Chương 130: Khế ước Ma Đằng
Hơn hai canh giờ sau, nhờ hiệu suất của Tiểu Hắc, bộ xương khô, Ma Đằng mà khô lâu bị càn quét sạch sẽ, ngay cả một hạt bụi cũng không dư thừa.
Mà trong trận chiến đấu này, ai cũng nhận được lợi ích cho riêng mình.
Tiểu Hắc vận dụng hắc ám ma pháp, linh hồn chi lực càng thêm thuận tay và cường đại, hơn nữa sau lưng hắn lúc này đã tò tò đi theo ba bộ xương trắng, tất cả đều là do hắn nuốt khô lâu mà sinh ra.
Tiểu Hắc cũng không keo kiệt, ngưng ra ba viên hồn lực mười phần tinh túy phân cho tiểu đệ, ba bộ xương khô ôm hồn lực, hí ha hí hửng tìm chỗ luyện hóa.
Ma Đằng lúc này cũng đã trưởng thành thành đại thụ, lá cây rậm rạp, chạc cây vững vàng, mặt hoa có hàm răng khủng bố cũng nở ra nhiều hơn, từ trên xuống dưới cũng phải có đến bảy tám bông, dây leo chằng chịt quấn quanh cây như một con rắn.
Tịch Thần nhìn nó, nội tâm có chút khó xử, hình thể của nó bây giờ quá lớn, hơn nữa mộc hệ thì phải cắm dưới đất mới phát triển được, chẳng lẽ để nó ở lại nơi này tự sinh tự diệt.
Có chút đáng tiếc!
Ma Đằng dường như đọc hiểu được tiếng lòng của nàng, nó đột nhiên giơ lên một sợi dây leo về phía tay nàng.
Tịch Thần nghi hoặc, không biết nó muốn làm cái gì.
Đột nhiên, từ dây leo chĩa ra móng vuốt sắc bén, trực tiếp cắm vào cổ tay nàng, máu đỏ phụt ra như suối.
Tịch Thần ăn đau, biểu tình tức khắc tối sầm lại, quanh thân cũng xuất hiện hơi thở u ám.
Nàng còn chưa kịp nổi giận thì trong đầu đã vang lên một giọng nữ trong trẻo nhưng không kém phần trẻ con, nó nói bằng âm điệu gần gũi thêm làm nũng:
“Đi theo ngươi, có ăn!”
Tịch Thần dở khóc dở người, mơ hồ đoán được ý đồ của nó, mặc cho nó muốn làm gì thì làm đi.
Máu chảy như thế trong khoảng mười mấy giây, giữa lúc Tịch Thần có chút hoa mắt chóng mặt thì dưới chân nàng bỗng chốc xuất hiện một đồ án sáu cánh màu xanh lục, nơi trung tâm của đồ án hiện lên một đóa hoa khủng bố với vô số dây leo màu đen quấn quanh trận đồ khế ước.
Chỉ trong vài phút sau, khế ước thành, một tia sáng màu bạc rơi xuống trên bàn tay nàng.
Tịch Thần mở ra bàn tay, giữa lòng bàn tay lúc này có một đồ án hoa văn màu xanh lục nằm vỏn vẹn trong đó.
Ma Đằng vui vẻ thu hồi bản thể, trở lại thành hình dáng hạt mầm, sau đó chui vào trong lòng bàn tay của nàng.
Tịch Thần cuộn tròn nắm tay phải, dùng ngón trỏ gãi gãi lòng bàn tay, khóe miệng bất giác mỉm cười.
Từ khi đến thế giới này, mọi việc xảy ra với nàng thật kỳ diệu!
Trước mắt, nàng đã có ba đồng bọn: Tiểu Hắc, Cự Thạch Thú, Ma Đằng.
Phi nhân loại, sinh vật, thực vật đều có đủ cả.
Không biết tiếp theo sẽ là cái gì đây?
