Chương 20: Hoành thánh
Thủy Dung nhìn cô gái, lại nhìn sữa dê cùng bánh trong tay, còn rất nóng, cô liền cầm chén để lên quầy hàng, chờ cô gái này ăn xong cơm thì sữa dê cùng bánh cũng nguội.
Mèo nhỏ không giống với con người, con người thích đồ ăn nóng hầm hập. Mà đầu lưỡi của mèo nhỏ rất mẫn cảm, vô cùng sợ nóng. Nằm trong vòng tay của con người, độ ấm có lẽ hơi cao so với bọn nó, nhưng vẫn có thể tiếp thu.
Bạn trai Trần Viện Viện có tính cách khác với cô ấy, Lam Tĩnh là người ôn nhu cẩn thận, lại rất yêu bạn gái mình. Chỉ là chàng trai này tính cách tương đối giống con gái, hắn chiếu cố rất nhiều chi tiết trong phương diện sinh hoạt cô không thể tưởng tượng được, đôi khi có thể làm tính nôn nóng của cô hận không thể hung hăng đấm một cái.
Trước mạt thế Lam Tĩnh là chuyên viên trang điểm, chủ yếu phục vụ cho khách nữ. Cho nên khuôn mặt trang điểm của Trần Viện Viện, cũng không phải là do cô ấy làm.
Đến nỗi vì sao một chuyên viên trang điểm giỏi sẽ trang điểm cho bạn gái mình thành một "Người chết"?
Kỳ thật chủ yếu vẫn là Trần Viện Viện không đủ kiên nhẫn, thời điểm bị ấn ở trên giường để trang điểm, bụng vang không ngừng. Phần mũi cũng chỉ mới phủ một tầng phấn, biểu tình vô cùng vặn vẹo, còn chưa tán đều, cũng chưa thể phủ phấn ở phần gáy cùng tai, cô liền đem bạn trai đang dong dong dài dài trang điểm đẩy ngã trên giường, áp mặt xuống hơn phân nữa phấn trên mặt đều rơi xuống người đối phương.
Hôn thâm tình một lúc, thần trí đối phương đang hoảng hốt ý loạn tình mê. Vẻ mặt cô đạm nhiên liền chạy lấy người. Rất giống tra nữ vô tình, xuống lầu ăn ngon.
Thủy Dung dẫn Trần Viện Viện đi vào nhà ăn, phát hiện bốn thanh niên trên thực tế đã ăn hết đồ ăn trên bàn, chỉ là cơm hơi nhiều, hiện tại một đám nằm liệt trên ghế vẫn không nhúc nhích giống như bốn con mèo lười nhác đang tiêu thực, lười biếng nói không nên lời khiến người khác bật cười.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)
"Ăn cơm xong, chỉ cần đem chén dĩa để mâm đồ ăn thu về chỗ là được." Thủy Dung dặn dò một câu, xem bộ dáng bọn họ là biết trước mạt thế chắc hẳn là ăn không ít nơi, nhà trọ cô không có người phục vụ, làm khách tự bưng cũng là bất đắc dĩ.
Nhóm thanh niên lười nhác gật đầu, nhưng ý tứ nhúc nhích một chút cũng không có.
"Thực đơn bữa sáng trong tiệm được dán lên vách tường, quý khách nếu muốn ăn món nào, chỉ cần nói với tôi là được."
Thủy Dung chỉ thực đơn trên vách tường, sau đó nói với Trần Viện Viện.
Trần Viện Viện nhìn thực đơn, a lên một tiếng. "Chủng loại còn rất phong phú, hm.. Để tôi xem, hai chén hoành thánh.. thịt tươi, hai bánh nướng tương vừng, hai trứng bạch thủy, hai đĩa dưa muối nhỏ, lại đến.. Hai bánh bao thịt bò hành tây nhỏ đi!"
Bạn trai cô tính con gái, cũng là nam nhân, ăn nhiều hơn cô, ngày thường đồ ăn không đầy đủ, hắn đều để cho cô ăn, hiện tại có đủ đồ ăn, Trần Viện Viện cũng là đau lòng bạn trai muốn sủng hắn thật tốt.
"Vâng! Tổng cộng món quý khách chọn là.." Thủy Dung lặp lại một lần nữa, sau đó ở thương thành hệ thống mua nguyên liệu, phòng bếp lập tức liền có tiếng rửa rau xắt rau.
