Chương : 34
Đến bệnh viện rồi, tôi để Sài Sài vào phòng bệnh trước giúp Đồng Diêu thu dọn đồ đạc, sau đó bản thân lại hít sâu một hơi, nơm nớp lo sợ đi vào trong phòng khám bệnh.
Trốn một đêm như vậy, cũng nên đi ra đối mặt rồi.
Hơn nữa, ở đây giữa ban ngày ban mặt trời đất sáng sủa, Thịnh hồ ly cho dù là tức giận đến mấy đi nữa, cũng không thể đem tôi đi giết đi.
Thò đầu vào trong nhìn, phát hiện Thịnh hồ ly đang im lặng ngồi trên ghế.
Tôi rón ra rón rén đi đến chỗ ngồi của mình, thở mạnh cũng không dám.
Đang tự lo sợ bất an, Thịnh hồ ly lại như không có việc gì, hỏi thăm: "Sớm a."
Tôi sợ run một lúc, nửa ngày sau mới phản ứng lại hắn là đang nói chuyện với tôi, liền thì thào nói: "Ừ, ngươi cũng ở đây à."
Hắn cười cười, cái cằm tinh tế, duyên dáng ngửa lên, nói: "Nhân lúc nóng ăn đi."
Nhìn theo hướng hắn chỉ, tôi nhìn thấy bên cạnh bát mì thịt bò nóng hổi.
Trong khoảnh khắc đó, tóc tôi từng sợi dựng thẳng lên, sợ đến mức hồn vía lên mây.
Sau ngày hôm qua tôi làm chuyện quá đáng như thế, hắn cư nhiên còn có thể giúp tôi mua mì thịt bò?!
Cái này chứng minh, Thịnh hồ ly là rất tức giận, rất tức giận.
Chẳng lẽ nói, hắn bỏ thuốc chuột vào trong mì? Muốn đem tôi độc chết?
Đang kinh hoàng cả người toàn là mồ hôi, giọng nói của Thịnh hồ ly truyền đến: "Yên tâm đi, ta sẽ không hạ độc."
Ý niệm trong đầu bị nhìn rõ, mặt tôi có chút nóng, liền từ chối nói: "Cảm ơn, ta đã ăn rồi."
Một tia sáng mặt trời lướt qua trên gương mặt trắng như sứ của Thịnh hồ ly, hắn nâng mắt, tỏ vẻ thấu hiểu: "Trải qua sự việc ngày hôm qua, ngươi hẳn là vẫn chưa kịp ăn đi."
Lòng tôi tắc nghẽn.
Bị hắn nhìn rõ rồi, tối hôm qua đến hôm nay, tôi thật sự là một hạt cơm cũng chưa vào bụng.
"Ăn đi, bằng không lại té xỉu." Thịnh hồ ly mặt cúi thấp, mắt hơi hơi chuyển, tràn ngập ánh sáng phong lưu: "Hơn nữa ta tạm thời vẫn chưa muốn ngươi chết mất."
Vì không muốn bị ghép vào tội lãng phí lương thực, tôi ăn!
Vì thế, tôi vùi đầu vào trong mì thịt bò, hùng hùng hổ hổ ăn.
Phỏng chừng là thật sự đói, không bao lâu, một bát mì thịt bò liền bị tôi ăn tới đáy luôn.
Tôi lau lau miệng, nhìn Thịnh hồ ly đối diện, thật cẩn thận hỏi: "Cái kia... Tiểu đệ đệ của nhà ngươi, hôm qua có phải vọt đến lưng hay không a?"
Thịnh hồ ly nâng mắt lên, trong con ngươi hổ phách lan tràn ánh sáng tươi đẹp mà mê hoặc: "Yên tâm, tiểu đệ đệ nhà ta, thân thể khỏe mạnh, không dễ xảy ra chuyện đâu."
"Cũng phải, cũng phải." Tôi cười nịnh hót.
Thịnh hồ ly từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp sữa bò, nói: "Uống đi."
Hộp sữa bò trên mặt bàn bóng loáng lướt qua, vững vàng dừng lại trước mặt tôi.
Quả thật là hộp sữa bò quán quân trượt băng.
Tôi nhìn kỹ, cư nhiên là nhãn hiệu bình thường tôi thích uống.
Môi khẽ mím, lông mi bên phải khẽ máy, trong lòng bắt đầu sinh nghi.
Vừa là mì bò, vừa là sữa bò, Thịnh hồ ly này.
Thế nhưng lại có chủ ý quỷ gì đây?
Trong lòng không giữ được câu nói, lập tức đem cái vấn đề này nói ra.
Thịnh hồ ly nâng gương mặt tinh tế, yêu nghiệt kia lên, nhẹ giọng nói: "Tối qua lúc ta nghiệm hàng, phát hiện bộ ngực ngươi so với mong chờ của ta có chênh lệch nhất định, vì thế, hi vọng ngươi có thể ăn nhiều chút, tẩm bổ, chuẩn bị cho lần sau chúng ta lên giường.
Lông mày tôi nhăn khẽ, hai tay bóp hộp sữa bò.
