Chương : 265
Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Cái bộ nhân lực thang này của Ngô Minh, chính là thang máy ở một thế giới khác.
Chỉ có điều để cho mấy vị võ giả lấy huyền khí làm động năng, kéo toàn bộ buồng thang máy lên xuống.
Trường Hận Các không có cầu thang, đây chính là một cái điểm độc đáo của cửa hàng. Dựa vào cái nhân lực thang này lên xuống, tuyệt đối là một cách hay để nâng cao thân phận.
Cũng giống như niên đại 80, tòa nhà thương mại nào mới mở nếu là không có cái thang máy, đều không tăng được đẳng cấp lên vậy.
Vì thiết kế cái bộ nhân lực thang này, tiến hóa khung máy móc của Ngô Minh làm tính toán phi thường chu đáo. Tất cả loại lực tác động cùng phán đoán lực ma sát, khiến cho một thang máy thô sơ đầu tiên sinh ra ở thế giới huyền võ này.
Không sai, thang máy thô sơ.
Ngô Minh cũng chỉ có thể làm ra một thang máy dùng sức người kéo thô sơ.
Thang máy tiêu chuẩn cần lượng kỹ thuật công nghệ phi thường cao, đặc biệt thang máy hiện đại các loại. Còn cần rất nhiều linh kiện tinh vi, còn yêu cầu trình độ công nghệ ở một mức độ nhất định, đều không phải thế giới huyền võ có khả năng làm ra đến.
Nhưng một đài thang máy thô sơ không cần nhiều kỹ thuật. Rất nhiều địa phương ở nông thôn, tựa là do những người công nhân lợi dụng một ít phế liệu xây dựng nên. Đối với linh kiện máy móc cũng không yêu cầu cao, ở thế giới này miễn cưỡng có thể thiết kế được.
Đương nhiên thang máy thô sơ rất nguy hiểm, không làm được liền muốn có chuyện. Vì thế có Ngô Minh dùng đầu óc tiến hóa khung máy móc tính toán qua tính an toàn, sau mới dám đưa vào sử dụng.
Có một ít cần dùng đến bánh răng, kỹ thuật rèn đúc lại không đạt tới yêu cầu.
Ngô Minh đột nhiên nảy ra sáng kiến. Để hộ viên võ giả Thu Diệp Viên, đẳng cấp huyền khí năm sao thử một chút. Bảo bọn họ dùng huyền khí đi tăng mạnh độ cứng cùng hình dạng của linh kiện, thế mà lại thành công.
Huyền khí thật là có tác dụng lớn a. Ngô Minh trong lòng có chút động tâm.
Trong đầu của mình lợi hại nhất chính là cái gì? Không phải năng lực tính toán của tiến hóa khung máy móc, cũng không phải năng lực học tập một lần sẽ nhớ mãi, mà chính là mình có kiến thức mấy ngàn năm văn minh lắng đọng của một thế giới khác a!
Nếu như học tốt huyền khí, bóp sắt như bóp bùn, lại phối hợp một chút kiến thức rèn đúc tiên tiến, còn cần sầu não vì không làm được cái gì sao? Có lẽ ngay đến súng kíp đều có thể làm ra được đến.
Đương nhiên, làm súng kíp thô sơ vẫn chưa thể đối phó cao thủ.
Nhân lực thang đi lên đến lầu hai. Bởi không phải ngừng ở lầu hai, vì lẽ đó cửa bồng máy không có mở.
Sàn phòng máy nâng Ngô Minh cùng mọi người trực tiếp lên tầng ba.
Hơi có rung lắc, nhưng lúc ngừng thang máy vẫn khiến người hài lòng.
Đẩy ra cửa thang máy tầng ba. Mục Thanh Nhã đem xe lăn Ngô Minh thoáng nhấc lên về phía trước, liền ra khỏi buồng thang máy.
Lầu ba là phòng dành cho nhóm chủ nhân nghỉ ngơi.