Tịch Thần kiểm tra thức hải và ma tuyền, phát hiện ma tuyền đã bão hòa, có xu hướng buông lỏng. Nếu không phải bây giờ thời gian cấp bách, nàng ngồi xuống bế quan nửa tháng là có thể đột phá bình chướng, trở thành Lục giai Đại Ma Pháp Sư.
Nàng tạp ở cảnh giới Ngũ giai cũng có thời gian rất lâu rồi, đó là chuyện của hơn một năm về trước.
Hơn nữa, không biết Cự Thạch Thú, Yến Thanh, Doãn Nguyệt bọn họ ra sao rồi.
Không biết từ lúc nào thì nàng đã có nhiều mối lo như vậy rồi? Rõ ràng kiếp trước nàng chỉ có một thân một mình!
Nhưng cảm giác lo lắng cho người khác, tựa hồ cũng không tệ lắm.
Gạt bỏ mọi việc khiến nàng phân tâm sang một bên, Tịch Thần nhìn xem chung quanh còn có thứ gì cần phải dọn dẹp nữa không. Sau đó cất bước đi về phía ngã ba.
Bỗng nhiên, Khắc Lạp Ni lên tiếng gọi nàng:
“Tịch Thần các hạ, ngươi không nhặt Diệt Hồn Đỉnh lên sao?”
Tịch Thần nhìn cái đỉnh lò bị nàng ném rơi lăn lốc ở góc mỏm đá, hơi sửng sốt hỏi lại:
“Không phải ngài nói Diệt Hồn Đỉnh đã bị Họa Cốt Hồng Quân khắc lên ấn ký sao? Ta sợ mang theo bên người sẽ làm cho hắn chú ý, cản trở hành động của chúng ta!”
Khắc Lạp Ni ho khan vài tiếng, khuôn mặt hơi đỏ lên, trách móc:
“Lý trí của ngươi cũng thật đáng sợ, ta rất ít khi thấy qua có người gặp phải thần khí thượng cổ mà còn có thể dửng dưng và hờ hững, đặc biệt là Diệt Hồn Đỉnh còn có tác dụng chữa trị đôi mắt cho ngươi!”
Tịch Thần hơi ngửa đầu, đôi mắt vô thần nhìn lên nóc của đường hầm, sau đó cảm khái nói:
“Có một câu của Họa Cốt Hồng Quân mà ta cảm thấy rất đáng để công nhận. Hắn nói mọi vật trên thế gian này đều không phải tuyệt đối và có tính hai mặt. Chỉ cần ta đứng ở độ cao nhất định, thì có thể biết những gì mà ta chưa biết. Thế nên sao ta phải mạo hiểm vì lợi ích trước mắt mà đánh đổi sinh mệnh của mình đây? Diệt Hồn Đỉnh tuy rằng lợi hại, nhưng ai có thể chứng minh nó là thứ duy nhất trên đời khắc tinh với Cỏ Minh Thương? Chỉ cần ta còn sống đến một ngày đạp chân đến đất của Thần, thì lo gì đôi mắt không lành!!!”
Khắc Lạp Ni trong lòng tán thưởng Tịch Thần có cái nhìn sâu rộng, tâm tư linh lung, không bị lợi ích trước mắt làm cho mê hoặc, nhưng hắn vẫn thở dài nói:
“Tịch Thần các hạ, ta khâm phục ngươi có một phân lý trí này, nhưng ngươi cứ nhặt Diệt Hồn Đỉnh lên đi, đưa cho ta. Ấn ký thôi mà, thất tình lục dục Thần Đỉnh còn tinh lọc được, xá gì vài ba cái ấn ký đó! Thần khí thượng cổ không dễ dàng mà gặp được, cứ đặt ở chỗ ta đi, có khi sẽ cần dùng tới thì sao?”
