Chương : 270
Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Lũ giòi bọ nho nhỏ màu trắng ngà, ở miệng vết thương thối rữa không ngừng nhúc nhích.
Chẳng trách Thu Buồn ông lão lại kinh ngạc thốt lên. Ở thời đại này trong quan niệm người bình thường, giòi bọ cùng với đỉa các loại hấp huyết trùng được đánh đồng với nhau. Rất nhiều người cho rằng giòi bọ giỏi đục khoét, sẽ theo chỗ tổn hại thậm chí là cả da dẻ lành lặn chui vào hút máu.
Kỳ thực tuyệt đại đa số giòi bọ bẩm sinh là không độc, giòi bọ sinh ra ở tương đậu phường càng là sạch sẽ. Một thế giới khác rất nhiều thanh niên trí thức xuống nông thôn ăn qua tương đậu sinh giòi, thậm chí là giòi bọ ở bên trong tương cũng là ăn trọn.
Hỗ Vân Kiều cùng Mục Thanh Nhã đã qua cơn buồn nôn, dần dần có chút thích ứng. Hai nữ trừng con mắt đẹp đẽ hầu như không nháy mắt mà chăm chú nhìn kỹ.
“Có muốn hay không đem nó làm sủng vật dưỡng?” Ngô Minh xem các nàng nhìn đến chăm chú, cố ý pha trò nói.
“Sủng vật? Cái thứ này mà làm sủng vật?” Hỗ Vân Kiều cả người run cầm cập.
Mục Thanh Nhã cũng trực mò cùi chỏ, hiển nhiên là cũng thấy phát lạnh. Đem thứ này đi làm sủng vật, tuyệt đối so với lấy nó chữa bệnh còn muốn ác liệt hơn.
Thế tử cúi mặt nhìn so với ai khác đều gần hơn, nhìn chòng chọc giòi bọ bò bò trên vết thương.
Hắn ý thức được, như cách lũ giòi bọ này trị thương coi thật là có thể được, cái này lại có ý nghĩa quá lớn…
“Vật này lại chỉ ăn thịt thối chừa lại thịt lành?” Thế tử quan sát ra chi tiết nhỏ.
“Không sai, chúng nó chỉ ăn thịt thối.” Ngô Minh giải thích: “Miệng lũ giòi cùng hệ tiêu hoá của chúng rất đặc biệt, chỉ có thể ăn đi đồ ăn gần như đã nát, vì lẽ đó chỉ có thịt thối mới có thể bị chúng nó hút.”
Lời giải thích này đã tận lực tiếp cận với phạm trù bọn họ có thể lý giải. Còn bộ phận thoái hóa không đầu ấu trùng các loại lý luận khoa học, liền không phải nói ra là sẽ hiểu.
“Cô nương lời nói huyền ảo, tại hạ cảm giác đại tài thâm sâu.” Thế tử mọi người vẫn tính là nghe hiểu được nửa.
Bất quá nói tới thiên hoa lạn trụy* cũng phải nhìn hiệu quả cụ thể, Ngô Minh mọi người kiên trì chờ. (*thiên hoa loạn trụy là nói tá lả, ba hoa chích chòe)
Hai rổ giòi bọ tẩy qua đi, xác thực đã chết một phần. Nhưng còn lại còn muốn rất nhiều, hơn nữa con giòi nhỏ rất nhiều.
Ở tương đậu phường thời điểm dùng bạc mua giòi, Thế tử cùng Thu Buồn ông lão liền đặc biệt đi chọn.
Thế tử ở bên cạnh chum tương, chỉ huy người làm thuê chuyên lựa giòi mới nở ra thu thập. Có tiền có thể khiến quỷ thôi ma, bạc dùng đúng chỗ. Nguyên bản người làm thuê trong tương đậu phường đã quen với mùi thối cùng sự nhớp nháp bẩn giờ lòng tràn đầy vui sướng, hết sức chăm chú chọn lọc ra lượng lớn ấu trùng non.
Ấu giòi sức ăn rất lớn. Tuy rằng chúng ăn không ở mức mắt thường có thể thấy, nhưng mỗi một quãng thời gian qua đi, miệng vết thương ở trên chân cẩu liền biến mất một phần thịt thối.
Thậm chí cách đoạn thời gian lại nhìn giòi bọ to nhỏ, sẽ nhận ra được chúng nó biến lớn. Loại biến hóa này là mắt thường có thể nhìn thấy.