Sữa bò là vừa lấy ra từ trong tủ lạnh, trên hộp hơi có cảm giác mát, cầm lâu, trong lòng bàn tay tràn đầy bọt nước.
Tôi nói: "Thích Du Kiệt, ta nghĩ sẽ không có lần sau đâu."
"Vì sao?" Hắn lại không hề ngạc nhiên, chỉ là im lặng hỏi dò. Ánh mặt trời chiếu rọi mặt hắn, phủ lên khuôn mặt hắn một tầng vàng nhạt, chói mắt tôi.
Tôi nói: "Ta cũng không biết, nhưng, chính là làm không được. Không phải vấn đề của ngươi, là vấn đề của ta."
Ý cười từ khóe miệng hắn mở ra phơi phới, giống như gợn sóng liên tục truyền tới trong mắt, trong con mắt hẹp mảnh tuấn mĩ kia, lại xuất hiện một thứ gọi là tạo nghiệt: "Nhưng ta có dự cảm, chúng ta sẽ thành công."
Tôi bĩu môi, đặt hộp sữa bò trên bàn, hơi dùng lực, theo đường cũ đưa cho hắn.
Trên bàn, lưu lại một vệt nước, không biết lúc nào mới có thể tiêu tan.
Tôi đứng lên, duỗi lưng một cái, nói: "Ta vẫn còn có việc, không nói giỡn với ngươi nữa."
Nói xong, tôi cầm món quà tặng Đồng Diêu xuất viện đi ra khỏi phòng khám bệnh, không nhìn hắn nữa.
Có tâm sự, bước chân trái lại nhẹ đi nhiều, tôi không có giống như trước đây phong phong quang quang chạy vọt vào phòng bệnh, mà lặng lẽ đi vào.
Đi tới trước phòng bệnh của Đồng Diêu, đang chuẩn bị mở cửa, lại nghe thấy một đoạn đối thoại.
Sài Sài nói: "Cái gì? Ôn Phủ Mịch sắp cùng An Hinh đính hôn?"
Đồng Diêu nói: "Nói là ngày 15 tháng sau sẽ đính hôn, là mẹ hắn nói cho ta."
Sài Sài nói: "Thế Ôn Phủ Mịch nói thế nào?"
Đồng Diêu nói: "Hắn chỉ chấp nhận, ngoài ra cũng không nói gì."
Sài Sài nói: "Chuyện này ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho Thực Sắc."
Đồng Diêu nói: "Cô ấy sẽ có một ngày nào đó biết được thôi."
Sài Sài nói: "Dù sao cũng không phải bây giờ."
Bọn họ còn tiếp tục nói, nhưng giọng nói kia lại vô cùng xa xôi, mơ mơ hồ hồ, giống như đang nằm mơ vậy.
Trong đầu tôi trong nháy mắt trống rỗng, giống như một tia ánh sáng trắng vô cùng chói mắt tiến vào trong óc tôi.
Sau khi tia sáng mạnh mẽ kia đi qua, trước mắt lại yên bình trở lại.
Ôn Phủ Mịch cùng An Hinh.
Quả nhiên, hai người vẫn bên nhau rồi.
Cũng khó trách, nam tài nữ mạo, ông trời tác hợp cho.
Thực sự nên chúc mừng Ôn Phủ Mịch, hắn cuối cùng cũng sắp thực hiện được mộng tưởng từ nhỏ rồi.
Trong hành trình vương tử giải cứu công chúa, ngoài ác long, cũng sẽ gặp phải một số dã nha đầu.
Tác dụng của dã nha đầu chính là, cùng vương tử yêu đương, để vương tử hiểu được, hóa ra người trong lòng hắn yêu nhất vẫn là công chúa.
Tôi chính là một dã nha đầu trong sinh mệnh của Ôn Phủ Mịch.
Không có ai nguyện ý trở thành vật hi sinh, nhưng khi sinh mệnh phân công cho ngươi vai diễn này, ngươi không thể có năng lực từ chối diễn.
Tôi cảm thấy một bàn tay chặt chẽ bắt lấy cổ họng tôi, chặt đến nỗi tôi không thở nổi.
Tôi biết, bàn tay này, là của tôi.
Tôi dựa vào trên vách tường bệnh viện, để mặc cảm giác lạnh lẽo kia thấm vào toàn thân.
Đợi sau khi hơi tỉnh táo lại, tôi hít một hơi thật sâu, cố ý tăng tiếng bước chân, giả vờ thành bộ dáng vừa đến, đẩy cửa đi vào.
Phỏng chừng tôi diễn không tồi, hai người cũng không có sinh nghi.
Đồng Diêu nhìn hộp tôi cầm trên tay, cười bảo: "Không thể tưởng được, các ngươi có nghĩa khí như thế, cư nhiên còn giúp ta chuẩn bị bánh ngọt chúc mừng ta ra viện."
"Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem bọn ta là ai?" Tôi mặt mày hớn hở, nói: "Mau mở ra xem xem."
