Chương 138: Xuất hồn
Đối với sự xuất hiện bất ngờ của Yến Thanh, cả hai người Lục Vận và Lâm Mục đều tỏ vẻ khó chịu và giận dữ, còn Phong Tiêu thì đem ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía cây cốt roi mà Yến Thanh đang cầm trên tay. Có một đoạn thời gian từng học qua cách chế tạo vũ khí và áo giáp, nên khi nhìn đến Yêu Cốt làm cho nhịp tim của hắn đập trễ một vài nhịp. Đó là sự hứng thú, và vui vẻ của một kẻ si mê vũ khí khi bắt gặp thứ hiếm lạ trên đời.
Từ trong cây roi kia, hắn cảm nhận được một nguồn năng lượng dồi dào và khủng bố, hơn nữa còn chất chứa cái hồn của yêu thú.
Rất rất nhiều… hồn!
Lần đầu tiên trong đời, Phong Tiêu bắt gặp được một loại vũ khí kỳ quái như thế, cứ nâng mắt mà nhìn, không thể cưỡng lại được.
Về phần Lăng Quang, không hiểu sao khi thấy được Yến Thanh, hắn lại thở hắt ra một hơi cực kỳ nhẹ nhõm. Mặc dù quan hệ bằng hữu của hai người đã xuất hiện vết rách, nhưng Lăng Quang trong âm thầm vẫn muốn cảm ơn Yến Thanh một tiếng.
Nhờ có nàng… mà hắn mới không làm ra chuyện, vi phạm quy tắc bấy lâu nay của bản thân.
Lăng Quang hơi lùi bước về phía sau vài bước, ánh mắt nghiêng sang bên phải, thì thấy cách đó không xa, bốn người Doãn Nguyệt và thành viên trong đoàn của nàng đang đứng quan sát mọi chuyện, phương hướng hơi chếch về phía Yến Thanh, cũng chứng tỏ lập trường của các nàng.
Dịch Dao bởi vì có thời gian giảm xóc, nên sắc mặt dần hồng hào trở lại, lực lượng cũng từ từ một chút bổ trở về, nàng ngó nghiêng ánh mắt nhìn Yến Thanh, nói:
“Lần này coi như thiếu ngươi một nhân tình. Sau này có chuyện gì khó xử cứ nói, ta nhất định sẽ giúp lại ngươi!”
Yến Thanh khoanh tay, dáng đứng thẳng tắp như một cây tùng bách, vững chãi mà uy nghiêm, nàng lắc đầu tỏ vẻ không có chuyện gì to tát, nói:
“Không cần! Ta chỉ không quen nhìn đám thiên chi kiêu tử này ỷ thế hiếp người thôi!”
Chưa đợi Dịch Dao có ý kiến, thì Lâm Mục đã trừng mắt, hùng hổ đe dọa:
“Yến Thanh, ngươi còn không biết nàng làm ra chuyện tày trời gì, muốn gây hại cho Hoang Vực Giới thế nào mà lại trợ trụ vi ngược. Ngươi không cần đặt chân ở thế giới này nữa sao?”
Yến Thanh nghe vậy ánh mắt hơi lóe qua một sợi tinh quang, trong lòng thầm giật mình.
Quả nhiên, Hoang Vực giới đã xảy ra chyện lớn!
Mặc dù trong lòng giật mình, ngoài mặt nàng vẫn bình tĩnh không gợn sóng, nhún vai và nói với vẻ bất cần:
“Gây hại cho Hoang Vực thì có liên quan gì tới ta đâu? Đó là trách nhiệm của tứ đại cổ tộc các ngươi. Đừng quy chụp tội lỗi cho ta. Ta chỉ là một lính đánh thuê, một kẻ lang bạt làm nhiệm vụ sống qua ngày. Thế giới này nhìn nhỏ nhưng không hề nhỏ, tứ đại cổ tộc các ngươi còn không đến mức che trời được đâu!”
Dịch Dao híp mắt nghe Yến Thanh nói lời này, chỉ muốn cho nàng mấy tiếng vỗ tay thật lớn. Nói quá hay!
Tứ đại gia tộc thật là càng sống càng đi trở về, không những tư tưởng hạn hẹp, ếch ngồi đáy giếng mà còn ích kỷ, sợ đầu sợ đuôi.
Sắc mặt Lâm Mục đỏ bừng, phẫn nộ nói:
“Yến Thanh, cẩn trọng lời nói của mình. Đừng cho rằng chính mình đứng trên Hắc Bảng là không ai có thể làm gì được ngươi!”
Lục Vận cũng thuận thế mà chen vào nói:
“Yến Thanh, hôm nay ta không muốn cãi cọ nhiều lời với ngươi. Nhưng ta yêu cầu ngươi tránh ra, đừng xen vào chuyện mà bọn ta đang làm.”
