Chương 10: Suy nghĩ
Dặn dò xong, Tiêu Vũ vận dụng linh lực biến mất trong đêm, Ngưng Nhi nhìn theo bóng dáng Tiêu Vũ trong lòng lúc này có nhiều suy nghĩ.
"Rốt cuộc ngươi là ai vậy Tiêu Vũ?"
Ngay từ lúc gặp nàng ban đầu, nàng chỉ nghĩ Tiêu Vũ là một người kỳ quái cho đến cảm thấy hứng thú, bây giờ Tiêu Vũ lại đem cho nàng một cảm giác thật bí ẩn.
"Hừ mình nghĩ gì vậy chứ?"
Lắc lắc đầu, nàng thu hồi suy nghĩ, ngay lập tức biến mất.
Bên ngoài vòng bảo vệ Minh Văn.
Nhiếp Ly hắn lúc này vẫn quan sát Minh Văn dị động, lúc nãy hắn cùng với bọn Đỗ Trạch săn xong Giác Dương có đi xung quanh quan sát cho nên tới chỗ này.
"Sao không có dị động, kì quái?"
Nhiếp ly hắn lúc này cảm thấy kỳ quái, sau một lúc không thấy dị động. Hắn đi lại vòng tròn Minh Văn được vẽ bởi Tiêu Vũ.
"Kỳ quái, đây là Minh Văn Hoàng Kim cấp hiện tại có thể vẽ Minh Văn bảo vệ như vậy ở Quang Huy chi thành không nhiều lắm đã vậy đây còn là thí luyện chi địa hầu như không có đạo sư sẽ vào, như vậy chỉ thể là đệ tử, nhưng mà có thể là ai đây."
Nhiếp Ly hắn suy nghĩ tới lui cũng chỉ có một người mà hắn cảm thấy có thể nhưng lại không chắc chắn có phải nàng không.
Lại sắp đến tiết học của Thẩm Tú, Tiêu Vũ cảm thấy mệt vì ngồi ở đây không bằng về cái lều của mình để tu luyện còn tuyệt hơn.
Tiếu Ngưng Nhi như mọi lần, đều ở chổ ngồi của mình, đều toát ra vẻ lạnh lùng nhưng hôm nay nhìn nàng lại không khó tiếp cận ít đi vẻ sống chớ gần, không khó nhận ra tâm trạng của nàng rất vui, tuy khuôn mặt vẫn vô biểu tình.
Liếc nhìn sang nữ chủ Diệp Tử Vân thì thấy nàng đang rất hòa đồng với mọi người trò truyện vui vẻ trái ngược với Tiếu Ngưng Nhi.
"Hu hu tội nghiệp Ngưng Nhi quá đi, Vũ Vũ mau đi đến an ủi nàng đi."
Nhìn thấy Ngưng Nhi ngồi một mình trái ngược với Diệp Tử Vân, Tiểu Kỳ trong thức hải của Tiêu Vũ khóc chít chít, nàng cảm thấy tâm thật mệt.
"Làm gì phải lo lắng, ta bây giờ với nàng chỉ mới nói chuyện với nhau ngày hôm qua, mặc dù ta cứu nàng nhưng không có nghĩa nàng tin tưởng ta, thử hỏi một người luôn cảnh giác đối với mọi người, làm sao nàng lại không cảnh giác với ta, không có ai lại cứu một người mà không có mục đích cả."
Tiêu Vũ mỉm cười giải thích với Tiểu Kỳ, nàng không dám lên nói quá nhiều với Ngưng Nhi sợ nàng hiểu lầm mình có ý đồ gì.
Tuy là nghe Tiêu Vũ nói vậy nhưng Tiểu Kỳ vẫn có chút thấy không đúng.
"Vũ Vũ chẳng phải lúc Nhiếp Ly hắn giúp Ngưng Nhi nàng chẳng đã có chút tâm động với Nhiếp Ly sao, sao ngươi lại nhác thế."
"Hừm, ngươi lại quên, Nhiếp Ly hắn có vai chính quang hoàng, làm sao có thiếu nữ nào lại không cảm động một người nam nhân không có ánh nhìn dâm ô như những kẻ khác, đã vậy trong môi trường đêm thanh vắng lại là cơ hội tuyệt cho việc ám sinh tình tố giữa hai người, ta với Ngưng Nhi là hai nữ nhi không sao, nhưng Ngưng Nhi với Nhiếp Ly lại là nam nữ ngươi nghĩ ám sinh tình tố không phải là chuyện bình thường sao, lại nói Ngưng Nhi lúc này lại trong tình huống khó khăn, mềm lòng nhất vậy nên nàng đối với ta và Nhiếp Ly khác nhau lại là chuyện bình thường."
Về việc Ngưng Nhi có đối sử với nàng như nào cũng không sao, mong muốn của nàng đối với Ngưng Nhi vẫn vậy, làm nàng đứng trên người vạn trượng tỏa sáng.