Cứ mỗi nửa canh giờ, thế tử dùng đũa đem một đám giòi bọ lớn gạt xuống, gắp lên ấu giòi mới.
“Lấy chút điểm tâm đến.” Ngô Minh ở ống loa truyền âm dặn dò.
Điểm tâm? Cho giòi bọ ăn?
Bọn hạ nhân đưa tới trà bánh. Ngô Minh phi thường nhiệt tình chiêu đãi nói mọi người đừng khách khí.
“…” Thế tử cùng Thu Buồn ông lão phi thường ai oán nhìn nàng thật kỹ: “Ngươi cho là chúng ta còn có năng lực ăn vào sao?”
Thái tử cùng Thu Buồn ông lão chỉ cảm thấy bụng một trận khó chịu.
Bé gái này quá ác chứ? Ở cái hoàn cảnh mùi vị gay mũi nhừ này không nói, còn có hai rổ giòi bọ ở đây, ngươi để chúng ta ăn làm sao a…
Hỗ Vân Kiều cùng Mục Thanh Nhã cũng bưng trán đau đầu, biết đây là nàng đang ác ý bẫy người.
Ngô Minh rất muốn vào lúc này ăn một chút gì, kích thích người trẻ tuổi mặt dán thuốc cao cùng ông lão một thoáng. Có thể phản ứng của bọn họ sẽ rất thú vị.
Nhưng Mục Thanh Nhã các nàng ở đây, nếu như mình thật sự bắt đầu ăn. Chỉ sợ các nàng sẽ xem ói ra…
Hiện trường mùi hôi thối tuy rằng nồng nặc, nhưng Ngô Minh chủ động chặt đứt khứu giác sau căn bản không ngửi thấy.
Mà hình ảnh giòi bọ ăn thịt thối, ở trong đầu Ngô Minh, trực tiếp bị khung máy móc bóp méo giống như là bảo bảo trùng đáng yêu đang cày ruộng nhích tới nhích lui vậy…
Đáng thương thế tử những người này, còn tưởng rằng Ngô Minh nhìn chằm chằm vết thương là khổ cực nhất, kỳ thực nàng trái lại là cái người thoải mái nhất.
Mặt trời ngã về tây, thịt thối trên chân chó đã trừ khử sạch sẽ. Đám giòi bọ hơi mập lên đã bị từng cái từng cái gắp xuống rơi.
Bây giờ lưu lại trên miệng vết thương, là một tầng thịt tươi có chút hiện ra màu sắc hồng hào đặc thù. Bởi vì mặt trên có một tầng chất nhầy do giòi bọ bài tiết.
“Phải giúp nó tẩy vết thương sao?” Mục Thanh Nhã dùng tay ngữ hỏi.
“Không nên động đến vết thương, tầng dịch mỏng manh dính nhơm nhớp này là để giúp cho vết thương không tái phát viêm.” Ngô Minh chỉ dẫn.
“Mang tới chút đường mía hoặc kẹo mạch nha, nhỏ vào trong nước ấm để hòa tan. Lại dùng phễu rót vào trong miệng cẩu, chú ý đừng để nó nghẹn.” Ngô Minh sai bảo người trẻ tuổi mặt dán thuốc cao.
“Đây là giúp nó ăn cơm phải không?” Vị Tề quốc thế tử này không hề có một lời oán thán nghe theo.
Nhân vật thân phận to lớn, bắt đầu tự tay ôm cổ cẩu, rót vào miệng nó một ít nước đường.
“Không sai. Phỏng chừng nó cũng đã đói bụng nhiều ngày, cần bổ sung thể lực. Ta đã làm hết sức mình tiếp theo phải xem thiên mệnh rồi. Không có phát sinh nhiễm trùng máu. Phỏng chừng có thể sống sót.” Ngô Minh sờ sờ mạch đập trong bụng cẩu, cảm giác rất vững vàng, tình huống so với trước khi chữa thương tốt đẹp hơn.
Hỗ Vân Kiều nhiệt tình hỏi: “Vậy cái chân này của nó còn có thể giữ sao?”