“Đây là kiểu trang trí?” Thế tử kinh ngạc nhìn cái tầng này như lạc vào một thế giới khác.
Hắn tự nhiên nhìn không quen.
Bên trong cái tầng này, có đặt ghế sô-pha hắn căn bản chưa từng thấy, ngăn tủ cao thấp, tủ phức hợp, bàn trang điểm, ghế tựa bập bênh, ghế bành, võng…
Ngô Minh biết ý hắn nói chính là gia cụ, cười cười nói: “Ta khi còn bé trong nhà nghèo, nhàn rỗi không chuyện gì dùng bùn nặn không ít đồ vật mới mẻ. Hiện tại hiếm khi lên làm ông chủ, liền để thợ mộc ở cửa hàng dựa theo ý tưởng khi còn bé mà làm đi ra.”
Trên thực tế, ở đâu ra cái ý tưởng khi còn bé gì.
Đây hầu như đều là đồ gia dụng bình thường ở một thế giới khác. Chỉ cần công nghệ ở đây có thể làm ra, Ngô Minh đều bố trí ở chỗ này một hai bộ.
Mấy ngày nay an bài cải tạo đại tửu lâu, Ngô Minh đã sớm vẽ ra bản vẽ tìm thợ mộc nhanh chóng làm ra thêm mấy gia cụ.
Những gia cụ này là tối hôm qua sắp xếp thợ mộc, lén lút vận chuyển lên lắp ráp suốt đêm. Vốn định để sau khi hoàn tất khai trương, để Tông Trí Liên mọi người kinh hỉ một phen, một bất ngờ nhỏ khiến cho tâm tình thành viên trong đội ngũ càng tăng vọt hơn.
“Đem cẩu đặt ở trên cái bàn này đi.” Ngô Minh đi một vòng tròn bên cạnh bàn. Tay phải đặt dưới trướng xe lăn vặn mấy cái. Ghế dựa liền được điều chỉnh cao lên.
Thế tử đã không kinh sợ. Tự vừa nãy ngồi thang máy, lại nhìn thấy bên trong tầng lầu này toàn những đồ cổ quái kỳ lạ, lại thấy xe lăn có thể biến hình thì có cái gì đáng giá kinh ngạc?
“Ta tới xem một chút có thể trị liệu nó hay không.”
“Cô nương còn hiểu y thuật? Đa tạ!” Người trẻ tuổi mặt dán thuốc cao vui vẻ. Không nghĩ tới ở bên ngoài nàng để cho mình đi vào dĩ nhiên là thật sự muốn chữa trị cho con vật bị thương này.
Thế tử vốn tưởng rằng bên trong Trường Hận Các có thầy thuốc, không nghĩ tới lại là Tiêu Nhược Dao có thể tự mình trị liệu.
Nhưng nụ cười thế tử rất nhanh biến mất, hiển nhiên cũng không quá coi chuyện này là thật.
Bởi vì cái tiểu cô nương luôn mồm luôn miệng nói muốn trị liệu cho thương cẩu này tuổi còn quá nhỏ. Hơn nữa gian phòng này không có bất kỳ mùi thuốc nào, ngược lại là chỉ có một ít mùi hương phấn của nữ tử.
Nhưng nếu đến rồi. Liền không thể nghi vấn. Thế tử đem cẩu đặt lên bàn.
Một luồng hủ bại mùi vị từ trên người hoàng cẩu truyền ra. Ở bên trong cái gian phòng lầu ba tương đối kín này, so với lúc ở trước cửa môn Trường Hận Các càng thêm rõ ràng.
Mục Thanh Nhã bị hun đến hai mắt nhắm lại, nỗ lực nhịn xuống.
“Mùi thối vẫn thật nồng. Ngươi vẫn luôn ôm nó, không cảm thấy ghê tởm sao?” Ngô Minh từng lớp từng lớp mở vải bọc ra, mùi buồn nôn phát sinh càng thêm nồng nặc.
