Chương 19: Đã đi qua
Nhất thời Ngưng Nhi vô cùng khó hiểu, nhận thấy được ý nghĩ của nàng ấy, Tiêu Vũ giải thích.
"Đây là những nét Minh Văn cơ sở từ thấp đến cao, những Minh Văn mà ta hôm trước cãi nhau với Thẩm Tú về Minh Văn Xích Diễm Viêm Bạo, sỡ dĩ có thể nhận định có bao nhiêu nét là nhờ học những nét Minh Văn cơ sở này, ta học xong rồi giờ đưa lại cho ngươi."
Đây là quyển đường nét cơ sở của Minh Văn, những Minh Văn nhìn như rườm rà tuy nhiên khi tìm được những đường nét chủ chốt của Minh Văn thì việc hiểu và viết được Minh Văn cấp cao cũng không vấn đề gì, ví dụ có Minh Văn sẽ được viết đường nét rất cơ sở từ trong ra ngoài tuy nhiên họ sẽ thêm vào nhiều Minh Văn cấp cao nếu người xem không có cơ sở vững chắc, chắc chắn dễ bị rối bởi những đường Minh Văn cấp cao bên ngoài khiến cho người xem nghĩ rằng đây là Minh Văn phứt tạp không dễ phá giải.
Nhìn quyển cơ sở Minh Văn này nàng không biết nghĩ sao về Tiêu Vũ nữa, rõ ràng sẽ không ai sẵn sàng đối xử tốt với ngươi nếu không có lợi với bọn họ vậy mà Tiêu Vũ lại sẵn sàng đối xử tốt với nàng hết lần này đến lần khác, nếu nói không có ý gì khác thật khiến người không tin nổi, tuy nhiên nếu Tiêu Vũ muốn một cái gì đó từ nàng, thật sự làm nàng cảm giác mình còn có tác dụng gì đó với Tiêu Vũ.
Không trách Ngưng Nhi sẽ nghĩ như vậy, trong gia tộc nàng được xem như thiên tài nhưng cái danh thiên tài ấy cũng chỉ đổi lấy sự liên hôn của gia tộc làm nàng cảm thấy bất lực.
"Cảm ơn ngươi Tiêu Vũ."
"Không có gì, ngươi tiếp tục tu luyện đi."
Đưa cho Ngưng Nhi quyển Minh Văn cơ sở này chắc chắn với sự thông minh của nàng ấy sẽ tiến bộ hơn so với nàng rất nhiều.
Nghe theoTiêu Vũ nàng thử vận dụng linh hồn lực thử tu luyện Phong Lôi Dực Tiên quyết, tuy Thiên Địa Thần quyết tu luyện nhanh nhưng so với tốc độ Ngưng Nhi chẳng là gì cả.
Đến khi Tiếu Ngưng Nhi mở mắt ra Tiêu Vũ đã đi mất, nàng trong lòng nổi lên tia mất mác, nàng tuy không phải không có tiếp xúc nữ nhi nhưng người để nàng thể hiện sự kính trọng Tiêu Vũ lại là người đầu tiên, nghĩ đến nàng ấy nội tâm nàng không khỏi tràn đầy ấm áp.
Nếu như Tiêu Vũ không tới Thánh Lan học viên có lẽ nàng đã không như bây giờ, làm sao có thể tràn đầy hy vọng cho tương lai.
Nàng quyết định sẽ ở bên cạnh Tiêu Vũ cho tới lúc nàng ấy chán gét cảm thấy phiền mới buôn, về phòng của mình nàng ngay lập tức mở ra quyển đường nét cơ sở Minh Văn nghiên cứu, càng nhìn càng thấy khiếp sợ.
Trong quyển sách này nó ghi chi tiết tất tần tật về cấu tạo Minh Văn, cách tạo ra Minh Văn từ nét cơ sở nhưng lại phát huy rất nhiều công lực, trong đó có những Minh Văn lúc trước nàng đã từng xem qua ở Đồ Thư Quán cảm thấy tối nghĩa khó hiểu nhưng khi vận dụng cách chỉ dẫn trong đây nàng ngay lập tức hiểu được cách viết Minh Văn, cùng công lực của nó như thế nào.
Tiếu Ngưng Nhi không khỏi vui mừng, xem quyển sách này như trân bảo, tuyệt đối không thể cho ai biết về quyển sách này, càng xem Tiếu Ngưng Nhi nàng càng thấy nhiều thứ càng được khai sáng, nội tâm thầm nghĩ ông trời không phụ lòng người vì đã cho nàng quen biết một người con gái tuyệt vời như Tiêu Vũ.
