Chương : 36
Ô Thiên Đức bị một cước đá trúng, xương cốt không biết gãy mấy cái. Suýt nữa thì ngưng khí.
Hơi khó khăn ngồi dậy, thấy trong sân thế cuộc hắn sợ mất mật. Nén đau chạy đi muốn lên ngựa chạy trốn.
“Ế, vị này Ô gia chứ, lúc này bận đi đâu nhé”
Như địa ngục tiếng vọng vậy vang lên tai. Gian nan ngẩng đầu nhìn đang xách một người đi đến Tống Khuyết hắn nặn ra nụ cười nói:
“Tiểu huynh đệ, việc này ta nhận tài. Hôm nay là ta không đúng, ngươi tha ta lần này, sau này ta tất thâm tạ được không?”
Nhìn thoáng qua kia 3 người đã bắt đầu lạnh thi thể, Tống Khuyết cười nhạt:
“Thâm tạ, không biết là bao nhiêu thâm?”
“Huynh đệ, ta có thể thề với trời tuyệt không dám tìm ngươi trả thù. Hơn nữa sẽ dâng lên hậu lễ tặng, nếu có sai với ắt sẽ bị trời tru đất diệt.”
Thề, kiếp trước không biết bao danh nhân lên mạng thề, hứa. Rồi cuối cùng chỉ là đánh rắm đây. Lời thề có thể tin, heo mẹ cũng leo cây.
“Ta còn tin vào người chết nhân phẩm hơn”.
Ô Thiên Đức nghe hắn nói thế mặt như tro tàn, vội khuyên:
“Tiểu huynh đệ, ngươi không thể giết ta. Sư phụ ta là Phong Hàn”.
“Hừ, thế càng không thể tha ngươi” - Tống Khuyết cả kinh.
“Huynh đệ, cần gì như thế. Ngươi giết ta Hắc Hổ bang sẽ không tha cho ngươi, chi bằng thả ta. Ta xem ngươi chưa từng học võ, chỉ có một thân thần lực, ta có thể cầu sư phụ thu ngươi làm đồ. Lúc đó chúng ta sẽ thành sư huynh đệ, với tài năng của ngươi chắc chắn sẽ chẳng mấy mà nổi tiếng, lúc đó ta còn muốn nịnh bợ ngươi đây”.
“Thu đồ thì không cần, nhưng nếu Ô gia có thể đem 1 thân võ công truyền cho ta, ta cũng có thể cho ngài bớt đi nỗi đau thể xác đây”.
Vậy là không có chuyện thương lượng.
Ô Thiên Đức hai mắt oán độc nhìn hắn, gằn từng chữ nói:
“Như vậy ta sẽ xuống dưới xem ngươi chết thế nào”.
Nói rồi cũng là quyết đoán, lấy lay vỗ mạnh lên đầu.
“Oành”
Đầu lâu ứng tiếng biến dạng, thất khiếu đổ máu, thân thể hắn cũng là chậm rãi ngã xuống.
Tống Khuyết cũng là kinh hãi, không ngờ kẻ này lòng dạ độc ác đến thế.
Nhưng như thế càng kiên định việc hắn giết đối phương là đúng. Nếu kẻ này còn sống, đối với hắn trả thù chắc hẳn sẽ là không chết không ngừng.
Lục lọi 4 người, chỉ được 4 thanh cung, 3 thanh đao cùng hơn 130 lượng bạc. Chủ yếu là trong người vị kia Ô Gia có 100 lượng rồi.
Đây hẳn là tiền mua mệnh mình.
Cũng quá rẻ đi, thật không có ánh mắt. Chết là đáng đời.
Tống đại quan nhân khó chịu nghĩ. Thật không biết đây mới chỉ là tiền đặt cọc ban đầu.
Nhìn nhìn 4 thanh cung, trong đó có 1 thanh khác biệt, màu ám vàng, so với những thanh còn lại dài hơn. Thử kéo cung thì cần hơn 300 cân mới có thể kéo mãn. Tống Khuyết nâng nâng trong tay khá hài lòng.
Thu hoạch là phong phú, xong cục diện để lại cũng là một đống hỗn loạn.
Tống Khuyết vò vò đầu, cuối cùng nhìn về phía Quách Sơn thở dài, đá đá hắn đem hắn tỉnh.
.....
Quách Sơn hôm nay trải qua đúng là bi kịch.
