biển máu không thấy người trả lời.
Lưu Song không thể nào coi nhẹ nỗi khổ sở và cố chấp trong lòng, nhưng ngoài ra, nàng còn cảm thấy có chút dễ chịu không nói nên lời.
Ròng rã trăm năm, cuộc sống chỉ xoay quanh một người cuối cùng cũng kết thúc. Rốt cuộc nàng cũng đã có thể rời khỏi Quỷ vực, về nhà tu luyện.
Trên đường Lưu Song hồi cung, đụng phải Túc Luân, Túc Luân cười khổ nhìn nàng: "Thật khiến thuộc hạ kinh ngạc, nương nương, người và Yêu quân sao lại đi đến nước này?"
Vốn cho rằng chỉ một người mạnh và tàn khốc là đủ rồi, vậy mà một người mềm yếu như gạo nếp như nàng lại quyết định không ở lại, so với Yến Triều Sinh còn quyết tuyệt hơn.
Lưu Song nói: "Ta không còn là nương nương nữa, Túc Luân đại nhân, ngài không biết tên của ta sao, ta tên là Lưu Song. Nhà ta ở cực Bắc nhân gian Tiên cảnh hồ Thương Lam, Túc Luân đại nhân nếu rảnh có thể tới chơi."
Nàng ngại ngùng cười cười: "Nhưng ở hồ Thương Lam đều là tiểu Tiên, chúng ta không có gì để chiêu đãi ngài, Túc Luân đại nhân bỏ qua cho."
Túc Luân thấp giọng nói: "Không đâu."
"Vậy ta về nhà."
"Nương nương không cần thu dọn gì sao?"
Lưu Song thở dài, xem ra Túc Luân sẽ không đổi được cách xưng hô đã trăm năm này: "Quỷ vực không có bất kỳ thứ gì thuộc về ta cả."
Túc Luân giật mình, nhìn bộ dạng mỉm cười của nàng, trong lòng của hắn ta lại sinh ra khổ sở vô tận.
Lưu Song rời đi thật xa, đưa lưng về phía hắn ta phất phất tay: "Túc Luân đại nhân, ngài trở về đi, đừng lo lắng cho ta!"
Lưu Song đến thăm Thanh Loan, Thanh Loan trong ở núi đá, đang cùng Xích Diên chàng chàng thiếp thiếp, thấy nàng tới, Thanh Loan vui vẻ bay ra ngoài, cái cánh to lớn suýt nữa thì thổi bay Lưu Song.
Lưu Song ôm lấy cánh của nó, nói khẽ: "Đừng làm ầm ĩ nhé."
Nàng rời đi, Thanh Loan sẽ theo Yến Triều Sinh cùng Xích Diên ra chiến trường, ngày khác gặp lại, nói không chừng nó sẽ mang bộ dạng uy phong lẫm liệt.
Lưu Song tự mình cho nó ăn xong linh quả, rồi lại cẩn thận cắt tỉa lông vũ cho nó, Thanh Loan hồn nhiên không biết sắp phải ly biệt, được chủ nhân chăm sóc, nó vui vẻ vô cùng.
Lưu Song có chút phiền muộn, Yến Triều Sinh nói không sai, một con chim Yêu vốn khiến người ta nghe thôi đã sợ mất mật, bây giờ xem ra đúng thật là đã bị nàng nuôi cho ngốc rồi.
Xích Diên ở trên cao nhìn xuống, bễ nghễ nhìn chim mái Thanh Loan cùng Lưu Song, móng vuốt của nó vừa dài vừa nhọn, đôi cánh rực lửa và ánh mắt sắc bén, miễn cưỡng đứng ở chỗ cao nhất của núi đá, chờ Thanh Loan trở về.
Lưu Song xoa xoa đầu Thanh Loan: "Ngươi trở về đi."
Cuối cùng, chỉ còn Trường Hoan.
Trường Hoan mím môi: "Nương nương, ta đi theo người."
