Chương : 360
Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Mã Chuyên tựa là muốn làm trễ nãi chút thời gian.
Một cô nương quan tâm nhất là cái gì?
Chuyện chung thân đại sự a, chính là việc hôn phối lập gia đình.
Hỏi một câu như thế này nhất định sẽ làm cho nàng phân tâm chứ? Trong nháy mắt, Mã Chuyên đã nghĩ đến điểm ấy.
Mấy năm qua vẫn luôn theo sư phụ học nghệ, hắn không có cái kinh nghiệm nam nữ giao du gì, ngay lập tức sẽ phạm vào sai lầm lớn như thế.
…Yên tĩnh…
Lúc Mã Chuyên hỏi ra câu nói [ sư muội từng có hôn ước chung thân chưa? ] này, toàn trường trong nháy mắt yên tĩnh lại.
…Quạ Quạ Quạ…
Thật giống như có một con quạ đen ở trên trời cạc cạc kêu bay qua.
Tông chủ và Bạch trưởng lão đều ngốc tại chỗ, Bác Thông đạo trưởng cũng không ngoại lệ, ba người sửng sốt một lát, khóe miệng đều quất thẳng tới co giật.
Những người khác đại biểu là thế tử, ở sau khi ngạc nhiên chốc lát, không khỏi có chút muốn phì cười.
Làm cái gì a? Tuổi trẻ đạo sĩ này cũng coi như là một đời danh môn, làm sao còn ở trên sân đấu hỏi câu như vậy?
Thế tử mọi người âm thầm lắc đầu: Nếu là trên chiến trường, cái gọi là lâm trận chọn rể này, nhưng là phải chặt đầu!
Nhưng giống như trong miệng người kể chuyện nói ra cố sự, đều là nữ tướng hay nữ hiệp ở sau khi đánh nhau một hồi, mới tìm ra người nam tử đã giành được trái tim của họ chứ?
Mà hắn, còn muốn đem phương pháp này đảo ngược? Bị người ta đánh một phen, trào phúng một phen, còn muốn chân chó chạy theo hỏi một câu như vậy.
Đặc biệt tình huống bây giờ không phải tuổi trẻ đạo nhân hung hăng, mà là hắn bị nhà gái bùm bùm đánh mấy chục quyền mấy chục cước, bị đá đến mặt mày xám xịt, hắn lại sẽ mở miệng hỏi một câu như vậy?!
Hắn là bị ngược cuồng? Hay là yêu thích bị mỹ nữ đánh đập một trận như vậy?
Trong lòng mọi người đều bay lên một loại ý nghĩ: Vị tuổi trẻ đạo nhân này bị đá đến điên điên dại dại rồi sao?
Thế nhưng thấy Mã Chuyên trên sân một mặt nghiêm túc, tựa hồ không có cái gì dị dạng a.
Thực tế chính Mã Chuyên giờ khắc này đã hận không thể trùm đầu độn thổ.
Quá mất mặt a! Ta làm sao hỏi ra một câu như thế này a?!
Tuy rằng câu nói này trong lòng xác thực muốn hỏi, thậm chí ở lúc vị mập sư muội này bộc lộ vóc người chân thực cũng không tệ lắm. Hoàn toàn có thể suy tính một chút đến tình huống lấy thân báo đáp. Thế nhưng…
Ta bị điên rồi sao! Lại hỏi lên một câu thần kinh như thế?!
Ở bên trong toàn trường là một mảnh tĩnh lặng, Mã Chuyên có cảm giác muốn làm chuột chạy qua đường, muốn ôm đầu chạy trối chết…
Nhưng lòng dạ hắn vẫn luôn cao ngạo, nói sai cũng không tiện sửa lại lập tức, đặc biệt ở tình huống cục diện bất lợi cho mình. Hắn có chết cũng quật cường không chịu nhận sai, còn muốn bày ra một bộ dáng vẻ ta chính là muốn hỏi cái nội dung này.
Ngô Minh vừa bắt đầu cũng không có chú ý câu nói này, trong lòng thậm chí đang suy nghĩ, hắn muốn hỏi gì?
Là muốn đầu hàng sao? Khả năng này là to lớn nhất. Nếu là hắn đưa ra phương án lập tức chịu thua, ta là đáp ứng hay là không đáp ứng hắn đây? Chí ít nên nghĩ biện pháp gõ điểm trúc giang* chứ? (*răn dạy một chút)
Ế? Chờ… chờ đã, hắn nói cái gì? Có hay không hôn ước tại thân?