Hắn gặp được ác mộng, trong mộng gặp Tống Khuyết giết người như nghóe, mấy người bọn hắn bị nhân gia tam quyền lưỡng cước răng rắc. Khi tỉnh dậy chứng kiến kia khuôn mặt ác ma tươi cười, mắt hắn xám như tro tàn.
Bi kịch hơn nữa là không phải nằm mộng.
Lồm cồm bò dậy, nước mắt nước mũi chảy ròng Quách Sơn quỳ xuống chính là bái:
“Tống gia, ngài tha cho tiểu nhân đi, tiểu nhân chính là chỉ nghe theo lệnh thôi”.
Đối diện thiếu niên thở dài:
“Quách mặt rỗ a Quách mặt rỗ, ta cũng muốn tha ngươi nha. Nhưng ngươi xem đã giết nhiều người như vậy, để lại ngươi cũng là tai họa nha”.
Quách Sơn nghe thế gan mật đều nứt, nhìn quanh mấy cỗ thi thể, hạ thân không thể không chế được ướt một mảng, khóc hô:
“Tống gia, Tống gia, xin ngài thương xót. Tha ta đi, ta cái gì cũng không nói. Đúng, ta còn có thể làm chứng Triệu gia phụ tử muốn hại ngài a”.
Tống Khuyết thấy hắn bộ dáng này ghét bỏ nhíu mày, nhẫn nại nói:
“Ân, cũng không phải không thể. Vậy ngươi trước hết mau đem những gì mình biết nói ra xem”.
Có thể không chết, Quách mặt rỗ mừng như điên. Sao dám dấu diếm, êm tai đem chuyện đầu đuôi kể ra.
Tống Khuyết im lặng ngồi nghe hắn trần thuật, lát sau mới trầm ngâm:
“Vậy ngươi nói, ngoài những người ở đây ra, còn ai biết được chuyện này?”.
“Tống gia, hẳn là chỉ còn lão Thôn trưởng cùng Triệu chưởng quỹ biết được việc này. Triệu Hổ hắn muốn bí mật bắt ngài ép hỏi ra võ công bí tịch nên luôn mãi dặn dò Ô Thiên Đức bọn họ làm việc bí ẩn”.
Quách Sơn vì mạng sống, bán người cũng là tương đương dứt khoát.
“Triệu chưởng quỹ hắn có biết người Triệu Hổ bọn hắn đối phó là ta?”
“Không có, Tống gia. Thực ra hắn cũng không biết được nhiều. Triệu Tài Vinh chỉ nói muốn nhờ hắn giới thiệu người mua hung. Sau đó qua hắn làm quen với mấy người Ô gia tử đệ. Còn chuyện sau đó gặp Ô Thiên Đức và kế hoạch sau này hắn hoàn toàn không hay biết”.
Như vậy chỉ còn cha con Triệu gia, còn Triệu chưởng quỹ cũng coi là mối nguy nhưng chưa phải nguy cấp nhất.
Chuyện cũng chưa đến mức bết bát nhất. Tống Khuyết thầm nghĩ.
Nhưng cũng mẹ nó không dễ dàng đến đâu.
Hắn đau đầu xoa xoa huyệt thái dương. Việc này dấu là dấu không hết, chỉ là tránh cho quá sớm tra đến mình thôi.
Không biết hấp thụ một đống dược liệu kia xong mình có đủ sức chống lại Hắc Hổ bang đuổi giết?
Đau đầu nha.
Tống Khuyết vuốt vuốt trán, suy nghĩ đối sách.
Quách Sơn thì kinh hồn táng đảm, nằm im lặng lẽ theo dõi hắn.
Ngẩn người, nhìn Sơn Tước trên đầu bay qua bay lại Tống Khuyết giật mình hoảng hốt.
Hắn nghĩ đến một việc.
Không biết phân hồn hắn có thể hay không đồng thời sử dụng không gian trữ vật nha.
Nghĩ liền làm, Tống Khuyết vội vàng thử nghiệm.
Kết quả làm hắn mừng rỡ như điên.
Cộng sinh trên Sơn Tước phân hồn vậy mà có thể dùng không gian.
Tuy muốn thu vào không gian đồ vật có chút khó khăn. Còn tùy thuộc vào vật ký sinh lớn nhỏ, thần hồn cường độ đại loại thế. Hắn thử mãi cho ra kết luận chủ ký sinh chỉ có thể thu vào những đồ vật không vượt qua sức nâng của bản thân.