Yến Thanh hếch đuôi lông mày, khiêu khích:
“Thế nếu ta vẫn muốn xen vào thì sao?”
Lục Vận vẫn chưa mất đi lý trí, đôi con ngươi sâu hun hút ánh lên một tia hung ác, nàng gằn từng chữ một mà nói:
“Không ngại nói cho ngươi! Nếu ngươi muốn cùng cả Hoang Vực giới là địch thì cứ tiếp tục. Không tin ngươi cứ đi hỏi người khác, bây giờ có ai là không cô lập Liên Minh Lính Đánh Thuê, cô lập Can Mạch và người của hắn?”
Yến Thanh nghe lời này thì nhíu mày, mặc dù vẫn chưa hiểu được đầu đuôi câu chuyện là thế nào nhưng xem tình huống thì có vẻ nghiêm trọng hơn nàng tưởng tượng.
Liên Minh Lính Đánh Thuê bị cô lập? Đó là chuyện từ khi nào?
Trong lúc nàng đang suy nghĩ, thì Dịch Dao đã cười khẩy, thế nàng giải thích nghi hoặc:
“Ngươi chớ có bị nàng hù dọa! Liên Minh Lính Đánh Thuê bị cô lập? Không bao giờ có chuyện đó đâu? Bọn hắn vào trong này tránh nạn, còn không biết bên ngoài đã khói lửa mù mịt rồi. Thú triều liên miên, tứ đại cổ tộc liên tiếp thất thủ, trở về căng chặt phòng thủ địa bàn của mình, cái đuôi cũng phải kẹp chặt lại. Ngươi nói xem, là ai cô lập ai đây?”
Yến Thanh khẽ giật mình, trong khi đó thì Lục Vận đột nhiên trừng mắt, hơi kinh hoàng thét lên hỏi Dịch Dao:
“Các ngươi lại làm ra chuyện gì?”
Lâm Mục, Phong Tiêu và cả Lăng Quang đều bất giác mà trở nên căng thẳng, trái tim đập phình phịch vì hồi hộp như muốn nhảy khỏi lồng ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm Dịch Dao.
Dịch Dao cảm thấy cực kì sung sướng và đắc thắng, cười đến khóe miệng không khép lại được, vừa cười vừa nói:
“Không ngại tiết lộ cho các ngươi một tin tức, kế hoạch mà các ngươi trù bị để đối phó thủ lĩnh đã sớm bị hắn nhìn thấu và phản sát. Sao nào? Bất ngờ không? Tin tức Địa Hoang Chiến Trường có bảo vật thực chất là do hắn truyền ra, cả Vụ Yêu Sơn cũng thế, đều do thủ lĩnh một tay thao túng tất cả. Mà các ngươi, lại chẳng hay biết gì đi vào bẫy rập mà thủ lĩnh tạo ra nhằm mục đích cầm chân các ngươi tại đây. Mất đi chiến lực tinh anh như các ngươi, thì địa bàn của tứ đại cổ tộc quả thật so với hổ giấy còn muốn kém. Vài lần thú triều, đều có thể đuối chết nhà các ngươi!”
Hơi thở của Lâm Mục dồn dập, cặp mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Thú triều cũng là do một tay các ngươi tạo ra?”
Dịch Dao híp mắt, búng tay:
“Chính xác! Thủ lĩnh nhà ta chính là có khả năng đó. Vậy nên, các ngươi cũng đừng mãi đeo bám bắt được ta hoặc Cửu Chuyển Linh Trận làm gì. Lo mà thoát ra nơi này để sớm trở về trợ trận đi. Hoang Vực Giới chống đỡ không bao lâu nữa đâu!!!”
Bốn người Lâm Mục, Lục Vận, Phong Tiêu và Lăng Quang nhìn nhau, thấy được sự kinh hãi trong mắt đối phương.
Thú triều!!!
Can Mạch vậy mà có thể điều khiển được thú triều?
Bọn họ phải mau chóng đem tin tức này truyền về!!!
Vừa chợp mắt suy nghĩ, thì đối diện bóng hình Dịch Dao đột nhiên hóa thành sương khói mờ ảo, mất hút ở không gian này.
Chỉ để lại một câu truyền âm cho Yến Thanh, nói với vẻ nghịch ngợm:
“Tiểu ma nữ, nếu ngươi có hứng thú rời khỏi thế giới này, thì sau khi ra khỏi đây có thể đến Liên Minh Lính Đánh Thuê tìm gặp ta hoặc thủ lĩnh đều được. Biệt đội hủy diệt gông xiềng thế giới hoan nghênh ngươi gia nhập nha!”
Biệt đội hủy diệt gông xiềng thế giới?
