Chương 7: Tiếu Ngưng Nhi
Kể từ ngày hôm đó đã qua bảy ngày, buổi tối hôm nay là ngày định mệnh, ngày thay đổi cuộc đời của Ngưng Nhi.
"Vũ Vũ ngươi đừng đọc sách nữa, ngày hôm nay là ngày Ngưng Nhi và Nhiếp Ly gặp nhau đó."
"Cái gì! Tiểu Kỳ bây giờ là lúc nào?"
"Vũ Vũ cách Tiếu Ngưng Nhi và Nhiếp Ly gặp nhau còn một canh giờ."
"Chết tiệt."
Tiêu Vũ thầm chửi Tiểu Kỳ sao không nhắc cho nàng sớm hơn.
Tiêu Vũ lúc này lao như tên phóng đến thí luyện chi địa dùng linh hồn lực cảm nhận chổ của Ngưng Nhi.
"Đây rồi!"
Tiêu Vũ nhớ lại trong cốt truyện chính là ngay tại khu vực thí luyện chi địa Nhiếp Ly sau khi luyện tập xong cùng với đám Lục Phiêu, Đỗ Trạch thì hắn đi dạo nơi đây, vô tình gặp Tiếu Ngưng Nhi đang tu luyện, trong lúc đó Ngưng Nhi đã đuổi hắn đi vì phá hỏng việc luyện tập nhưng Nhiếp Ly lúc đó đã phát hiện ra bệnh của nàng, phát từ tâm không muốn bỏ lỡ nhân tài hắn giúp Ngưng Nhi trị bệnh, lấy được tín nhiệm của nàng, cũng chính là lúc hắn chữa bệnh Ngưng Nhi, nàng ấy động tâm với Nhiếp Ly.
Nghĩ tới đây Tiêu Vũ lại cảm thấy khó chịu, quyết không cho Ngưng Nhi gặp gỡ Nhiếp Ly giành trước một bước lại đây.
Lần theo dấu vết, đến nơi Tiêu Vũ thấy thiếu nữ đang tu luyện.
Tiếu Ngưng Nhi hôm nay xuyên trên người là bộ xam y làm cho nàng càng thêm nổi bật lên sự lạnh lùng, thân hình tuy chưa phát triển hết nhưng lại trước đột sau kiều làm cho bao nam nhân mê đắm, cứ nghĩ đến hai khối cực đối lập nhau nhưng lại xuất hiện trên người Tiếu Ngưng Nhi nó lại mang sự hài hòa.
Nhận thấy tầm mắt nóng rực của Tiêu Vũ.
"Ai đó?"
"Bị phát hiện rồi" Tiêu Vũ thầm than
"Là ta."
"Tiêu Vũ?"
Tiếu Ngưng Nhi kinh ngạc khi thấy Tiêu Vũ từ bụi cây đi ra.
"Ừ."
"Ngươi đến đây làm gì?" Tiếu Ngưng Nhi hỏi.
"Đương nhiên là ngăn ngươi với tên nam chủ gặp nhau chứ gì nữa." Tiêu Vũ nội tâm thầm nghĩ.
"Ta chỉ đi ngang qua."
Tiêu Vũ biên cái nói dối, Tiếu Ngưng Nhi nhìn Tiêu Vũ như đang muốn chứng thực việc Tiêu Vũ nói, đôi mắt lạnh lùng như mang theo tia điện, dò xét tới đâu làm Tiêu Vũ rung rẩy tới đó.
"Hừm vậy ngươi đi đi, ta muốn tu luyện đừng quấy rầy."
Chỉ thấy Ngưng Nhi nói muốn tu luyện, Tiêu Vũ ngay lập tức ngăn lại.
"Ngươi không thể tiếp tục tu luyện."
"Tại sao?"
Đôi mắt của Ngưng Nhi lúc này mang theo sự sắc bén, có chút không kiên nhẫn. Xen lẫn trong đó là đôi mắt mị hoặc câu nhân khiến cho Tiêu Vũ muốn thoát cũng không thoát được.
Tiêu Vũ đi lại gần trực tiếp quỳ xuống chỉ ngay chân của Ngưng Nhi nói.
"Có phải chân của ngươi mỗi khi đến đêm đều nóng như lửa đốt?"
Lời của Tiêu Vũ nói như là một câu hỏi nhưng Ngưng Nhi nghe như một câu khẳng định.
"Sao ngươi lại nói vậy?"
"Hừm" Tiêu Vũ mỉm cười "ta có thể nói cho ngươi, ngươi có thân thể âm hàn nên ngoài việc bị nóng lên hai chân thì khi đến canh ba ngươi giống như rơi vào hầm băng cũng không thể tu luyện linh hồn hải."