Đồng Diêu cười hi hi tiếp nhận, nhưng vừa mở cái hộp ra, mặt liền bỗng chốc "xoạt" trắng đi.
Tôi và Sài Sài cười tà mị.
Bên trong đó quả thật là bánh ngọt.
Chẳng qua, họa tiết trên bánh ngọt, lại là một cái tiểu kê kê bị gẫy.
Nhìn thấy tình hình đó, Đồng Diêu nghĩ tới một màn thảm thiết mà bản thân trải qua, đương nhiên lộ vẻ xúc động sợ hãi.
Tiếp đó, tôi tiễn hắn và Sài Sài lên xe, mà bản thân, lại đứng trước cổng bệnh viện hồi lâu.
Ánh mặt trời, yên lặng chiếu xuống, hắt toàn thân tôi, nhiệt độ ấm áp đó đem nụ cười trên khóe môi tôi hòa tan.
Hóa ra, Ôn Phủ Mịch đã tiến lên phía trước rồi.
Tôi, đã trở thành hồi ức của hắn.
Đã trở thành cái bóng nhàn nhạt trên bức tranh thủy mặc.
Hóa ra, chỉ có tôi vẫn dậm chân tại chỗ.
Bên má, bỗng nhiên có cảm giác mát chậm rãi rơi xuống, chạm vào, đúng là ẩm ướt.
Nước mắt, là nước mắt.
Trước cổng bệnh viện, lại là đường cái, người đi xe cộ như nước chảy, rộn ràng ấm áp.
Tim, bỗng nhiên đau đớn như bị dao cắt.
Bỗng nhiên tỉnh ngộ, bản thân chẳng qua cũng chỉ là một khách qua đường trong sinh mệnh của Ôn Phủ Mịch mà thôi.
Chỉ lưu lại tên họ cùng bóng dáng.
Bỗng nhiên lúc đó, trong cơ thể có một loại cảm xúc đang bành trướng, đè nén ngũ tạng lục phủ của tôi.
Đau không thể chịu được.
Tôi cần phải giải phóng.
Tôi hiểu rồi, bản thân cần phải giải phóng.
Bước chân tăng tốc di động, tôi mặc kệ ánh mắt kinh ngạc xung quanh, chạy nhanh trên đại sảnh bệnh viện.
Gìay cao gót trên mặt nền sáng bóng phát ra tiếng lanh lảnh.
Mỗi một lần hạ xuống, đều đánh vào tim tôi, trái tim run rẩy.
Nhưng mỗi lần run rẩy, chỉ có thể gạt đi một số hạt bụi không quan trọng.
Nhưng những thứ lắng đọng không thể gạt đi được, đều là những ký ức liên quan đến Ôn Phủ Mịch.
Bộ dáng của hắn, giọng nói của hắn, nhiệt độ cơ thể của hắn, hơi thở của hắn.
Nhớ đủ loại, tôi không có khả năng quên đi.
Tôi cần có một người đến giúp tôi.
Tôi cần có nhiệt độ cơ thể lửa nóng đem những kí ức đau khổ bốc hơi hết.
Tôi không ngừng chạy nhanh, trong lòng giống như lửa, đốt cháy tất cả lý trí.
Không kịp đợi thang máy, bước chân tôi không ngừng, trực tiếp chạy lên tầng 10, đến phòng khám bệnh của chính mình.
Xuyên qua kính cửa sổ, tôi nhìn thấy chính mình hiện tại.
Trên trán đều là mồ hôi, khiến sợi tóc dính bết, vướng thành bức tranh xinh đẹp.
Hai má đỏ hồng, thấp thoáng dự báo tình cảm mãnh liệt.
Mà đôi mắt, là ánh sáng trong suốt không gì so được, lấp lánh ánh sáng khêu gợi.
Tôi đóng cửa lại, khóa chặt lại từ bên trong.
Thịnh Du Kiệt ngẩng đầu, nhìn tôi, bỗng nhiên trong mắt có hơi kinh ngạc.
Tôi từng bước đi về phía hắn, giày cao gót 7 tấc, gõ như tấm lòng kiên định.
Tôi vươn tay, vuốt ve Thịnh Du Kiệt, từng chút di động xuống dưới, giống như muốn dùng lòng bàn tay mình, ghi lại gương mặt hắn.
Tay, đi qua mi tâm mượt mà của hắn, xẹt qua chiếc mũi cao thẳng của hắn, rơi vào làn môi mềm mại của hắn, đến nơi chiếc cằm thanh tú của hắn.
Lưu luyến phút chốc, tiếp tục xuống dưới, một tay bắt lấy vạt áo của hắn.
Cũng không biết lấy đâu ra khí lực, tôi nhấc hắn lên, đẩy đến chiếc giường bệnh sau tấm bình phong.
Giường đơn màu trắng, áo khoác màu trắng, Thịnh Du Kiệt màu trắng.
Hắn nửa nằm trên giường bệnh, ánh mặt trời lặng lẽ chiếu rọi gương mặt trơn bóng giống đồ sứ của hắn.