Yến Thanh nghe đến mấy từ này, trong lòng cảm thán mấy người này đều là kẻ điên. Hơn nữa còn kỳ ba.
Nhưng mà… đi ra thế giới bên ngoài?
Yến Thanh ngoắc môi, hứng thú hoàn toàn bị câu lên.
Lâm Mục sắc mặt đen tím, chửi một tiếng:
“Đáng chết! Nàng này quá giảo hoạt, lại để cho nàng chạy thoát!”
Sau đó, hắn ngó ánh mắt bất thiện nhìn trực diện Yến Thanh, như muốn một đao chém chết nàng.
Yến Thanh biết bốn người ở đối diện hiện tại sẽ giữ sức nên không ai ra tay với nàng, cho nên nàng càng thêm càn rỡ, mỉm cười khiêu khích:
“Sao? Lâm thiếu chủ, chẳng lẽ ngươi thích ta rồi? Nhìn ta bằng ánh mắt trìu mến như thế? Nhưng mà xin lỗi ngươi nha, bản cô nương đây chỉ thích cùng mấy con vật có độc làm bạn. Không hứng thú với yêu đương! Hơn nữa, nhìn ta cũng không thể có cách ra ngoài đâu nào?”
Lâm Mục bực tức trừng mắt quát:
“Ngươi có bệnh!”
Sau đó thì quay mặt đi, không nhìn tới nàng, phảng phất nàng là sâu ruồi cần bị xua đuổi.
Yến Thanh bĩu môi, lúc này mới có thời gian rảnh rỗi nhìn phía còn lại, phát hiện ngoài bốn người thiên chi kiêu tử của tứ đại gia tộc và năm người nàng và Doãn Nguyệt ra, thì còn có một người thanh niên và một đoàn khói đen khác. Lúc này đang nhìn giữa hư không, không biết làm gì.
Yến Thanh nhìn một người một bóng đen, khẽ nhíu mày, trong lòng bất chợt thấy không khỏe, trực giác nói cho nàng, hai người kia thâm tàng bất lậu, hơn nữa còn rất nguy hiểm.
Trong khi Yến Thanh quan sát đối thủ, thì đám người Doãn Nguyệt đang cố gắng tiêu hóa lượng dữ liệu khổng lồ từ cuộc trò chuyện ngắn ngủi.
Dịch Dao, Can Mạch, thú triều, Liên Minh Lính Đánh Thuê?
Năm người đều có cùng một suy nghĩ, nếu lần này may mắn thoát ra ngoài. Thì có lẽ, Hoang Vực giới này đã không còn là Hoang Vực giới mà bọn họ quen biết nữa!
Quá nhiều chuyện xảy ra rồi!
Không những năm người Dạ Nguyệt binh đoàn, mà ba người Thiên Mị, Đồ Giản, Nhâm Tuyết đến sau tình cờ nghe được câu chuyện, cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Bọn họ không biết chuyện gì, nhưng thân phận là lính đánh thuê, vậy có phải chăng cũng bị cả thế giới coi là địch?
***
Trong lúc đám người bên ngoài chật vật tìm đường ra, thì Tịch Thần và Khắc Lạp Ni lúc này đang châu đầu ghé tai, nhìn cái còng số tám hoen gỉ nằm giả chết dưới sàn nhà của Vĩnh Sinh Tế Đài.
Tịch Thần nhìn nó, đột nhiên có chút buồn cười.
Nàng đây là sống mấy trăm năm xui rủi trên đời, rốt cuộc có một lần nhân phẩm bạo tăng.
Đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến khi được đến lại chẳng tốn công phu!
Khắc Lạp Ni dùng ánh mắt nhìn quái vật mà nhìn Tịch Thần, chậc lưỡi:
“Chà! Cái vận số may mắn này! Ta phải ghen tị với ngươi đấy Tịch Thần tiểu hữu!”
Cửu Cung Khóa chạy đâu không chạy, lại trực tiếp xuyên qua không gian chồng lên, tiến vào Vĩnh Sinh Tế Đài, nó cũng biết lựa hướng mà chạy lắm…
Tịch Thần được khen, nhưng cũng không lấy làm đắc ý, mà bắt đầu rối rắm nhìn Cửu Cung Khóa, hỏi với giọng điệu mê mang:
“Cái này… thứ này… giải quyết sao đây?”
Khắc Lạp Ni hít sâu một hơi, bình tĩnh nén sự kích động trong lòng, nghiêm túc giải thích:
“Nếu Cửu Cung Khóa đã chạy vào đây, vậy thì dễ làm rồi!”