Lời nói cũng đã nói đến như thế, Tịch Thần không nhận thịnh tình này thì có vẻ nàng làm giá, vì vậy nàng gật đầu, vui mừng nói:
“Ngài nói cũng có lý, phiền ngài rồi!”
Khắc Lạp Ni cười khà khà, xua tay:
“Không phiền không phiền, chỉ cần sau này gặp phải nơi có linh hồn chi lực, ngươi dừng lại cho chúng ta hấp thu ké thì tốt rồi!”
Tịch Thần đi đến góc tường, nhặt lên Diệt Hồn Đỉnh đưa cho Khắc Lạp Ni, trịnh trọng nói:
“Nhất định rồi!”
Ném xong cái khoai lang phỏng tay vào Vĩnh Sinh Thành, Tịch Thần nhìn ngã ba đường, cảm thấy có chút khó xử, bèn hỏi Khắc Lạp Ni:
“Khắc tiền bối, ngài có nhiều kinh nghiệm, cảm thấy ta nên đi bên nào thì nhanh đến nơi trung tâm hơn?”
“Ngươi đợi ta một chút!” Khắc Lạp Ni nhắn với Tịch Thần một câu, sau đó ở Vĩnh Sinh Tế Đàn tìm kiếm tư liệu.
Tịch Thần cũng không vội, trong lúc rảnh rỗi không có gì làm, nàng ngồi xuống tại chỗ chải vuốt lại năng lượng trong Ma Tuyền.
Không đến thời gian nửa tiếng, Khắc Lạp Nhi lại truyền âm cho nàng:
“Tịch Thần các hạ, ta tìm được ở trong điển tịch thời cổ có nói như thế này: cả ba ngã đường này đều thông đến nơi trung tâm của Thiên Thu Họa, mỗi nơi đều có những khó khăn nhất định. Một nơi là nhà tranh, tương truyền trong nhà tranh đó, có một tòa hầm ngầm thông hướng trực tiếp đến trung tâm, một nơi là cây cổ thụ ngàn năm, tâm thụ có một cái truyền tống trận, và một nơi là dưới lòng đất dẫn hướng ngược lên. Có vẻ như, ngươi đang ở con đường thứ ba rồi đó!”
Tịch Thần nghe Khắc Lạp Ni nói thế, gật gù:
“Ta cũng nghĩ như vậy, bây giờ ta nên đi thẳng?”
Khắc Lạp Ni nói năng có khí phách, giọng điệu đầy tự tin:
“Đúng vậy, ngươi cố gắng tranh thủ thời gian, không ngoại trừ khả năng Thanh Hoan và những người khác cũng biết con đường liên thông này, cho nên chúng ta phải đến đó trước hắn.”
Nghe thế, biểu cảm của Tịch Thần hơi tối lại, dưới chân vận lên Phong hệ ma pháp, chạy như bay về con đường phía trước.
***
Thanh Hoan đang ngồi dưới gốc cây đào, trước mặt là một bàn cờ với hai loại quân cờ đen - trắng, hắn chăm chú nhìn vào đó, khóe miệng thỉnh thoảng lộ ra biểu cảm thú vị.
Hắn thông qua bàn cờ nhìn đến bên ngoài, đám người yếu ớt kia đang chật vật giãy dụa, ngón tay trắng mịn như ngọc vuốt ve cánh hoa đào bên cạnh.
Đột nhiên, sắc mặt của hắn phút chốc biến đổi, hắn ngẩng mặt nhìn lên bầu trời.
Một lũ khói đen lượn lờ đến từ phương Tây, sau đó lấy tốc độ chóng mặt mà ập xuống trước mắt hắn.
Thanh Hoan muốn sử dụng năng lượng công kích, lại phát hiện bản thân không thể động đậy, lũ khói đen kia đã trực tiếp chạy vào mi tâm của hắn.
Khói đen càn quét khắp cơ thể, sau đó trực chỉ trái tim, muốn xông vào.