"Ngươi đang làm gì?" Hắn hỏi, giọng nói yên tĩnh giống như ánh mặt trời.
Tôi đi qua, một chân nhấc lên, nửa quỳ trên giường bệnh, mông hơi vểnh lên, phác ra độ cong mê hoặc.
Mà đôi môi tô son nhạt, để sát má hắn, dùng giọng nói hoàn toàn là của nữ nhân nói: "Ta muốn đè ngươi, muốn ngươi, ăn thịt ngươi."
Lông mi hắn nhẹ nhướn lên, trong nháy mắt run run rơi xuống vô số ánh sáng đào hoa mê hoặc: "Ngươi không hối hận?"
Môi tôi, môi màu hồng nhạt, áp sát vành tai hắn, đè thấp thanh âm, nói: "Sẽ không hối hận, nhưng, ta sẽ không chịu trách nhiệm ngươi đâu."
Đôi mắt dài hẹp mị hoặc kia của Thích Du Kiệt, rất chậm rất chậm nhíu lại, đáy mắt là một đóa hoa lửa ngấm dần trong nước.
Chầm chậm trong nước mà bùng cháy.
Hắn bỗng nhiên xoay người một cái, đè tôi trên giường bệnh.
Phạm vi hoạt động của một người trên giường bệnh là rất ít, vì thế, lại yêu cầu chúng tôi gắt gao dán lấy nhau, phát ra nhiệt độ càng lớn.
Trên giường đơn, là hơi nước tiêu độc thanh khiết, mà Thịnh Du Kiệt ở trên người tôi, cũng tản ra một loại hương vị quen thuộc.
Tôi bị ôm lấy chặt chẽ, cảm giác được sự an tâm trước nay chưa từng có.
Thịnh Du Kiệt nhìn tôi, dường như là muốn từ trong mắt tôi tìm cái gì đó.
Tôi cố gắng nhìn lại hắn, gắng sức khóa lại tất cả cảm xúc.
Trong mắt tôi cuối cùng có cái gì, tôi nhìn không được.
Điều tôi nhìn được là, dưới cái trán bị tóc che lấp mất, mặt mày Thích Du Kiệt lại che phủ sự dịu dàng tinh tế.
Một loại dịu dàng chưa bao giờ có.
Hắn đột nhiên cúi thân mình, hôn tôi.
Nụ hôn đó, vô cùng nóng bỏng, thiêu đốt người, không có hương vị an phận hòa hoãn.
Cái lưỡi linh hoạt của hắn, trực tiếp cạy mở môi tôi, tiến vào bên trong miệng, như binh sĩ dũng mãnh, công thành chiếm đất, không có một điểm chần chừ.
Cái lưỡi mềm mại, quấn quýt tôi, chặt chẽ, giống như đang biểu thị quyền lợi của bản thân.
Hắn không ngừng mút nước mật của tôi, hút hết dưỡng khí của tôi, đoạt từng tấc đất trong miệng tôi.
Nụ hôn này, mãnh liệt, triền miên, tràn ngập kích tình phảng phất muốn làm kiệt quệ sức sống sinh mệnh của chúng tôi.
Hô hấp của chúng tôi, dung hợp cùng lẫn nhau, cũng không phân rõ được lẫn nhau.
Nhiệt độ cơ thể của chúng tôi, dần dần tăng cao, giống như muốn đem đối phương hòa tan.
Mỗi lẫn khi đôi môi dán chặt lẫn nhau của chúng tôi tách ra, sẽ phát ra một loại âm thanh khêu gợi thanh thúy, dần dần nhập vào trong da, tại cơ thể mỗi người không ngừng khuếch tán, trở thành thứ âm nhạc khêu gợi nhất, khiêu khích đầu thần kinh mẫn cảm.
Chúng tôi vội vàng từ trong miệng đối phương đoạt lấy dưỡng khí tươi mới, đoạt lấy linh dược thư hoãn kích tình.
Tôi nhớ lại loại tư vị tình dục của thân thể kia, bắt đầu không khống chế được kích động mà run rẩy, toàn thân mỗi chỗ có da đều hiện ra một tầng mồ hôi mỏng.
Không có bất cứ dấu hiệu gì, Thích Du Kiệt đột nhiên bắt đầu rời khỏi môi tôi.
Nhưng ngay sau đó, môi hắn, liền đến cái gáy cổ mẫn cảm của tôi, hắn tinh tế hôn, theo đường vân của làn da, không ngừng tìm kiếm, rất quen thuộc.
Môi lưỡi nóng bỏng đó, chầm chậm trượt, liếm liếm qua xương quai xanh của tôi, tiếp đó, bắt đầu cắn mở cúc áo tôi.
Một cái, một cái, một cái.
Không hoảng, không vội, không loạn, trong nhàn nhã mang theo khêu gợi.
Áo chậm rãi rơi rớt, lộ ra màu đen của nội y, bao vây cái vật tròn trịa của tôi.
Thịnh Du Kiệt đem đầu vùi trong ngực tôi, hôn hôn, liếm liếm, trên làn da trần trụi của tôi, ném xuống độc dược chí mạng.