Tịch Thần nhìn Khắc Lạp Ni, chờ hắn nói tiếp:
“Xem ra, Cửu Cung Khóa đã cực kỳ suy yếu, hiện tại ta chỉ cần dùng ít ỏi linh hồn chi lực công phá là đã có thể hủy hoại được nó. Nhưng ngươi cũng thấy được đi, Cửu Cung Khóa đã sinh ra linh tính, nó thà bỏ chạy cũng không muốn bị mai một. Thế nên cho thấy nó cũng là kẻ tham sống sợ chết. Đối với dạng tính tình thế này, chúng ta có thể trao đổi điều kiện. Dù sao cũng là báu vật thời thượng cổ, hủy đi thì đáng tiếc lắm.”
Tịch Thần kinh ngạc trợn mắt, hỏi:
“Trao đổi điều kiện? Làm như thế nào?”
Khắc Lạp Ni chỉ tay vào cái khóa thứ nhất trong chuỗi mắc xích còng số tám, hướng dẫn cho Tịch Thần:
“Ta sẽ tạo một cái truyền tống trận linh hồn ở chỗ này, làm nhiệm vụ cầu nối. Ngươi chỉ cần điều khiển thần thức của mình để lên đó, ta sẽ đưa ngươi vào Cửu Cung Khóa trò chuyện với khóa linh ở trong đấy!”
Khắc Lạp Ni nói có vẻ dễ dàng, nhưng Tịch Thần rất nhanh chóng nhíu mày:
“Xuất ra thần thức? Hệ số nguy hiểm quá lớn!”
Khắc Lạp Ni vuốt vuốt áo bào, sau đó móc ra một cái đỉnh lò ba chân màu vàng ròng, đỉnh lò lớn bằng một gang tay, có một nén nhang trầm đen được cắm ở trong đó, Khắc Lạp Ni đưa đỉnh cho Tịch Thần, dặn dò cặn kẽ:
“Đây là Định Hồn Hương, một khi thắp lên có thể duy trì được nửa canh giờ, với tác dụng giữ cho linh hồn và thần thức của ngươi không bị ngoại lực tác động mà trở nên thác loạn, mất đi bình tĩnh. Định Hồn Hương này là tử hệ, còn mẫu hệ là chiếc đỉnh nằm trên tế đài đó thấy không, ngươi cầm cái này vào Cửu Cung Khóa, ta vẫn có thể thấy được tình huống trong đó và cứu trợ kịp thời. Tịch Thần các hạ, ngươi nên nhớ, Định Hồn Hương chỉ có tác dụng trong nửa canh giờ. Sau khoảng thời gian đó, sự có thành hay không, ngươi cũng phải mau chóng trở đầu hương, khi đó nó tự khắc sẽ mang ngươi về. Nếu Định Hồn Hương tắt, ngươi chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm!”
Tịch Thần cầm lấy cái đỉnh lò nhỏ, lại nhìn lên cái đỉnh lớn nằm trên tế đài, mặc dù hợp tác không bao lâu, nhưng nàng vẫn rất tin tưởng vào nhân phẩm của Khắc Lạp Ni. Hắn sẽ không duyên cớ mà hại nàng.
Hít sâu một hơi, Tịch Thần điều tiết khí thế cùng tâm tình, ngồi xếp bằng xuống đất, một tay cầm đỉnh để trước ngực, tay còn lại đặt bên gối làm tư thế minh tưởng. Trước khi nhắm mắt và phóng xuất linh hồn, Tịch Thần nói:
“Khắc tiền bối, ta chuẩn bị rồi, nhờ ngài!”
Nói xong, Tịch Thần nhắm mắt im lặng.
Khắc Lạp Ni phất tay, một ngọn gió đem Cửu Cung Khóa từ dưới đất thổi bay lên, môi khẽ lướt qua vài câu chú kỳ quái, hắn kẹp ngón trỏ và ngón giữa của tay phải đưa lên song song với Cửu Cung Khóa.
Không quá lâu, trên đầu của hai ngón tay nhanh chóng nặn ra một vòng năng lượng màu trắng đục đã qua áp súc.
Khắc Lạp Ni nâng bàn tay, kéo theo năng lượng, vẽ một tòa truyền tống trận vào tầng thứ nhất của Cửu Cung Khóa.
Phập!
Có một tiếng động nhỏ vang lên, Cửu Cung Khóa ánh lên một màu xanh nhạt, chính giữa nó, xoáy tròn một vòng xoáy màu trắng.
Truyền tống trận được vẽ xong, Khắc Lạp Ni lại quay sang, bắn một tia năng lượng vào Định Hồn Hương trước ngực của Tịch Thần.
Phốc!
Định Hồn Hương cháy sáng, kéo theo một mùi hương dịu hoặc. Mùi hương đó, kéo đi một lớp màng trắng nhanh chóng đi vào Cửu Cung Khóa.