"Ngươi đang nói nhảm gì vậy." Lưu Song nói, "Ngươi là Hồn thể, cùng ta trở về hồ Thương Lam, tu vi vĩnh viễn sẽ không tinh tiến."
Giống như Quỷ vực không thích hợp để Lưu Song sinh hoạt, hồ Thương Lam cũng không thích hợp để Trường Hoan sống.
"Yến Triều Sinh, hắn thật sự là một quân vương tốt." Lưu Song cười nói, "Nói không chừng một ngày nào đó, Quỷ tu cũng sẽ giống với Tiên tộc, được người ta yêu thích."
Trường Hoan bi thương nhìn nàng: "Vậy nô tỳ sẽ thay nương nương trông coi tiểu viện, chờ một ngày nương nương trở về."
Lưu Song há to miệng, muốn nói mình có lẽ vĩnh viễn sẽ không trở về, nhưng nhìn thấy ánh mắt quyết liệt của Trường Hoan, nàng chỉ đành nói: "Phải bảo trọng thật tốt."
Lưu Song chỉ đem một hộp của hồi môn mà phụ mẫu phàm nhân để lại cho nàng, những cái khác đều không mang theo.
Trường Hoan tiễn nàng đến cửa ra Quỷ vực, Lưu Song nhìn thấy một người thân ảnh bạch y tung bay trên ngàn bậc thang ở cửa ra.
Là Mật Sở Thiên phi.
Nàng ta đi tới, khẽ nói: "Ta kỳ thật không muốn hại ngươi."
"Ngươi muốn." Lưu Song ôm chiếc hộp, liếc nhìn nàng ta một cái, nói: "Ngươi biết ta linh lực thấp kém, cố ý thiếp lập trận pháp, tạo ra huyễn cảnh, muốn hại ta, còn cố ý để Yến Triều Sinh trông thấy."
Khóe môi Mật Sở giật giật, ánh mắt có chút tức giận nhìn Lưu Song, nói chuyện với một Tiên thảo ngay thẳng chính là tức giận như thế, nàng ta ngay cả khách sao cũng không hiểu nữa rồi.
"Lúc trước là vì ta cứu Yêu quân mới gả cho Phong Phục Mệnh. Bảy trăm năm trước, chàng ấy trải qua những gì, ngươi biết không? Không, ngươi cái gì cũng không biết. Không cùng chung hoạn nạn với chàng ấy, chỉ biết hưởng những điều tốt đẹp từ chàng ấy. Những năm này ta luôn nhớ nhung chàng ấy, thế nhưng là ngươi đây, cũng bởi vì mang một gương mặt tương tự ta, liền cướp đi những thứ vốn dĩ thuộc về ta. Ngươi biết ta ở Thiên giới, khi biết đến sự tồn tại của ngươi, có bao nhiêu khổ sở không? Tại sao nỗ lực của ta lại đi xây cầu cho ngươi chứ!"
Lưu Song: "Ồ."
Lưu Song cùng Trường Hoan đứng chung một chỗ, bình tĩnh nhìn Mật Sở, còn Mật Sở thì không nói được gì nữa, quay người rời đi.
Trường Hoan căm hận nhìn bóng lưng của Mật Sở, Lưu Song nói: "Trường Hoan, đừng trêu chọc nàng ta, nàng ta là người Yêu quân yêu, Linh lực cũng hùng hậu, ta không hề cảm thấy buồn tủi, ta đã đâm nàng ta hai nhát dao rồi. Sau khi ta rời đi, ngươi đi theo Túc Luân đại nhân hoặc là Phục Hành đại nhân đi, bọn họ chăm sóc ngươi thật tốt."
Lưu Song đi qua núi Kình Thương rét lạnh, giống như đã trải qua mấy kiếp.
Lưu Song không biết ở trong cung điện núi Kình Thương đã chờ đợi Yến Triều Sinh bao nhiêu lần, nhưng giờ đây sẽ không còn nữa. Người người đều nói, nàng không biết bảy trăm năm kia, Yến Triều Sinh thời niên thiếu đã trải qua những gì.