Như côn trùng hầu như không thể thu đồ vào không gian, Sơn Tước ngược lại có thể thu vào những đồ vật mình nhấc lên được.
Nhưng từ không gian bỏ đồ vật ra lại thực đơn giản. Không có hạn chế gì, nghĩ là được.
Như vậy sự việc hôm nay còn có chuyển cơ.
Ít ra có thể khuấy cho đám nước này đục lên, hắn Tống Khuyết tối thiểu còn tránh né được một đoạn thời gian.
Mà thứ hắn cần nhất bây giờ là thời gian để phát triển.
Hưng phấn quay sang Quách Sơn hỏi:
“Ô gia bảo là ở đâu”
Tuy ngạc nhiên vì cái gì hắn sẽ hỏi như vậy, nhưng Quách mặt rỗ vẫn là thành thật đáp:
“Tống gia, Ô gia bảo đi từ cửa Bắc của Hoàng Diệp trấn lên hơn 30 dặm là tới”.
“Rất tốt”.
Cười tán thưởng nhìn qua, trong ánh mắt nịnh nọt của Quách mặt rỗ cho hắn một bàn tay làm hắn tiếp tục vinh quang ngất đi. Tống Khuyết lúc này mới đi lên thu thập hết các thi thể bỏ vào trong không gian.
May mà không gian hắn gần đây không thiếu mở rộng. Bây giờ mỗi chiều đã được tầm 1,5m. Nhờ thế mới nhét đủ thi thể 4 người.
Tập trung tinh thần điều động Sơn Tước bay về phía mạn Bắc của Hoàng Diệp trấn. Chọn một địa điểm ven đường cách cửa thành không xa hắn mới hạ thấp xuống, từ không gian lần lượt thả ra 4 cỗ thi thể.
Bay lên cao nhìn dưới đường ngổn ngang nằm 4 người, Tống Khuyết lúc này mới hài lòng trở về.
Đợi Sơn Tước trở về, đã đem chiến trường thu thập lại một phen Tống Khuyết lúc này mới đánh xe hồi thôn.
“Tiếc là ta không biết cưỡi ngựa, nếu không hẳn có thể đuổi theo Triệu Hổ một phen”
Tống Khuyết trong lòng âm thầm tiếc nuối, tính toán về nhà phải lập tức học được cưỡi ngựa.
Còn ngựa ở đâu ra, tất nhiên là do Ô huynh đám người ban tặng. Bọn họ để lại ven đường 3 con ngựa cùng 1 con lừa rồi cứ thế bay đi mất rồi.
Vốn Tống Khuyết còn định đem đám này gia súc giết hết tránh lộ tẩy, nhưng đã nghĩ được cách đem manh mối làm loạn hết lên. Việc này không cần cũng được.
Dù sao hắn cũng không cầu dấu được bao lâu, hắn chỉ cần chút thời gian để lớn lên thôi.
“Triệu gia, bây giờ cũng nên tính toán sổ sách”
Tống đại quan nhân ánh mắt băng hàn nhìn về phía xa.
......
Lại nói Triệu Hổ,
Nhặt về được một mạng hắn nào dám chậm trễ, giục ngựa chạy như điên.
Đi qua thôn, nhìn trước mặt Triệu gia viện tử trước mắt hắn mới nhảy ngựa, cuống cuồng chạy vào.
“Lão cha, lão cha, không xong rồi”.
Triệu Tài Vinh cả ngày hôm nay cảm thấy tâm thần không yên. Nằm trong sân hắn nghe tiếng người sô cửa cùng tiếng nhi tử la lớn cả người như nhập hầm băng. Nhìn con trai hấp tấp lại đây mới run giọng hỏi:
“Làm... làm sao?”
“Lão cha, chúng ta chạy ngay thôi. Đợi Tống Khuyết kia tiểu tử quay về cha con ta sẽ không còn mạng”.
Xong.
Thật xảy ra chuyện.
Lão Triệu tâm như tro tàn, không thể tin hỏi:
“Hắn nhìn thấy ngươi sao? Làm sao lại như thế, Không phải mọi việc mười đã chắc chín nha”
Hôm qua lão Triệu là cũng có cùng vào thành, mọi chuyện bàn bạc xong rồi hắn mới vội vã quay về để lo tiền bạc. Cùng với chuẩn bị nhân thủ, chỉ cần nghe tin là sẵn sàng đến Tống gia, Lý gia tịch biên gia sản đây.