Ta X! Ngô Minh tức giận làm cả người phát run. Mạnh mẽ một cước đạp tới!
“A ————!” Mã Chuyên theo bản năng mà nỗ lực giơ lên hai tay, liền đụng phải một cước hung ác đạp đến này.
Oành một tiếng qua đi, Mã Chuyên bị đạp đến ngã ra mười mấy bước.
May là vừa có ngưng tụ lại được một chút huyền khí, bằng không liền muốn đứt gân gãy xương.
Nhưng một cước này, lại làm cho người ta chú ý tới phần giữa đạo bào của Mã Chuyên mơ hồ lóe lên một tia sáng óng ánh, không ít người cũng nhận ra được.
Là bảo vật a. Đồ đệ của Bác Thông đạo trưởng. Quả nhiên trên người có hộ thân bảo vật.
Bác Thông đạo trưởng nhưng thầm khóc trong lòng.
Chuyện này là sao, chẳng qua chỉ là một hồi luận bàn, liền đem bảo mệnh đai lưng đáng giá cả một gia tài của đồ nhi bại lộ.
Cái này đã triển khai hiệu quả hộ thể, chỉ sợ huyền khí chứa đựng bên trong bảo vật muốn tiêu hao bốn năm tầng, ít nhất phải có hai ba tháng toàn tâm rót vào huyền khí mới có thể khôi phục như xưa.
Nhưng mà cái cú đá này, lực đạo rất mạnh! Bác Thông đạo trưởng trong lòng than thở. Thậm chí so với công phu khổ luyện của cái tên Lữ Nham nước Vũ vừa nãy còn mạnh mẽ hơn.
Tử mộc đầu từ nơi nào tìm đến đồ nhi tốt như vậy, còn là nữ đồ nhi nhìn đẹp mắt a! Bác Thông đạo trưởng trong lòng ước ao đến cực điểm.
Đặc biệt tơ lụa vải vóc Ngô Minh buộc thêm vào bên trong đã rơi xuống. Thân hình mê người đều hiện ra. Bác Thông đạo trưởng tuy rằng không có cái dâm loạn chi tâm gì, nhưng cảm thấy đẹp mắt nên đánh giá so với trước kia muốn cao hơn nhiều.
Trong lòng hắn thậm chí bay lên lòng ái tài cùng hối hận: Thiệt thòi thiệt thòi, sớm biết ở trước khi chưa kính trà, thử dùng bảo vật gì câu dẫn cái Tiêu Nhược Dao này một thoáng là tốt rồi a!
Nếu là trừ Chuyên tiểu tử ở ngoài ra, lại có một cái nữ đệ tử như kỳ tích thế, bần đạo nửa đời sau không còn gì tiếc nuối nữa rồi! Thậm chí có thể vững vàng vượt lên trên hữu quốc sư một đầu, không cần tiếp tục phải lo lắng vấn đề thời kì giáp hạt* rồi. (*thời kì lúa chưa chín vàng, dễ mất mùa đói kém)
Hoặc là, tìm cơ hội thật sự hỏi tử mộc đầu một chút, cũng có thể vì Chuyên tiểu tử cùng nha đầu này đáp cái cầu kiều, cái này ngược lại cũng được xem như hỉ văn nhạc kiến* chuyện tốt. (*chuyện vui tai vui mắt)
Bác Thông đạo trưởng nghĩ như vậy. Mã Chuyên bên kia lại không làm.
“Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi còn hạ cước đến mức tàn nhẫn như vậy sao?!” Mã Chuyên từ trên mặt đất càu nhàu bò lên, mặt mày xám xịt trở lại chỗ, chỉ vào Ngô Minh kêu lên: “Luận bàn luận bàn! Ai trước đó còn nói thắng bại không đáng kể, then chốt là một lòng võ đạo…”
“Trước khác nay khác.” Ngô Minh câu nói đầu tiên đem hắn nghẹn trở lại.
Mã Chuyên cả giận nói: “Được! Chúng ta liền đánh tiếp! Xem binh khí!”
Hắn xoạt một tiếng rút phất trần bên hông ra, dự định lấy Bác Thông Lưu Phất Trần pháp của Bác Thông đạo trưởng đến đối địch.