Nhưng nếu như Lưu Song sinh ra vào bảy trăm năm trước đó, chứng kiến thời niên thiếu của Yến Triều Sinh, nhìn thấy quá khứ của hắn và Mật Sở, Lưu Song tuyệt đối sẽ không gả cho Yến Triều Sinh!
*
Lưu Song không biết đi được bao lâu, không có Thanh Loan, đường về hồ Thương Lam có vẻ rất xa, nàng bay bay ngừng ngừng, luôn cố gắng nhanh chóng lên đường.
Cho đến khi một con chim bói cá bay nhảy đậu lên chiếc lá xanh, rồi rơi xuống đầu vai nàng, nàng mừng rõ nói: "Thụ gia gia!"
Chim bói cá hóa thành một mảnh lá rụng, rơi vào trong lòng bàn tay Lưu Song, bên tai Lưu Song xuất hiện giọng nói già nua hùng hậu.
"Lưu Song! Xảy ra chuyện lớn rồi! Bên ngoài hồ Thương Lam không biết ai dùng Thần khí bố trí kết giới, vào được những không ra được, ta có dự cảm, nghiệt hỏa sẽ tới trước thời hạn, con tuyệt đối không được trở về biết chưa? Nếu có thể, hãy cầu xin Yêu quân Bệ hạ giúp đỡ, chỉ có ngài ấy mới có thể cứu các sinh linh ở hồ Thương Lam."
Lưu Song nghe được thì trong lòng căng chặt, có người cố ý nhân dịp nghiệp hỏa xảy ra sớm, vây khốn toàn bộ sinh linh hồ Thương Lam!
Nếu như đám người chạy không thoát, toàn bộ sẽ chết tại hồ Thương Lam. Thụ gia gia không biết Lưu Song đã cùng Yến Triều Sinh giải linh, cho nên mới xin nàng nói Yến Triều Sinh mau cứu sinh linh hồ Thương Lam.
Đổi lại trước kia, điều này có lẽ sẽ dễ như trở bàn tay, nhưng mấy ngày trước, Yến Triều Sinh đã nói vĩnh viễn đừng trở về cầu xin hắn.
Lá xanh truyền âm trong lòng bàn tay không còn Linh lực chèo chống, rơi xuống đất.
Hồ Thương Lam có hơn một vạn ba ngàn sinh linh! Nếu như chết hết trong nghiệt hỏa...
Lưu Song cắn răng, xoay người bay về phía Quỷ vực.
-----------------HẾT CHƯƠNG 11-----------------
Lưu Song giơ tay lên, cưỡng ép ngưng ra Tiên lực, muốn lấy giọt Tâm Đầu huyết ra khỏi mi tâm của mình.
Hai người trở thành đạo lữ, thần hồn giao hòa, bây giờ muốn giải linh, lấy Huyết Linh thống khổ không thua gì thần hồn bị xé toạc, quá trình chậm chạp mà đau đớn.
Yến Triều Sinh lạnh lùng nhìn động tác của Lưu Song, hắn biết nàng từ trước đến nay sợ đau, loại đau đớn như rút tủy đoạn gân này, hắn vẫn cho rằng nàng sẽ chịu không nổi, sớm muộn gì cũng từ bỏ, tính cả việc từ bỏ ý nghĩ giải linh này. Nhưng cho dù Lưu Song đau đến mức toàn thân mồ hôi lạnh ứa ra, bờ môi trắng bệch, nhưng nàng vẫn không nói lời nào. Thậm chí còn không mở miệng xin hắn giúp đỡ.
Trong trí nhớ của hắn, nàng dịu dàng ỷ lại hắn, bây giờ đau đớn thành bộ dạng như vậy lại là vì muốn một đao đoạn tuyệt rời khỏi hắn. Trong lòng Yến Triều Sinh nổi cơn giận dữ ngay cả hắn cũng không thể khống chế, hắn nắm chặt lấy cổ tay nàng, muốn nói gì đó.