Làm sao lại ra nông nỗi này.
“Lão cha, đừng nhắc nữa. Một đám phế vật nha, chỉ biết khoác lác. Ngài không thấy bọn chúng gặp tiểu tử kia chỉ tam quyền lưỡng cước đã bị chơi chết. Chúng ta đi mau nha”.
“Đi, đi đâu”.
Triệu Tài Vinh mặt đồi phế, trong thôn có một con đường độc đạo đến trong trấn. Bây giờ đi chả phải chui đầu vào rọ sao.
“Lão cha, chúng ta trốn vào Đại Lĩnh sơn, còn hơn ở lại bị hắn chém chết nha”.
Trốn cũng chưa chắc được bao lâu, hơn nữa lão Triệu an nhàn quen, bây giờ vào đó trốn cũng chưa chắc còn cái mạng đi ra đây. Còn trông chờ vào Hổ gia, đây là cái gì mặt hàng làm cha hắn còn không biết sao.
Cưỡng ép cho lòng tỉnh táo, lão Triệu bay nhanh suy nghĩ:
“Không được gấp, ngươi cho lão tử kể lại đầu đuôi mọi việc”
Người như kiến bò chảo nóng Hổ gia thấy lão cha còn thời gian nghe chuyện. Gấp vô cùng, nhưng không làm gì được đành nhanh mồm nhanh miệng kể lại.
Nghe nhi tử nói, tuy có thêm mắm thêm muối hiềm nghi nhưng sự thật chắc không khác mấy. Lão Triệu mới trầm ngâm nói:
“Như vậy tiểu tử kia thật giết đồ đệ của Phong bang chủ, ai cho hắn lá gan nha”.
“Còn gan mật gì nữa lão cha, hắn không giết người, người ta cũng chém chết hắn. Chúng ta mau chạy”.
“Im mồm, nghiệt tử. Không thành đại sự được cũng”.
Lão Triệu thẹn quá quát lớn, Hổ gia ủy khuất đến dậm chân.
“Mọi việc có lẽ có đường thương lượng”.
Nghe lão cha nói thế, Hổ gia 2 mắt sáng lên. Đối với cha mình xảo trá hắn là bội phục không thôi. Chẳng lẽ hôm nay mệnh cha con hắn còn chưa tuyệt.
Hơi khó khăn ngồi dậy, thấy trong sân thế cuộc hắn sợ mất mật. Nén đau chạy đi muốn lên ngựa chạy trốn.
“Ế, vị này Ô gia chứ, lúc này bận đi đâu nhé”
Như địa ngục tiếng vọng vậy vang lên tai. Gian nan ngẩng đầu nhìn đang xách một người đi đến Tống Khuyết hắn nặn ra nụ cười nói:
“Tiểu huynh đệ, việc này ta nhận tài. Hôm nay là ta không đúng, ngươi tha ta lần này, sau này ta tất thâm tạ được không?”
Nhìn thoáng qua kia 3 người đã bắt đầu lạnh thi thể, Tống Khuyết cười nhạt:
“Thâm tạ, không biết là bao nhiêu thâm?”
“Huynh đệ, ta có thể thề với trời tuyệt không dám tìm ngươi trả thù. Hơn nữa sẽ dâng lên hậu lễ tặng, nếu có sai với ắt sẽ bị trời tru đất diệt.”
Thề, kiếp trước không biết bao danh nhân lên mạng thề, hứa. Rồi cuối cùng chỉ là đánh rắm đây. Lời thề có thể tin, heo mẹ cũng leo cây.
“Ta còn tin vào người chết nhân phẩm hơn”.
Ô Thiên Đức nghe hắn nói thế mặt như tro tàn, vội khuyên:
“Tiểu huynh đệ, ngươi không thể giết ta. Sư phụ ta là Phong Hàn”.
“Hừ, thế càng không thể tha ngươi” - Tống Khuyết cả kinh.
“Huynh đệ, cần gì như thế. Ngươi giết ta Hắc Hổ bang sẽ không tha cho ngươi, chi bằng thả ta. Ta xem ngươi chưa từng học võ, chỉ có một thân thần lực, ta có thể cầu sư phụ thu ngươi làm đồ. Lúc đó chúng ta sẽ thành sư huynh đệ, với tài năng của ngươi chắc chắn sẽ chẳng mấy mà nổi tiếng, lúc đó ta còn muốn nịnh bợ ngươi đây”.