“Có thể bảo vệ tính mệnh nó đã là tốt lắm rồi, cẩu thối tử* này vẫn là không thể giữ.” Ngô Minh cười nói. (*có nghĩa là tay sai, chó săn nhưng nghĩa ở đây dùng để chỉ chân chó)
Chân chó loại từ ngữ đặc thù này ở thế giới hiện tại cũng có hàm nghĩa tương đồng, may là Thu Buồn ông lão cũng không có lưu ý đến vấn đề một câu hai ý nghĩa.
Lại gần nửa canh giờ, mọi người phát hiện cẩu hết sốt!
Mọi người tuy không phải bác sĩ, nhưng cũng hiểu được hết sốt liền không còn nguy hiểm đến tình mạng.
Cẩu mệnh này… Ách. Đúng là mạng chó, hầu như có thể nói là đã cứu trở về.
“Dùng giòi bọ trị thương, vậy mà thật sự có công hiệu!” Thu Buồn ông lão quả thực không thể tin được.
“Chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cũng không cần phải hoàn toàn trái ngược nhau mới sẽ sinh ra khắc chế.” Ngô Minh nói: “Cùng ở bên trong chỗ ô uế. Khắc chế lẫn nhau cũng là rất rõ ràng. Tỷ như tham quan tìm ra tham quan, liền nhiều vô cùng.”
Thế tử suy nghĩ một chút, cười nói: “Còn quả đúng là như vậy. Thường thường quan thanh liêm đi dò xét điều tra những vụ án tham ô giúp cứu trợ thiên tai, tra không ra cái gì. Có thể nếu để cho một cái tham quan đi rồi, trái lại thu được hiệu quả kỳ diệu.”
Ngô Minh gật đầu: “Đó là bởi vì hắn biết đối phương sẽ làm như thế nào, ở đâu thì có thể tra ra việc tham ô. Chỉ có điều nhìn lẫn nhau đều là tham quan, có chịu vạch trần ra hay không thôi.”
“Không nghĩ tới cô nương còn hiểu được chốn quan trường, thất kính thất kính.” Thu Buồn ông lão chắp tay.
Ngô Minh nghe ra hắn là vì nghi vấn trước đó mà xin lỗi, chỉ có điều ngươi không ngại ngùng nói ra, ta cũng là nên chắp tay đáp lễ.
Ngô Minh hiện tại nửa người dưới không thể động, ngồi ở xe lăn không cách nào tiến hành phúc lễ, cũng làm cho nàng lấy lễ tiết nam tử không có vẻ gì quái dị.
Cẩu đã có thể hé mở mắt ra. Tuy rằng ánh mắt vẫn còn có chút hỗn độn, nhưng hiển nhiên so với trước tốt hơn quá nhiều.
Thế tử cũng là đã chăm sóc qua rất nhiều động vật nhỏ, hắn cũng tra xét tình huống thân thể cẩu, cảm thấy có rất nhiều chuyển biến tốt, đứng dậy hướng về Ngô Minh chắp tay bái một cái: “Tại hạ thay con chó này, cảm ơn ân cứu mạng của Tiêu cô nương.”
Ngô Minh không quá coi là chuyện to tát: “Còn chưa thể xác định có thể sống được hay không đây. Đúng rồi, chỗ này là chỗ ta kinh doanh, không tiện thu lưu, càng là đừng chết ở chỗ này của ta…”
Thế tử vội vàng nói: “Đây là đương nhiên, tại hạ lập tức đưa nó về nhà của mình. Hôm nay đã quấy rầy Tiêu cô nương.”
“Dễ bàn dễ bàn, chẩn liệu phí liền không cần thu, ngược lại ngươi giúp ta đưa tấm biển cùng câu đối một chuyến, trừ lẫn nhau không phải là huề rồi sao?”
Thế tử đưa tới mặc bảo do Tề Vương viết, ngươi lại xem như là huề nhau? Dùng tính mạng một con chó để làm huề? Thu Buồn ông lão vừa nghe trong lòng có chút không vui, may là thấy loại thủ đoạn lấy giòi bọ trị thương kinh người này, trong lòng đối với tiểu cô nương đã có kính ý lót đáy, cũng không có phát tác.
“Không huề nhau, không huề nhau.” Thế tử vội vàng nói.
Đúng, nên không huề nhau. Thu Buồn ông lão trong lòng vừa thoải mái, lại nghe thế tử tiếp tục nói: “Ta nguyên bản đưa tấm biển chậm, vẫn là cần xin lỗi cô nương. Lại xin nhờ ngươi làm cứu trị, càng làm dơ vị trí trang nhã này, hiển nhiên là tại hạ thiếu nợ cô nương một cái ân tình.”