Lưu Song quay đầu đi chỗ khác, giọng khàn khàn: "Không cần Yêu quân giúp đỡ, ta làm được."
Lời hắn muốn nói miễn cưỡng dừng lại, hắn cười lạnh: "Được."
Bát Hoang mênh mông, tình yêu xưa nay không cần bất kỳ cái giá nào, và sự chia ly, là cái giá phải trả rất đắt.
Lưu Song sẽ ghi nhớ nỗi đau này, sẽ khắc ghi khi yêu sai một người, cuối cùng sẽ rơi vào kết cục gì.
Sau đó, một giọt máu bị lấy ra khỏi trán của nàng.
Đó là máu của Yến Triều Sinh, giữa biển máu cuồn cuộn, vô cùng sáng ngời. Máu tươi ngưng lại trong lòng bàn tay nàng, bên trong có thể trông thấy nguyên mẫu một nam hài đang cuộn lại mơ hồ, đây chính là Huyết Linh.
Lưu Song kiềm chế, không cho ánh mắt mình rung động, đưa tay giao ra Huyết Linh: "Yêu quân, tới phiên ngài."
Yến Triều Sinh đón lấy ánh mắt kiên định của nàng, giơ tay lên.
Động tác hắn lấy Huyết Linh không hề chậm chạp như Lưu Song. Lưu Song ngồi khoanh chân trên mặt đất, an tĩnh chờ Yến Triều Sinh lấy ra Huyết Linh thuộc về mình.
Ròng rã trăm năm, có lẽ chỉ có giờ phút này, giữa bọn họ mới là công bằng tuyệt đối. Vừa rồi nàng đau đớn nhiều thế nào, bây giờ Yến Triều Sinh cũng sẽ đau đớn nhiều như vậy.
Bọn họ ở một bệ đá, dưới bệ đá, biển máu cuồn cuộn, giống như một vùng màu đỏ rộng lớn của lễ hội.
Màu sắc giống với lúc trước khi bọn họ hợp linh.
Ánh mắt Lưu Song rơi vào giữa mày của Yến Triều Sinh, cho dù đến lúc này, ánh mắt của hắn vẫn như cũ không lộ chút vẻ đau xót nào, lông mày đều không hề nhíu lấy một lần, dường như quá trình lấy Huyết Linh cũng chỉ như đi bộ nhàn nhã.
Nhẫn nhịn như vậy, Lưu Song giật mình nhớ lại, lúc trước vì sao mình lại thích Yến Triều Sinh.
Bởi vì Yến Triều Sinh và nàng là hai loại người tương phản nhau, trên người hắn từ đầu đến cuối đều mang phẩm chất nàng hướng tới. Nàng yên ổn ở một góc, hắn lại có thể dẫn đầu hai tộc bị chèn ép quật khởi chinh chiến, đoạt một vùng lãnh địa thuộc về bọn hắn.
Hắn mạnh mẽ trưởng thành, lý trí tỉnh táo, hết thảy đau đớn đổ lên người hắn, tựa như một trận gió xuân thổi qua không đau không ngứa.
Có một lần, Yến Triều Sinh bị thương trở về, lồng ngực bị khoét một cái lỗ đầy máu, Lưu Song còn có thể nhìn thấy xương cốt bên trong, vậy mà Yến Triều Sinh vẫn có thể chống cằm nhìn nàng: "Sợ ngây người rồi, sao không bắt đầu khóc đi?"
Đến khi nàng chậm nửa nhịp chưa kịp đau lòng, hắn mời cười nói: "Được rồi, chờ đến lúc bổn quân chết trận, khóc thảm như vậy mới hợp."