Qua ngày hôm sau Tiêu Vũ cùng với Tiếu Ngưng Nhi hẹn nhau ăn bữa sáng do Ngưng Nhi chuẩn bị.
"Cám ơn ngươi Nhưng Nhi bữa sáng rất ngon."
"Đúng rồi Tiêu Vũ đây là không gian giới chỉ có chứa Tử Lam Thảo mà ngươi cần."
Ngưng Nhi vung tay từ không gian giới chỉ của mình lấy ra đưa tới trước mặt Tiêu Vũ.
"Cám ơn ngươi Ngưng Nhi."
Nhận thấy Tiêu Vũ cao hứng Tiếu Ngưng Nhi nàng cũng cao hứng theo.
Tạm biệt Ngưng Nhi, nàng đi tới chỗ nàng với Nhiếp Ly hẹn gặp, cả hai khi nhận được Tử Lam thảo vô cùng cao hứng, hai người chia nhau ra làm việc, ghi lại tác dụng của Tử Lam thảo.
"He he he."
"Hắc hắc."
Lục Phiêu cùng Đỗ Trạch vô cùng thắt mắt hai người kia ghi chép cái gì mà cười vô cùng ghê rợn, nhưng bọn họ biết đầu óc của hai kẻ kia siêu việt hơn bọn họ rất nhiều nên bọn họ chỉ có thể xem Minh Văn.
Cách đó không xa có một đám đệ tử tụ tập vô cùng náo nhiệt.
"Tiểu Kỳ đang có chuyện gì."
Thấy nơi xa một đám đệ tử đang tụ tập nàng rất tò mò.
"Vũ Vũ bọn họ đang trao đổi về việc đi Cổ Lan thành ngươi cũng muốn đi?"
"Không được nơi đó ta ở hai tháng đi hết cả rồi vả lại sắp đột phá Hắc Kim rồi không đi."
"Đúng vậy Vũ Vũ."
Tiểu Kỳ vô cùng tán đồng, ngươi sắp đột phá Hắc Kim là thời cơ vô cùng tốt để hấp thụ yêu linh.
Nhưng đây không phải nguyên nhân chủ yếu mà Tiêu Vũ không đi.
"Nếu ta có đi Cổ Lan thành thì cũng không có việc gì làm, nếu có thì con yêu linh Ảnh Yêu trong tháp mà Nhiếp Ly hướng tới, mà quan trọng nhất Tiếu Ngưng Nhi nàng không đi."
"Ha hả Vũ Vũ."
Tiểu Kỳ trong thức hải Tiêu Vũ không khỏi trương môi, ta cứ nghĩ ngươi để tâm lắm về việc hấp thụ yêu linh nhưng không ngươi ham sắc bỏ tu luyện.
Lúc này Nhiếp ly đã quay trở lại.
"Có việc gì sao?"
Tiêu Vũ ngẫn đầu lên hỏi.
"Không có gì, đi Cổ Lan Thành, ngươi muốn đi không?" Nhiếp Ly hỏi theo như hắn thấy một người thông minh như Tiêu Vũ chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhưng Tiểu Vũ trả lời làm hắn bất ngờ.
"Không nghĩ đi, không hứng thú."
"Tại sao?" Hắn bất ngờ hỏi lại.
"Nơi đó ta đã từng đi qua rồi, ngoại trừ mấy cái kho báu ra thì ta không có hứng thú."
"Kho báu?"
Nhiếp Ly ngạc nhiên, nàng nói là đã đi vậy có hay không có thấy đèn yêu linh.
Nhận thấy ánh mắt của Nhiếp Ly, nàng đoán chắc hắn đang nghĩ cái bảo bối mà hắn mong muốn đây mà.
"Ta không hứng thú mấy cái kho báu đó, nhưng Minh Văn thì khá thú vị."
"Ừ." Hắn chỉ cười cười rồi quay đi, không ngờ lại có người bỏ ngoài mắt những châu báu ấy nhất là cái đèn yêu linh kia hắn không tin Tiêu Vũ không biết sức mạnh cái linh đăng ấy.
Nếu Tiêu Vũ mà đọc được ý nghĩ của hắn chắc nàng nghĩ, ta mà không bị hạn chế hấp thu yêu linh thì cái đèn ấy không tới lượt ngươi đâu.