Nghe được phòng bếp có động tĩnh, Trần Viện Viện vô cùng ngạc nhiên, giống lão tam đi nhìn lén, nhìn đến phòng bếp nhỏ người máy nấu nướng như Na Tra, tức khắc trừng to mắt miệng há to có thể nhét vừa một quả trứng gà.
"Oa! Chủ tiệm cũng quá được đi? Người máy này thật uy phong nha!"
Thủy Dung nhìn ánh mắt khiếp sợ cùng kính nể không thôi của Trần Viện Viện. Người máy cầm dao múa may thái rau có gì uy phong.
"Lát nữa đợi người máy nấu nướng nhắc nhở, đèn sáng lên là đã nấu xong, đi lấy cơm là được." Thủy Dung chỉ phòng bếp chỗ lấy cơm có cái đèn nhỏ, lại chỉ mặt bên cửa sổ ở phòng bếp nói.
"Tốt tốt! Không thành vấn đề!" Trần Viện Viện thông cảm liên tục gật đầu, cô cũng biết đối phương vội vàng muốn chăm sóc mèo.
Ở chung với cô gái sảng khoái như vậy đặc biệt làm người khác thấy thật thoải mái, Thủy Dung cười với cô ấy, liền vội vàng đi xem bé mèo mới nhặt.
Thủy Dung trở lại đại sảnh, phát hiện Dương Sắt Sắt đỏ mắt tía tai đã không còn, cô cũng không thèm để ý. Trong tiệm có đồ vật bảo vệ, không ai có thể lấy đồ vật trong tiệm mang đi, đồng thời cũng không thể trộm được bất luận là đồ vật được bày ra bán.
"Meo meo! Tiểu gia hỏa nên ăn chút đi." Thủy Dung bưng chén nhỏ độ ấm vừa tốt, sau đó để lên mặt đất. Tiếp theo mở bao đặt mèo, ôm tiểu gia hỏa thành thật không nháo ra.
"Ai nha, tỉnh rồi? Thật đáng yêu!" Thủy Dung ôm mèo giống tư thế ôm em bé, nhìn nó không giãy giụa, hoàn toàn không giống động vật hoang dã, Thủy Dung cười xán lạn.
Lúc trước thời điểm đến cửa hàng thú cưng xem Sơn Trúc, tên kia tuy rằng không cắn không cào người, nhưng không có ngoan như vậy.
Vuốt lông mèo, Thủy Dung đem nó đặt lên mặt đất, xê dịch chén cơm, làm tiểu gia hỏa có thể thuận lợi ăn.
"Quất Bảo, tên của mày là Quất Bảo được không?" Thủy Dung vuốt ve lông mèo, lớn tiếng dọa người an bài xong tên của mèo nhỏ.
"Ô!" đối mạt với hương thơm đồ ăn tứ phía, mèo nhỏ không có ăn một cách hung mãnh, mà là nâng cái đầu nhỏ có vòng Elizabeth nghiêm túc nhìn mặt Thủy Dung.
Thủy Dung bị đôi mắt ngập nước của mèo nhỏ nhìn đến tâm mềm nhũn, duỗi tay xoa lông mèo.
"Mau ăn đi nha, bụng nhỏ tao sờ qua, bẹp bẹp, vừa thấy liền biết là đã lâu chưa ăn gì rồi đúng không?" Thủy Dung đau lòng lại sờ đầu tiểu gia hỏa, nhéo nhéo phần lông lỗ tai cảm giác rất tốt.
Phần thân dưới của mèo cương cứng lên, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại. Cúi đầu bắt đầu liếm láp phần sữa dê bột trong chén cùng với nãi bánh mềm mại.
Thật ngoan! Thủy Dung cũng không dám nghĩ, mèo nhỏ thế nhưng cứ như vậy ngoan ngoãn ăn cơm. Phải biết rằng cho dù là được mang từ cửa hàng thú cưng về nhà, hoàn cảnh bị thay đổi, nhiều hay ít mèo đều sẽ phát sinh ra phản ứng bị kích ứng, bệnh kén ăn, tránh né, đây đều là biểu hiện bình thường.
Tiểu gia hỏa có thái độ quen thuộc, càng chạm đến trái tim Thủy Dung. Trong nhất thời, địa vị của Sơn Trúc trong tim Thủy Dung tràn ngập nguy cơ đe dọa.
"Ngoan! Ăn nhiều một chút, ăn no mới có sức." Thủy Dung thấy tiểu gia hỏa cúi đầu ăn không ngừng, đầu không ngẩng lên.
