Chương 324
Chương 324“Chỉ cần là em làm, đều ăn rất ngon.” Nguyên tắc duy nhất của Tiêu Mặc Ngôn chính là những gì liên quan đến Bảo Ngọc đều rất tốt.Bị ánh mắt anh nhìn có chút xấu hổ, Bảo Ngọc bắt đầu hướng về phía chiếc đĩa mà tấn công. Bất kể là màu sắc hay mùi vị, tất cả đều rất tuyệt vời, sau khi ăn hết đĩa mì, cô liếm môi rồi nhấp một ngụm rượu vang, lúc này mới thỏa mãn nói: “Tiêu Mặc Ngôn, nếu anh mở nhà hàng nhất định sẽ rất đông khách.”Tiêu Mặc Ngôn nhìn chằm chằm vào hai mắt đang phát sang của cô, ý cười trên môi càng sâu: “Khách hàng duy nhất của anh cũng chỉ có em.”“Haha, mỗi ngày đều làm cho em ăn như thế này nhất định sẽ mệt chết.”Anh lắc đầu: “Không sợ. chỉ cần làm cho vợ vui, anh cái gì cũng làm được.”Bảo Ngọc nheo đôi mắt phượng, một vài nét quyến rũ vô tình lộ lên. Có thể là do cô ấy đã uống chút rượu mà khiến khuôn mặt đỏ bừng lên, giọng nói cũng trở nên mềm mại: “Nuôi em nhất định sẽ mệt chết bởi vì em chính là kẻ phá nhà nha, không phải hàng hiệu hay bản giới hạn em đều không cần!”Anh nở nụ cưới, yêu thương nhéo mũi cô: “Những thứ tốt nhất mới xứng với em.”Bảo Ngọc lại nhấp một ngụm rượu vang đỏ, khép hờ ánh mắt: “Tiêu Mặc Ngôn, anh cứ chiều em như vậy, em sẽ càng ngày càng trở nên tham lam, cái gì cũng sẽ không hài lòng..”“Anh thích em yêu cầu những thứ đó với anh.” Anh đứng dậy, đi đến phía sau cô, vòng tay ôm cô, áp người vào lung cô: “Nếu anh có thể cho em những thứ đó, chứng tỏ anh vẫn là còn giá trị để tồn tại.”Bảo Ngọc trong lòng rung động , quay người lại ôm lấy anh: “Tiêu Mặc Ngôn, em thật may mắn khi đã quay trở về!”Anh thấp giọng cười: “Từ nay về sau anh sẽ không cho em đi đâu nữa.”Cô khẽ gật đầu nhưng đầu có hơi chút choáng váng. Rượu vang bình thường thường có tác dụng chậm. Đặc biệt đối với một người tửu lượng kém như Bảo Ngọc, chỉ sau một vài ngụm toàn bộ cơ thể liền không còn một chút sức lực nào.Cô đưa tay ra, nói một cách uể oải: “Tiêu Mặc Ngôn, ôm em về phòng.”Tiêu Mặc Ngôn nghe lời, ôm cô đi về phòng. Cả người Bảo Ngọc đều dựa vào anh, đầu để trong ngực anh, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông này, đôi tay nhỏ bé vẽ vòng trước ngực.“Tiêu Mặc Ngôn, đứa trẻ đó không phải là con của chúng ta. Em vừa hạnh phúc nhưng cũng có chút thất vọng.” Cô thì thào nói: “Em hạnh phúc bởi con của anh không phải do người phụ nữ khác sinh ra, nhưng cũng rất thất vọng bởi em thực sự muốn có một đứa con.” Kể từ khi Chu Nại Diêu rời đi, hôm nay nhờ có rượu mà cô mới nói ra những lời bấy lâu nay vẫn giữ ở trong lòng với anh.Tiêu Mặc Ngôn hạ ánh mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô. Đôi mắt ửng hồng của cô vô cùng quyến rũ. Mắt anh ngày càng tối, giọng cũng trở nên khàn khàn: “Nếu em muốn có con, anh sẽ cho em.”Cô hờn dỗi một tiếng: “Đồ ngốc, nào có dễ như vậy.”Bảo Ngọc là một cô gái xinh đẹp nhưng do tác dụng của rượu, nhìn qua lại có ba phần mê hoặc, ánh mắt phong tình đầy quyến rũ.Giọng của Tiêu Mặc Ngôn càng trầm hơn: “Thật ra nó rất dễ.”Anh dùng chân đá văng cửa, ôm cô đi nhanh về phía giường, đem cô đặt xuống, dùng tay vuốt ve mặt cô. Gương mặt Bảo Ngọc tràn ngập sự mê hoặc, cô vui vẻ nhìn anh, đôi mắt có chút bối rối, không ngừng cám dỗ anh.Ánh mắt Tiêu Mặc Ngôn nóng rực, anh khôgn thể khống chế được cảm xúc của mình hơn nữa, những ngón tay trượt xuống má cô, dần dần di chuyển xuống xương quai xanh. Cô vốn đã rất gầy, thân hình mét sáu mà cân nặng lại chưa đến năm mươi, điều đó khiến cho xương quai xanh của cô càng hiện rõ. Anh nhẹ nhàng vỗ về, mỗi một lần đều khiến cô hơi run rẩy.Theo xương quai xanh đi xuống chính là nơi mềm mại của cô. Mặc dù không được đầy đặn như trước đây nhưng vẫn rất hợp ý anh. Nhất là khi, bàn tay anh bao trọn ngực cô, nó rất mềm mại và ấm áp. Đây cũng chính là vị trí gần trái tim nhất, khiến anh có thể cảm nhận được nhịp tim của cô.Bảo Ngọc lười biếng hừ nhẹ trong vô thức, có ý làm nũng.