"Đây là những nét Minh Văn cơ sở từ thấp đến cao, những Minh Văn mà ta hôm trước cãi nhau với Thẩm Tú về Minh Văn Xích Diễm Viêm Bạo, sỡ dĩ có thể nhận định có bao nhiêu nét là nhờ học những nét Minh Văn cơ sở này, ta học xong rồi giờ đưa lại cho ngươi."
Đây là quyển đường nét cơ sở của Minh Văn, những Minh Văn nhìn như rườm rà tuy nhiên khi tìm được những đường nét chủ chốt của Minh Văn thì việc hiểu và viết được Minh Văn cấp cao cũng không vấn đề gì, ví dụ có Minh Văn sẽ được viết đường nét rất cơ sở từ trong ra ngoài tuy nhiên họ sẽ thêm vào nhiều Minh Văn cấp cao nếu người xem không có cơ sở vững chắc, chắc chắn dễ bị rối bởi những đường Minh Văn cấp cao bên ngoài khiến cho người xem nghĩ rằng đây là Minh Văn phứt tạp không dễ phá giải.
Nhìn quyển cơ sở Minh Văn này nàng không biết nghĩ sao về Tiêu Vũ nữa, rõ ràng sẽ không ai sẵn sàng đối xử tốt với ngươi nếu không có lợi với bọn họ vậy mà Tiêu Vũ lại sẵn sàng đối xử tốt với nàng hết lần này đến lần khác, nếu nói không có ý gì khác thật khiến người không tin nổi, tuy nhiên nếu Tiêu Vũ muốn một cái gì đó từ nàng, thật sự làm nàng cảm giác mình còn có tác dụng gì đó với Tiêu Vũ.
Không trách Ngưng Nhi sẽ nghĩ như vậy, trong gia tộc nàng được xem như thiên tài nhưng cái danh thiên tài ấy cũng chỉ đổi lấy sự liên hôn của gia tộc làm nàng cảm thấy bất lực.
"Cảm ơn ngươi Tiêu Vũ."
"Không có gì, ngươi tiếp tục tu luyện đi."
Đưa cho Ngưng Nhi quyển Minh Văn cơ sở này chắc chắn với sự thông minh của nàng ấy sẽ tiến bộ hơn so với nàng rất nhiều.
Nghe theoTiêu Vũ nàng thử vận dụng linh hồn lực thử tu luyện Phong Lôi Dực Tiên quyết, tuy Thiên Địa Thần quyết tu luyện nhanh nhưng so với tốc độ Ngưng Nhi chẳng là gì cả.
Đến khi Tiếu Ngưng Nhi mở mắt ra Tiêu Vũ đã đi mất, nàng trong lòng nổi lên tia mất mác, nàng tuy không phải không có tiếp xúc nữ nhi nhưng người để nàng thể hiện sự kính trọng Tiêu Vũ lại là người đầu tiên, nghĩ đến nàng ấy nội tâm nàng không khỏi tràn đầy ấm áp.
Nếu như Tiêu Vũ không tới Thánh Lan học viên có lẽ nàng đã không như bây giờ, làm sao có thể tràn đầy hy vọng cho tương lai.
Nàng quyết định sẽ ở bên cạnh Tiêu Vũ cho tới lúc nàng ấy chán gét cảm thấy phiền mới buôn, về phòng của mình nàng ngay lập tức mở ra quyển đường nét cơ sở Minh Văn nghiên cứu, càng nhìn càng thấy khiếp sợ.
Trong quyển sách này nó ghi chi tiết tất tần tật về cấu tạo Minh Văn, cách tạo ra Minh Văn từ nét cơ sở nhưng lại phát huy rất nhiều công lực, trong đó có những Minh Văn lúc trước nàng đã từng xem qua ở Đồ Thư Quán cảm thấy tối nghĩa khó hiểu nhưng khi vận dụng cách chỉ dẫn trong đây nàng ngay lập tức hiểu được cách viết Minh Văn, cùng công lực của nó như thế nào.
Tiếu Ngưng Nhi không khỏi vui mừng, xem quyển sách này như trân bảo, tuyệt đối không thể cho ai biết về quyển sách này, càng xem Tiếu Ngưng Nhi nàng càng thấy nhiều thứ càng được khai sáng, nội tâm thầm nghĩ ông trời không phụ lòng người vì đã cho nàng quen biết một người con gái tuyệt vời như Tiêu Vũ.
