Chương 22: Bảo vệ
Tiếu Ngưng Nhi đứng chắn trước Tiêu Vũ đôi mắt chăm chăm nhìn vào Thẩm Việt toát ra sự chán ghét.
Thần Thánh thế gia đúng thật là Thần Thánh hết tai họa ta lại tới Tiêu Vũ, các ngươi như vậy mà dám đụng vào nàng, đáng chết. Gia tộc các ngươi ép gia tộc bắt ta gả cưới cho tên trăng hoa trưởng tử Thẩm Phi nhà các ngươi bây giờ các ngươi đụng đến người ta muốn bảo vệ.
"Một lúc nào đó ta nhất định cho các ngươi gia tộc trả giá" Tiếu Ngưng Nhi thầm nghĩ, nàng lúc này đối Thần Thánh thế gia không chỉ thống hận tới cực điểm mà còn muốn bọn hắn thiên đao vạn quả vĩnh không siêu thoát như vậy mới có thể đền bù cho những gia tộc khác bị bọn hắn xem như con kiến không chút để ý mà tiêu diệt.
Nàng tuy có gia tộc che chở, được Thần Thánh thế gia hứa hẹn giúp đỡ gia tộc nàng vượt qua khó khăn nhưng đấy có là thế nào, nàng không giống những kẻ mắt mù chỉ thấy vẻ ngoài hào nhoáng kia, những việc làm của Thần Thánh thế gia tuy nàng không thấy hết nhưng những gia tộc khác bị lụn bại nhiều như vậy làm sao nàng không biết được.
Biết được thì lại thế nào nơi này kẻ mạnh mới có thực quyền những người như nàng bất quá chỉ là con kiến đối với bọn hắn, nhưng trời cao chiếu cố nàng mới gặp được Tiêu Vũ, nàng ấy lôi ta ra khỏi đầm lầy cho ta ánh sáng, vạch mặt những kẻ có vẻ ngoài hòa nhoáng nhưng nội tâm dơ bẩn kia, cho nàng kiến thức, sức mạnh. Để nàng có dũng cảm đứng lên chống lại Thần Thánh thế gia, nhưng bây giờ chưa phải lúc cần phải nhẫn nhịn.
Đúng lúc này một giọng nói yểu điệu vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Tiêu Vũ cùng Ngưng Nhi.
"Thẩm Việt, ngươi thật là quá đáng." Lại một âm thanh quát vang lên, thân ảnh thon dài xinh đẹp, từ bên cạnh lướt đi, đúng là Diệp Tử Vân, nàng căm tức nhìn Thẩm Việt, "Thẩm Việt, ta không nghĩ tới ngươi là loại người này!"
"Nhiếp Ly, ngươi không sao chứ?" Diệp Tử Vân quay lại nhìn Nhiếp Ly với vẻ lo lắng, Tiếu Ngưng Nhi nhìn thấy Diệp Tử Vân cũng tới nhưng chỉ nhìn thoáng qua quay lại nhìn chằm chằm Thẩm Việt sợ hắn sẽ làm động tác gì thương tổn đến Tiêu Vũ.
Chứng kiến Diệp Tử Vân đối với Nhiếp Ly quan tâm như vậy, Tiếu Ngưng Nhi khó hiểu, khi nào thiên chi kiêu nữ như Diệp Tử Vân lại quen với đồng bạn của Tiêu Vũ vậy, mà việc này cũng không quan trọng lắm, nàng ta muốn quen ai bao giờ tới lượt ta quản.
Nếu Tiêu Vũ biết được Ngưng Nhi nghĩ gì chắc chỉ biết cười thầm, thật ngạo kiều rõ ràng là bạn thân với nhau từ nhỏ, tuy xích mích nhưng ở lúc Diệp Tử Vân không biết thì nàng ấy vẫn âm thầm quan sát bảo vệ người bạn lúc nhỏ của mình, quan tâm nhưng lại không muốn người khác biết đúng là Tiếu Ngưng Nhi.
Nếu không để ý ngươi dễ dàng cho rằng nàng vô tâm nhưng khi biết được sự quan tâm của nàng ấy, ngươi không khỏi cảm thấy cô gái này nàng thật ấm áp.
Diệp Tử Vân lúc này thấy Tiếu Ngưng Nhi không nhìn qua, nàng có hơi thất vọng nhưng Tử Vân nghĩ một ngày nào đó chúng ta sẽ như lúc nhỏ vẫn là bạn thân, nghĩ như vậy tâm nàng có chút vui vẻ, quay đầu trừng mắt Thẩm Việt.