Giờ khắc này đến phiên Ngô Minh âm thầm kinh ngạc. Người trẻ tuổi này thật sự có tính nhẫn nại a. Mùi vị hủ bại trên người cẩu nặng như thế, vừa nãy hắn còn luôn ôm ở trong ngực đây.
“Cũng còn chịu được, vừa mới bắt đầu còn tương đối nức mũi. Ôm lâu dần liền quen.” Thế tử mặt dán thuốc cao dửng dưng như không nói rằng.
Cái này tính là gì? Một bên Thu Buồn ông lão thầm nghĩ: Thế tử còn đã từng tự mình động thủ xử lý miệng vết thương cho một con gà rừng, bị gà rừng làm một mặt đầy phân xanh đây…
Lớp vải mở ra. Vết thương trên chân sau hoàng cẩu lộ ra.
Lớp thịt thối rửa hòa cùng lớp thuốc mới được bôi cách đây không lâu, không nói được là màu gì, ngược lại khiến Mục Thanh Nhã ở phía sau Ngô Minh nhìn đến lảo đảo một cái.
Đương nhiên, cơ bản cũng là bị hun đến đứng không vững.
Mùi vị hủ bại càng nồng. Mục Thanh Nhã chỉ cảm thấy trong bụng một trận khó chịu, cũng không dám nhìn nữa.
Ngô Minh cũng là phi thường trấn tĩnh liếc nhìn một lát.
Bởi vì trong đầu đã vang lên tiếng nhắc nhở: ( phát hiện thể khí mang tính kích thích cao, có hay không đóng khứu giác cũng liền mở ra hình thức lọc khí?) (hình ảnh mang tính kích thích mãnh liệt xuất hiện, có hay không chuyển đổi thành kiểu thị giác có thể tiếp nhận?)
Tiến hóa khung máy móc thật thuận tiện. Ngô Minh đương nhiên đều lựa chọn thay đổi có lợi đối với mình.
Thế tử nhìn Ngô Minh ở bên cạnh trấn định quan sát vết thương, không khỏi cùng Thu Buồn ông lão nhìn thoáng qua nhau.
Thiếu nữ này có thể chịu được cảnh vết thương hủ bại như vậy? Tuyệt đại đa số nữ tử đều hẳn là giống như vị cô nương đứng sau xe đẩy này, buồn nôn không ngớt mới đúng chứ?
Không hổ là người có danh tiếng dần lên cao bên trong mật báo Tiêu Nhược Dao. Hai người đều đối với Ngô Minh đánh giá lên một tầng cấp độ.
Ngô Minh nhìn một lúc lâu, quay đầu nói: “Ta không quá chắc chuẩn. Cần một ít sách thuốc đến đọc một thoáng.”
Ngô Minh cần càng nhiều thư tịch chữa bệnh đến xâu chuỗi tri thức.
Bản thân y học thường thức tại địa cầu của nàng, cùng ( dược kinh) quyển thượng ở thế giới này, cộng thêm các loại thủ đoạn chữa thương trong các quyền phổ điển tịch võ học. Vẫn chưa thể hình thành hệ thống lý luận. Đối với trị liệu cẩu thương thế, còn có chút không đủ.
Thu Buồn ông lão không khỏi có chút nổi giận, không nhịn được lên tiếng nói: “Nữ oa nhi, ngươi nếu có thể trị liền trị, nào có lý lẽ hiện tại mới học y thuật?”
“Có a, ta liền có năng lực học ngay tại lúc này. Không học giờ cũng thua a.” Ngô Minh nghiêng đầu lệch đi, liền trả lời như vậy.
Thu Buồn ông lão cả giận nói: “Lão phu là muốn hỏi ngươi có bao nhiêu thành nắm chắc sẽ cứu sống con khuyển này?”
“Một thành.” Ngô Minh lạnh nhạt nói.