Nơi đó, có một cái khóa màu xanh lục phát ra ánh sáng, bị những sợi pháp tắc mỏng manh vây chặt lại.
Khói đen đâm vào trái tim, muốn xâm nhập vào đó, nhưng không ngờ lại bị bắn ngược trở ra.
Ý thức của Thanh Hoan lên tiếng, nhắc nhở lũ khói đen kia:
“Ngươi đừng tốn công vô ích nữa, bọn họ đã khóa lại thần hồn của ta, ngươi không nhập vào được đâu!”
Lũ khói đen kia chợt hiện ra một hình dáng trung niên mặc áo đen, sắc mặt hắn tràn đầy giận dữ, chỉ vào ý thức của khói xanh mà rít gào:
“Thanh Hoan, ngươi cũng dám phản bội ta?”
Gương mặt Thanh Hoan xẹt qua một mạt đau thương và bất đắc dĩ, ngón tay vô thức cấu nhẹ hoa đào bên cạnh, nói:
“Bọn họ dùng Linh Nguyên của Tiểu Đào uy hiếp ta, nàng là vô tội. Ta chỉ có thể thuận theo bọn họ, khóa chặt linh hồn mình, làm cho ngươi không hợp thể được mà thoát ra ngoài, xin lỗi!”
Kẻ áo đen đột nhiên cười lạnh, khinh miệt nói:
“Vì một nữ nhân mà ngươi dám phản bội ta! Thật uổng công ta tạo ra ngươi, nhu nhược và yếu hèn! Một phân thân mà thôi, ta bóp chết ngươi cũng như bóp chết một con kiến. Không có ngươi, ta vẫn hợp thể được như thường. Tu vi lùi lại? A! Ta tu luyện lại mấy năm thì có xá gì! Không ai có thể cản trở được ta, cho dù là ngươi!”
Ánh mắt Thanh Hoan co rụt lại, thất thanh kinh hô:
“Ngươi dám…”
Kẻ áo đen cười khẩy:
“Ngươi là phân thân của ta thì nên biết, Họa Cốt Hồng Quân ta không có gì mà không dám làm!”
“Ngươi!”
Mà trong trận chiến đấu này, ai cũng nhận được lợi ích cho riêng mình.
Tiểu Hắc vận dụng hắc ám ma pháp, linh hồn chi lực càng thêm thuận tay và cường đại, hơn nữa sau lưng hắn lúc này đã tò tò đi theo ba bộ xương trắng, tất cả đều là do hắn nuốt khô lâu mà sinh ra.
Tiểu Hắc cũng không keo kiệt, ngưng ra ba viên hồn lực mười phần tinh túy phân cho tiểu đệ, ba bộ xương khô ôm hồn lực, hí ha hí hửng tìm chỗ luyện hóa.
Ma Đằng lúc này cũng đã trưởng thành thành đại thụ, lá cây rậm rạp, chạc cây vững vàng, mặt hoa có hàm răng khủng bố cũng nở ra nhiều hơn, từ trên xuống dưới cũng phải có đến bảy tám bông, dây leo chằng chịt quấn quanh cây như một con rắn.
Tịch Thần nhìn nó, nội tâm có chút khó xử, hình thể của nó bây giờ quá lớn, hơn nữa mộc hệ thì phải cắm dưới đất mới phát triển được, chẳng lẽ để nó ở lại nơi này tự sinh tự diệt.
Có chút đáng tiếc!
Ma Đằng dường như đọc hiểu được tiếng lòng của nàng, nó đột nhiên giơ lên một sợi dây leo về phía tay nàng.
Tịch Thần nghi hoặc, không biết nó muốn làm cái gì.
Đột nhiên, từ dây leo chĩa ra móng vuốt sắc bén, trực tiếp cắm vào cổ tay nàng, máu đỏ phụt ra như suối.
Tịch Thần ăn đau, biểu tình tức khắc tối sầm lại, quanh thân cũng xuất hiện hơi thở u ám.