Bộ chiêu thức phất trần pháp này thay đổi khó lường. Ẩn hàm thiên địa huyền lý, uy lực cực lớn. Coi như là gặp gỡ võ giả huyền khí chín sao, hắn cũng có lòng tin đọ sức một phen. Huống hồ là cái tiểu nha đầu đẳng cấp năm sao này?
Ách… Năm sao a… Thật là mất mặt, chính mình là thất tinh.t.. Mã Chuyên nghĩ đến đây, liền cảm thấy trên mặt nóng rát.
Cảm giác thấy cả người có chút rối bù Mã Chuyên cầm phất trần dừng lại, Ngô Minh không khỏi có chút buồn cười.
“Sư huynh, ngài đây là mới vừa từ nơi nào quét tước trở về?”
Bên sân mọi người vừa nghe, thực sự không nhịn được phát sinh một trận cười rộ.
Tuổi trẻ đạo nhân bị đạp đến đạo bào bẩn thỉu bụi đất bám thân, trong tay nhưng lại thao túng phất trần, cái bộ dáng này vẫn đúng như là vừa mới từ nơi nào quét dọn vệ sinh xong…
Bác Thông đạo trưởng cũng không khỏi âm thầm khẽ lắc đầu.
Mã Chuyên ở trên đây suýt nữa bị trêu đùa đến khóc lên, cũng còn may hắn biết che giấu tâm tình tốt, quát to một tiếng: “Phất trần ra tay, thần quỷ khó đi! Xem ta trong vòng bảy mươi hai chiêu tận chiếm thượng phong! Tám mươi mốt chiêu đánh thắng!”
Hắn lại lặp lại lời nói khoác trước đó một lần nữa, không chỉ ý vị cường điệu, hơn thế nữa có phất trần ở tay, dáng vẻ càng thêm phần ngạo nghễ tự tin.
Tông chủ, Bạch trưởng lão nhìn thấy âm thầm gật đầu, không hổ là đồ đệ vừa ý của Bác Thông đạo trưởng.
Ở hoàn cảnh liên tục thất bại cũng không chịu bị hạ thấp, lại có năng lực ổn định lại tâm tình. Cái này nhưng phi thường đáng giá để nguời khác lựa ngón tay cái.
Tựa là người hơi ngốc chút…
Tư cách cũng có hạn chút…
Ách, đương nhiên, đây là dưới tình huống so sánh cùng với Tiêu Nhược Dao, mới đưa ra kết luận này.
Ai bảo hắn gặp gỡ Tiêu Nhược Dao chứ? Hơn nữa mấy lần trên ngôn ngữ xông tới, còn muốn ở trên mấy cái phân đoạn mà cô nương phi thường chú ý mắc sai lầm. Đúng là tràn ngập ý vị tự bóp mình.
Ngô Minh mạnh mẽ đạp hắn một cước, hỏa khí hơi tiêu, nhưng cũng không có dự định buông tha hắn.
Nàng trực tiếp quay người lại, từ trên giá binh khí không xa gỡ xuống bảo kiếm không có mũi nhọn.
Choeng —— lanh lảnh phong thanh thức mở đầu, Ngô Minh một tay nắm thiện chỉ*, một tay kiếm lóng lánh chờ chiến. (*chỉ động tác người dùng kiếm thường giơ hai ngón tay ra)
Không biết làm sao. Trong đầu tất nhiều người liền thầm hình dung một cái từ: Yêu kiều thướt tha.
Gió nhẹ hiu hiu, tà váy phiêu phiêu, dáng dấp thiếu nữ cầm kiếm nghênh chiến, khiến cho người đang xem cuộc chiến thậm chí là Mã Chuyên đều nhìn mà hơi ngây dại.
“Tới! Binh khí chiến!” Tiếng Ngô Minh ôn nhu quát một tiếng, mũi kiếm hướng phía dưới ép một chút, làm cái động tác vãn bối xin mời.
Mã Chuyên tập trung tinh thần. Cũng không khách khí, hét lớn đem phất trần vũ như hoa xoắn ốc, trực tiếp công về hướng địch thủ.
Đáng tiếc chính là, hắn không biết Ngô Minh đã sớm nhờ tiến hóa khung máy móc học được Bác Thông Lưu Phất Trần pháp.
Tuy rằng thời gian để học tập nó dài đằng đẵng, nhưng hiện tại trong đầu Ngô Minh đối với sự lý giải về chiêu pháp này, đã không thua gì chính bản thân Bác Thông đạo trưởng!