Nghe điều này từ Tiêu Vũ, Ngưng Nhi không thể không nói gì bởi tất cả điều này đều rất đúng, vì việc này mà bấy lâu nay nàng vô cùng thống khổ nên việc tu luyện cũng lực bất tòng tâm.
Cứ việc nghĩ đến Tiếu Ngưng Nhi đau khổ chịu đựng việc này Tiêu Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Quay lại vấn đề chính Tiêu Vũ sỡ dĩ biết như vậy là do chứng bệnh cực hàn thường xuyên tu luyện Linh hồn lực vào ban đêm dẫn đến âm hàn chi khí xâm nhập vào cơ thể, làm khí mạch bế tắc.
Chứng bệnh Cực Hàn này nhẹ thì chịu một trận bệnh nặng, còn nặng thì bạo thể mà chết. Kiếp trước Tiếu Ngưng Nhi chỉ là bị bệnh nằm giường 2 năm mà thôi, đây đã là phi thường may mắn rồi.
"Có phải trên người của ngươi có vài chỗ máu ứ đọng, đau đớn khó nhịn, kéo dài mãi không tan, hơn nữa dần dần còn có xu thế khuếch tán ra."
Lời nói không dung trả lời, nó như một câu khẳng định đánh thẳng vào lòng Tiếu Ngưng Nhi.
"Ngươi bây giờ tu luyện còn chưa đến Thanh Đồng nhất tinh, một khi ngươi đến cảnh giới Thanh Đồng, nhẹ sẽ gặp một trận bênh nặng, tu vi giảm lớn còn nặng thì mất mạng."
Khi nghe Tiêu Vũ nói tới đây, Tiếu Ngưng Nhi lúc này không thể kìm được nữa hai mắt bắt đầu phím hồng, đôi mắt trở nên trong suốt hơn.
Lúc nãy khi nghe Tiêu Vũ nói trong thâm tâm nàng rất sợ, sợ một khi nói tiếp sẽ nghe được từ không nên nghe nhưng là cũng không thể cãi lại định mệnh, khi nghe Tiêu vũ nói không thể sống là lúc cả thế giới như sụp đổ, lúc này nàng không thể kìm lòng được nữa.
Thấy Tiếu Ngưng Nhi khóc Tiêu Vũ không biết làm sao, nàng không phải là người có thể dỗ người khác.
"Ngươi.. ngươi đừng khóc, ta.. ta sẽ chữa trị cho ngươi, ta biết cách chữa trị."
"Vũ Vũ ngươi đừng đọc sách nữa, ngày hôm nay là ngày Ngưng Nhi và Nhiếp Ly gặp nhau đó."
"Cái gì! Tiểu Kỳ bây giờ là lúc nào?"
"Vũ Vũ cách Tiếu Ngưng Nhi và Nhiếp Ly gặp nhau còn một canh giờ."
"Chết tiệt."
Tiêu Vũ thầm chửi Tiểu Kỳ sao không nhắc cho nàng sớm hơn.
Tiêu Vũ lúc này lao như tên phóng đến thí luyện chi địa dùng linh hồn lực cảm nhận chổ của Ngưng Nhi.
"Đây rồi!"
Tiêu Vũ nhớ lại trong cốt truyện chính là ngay tại khu vực thí luyện chi địa Nhiếp Ly sau khi luyện tập xong cùng với đám Lục Phiêu, Đỗ Trạch thì hắn đi dạo nơi đây, vô tình gặp Tiếu Ngưng Nhi đang tu luyện, trong lúc đó Ngưng Nhi đã đuổi hắn đi vì phá hỏng việc luyện tập nhưng Nhiếp Ly lúc đó đã phát hiện ra bệnh của nàng, phát từ tâm không muốn bỏ lỡ nhân tài hắn giúp Ngưng Nhi trị bệnh, lấy được tín nhiệm của nàng, cũng chính là lúc hắn chữa bệnh Ngưng Nhi, nàng ấy động tâm với Nhiếp Ly.
Nghĩ tới đây Tiêu Vũ lại cảm thấy khó chịu, quyết không cho Ngưng Nhi gặp gỡ Nhiếp Ly giành trước một bước lại đây.
Lần theo dấu vết, đến nơi Tiêu Vũ thấy thiếu nữ đang tu luyện.
Tiếu Ngưng Nhi hôm nay xuyên trên người là bộ xam y làm cho nàng càng thêm nổi bật lên sự lạnh lùng, thân hình tuy chưa phát triển hết nhưng lại trước đột sau kiều làm cho bao nam nhân mê đắm, cứ nghĩ đến hai khối cực đối lập nhau nhưng lại xuất hiện trên người Tiếu Ngưng Nhi nó lại mang sự hài hòa.
