Chương 6
11.
Bữa tiệc tối hôm đó xuất hiện nhiều hotsearch hơn tôi tưởng.
Người đại diện gọi nói tôi không cần để ý, nói lộ ra một chút cũng có chỗ tốt, nếu dư luận có tiêu cực cô ấy sẽ thay tôi theo dõi.
Sau đó cô ấy lập tức không ngừng giục tôi vào đoàn làm phim quay chụp.
Quay gần xong, trợ lí nhỏ nói tổng giám đốc Giang đến thăm ban, anh đang chờ tôi ở nhà.
Tôi nghĩ Giang Tự có chuyện gì đó nên mới đến, lập tức ra ngoài tìm anh.
Kết quả vừa đến chỗ rẽ đã bị một người nào đó kéo vào trong ngõ nhỏ.
Tôi đang định kêu lớn thì đột nhiên phát hiện mùi hương vô cùng quen thuộc.
''An An, anh rất nhớ em...''
Đường Yến Châu như phát điên mà ôm lấy tôi, giọng anh ta khàn khàn trầm thấp.
''Năm đó là lỗi của anh, anh biết sai rồi.''
''Anh biết em và tên họ Giang kia là liên hôn thương mại, giữa hai người không có tình cảm, em lại về với anh đi, được không?''
Anh ta nói rất nhanh.
Giây phút đó người tôi cứng lại.
Sau đó tôi run rẩy, bản thân tôi như chìm vào ảo giác và sự đau đớn tột độ.
Ánh mắt cũng tan ra.
Đây là kí ức mà tôi không dám đối mặt nhất.
Có cả sự yêu thương như bố thí của Đường Yến Châu.
''Muốn không? Ngoan, quỳ xuống nhặt lên.''
Anh ta là loại người như vậy nhưng bản thân anh ta lại không biết điều đó.
Mãi đến khi Đường Yến Châu phát hiện tôi không ổn, anh ta hốt hoảng vỗ mặt tôi, lúc này tôi mới lấy lại tinh thần.
''Giang... Chồng tôi rất tốt.''
Tôi đột nhiên đẩy Đường Yến Châu ra.
Hai mắt nhắm lại một lúc, khi mở ra mới có dũng khí nhìn anh ta.
Không có truyền thông, tôi cũng không còn giả vờ nữa, giọng nói trở nên lạnh lùng, lời nói ra cũng vô cùng độc ác.
''Đường Yến Châu, không phải năm đó chính anh nói chúng ta kết thúc rồi sao?''
''Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, bây giờ anh biết hành động của mình được gọi là gì không?''
Đường Yến Châu giật mình.
''Không có tự trọng.''
Sau khi nói xong mấy chữ này, tôi trực tiếp đi ra khỏi con ngõ nhỏ.
12.
Sau khi về đến nhà, Giang Tự im lặng nhưng vẫn chờ tôi ăn cơm cùng.
Lúc ăn cơm anh cũng không nói một lời nào, giống như đang giận dỗi vậy.
Mặc dù bình thường Giang Tự cũng ít nói nhưng hôm nay anh làm cho người khác có cảm giác anh rất muốn nói nhưng anh lại không nói.
Tôi sợ anh kìm nén đến nghẹn nên chủ động ra sopha ngồi xem tin tức sau khi ăn xong.
Sau khi tôi rời đi, khoảng một lúc sau, ''An An là vợ tôi'' bắt đầu đăng bài như cũ.
[Vợ cũng bị người ta bắt cóc rồi huhuhu.]
[Rất muốn phong sát tên chó kia.]
[Nhưng tôi sợ bà xã cảm thấy mình lòng dạ hẹp hòi.]
[Đúng là vớ vẩn, tiền của tên chó kia đều là trong nhà cho, trình độ cũng nhà mua cho! Cá cược h.út t.huốc chơi g.ái đều làm hết, không sạch sẽ chút nào!]
[Đâu giống mình, mười sáu tuổi đã tự mở công ty, được cử đến nước A học thạc sĩ, không h.út t.huốc, không uống r.ượu, rời xa oanh yến gì đó, sinh hoạt có quy luật, làm việc nghỉ ngơi điều độ, kiên trì rèn luyện thân thể...]
Nói đến đây nên bỏ bớt một đoạn dài vì tất cả đều là đối phương tự khen mình, tôi đọc không hết.
[Cho nên làm thế nào mới có thể hấp dẫn cô ấy, giữ cô ấy ở lại đây?]
Ở dưới nhanh chóng có một cư dân mạng rảnh rỗi trả lời.
[Bệ hạ, thần có một kế.]
[Nói.]
[Thoát y, dùng sắc dụ dỗ, thành thì trăm năm hòa hợp, còn bị từ chối thì giải quyết xong một chuyện làm mình buồn lòng. Không lỗ.]
Tôi: ''...''
Nuốt một ngụm nước bọt.
Lặng lẽ nhìn về phía Giang Tự.
Vẻ mặt người đàn ông kia vô cùng nghiêm túc.
Giống như anh đang thật sự suy nghĩ đến cách này!