Khắc Lạp Ni nhíu mày nhìn lớp màng trắng xuất ra từ thân thể của Tịch Thần, trước khi nó bước qua truyền tống trận, hắn gọi với theo:
“Tịch Thần tiểu hữu, cẩn trọng!”
Hắn biết, nàng nghe được.
Từ trong cây roi kia, hắn cảm nhận được một nguồn năng lượng dồi dào và khủng bố, hơn nữa còn chất chứa cái hồn của yêu thú.
Rất rất nhiều… hồn!
Lần đầu tiên trong đời, Phong Tiêu bắt gặp được một loại vũ khí kỳ quái như thế, cứ nâng mắt mà nhìn, không thể cưỡng lại được.
Về phần Lăng Quang, không hiểu sao khi thấy được Yến Thanh, hắn lại thở hắt ra một hơi cực kỳ nhẹ nhõm. Mặc dù quan hệ bằng hữu của hai người đã xuất hiện vết rách, nhưng Lăng Quang trong âm thầm vẫn muốn cảm ơn Yến Thanh một tiếng.
Nhờ có nàng… mà hắn mới không làm ra chuyện, vi phạm quy tắc bấy lâu nay của bản thân.
Lăng Quang hơi lùi bước về phía sau vài bước, ánh mắt nghiêng sang bên phải, thì thấy cách đó không xa, bốn người Doãn Nguyệt và thành viên trong đoàn của nàng đang đứng quan sát mọi chuyện, phương hướng hơi chếch về phía Yến Thanh, cũng chứng tỏ lập trường của các nàng.
Dịch Dao bởi vì có thời gian giảm xóc, nên sắc mặt dần hồng hào trở lại, lực lượng cũng từ từ một chút bổ trở về, nàng ngó nghiêng ánh mắt nhìn Yến Thanh, nói:
“Lần này coi như thiếu ngươi một nhân tình. Sau này có chuyện gì khó xử cứ nói, ta nhất định sẽ giúp lại ngươi!”
Yến Thanh khoanh tay, dáng đứng thẳng tắp như một cây tùng bách, vững chãi mà uy nghiêm, nàng lắc đầu tỏ vẻ không có chuyện gì to tát, nói:
“Không cần! Ta chỉ không quen nhìn đám thiên chi kiêu tử này ỷ thế hiếp người thôi!”
Chưa đợi Dịch Dao có ý kiến, thì Lâm Mục đã trừng mắt, hùng hổ đe dọa:
“Yến Thanh, ngươi còn không biết nàng làm ra chuyện tày trời gì, muốn gây hại cho Hoang Vực Giới thế nào mà lại trợ trụ vi ngược. Ngươi không cần đặt chân ở thế giới này nữa sao?”
Yến Thanh nghe vậy ánh mắt hơi lóe qua một sợi tinh quang, trong lòng thầm giật mình.
Quả nhiên, Hoang Vực giới đã xảy ra chyện lớn!
Mặc dù trong lòng giật mình, ngoài mặt nàng vẫn bình tĩnh không gợn sóng, nhún vai và nói với vẻ bất cần:
“Gây hại cho Hoang Vực thì có liên quan gì tới ta đâu? Đó là trách nhiệm của tứ đại cổ tộc các ngươi. Đừng quy chụp tội lỗi cho ta. Ta chỉ là một lính đánh thuê, một kẻ lang bạt làm nhiệm vụ sống qua ngày. Thế giới này nhìn nhỏ nhưng không hề nhỏ, tứ đại cổ tộc các ngươi còn không đến mức che trời được đâu!”
Dịch Dao híp mắt nghe Yến Thanh nói lời này, chỉ muốn cho nàng mấy tiếng vỗ tay thật lớn. Nói quá hay!
Tứ đại gia tộc thật là càng sống càng đi trở về, không những tư tưởng hạn hẹp, ếch ngồi đáy giếng mà còn ích kỷ, sợ đầu sợ đuôi.
Sắc mặt Lâm Mục đỏ bừng, phẫn nộ nói:
“Yến Thanh, cẩn trọng lời nói của mình. Đừng cho rằng chính mình đứng trên Hắc Bảng là không ai có thể làm gì được ngươi!”
Lục Vận cũng thuận thế mà chen vào nói:
“Yến Thanh, hôm nay ta không muốn cãi cọ nhiều lời với ngươi. Nhưng ta yêu cầu ngươi tránh ra, đừng xen vào chuyện mà bọn ta đang làm.”
Yến Thanh hếch đuôi lông mày, khiêu khích:
“Thế nếu ta vẫn muốn xen vào thì sao?”