Khi đó, Lưu Song đã từng muốn một lần trở thành người như hắn, có thể kiên cường vượt qua chính mình, vượt qua người khác. Thế nhưng Tiên thảo bản tính rụt rè và yếu ớt, dần dần, Lưu Song quên mất ban đầu mình chỉ ngưỡng mộ hắn, cuối cùng trở thành đóa hoa si tình bám lấy hắn.
Ngày hôm nay rời khỏi Yến Triều Sinh, tất cả tâm tư đã bị lãng quên đều nhớ lại. Ánh mắt Lưu Song dịch chuyển khỏi gương mặt Yến Triều Sinh, nhìn lên y phục của hắn, màu đen được thêu đường chỉ vàng xinh đẹp, tất cả đều được nàng thêu từng mũi một.
Có lẽ Lưu Song bị ảo giác, nàng cảm thấy Yến Triều Sinh lấy Huyết Linh còn lâu hơn nàng. Thậm chí đến mức dài dằng dặc, giống như đang muốn cho nàng một khoảng thời gian thật dài để nàng có thể đổi ý.
Nhưng Lưu Song sẽ không đổi ý, tính tình trước nay của nàng không giống Yến Triều Sinh, song thời điểm rời đi thì lại rất giống hắn. Biến máu đảo bọt nước, Lưu Song nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Dù có dài dằng dặc, cũng sẽ đến thời khắc kết thúc, Yến Triều Sinh lấy ra Huyết Linh, linh thức lơ lửng trong bàn tay hắn, bên trong lờ mờ có một nữ hài đang co ro.
Hai giọt máu trên không trong hòa quyện lại, lập thức trở thành cử chỉ ôm ấp thân mật.
Yến Triều Sinh nhìn Lưu Song đang khoanh chân trên mặt đất, hình như đang cắn răng cười lạnh nói: "Sau khi giải linh, Yêu giới và Quỷ vực không chứa được nàng nữa, ngày khác gặp nhau, nàng chỉ giống như thịt cá nằm trên thớt, cho dù là bổn quân, cũng là như thế."
"Ta không sợ."
Yến Triều Sinh giọng lạnh như băng: "Đừng đổi ý, đừng đến cầu xin bổn quân."
Lưu Song gật gật đầu, từ dưới đất đứng lên: "Yêu quân đại nhân, giải linh đi."
Hai linh thức đang ôm lấy nhau, óng ánh ánh sáng. Yến Triều Sinh giữ bọn nó trong lòng bàn tay, ánh mắt rơi trên linh thức nữ hình ôn nhu yên tĩnh, hắn nắm chặt ngón tay, hai linh thức tách ra vỡ vụn, hóa thành ánh sáng màu đỏ, theo khe hở của tay hắn trượt ra ngoài, rơi xuống biển máu, biến mất không thấy gì nữa.
Lưu Song ngơ ngác chăm chú nhìn bọn nó phiêu tán, mất mát và thất vọng.
Yến Triều Sinh nhắm mắt lại: "Cút, cút ra khỏi Quỷ vực, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt bổn quân nữa!"
Lưu Song từ trước đến nay biết hắn tính tình lãnh khốc, nhưng hắn đuổi nàng đi nhanh như vậy, trong nội tâm nàng vẫn không dễ chịu gì.
Lưu Song đi đến cửa ra biển máu, Yến Triều Sinh vẫn như cũ đưa lưng về phía nàng, không quay đầu lại. Nàng cho rằng mình hoặc ít hoặc nhiều sẽ oán hận Yến Triều Sinh, nhưng trong lòng lại không hề có cảm xúc oán hận.
Nàng nhớ tới rất nhiều điểm tốt của Yến Triều Sinh.