"Chủ.. Chủ tiệm?" Người đàn ông trung niên bước tới, có chút ngượng ngùng chà xát tay, cúi đầu muốn nói gì đó.
Thủy Dung nhìn bộ dáng khó xử của hắn, liền hỏi. "Quý khách có điều gì yêu cầu sao?"
"Này.. Liền, haiz!" Người đàn ông thở dài, nhưng nghĩ đến đứa con ở trong phòng đang liếm môi, vẻ mặt rất đói muốn ăn, người đàn ông cười khổ, nói. "Là như thế này, con gái nhà tôi muốn ăn một chén hoành thánh, nhưng tôi cùng vợ lại lo lắng con bé sẽ bị cảm lạnh, trúng gió, cho nên..
Cho nên muốn hỏi có thể bưng thức ăn vào phòng hay không? Chủ tiệm yên tâm, chúng tôi sẽ không làm bẩn phòng đâu, đảm bảo!"
Vốn không nên khẩn trương, nhưng con gái dị hóa thể chất thật sự vô cùng đặc thù, rất sợ cảm lạnh, trúng gió. Đặc biệt là trong tiệm thường có nhiều người đi ra đi vào, một khi mở cửa khó tránh sẽ có gió lạnh tiến vào.
Phòng bệnh hơn chữa bệnh, thân thể của cô bé thật sự là lăn lộn dậy không nổi.
Thủy Dung còn tưởng rằng chuyện gì đó lớn, cô không để bụng vẫy tay. "Tuy rằng trong tiệm chúng tôi có nhà ăn, nhưng không có quy định là không được đem đồ ăn vào phòng, quý khách không cần lo lắng, chúng tôi cho phép."
Trên thực tế có nhà ăn là để cho khách ở lầu hai nơi để ăn, không cần lên xuống thang lầu, có người lại không thích đem đồ ăn vào phòng ngủ ăn, cho nên mới có một nhà ăn nhỏ, nếu bánh mì có thể ở trong phòng ăn thì cũng sẽ không ngại đồ ăn khác ăn ở trong phòng.
"Cảm ơn, kia.. Kia thật tốt quá." Người đàn ông trung niên mừng rỡ không thôi, nhà trọ này an toàn sạch sẽ, lại rất thoải mái, vô cùng thích hợp để con gái nhà mình ở đây dưỡng bệnh, người đàn ông quyết định quan sát mấy ngày, nếu nguy hiểm, hắn liền một mình ra ngoài đi tìm thực vật lục tinh cấp năm.
"Vâng, đúng rồi, cô bé muốn ăn hoành thánh, không biết muốn ăn nhân gì? Tôi còn nhớ rõ các loại nhân của hoành thánh, không cần vào nhà ăn chọn thực đơn, tôi ở đây cũng có thể hạ đơn. Hạ xong đơn thì chờ một lát."
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)
Thủy Dung cũng không nghĩ vào lại nhà ăn lần nữa, tiểu gia hỏa còn chưa ăn xong bánh, cô cũng không đi.
"À, tốt. Nhân nào cũng được." Người đàn ông sợ mang đến phiền toái, hắn vội vàng nói.
Thủy Dung suy nghĩ một chút, nhà ăn nhỏ có hai loại nhân là hoành thánh nhân thịt tươi và hoành thánh nhân tôm bóc vỏ, cũng không biết cô bé thích loại nào.
Cô nói với người đàn ông, trong tiệm trước mắt chỉ có hai loại nhân, hỏi hắn muốn chọn loại nào, người đàn ông sửng sốt, suy nghĩ rồi nói. "Mỗi loại một phần đi, vợ tôi cũng đã lâu không ăn đồ ăn nóng hổi, chủ tiệm còn món nào rẻ mà nhiều không?"
Người đàn ông này là người yêu thương vợ con, hắn muốn cho vợ cùng con gái ăn ngon, còn hắn thì có thể lấp đầy bụng là được.
Nụ cười trên mặt Thủy Dung trở nên chân thành hơn rất nhiều, tuy rằng hiện tại là mạt thế, chuyện xấu nào cũng có thể phát sinh, nhưng tình cảm của mọi người cũng không hề biến mất, nhà trọ của cô tuy rằng trước mắt chỉ có không đến mười lăm người ở, nhưng tình thân, tình bạn, tình yêu đều có đủ, làm cho Thủy Dung cảm thấy thế giới này vẫn rất tốt đẹp, tuy rằng mọi người sinh hoạt còn khó khăn, nhưng còn sống, tâm cũng không chết, là rất tốt, cho dù là mạt thế thì có gì để sợ hãi?