Tôi nhắm mắt, cong người, hưởng thụ nụ hôn dẫn người sa đọa của hắn.
Trốn một đêm như vậy, cũng nên đi ra đối mặt rồi.
Hơn nữa, ở đây giữa ban ngày ban mặt trời đất sáng sủa, Thịnh hồ ly cho dù là tức giận đến mấy đi nữa, cũng không thể đem tôi đi giết đi.
Thò đầu vào trong nhìn, phát hiện Thịnh hồ ly đang im lặng ngồi trên ghế.
Tôi rón ra rón rén đi đến chỗ ngồi của mình, thở mạnh cũng không dám.
Đang tự lo sợ bất an, Thịnh hồ ly lại như không có việc gì, hỏi thăm: "Sớm a."
Tôi sợ run một lúc, nửa ngày sau mới phản ứng lại hắn là đang nói chuyện với tôi, liền thì thào nói: "Ừ, ngươi cũng ở đây à."
Hắn cười cười, cái cằm tinh tế, duyên dáng ngửa lên, nói: "Nhân lúc nóng ăn đi."
Nhìn theo hướng hắn chỉ, tôi nhìn thấy bên cạnh bát mì thịt bò nóng hổi.
Trong khoảnh khắc đó, tóc tôi từng sợi dựng thẳng lên, sợ đến mức hồn vía lên mây.
Sau ngày hôm qua tôi làm chuyện quá đáng như thế, hắn cư nhiên còn có thể giúp tôi mua mì thịt bò?!
Cái này chứng minh, Thịnh hồ ly là rất tức giận, rất tức giận.
Chẳng lẽ nói, hắn bỏ thuốc chuột vào trong mì? Muốn đem tôi độc chết?
Đang kinh hoàng cả người toàn là mồ hôi, giọng nói của Thịnh hồ ly truyền đến: "Yên tâm đi, ta sẽ không hạ độc."
Ý niệm trong đầu bị nhìn rõ, mặt tôi có chút nóng, liền từ chối nói: "Cảm ơn, ta đã ăn rồi."
Một tia sáng mặt trời lướt qua trên gương mặt trắng như sứ của Thịnh hồ ly, hắn nâng mắt, tỏ vẻ thấu hiểu: "Trải qua sự việc ngày hôm qua, ngươi hẳn là vẫn chưa kịp ăn đi."
Lòng tôi tắc nghẽn.
Bị hắn nhìn rõ rồi, tối hôm qua đến hôm nay, tôi thật sự là một hạt cơm cũng chưa vào bụng.
"Ăn đi, bằng không lại té xỉu." Thịnh hồ ly mặt cúi thấp, mắt hơi hơi chuyển, tràn ngập ánh sáng phong lưu: "Hơn nữa ta tạm thời vẫn chưa muốn ngươi chết mất."
Vì không muốn bị ghép vào tội lãng phí lương thực, tôi ăn!
Vì thế, tôi vùi đầu vào trong mì thịt bò, hùng hùng hổ hổ ăn.
Phỏng chừng là thật sự đói, không bao lâu, một bát mì thịt bò liền bị tôi ăn tới đáy luôn.
Tôi lau lau miệng, nhìn Thịnh hồ ly đối diện, thật cẩn thận hỏi: "Cái kia... Tiểu đệ đệ của nhà ngươi, hôm qua có phải vọt đến lưng hay không a?"
Thịnh hồ ly nâng mắt lên, trong con ngươi hổ phách lan tràn ánh sáng tươi đẹp mà mê hoặc: "Yên tâm, tiểu đệ đệ nhà ta, thân thể khỏe mạnh, không dễ xảy ra chuyện đâu."
"Cũng phải, cũng phải." Tôi cười nịnh hót.
Thịnh hồ ly từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp sữa bò, nói: "Uống đi."
Hộp sữa bò trên mặt bàn bóng loáng lướt qua, vững vàng dừng lại trước mặt tôi.
Quả thật là hộp sữa bò quán quân trượt băng.
Tôi nhìn kỹ, cư nhiên là nhãn hiệu bình thường tôi thích uống.
Môi khẽ mím, lông mi bên phải khẽ máy, trong lòng bắt đầu sinh nghi.
Vừa là mì bò, vừa là sữa bò, Thịnh hồ ly này.
Thế nhưng lại có chủ ý quỷ gì đây?
Trong lòng không giữ được câu nói, lập tức đem cái vấn đề này nói ra.
Thịnh hồ ly nâng gương mặt tinh tế, yêu nghiệt kia lên, nhẹ giọng nói: "Tối qua lúc ta nghiệm hàng, phát hiện bộ ngực ngươi so với mong chờ của ta có chênh lệch nhất định, vì thế, hi vọng ngươi có thể ăn nhiều chút, tẩm bổ, chuẩn bị cho lần sau chúng ta lên giường.
Lông mày tôi nhăn khẽ, hai tay bóp hộp sữa bò.
Sữa bò là vừa lấy ra từ trong tủ lạnh, trên hộp hơi có cảm giác mát, cầm lâu, trong lòng bàn tay tràn đầy bọt nước.