"Tử Vân, ngươi đã hiểu lầm, sự tình không phải như ngươi nghĩ!" Thẩm Việt có miệng khó cãi, ở đây nhiều người thấy hắn sai sử người bao vây Tiêu Vũ cùng Nhiếp Ly bây giờ hắn có trăm cái miệng cũng không địch nổi ngàn con mắt.
Thấy Tiêu Vũ vẻ mặt khinh thường, Nhiếp Ly trên mặt nhàn nhạt chế giễu, hắn lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, hắn bị Nhiếp Ly đùa bỡn, mất mặt hơn là Tiêu Vũ thậm chí còn khinh thường bọn hắn, hắn có thể nhìn ra trong mắt Tiêu Vũ hắn như tên rác rưởi đang làm trò hề.
Lúc này Nhiếp Ly vẻ mặt vô tội châm ngòi vào lửa, chính khí nghiêm nghị mà giận dữ mắng mỏ Thẩm Việt nói: "Ta thừa nhận ta đắc tội Thần Thánh thế gia các ngươi, nhưng mà các ngươi cũng thật quá mức a, lại muốn trong trường học giết người? Các ngươi cho rằng Thánh Lan học viện là địa phương nào? Tuy rằng gia thế ta không bằng ngươi, nhưng không phải mặc cho các ngươi làm thịt, ta cũng muốn xem một chút, Thần Thánh thế gia các ngươi đến cùng có thể bá đạo tới trình độ nào! Nhiếp Ly ta ngông nghênh, nếu muốn ta khuất phục đám người ác ôn các ngươi đó là không có khả năng, trừ phi các ngươi giết ta!"
Nghe hắn lời này nàng không khỏi buồn cười, Nhiếp Ly ngươi thật trơ trẽn, lời này của Nhiếp Ly càng thêm chọc giận Thẩm Việt muốn thổ huyết.
Tiểu Kỳ trong thức hải Tiêu Vũ không khỏi phun tào Nhiếp Ly.
"Phi, ai mà tin vẻ mặt vô tội của ngươi tên cáo già, một bụng suy nghĩ xấu."
"Ha ha, được rồi tiểu Kỳ tính tuổi của hắn ta còn phải gọi lão tổ đấy." Tiêu Vũ sủng nịch nói với tiểu Kỳ.
"Chỉ có ngươi thôi, đối với ta hắn còn phải gọi ta là cụ cố tổ đấy." Nó tuy được sinh ra sau tứ linh nhưng tính lên Nhiếp Ly không khỏi quá nhỏ tuổi để so với nó về độ nham hiểm cùng số tuổi, sống mấy trăm triệu năm chuyện gì nó chưa thấy.
"Được rồi, được rồi tiếp tục quan sát thôi." Nếu nàng không kết thúc chủ đề này không chừng nàng sẽ cãi nhau với tiểu Kỳ tới năm sau đấy.
Lúc này đám người Đỗ Trạch, Lục Phiêu đều tụ tập tới đây.
"Thẩm Việt, ngươi quá hèn hạ, ngay cả nữ nhi ngươi cũng dám xuống tay, đã vậy bảy người vây công Nhiếp Ly cùng Tiêu Vũ." Đỗ Trạch lòng đầy căm phẫn.
Ngươi vây công Nhiếp Ly đã đành thế mà còn lại vây đánh Tiêu Vũ ngươi thật vô sỉ.
Tiêu Vũ mà nghe được tiếng lòng của Đỗ Trạch chỉ biết cười ha hả, ta không đánh bọn hắn đã là phúc của bọn hắn rồi.
Xa xa những các đệ tử vây xem cũng đều nhao nhao chỉ trích Thẩm Việt.
Tiếu Ngưng Nhi, Diệp Tử Vân đều dùng ánh mắt chán ghét nhìn về phía Thẩm Việt, lại muốn trong học viện giết người, Thẩm Việt thật sự quá ghê tởm! Thẩm Việt trong suy nghĩ Diệp Tử Vân đã hỏng tới cực điểm.
Lúc này Thẩm Việt rất muốn phản bác nhưng không ai tin hắn, chuyện này đã được nhiều người biết dù cho Thần Thánh thế gia có mọc ba đầu sáu tay cũng không thể che chở Thẩm Việt vụ việc này.
"Diệp Thắng Phó viện trưởng đến rồi!"
Thẩm Việt thấy vậy bỏ của chạy lấy người, chạy trối chết.
Sau khi Thẩm Việt đi Tiếu Ngưng Nhi quay sang hỏi thăm Tiêu Vũ, Tiêu Vũ không có việc gì thì nàng yên tâm rồi.