Lục Vận vẫn chưa mất đi lý trí, đôi con ngươi sâu hun hút ánh lên một tia hung ác, nàng gằn từng chữ một mà nói:
“Không ngại nói cho ngươi! Nếu ngươi muốn cùng cả Hoang Vực giới là địch thì cứ tiếp tục. Không tin ngươi cứ đi hỏi người khác, bây giờ có ai là không cô lập Liên Minh Lính Đánh Thuê, cô lập Can Mạch và người của hắn?”
Yến Thanh nghe lời này thì nhíu mày, mặc dù vẫn chưa hiểu được đầu đuôi câu chuyện là thế nào nhưng xem tình huống thì có vẻ nghiêm trọng hơn nàng tưởng tượng.
Liên Minh Lính Đánh Thuê bị cô lập? Đó là chuyện từ khi nào?
Trong lúc nàng đang suy nghĩ, thì Dịch Dao đã cười khẩy, thế nàng giải thích nghi hoặc:
“Ngươi chớ có bị nàng hù dọa! Liên Minh Lính Đánh Thuê bị cô lập? Không bao giờ có chuyện đó đâu? Bọn hắn vào trong này tránh nạn, còn không biết bên ngoài đã khói lửa mù mịt rồi. Thú triều liên miên, tứ đại cổ tộc liên tiếp thất thủ, trở về căng chặt phòng thủ địa bàn của mình, cái đuôi cũng phải kẹp chặt lại. Ngươi nói xem, là ai cô lập ai đây?”
Yến Thanh khẽ giật mình, trong khi đó thì Lục Vận đột nhiên trừng mắt, hơi kinh hoàng thét lên hỏi Dịch Dao:
“Các ngươi lại làm ra chuyện gì?”
Lâm Mục, Phong Tiêu và cả Lăng Quang đều bất giác mà trở nên căng thẳng, trái tim đập phình phịch vì hồi hộp như muốn nhảy khỏi lồng ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm Dịch Dao.
Dịch Dao cảm thấy cực kì sung sướng và đắc thắng, cười đến khóe miệng không khép lại được, vừa cười vừa nói:
“Không ngại tiết lộ cho các ngươi một tin tức, kế hoạch mà các ngươi trù bị để đối phó thủ lĩnh đã sớm bị hắn nhìn thấu và phản sát. Sao nào? Bất ngờ không? Tin tức Địa Hoang Chiến Trường có bảo vật thực chất là do hắn truyền ra, cả Vụ Yêu Sơn cũng thế, đều do thủ lĩnh một tay thao túng tất cả. Mà các ngươi, lại chẳng hay biết gì đi vào bẫy rập mà thủ lĩnh tạo ra nhằm mục đích cầm chân các ngươi tại đây. Mất đi chiến lực tinh anh như các ngươi, thì địa bàn của tứ đại cổ tộc quả thật so với hổ giấy còn muốn kém. Vài lần thú triều, đều có thể đuối chết nhà các ngươi!”
Hơi thở của Lâm Mục dồn dập, cặp mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Thú triều cũng là do một tay các ngươi tạo ra?”
Dịch Dao híp mắt, búng tay:
“Chính xác! Thủ lĩnh nhà ta chính là có khả năng đó. Vậy nên, các ngươi cũng đừng mãi đeo bám bắt được ta hoặc Cửu Chuyển Linh Trận làm gì. Lo mà thoát ra nơi này để sớm trở về trợ trận đi. Hoang Vực Giới chống đỡ không bao lâu nữa đâu!!!”
Bốn người Lâm Mục, Lục Vận, Phong Tiêu và Lăng Quang nhìn nhau, thấy được sự kinh hãi trong mắt đối phương.
Thú triều!!!
Can Mạch vậy mà có thể điều khiển được thú triều?
Bọn họ phải mau chóng đem tin tức này truyền về!!!
Vừa chợp mắt suy nghĩ, thì đối diện bóng hình Dịch Dao đột nhiên hóa thành sương khói mờ ảo, mất hút ở không gian này.
Chỉ để lại một câu truyền âm cho Yến Thanh, nói với vẻ nghịch ngợm:
“Tiểu ma nữ, nếu ngươi có hứng thú rời khỏi thế giới này, thì sau khi ra khỏi đây có thể đến Liên Minh Lính Đánh Thuê tìm gặp ta hoặc thủ lĩnh đều được. Biệt đội hủy diệt gông xiềng thế giới hoan nghênh ngươi gia nhập nha!”
Biệt đội hủy diệt gông xiềng thế giới?
Yến Thanh nghe đến mấy từ này, trong lòng cảm thán mấy người này đều là kẻ điên. Hơn nữa còn kỳ ba.
Nhưng mà… đi ra thế giới bên ngoài?
Yến Thanh ngoắc môi, hứng thú hoàn toàn bị câu lên.