Thu Buồn ông lão âm thầm nhếch miệng. Chủ nhân lại còn nhận nợ ơn, cái này không phải thiệt thòi lớn rồi sao? Đương nhiên đây là thầm nói trong lòng, ở bề ngoài hắn không biểu hiện ra chút nào.
“Hiếm thấy ngươi nghĩ được như vậy.” Ngô Minh gật gù: “Hừm, nếu thiếu nợ ân tình, ta liền hỏi ngươi, như vậy tấm biển là ai viết?”
“Chính là gia phụ viết.” Thế tử nghiêm mặt nói.
Hắn đương nhiên không thể nói là phụ vương, mà chỉ nói là gia phụ. Bằng không là cái kẻ ngu si cũng đều đoán ra là Tề vương, không có còn cái ý nghĩa che giấu gì.
Ngô Minh lườm một cái: “Ta hỏi là ai. Ngươi trả lời gia phụ ta, ai biết cha ngươi là ai chứ?”
Thế tử nở nụ cười không có trực tiếp trả lời: “Cô nương biện pháp dùng giòi chữa bệnh hôm nay, e là đã lập xuống đại công. Nói không chừng trải qua mấy ngày, liền có năng lực nhìn thấy gia phụ. Nếu đã không có trả lời sáng tỏ, như vậy ân tình của cô nương tại hạ vẫn còn chưa hoàn đáp, kính xin đợi đến ngày mai, tại hạ lại đến bái phỏng.”
Nói xong, Thế tử cáo từ.
Cười cái quỷ a, trang thần bí gì? Ngô Minh không truy hỏi nữa cũng không giữ lại, ngược lại hỏi Mặc Thế Nhân cũng sẽ biết thôi.
Thế tử cẩn thận từng li từng tí một ôm cẩu vội vã đi rồi, liền tấm cao da chó dán trên mặt đều không có kéo xuống.
Lúc đi, hắn lại cố ý để Thu Buồn ông lão xách theo ấu giòi, đánh xe lừa liên tục hướng về phủ nha chạy vội.
Bởi vì Ngô Minh đưa ra lối suy nghĩ lấy giòi trị thương cùng nuôi dưỡng cầm súc, quả thực đã mở ra cho hắn một cái phương hướng mà hắn chưa từng nghĩ đến bao giờ.
“Chủ nhân, làm sao phải chạy về gấp gáp như vậy? Hơn nữa không phải hồi phủ, mà là đi phủ nha?” Thu Buồn ông lão điều khiển lừa xe hỏi.
“Ngươi không cảm thấy cái giòi bọ này thật là lợi hại sao?” Thế tử hưng phấn ở trong buồng xe trực giậm chân: “Toàn bộ Tề quốc mỗi tháng trình báo cho phủ nha, nông phu vì việc đồng áng bị thương sinh mủ dẫn đến sốt cao mà chết, liền không ít hơn mấy chục người. Còn có tổn thất trong chiến tranh, càng là con số đáng sợ. Nếu có cái phương pháp giòi bọ trị liệu này, có thể cứu được tính mạng bao nhiêu người?”
Thu Buồn ông lão nhất thời rùng mình: “Chủ nhân nói đúng lắm, quả thật là suy nghĩ sâu xa. Ta ngược lại thật ra không có lưu ý đến điểm ấy.”
Trong chiến tranh, số người vì vết thương thối rữa mà chết, thông thường so với người bị mất mạng tại chỗ còn muốn nhiều hơn. Nếu có liệu pháp giòi bọ trị thương, xác thực có thể cứu vô số người.
Còn phương pháp dùng giòi bọ nuôi trồng chưa từng nghe nói tới, cũng khiến cho Thế tử cũng khá là lưu tâm.
Giòi bọ có thể cho heo ăn? Cho gà ăn? Thậm chí là nuôi ngựa?
Thế tử cũng là từng nghe nói, ngựa là phải ăn đồ tanh mới khỏe mạnh.
Cái thời đại này, kỵ binh đã bắt đầu dần dần lộ ra lực thống trị trên chiến trường.
Nếu giòi bọ có hiệu qua giống như với con chó vừa nãy có sức ảnh hưởng đến thuần dưỡng chiến mã, coi quả thật là chuyện lớn…
Edit: Bồng Bồng
Lũ giòi bọ nho nhỏ màu trắng ngà, ở miệng vết thương thối rữa không ngừng nhúc nhích.