“Thu đồ thì không cần, nhưng nếu Ô gia có thể đem 1 thân võ công truyền cho ta, ta cũng có thể cho ngài bớt đi nỗi đau thể xác đây”.
Vậy là không có chuyện thương lượng.
Ô Thiên Đức hai mắt oán độc nhìn hắn, gằn từng chữ nói:
“Như vậy ta sẽ xuống dưới xem ngươi chết thế nào”.
Nói rồi cũng là quyết đoán, lấy lay vỗ mạnh lên đầu.
“Oành”
Đầu lâu ứng tiếng biến dạng, thất khiếu đổ máu, thân thể hắn cũng là chậm rãi ngã xuống.
Tống Khuyết cũng là kinh hãi, không ngờ kẻ này lòng dạ độc ác đến thế.
Nhưng như thế càng kiên định việc hắn giết đối phương là đúng. Nếu kẻ này còn sống, đối với hắn trả thù chắc hẳn sẽ là không chết không ngừng.
Lục lọi 4 người, chỉ được 4 thanh cung, 3 thanh đao cùng hơn 130 lượng bạc. Chủ yếu là trong người vị kia Ô Gia có 100 lượng rồi.
Đây hẳn là tiền mua mệnh mình.
Cũng quá rẻ đi, thật không có ánh mắt. Chết là đáng đời.
Tống đại quan nhân khó chịu nghĩ. Thật không biết đây mới chỉ là tiền đặt cọc ban đầu.
Nhìn nhìn 4 thanh cung, trong đó có 1 thanh khác biệt, màu ám vàng, so với những thanh còn lại dài hơn. Thử kéo cung thì cần hơn 300 cân mới có thể kéo mãn. Tống Khuyết nâng nâng trong tay khá hài lòng.
Thu hoạch là phong phú, xong cục diện để lại cũng là một đống hỗn loạn.
Tống Khuyết vò vò đầu, cuối cùng nhìn về phía Quách Sơn thở dài, đá đá hắn đem hắn tỉnh.
.....
Quách Sơn hôm nay trải qua đúng là bi kịch.
Hắn gặp được ác mộng, trong mộng gặp Tống Khuyết giết người như nghóe, mấy người bọn hắn bị nhân gia tam quyền lưỡng cước răng rắc. Khi tỉnh dậy chứng kiến kia khuôn mặt ác ma tươi cười, mắt hắn xám như tro tàn.
Bi kịch hơn nữa là không phải nằm mộng.
Lồm cồm bò dậy, nước mắt nước mũi chảy ròng Quách Sơn quỳ xuống chính là bái:
“Tống gia, ngài tha cho tiểu nhân đi, tiểu nhân chính là chỉ nghe theo lệnh thôi”.
Đối diện thiếu niên thở dài:
“Quách mặt rỗ a Quách mặt rỗ, ta cũng muốn tha ngươi nha. Nhưng ngươi xem đã giết nhiều người như vậy, để lại ngươi cũng là tai họa nha”.
Quách Sơn nghe thế gan mật đều nứt, nhìn quanh mấy cỗ thi thể, hạ thân không thể không chế được ướt một mảng, khóc hô:
“Tống gia, Tống gia, xin ngài thương xót. Tha ta đi, ta cái gì cũng không nói. Đúng, ta còn có thể làm chứng Triệu gia phụ tử muốn hại ngài a”.
Tống Khuyết thấy hắn bộ dáng này ghét bỏ nhíu mày, nhẫn nại nói:
“Ân, cũng không phải không thể. Vậy ngươi trước hết mau đem những gì mình biết nói ra xem”.
Có thể không chết, Quách mặt rỗ mừng như điên. Sao dám dấu diếm, êm tai đem chuyện đầu đuôi kể ra.
Tống Khuyết im lặng ngồi nghe hắn trần thuật, lát sau mới trầm ngâm:
“Vậy ngươi nói, ngoài những người ở đây ra, còn ai biết được chuyện này?”.
“Tống gia, hẳn là chỉ còn lão Thôn trưởng cùng Triệu chưởng quỹ biết được việc này. Triệu Hổ hắn muốn bí mật bắt ngài ép hỏi ra võ công bí tịch nên luôn mãi dặn dò Ô Thiên Đức bọn họ làm việc bí ẩn”.
Quách Sơn vì mạng sống, bán người cũng là tương đương dứt khoát.