Quay trở về việc chính, đánh giá xong Diệp Tử Vân, Tiêu Vũ nhìn sang kế bên Diệp Tử Vân là Thẩm Việt, cái tên quý tộc này ngạo nghễ ngẫng mặt đối diện Tiêu Vũ, nàng nhìn mà cảm thấy đôi mắt của mình thật tội nghiệp, Tiêu Vũ lại thấy Thẩm Việt khuôn mặt hiện lên vẻ châm chọc
"Trong hai tháng tăng lên Thanh Đồng nhất tinh, loại người như ngươi sao có thể làm được, nếu mà được chắc mặt trời sẽ mọc đằng Tây mất, há há há."
Tiêu Vũ nàng là chẳng thèm để mắt tới một tên hề nhảy dựng lên để lấy ánh nhìn đâu nhưng những người bên cạnh nàng thì lại khác.
Nhóm người Đỗ Trạch nghe lời này của Thẩm Việt lập tức đen mặt lại, nhưng cũng không dám làm gì.
Tuy Tiêu Vũ cũng là một đệ tử bình dân giống như Đỗ Trạch, Lục Phiêu, Nhiếp Ly tuy nhiên người ngoài nhìn vào đều thấy rõ ràng là Tiêu Vũ không thực sự dung nhập vào nhóm người Nhiếp Ly.
Tiêu Vũ không chỉ điểm nhiều như Nhiếp Ly cho bọn họ tìm đường tu luyện, nhưng Tiêu Vũ lại không kém, kiến thức của nàng bọn họ cũng đã lĩnh ngộ, không thua gì Nhiếp Ly, nên rất được mọi người trong nhóm tôn trọng.
"Nhiếp Ly, Tiêu Vũ tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
Đỗ Trạch hỏi, vì Nhiếp Ly đã không còn săn Giác Dương nữa, sỡ dĩ hỏi thêm Tiêu Vũ là vì hành động của bọn họ không hề nhỏ có lẽ Tiêu Vũ đã sớm biết.
"Ta không biết a." Tiêu Vũ nhún vai, nàng cần chi phải biết bọn hắn cần làm gì, điều đáng quan tâm bây giờ là cần tăng lên thực lực của bản thân, cùng với giúp Ngưng Nhi tăng lên thực lực.
Nhiếp Ly hắn lại cười thần bí nói: "Đợi tan học các ngươi sẽ biết!"
Lúc này Tiêu Vũ bị bọn Đỗ Trạch hỏi.
"Tiêu Vũ ngươi không tập luyện cùng bọn ta có sao không, khi ngươi đã cá cược với Thẩm Tú?"
"Không sao ta có cách luyện tập của mình."
Tiêu Vũ cười cười nàng mấy ngày hôm nay cũng rất nỗ lực để có thể lên tới Hoàng Kim đỉnh phong.
"Rốt cuộc ngươi là ai vậy Tiêu Vũ?"
Ngay từ lúc gặp nàng ban đầu, nàng chỉ nghĩ Tiêu Vũ là một người kỳ quái cho đến cảm thấy hứng thú, bây giờ Tiêu Vũ lại đem cho nàng một cảm giác thật bí ẩn.
"Hừ mình nghĩ gì vậy chứ?"
Lắc lắc đầu, nàng thu hồi suy nghĩ, ngay lập tức biến mất.
Bên ngoài vòng bảo vệ Minh Văn.
Nhiếp Ly hắn lúc này vẫn quan sát Minh Văn dị động, lúc nãy hắn cùng với bọn Đỗ Trạch săn xong Giác Dương có đi xung quanh quan sát cho nên tới chỗ này.
"Sao không có dị động, kì quái?"
Nhiếp ly hắn lúc này cảm thấy kỳ quái, sau một lúc không thấy dị động. Hắn đi lại vòng tròn Minh Văn được vẽ bởi Tiêu Vũ.
"Kỳ quái, đây là Minh Văn Hoàng Kim cấp hiện tại có thể vẽ Minh Văn bảo vệ như vậy ở Quang Huy chi thành không nhiều lắm đã vậy đây còn là thí luyện chi địa hầu như không có đạo sư sẽ vào, như vậy chỉ thể là đệ tử, nhưng mà có thể là ai đây."
Nhiếp Ly hắn suy nghĩ tới lui cũng chỉ có một người mà hắn cảm thấy có thể nhưng lại không chắc chắn có phải nàng không.
Lại sắp đến tiết học của Thẩm Tú, Tiêu Vũ cảm thấy mệt vì ngồi ở đây không bằng về cái lều của mình để tu luyện còn tuyệt hơn.
Tiếu Ngưng Nhi như mọi lần, đều ở chổ ngồi của mình, đều toát ra vẻ lạnh lùng nhưng hôm nay nhìn nàng lại không khó tiếp cận ít đi vẻ sống chớ gần, không khó nhận ra tâm trạng của nàng rất vui, tuy khuôn mặt vẫn vô biểu tình.
Liếc nhìn sang nữ chủ Diệp Tử Vân thì thấy nàng đang rất hòa đồng với mọi người trò truyện vui vẻ trái ngược với Tiếu Ngưng Nhi.