Mèo nhỏ không giống với con người, con người thích đồ ăn nóng hầm hập. Mà đầu lưỡi của mèo nhỏ rất mẫn cảm, vô cùng sợ nóng. Nằm trong vòng tay của con người, độ ấm có lẽ hơi cao so với bọn nó, nhưng vẫn có thể tiếp thu.
Bạn trai Trần Viện Viện có tính cách khác với cô ấy, Lam Tĩnh là người ôn nhu cẩn thận, lại rất yêu bạn gái mình. Chỉ là chàng trai này tính cách tương đối giống con gái, hắn chiếu cố rất nhiều chi tiết trong phương diện sinh hoạt cô không thể tưởng tượng được, đôi khi có thể làm tính nôn nóng của cô hận không thể hung hăng đấm một cái.
Trước mạt thế Lam Tĩnh là chuyên viên trang điểm, chủ yếu phục vụ cho khách nữ. Cho nên khuôn mặt trang điểm của Trần Viện Viện, cũng không phải là do cô ấy làm.
Đến nỗi vì sao một chuyên viên trang điểm giỏi sẽ trang điểm cho bạn gái mình thành một "Người chết"?
Kỳ thật chủ yếu vẫn là Trần Viện Viện không đủ kiên nhẫn, thời điểm bị ấn ở trên giường để trang điểm, bụng vang không ngừng. Phần mũi cũng chỉ mới phủ một tầng phấn, biểu tình vô cùng vặn vẹo, còn chưa tán đều, cũng chưa thể phủ phấn ở phần gáy cùng tai, cô liền đem bạn trai đang dong dong dài dài trang điểm đẩy ngã trên giường, áp mặt xuống hơn phân nữa phấn trên mặt đều rơi xuống người đối phương.
Hôn thâm tình một lúc, thần trí đối phương đang hoảng hốt ý loạn tình mê. Vẻ mặt cô đạm nhiên liền chạy lấy người. Rất giống tra nữ vô tình, xuống lầu ăn ngon.
Thủy Dung dẫn Trần Viện Viện đi vào nhà ăn, phát hiện bốn thanh niên trên thực tế đã ăn hết đồ ăn trên bàn, chỉ là cơm hơi nhiều, hiện tại một đám nằm liệt trên ghế vẫn không nhúc nhích giống như bốn con mèo lười nhác đang tiêu thực, lười biếng nói không nên lời khiến người khác bật cười.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)
"Ăn cơm xong, chỉ cần đem chén dĩa để mâm đồ ăn thu về chỗ là được." Thủy Dung dặn dò một câu, xem bộ dáng bọn họ là biết trước mạt thế chắc hẳn là ăn không ít nơi, nhà trọ cô không có người phục vụ, làm khách tự bưng cũng là bất đắc dĩ.
Nhóm thanh niên lười nhác gật đầu, nhưng ý tứ nhúc nhích một chút cũng không có.
"Thực đơn bữa sáng trong tiệm được dán lên vách tường, quý khách nếu muốn ăn món nào, chỉ cần nói với tôi là được."
Thủy Dung chỉ thực đơn trên vách tường, sau đó nói với Trần Viện Viện.
Trần Viện Viện nhìn thực đơn, a lên một tiếng. "Chủng loại còn rất phong phú, hm.. Để tôi xem, hai chén hoành thánh.. thịt tươi, hai bánh nướng tương vừng, hai trứng bạch thủy, hai đĩa dưa muối nhỏ, lại đến.. Hai bánh bao thịt bò hành tây nhỏ đi!"
Bạn trai cô tính con gái, cũng là nam nhân, ăn nhiều hơn cô, ngày thường đồ ăn không đầy đủ, hắn đều để cho cô ăn, hiện tại có đủ đồ ăn, Trần Viện Viện cũng là đau lòng bạn trai muốn sủng hắn thật tốt.
"Vâng! Tổng cộng món quý khách chọn là.." Thủy Dung lặp lại một lần nữa, sau đó ở thương thành hệ thống mua nguyên liệu, phòng bếp lập tức liền có tiếng rửa rau xắt rau.
Nghe được phòng bếp có động tĩnh, Trần Viện Viện vô cùng ngạc nhiên, giống lão tam đi nhìn lén, nhìn đến phòng bếp nhỏ người máy nấu nướng như Na Tra, tức khắc trừng to mắt miệng há to có thể nhét vừa một quả trứng gà.