Edit: Bồng Bồng
Cái bộ nhân lực thang này của Ngô Minh, chính là thang máy ở một thế giới khác.
Chỉ có điều để cho mấy vị võ giả lấy huyền khí làm động năng, kéo toàn bộ buồng thang máy lên xuống.
Trường Hận Các không có cầu thang, đây chính là một cái điểm độc đáo của cửa hàng. Dựa vào cái nhân lực thang này lên xuống, tuyệt đối là một cách hay để nâng cao thân phận.
Cũng giống như niên đại 80, tòa nhà thương mại nào mới mở nếu là không có cái thang máy, đều không tăng được đẳng cấp lên vậy.
Vì thiết kế cái bộ nhân lực thang này, tiến hóa khung máy móc của Ngô Minh làm tính toán phi thường chu đáo. Tất cả loại lực tác động cùng phán đoán lực ma sát, khiến cho một thang máy thô sơ đầu tiên sinh ra ở thế giới huyền võ này.
Không sai, thang máy thô sơ.
Ngô Minh cũng chỉ có thể làm ra một thang máy dùng sức người kéo thô sơ.
Thang máy tiêu chuẩn cần lượng kỹ thuật công nghệ phi thường cao, đặc biệt thang máy hiện đại các loại. Còn cần rất nhiều linh kiện tinh vi, còn yêu cầu trình độ công nghệ ở một mức độ nhất định, đều không phải thế giới huyền võ có khả năng làm ra đến.
Nhưng một đài thang máy thô sơ không cần nhiều kỹ thuật. Rất nhiều địa phương ở nông thôn, tựa là do những người công nhân lợi dụng một ít phế liệu xây dựng nên. Đối với linh kiện máy móc cũng không yêu cầu cao, ở thế giới này miễn cưỡng có thể thiết kế được.
Đương nhiên thang máy thô sơ rất nguy hiểm, không làm được liền muốn có chuyện. Vì thế có Ngô Minh dùng đầu óc tiến hóa khung máy móc tính toán qua tính an toàn, sau mới dám đưa vào sử dụng.
Có một ít cần dùng đến bánh răng, kỹ thuật rèn đúc lại không đạt tới yêu cầu.
Ngô Minh đột nhiên nảy ra sáng kiến. Để hộ viên võ giả Thu Diệp Viên, đẳng cấp huyền khí năm sao thử một chút. Bảo bọn họ dùng huyền khí đi tăng mạnh độ cứng cùng hình dạng của linh kiện, thế mà lại thành công.
Huyền khí thật là có tác dụng lớn a. Ngô Minh trong lòng có chút động tâm.
Trong đầu của mình lợi hại nhất chính là cái gì? Không phải năng lực tính toán của tiến hóa khung máy móc, cũng không phải năng lực học tập một lần sẽ nhớ mãi, mà chính là mình có kiến thức mấy ngàn năm văn minh lắng đọng của một thế giới khác a!
Nếu như học tốt huyền khí, bóp sắt như bóp bùn, lại phối hợp một chút kiến thức rèn đúc tiên tiến, còn cần sầu não vì không làm được cái gì sao? Có lẽ ngay đến súng kíp đều có thể làm ra được đến.
Đương nhiên, làm súng kíp thô sơ vẫn chưa thể đối phó cao thủ.
Nhân lực thang đi lên đến lầu hai. Bởi không phải ngừng ở lầu hai, vì lẽ đó cửa bồng máy không có mở.
Sàn phòng máy nâng Ngô Minh cùng mọi người trực tiếp lên tầng ba.
Hơi có rung lắc, nhưng lúc ngừng thang máy vẫn khiến người hài lòng.
Đẩy ra cửa thang máy tầng ba. Mục Thanh Nhã đem xe lăn Ngô Minh thoáng nhấc lên về phía trước, liền ra khỏi buồng thang máy.
Lầu ba là phòng dành cho nhóm chủ nhân nghỉ ngơi.