Mã Chuyên đem ra mỗi một chiêu mỗi một thức, Ngô Minh đều biết khởi, thừa, chuyển, hợp then chốt trong công pháp.
Kết quả là…
“Sư huynh. Cẩn thận cái trán.”
Giọng cô gái kiều nộn đang nhắc nhở trẻ tuổi đạo sĩ.
Bang ——
“Ai nha!”
Mã Chuyên kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Cũng không biết làm sao, hắn đánh ra phất trần thật giống như không có nửa điểm lực công kích, mà đối phương vẻn vẹn uốn một cái eo liền né tránh được biến hóa trong đó, tiện tay một cái đem bảo kiếm không có lưỡi đập vào trên đầu của hắn.
Một cái dấu hồng in lại trên trán đạo sĩ trẻ tuổi.
Cái Tiêu Nhược Dao này rất lợi hại! Nếu là kiếm thật, chỉ sợ ta giờ khắc này đã không còn tính mạng rồi!
Mã Chuyên trong lòng ngơ ngác, vội vã ngưng tâm tụ khí, không lo được vò trán, toàn lực triển khai Bác Thông Lưu Phất Trần pháp.
Nhưng mà chiêu thức bây giờ của hắn, đối với Ngô Minh tới nói quả thực liền thuộc về đồ đệ ở trước mặt sư phụ múa rìu qua mắt thợ.
Không ra hai, ba chiêu, lại là một câu nhắc nhở.
“Sư huynh. Cẩn thận cái trán.”
Bang ——
“Ai nha!”
Lại là năm, sáu chiêu sau…
“Sư huynh, cẩn thận cái trán…”
Bang ——
“Ai nha!”
Lại là năm, sáu chiêu sau…
“Sư huynh, cẩn thận cái trán…”
Bang ——
“…”
Sau khi bị gõ liền mấy lần, Mã Chuyên đều không còn kêu đau. Liều mạng vung vẩy phất trần, đem công pháp thôi phát đến mức tận cùng.
Nhưng hắn giãy dụa đều là vô hiệu.
Binh khí song phương giao thủ cực nhanh. Ngô Minh với bảo kiếm không lưỡi đã liên tục ở trên đầu hắn gõ mười mấy cái…
Trong lòng mọi người quan chiến than thở.
Trên chiêu thức, vốn là Tiêu Nhược Dao toàn thắng a!
Không nghĩ tới công pháp phất trần lúc đối chiến Lữ Nham uy phong là vậy, lại ở trước mặt của nàng không hề có sức chống cự.
Nhóm thị vệ bên cạnh tràng đấu lúc đầu còn hô hào lên được vài tiếng, mặt sau thì đã có chút quen.
Thậm chí không ít người bắt đầu phát sinh tiếng cười.
Bởi vì huyết mạch theo động tác bộc phát, chỗ bị gõ hồng trên trán Mã Chuyên, rõ ràng sưng lên.
Cục u đỏ hồng hồng, bụ bẫm bắt đầu nổi lên đến rồi.
Đây là một loại độn khí thương tổn tạo thành dưới mô mềm do sự kết hợp của bầm tím, dịch thể, tuyến dịch limpha tràn ra tại chỗ dẫn đến trồi lên cục u.
Nói đơn giản, tựa là đạo sĩ trẻ tuổi kiêu ngạo Mã Chuyên, bị Ngô Minh đánh thành đầu heo…
Mã Chuyên tính khí quật cường, như người điên vậy liên tiếp tiến công.
Thậm chí sau đó đều không để ý bản thân, liền liều mạng muốn ở trên người Ngô Minh quét bụi một cái.
Nhưng là thân pháp Ngô Minh cực nhanh, hơn nữa như là có năng lực báo trước được hắn sẽ công kích như thế nào, vẫn luôn phi thường chuẩn xác né tránh ra.
Nàng tình cờ ra tay phản kích, giống như là chơi đùa vậy không còn biết trời đâu đất đâu, nắm kiếm không lưỡi ở trên đầu Mã Chuyên gõ tới gõ lui. (Edit BB: tụng kinh rồi)
Đồng thời trong miệng nàng còn muốn đếm lấy chiêu thức nói: “Năm mươi mốt, năm mươi hai, năm mươi ba… Sư huynh đừng nóng vội, tám mươi mốt chiêu liền đánh thắng!”