Tôi nói: "Thích Du Kiệt, ta nghĩ sẽ không có lần sau đâu."
"Vì sao?" Hắn lại không hề ngạc nhiên, chỉ là im lặng hỏi dò. Ánh mặt trời chiếu rọi mặt hắn, phủ lên khuôn mặt hắn một tầng vàng nhạt, chói mắt tôi.
Tôi nói: "Ta cũng không biết, nhưng, chính là làm không được. Không phải vấn đề của ngươi, là vấn đề của ta."
Ý cười từ khóe miệng hắn mở ra phơi phới, giống như gợn sóng liên tục truyền tới trong mắt, trong con mắt hẹp mảnh tuấn mĩ kia, lại xuất hiện một thứ gọi là tạo nghiệt: "Nhưng ta có dự cảm, chúng ta sẽ thành công."
Tôi bĩu môi, đặt hộp sữa bò trên bàn, hơi dùng lực, theo đường cũ đưa cho hắn.
Trên bàn, lưu lại một vệt nước, không biết lúc nào mới có thể tiêu tan.
Tôi đứng lên, duỗi lưng một cái, nói: "Ta vẫn còn có việc, không nói giỡn với ngươi nữa."
Nói xong, tôi cầm món quà tặng Đồng Diêu xuất viện đi ra khỏi phòng khám bệnh, không nhìn hắn nữa.
Có tâm sự, bước chân trái lại nhẹ đi nhiều, tôi không có giống như trước đây phong phong quang quang chạy vọt vào phòng bệnh, mà lặng lẽ đi vào.
Đi tới trước phòng bệnh của Đồng Diêu, đang chuẩn bị mở cửa, lại nghe thấy một đoạn đối thoại.
Sài Sài nói: "Cái gì? Ôn Phủ Mịch sắp cùng An Hinh đính hôn?"
Đồng Diêu nói: "Nói là ngày 15 tháng sau sẽ đính hôn, là mẹ hắn nói cho ta."
Sài Sài nói: "Thế Ôn Phủ Mịch nói thế nào?"
Đồng Diêu nói: "Hắn chỉ chấp nhận, ngoài ra cũng không nói gì."
Sài Sài nói: "Chuyện này ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho Thực Sắc."
Đồng Diêu nói: "Cô ấy sẽ có một ngày nào đó biết được thôi."
Sài Sài nói: "Dù sao cũng không phải bây giờ."
Bọn họ còn tiếp tục nói, nhưng giọng nói kia lại vô cùng xa xôi, mơ mơ hồ hồ, giống như đang nằm mơ vậy.
Trong đầu tôi trong nháy mắt trống rỗng, giống như một tia ánh sáng trắng vô cùng chói mắt tiến vào trong óc tôi.
Sau khi tia sáng mạnh mẽ kia đi qua, trước mắt lại yên bình trở lại.
Ôn Phủ Mịch cùng An Hinh.
Quả nhiên, hai người vẫn bên nhau rồi.
Cũng khó trách, nam tài nữ mạo, ông trời tác hợp cho.
Thực sự nên chúc mừng Ôn Phủ Mịch, hắn cuối cùng cũng sắp thực hiện được mộng tưởng từ nhỏ rồi.
Trong hành trình vương tử giải cứu công chúa, ngoài ác long, cũng sẽ gặp phải một số dã nha đầu.
Tác dụng của dã nha đầu chính là, cùng vương tử yêu đương, để vương tử hiểu được, hóa ra người trong lòng hắn yêu nhất vẫn là công chúa.
Tôi chính là một dã nha đầu trong sinh mệnh của Ôn Phủ Mịch.
Không có ai nguyện ý trở thành vật hi sinh, nhưng khi sinh mệnh phân công cho ngươi vai diễn này, ngươi không thể có năng lực từ chối diễn.
Tôi cảm thấy một bàn tay chặt chẽ bắt lấy cổ họng tôi, chặt đến nỗi tôi không thở nổi.
Tôi biết, bàn tay này, là của tôi.
Tôi dựa vào trên vách tường bệnh viện, để mặc cảm giác lạnh lẽo kia thấm vào toàn thân.
Đợi sau khi hơi tỉnh táo lại, tôi hít một hơi thật sâu, cố ý tăng tiếng bước chân, giả vờ thành bộ dáng vừa đến, đẩy cửa đi vào.
Phỏng chừng tôi diễn không tồi, hai người cũng không có sinh nghi.
Đồng Diêu nhìn hộp tôi cầm trên tay, cười bảo: "Không thể tưởng được, các ngươi có nghĩa khí như thế, cư nhiên còn giúp ta chuẩn bị bánh ngọt chúc mừng ta ra viện."
"Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem bọn ta là ai?" Tôi mặt mày hớn hở, nói: "Mau mở ra xem xem."
Đồng Diêu cười hi hi tiếp nhận, nhưng vừa mở cái hộp ra, mặt liền bỗng chốc "xoạt" trắng đi.