Diệp Tử Vân lúc này cũng chú ý về phía Ngưng Nhi, nàng thầm nghĩ Ngưng Nhi từ lúc nào đã quan hệ tốt với Tiêu Vũ bằng hữu của tên Nhiếp Ly biến thái vậy, Ngưng Nhi đối với ai cũng lãnh đạm, ngay cả nàng lúc nhỏ phải tốn rất nhiều công sức mới có thể kết giao với Ngưng Nhi vậy mà Tiêu Vũ mới đến đã được Ngưng Nhi quan tâm như vậy.
Nàng càng để ý kỹ hơn ánh mắt của Ngưng Nhi đối với Tiêu Vũ nàng cảm thấy rất giống khuê mật chi gian nhưng rồi lại có cái gì đó không đúng.
Diệp Tử Vân, Tiêu Vũ, Tiếu Ngưng Nhi và Nhiếp Lỹ bắt đầu rời đi, bên cạnh Đỗ Trạch cùng Lục Phiêu đều giơ ngón tay cái đối với Tiêu Vũ cùng Nhiếp Ly, hai kẻ này thật ghê gớm.
Một kẻ thì cưa đổ nữ thần Diệp Tử Vân, còn một kẻ có thể khiến băng sương nữ thần quan tâm, thật đúng làm người hâm mộ cùng ghen ghét.
"Nhiếp Ly, ta đỡ ngươi đi vào phòng học." Diệp Tử Vân hai tay dìu Nhiếp Ly đứng lên trở về.
Người ở ngoài xa, chứng kiến Nhiếp Ly được Diệp Tử Vân đỡ chậm rãi đi xa, Thẩm Phi vẻ mặt âm trầm.
"Dám cùng Thần Thánh thế gia đối đầu, còn thông đồng nữ nhân của ta, quả thực chán sống rồi!" Thẩm Phi nắm đấm khanh khách vang lên, hắn là ca ca Thẩm Việt, tu vi đã đạt đến Bạch ngân cấp bậc, coi như là tại Thiên tài trong lớp Yêu Linh Sư, cũng có được một chỗ cắm dùi, hắn sẽ không đem Nhiếp Ly để vào mắt.
Lời này của Thẩm Phi, Tiêu Vũ nghe rất rõ, Thẩm Phi tên này nàng đang muốn nghênh đón, nhưng được đưa tới cửa thì còn gì bằng.
Thẩm Phi a, hôn phu của Ngưng Nhi chờ đó.
Thần Thánh thế gia đúng thật là Thần Thánh hết tai họa ta lại tới Tiêu Vũ, các ngươi như vậy mà dám đụng vào nàng, đáng chết. Gia tộc các ngươi ép gia tộc bắt ta gả cưới cho tên trăng hoa trưởng tử Thẩm Phi nhà các ngươi bây giờ các ngươi đụng đến người ta muốn bảo vệ.
"Một lúc nào đó ta nhất định cho các ngươi gia tộc trả giá" Tiếu Ngưng Nhi thầm nghĩ, nàng lúc này đối Thần Thánh thế gia không chỉ thống hận tới cực điểm mà còn muốn bọn hắn thiên đao vạn quả vĩnh không siêu thoát như vậy mới có thể đền bù cho những gia tộc khác bị bọn hắn xem như con kiến không chút để ý mà tiêu diệt.
Nàng tuy có gia tộc che chở, được Thần Thánh thế gia hứa hẹn giúp đỡ gia tộc nàng vượt qua khó khăn nhưng đấy có là thế nào, nàng không giống những kẻ mắt mù chỉ thấy vẻ ngoài hào nhoáng kia, những việc làm của Thần Thánh thế gia tuy nàng không thấy hết nhưng những gia tộc khác bị lụn bại nhiều như vậy làm sao nàng không biết được.
Biết được thì lại thế nào nơi này kẻ mạnh mới có thực quyền những người như nàng bất quá chỉ là con kiến đối với bọn hắn, nhưng trời cao chiếu cố nàng mới gặp được Tiêu Vũ, nàng ấy lôi ta ra khỏi đầm lầy cho ta ánh sáng, vạch mặt những kẻ có vẻ ngoài hòa nhoáng nhưng nội tâm dơ bẩn kia, cho nàng kiến thức, sức mạnh. Để nàng có dũng cảm đứng lên chống lại Thần Thánh thế gia, nhưng bây giờ chưa phải lúc cần phải nhẫn nhịn.
Đúng lúc này một giọng nói yểu điệu vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Tiêu Vũ cùng Ngưng Nhi.