Nàng còn chưa kịp nổi giận thì trong đầu đã vang lên một giọng nữ trong trẻo nhưng không kém phần trẻ con, nó nói bằng âm điệu gần gũi thêm làm nũng:
“Đi theo ngươi, có ăn!”
Tịch Thần dở khóc dở người, mơ hồ đoán được ý đồ của nó, mặc cho nó muốn làm gì thì làm đi.
Máu chảy như thế trong khoảng mười mấy giây, giữa lúc Tịch Thần có chút hoa mắt chóng mặt thì dưới chân nàng bỗng chốc xuất hiện một đồ án sáu cánh màu xanh lục, nơi trung tâm của đồ án hiện lên một đóa hoa khủng bố với vô số dây leo màu đen quấn quanh trận đồ khế ước.
Chỉ trong vài phút sau, khế ước thành, một tia sáng màu bạc rơi xuống trên bàn tay nàng.
Tịch Thần mở ra bàn tay, giữa lòng bàn tay lúc này có một đồ án hoa văn màu xanh lục nằm vỏn vẹn trong đó.
Ma Đằng vui vẻ thu hồi bản thể, trở lại thành hình dáng hạt mầm, sau đó chui vào trong lòng bàn tay của nàng.
Tịch Thần cuộn tròn nắm tay phải, dùng ngón trỏ gãi gãi lòng bàn tay, khóe miệng bất giác mỉm cười.
Từ khi đến thế giới này, mọi việc xảy ra với nàng thật kỳ diệu!
Trước mắt, nàng đã có ba đồng bọn: Tiểu Hắc, Cự Thạch Thú, Ma Đằng.
Phi nhân loại, sinh vật, thực vật đều có đủ cả.
Không biết tiếp theo sẽ là cái gì đây?
Tịch Thần kiểm tra thức hải và ma tuyền, phát hiện ma tuyền đã bão hòa, có xu hướng buông lỏng. Nếu không phải bây giờ thời gian cấp bách, nàng ngồi xuống bế quan nửa tháng là có thể đột phá bình chướng, trở thành Lục giai Đại Ma Pháp Sư.
Nàng tạp ở cảnh giới Ngũ giai cũng có thời gian rất lâu rồi, đó là chuyện của hơn một năm về trước.
Hơn nữa, không biết Cự Thạch Thú, Yến Thanh, Doãn Nguyệt bọn họ ra sao rồi.
Không biết từ lúc nào thì nàng đã có nhiều mối lo như vậy rồi? Rõ ràng kiếp trước nàng chỉ có một thân một mình!
Nhưng cảm giác lo lắng cho người khác, tựa hồ cũng không tệ lắm.
Gạt bỏ mọi việc khiến nàng phân tâm sang một bên, Tịch Thần nhìn xem chung quanh còn có thứ gì cần phải dọn dẹp nữa không. Sau đó cất bước đi về phía ngã ba.
Bỗng nhiên, Khắc Lạp Ni lên tiếng gọi nàng:
“Tịch Thần các hạ, ngươi không nhặt Diệt Hồn Đỉnh lên sao?”
Tịch Thần nhìn cái đỉnh lò bị nàng ném rơi lăn lốc ở góc mỏm đá, hơi sửng sốt hỏi lại:
“Không phải ngài nói Diệt Hồn Đỉnh đã bị Họa Cốt Hồng Quân khắc lên ấn ký sao? Ta sợ mang theo bên người sẽ làm cho hắn chú ý, cản trở hành động của chúng ta!”
Khắc Lạp Ni ho khan vài tiếng, khuôn mặt hơi đỏ lên, trách móc:
“Lý trí của ngươi cũng thật đáng sợ, ta rất ít khi thấy qua có người gặp phải thần khí thượng cổ mà còn có thể dửng dưng và hờ hững, đặc biệt là Diệt Hồn Đỉnh còn có tác dụng chữa trị đôi mắt cho ngươi!”