Ngày tân hôn là vào mùa hạ ở Yêu giới, nóng như bếp lửa, Yến Triều Sinh đã tùy ý để nàng coi cơ thế hắn là khối băng để tản nhiệt. Hắn lẻ loi một mình, Thanh Loan theo hắn bảy trăm năm, giống như người thân của hắn, cuối cùng lại bị nàng quấy rầy đòi hỏi, đem Thanh Loan đưa cho nàng làm thú cưỡi. Một con chim Yêu hung tàn, rốt cuộc lại bị nàng nuôi thành một con chim mập mạp phế vật, Yến Triều Sinh nhìn thấy chỉ cười lạnh, không nói gì nhiều. Lưu Song còn nhớ khi huyết mạch lôi kiếp bổ xuống, hắn đã đứng trước người nàng, ngăn cản huyền lôi cuồn cuộn.
Lôi bổ vào thân thể Yến Triều Sinh, hóa thành ánh sáng ấm áp, toàn bộ chảy vào trong cơ thể của nàng. Hắn chắn mưa cản gió, bảo vệ nàng trưởng thành.
Trong một trăm năm, trừ lúc chinh chiến, Yến Triều Sinh không hề đối xử không tốt với Lưu Song, điều không tốt duy nhất, có lẽ chỉ là hắn không yêu nàng mà thôi.
Mặc dù biết Yến Triều Sinh không nhìn thấy, nhưng Lưu Song vẫn ở phía xa xa hành lễ với hắn.
"Lưu Song bái biệt Yêu quân, đa tạ vì đã chăm sóc ta một trăm năm qua."
Bên tai tiếng gió thổi thê lương, trừ cái đó ra, trong biển máu không thấy người trả lời.
Lưu Song không thể nào coi nhẹ nỗi khổ sở và cố chấp trong lòng, nhưng ngoài ra, nàng còn cảm thấy có chút dễ chịu không nói nên lời.
Ròng rã trăm năm, cuộc sống chỉ xoay quanh một người cuối cùng cũng kết thúc. Rốt cuộc nàng cũng đã có thể rời khỏi Quỷ vực, về nhà tu luyện.
Trên đường Lưu Song hồi cung, đụng phải Túc Luân, Túc Luân cười khổ nhìn nàng: "Thật khiến thuộc hạ kinh ngạc, nương nương, người và Yêu quân sao lại đi đến nước này?"
Vốn cho rằng chỉ một người mạnh và tàn khốc là đủ rồi, vậy mà một người mềm yếu như gạo nếp như nàng lại quyết định không ở lại, so với Yến Triều Sinh còn quyết tuyệt hơn.
Lưu Song nói: "Ta không còn là nương nương nữa, Túc Luân đại nhân, ngài không biết tên của ta sao, ta tên là Lưu Song. Nhà ta ở cực Bắc nhân gian Tiên cảnh hồ Thương Lam, Túc Luân đại nhân nếu rảnh có thể tới chơi."
Nàng ngại ngùng cười cười: "Nhưng ở hồ Thương Lam đều là tiểu Tiên, chúng ta không có gì để chiêu đãi ngài, Túc Luân đại nhân bỏ qua cho."
Túc Luân thấp giọng nói: "Không đâu."
"Vậy ta về nhà."
"Nương nương không cần thu dọn gì sao?"
Lưu Song thở dài, xem ra Túc Luân sẽ không đổi được cách xưng hô đã trăm năm này: "Quỷ vực không có bất kỳ thứ gì thuộc về ta cả."
Túc Luân giật mình, nhìn bộ dạng mỉm cười của nàng, trong lòng của hắn ta lại sinh ra khổ sở vô tận.
Lưu Song rời đi thật xa, đưa lưng về phía hắn ta phất phất tay: "Túc Luân đại nhân, ngài trở về đi, đừng lo lắng cho ta!"
Lưu Song đến thăm Thanh Loan, Thanh Loan trong ở núi đá, đang cùng Xích Diên chàng chàng thiếp thiếp, thấy nàng tới, Thanh Loan vui vẻ bay ra ngoài, cái cánh to lớn suýt nữa thì thổi bay Lưu Song.
Lưu Song ôm lấy cánh của nó, nói khẽ: "Đừng làm ầm ĩ nhé."