Edit: Bồng Bồng
Mã Chuyên tựa là muốn làm trễ nãi chút thời gian.
Một cô nương quan tâm nhất là cái gì?
Chuyện chung thân đại sự a, chính là việc hôn phối lập gia đình.
Hỏi một câu như thế này nhất định sẽ làm cho nàng phân tâm chứ? Trong nháy mắt, Mã Chuyên đã nghĩ đến điểm ấy.
Mấy năm qua vẫn luôn theo sư phụ học nghệ, hắn không có cái kinh nghiệm nam nữ giao du gì, ngay lập tức sẽ phạm vào sai lầm lớn như thế.
…Yên tĩnh…
Lúc Mã Chuyên hỏi ra câu nói [ sư muội từng có hôn ước chung thân chưa? ] này, toàn trường trong nháy mắt yên tĩnh lại.
…Quạ Quạ Quạ…
Thật giống như có một con quạ đen ở trên trời cạc cạc kêu bay qua.
Tông chủ và Bạch trưởng lão đều ngốc tại chỗ, Bác Thông đạo trưởng cũng không ngoại lệ, ba người sửng sốt một lát, khóe miệng đều quất thẳng tới co giật.
Những người khác đại biểu là thế tử, ở sau khi ngạc nhiên chốc lát, không khỏi có chút muốn phì cười.
Làm cái gì a? Tuổi trẻ đạo sĩ này cũng coi như là một đời danh môn, làm sao còn ở trên sân đấu hỏi câu như vậy?
Thế tử mọi người âm thầm lắc đầu: Nếu là trên chiến trường, cái gọi là lâm trận chọn rể này, nhưng là phải chặt đầu!
Nhưng giống như trong miệng người kể chuyện nói ra cố sự, đều là nữ tướng hay nữ hiệp ở sau khi đánh nhau một hồi, mới tìm ra người nam tử đã giành được trái tim của họ chứ?
Mà hắn, còn muốn đem phương pháp này đảo ngược? Bị người ta đánh một phen, trào phúng một phen, còn muốn chân chó chạy theo hỏi một câu như vậy.
Đặc biệt tình huống bây giờ không phải tuổi trẻ đạo nhân hung hăng, mà là hắn bị nhà gái bùm bùm đánh mấy chục quyền mấy chục cước, bị đá đến mặt mày xám xịt, hắn lại sẽ mở miệng hỏi một câu như vậy?!
Hắn là bị ngược cuồng? Hay là yêu thích bị mỹ nữ đánh đập một trận như vậy?
Trong lòng mọi người đều bay lên một loại ý nghĩ: Vị tuổi trẻ đạo nhân này bị đá đến điên điên dại dại rồi sao?
Thế nhưng thấy Mã Chuyên trên sân một mặt nghiêm túc, tựa hồ không có cái gì dị dạng a.
Thực tế chính Mã Chuyên giờ khắc này đã hận không thể trùm đầu độn thổ.
Quá mất mặt a! Ta làm sao hỏi ra một câu như thế này a?!
Tuy rằng câu nói này trong lòng xác thực muốn hỏi, thậm chí ở lúc vị mập sư muội này bộc lộ vóc người chân thực cũng không tệ lắm. Hoàn toàn có thể suy tính một chút đến tình huống lấy thân báo đáp. Thế nhưng…
Ta bị điên rồi sao! Lại hỏi lên một câu thần kinh như thế?!
Ở bên trong toàn trường là một mảnh tĩnh lặng, Mã Chuyên có cảm giác muốn làm chuột chạy qua đường, muốn ôm đầu chạy trối chết…
Nhưng lòng dạ hắn vẫn luôn cao ngạo, nói sai cũng không tiện sửa lại lập tức, đặc biệt ở tình huống cục diện bất lợi cho mình. Hắn có chết cũng quật cường không chịu nhận sai, còn muốn bày ra một bộ dáng vẻ ta chính là muốn hỏi cái nội dung này.
Ngô Minh vừa bắt đầu cũng không có chú ý câu nói này, trong lòng thậm chí đang suy nghĩ, hắn muốn hỏi gì?
Là muốn đầu hàng sao? Khả năng này là to lớn nhất. Nếu là hắn đưa ra phương án lập tức chịu thua, ta là đáp ứng hay là không đáp ứng hắn đây? Chí ít nên nghĩ biện pháp gõ điểm trúc giang* chứ? (*răn dạy một chút)
Ế? Chờ… chờ đã, hắn nói cái gì? Có hay không hôn ước tại thân?