Chẳng trách Thu Buồn ông lão lại kinh ngạc thốt lên. Ở thời đại này trong quan niệm người bình thường, giòi bọ cùng với đỉa các loại hấp huyết trùng được đánh đồng với nhau. Rất nhiều người cho rằng giòi bọ giỏi đục khoét, sẽ theo chỗ tổn hại thậm chí là cả da dẻ lành lặn chui vào hút máu.
Kỳ thực tuyệt đại đa số giòi bọ bẩm sinh là không độc, giòi bọ sinh ra ở tương đậu phường càng là sạch sẽ. Một thế giới khác rất nhiều thanh niên trí thức xuống nông thôn ăn qua tương đậu sinh giòi, thậm chí là giòi bọ ở bên trong tương cũng là ăn trọn.
Hỗ Vân Kiều cùng Mục Thanh Nhã đã qua cơn buồn nôn, dần dần có chút thích ứng. Hai nữ trừng con mắt đẹp đẽ hầu như không nháy mắt mà chăm chú nhìn kỹ.
“Có muốn hay không đem nó làm sủng vật dưỡng?” Ngô Minh xem các nàng nhìn đến chăm chú, cố ý pha trò nói.
“Sủng vật? Cái thứ này mà làm sủng vật?” Hỗ Vân Kiều cả người run cầm cập.
Mục Thanh Nhã cũng trực mò cùi chỏ, hiển nhiên là cũng thấy phát lạnh. Đem thứ này đi làm sủng vật, tuyệt đối so với lấy nó chữa bệnh còn muốn ác liệt hơn.
Thế tử cúi mặt nhìn so với ai khác đều gần hơn, nhìn chòng chọc giòi bọ bò bò trên vết thương.
Hắn ý thức được, như cách lũ giòi bọ này trị thương coi thật là có thể được, cái này lại có ý nghĩa quá lớn…
“Vật này lại chỉ ăn thịt thối chừa lại thịt lành?” Thế tử quan sát ra chi tiết nhỏ.
“Không sai, chúng nó chỉ ăn thịt thối.” Ngô Minh giải thích: “Miệng lũ giòi cùng hệ tiêu hoá của chúng rất đặc biệt, chỉ có thể ăn đi đồ ăn gần như đã nát, vì lẽ đó chỉ có thịt thối mới có thể bị chúng nó hút.”
Lời giải thích này đã tận lực tiếp cận với phạm trù bọn họ có thể lý giải. Còn bộ phận thoái hóa không đầu ấu trùng các loại lý luận khoa học, liền không phải nói ra là sẽ hiểu.
“Cô nương lời nói huyền ảo, tại hạ cảm giác đại tài thâm sâu.” Thế tử mọi người vẫn tính là nghe hiểu được nửa.
Bất quá nói tới thiên hoa lạn trụy* cũng phải nhìn hiệu quả cụ thể, Ngô Minh mọi người kiên trì chờ. (*thiên hoa loạn trụy là nói tá lả, ba hoa chích chòe)
Hai rổ giòi bọ tẩy qua đi, xác thực đã chết một phần. Nhưng còn lại còn muốn rất nhiều, hơn nữa con giòi nhỏ rất nhiều.
Ở tương đậu phường thời điểm dùng bạc mua giòi, Thế tử cùng Thu Buồn ông lão liền đặc biệt đi chọn.
Thế tử ở bên cạnh chum tương, chỉ huy người làm thuê chuyên lựa giòi mới nở ra thu thập. Có tiền có thể khiến quỷ thôi ma, bạc dùng đúng chỗ. Nguyên bản người làm thuê trong tương đậu phường đã quen với mùi thối cùng sự nhớp nháp bẩn giờ lòng tràn đầy vui sướng, hết sức chăm chú chọn lọc ra lượng lớn ấu trùng non.
Ấu giòi sức ăn rất lớn. Tuy rằng chúng ăn không ở mức mắt thường có thể thấy, nhưng mỗi một quãng thời gian qua đi, miệng vết thương ở trên chân cẩu liền biến mất một phần thịt thối.
Thậm chí cách đoạn thời gian lại nhìn giòi bọ to nhỏ, sẽ nhận ra được chúng nó biến lớn. Loại biến hóa này là mắt thường có thể nhìn thấy.