Nàng rời đi, Thanh Loan sẽ theo Yến Triều Sinh cùng Xích Diên ra chiến trường, ngày khác gặp lại, nói không chừng nó sẽ mang bộ dạng uy phong lẫm liệt.
Lưu Song tự mình cho nó ăn xong linh quả, rồi lại cẩn thận cắt tỉa lông vũ cho nó, Thanh Loan hồn nhiên không biết sắp phải ly biệt, được chủ nhân chăm sóc, nó vui vẻ vô cùng.
Lưu Song có chút phiền muộn, Yến Triều Sinh nói không sai, một con chim Yêu vốn khiến người ta nghe thôi đã sợ mất mật, bây giờ xem ra đúng thật là đã bị nàng nuôi cho ngốc rồi.
Xích Diên ở trên cao nhìn xuống, bễ nghễ nhìn chim mái Thanh Loan cùng Lưu Song, móng vuốt của nó vừa dài vừa nhọn, đôi cánh rực lửa và ánh mắt sắc bén, miễn cưỡng đứng ở chỗ cao nhất của núi đá, chờ Thanh Loan trở về.
Lưu Song xoa xoa đầu Thanh Loan: "Ngươi trở về đi."
Cuối cùng, chỉ còn Trường Hoan.
Trường Hoan mím môi: "Nương nương, ta đi theo người."
"Ngươi đang nói nhảm gì vậy." Lưu Song nói, "Ngươi là Hồn thể, cùng ta trở về hồ Thương Lam, tu vi vĩnh viễn sẽ không tinh tiến."
Giống như Quỷ vực không thích hợp để Lưu Song sinh hoạt, hồ Thương Lam cũng không thích hợp để Trường Hoan sống.
"Yến Triều Sinh, hắn thật sự là một quân vương tốt." Lưu Song cười nói, "Nói không chừng một ngày nào đó, Quỷ tu cũng sẽ giống với Tiên tộc, được người ta yêu thích."
Trường Hoan bi thương nhìn nàng: "Vậy nô tỳ sẽ thay nương nương trông coi tiểu viện, chờ một ngày nương nương trở về."
Lưu Song há to miệng, muốn nói mình có lẽ vĩnh viễn sẽ không trở về, nhưng nhìn thấy ánh mắt quyết liệt của Trường Hoan, nàng chỉ đành nói: "Phải bảo trọng thật tốt."
Lưu Song chỉ đem một hộp của hồi môn mà phụ mẫu phàm nhân để lại cho nàng, những cái khác đều không mang theo.
Trường Hoan tiễn nàng đến cửa ra Quỷ vực, Lưu Song nhìn thấy một người thân ảnh bạch y tung bay trên ngàn bậc thang ở cửa ra.
Là Mật Sở Thiên phi.
Nàng ta đi tới, khẽ nói: "Ta kỳ thật không muốn hại ngươi."
"Ngươi muốn." Lưu Song ôm chiếc hộp, liếc nhìn nàng ta một cái, nói: "Ngươi biết ta linh lực thấp kém, cố ý thiếp lập trận pháp, tạo ra huyễn cảnh, muốn hại ta, còn cố ý để Yến Triều Sinh trông thấy."
Khóe môi Mật Sở giật giật, ánh mắt có chút tức giận nhìn Lưu Song, nói chuyện với một Tiên thảo ngay thẳng chính là tức giận như thế, nàng ta ngay cả khách sao cũng không hiểu nữa rồi.
"Lúc trước là vì ta cứu Yêu quân mới gả cho Phong Phục Mệnh. Bảy trăm năm trước, chàng ấy trải qua những gì, ngươi biết không? Không, ngươi cái gì cũng không biết. Không cùng chung hoạn nạn với chàng ấy, chỉ biết hưởng những điều tốt đẹp từ chàng ấy. Những năm này ta luôn nhớ nhung chàng ấy, thế nhưng là ngươi đây, cũng bởi vì mang một gương mặt tương tự ta, liền cướp đi những thứ vốn dĩ thuộc về ta. Ngươi biết ta ở Thiên giới, khi biết đến sự tồn tại của ngươi, có bao nhiêu khổ sở không? Tại sao nỗ lực của ta lại đi xây cầu cho ngươi chứ!"