Ta X! Ngô Minh tức giận làm cả người phát run. Mạnh mẽ một cước đạp tới!
“A ————!” Mã Chuyên theo bản năng mà nỗ lực giơ lên hai tay, liền đụng phải một cước hung ác đạp đến này.
Oành một tiếng qua đi, Mã Chuyên bị đạp đến ngã ra mười mấy bước.
May là vừa có ngưng tụ lại được một chút huyền khí, bằng không liền muốn đứt gân gãy xương.
Nhưng một cước này, lại làm cho người ta chú ý tới phần giữa đạo bào của Mã Chuyên mơ hồ lóe lên một tia sáng óng ánh, không ít người cũng nhận ra được.
Là bảo vật a. Đồ đệ của Bác Thông đạo trưởng. Quả nhiên trên người có hộ thân bảo vật.
Bác Thông đạo trưởng nhưng thầm khóc trong lòng.
Chuyện này là sao, chẳng qua chỉ là một hồi luận bàn, liền đem bảo mệnh đai lưng đáng giá cả một gia tài của đồ nhi bại lộ.
Cái này đã triển khai hiệu quả hộ thể, chỉ sợ huyền khí chứa đựng bên trong bảo vật muốn tiêu hao bốn năm tầng, ít nhất phải có hai ba tháng toàn tâm rót vào huyền khí mới có thể khôi phục như xưa.
Nhưng mà cái cú đá này, lực đạo rất mạnh! Bác Thông đạo trưởng trong lòng than thở. Thậm chí so với công phu khổ luyện của cái tên Lữ Nham nước Vũ vừa nãy còn mạnh mẽ hơn.
Tử mộc đầu từ nơi nào tìm đến đồ nhi tốt như vậy, còn là nữ đồ nhi nhìn đẹp mắt a! Bác Thông đạo trưởng trong lòng ước ao đến cực điểm.
Đặc biệt tơ lụa vải vóc Ngô Minh buộc thêm vào bên trong đã rơi xuống. Thân hình mê người đều hiện ra. Bác Thông đạo trưởng tuy rằng không có cái dâm loạn chi tâm gì, nhưng cảm thấy đẹp mắt nên đánh giá so với trước kia muốn cao hơn nhiều.
Trong lòng hắn thậm chí bay lên lòng ái tài cùng hối hận: Thiệt thòi thiệt thòi, sớm biết ở trước khi chưa kính trà, thử dùng bảo vật gì câu dẫn cái Tiêu Nhược Dao này một thoáng là tốt rồi a!
Nếu là trừ Chuyên tiểu tử ở ngoài ra, lại có một cái nữ đệ tử như kỳ tích thế, bần đạo nửa đời sau không còn gì tiếc nuối nữa rồi! Thậm chí có thể vững vàng vượt lên trên hữu quốc sư một đầu, không cần tiếp tục phải lo lắng vấn đề thời kì giáp hạt* rồi. (*thời kì lúa chưa chín vàng, dễ mất mùa đói kém)
Hoặc là, tìm cơ hội thật sự hỏi tử mộc đầu một chút, cũng có thể vì Chuyên tiểu tử cùng nha đầu này đáp cái cầu kiều, cái này ngược lại cũng được xem như hỉ văn nhạc kiến* chuyện tốt. (*chuyện vui tai vui mắt)
Bác Thông đạo trưởng nghĩ như vậy. Mã Chuyên bên kia lại không làm.
“Nha đầu chết tiệt kia! Ngươi còn hạ cước đến mức tàn nhẫn như vậy sao?!” Mã Chuyên từ trên mặt đất càu nhàu bò lên, mặt mày xám xịt trở lại chỗ, chỉ vào Ngô Minh kêu lên: “Luận bàn luận bàn! Ai trước đó còn nói thắng bại không đáng kể, then chốt là một lòng võ đạo…”
“Trước khác nay khác.” Ngô Minh câu nói đầu tiên đem hắn nghẹn trở lại.
Mã Chuyên cả giận nói: “Được! Chúng ta liền đánh tiếp! Xem binh khí!”
Hắn xoạt một tiếng rút phất trần bên hông ra, dự định lấy Bác Thông Lưu Phất Trần pháp của Bác Thông đạo trưởng đến đối địch.