Lâm Mục sắc mặt đen tím, chửi một tiếng:
“Đáng chết! Nàng này quá giảo hoạt, lại để cho nàng chạy thoát!”
Sau đó, hắn ngó ánh mắt bất thiện nhìn trực diện Yến Thanh, như muốn một đao chém chết nàng.
Yến Thanh biết bốn người ở đối diện hiện tại sẽ giữ sức nên không ai ra tay với nàng, cho nên nàng càng thêm càn rỡ, mỉm cười khiêu khích:
“Sao? Lâm thiếu chủ, chẳng lẽ ngươi thích ta rồi? Nhìn ta bằng ánh mắt trìu mến như thế? Nhưng mà xin lỗi ngươi nha, bản cô nương đây chỉ thích cùng mấy con vật có độc làm bạn. Không hứng thú với yêu đương! Hơn nữa, nhìn ta cũng không thể có cách ra ngoài đâu nào?”
Lâm Mục bực tức trừng mắt quát:
“Ngươi có bệnh!”
Sau đó thì quay mặt đi, không nhìn tới nàng, phảng phất nàng là sâu ruồi cần bị xua đuổi.
Yến Thanh bĩu môi, lúc này mới có thời gian rảnh rỗi nhìn phía còn lại, phát hiện ngoài bốn người thiên chi kiêu tử của tứ đại gia tộc và năm người nàng và Doãn Nguyệt ra, thì còn có một người thanh niên và một đoàn khói đen khác. Lúc này đang nhìn giữa hư không, không biết làm gì.
Yến Thanh nhìn một người một bóng đen, khẽ nhíu mày, trong lòng bất chợt thấy không khỏe, trực giác nói cho nàng, hai người kia thâm tàng bất lậu, hơn nữa còn rất nguy hiểm.
Trong khi Yến Thanh quan sát đối thủ, thì đám người Doãn Nguyệt đang cố gắng tiêu hóa lượng dữ liệu khổng lồ từ cuộc trò chuyện ngắn ngủi.
Dịch Dao, Can Mạch, thú triều, Liên Minh Lính Đánh Thuê?
Năm người đều có cùng một suy nghĩ, nếu lần này may mắn thoát ra ngoài. Thì có lẽ, Hoang Vực giới này đã không còn là Hoang Vực giới mà bọn họ quen biết nữa!
Quá nhiều chuyện xảy ra rồi!
Không những năm người Dạ Nguyệt binh đoàn, mà ba người Thiên Mị, Đồ Giản, Nhâm Tuyết đến sau tình cờ nghe được câu chuyện, cũng bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Bọn họ không biết chuyện gì, nhưng thân phận là lính đánh thuê, vậy có phải chăng cũng bị cả thế giới coi là địch?
***
Trong lúc đám người bên ngoài chật vật tìm đường ra, thì Tịch Thần và Khắc Lạp Ni lúc này đang châu đầu ghé tai, nhìn cái còng số tám hoen gỉ nằm giả chết dưới sàn nhà của Vĩnh Sinh Tế Đài.
Tịch Thần nhìn nó, đột nhiên có chút buồn cười.
Nàng đây là sống mấy trăm năm xui rủi trên đời, rốt cuộc có một lần nhân phẩm bạo tăng.
Đi mòn gót sắt tìm không thấy, đến khi được đến lại chẳng tốn công phu!
Khắc Lạp Ni dùng ánh mắt nhìn quái vật mà nhìn Tịch Thần, chậc lưỡi:
“Chà! Cái vận số may mắn này! Ta phải ghen tị với ngươi đấy Tịch Thần tiểu hữu!”
Cửu Cung Khóa chạy đâu không chạy, lại trực tiếp xuyên qua không gian chồng lên, tiến vào Vĩnh Sinh Tế Đài, nó cũng biết lựa hướng mà chạy lắm…
Tịch Thần được khen, nhưng cũng không lấy làm đắc ý, mà bắt đầu rối rắm nhìn Cửu Cung Khóa, hỏi với giọng điệu mê mang:
“Cái này… thứ này… giải quyết sao đây?”
Khắc Lạp Ni hít sâu một hơi, bình tĩnh nén sự kích động trong lòng, nghiêm túc giải thích:
“Nếu Cửu Cung Khóa đã chạy vào đây, vậy thì dễ làm rồi!”
Tịch Thần nhìn Khắc Lạp Ni, chờ hắn nói tiếp:
“Xem ra, Cửu Cung Khóa đã cực kỳ suy yếu, hiện tại ta chỉ cần dùng ít ỏi linh hồn chi lực công phá là đã có thể hủy hoại được nó. Nhưng ngươi cũng thấy được đi, Cửu Cung Khóa đã sinh ra linh tính, nó thà bỏ chạy cũng không muốn bị mai một. Thế nên cho thấy nó cũng là kẻ tham sống sợ chết. Đối với dạng tính tình thế này, chúng ta có thể trao đổi điều kiện. Dù sao cũng là báu vật thời thượng cổ, hủy đi thì đáng tiếc lắm.”