"Oa! Chủ tiệm cũng quá được đi? Người máy này thật uy phong nha!"
Thủy Dung nhìn ánh mắt khiếp sợ cùng kính nể không thôi của Trần Viện Viện. Người máy cầm dao múa may thái rau có gì uy phong.
"Lát nữa đợi người máy nấu nướng nhắc nhở, đèn sáng lên là đã nấu xong, đi lấy cơm là được." Thủy Dung chỉ phòng bếp chỗ lấy cơm có cái đèn nhỏ, lại chỉ mặt bên cửa sổ ở phòng bếp nói.
"Tốt tốt! Không thành vấn đề!" Trần Viện Viện thông cảm liên tục gật đầu, cô cũng biết đối phương vội vàng muốn chăm sóc mèo.
Ở chung với cô gái sảng khoái như vậy đặc biệt làm người khác thấy thật thoải mái, Thủy Dung cười với cô ấy, liền vội vàng đi xem bé mèo mới nhặt.
Thủy Dung trở lại đại sảnh, phát hiện Dương Sắt Sắt đỏ mắt tía tai đã không còn, cô cũng không thèm để ý. Trong tiệm có đồ vật bảo vệ, không ai có thể lấy đồ vật trong tiệm mang đi, đồng thời cũng không thể trộm được bất luận là đồ vật được bày ra bán.
"Meo meo! Tiểu gia hỏa nên ăn chút đi." Thủy Dung bưng chén nhỏ độ ấm vừa tốt, sau đó để lên mặt đất. Tiếp theo mở bao đặt mèo, ôm tiểu gia hỏa thành thật không nháo ra.
"Ai nha, tỉnh rồi? Thật đáng yêu!" Thủy Dung ôm mèo giống tư thế ôm em bé, nhìn nó không giãy giụa, hoàn toàn không giống động vật hoang dã, Thủy Dung cười xán lạn.
Lúc trước thời điểm đến cửa hàng thú cưng xem Sơn Trúc, tên kia tuy rằng không cắn không cào người, nhưng không có ngoan như vậy.
Vuốt lông mèo, Thủy Dung đem nó đặt lên mặt đất, xê dịch chén cơm, làm tiểu gia hỏa có thể thuận lợi ăn.
"Quất Bảo, tên của mày là Quất Bảo được không?" Thủy Dung vuốt ve lông mèo, lớn tiếng dọa người an bài xong tên của mèo nhỏ.
"Ô!" đối mạt với hương thơm đồ ăn tứ phía, mèo nhỏ không có ăn một cách hung mãnh, mà là nâng cái đầu nhỏ có vòng Elizabeth nghiêm túc nhìn mặt Thủy Dung.
Thủy Dung bị đôi mắt ngập nước của mèo nhỏ nhìn đến tâm mềm nhũn, duỗi tay xoa lông mèo.
"Mau ăn đi nha, bụng nhỏ tao sờ qua, bẹp bẹp, vừa thấy liền biết là đã lâu chưa ăn gì rồi đúng không?" Thủy Dung đau lòng lại sờ đầu tiểu gia hỏa, nhéo nhéo phần lông lỗ tai cảm giác rất tốt.
Phần thân dưới của mèo cương cứng lên, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại. Cúi đầu bắt đầu liếm láp phần sữa dê bột trong chén cùng với nãi bánh mềm mại.
Thật ngoan! Thủy Dung cũng không dám nghĩ, mèo nhỏ thế nhưng cứ như vậy ngoan ngoãn ăn cơm. Phải biết rằng cho dù là được mang từ cửa hàng thú cưng về nhà, hoàn cảnh bị thay đổi, nhiều hay ít mèo đều sẽ phát sinh ra phản ứng bị kích ứng, bệnh kén ăn, tránh né, đây đều là biểu hiện bình thường.
Tiểu gia hỏa có thái độ quen thuộc, càng chạm đến trái tim Thủy Dung. Trong nhất thời, địa vị của Sơn Trúc trong tim Thủy Dung tràn ngập nguy cơ đe dọa.
"Ngoan! Ăn nhiều một chút, ăn no mới có sức." Thủy Dung thấy tiểu gia hỏa cúi đầu ăn không ngừng, đầu không ngẩng lên.
"Chủ.. Chủ tiệm?" Người đàn ông trung niên bước tới, có chút ngượng ngùng chà xát tay, cúi đầu muốn nói gì đó.