Tôi và Sài Sài cười tà mị.
Bên trong đó quả thật là bánh ngọt.
Chẳng qua, họa tiết trên bánh ngọt, lại là một cái tiểu kê kê bị gẫy.
Nhìn thấy tình hình đó, Đồng Diêu nghĩ tới một màn thảm thiết mà bản thân trải qua, đương nhiên lộ vẻ xúc động sợ hãi.
Tiếp đó, tôi tiễn hắn và Sài Sài lên xe, mà bản thân, lại đứng trước cổng bệnh viện hồi lâu.
Ánh mặt trời, yên lặng chiếu xuống, hắt toàn thân tôi, nhiệt độ ấm áp đó đem nụ cười trên khóe môi tôi hòa tan.
Hóa ra, Ôn Phủ Mịch đã tiến lên phía trước rồi.
Tôi, đã trở thành hồi ức của hắn.
Đã trở thành cái bóng nhàn nhạt trên bức tranh thủy mặc.
Hóa ra, chỉ có tôi vẫn dậm chân tại chỗ.
Bên má, bỗng nhiên có cảm giác mát chậm rãi rơi xuống, chạm vào, đúng là ẩm ướt.
Nước mắt, là nước mắt.
Trước cổng bệnh viện, lại là đường cái, người đi xe cộ như nước chảy, rộn ràng ấm áp.
Tim, bỗng nhiên đau đớn như bị dao cắt.
Bỗng nhiên tỉnh ngộ, bản thân chẳng qua cũng chỉ là một khách qua đường trong sinh mệnh của Ôn Phủ Mịch mà thôi.
Chỉ lưu lại tên họ cùng bóng dáng.
Bỗng nhiên lúc đó, trong cơ thể có một loại cảm xúc đang bành trướng, đè nén ngũ tạng lục phủ của tôi.
Đau không thể chịu được.
Tôi cần phải giải phóng.
Tôi hiểu rồi, bản thân cần phải giải phóng.
Bước chân tăng tốc di động, tôi mặc kệ ánh mắt kinh ngạc xung quanh, chạy nhanh trên đại sảnh bệnh viện.
Gìay cao gót trên mặt nền sáng bóng phát ra tiếng lanh lảnh.
Mỗi một lần hạ xuống, đều đánh vào tim tôi, trái tim run rẩy.
Nhưng mỗi lần run rẩy, chỉ có thể gạt đi một số hạt bụi không quan trọng.
Nhưng những thứ lắng đọng không thể gạt đi được, đều là những ký ức liên quan đến Ôn Phủ Mịch.
Bộ dáng của hắn, giọng nói của hắn, nhiệt độ cơ thể của hắn, hơi thở của hắn.
Nhớ đủ loại, tôi không có khả năng quên đi.
Tôi cần có một người đến giúp tôi.
Tôi cần có nhiệt độ cơ thể lửa nóng đem những kí ức đau khổ bốc hơi hết.
Tôi không ngừng chạy nhanh, trong lòng giống như lửa, đốt cháy tất cả lý trí.
Không kịp đợi thang máy, bước chân tôi không ngừng, trực tiếp chạy lên tầng 10, đến phòng khám bệnh của chính mình.
Xuyên qua kính cửa sổ, tôi nhìn thấy chính mình hiện tại.
Trên trán đều là mồ hôi, khiến sợi tóc dính bết, vướng thành bức tranh xinh đẹp.
Hai má đỏ hồng, thấp thoáng dự báo tình cảm mãnh liệt.
Mà đôi mắt, là ánh sáng trong suốt không gì so được, lấp lánh ánh sáng khêu gợi.
Tôi đóng cửa lại, khóa chặt lại từ bên trong.
Thịnh Du Kiệt ngẩng đầu, nhìn tôi, bỗng nhiên trong mắt có hơi kinh ngạc.
Tôi từng bước đi về phía hắn, giày cao gót 7 tấc, gõ như tấm lòng kiên định.
Tôi vươn tay, vuốt ve Thịnh Du Kiệt, từng chút di động xuống dưới, giống như muốn dùng lòng bàn tay mình, ghi lại gương mặt hắn.
Tay, đi qua mi tâm mượt mà của hắn, xẹt qua chiếc mũi cao thẳng của hắn, rơi vào làn môi mềm mại của hắn, đến nơi chiếc cằm thanh tú của hắn.
Lưu luyến phút chốc, tiếp tục xuống dưới, một tay bắt lấy vạt áo của hắn.
Cũng không biết lấy đâu ra khí lực, tôi nhấc hắn lên, đẩy đến chiếc giường bệnh sau tấm bình phong.
Giường đơn màu trắng, áo khoác màu trắng, Thịnh Du Kiệt màu trắng.
Hắn nửa nằm trên giường bệnh, ánh mặt trời lặng lẽ chiếu rọi gương mặt trơn bóng giống đồ sứ của hắn.
"Ngươi đang làm gì?" Hắn hỏi, giọng nói yên tĩnh giống như ánh mặt trời.