Lưu Song: "Ồ."
Lưu Song cùng Trường Hoan đứng chung một chỗ, bình tĩnh nhìn Mật Sở, còn Mật Sở thì không nói được gì nữa, quay người rời đi.
Trường Hoan căm hận nhìn bóng lưng của Mật Sở, Lưu Song nói: "Trường Hoan, đừng trêu chọc nàng ta, nàng ta là người Yêu quân yêu, Linh lực cũng hùng hậu, ta không hề cảm thấy buồn tủi, ta đã đâm nàng ta hai nhát dao rồi. Sau khi ta rời đi, ngươi đi theo Túc Luân đại nhân hoặc là Phục Hành đại nhân đi, bọn họ chăm sóc ngươi thật tốt."
Lưu Song đi qua núi Kình Thương rét lạnh, giống như đã trải qua mấy kiếp.
Lưu Song không biết ở trong cung điện núi Kình Thương đã chờ đợi Yến Triều Sinh bao nhiêu lần, nhưng giờ đây sẽ không còn nữa. Người người đều nói, nàng không biết bảy trăm năm kia, Yến Triều Sinh thời niên thiếu đã trải qua những gì.
Nhưng nếu như Lưu Song sinh ra vào bảy trăm năm trước đó, chứng kiến thời niên thiếu của Yến Triều Sinh, nhìn thấy quá khứ của hắn và Mật Sở, Lưu Song tuyệt đối sẽ không gả cho Yến Triều Sinh!
*
Lưu Song không biết đi được bao lâu, không có Thanh Loan, đường về hồ Thương Lam có vẻ rất xa, nàng bay bay ngừng ngừng, luôn cố gắng nhanh chóng lên đường.
Cho đến khi một con chim bói cá bay nhảy đậu lên chiếc lá xanh, rồi rơi xuống đầu vai nàng, nàng mừng rõ nói: "Thụ gia gia!"
Chim bói cá hóa thành một mảnh lá rụng, rơi vào trong lòng bàn tay Lưu Song, bên tai Lưu Song xuất hiện giọng nói già nua hùng hậu.
"Lưu Song! Xảy ra chuyện lớn rồi! Bên ngoài hồ Thương Lam không biết ai dùng Thần khí bố trí kết giới, vào được những không ra được, ta có dự cảm, nghiệt hỏa sẽ tới trước thời hạn, con tuyệt đối không được trở về biết chưa? Nếu có thể, hãy cầu xin Yêu quân Bệ hạ giúp đỡ, chỉ có ngài ấy mới có thể cứu các sinh linh ở hồ Thương Lam."
Lưu Song nghe được thì trong lòng căng chặt, có người cố ý nhân dịp nghiệp hỏa xảy ra sớm, vây khốn toàn bộ sinh linh hồ Thương Lam!
Nếu như đám người chạy không thoát, toàn bộ sẽ chết tại hồ Thương Lam. Thụ gia gia không biết Lưu Song đã cùng Yến Triều Sinh giải linh, cho nên mới xin nàng nói Yến Triều Sinh mau cứu sinh linh hồ Thương Lam.
Đổi lại trước kia, điều này có lẽ sẽ dễ như trở bàn tay, nhưng mấy ngày trước, Yến Triều Sinh đã nói vĩnh viễn đừng trở về cầu xin hắn.
Lá xanh truyền âm trong lòng bàn tay không còn Linh lực chèo chống, rơi xuống đất.
Hồ Thương Lam có hơn một vạn ba ngàn sinh linh! Nếu như chết hết trong nghiệt hỏa...
Lưu Song cắn răng, xoay người bay về phía Quỷ vực.
-----------------HẾT CHƯƠNG 11-----------------