"Thẩm Việt, ngươi thật là quá đáng." Lại một âm thanh quát vang lên, thân ảnh thon dài xinh đẹp, từ bên cạnh lướt đi, đúng là Diệp Tử Vân, nàng căm tức nhìn Thẩm Việt, "Thẩm Việt, ta không nghĩ tới ngươi là loại người này!"
"Nhiếp Ly, ngươi không sao chứ?" Diệp Tử Vân quay lại nhìn Nhiếp Ly với vẻ lo lắng, Tiếu Ngưng Nhi nhìn thấy Diệp Tử Vân cũng tới nhưng chỉ nhìn thoáng qua quay lại nhìn chằm chằm Thẩm Việt sợ hắn sẽ làm động tác gì thương tổn đến Tiêu Vũ.
Chứng kiến Diệp Tử Vân đối với Nhiếp Ly quan tâm như vậy, Tiếu Ngưng Nhi khó hiểu, khi nào thiên chi kiêu nữ như Diệp Tử Vân lại quen với đồng bạn của Tiêu Vũ vậy, mà việc này cũng không quan trọng lắm, nàng ta muốn quen ai bao giờ tới lượt ta quản.
Nếu Tiêu Vũ biết được Ngưng Nhi nghĩ gì chắc chỉ biết cười thầm, thật ngạo kiều rõ ràng là bạn thân với nhau từ nhỏ, tuy xích mích nhưng ở lúc Diệp Tử Vân không biết thì nàng ấy vẫn âm thầm quan sát bảo vệ người bạn lúc nhỏ của mình, quan tâm nhưng lại không muốn người khác biết đúng là Tiếu Ngưng Nhi.
Nếu không để ý ngươi dễ dàng cho rằng nàng vô tâm nhưng khi biết được sự quan tâm của nàng ấy, ngươi không khỏi cảm thấy cô gái này nàng thật ấm áp.
Diệp Tử Vân lúc này thấy Tiếu Ngưng Nhi không nhìn qua, nàng có hơi thất vọng nhưng Tử Vân nghĩ một ngày nào đó chúng ta sẽ như lúc nhỏ vẫn là bạn thân, nghĩ như vậy tâm nàng có chút vui vẻ, quay đầu trừng mắt Thẩm Việt.
"Tử Vân, ngươi đã hiểu lầm, sự tình không phải như ngươi nghĩ!" Thẩm Việt có miệng khó cãi, ở đây nhiều người thấy hắn sai sử người bao vây Tiêu Vũ cùng Nhiếp Ly bây giờ hắn có trăm cái miệng cũng không địch nổi ngàn con mắt.
Thấy Tiêu Vũ vẻ mặt khinh thường, Nhiếp Ly trên mặt nhàn nhạt chế giễu, hắn lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, hắn bị Nhiếp Ly đùa bỡn, mất mặt hơn là Tiêu Vũ thậm chí còn khinh thường bọn hắn, hắn có thể nhìn ra trong mắt Tiêu Vũ hắn như tên rác rưởi đang làm trò hề.
Lúc này Nhiếp Ly vẻ mặt vô tội châm ngòi vào lửa, chính khí nghiêm nghị mà giận dữ mắng mỏ Thẩm Việt nói: "Ta thừa nhận ta đắc tội Thần Thánh thế gia các ngươi, nhưng mà các ngươi cũng thật quá mức a, lại muốn trong trường học giết người? Các ngươi cho rằng Thánh Lan học viện là địa phương nào? Tuy rằng gia thế ta không bằng ngươi, nhưng không phải mặc cho các ngươi làm thịt, ta cũng muốn xem một chút, Thần Thánh thế gia các ngươi đến cùng có thể bá đạo tới trình độ nào! Nhiếp Ly ta ngông nghênh, nếu muốn ta khuất phục đám người ác ôn các ngươi đó là không có khả năng, trừ phi các ngươi giết ta!"
Nghe hắn lời này nàng không khỏi buồn cười, Nhiếp Ly ngươi thật trơ trẽn, lời này của Nhiếp Ly càng thêm chọc giận Thẩm Việt muốn thổ huyết.
Tiểu Kỳ trong thức hải Tiêu Vũ không khỏi phun tào Nhiếp Ly.
"Phi, ai mà tin vẻ mặt vô tội của ngươi tên cáo già, một bụng suy nghĩ xấu."
"Ha ha, được rồi tiểu Kỳ tính tuổi của hắn ta còn phải gọi lão tổ đấy." Tiêu Vũ sủng nịch nói với tiểu Kỳ.