"Hu hu tội nghiệp Ngưng Nhi quá đi, Vũ Vũ mau đi đến an ủi nàng đi."
Nhìn thấy Ngưng Nhi ngồi một mình trái ngược với Diệp Tử Vân, Tiểu Kỳ trong thức hải của Tiêu Vũ khóc chít chít, nàng cảm thấy tâm thật mệt.
"Làm gì phải lo lắng, ta bây giờ với nàng chỉ mới nói chuyện với nhau ngày hôm qua, mặc dù ta cứu nàng nhưng không có nghĩa nàng tin tưởng ta, thử hỏi một người luôn cảnh giác đối với mọi người, làm sao nàng lại không cảnh giác với ta, không có ai lại cứu một người mà không có mục đích cả."
Tiêu Vũ mỉm cười giải thích với Tiểu Kỳ, nàng không dám lên nói quá nhiều với Ngưng Nhi sợ nàng hiểu lầm mình có ý đồ gì.
Tuy là nghe Tiêu Vũ nói vậy nhưng Tiểu Kỳ vẫn có chút thấy không đúng.
"Vũ Vũ chẳng phải lúc Nhiếp Ly hắn giúp Ngưng Nhi nàng chẳng đã có chút tâm động với Nhiếp Ly sao, sao ngươi lại nhác thế."
"Hừm, ngươi lại quên, Nhiếp Ly hắn có vai chính quang hoàng, làm sao có thiếu nữ nào lại không cảm động một người nam nhân không có ánh nhìn dâm ô như những kẻ khác, đã vậy trong môi trường đêm thanh vắng lại là cơ hội tuyệt cho việc ám sinh tình tố giữa hai người, ta với Ngưng Nhi là hai nữ nhi không sao, nhưng Ngưng Nhi với Nhiếp Ly lại là nam nữ ngươi nghĩ ám sinh tình tố không phải là chuyện bình thường sao, lại nói Ngưng Nhi lúc này lại trong tình huống khó khăn, mềm lòng nhất vậy nên nàng đối với ta và Nhiếp Ly khác nhau lại là chuyện bình thường."
Về việc Ngưng Nhi có đối sử với nàng như nào cũng không sao, mong muốn của nàng đối với Ngưng Nhi vẫn vậy, làm nàng đứng trên người vạn trượng tỏa sáng.
Quay trở về việc chính, đánh giá xong Diệp Tử Vân, Tiêu Vũ nhìn sang kế bên Diệp Tử Vân là Thẩm Việt, cái tên quý tộc này ngạo nghễ ngẫng mặt đối diện Tiêu Vũ, nàng nhìn mà cảm thấy đôi mắt của mình thật tội nghiệp, Tiêu Vũ lại thấy Thẩm Việt khuôn mặt hiện lên vẻ châm chọc
"Trong hai tháng tăng lên Thanh Đồng nhất tinh, loại người như ngươi sao có thể làm được, nếu mà được chắc mặt trời sẽ mọc đằng Tây mất, há há há."
Tiêu Vũ nàng là chẳng thèm để mắt tới một tên hề nhảy dựng lên để lấy ánh nhìn đâu nhưng những người bên cạnh nàng thì lại khác.
Nhóm người Đỗ Trạch nghe lời này của Thẩm Việt lập tức đen mặt lại, nhưng cũng không dám làm gì.
Tuy Tiêu Vũ cũng là một đệ tử bình dân giống như Đỗ Trạch, Lục Phiêu, Nhiếp Ly tuy nhiên người ngoài nhìn vào đều thấy rõ ràng là Tiêu Vũ không thực sự dung nhập vào nhóm người Nhiếp Ly.
Tiêu Vũ không chỉ điểm nhiều như Nhiếp Ly cho bọn họ tìm đường tu luyện, nhưng Tiêu Vũ lại không kém, kiến thức của nàng bọn họ cũng đã lĩnh ngộ, không thua gì Nhiếp Ly, nên rất được mọi người trong nhóm tôn trọng.
"Nhiếp Ly, Tiêu Vũ tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?"
Đỗ Trạch hỏi, vì Nhiếp Ly đã không còn săn Giác Dương nữa, sỡ dĩ hỏi thêm Tiêu Vũ là vì hành động của bọn họ không hề nhỏ có lẽ Tiêu Vũ đã sớm biết.
"Ta không biết a." Tiêu Vũ nhún vai, nàng cần chi phải biết bọn hắn cần làm gì, điều đáng quan tâm bây giờ là cần tăng lên thực lực của bản thân, cùng với giúp Ngưng Nhi tăng lên thực lực.
Nhiếp Ly hắn lại cười thần bí nói: "Đợi tan học các ngươi sẽ biết!"
Lúc này Tiêu Vũ bị bọn Đỗ Trạch hỏi.
"Tiêu Vũ ngươi không tập luyện cùng bọn ta có sao không, khi ngươi đã cá cược với Thẩm Tú?"
"Không sao ta có cách luyện tập của mình."
Tiêu Vũ cười cười nàng mấy ngày hôm nay cũng rất nỗ lực để có thể lên tới Hoàng Kim đỉnh phong.