“Triệu chưởng quỹ hắn có biết người Triệu Hổ bọn hắn đối phó là ta?”
“Không có, Tống gia. Thực ra hắn cũng không biết được nhiều. Triệu Tài Vinh chỉ nói muốn nhờ hắn giới thiệu người mua hung. Sau đó qua hắn làm quen với mấy người Ô gia tử đệ. Còn chuyện sau đó gặp Ô Thiên Đức và kế hoạch sau này hắn hoàn toàn không hay biết”.
Như vậy chỉ còn cha con Triệu gia, còn Triệu chưởng quỹ cũng coi là mối nguy nhưng chưa phải nguy cấp nhất.
Chuyện cũng chưa đến mức bết bát nhất. Tống Khuyết thầm nghĩ.
Nhưng cũng mẹ nó không dễ dàng đến đâu.
Hắn đau đầu xoa xoa huyệt thái dương. Việc này dấu là dấu không hết, chỉ là tránh cho quá sớm tra đến mình thôi.
Không biết hấp thụ một đống dược liệu kia xong mình có đủ sức chống lại Hắc Hổ bang đuổi giết?
Đau đầu nha.
Tống Khuyết vuốt vuốt trán, suy nghĩ đối sách.
Quách Sơn thì kinh hồn táng đảm, nằm im lặng lẽ theo dõi hắn.
Ngẩn người, nhìn Sơn Tước trên đầu bay qua bay lại Tống Khuyết giật mình hoảng hốt.
Hắn nghĩ đến một việc.
Không biết phân hồn hắn có thể hay không đồng thời sử dụng không gian trữ vật nha.
Nghĩ liền làm, Tống Khuyết vội vàng thử nghiệm.
Kết quả làm hắn mừng rỡ như điên.
Cộng sinh trên Sơn Tước phân hồn vậy mà có thể dùng không gian.
Tuy muốn thu vào không gian đồ vật có chút khó khăn. Còn tùy thuộc vào vật ký sinh lớn nhỏ, thần hồn cường độ đại loại thế. Hắn thử mãi cho ra kết luận chủ ký sinh chỉ có thể thu vào những đồ vật không vượt qua sức nâng của bản thân.
Như côn trùng hầu như không thể thu đồ vào không gian, Sơn Tước ngược lại có thể thu vào những đồ vật mình nhấc lên được.
Nhưng từ không gian bỏ đồ vật ra lại thực đơn giản. Không có hạn chế gì, nghĩ là được.
Như vậy sự việc hôm nay còn có chuyển cơ.
Ít ra có thể khuấy cho đám nước này đục lên, hắn Tống Khuyết tối thiểu còn tránh né được một đoạn thời gian.
Mà thứ hắn cần nhất bây giờ là thời gian để phát triển.
Hưng phấn quay sang Quách Sơn hỏi:
“Ô gia bảo là ở đâu”
Tuy ngạc nhiên vì cái gì hắn sẽ hỏi như vậy, nhưng Quách mặt rỗ vẫn là thành thật đáp:
“Tống gia, Ô gia bảo đi từ cửa Bắc của Hoàng Diệp trấn lên hơn 30 dặm là tới”.
“Rất tốt”.
Cười tán thưởng nhìn qua, trong ánh mắt nịnh nọt của Quách mặt rỗ cho hắn một bàn tay làm hắn tiếp tục vinh quang ngất đi. Tống Khuyết lúc này mới đi lên thu thập hết các thi thể bỏ vào trong không gian.
May mà không gian hắn gần đây không thiếu mở rộng. Bây giờ mỗi chiều đã được tầm 1,5m. Nhờ thế mới nhét đủ thi thể 4 người.
Tập trung tinh thần điều động Sơn Tước bay về phía mạn Bắc của Hoàng Diệp trấn. Chọn một địa điểm ven đường cách cửa thành không xa hắn mới hạ thấp xuống, từ không gian lần lượt thả ra 4 cỗ thi thể.
Bay lên cao nhìn dưới đường ngổn ngang nằm 4 người, Tống Khuyết lúc này mới hài lòng trở về.
Đợi Sơn Tước trở về, đã đem chiến trường thu thập lại một phen Tống Khuyết lúc này mới đánh xe hồi thôn.
“Tiếc là ta không biết cưỡi ngựa, nếu không hẳn có thể đuổi theo Triệu Hổ một phen”
Tống Khuyết trong lòng âm thầm tiếc nuối, tính toán về nhà phải lập tức học được cưỡi ngựa.