Bộ chiêu thức phất trần pháp này thay đổi khó lường. Ẩn hàm thiên địa huyền lý, uy lực cực lớn. Coi như là gặp gỡ võ giả huyền khí chín sao, hắn cũng có lòng tin đọ sức một phen. Huống hồ là cái tiểu nha đầu đẳng cấp năm sao này?
Ách… Năm sao a… Thật là mất mặt, chính mình là thất tinh.t.. Mã Chuyên nghĩ đến đây, liền cảm thấy trên mặt nóng rát.
Cảm giác thấy cả người có chút rối bù Mã Chuyên cầm phất trần dừng lại, Ngô Minh không khỏi có chút buồn cười.
“Sư huynh, ngài đây là mới vừa từ nơi nào quét tước trở về?”
Bên sân mọi người vừa nghe, thực sự không nhịn được phát sinh một trận cười rộ.
Tuổi trẻ đạo nhân bị đạp đến đạo bào bẩn thỉu bụi đất bám thân, trong tay nhưng lại thao túng phất trần, cái bộ dáng này vẫn đúng như là vừa mới từ nơi nào quét dọn vệ sinh xong…
Bác Thông đạo trưởng cũng không khỏi âm thầm khẽ lắc đầu.
Mã Chuyên ở trên đây suýt nữa bị trêu đùa đến khóc lên, cũng còn may hắn biết che giấu tâm tình tốt, quát to một tiếng: “Phất trần ra tay, thần quỷ khó đi! Xem ta trong vòng bảy mươi hai chiêu tận chiếm thượng phong! Tám mươi mốt chiêu đánh thắng!”
Hắn lại lặp lại lời nói khoác trước đó một lần nữa, không chỉ ý vị cường điệu, hơn thế nữa có phất trần ở tay, dáng vẻ càng thêm phần ngạo nghễ tự tin.
Tông chủ, Bạch trưởng lão nhìn thấy âm thầm gật đầu, không hổ là đồ đệ vừa ý của Bác Thông đạo trưởng.
Ở hoàn cảnh liên tục thất bại cũng không chịu bị hạ thấp, lại có năng lực ổn định lại tâm tình. Cái này nhưng phi thường đáng giá để nguời khác lựa ngón tay cái.
Tựa là người hơi ngốc chút…
Tư cách cũng có hạn chút…
Ách, đương nhiên, đây là dưới tình huống so sánh cùng với Tiêu Nhược Dao, mới đưa ra kết luận này.
Ai bảo hắn gặp gỡ Tiêu Nhược Dao chứ? Hơn nữa mấy lần trên ngôn ngữ xông tới, còn muốn ở trên mấy cái phân đoạn mà cô nương phi thường chú ý mắc sai lầm. Đúng là tràn ngập ý vị tự bóp mình.
Ngô Minh mạnh mẽ đạp hắn một cước, hỏa khí hơi tiêu, nhưng cũng không có dự định buông tha hắn.
Nàng trực tiếp quay người lại, từ trên giá binh khí không xa gỡ xuống bảo kiếm không có mũi nhọn.
Choeng —— lanh lảnh phong thanh thức mở đầu, Ngô Minh một tay nắm thiện chỉ*, một tay kiếm lóng lánh chờ chiến. (*chỉ động tác người dùng kiếm thường giơ hai ngón tay ra)
Không biết làm sao. Trong đầu tất nhiều người liền thầm hình dung một cái từ: Yêu kiều thướt tha.
Gió nhẹ hiu hiu, tà váy phiêu phiêu, dáng dấp thiếu nữ cầm kiếm nghênh chiến, khiến cho người đang xem cuộc chiến thậm chí là Mã Chuyên đều nhìn mà hơi ngây dại.
“Tới! Binh khí chiến!” Tiếng Ngô Minh ôn nhu quát một tiếng, mũi kiếm hướng phía dưới ép một chút, làm cái động tác vãn bối xin mời.
Mã Chuyên tập trung tinh thần. Cũng không khách khí, hét lớn đem phất trần vũ như hoa xoắn ốc, trực tiếp công về hướng địch thủ.
Đáng tiếc chính là, hắn không biết Ngô Minh đã sớm nhờ tiến hóa khung máy móc học được Bác Thông Lưu Phất Trần pháp.
Tuy rằng thời gian để học tập nó dài đằng đẵng, nhưng hiện tại trong đầu Ngô Minh đối với sự lý giải về chiêu pháp này, đã không thua gì chính bản thân Bác Thông đạo trưởng!