Bữa tiệc tối hôm đó xuất hiện nhiều hotsearch hơn tôi tưởng.
Người đại diện gọi nói tôi không cần để ý, nói lộ ra một chút cũng có chỗ tốt, nếu dư luận có tiêu cực cô ấy sẽ thay tôi theo dõi.
Sau đó cô ấy lập tức không ngừng giục tôi vào đoàn làm phim quay chụp.
Quay gần xong, trợ lí nhỏ nói tổng giám đốc Giang đến thăm ban, anh đang chờ tôi ở nhà.
Tôi nghĩ Giang Tự có chuyện gì đó nên mới đến, lập tức ra ngoài tìm anh.
Kết quả vừa đến chỗ rẽ đã bị một người nào đó kéo vào trong ngõ nhỏ.
Tôi đang định kêu lớn thì đột nhiên phát hiện mùi hương vô cùng quen thuộc.
''An An, anh rất nhớ em...''
Đường Yến Châu như phát điên mà ôm lấy tôi, giọng anh ta khàn khàn trầm thấp.
''Năm đó là lỗi của anh, anh biết sai rồi.''
''Anh biết em và tên họ Giang kia là liên hôn thương mại, giữa hai người không có tình cảm, em lại về với anh đi, được không?''
Anh ta nói rất nhanh.
Giây phút đó người tôi cứng lại.
Sau đó tôi run rẩy, bản thân tôi như chìm vào ảo giác và sự đau đớn tột độ.
Ánh mắt cũng tan ra.
Đây là kí ức mà tôi không dám đối mặt nhất.
Có cả sự yêu thương như bố thí của Đường Yến Châu.
''Muốn không? Ngoan, quỳ xuống nhặt lên.''
Anh ta là loại người như vậy nhưng bản thân anh ta lại không biết điều đó.
Mãi đến khi Đường Yến Châu phát hiện tôi không ổn, anh ta hốt hoảng vỗ mặt tôi, lúc này tôi mới lấy lại tinh thần.
''Giang... Chồng tôi rất tốt.''
Tôi đột nhiên đẩy Đường Yến Châu ra.
Hai mắt nhắm lại một lúc, khi mở ra mới có dũng khí nhìn anh ta.
Không có truyền thông, tôi cũng không còn giả vờ nữa, giọng nói trở nên lạnh lùng, lời nói ra cũng vô cùng độc ác.
''Đường Yến Châu, không phải năm đó chính anh nói chúng ta kết thúc rồi sao?''
''Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ, bây giờ anh biết hành động của mình được gọi là gì không?''
Đường Yến Châu giật mình.
''Không có tự trọng.''
Sau khi nói xong mấy chữ này, tôi trực tiếp đi ra khỏi con ngõ nhỏ.
12.
Sau khi về đến nhà, Giang Tự im lặng nhưng vẫn chờ tôi ăn cơm cùng.
Lúc ăn cơm anh cũng không nói một lời nào, giống như đang giận dỗi vậy.
Mặc dù bình thường Giang Tự cũng ít nói nhưng hôm nay anh làm cho người khác có cảm giác anh rất muốn nói nhưng anh lại không nói.
Tôi sợ anh kìm nén đến nghẹn nên chủ động ra sopha ngồi xem tin tức sau khi ăn xong.
Sau khi tôi rời đi, khoảng một lúc sau, ''An An là vợ tôi'' bắt đầu đăng bài như cũ.
[Vợ cũng bị người ta bắt cóc rồi huhuhu.]
[Rất muốn phong sát tên chó kia.]
[Nhưng tôi sợ bà xã cảm thấy mình lòng dạ hẹp hòi.]
[Đúng là vớ vẩn, tiền của tên chó kia đều là trong nhà cho, trình độ cũng nhà mua cho! Cá cược h.út t.huốc chơi g.ái đều làm hết, không sạch sẽ chút nào!]
[Đâu giống mình, mười sáu tuổi đã tự mở công ty, được cử đến nước A học thạc sĩ, không h.út t.huốc, không uống r.ượu, rời xa oanh yến gì đó, sinh hoạt có quy luật, làm việc nghỉ ngơi điều độ, kiên trì rèn luyện thân thể...]
Nói đến đây nên bỏ bớt một đoạn dài vì tất cả đều là đối phương tự khen mình, tôi đọc không hết.
[Cho nên làm thế nào mới có thể hấp dẫn cô ấy, giữ cô ấy ở lại đây?]
Ở dưới nhanh chóng có một cư dân mạng rảnh rỗi trả lời.
[Bệ hạ, thần có một kế.]
[Nói.]
[Thoát y, dùng sắc dụ dỗ, thành thì trăm năm hòa hợp, còn bị từ chối thì giải quyết xong một chuyện làm mình buồn lòng. Không lỗ.]
Tôi: ''...''
Nuốt một ngụm nước bọt.
Lặng lẽ nhìn về phía Giang Tự.
Vẻ mặt người đàn ông kia vô cùng nghiêm túc.
Giống như anh đang thật sự suy nghĩ đến cách này!