Thủy Dung nhìn bộ dáng khó xử của hắn, liền hỏi. "Quý khách có điều gì yêu cầu sao?"
"Này.. Liền, haiz!" Người đàn ông thở dài, nhưng nghĩ đến đứa con ở trong phòng đang liếm môi, vẻ mặt rất đói muốn ăn, người đàn ông cười khổ, nói. "Là như thế này, con gái nhà tôi muốn ăn một chén hoành thánh, nhưng tôi cùng vợ lại lo lắng con bé sẽ bị cảm lạnh, trúng gió, cho nên..
Cho nên muốn hỏi có thể bưng thức ăn vào phòng hay không? Chủ tiệm yên tâm, chúng tôi sẽ không làm bẩn phòng đâu, đảm bảo!"
Vốn không nên khẩn trương, nhưng con gái dị hóa thể chất thật sự vô cùng đặc thù, rất sợ cảm lạnh, trúng gió. Đặc biệt là trong tiệm thường có nhiều người đi ra đi vào, một khi mở cửa khó tránh sẽ có gió lạnh tiến vào.
Phòng bệnh hơn chữa bệnh, thân thể của cô bé thật sự là lăn lộn dậy không nổi.
Thủy Dung còn tưởng rằng chuyện gì đó lớn, cô không để bụng vẫy tay. "Tuy rằng trong tiệm chúng tôi có nhà ăn, nhưng không có quy định là không được đem đồ ăn vào phòng, quý khách không cần lo lắng, chúng tôi cho phép."
Trên thực tế có nhà ăn là để cho khách ở lầu hai nơi để ăn, không cần lên xuống thang lầu, có người lại không thích đem đồ ăn vào phòng ngủ ăn, cho nên mới có một nhà ăn nhỏ, nếu bánh mì có thể ở trong phòng ăn thì cũng sẽ không ngại đồ ăn khác ăn ở trong phòng.
"Cảm ơn, kia.. Kia thật tốt quá." Người đàn ông trung niên mừng rỡ không thôi, nhà trọ này an toàn sạch sẽ, lại rất thoải mái, vô cùng thích hợp để con gái nhà mình ở đây dưỡng bệnh, người đàn ông quyết định quan sát mấy ngày, nếu nguy hiểm, hắn liền một mình ra ngoài đi tìm thực vật lục tinh cấp năm.
"Vâng, đúng rồi, cô bé muốn ăn hoành thánh, không biết muốn ăn nhân gì? Tôi còn nhớ rõ các loại nhân của hoành thánh, không cần vào nhà ăn chọn thực đơn, tôi ở đây cũng có thể hạ đơn. Hạ xong đơn thì chờ một lát."
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)
Thủy Dung cũng không nghĩ vào lại nhà ăn lần nữa, tiểu gia hỏa còn chưa ăn xong bánh, cô cũng không đi.
"À, tốt. Nhân nào cũng được." Người đàn ông sợ mang đến phiền toái, hắn vội vàng nói.
Thủy Dung suy nghĩ một chút, nhà ăn nhỏ có hai loại nhân là hoành thánh nhân thịt tươi và hoành thánh nhân tôm bóc vỏ, cũng không biết cô bé thích loại nào.
Cô nói với người đàn ông, trong tiệm trước mắt chỉ có hai loại nhân, hỏi hắn muốn chọn loại nào, người đàn ông sửng sốt, suy nghĩ rồi nói. "Mỗi loại một phần đi, vợ tôi cũng đã lâu không ăn đồ ăn nóng hổi, chủ tiệm còn món nào rẻ mà nhiều không?"
Người đàn ông này là người yêu thương vợ con, hắn muốn cho vợ cùng con gái ăn ngon, còn hắn thì có thể lấp đầy bụng là được.
Nụ cười trên mặt Thủy Dung trở nên chân thành hơn rất nhiều, tuy rằng hiện tại là mạt thế, chuyện xấu nào cũng có thể phát sinh, nhưng tình cảm của mọi người cũng không hề biến mất, nhà trọ của cô tuy rằng trước mắt chỉ có không đến mười lăm người ở, nhưng tình thân, tình bạn, tình yêu đều có đủ, làm cho Thủy Dung cảm thấy thế giới này vẫn rất tốt đẹp, tuy rằng mọi người sinh hoạt còn khó khăn, nhưng còn sống, tâm cũng không chết, là rất tốt, cho dù là mạt thế thì có gì để sợ hãi?