Tịch Thần hơi ngửa đầu, đôi mắt vô thần nhìn lên nóc của đường hầm, sau đó cảm khái nói:
“Có một câu của Họa Cốt Hồng Quân mà ta cảm thấy rất đáng để công nhận. Hắn nói mọi vật trên thế gian này đều không phải tuyệt đối và có tính hai mặt. Chỉ cần ta đứng ở độ cao nhất định, thì có thể biết những gì mà ta chưa biết. Thế nên sao ta phải mạo hiểm vì lợi ích trước mắt mà đánh đổi sinh mệnh của mình đây? Diệt Hồn Đỉnh tuy rằng lợi hại, nhưng ai có thể chứng minh nó là thứ duy nhất trên đời khắc tinh với Cỏ Minh Thương? Chỉ cần ta còn sống đến một ngày đạp chân đến đất của Thần, thì lo gì đôi mắt không lành!!!”
Khắc Lạp Ni trong lòng tán thưởng Tịch Thần có cái nhìn sâu rộng, tâm tư linh lung, không bị lợi ích trước mắt làm cho mê hoặc, nhưng hắn vẫn thở dài nói:
“Tịch Thần các hạ, ta khâm phục ngươi có một phân lý trí này, nhưng ngươi cứ nhặt Diệt Hồn Đỉnh lên đi, đưa cho ta. Ấn ký thôi mà, thất tình lục dục Thần Đỉnh còn tinh lọc được, xá gì vài ba cái ấn ký đó! Thần khí thượng cổ không dễ dàng mà gặp được, cứ đặt ở chỗ ta đi, có khi sẽ cần dùng tới thì sao?”
Lời nói cũng đã nói đến như thế, Tịch Thần không nhận thịnh tình này thì có vẻ nàng làm giá, vì vậy nàng gật đầu, vui mừng nói:
“Ngài nói cũng có lý, phiền ngài rồi!”
Khắc Lạp Ni cười khà khà, xua tay:
“Không phiền không phiền, chỉ cần sau này gặp phải nơi có linh hồn chi lực, ngươi dừng lại cho chúng ta hấp thu ké thì tốt rồi!”
Tịch Thần đi đến góc tường, nhặt lên Diệt Hồn Đỉnh đưa cho Khắc Lạp Ni, trịnh trọng nói:
“Nhất định rồi!”
Ném xong cái khoai lang phỏng tay vào Vĩnh Sinh Thành, Tịch Thần nhìn ngã ba đường, cảm thấy có chút khó xử, bèn hỏi Khắc Lạp Ni:
“Khắc tiền bối, ngài có nhiều kinh nghiệm, cảm thấy ta nên đi bên nào thì nhanh đến nơi trung tâm hơn?”
“Ngươi đợi ta một chút!” Khắc Lạp Ni nhắn với Tịch Thần một câu, sau đó ở Vĩnh Sinh Tế Đàn tìm kiếm tư liệu.
Tịch Thần cũng không vội, trong lúc rảnh rỗi không có gì làm, nàng ngồi xuống tại chỗ chải vuốt lại năng lượng trong Ma Tuyền.
Không đến thời gian nửa tiếng, Khắc Lạp Nhi lại truyền âm cho nàng:
“Tịch Thần các hạ, ta tìm được ở trong điển tịch thời cổ có nói như thế này: cả ba ngã đường này đều thông đến nơi trung tâm của Thiên Thu Họa, mỗi nơi đều có những khó khăn nhất định. Một nơi là nhà tranh, tương truyền trong nhà tranh đó, có một tòa hầm ngầm thông hướng trực tiếp đến trung tâm, một nơi là cây cổ thụ ngàn năm, tâm thụ có một cái truyền tống trận, và một nơi là dưới lòng đất dẫn hướng ngược lên. Có vẻ như, ngươi đang ở con đường thứ ba rồi đó!”