Mã Chuyên đem ra mỗi một chiêu mỗi một thức, Ngô Minh đều biết khởi, thừa, chuyển, hợp then chốt trong công pháp.
Kết quả là…
“Sư huynh. Cẩn thận cái trán.”
Giọng cô gái kiều nộn đang nhắc nhở trẻ tuổi đạo sĩ.
Bang ——
“Ai nha!”
Mã Chuyên kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Cũng không biết làm sao, hắn đánh ra phất trần thật giống như không có nửa điểm lực công kích, mà đối phương vẻn vẹn uốn một cái eo liền né tránh được biến hóa trong đó, tiện tay một cái đem bảo kiếm không có lưỡi đập vào trên đầu của hắn.
Một cái dấu hồng in lại trên trán đạo sĩ trẻ tuổi.
Cái Tiêu Nhược Dao này rất lợi hại! Nếu là kiếm thật, chỉ sợ ta giờ khắc này đã không còn tính mạng rồi!
Mã Chuyên trong lòng ngơ ngác, vội vã ngưng tâm tụ khí, không lo được vò trán, toàn lực triển khai Bác Thông Lưu Phất Trần pháp.
Nhưng mà chiêu thức bây giờ của hắn, đối với Ngô Minh tới nói quả thực liền thuộc về đồ đệ ở trước mặt sư phụ múa rìu qua mắt thợ.
Không ra hai, ba chiêu, lại là một câu nhắc nhở.
“Sư huynh. Cẩn thận cái trán.”
Bang ——
“Ai nha!”
Lại là năm, sáu chiêu sau…
“Sư huynh, cẩn thận cái trán…”
Bang ——
“Ai nha!”
Lại là năm, sáu chiêu sau…
“Sư huynh, cẩn thận cái trán…”
Bang ——
“…”
Sau khi bị gõ liền mấy lần, Mã Chuyên đều không còn kêu đau. Liều mạng vung vẩy phất trần, đem công pháp thôi phát đến mức tận cùng.
Nhưng hắn giãy dụa đều là vô hiệu.
Binh khí song phương giao thủ cực nhanh. Ngô Minh với bảo kiếm không lưỡi đã liên tục ở trên đầu hắn gõ mười mấy cái…
Trong lòng mọi người quan chiến than thở.
Trên chiêu thức, vốn là Tiêu Nhược Dao toàn thắng a!
Không nghĩ tới công pháp phất trần lúc đối chiến Lữ Nham uy phong là vậy, lại ở trước mặt của nàng không hề có sức chống cự.
Nhóm thị vệ bên cạnh tràng đấu lúc đầu còn hô hào lên được vài tiếng, mặt sau thì đã có chút quen.
Thậm chí không ít người bắt đầu phát sinh tiếng cười.
Bởi vì huyết mạch theo động tác bộc phát, chỗ bị gõ hồng trên trán Mã Chuyên, rõ ràng sưng lên.
Cục u đỏ hồng hồng, bụ bẫm bắt đầu nổi lên đến rồi.
Đây là một loại độn khí thương tổn tạo thành dưới mô mềm do sự kết hợp của bầm tím, dịch thể, tuyến dịch limpha tràn ra tại chỗ dẫn đến trồi lên cục u.
Nói đơn giản, tựa là đạo sĩ trẻ tuổi kiêu ngạo Mã Chuyên, bị Ngô Minh đánh thành đầu heo…
Mã Chuyên tính khí quật cường, như người điên vậy liên tiếp tiến công.
Thậm chí sau đó đều không để ý bản thân, liền liều mạng muốn ở trên người Ngô Minh quét bụi một cái.
Nhưng là thân pháp Ngô Minh cực nhanh, hơn nữa như là có năng lực báo trước được hắn sẽ công kích như thế nào, vẫn luôn phi thường chuẩn xác né tránh ra.
Nàng tình cờ ra tay phản kích, giống như là chơi đùa vậy không còn biết trời đâu đất đâu, nắm kiếm không lưỡi ở trên đầu Mã Chuyên gõ tới gõ lui. (Edit BB: tụng kinh rồi)
Đồng thời trong miệng nàng còn muốn đếm lấy chiêu thức nói: “Năm mươi mốt, năm mươi hai, năm mươi ba… Sư huynh đừng nóng vội, tám mươi mốt chiêu liền đánh thắng!”