“Đây là kiểu trang trí?” Thế tử kinh ngạc nhìn cái tầng này như lạc vào một thế giới khác.
Hắn tự nhiên nhìn không quen.
Bên trong cái tầng này, có đặt ghế sô-pha hắn căn bản chưa từng thấy, ngăn tủ cao thấp, tủ phức hợp, bàn trang điểm, ghế tựa bập bênh, ghế bành, võng…
Ngô Minh biết ý hắn nói chính là gia cụ, cười cười nói: “Ta khi còn bé trong nhà nghèo, nhàn rỗi không chuyện gì dùng bùn nặn không ít đồ vật mới mẻ. Hiện tại hiếm khi lên làm ông chủ, liền để thợ mộc ở cửa hàng dựa theo ý tưởng khi còn bé mà làm đi ra.”
Trên thực tế, ở đâu ra cái ý tưởng khi còn bé gì.
Đây hầu như đều là đồ gia dụng bình thường ở một thế giới khác. Chỉ cần công nghệ ở đây có thể làm ra, Ngô Minh đều bố trí ở chỗ này một hai bộ.
Mấy ngày nay an bài cải tạo đại tửu lâu, Ngô Minh đã sớm vẽ ra bản vẽ tìm thợ mộc nhanh chóng làm ra thêm mấy gia cụ.
Những gia cụ này là tối hôm qua sắp xếp thợ mộc, lén lút vận chuyển lên lắp ráp suốt đêm. Vốn định để sau khi hoàn tất khai trương, để Tông Trí Liên mọi người kinh hỉ một phen, một bất ngờ nhỏ khiến cho tâm tình thành viên trong đội ngũ càng tăng vọt hơn.
“Đem cẩu đặt ở trên cái bàn này đi.” Ngô Minh đi một vòng tròn bên cạnh bàn. Tay phải đặt dưới trướng xe lăn vặn mấy cái. Ghế dựa liền được điều chỉnh cao lên.
Thế tử đã không kinh sợ. Tự vừa nãy ngồi thang máy, lại nhìn thấy bên trong tầng lầu này toàn những đồ cổ quái kỳ lạ, lại thấy xe lăn có thể biến hình thì có cái gì đáng giá kinh ngạc?
“Ta tới xem một chút có thể trị liệu nó hay không.”
“Cô nương còn hiểu y thuật? Đa tạ!” Người trẻ tuổi mặt dán thuốc cao vui vẻ. Không nghĩ tới ở bên ngoài nàng để cho mình đi vào dĩ nhiên là thật sự muốn chữa trị cho con vật bị thương này.
Thế tử vốn tưởng rằng bên trong Trường Hận Các có thầy thuốc, không nghĩ tới lại là Tiêu Nhược Dao có thể tự mình trị liệu.
Nhưng nụ cười thế tử rất nhanh biến mất, hiển nhiên cũng không quá coi chuyện này là thật.
Bởi vì cái tiểu cô nương luôn mồm luôn miệng nói muốn trị liệu cho thương cẩu này tuổi còn quá nhỏ. Hơn nữa gian phòng này không có bất kỳ mùi thuốc nào, ngược lại là chỉ có một ít mùi hương phấn của nữ tử.
Nhưng nếu đến rồi. Liền không thể nghi vấn. Thế tử đem cẩu đặt lên bàn.
Một luồng hủ bại mùi vị từ trên người hoàng cẩu truyền ra. Ở bên trong cái gian phòng lầu ba tương đối kín này, so với lúc ở trước cửa môn Trường Hận Các càng thêm rõ ràng.
Mục Thanh Nhã bị hun đến hai mắt nhắm lại, nỗ lực nhịn xuống.
“Mùi thối vẫn thật nồng. Ngươi vẫn luôn ôm nó, không cảm thấy ghê tởm sao?” Ngô Minh từng lớp từng lớp mở vải bọc ra, mùi buồn nôn phát sinh càng thêm nồng nặc.