Tịch Thần kinh ngạc trợn mắt, hỏi:
“Trao đổi điều kiện? Làm như thế nào?”
Khắc Lạp Ni chỉ tay vào cái khóa thứ nhất trong chuỗi mắc xích còng số tám, hướng dẫn cho Tịch Thần:
“Ta sẽ tạo một cái truyền tống trận linh hồn ở chỗ này, làm nhiệm vụ cầu nối. Ngươi chỉ cần điều khiển thần thức của mình để lên đó, ta sẽ đưa ngươi vào Cửu Cung Khóa trò chuyện với khóa linh ở trong đấy!”
Khắc Lạp Ni nói có vẻ dễ dàng, nhưng Tịch Thần rất nhanh chóng nhíu mày:
“Xuất ra thần thức? Hệ số nguy hiểm quá lớn!”
Khắc Lạp Ni vuốt vuốt áo bào, sau đó móc ra một cái đỉnh lò ba chân màu vàng ròng, đỉnh lò lớn bằng một gang tay, có một nén nhang trầm đen được cắm ở trong đó, Khắc Lạp Ni đưa đỉnh cho Tịch Thần, dặn dò cặn kẽ:
“Đây là Định Hồn Hương, một khi thắp lên có thể duy trì được nửa canh giờ, với tác dụng giữ cho linh hồn và thần thức của ngươi không bị ngoại lực tác động mà trở nên thác loạn, mất đi bình tĩnh. Định Hồn Hương này là tử hệ, còn mẫu hệ là chiếc đỉnh nằm trên tế đài đó thấy không, ngươi cầm cái này vào Cửu Cung Khóa, ta vẫn có thể thấy được tình huống trong đó và cứu trợ kịp thời. Tịch Thần các hạ, ngươi nên nhớ, Định Hồn Hương chỉ có tác dụng trong nửa canh giờ. Sau khoảng thời gian đó, sự có thành hay không, ngươi cũng phải mau chóng trở đầu hương, khi đó nó tự khắc sẽ mang ngươi về. Nếu Định Hồn Hương tắt, ngươi chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm!”
Tịch Thần cầm lấy cái đỉnh lò nhỏ, lại nhìn lên cái đỉnh lớn nằm trên tế đài, mặc dù hợp tác không bao lâu, nhưng nàng vẫn rất tin tưởng vào nhân phẩm của Khắc Lạp Ni. Hắn sẽ không duyên cớ mà hại nàng.
Hít sâu một hơi, Tịch Thần điều tiết khí thế cùng tâm tình, ngồi xếp bằng xuống đất, một tay cầm đỉnh để trước ngực, tay còn lại đặt bên gối làm tư thế minh tưởng. Trước khi nhắm mắt và phóng xuất linh hồn, Tịch Thần nói:
“Khắc tiền bối, ta chuẩn bị rồi, nhờ ngài!”
Nói xong, Tịch Thần nhắm mắt im lặng.
Khắc Lạp Ni phất tay, một ngọn gió đem Cửu Cung Khóa từ dưới đất thổi bay lên, môi khẽ lướt qua vài câu chú kỳ quái, hắn kẹp ngón trỏ và ngón giữa của tay phải đưa lên song song với Cửu Cung Khóa.
Không quá lâu, trên đầu của hai ngón tay nhanh chóng nặn ra một vòng năng lượng màu trắng đục đã qua áp súc.
Khắc Lạp Ni nâng bàn tay, kéo theo năng lượng, vẽ một tòa truyền tống trận vào tầng thứ nhất của Cửu Cung Khóa.
Phập!
Có một tiếng động nhỏ vang lên, Cửu Cung Khóa ánh lên một màu xanh nhạt, chính giữa nó, xoáy tròn một vòng xoáy màu trắng.
Truyền tống trận được vẽ xong, Khắc Lạp Ni lại quay sang, bắn một tia năng lượng vào Định Hồn Hương trước ngực của Tịch Thần.
Phốc!
Định Hồn Hương cháy sáng, kéo theo một mùi hương dịu hoặc. Mùi hương đó, kéo đi một lớp màng trắng nhanh chóng đi vào Cửu Cung Khóa.
Khắc Lạp Ni nhíu mày nhìn lớp màng trắng xuất ra từ thân thể của Tịch Thần, trước khi nó bước qua truyền tống trận, hắn gọi với theo:
“Tịch Thần tiểu hữu, cẩn trọng!”
Hắn biết, nàng nghe được.