Tịch Thần nghe Khắc Lạp Ni nói thế, gật gù:
“Ta cũng nghĩ như vậy, bây giờ ta nên đi thẳng?”
Khắc Lạp Ni nói năng có khí phách, giọng điệu đầy tự tin:
“Đúng vậy, ngươi cố gắng tranh thủ thời gian, không ngoại trừ khả năng Thanh Hoan và những người khác cũng biết con đường liên thông này, cho nên chúng ta phải đến đó trước hắn.”
Nghe thế, biểu cảm của Tịch Thần hơi tối lại, dưới chân vận lên Phong hệ ma pháp, chạy như bay về con đường phía trước.
***
Thanh Hoan đang ngồi dưới gốc cây đào, trước mặt là một bàn cờ với hai loại quân cờ đen - trắng, hắn chăm chú nhìn vào đó, khóe miệng thỉnh thoảng lộ ra biểu cảm thú vị.
Hắn thông qua bàn cờ nhìn đến bên ngoài, đám người yếu ớt kia đang chật vật giãy dụa, ngón tay trắng mịn như ngọc vuốt ve cánh hoa đào bên cạnh.
Đột nhiên, sắc mặt của hắn phút chốc biến đổi, hắn ngẩng mặt nhìn lên bầu trời.
Một lũ khói đen lượn lờ đến từ phương Tây, sau đó lấy tốc độ chóng mặt mà ập xuống trước mắt hắn.
Thanh Hoan muốn sử dụng năng lượng công kích, lại phát hiện bản thân không thể động đậy, lũ khói đen kia đã trực tiếp chạy vào mi tâm của hắn.
Khói đen càn quét khắp cơ thể, sau đó trực chỉ trái tim, muốn xông vào.
Nơi đó, có một cái khóa màu xanh lục phát ra ánh sáng, bị những sợi pháp tắc mỏng manh vây chặt lại.
Khói đen đâm vào trái tim, muốn xâm nhập vào đó, nhưng không ngờ lại bị bắn ngược trở ra.
Ý thức của Thanh Hoan lên tiếng, nhắc nhở lũ khói đen kia:
“Ngươi đừng tốn công vô ích nữa, bọn họ đã khóa lại thần hồn của ta, ngươi không nhập vào được đâu!”
Lũ khói đen kia chợt hiện ra một hình dáng trung niên mặc áo đen, sắc mặt hắn tràn đầy giận dữ, chỉ vào ý thức của khói xanh mà rít gào:
“Thanh Hoan, ngươi cũng dám phản bội ta?”
Gương mặt Thanh Hoan xẹt qua một mạt đau thương và bất đắc dĩ, ngón tay vô thức cấu nhẹ hoa đào bên cạnh, nói:
“Bọn họ dùng Linh Nguyên của Tiểu Đào uy hiếp ta, nàng là vô tội. Ta chỉ có thể thuận theo bọn họ, khóa chặt linh hồn mình, làm cho ngươi không hợp thể được mà thoát ra ngoài, xin lỗi!”
Kẻ áo đen đột nhiên cười lạnh, khinh miệt nói:
“Vì một nữ nhân mà ngươi dám phản bội ta! Thật uổng công ta tạo ra ngươi, nhu nhược và yếu hèn! Một phân thân mà thôi, ta bóp chết ngươi cũng như bóp chết một con kiến. Không có ngươi, ta vẫn hợp thể được như thường. Tu vi lùi lại? A! Ta tu luyện lại mấy năm thì có xá gì! Không ai có thể cản trở được ta, cho dù là ngươi!”
Ánh mắt Thanh Hoan co rụt lại, thất thanh kinh hô:
“Ngươi dám…”
Kẻ áo đen cười khẩy:
“Ngươi là phân thân của ta thì nên biết, Họa Cốt Hồng Quân ta không có gì mà không dám làm!”
“Ngươi!”