Chương 289
Chương 289Tiêu Mặc Ngôn dường như sớm đoán được, tùy tiện giơ tay một cái, đánh côn nhị khúc bay đi.Thấy anh nhắm súng vào huyệt thái dương của mình, Thạch và Đinh Khiên bay tới: “Đường chủ, đừng!!”Người của Quần Ma Điện cũng sợ ngốc rồi, Thiên Ma hét vội trong tai nghe: “Mẹ nó, tên này lại chơi lớn như vậy?! Mẹ kiếp, còn ngây ra đó làm gì? Nói cho anh ta biết, người phụ nữ của anh ta ở trong tay tôi!!’“Dạ dạ!”Người hai bên đều chạy về phía anh.“Đường chủ!”“Đường chủ Tiêu…”Tiêu Mặc Ngôn nhắm mắt, ngón tay đặt lên cò súng…Xin lỗi, Bảo Ngọc, đây là chuyện duy nhất, anh vị phạm lời thề.Đột nhiên, một viên đá bay tới, đập lên cánh tay anh, sức lực rất lớn, làm cả cánh tay Tiêu Mặc Ngôn tê dại, súng đột nhiên rơi xuống đất.Tiêu Mặc Ngôn giống như một con sư tử ngủ say đi chọc giận, hung hăng mở mắt, cả người tràn đầy chết chóc.Bất kể là ai, anh phải tự tay xé rách hắn!!Chính ngay lúc này, một giọng nói yếu ớt, như phá nát vì sao trên bầu trời, lướt qua trái tim anh.“Tiêu Mặc Ngôn…”Nghe thấy giọng nói này, đám người Thạch không thể tin nổi tai mình, kinh ngạc trợn mắt há mồm, cứng ngắc quay đầu, nhìn về phía cửa.Thiên Ma cả người xanh thẫm, mang kính đen, không kiên nhẫn đứng ở cửa, nửa người trên đỡ một người phụ nữ.Nhìn thấy người phụ nữ đó, mọi người hít không khí, tiếp đó, kích động hét to: “A… là… là… phu nhân!!”Đây là kỳ tích sao? Là kỳ tích sao?!Trương Bảo Ngọc treo trên người Thiên Ma, hai chân mềm yếu không có sức đứng vững, nhưng, cô lại sống, sống sờ sờ xuất hiện trước mặt họ! Họ không dám tin! Cũng không có cách nào tin! Nhưng kết quả, bày ra trước mắt, không cho phép họ không tin!“Đường chủ, phu nhân, là phu nhân!” Viền mắt Đinh Khiên đỏ lên.Thạch mở to mắt, sững sờ, muốn nói gì đó cũng chỉ há to miệng.Nhìn thấy Thiên Ma, nhìn thấy Trương Bảo Ngọc, Ngọc Diệp dường như đoán được toàn bộ quá trình của chuyện này. Cô từ từ rũ ánh mắt, khóe môi lạnh đạm, cuối cùng cong lên vài phần.Nghê Thư… là cô sao?Tiêu Mặc Ngôn vẫn cứng đờ tại chỗ, không có phản ứng, không dám xoay người.Bên tai anh mỗi ngày đều xuất hiện giọng nói này, có lẽ, đây chỉ là một ảo giác…Bảo Ngọc cố sức ngẩng đầu, nhìn thấy người đối diện, trong mắt cô tràn đầy nước mắt, nhẹ giọng: “Làm phiền anh, đưa tôi qua đó…”“Thật là phiền phức!” Thiên Ma hừ một tiếng, nhưng vẫn đỡ Bảo Ngọc, từng bước đi tới.Cuối cùng, đến trước mặt anh, Bảo Ngọc giãy giụa một mình đứng vững, nhìn người đưa lưng về phía mình: “Tiêu Mặc Ngôn, là em…”