"Chỉ có ngươi thôi, đối với ta hắn còn phải gọi ta là cụ cố tổ đấy." Nó tuy được sinh ra sau tứ linh nhưng tính lên Nhiếp Ly không khỏi quá nhỏ tuổi để so với nó về độ nham hiểm cùng số tuổi, sống mấy trăm triệu năm chuyện gì nó chưa thấy.
"Được rồi, được rồi tiếp tục quan sát thôi." Nếu nàng không kết thúc chủ đề này không chừng nàng sẽ cãi nhau với tiểu Kỳ tới năm sau đấy.
Lúc này đám người Đỗ Trạch, Lục Phiêu đều tụ tập tới đây.
"Thẩm Việt, ngươi quá hèn hạ, ngay cả nữ nhi ngươi cũng dám xuống tay, đã vậy bảy người vây công Nhiếp Ly cùng Tiêu Vũ." Đỗ Trạch lòng đầy căm phẫn.
Ngươi vây công Nhiếp Ly đã đành thế mà còn lại vây đánh Tiêu Vũ ngươi thật vô sỉ.
Tiêu Vũ mà nghe được tiếng lòng của Đỗ Trạch chỉ biết cười ha hả, ta không đánh bọn hắn đã là phúc của bọn hắn rồi.
Xa xa những các đệ tử vây xem cũng đều nhao nhao chỉ trích Thẩm Việt.
Tiếu Ngưng Nhi, Diệp Tử Vân đều dùng ánh mắt chán ghét nhìn về phía Thẩm Việt, lại muốn trong học viện giết người, Thẩm Việt thật sự quá ghê tởm! Thẩm Việt trong suy nghĩ Diệp Tử Vân đã hỏng tới cực điểm.
Lúc này Thẩm Việt rất muốn phản bác nhưng không ai tin hắn, chuyện này đã được nhiều người biết dù cho Thần Thánh thế gia có mọc ba đầu sáu tay cũng không thể che chở Thẩm Việt vụ việc này.
"Diệp Thắng Phó viện trưởng đến rồi!"
Thẩm Việt thấy vậy bỏ của chạy lấy người, chạy trối chết.
Sau khi Thẩm Việt đi Tiếu Ngưng Nhi quay sang hỏi thăm Tiêu Vũ, Tiêu Vũ không có việc gì thì nàng yên tâm rồi.
Diệp Tử Vân lúc này cũng chú ý về phía Ngưng Nhi, nàng thầm nghĩ Ngưng Nhi từ lúc nào đã quan hệ tốt với Tiêu Vũ bằng hữu của tên Nhiếp Ly biến thái vậy, Ngưng Nhi đối với ai cũng lãnh đạm, ngay cả nàng lúc nhỏ phải tốn rất nhiều công sức mới có thể kết giao với Ngưng Nhi vậy mà Tiêu Vũ mới đến đã được Ngưng Nhi quan tâm như vậy.
Nàng càng để ý kỹ hơn ánh mắt của Ngưng Nhi đối với Tiêu Vũ nàng cảm thấy rất giống khuê mật chi gian nhưng rồi lại có cái gì đó không đúng.
Diệp Tử Vân, Tiêu Vũ, Tiếu Ngưng Nhi và Nhiếp Lỹ bắt đầu rời đi, bên cạnh Đỗ Trạch cùng Lục Phiêu đều giơ ngón tay cái đối với Tiêu Vũ cùng Nhiếp Ly, hai kẻ này thật ghê gớm.
Một kẻ thì cưa đổ nữ thần Diệp Tử Vân, còn một kẻ có thể khiến băng sương nữ thần quan tâm, thật đúng làm người hâm mộ cùng ghen ghét.
"Nhiếp Ly, ta đỡ ngươi đi vào phòng học." Diệp Tử Vân hai tay dìu Nhiếp Ly đứng lên trở về.
Người ở ngoài xa, chứng kiến Nhiếp Ly được Diệp Tử Vân đỡ chậm rãi đi xa, Thẩm Phi vẻ mặt âm trầm.
"Dám cùng Thần Thánh thế gia đối đầu, còn thông đồng nữ nhân của ta, quả thực chán sống rồi!" Thẩm Phi nắm đấm khanh khách vang lên, hắn là ca ca Thẩm Việt, tu vi đã đạt đến Bạch ngân cấp bậc, coi như là tại Thiên tài trong lớp Yêu Linh Sư, cũng có được một chỗ cắm dùi, hắn sẽ không đem Nhiếp Ly để vào mắt.
Lời này của Thẩm Phi, Tiêu Vũ nghe rất rõ, Thẩm Phi tên này nàng đang muốn nghênh đón, nhưng được đưa tới cửa thì còn gì bằng.
Thẩm Phi a, hôn phu của Ngưng Nhi chờ đó.