Tôi đi qua, một chân nhấc lên, nửa quỳ trên giường bệnh, mông hơi vểnh lên, phác ra độ cong mê hoặc.
Mà đôi môi tô son nhạt, để sát má hắn, dùng giọng nói hoàn toàn là của nữ nhân nói: "Ta muốn đè ngươi, muốn ngươi, ăn thịt ngươi."
Lông mi hắn nhẹ nhướn lên, trong nháy mắt run run rơi xuống vô số ánh sáng đào hoa mê hoặc: "Ngươi không hối hận?"
Môi tôi, môi màu hồng nhạt, áp sát vành tai hắn, đè thấp thanh âm, nói: "Sẽ không hối hận, nhưng, ta sẽ không chịu trách nhiệm ngươi đâu."
Đôi mắt dài hẹp mị hoặc kia của Thích Du Kiệt, rất chậm rất chậm nhíu lại, đáy mắt là một đóa hoa lửa ngấm dần trong nước.
Chầm chậm trong nước mà bùng cháy.
Hắn bỗng nhiên xoay người một cái, đè tôi trên giường bệnh.
Phạm vi hoạt động của một người trên giường bệnh là rất ít, vì thế, lại yêu cầu chúng tôi gắt gao dán lấy nhau, phát ra nhiệt độ càng lớn.
Trên giường đơn, là hơi nước tiêu độc thanh khiết, mà Thịnh Du Kiệt ở trên người tôi, cũng tản ra một loại hương vị quen thuộc.
Tôi bị ôm lấy chặt chẽ, cảm giác được sự an tâm trước nay chưa từng có.
Thịnh Du Kiệt nhìn tôi, dường như là muốn từ trong mắt tôi tìm cái gì đó.
Tôi cố gắng nhìn lại hắn, gắng sức khóa lại tất cả cảm xúc.
Trong mắt tôi cuối cùng có cái gì, tôi nhìn không được.
Điều tôi nhìn được là, dưới cái trán bị tóc che lấp mất, mặt mày Thích Du Kiệt lại che phủ sự dịu dàng tinh tế.
Một loại dịu dàng chưa bao giờ có.
Hắn đột nhiên cúi thân mình, hôn tôi.
Nụ hôn đó, vô cùng nóng bỏng, thiêu đốt người, không có hương vị an phận hòa hoãn.
Cái lưỡi linh hoạt của hắn, trực tiếp cạy mở môi tôi, tiến vào bên trong miệng, như binh sĩ dũng mãnh, công thành chiếm đất, không có một điểm chần chừ.
Cái lưỡi mềm mại, quấn quýt tôi, chặt chẽ, giống như đang biểu thị quyền lợi của bản thân.
Hắn không ngừng mút nước mật của tôi, hút hết dưỡng khí của tôi, đoạt từng tấc đất trong miệng tôi.
Nụ hôn này, mãnh liệt, triền miên, tràn ngập kích tình phảng phất muốn làm kiệt quệ sức sống sinh mệnh của chúng tôi.
Hô hấp của chúng tôi, dung hợp cùng lẫn nhau, cũng không phân rõ được lẫn nhau.
Nhiệt độ cơ thể của chúng tôi, dần dần tăng cao, giống như muốn đem đối phương hòa tan.
Mỗi lẫn khi đôi môi dán chặt lẫn nhau của chúng tôi tách ra, sẽ phát ra một loại âm thanh khêu gợi thanh thúy, dần dần nhập vào trong da, tại cơ thể mỗi người không ngừng khuếch tán, trở thành thứ âm nhạc khêu gợi nhất, khiêu khích đầu thần kinh mẫn cảm.
Chúng tôi vội vàng từ trong miệng đối phương đoạt lấy dưỡng khí tươi mới, đoạt lấy linh dược thư hoãn kích tình.
Tôi nhớ lại loại tư vị tình dục của thân thể kia, bắt đầu không khống chế được kích động mà run rẩy, toàn thân mỗi chỗ có da đều hiện ra một tầng mồ hôi mỏng.
Không có bất cứ dấu hiệu gì, Thích Du Kiệt đột nhiên bắt đầu rời khỏi môi tôi.
Nhưng ngay sau đó, môi hắn, liền đến cái gáy cổ mẫn cảm của tôi, hắn tinh tế hôn, theo đường vân của làn da, không ngừng tìm kiếm, rất quen thuộc.
Môi lưỡi nóng bỏng đó, chầm chậm trượt, liếm liếm qua xương quai xanh của tôi, tiếp đó, bắt đầu cắn mở cúc áo tôi.
Một cái, một cái, một cái.
Không hoảng, không vội, không loạn, trong nhàn nhã mang theo khêu gợi.
Áo chậm rãi rơi rớt, lộ ra màu đen của nội y, bao vây cái vật tròn trịa của tôi.
Thịnh Du Kiệt đem đầu vùi trong ngực tôi, hôn hôn, liếm liếm, trên làn da trần trụi của tôi, ném xuống độc dược chí mạng.
Tôi nhắm mắt, cong người, hưởng thụ nụ hôn dẫn người sa đọa của hắn.