Cứ mỗi nửa canh giờ, thế tử dùng đũa đem một đám giòi bọ lớn gạt xuống, gắp lên ấu giòi mới.
“Lấy chút điểm tâm đến.” Ngô Minh ở ống loa truyền âm dặn dò.
Điểm tâm? Cho giòi bọ ăn?
Bọn hạ nhân đưa tới trà bánh. Ngô Minh phi thường nhiệt tình chiêu đãi nói mọi người đừng khách khí.
“…” Thế tử cùng Thu Buồn ông lão phi thường ai oán nhìn nàng thật kỹ: “Ngươi cho là chúng ta còn có năng lực ăn vào sao?”
Thái tử cùng Thu Buồn ông lão chỉ cảm thấy bụng một trận khó chịu.
Bé gái này quá ác chứ? Ở cái hoàn cảnh mùi vị gay mũi nhừ này không nói, còn có hai rổ giòi bọ ở đây, ngươi để chúng ta ăn làm sao a…
Hỗ Vân Kiều cùng Mục Thanh Nhã cũng bưng trán đau đầu, biết đây là nàng đang ác ý bẫy người.
Ngô Minh rất muốn vào lúc này ăn một chút gì, kích thích người trẻ tuổi mặt dán thuốc cao cùng ông lão một thoáng. Có thể phản ứng của bọn họ sẽ rất thú vị.
Nhưng Mục Thanh Nhã các nàng ở đây, nếu như mình thật sự bắt đầu ăn. Chỉ sợ các nàng sẽ xem ói ra…
Hiện trường mùi hôi thối tuy rằng nồng nặc, nhưng Ngô Minh chủ động chặt đứt khứu giác sau căn bản không ngửi thấy.
Mà hình ảnh giòi bọ ăn thịt thối, ở trong đầu Ngô Minh, trực tiếp bị khung máy móc bóp méo giống như là bảo bảo trùng đáng yêu đang cày ruộng nhích tới nhích lui vậy…
Đáng thương thế tử những người này, còn tưởng rằng Ngô Minh nhìn chằm chằm vết thương là khổ cực nhất, kỳ thực nàng trái lại là cái người thoải mái nhất.
Mặt trời ngã về tây, thịt thối trên chân chó đã trừ khử sạch sẽ. Đám giòi bọ hơi mập lên đã bị từng cái từng cái gắp xuống rơi.
Bây giờ lưu lại trên miệng vết thương, là một tầng thịt tươi có chút hiện ra màu sắc hồng hào đặc thù. Bởi vì mặt trên có một tầng chất nhầy do giòi bọ bài tiết.
“Phải giúp nó tẩy vết thương sao?” Mục Thanh Nhã dùng tay ngữ hỏi.
“Không nên động đến vết thương, tầng dịch mỏng manh dính nhơm nhớp này là để giúp cho vết thương không tái phát viêm.” Ngô Minh chỉ dẫn.
“Mang tới chút đường mía hoặc kẹo mạch nha, nhỏ vào trong nước ấm để hòa tan. Lại dùng phễu rót vào trong miệng cẩu, chú ý đừng để nó nghẹn.” Ngô Minh sai bảo người trẻ tuổi mặt dán thuốc cao.
“Đây là giúp nó ăn cơm phải không?” Vị Tề quốc thế tử này không hề có một lời oán thán nghe theo.
Nhân vật thân phận to lớn, bắt đầu tự tay ôm cổ cẩu, rót vào miệng nó một ít nước đường.
“Không sai. Phỏng chừng nó cũng đã đói bụng nhiều ngày, cần bổ sung thể lực. Ta đã làm hết sức mình tiếp theo phải xem thiên mệnh rồi. Không có phát sinh nhiễm trùng máu. Phỏng chừng có thể sống sót.” Ngô Minh sờ sờ mạch đập trong bụng cẩu, cảm giác rất vững vàng, tình huống so với trước khi chữa thương tốt đẹp hơn.
Hỗ Vân Kiều nhiệt tình hỏi: “Vậy cái chân này của nó còn có thể giữ sao?”