Nhận thấy tầm mắt nóng rực của Tiêu Vũ.
"Ai đó?"
"Bị phát hiện rồi" Tiêu Vũ thầm than
"Là ta."
"Tiêu Vũ?"
Tiếu Ngưng Nhi kinh ngạc khi thấy Tiêu Vũ từ bụi cây đi ra.
"Ừ."
"Ngươi đến đây làm gì?" Tiếu Ngưng Nhi hỏi.
"Đương nhiên là ngăn ngươi với tên nam chủ gặp nhau chứ gì nữa." Tiêu Vũ nội tâm thầm nghĩ.
"Ta chỉ đi ngang qua."
Tiêu Vũ biên cái nói dối, Tiếu Ngưng Nhi nhìn Tiêu Vũ như đang muốn chứng thực việc Tiêu Vũ nói, đôi mắt lạnh lùng như mang theo tia điện, dò xét tới đâu làm Tiêu Vũ rung rẩy tới đó.
"Hừm vậy ngươi đi đi, ta muốn tu luyện đừng quấy rầy."
Chỉ thấy Ngưng Nhi nói muốn tu luyện, Tiêu Vũ ngay lập tức ngăn lại.
"Ngươi không thể tiếp tục tu luyện."
"Tại sao?"
Đôi mắt của Ngưng Nhi lúc này mang theo sự sắc bén, có chút không kiên nhẫn. Xen lẫn trong đó là đôi mắt mị hoặc câu nhân khiến cho Tiêu Vũ muốn thoát cũng không thoát được.
Tiêu Vũ đi lại gần trực tiếp quỳ xuống chỉ ngay chân của Ngưng Nhi nói.
"Có phải chân của ngươi mỗi khi đến đêm đều nóng như lửa đốt?"
Lời của Tiêu Vũ nói như là một câu hỏi nhưng Ngưng Nhi nghe như một câu khẳng định.
"Sao ngươi lại nói vậy?"
"Hừm" Tiêu Vũ mỉm cười "ta có thể nói cho ngươi, ngươi có thân thể âm hàn nên ngoài việc bị nóng lên hai chân thì khi đến canh ba ngươi giống như rơi vào hầm băng cũng không thể tu luyện linh hồn hải."
Nghe điều này từ Tiêu Vũ, Ngưng Nhi không thể không nói gì bởi tất cả điều này đều rất đúng, vì việc này mà bấy lâu nay nàng vô cùng thống khổ nên việc tu luyện cũng lực bất tòng tâm.
Cứ việc nghĩ đến Tiếu Ngưng Nhi đau khổ chịu đựng việc này Tiêu Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Quay lại vấn đề chính Tiêu Vũ sỡ dĩ biết như vậy là do chứng bệnh cực hàn thường xuyên tu luyện Linh hồn lực vào ban đêm dẫn đến âm hàn chi khí xâm nhập vào cơ thể, làm khí mạch bế tắc.
Chứng bệnh Cực Hàn này nhẹ thì chịu một trận bệnh nặng, còn nặng thì bạo thể mà chết. Kiếp trước Tiếu Ngưng Nhi chỉ là bị bệnh nằm giường 2 năm mà thôi, đây đã là phi thường may mắn rồi.
"Có phải trên người của ngươi có vài chỗ máu ứ đọng, đau đớn khó nhịn, kéo dài mãi không tan, hơn nữa dần dần còn có xu thế khuếch tán ra."
Lời nói không dung trả lời, nó như một câu khẳng định đánh thẳng vào lòng Tiếu Ngưng Nhi.
"Ngươi bây giờ tu luyện còn chưa đến Thanh Đồng nhất tinh, một khi ngươi đến cảnh giới Thanh Đồng, nhẹ sẽ gặp một trận bênh nặng, tu vi giảm lớn còn nặng thì mất mạng."
Khi nghe Tiêu Vũ nói tới đây, Tiếu Ngưng Nhi lúc này không thể kìm được nữa hai mắt bắt đầu phím hồng, đôi mắt trở nên trong suốt hơn.
Lúc nãy khi nghe Tiêu Vũ nói trong thâm tâm nàng rất sợ, sợ một khi nói tiếp sẽ nghe được từ không nên nghe nhưng là cũng không thể cãi lại định mệnh, khi nghe Tiêu vũ nói không thể sống là lúc cả thế giới như sụp đổ, lúc này nàng không thể kìm lòng được nữa.
Thấy Tiếu Ngưng Nhi khóc Tiêu Vũ không biết làm sao, nàng không phải là người có thể dỗ người khác.
"Ngươi.. ngươi đừng khóc, ta.. ta sẽ chữa trị cho ngươi, ta biết cách chữa trị."