Qua ngày hôm sau Tiêu Vũ cùng với Tiếu Ngưng Nhi hẹn nhau ăn bữa sáng do Ngưng Nhi chuẩn bị.
"Cám ơn ngươi Nhưng Nhi bữa sáng rất ngon."
"Đúng rồi Tiêu Vũ đây là không gian giới chỉ có chứa Tử Lam Thảo mà ngươi cần."
Ngưng Nhi vung tay từ không gian giới chỉ của mình lấy ra đưa tới trước mặt Tiêu Vũ.
"Cám ơn ngươi Ngưng Nhi."
Nhận thấy Tiêu Vũ cao hứng Tiếu Ngưng Nhi nàng cũng cao hứng theo.
Tạm biệt Ngưng Nhi, nàng đi tới chỗ nàng với Nhiếp Ly hẹn gặp, cả hai khi nhận được Tử Lam thảo vô cùng cao hứng, hai người chia nhau ra làm việc, ghi lại tác dụng của Tử Lam thảo.
"He he he."
"Hắc hắc."
Lục Phiêu cùng Đỗ Trạch vô cùng thắt mắt hai người kia ghi chép cái gì mà cười vô cùng ghê rợn, nhưng bọn họ biết đầu óc của hai kẻ kia siêu việt hơn bọn họ rất nhiều nên bọn họ chỉ có thể xem Minh Văn.
Cách đó không xa có một đám đệ tử tụ tập vô cùng náo nhiệt.
"Tiểu Kỳ đang có chuyện gì."
Thấy nơi xa một đám đệ tử đang tụ tập nàng rất tò mò.
"Vũ Vũ bọn họ đang trao đổi về việc đi Cổ Lan thành ngươi cũng muốn đi?"
"Không được nơi đó ta ở hai tháng đi hết cả rồi vả lại sắp đột phá Hắc Kim rồi không đi."
"Đúng vậy Vũ Vũ."
Tiểu Kỳ vô cùng tán đồng, ngươi sắp đột phá Hắc Kim là thời cơ vô cùng tốt để hấp thụ yêu linh.
Nhưng đây không phải nguyên nhân chủ yếu mà Tiêu Vũ không đi.
"Nếu ta có đi Cổ Lan thành thì cũng không có việc gì làm, nếu có thì con yêu linh Ảnh Yêu trong tháp mà Nhiếp Ly hướng tới, mà quan trọng nhất Tiếu Ngưng Nhi nàng không đi."
"Ha hả Vũ Vũ."
Tiểu Kỳ trong thức hải Tiêu Vũ không khỏi trương môi, ta cứ nghĩ ngươi để tâm lắm về việc hấp thụ yêu linh nhưng không ngươi ham sắc bỏ tu luyện.
Lúc này Nhiếp ly đã quay trở lại.
"Có việc gì sao?"
Tiêu Vũ ngẫn đầu lên hỏi.
"Không có gì, đi Cổ Lan Thành, ngươi muốn đi không?" Nhiếp Ly hỏi theo như hắn thấy một người thông minh như Tiêu Vũ chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, nhưng Tiểu Vũ trả lời làm hắn bất ngờ.
"Không nghĩ đi, không hứng thú."
"Tại sao?" Hắn bất ngờ hỏi lại.
"Nơi đó ta đã từng đi qua rồi, ngoại trừ mấy cái kho báu ra thì ta không có hứng thú."
"Kho báu?"
Nhiếp Ly ngạc nhiên, nàng nói là đã đi vậy có hay không có thấy đèn yêu linh.
Nhận thấy ánh mắt của Nhiếp Ly, nàng đoán chắc hắn đang nghĩ cái bảo bối mà hắn mong muốn đây mà.
"Ta không hứng thú mấy cái kho báu đó, nhưng Minh Văn thì khá thú vị."
"Ừ." Hắn chỉ cười cười rồi quay đi, không ngờ lại có người bỏ ngoài mắt những châu báu ấy nhất là cái đèn yêu linh kia hắn không tin Tiêu Vũ không biết sức mạnh cái linh đăng ấy.
Nếu Tiêu Vũ mà đọc được ý nghĩ của hắn chắc nàng nghĩ, ta mà không bị hạn chế hấp thu yêu linh thì cái đèn ấy không tới lượt ngươi đâu.