“Có thể bảo vệ tính mệnh nó đã là tốt lắm rồi, cẩu thối tử* này vẫn là không thể giữ.” Ngô Minh cười nói. (*có nghĩa là tay sai, chó săn nhưng nghĩa ở đây dùng để chỉ chân chó)
Chân chó loại từ ngữ đặc thù này ở thế giới hiện tại cũng có hàm nghĩa tương đồng, may là Thu Buồn ông lão cũng không có lưu ý đến vấn đề một câu hai ý nghĩa.
Lại gần nửa canh giờ, mọi người phát hiện cẩu hết sốt!
Mọi người tuy không phải bác sĩ, nhưng cũng hiểu được hết sốt liền không còn nguy hiểm đến tình mạng.
Cẩu mệnh này… Ách. Đúng là mạng chó, hầu như có thể nói là đã cứu trở về.
“Dùng giòi bọ trị thương, vậy mà thật sự có công hiệu!” Thu Buồn ông lão quả thực không thể tin được.
“Chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cũng không cần phải hoàn toàn trái ngược nhau mới sẽ sinh ra khắc chế.” Ngô Minh nói: “Cùng ở bên trong chỗ ô uế. Khắc chế lẫn nhau cũng là rất rõ ràng. Tỷ như tham quan tìm ra tham quan, liền nhiều vô cùng.”
Thế tử suy nghĩ một chút, cười nói: “Còn quả đúng là như vậy. Thường thường quan thanh liêm đi dò xét điều tra những vụ án tham ô giúp cứu trợ thiên tai, tra không ra cái gì. Có thể nếu để cho một cái tham quan đi rồi, trái lại thu được hiệu quả kỳ diệu.”
Ngô Minh gật đầu: “Đó là bởi vì hắn biết đối phương sẽ làm như thế nào, ở đâu thì có thể tra ra việc tham ô. Chỉ có điều nhìn lẫn nhau đều là tham quan, có chịu vạch trần ra hay không thôi.”
“Không nghĩ tới cô nương còn hiểu được chốn quan trường, thất kính thất kính.” Thu Buồn ông lão chắp tay.
Ngô Minh nghe ra hắn là vì nghi vấn trước đó mà xin lỗi, chỉ có điều ngươi không ngại ngùng nói ra, ta cũng là nên chắp tay đáp lễ.
Ngô Minh hiện tại nửa người dưới không thể động, ngồi ở xe lăn không cách nào tiến hành phúc lễ, cũng làm cho nàng lấy lễ tiết nam tử không có vẻ gì quái dị.
Cẩu đã có thể hé mở mắt ra. Tuy rằng ánh mắt vẫn còn có chút hỗn độn, nhưng hiển nhiên so với trước tốt hơn quá nhiều.
Thế tử cũng là đã chăm sóc qua rất nhiều động vật nhỏ, hắn cũng tra xét tình huống thân thể cẩu, cảm thấy có rất nhiều chuyển biến tốt, đứng dậy hướng về Ngô Minh chắp tay bái một cái: “Tại hạ thay con chó này, cảm ơn ân cứu mạng của Tiêu cô nương.”
Ngô Minh không quá coi là chuyện to tát: “Còn chưa thể xác định có thể sống được hay không đây. Đúng rồi, chỗ này là chỗ ta kinh doanh, không tiện thu lưu, càng là đừng chết ở chỗ này của ta…”
Thế tử vội vàng nói: “Đây là đương nhiên, tại hạ lập tức đưa nó về nhà của mình. Hôm nay đã quấy rầy Tiêu cô nương.”
“Dễ bàn dễ bàn, chẩn liệu phí liền không cần thu, ngược lại ngươi giúp ta đưa tấm biển cùng câu đối một chuyến, trừ lẫn nhau không phải là huề rồi sao?”
Thế tử đưa tới mặc bảo do Tề Vương viết, ngươi lại xem như là huề nhau? Dùng tính mạng một con chó để làm huề? Thu Buồn ông lão vừa nghe trong lòng có chút không vui, may là thấy loại thủ đoạn lấy giòi bọ trị thương kinh người này, trong lòng đối với tiểu cô nương đã có kính ý lót đáy, cũng không có phát tác.
“Không huề nhau, không huề nhau.” Thế tử vội vàng nói.
Đúng, nên không huề nhau. Thu Buồn ông lão trong lòng vừa thoải mái, lại nghe thế tử tiếp tục nói: “Ta nguyên bản đưa tấm biển chậm, vẫn là cần xin lỗi cô nương. Lại xin nhờ ngươi làm cứu trị, càng làm dơ vị trí trang nhã này, hiển nhiên là tại hạ thiếu nợ cô nương một cái ân tình.”