Còn ngựa ở đâu ra, tất nhiên là do Ô huynh đám người ban tặng. Bọn họ để lại ven đường 3 con ngựa cùng 1 con lừa rồi cứ thế bay đi mất rồi.
Vốn Tống Khuyết còn định đem đám này gia súc giết hết tránh lộ tẩy, nhưng đã nghĩ được cách đem manh mối làm loạn hết lên. Việc này không cần cũng được.
Dù sao hắn cũng không cầu dấu được bao lâu, hắn chỉ cần chút thời gian để lớn lên thôi.
“Triệu gia, bây giờ cũng nên tính toán sổ sách”
Tống đại quan nhân ánh mắt băng hàn nhìn về phía xa.
......
Lại nói Triệu Hổ,
Nhặt về được một mạng hắn nào dám chậm trễ, giục ngựa chạy như điên.
Đi qua thôn, nhìn trước mặt Triệu gia viện tử trước mắt hắn mới nhảy ngựa, cuống cuồng chạy vào.
“Lão cha, lão cha, không xong rồi”.
Triệu Tài Vinh cả ngày hôm nay cảm thấy tâm thần không yên. Nằm trong sân hắn nghe tiếng người sô cửa cùng tiếng nhi tử la lớn cả người như nhập hầm băng. Nhìn con trai hấp tấp lại đây mới run giọng hỏi:
“Làm... làm sao?”
“Lão cha, chúng ta chạy ngay thôi. Đợi Tống Khuyết kia tiểu tử quay về cha con ta sẽ không còn mạng”.
Xong.
Thật xảy ra chuyện.
Lão Triệu tâm như tro tàn, không thể tin hỏi:
“Hắn nhìn thấy ngươi sao? Làm sao lại như thế, Không phải mọi việc mười đã chắc chín nha”
Hôm qua lão Triệu là cũng có cùng vào thành, mọi chuyện bàn bạc xong rồi hắn mới vội vã quay về để lo tiền bạc. Cùng với chuẩn bị nhân thủ, chỉ cần nghe tin là sẵn sàng đến Tống gia, Lý gia tịch biên gia sản đây.
Làm sao lại ra nông nỗi này.
“Lão cha, đừng nhắc nữa. Một đám phế vật nha, chỉ biết khoác lác. Ngài không thấy bọn chúng gặp tiểu tử kia chỉ tam quyền lưỡng cước đã bị chơi chết. Chúng ta đi mau nha”.
“Đi, đi đâu”.
Triệu Tài Vinh mặt đồi phế, trong thôn có một con đường độc đạo đến trong trấn. Bây giờ đi chả phải chui đầu vào rọ sao.
“Lão cha, chúng ta trốn vào Đại Lĩnh sơn, còn hơn ở lại bị hắn chém chết nha”.
Trốn cũng chưa chắc được bao lâu, hơn nữa lão Triệu an nhàn quen, bây giờ vào đó trốn cũng chưa chắc còn cái mạng đi ra đây. Còn trông chờ vào Hổ gia, đây là cái gì mặt hàng làm cha hắn còn không biết sao.
Cưỡng ép cho lòng tỉnh táo, lão Triệu bay nhanh suy nghĩ:
“Không được gấp, ngươi cho lão tử kể lại đầu đuôi mọi việc”
Người như kiến bò chảo nóng Hổ gia thấy lão cha còn thời gian nghe chuyện. Gấp vô cùng, nhưng không làm gì được đành nhanh mồm nhanh miệng kể lại.
Nghe nhi tử nói, tuy có thêm mắm thêm muối hiềm nghi nhưng sự thật chắc không khác mấy. Lão Triệu mới trầm ngâm nói:
“Như vậy tiểu tử kia thật giết đồ đệ của Phong bang chủ, ai cho hắn lá gan nha”.
“Còn gan mật gì nữa lão cha, hắn không giết người, người ta cũng chém chết hắn. Chúng ta mau chạy”.
“Im mồm, nghiệt tử. Không thành đại sự được cũng”.
Lão Triệu thẹn quá quát lớn, Hổ gia ủy khuất đến dậm chân.
“Mọi việc có lẽ có đường thương lượng”.
Nghe lão cha nói thế, Hổ gia 2 mắt sáng lên. Đối với cha mình xảo trá hắn là bội phục không thôi. Chẳng lẽ hôm nay mệnh cha con hắn còn chưa tuyệt.