Giờ khắc này đến phiên Ngô Minh âm thầm kinh ngạc. Người trẻ tuổi này thật sự có tính nhẫn nại a. Mùi vị hủ bại trên người cẩu nặng như thế, vừa nãy hắn còn luôn ôm ở trong ngực đây.
“Cũng còn chịu được, vừa mới bắt đầu còn tương đối nức mũi. Ôm lâu dần liền quen.” Thế tử mặt dán thuốc cao dửng dưng như không nói rằng.
Cái này tính là gì? Một bên Thu Buồn ông lão thầm nghĩ: Thế tử còn đã từng tự mình động thủ xử lý miệng vết thương cho một con gà rừng, bị gà rừng làm một mặt đầy phân xanh đây…
Lớp vải mở ra. Vết thương trên chân sau hoàng cẩu lộ ra.
Lớp thịt thối rửa hòa cùng lớp thuốc mới được bôi cách đây không lâu, không nói được là màu gì, ngược lại khiến Mục Thanh Nhã ở phía sau Ngô Minh nhìn đến lảo đảo một cái.
Đương nhiên, cơ bản cũng là bị hun đến đứng không vững.
Mùi vị hủ bại càng nồng. Mục Thanh Nhã chỉ cảm thấy trong bụng một trận khó chịu, cũng không dám nhìn nữa.
Ngô Minh cũng là phi thường trấn tĩnh liếc nhìn một lát.
Bởi vì trong đầu đã vang lên tiếng nhắc nhở: ( phát hiện thể khí mang tính kích thích cao, có hay không đóng khứu giác cũng liền mở ra hình thức lọc khí?) (hình ảnh mang tính kích thích mãnh liệt xuất hiện, có hay không chuyển đổi thành kiểu thị giác có thể tiếp nhận?)
Tiến hóa khung máy móc thật thuận tiện. Ngô Minh đương nhiên đều lựa chọn thay đổi có lợi đối với mình.
Thế tử nhìn Ngô Minh ở bên cạnh trấn định quan sát vết thương, không khỏi cùng Thu Buồn ông lão nhìn thoáng qua nhau.
Thiếu nữ này có thể chịu được cảnh vết thương hủ bại như vậy? Tuyệt đại đa số nữ tử đều hẳn là giống như vị cô nương đứng sau xe đẩy này, buồn nôn không ngớt mới đúng chứ?
Không hổ là người có danh tiếng dần lên cao bên trong mật báo Tiêu Nhược Dao. Hai người đều đối với Ngô Minh đánh giá lên một tầng cấp độ.
Ngô Minh nhìn một lúc lâu, quay đầu nói: “Ta không quá chắc chuẩn. Cần một ít sách thuốc đến đọc một thoáng.”
Ngô Minh cần càng nhiều thư tịch chữa bệnh đến xâu chuỗi tri thức.
Bản thân y học thường thức tại địa cầu của nàng, cùng ( dược kinh) quyển thượng ở thế giới này, cộng thêm các loại thủ đoạn chữa thương trong các quyền phổ điển tịch võ học. Vẫn chưa thể hình thành hệ thống lý luận. Đối với trị liệu cẩu thương thế, còn có chút không đủ.
Thu Buồn ông lão không khỏi có chút nổi giận, không nhịn được lên tiếng nói: “Nữ oa nhi, ngươi nếu có thể trị liền trị, nào có lý lẽ hiện tại mới học y thuật?”
“Có a, ta liền có năng lực học ngay tại lúc này. Không học giờ cũng thua a.” Ngô Minh nghiêng đầu lệch đi, liền trả lời như vậy.
Thu Buồn ông lão cả giận nói: “Lão phu là muốn hỏi ngươi có bao nhiêu thành nắm chắc sẽ cứu sống con khuyển này?”
“Một thành.” Ngô Minh lạnh nhạt nói.