Thu Buồn ông lão âm thầm nhếch miệng. Chủ nhân lại còn nhận nợ ơn, cái này không phải thiệt thòi lớn rồi sao? Đương nhiên đây là thầm nói trong lòng, ở bề ngoài hắn không biểu hiện ra chút nào.
“Hiếm thấy ngươi nghĩ được như vậy.” Ngô Minh gật gù: “Hừm, nếu thiếu nợ ân tình, ta liền hỏi ngươi, như vậy tấm biển là ai viết?”
“Chính là gia phụ viết.” Thế tử nghiêm mặt nói.
Hắn đương nhiên không thể nói là phụ vương, mà chỉ nói là gia phụ. Bằng không là cái kẻ ngu si cũng đều đoán ra là Tề vương, không có còn cái ý nghĩa che giấu gì.
Ngô Minh lườm một cái: “Ta hỏi là ai. Ngươi trả lời gia phụ ta, ai biết cha ngươi là ai chứ?”
Thế tử nở nụ cười không có trực tiếp trả lời: “Cô nương biện pháp dùng giòi chữa bệnh hôm nay, e là đã lập xuống đại công. Nói không chừng trải qua mấy ngày, liền có năng lực nhìn thấy gia phụ. Nếu đã không có trả lời sáng tỏ, như vậy ân tình của cô nương tại hạ vẫn còn chưa hoàn đáp, kính xin đợi đến ngày mai, tại hạ lại đến bái phỏng.”
Nói xong, Thế tử cáo từ.
Cười cái quỷ a, trang thần bí gì? Ngô Minh không truy hỏi nữa cũng không giữ lại, ngược lại hỏi Mặc Thế Nhân cũng sẽ biết thôi.
Thế tử cẩn thận từng li từng tí một ôm cẩu vội vã đi rồi, liền tấm cao da chó dán trên mặt đều không có kéo xuống.
Lúc đi, hắn lại cố ý để Thu Buồn ông lão xách theo ấu giòi, đánh xe lừa liên tục hướng về phủ nha chạy vội.
Bởi vì Ngô Minh đưa ra lối suy nghĩ lấy giòi trị thương cùng nuôi dưỡng cầm súc, quả thực đã mở ra cho hắn một cái phương hướng mà hắn chưa từng nghĩ đến bao giờ.
“Chủ nhân, làm sao phải chạy về gấp gáp như vậy? Hơn nữa không phải hồi phủ, mà là đi phủ nha?” Thu Buồn ông lão điều khiển lừa xe hỏi.
“Ngươi không cảm thấy cái giòi bọ này thật là lợi hại sao?” Thế tử hưng phấn ở trong buồng xe trực giậm chân: “Toàn bộ Tề quốc mỗi tháng trình báo cho phủ nha, nông phu vì việc đồng áng bị thương sinh mủ dẫn đến sốt cao mà chết, liền không ít hơn mấy chục người. Còn có tổn thất trong chiến tranh, càng là con số đáng sợ. Nếu có cái phương pháp giòi bọ trị liệu này, có thể cứu được tính mạng bao nhiêu người?”
Thu Buồn ông lão nhất thời rùng mình: “Chủ nhân nói đúng lắm, quả thật là suy nghĩ sâu xa. Ta ngược lại thật ra không có lưu ý đến điểm ấy.”
Trong chiến tranh, số người vì vết thương thối rữa mà chết, thông thường so với người bị mất mạng tại chỗ còn muốn nhiều hơn. Nếu có liệu pháp giòi bọ trị thương, xác thực có thể cứu vô số người.
Còn phương pháp dùng giòi bọ nuôi trồng chưa từng nghe nói tới, cũng khiến cho Thế tử cũng khá là lưu tâm.
Giòi bọ có thể cho heo ăn? Cho gà ăn? Thậm chí là nuôi ngựa?
Thế tử cũng là từng nghe nói, ngựa là phải ăn đồ tanh mới khỏe mạnh.
Cái thời đại này, kỵ binh đã bắt đầu dần dần lộ ra lực thống trị trên chiến trường.
Nếu giòi bọ có hiệu qua giống như với con chó vừa nãy có sức ảnh hưởng đến thuần dưỡng chiến mã, coi quả thật là chuyện lớn…